Đi ra khỏi nhà lớn Lăng gia, Lăng Vũ rốt cục không nhịn nổi hỏi Lăng Tần ở phía trước: Bác Tần à, sao bác không hỏi thiếu gia chuyện khoang khống chế bị cưỡng chế bắn ra ngoài?
Lăng Vũ biết chuyện này khẳng định do Lăng Lan làm, nếu không thiếu gia cũng sẽ không lạnh nhạt trong khỏanh khắc đó như vậy. Nhưng mà anh ta không rõ làm sao Lăng Lan có thể làm được việc này, chẳng lẽ thiếu gia có thể khống chế quang não sao?
Lăng Vũ đương nhiên biết ý tưởng quá mức hoang đường và buồn cười. Tất cả mọi người đều biết quang não có hệ thống tự khống chế, chỉ cần có hacker nghĩ muốn khống chế quang não, quang não sẽ tự động đóng cửa, cơ giáp tự động tự động chuyển sang loại khống chế bằng tay.
Cho dù hacker lợi hại nhất trên thế giới này thì cũng không làm được chuyện ấy, vả lại, nếu quang não đóng cửa thì quyền khống chế vẫn nằm trong tay của người điều khiển cơ giáp, như vậy không thể nói cả ba kẻ phản đồ kia cùng khống chế sai thao tác chứ.
Đương nhiên còn có một khả năng chính là bản thân quang não bị lỗi... nhưng mà về mặt này thì Lăng Vũ không dám nói tiếp, nếu như mọi chuyện thật sự như vậy thì đây tuyệt đối là tai nạn cực kỳ nghiêm trọng, sẽ trực tiếp hủy hoại toàn bộ hệ thống vũ khí của toàn Liên Bang, nếu như thật sự như vậy thì Liên Bang khẳng định không thể vực dậy sức mình nữa.
Lăng Tần ở phía trước bỗng dừng lại, lúc này ông mới quay đầu cảnh cáo: Lăng Vũ, cậu quá giới.
Chỉ 5 chữ đơn giản nhưng lại khiến Lăng Vũ giật mình chợt tỉnh, những gia chủ đợi trước của Lăng gia đều có tuyệt chiêu át chủ bài của riêng mình, đó chính là điều cấm nhắc đến của Lăng gia, không cho phép ai tìm hiểu, không cho phép ai nói tới, nếu vi phạm trực tiếp thanh lý không cần thông báo.
Vâng, cảm ơn bác Tần đã nhắc nhở.” Lúc này, Lăng Vũ cũng không dám tò mò nữa, có lẽ bí mật này chính là át chủ bài của Lăng gia. Lăng Vũ càng nghĩ càng thấy đúng, đối với con người thì cơ giáp chính là vũ khí lợi hại nhất, cho dù chỉ là một cơ giáp phổ thông thì việc giết một người tay không là chuyện vô cùng dễ dàng. Nếu như không giữ lại một bí mật nào đó, thì sao Lăng gia có thể tin tưởng giao cơ giáp cho người khác như vậy được.
Không thể không nói trí tưởng tượng của Lăng Vũ thật quá tốt, và kết quả của sự “tốt” không đúng chỗ đó chính là những giọt mồ hôi lạnh chạy dọc sau lưng anh ta. Lăng Vũ thề, mình sẽ mãi mãi trung thành, làm người tử sĩ mãi bảo vệ bên người cho Lăng Lan.
Lăng Tần nhìn Lăng Vũ rốt cục tỉnh ngộ thì vừa lòng. Tính ra Lăng Tần chính là một người đi trước rất tốt, là một hộ vệ cực kỳ tốt nhưng nếu là làm quản gia thì thật sự không tốt, nếu không những kẻ phản bội Lăng gia cũng sẽ không xuất hiện dưới sự quản lý của ông.
Bất quá Lăng Tần cũng là người biết học hỏi và rút kinh nghiệm, nếu như đã biết sai ở đâu thì ông nhất định sẽ bù vào chỗ đó, không để chuyện buồn như ngày hôm nay xuất hiện một lần nữa.
Vì vậy ông liền thay đổi cách đổi xử với cấp dưới của mình, từ hoài nhã, dễ gần trở nên nghiêm khắc cực kỳ, đó là vì sao ông cảnh cáo cho Lăng Vũ không nên tò mò những chuyện không của mình. Nếu là trước đây ông đã khuyên can Lăng Vũ không nên nói nhiều rồi.
Xem ra, không chỉ Lăng Lan cảm thấy Lăng gia có vấn đề mà chính Lăng Tần cũng cảm thấy như thế. Bây giờ ông chỉ có thể cố gắng sữa chữa những gì còn có thể, còn tác dụng như thế nào cũng chỉ còn trông chờ vào tương lai.
Đương nhiên, Lăng Tần làm vẻ mặt sâu xa, khó hiểu, cánh cáo Lăng Vũ vậy thôi chứ trong lòng ông cũng cực kỳ khó hiểu việc khoang khống chế của 3 cơ giáp đồng thời bị cưỡng chế xuất bay ra ngoài. Lúc việc đó xảy ra, điều duy nhất ông nghĩ tới chính là át chủ bài của gia chủ Lăng gia.
Ông còn nhớ lúc Lăng Tiêu rời đi đã từng cẩn thận nói thì thầm riêng với Lam Lạc Phượng cái gì đó (bác quản gia à, ngươi ta chỉ muốn nói mấy lời ngọt ngào với nhau nhưng ngại không dám nói cho bác nghe thôi), có lẽ lúc đó rời đi, Lăng Tiêu gia chủ đã cảm giác không ổn, nên để phòng ngừa vạn nhất đã đem bí mật này nói cho Lam Lạc Phượng. Sau đó, Lam Lạc Phượng lại nói lại với Lăng Lan.
Phải nói trí tưởng tượng của Lăng Tần quản gia cũng không thua kém gì Lăng Vũ. Nguyên bản Lăng Lan còn lo lắng không biết nên giải thích vấn đề này thế nào, nhưng bởi vì cả hai người đều hiểu lầm vấn đề này nên chuyện hôm nay cứ chấm dứt như thế.
Dù sao Lăng Lan cũng đã lo lắng hai người sẽ hỏi về vấn đề này, nhưng cuối cùng tất cả mọi người đều giả ngu không biết nên Lăng Lan cũng im lặng để chuyện này đi qua.
Nhưng Lăng Lan còn chưa cao hứng bao lâu thì đã bị không gian học tập triệu tập đi vào.
Tối đó, sau khi ăn uống no say, vừa nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi thì Lăng Lan liền cảm thấy ý thức của mình bị một lực hút cực mạnh hút đi.
Chết tiệt! Lại tới nữa rồi!
Lăng Lan đối với không gian tối đen xung quanh giơ ngón tay giữa mà rủa không gian học tập ở trong bụng, quá bá đạo, không biết tôn trọng kí chủ là gì.
Đương nhiên Lăng Lan cũng chỉ dám làm càn một chút, ngay khi Nhất hào xuất hiện, cô liền trở thành một em bé ngoan, đứng thẳng chờ thầy giáo.
Không có biện pháp, ai bảo Nhất hào lại khủng bố như vậy. Bây giờ thực lực của Lăng Lan đã được đề cao lên một chút nên cô càng có thể cảm thấy sức mạnh của Nhất hào, chỉ một ánh mắt nhìn tới thì cô cũng bị áp tới mức không thể động đậy....
Hôm nay bị phục kích, cô thấy sao? Nhất hào trực tiếp hỏi.
Ở trước mặt cơ giáp, con người dù mạnh tới mấy cũng chỉ là kiến. Lăng Lan sẽ không quên cảm giác vô lực của mình khi đối mặt với cơ giáp, nếu không phải có tiểu Tứ hỗ trợ, cô nghĩ lần này mình liền chạy trời không khỏi nắng.
Hiện tại cô có thể lĩnh ngộ điểm cũng không quá trễ. Câu trả lời của Lăng Lan khiến Nhất hào không quá vừa lòng, nhưng anh ta cũng không tức giận, Nhất hào nói: Xét thấy tình huống ngoài đời thật của cô quá nguy hiểm, tôi quyết định điều chỉnh lại kế hoạch huấn luyện cô.
Lăng Lan sửng sốt, không biết lời này của Nhất hào là có ý gì.
Ngũ hào! Nhất hào lại lần nữa mở lời, gọi ra một số mà Lăng Lan chưa từng nghe.
Lão đại, tôi đã đến. Một giọng nói ngọt xớt vọng lại từ sau lưng Lăng Lan.
Lăng Lan đột nhiên quay đầu, cô liền nhìn thấy một người thanh niên vẻ mặt đẹp trai, sáng lóa xuất hiện. Người thanh niên đó thấy Lăng Lan quay đầu liền nhiệt tình vẫy tay với cô. Đối mặt với khí thế bức người của Nhất hào, anh ta tựa hồ không cảm giác gì.
Ánh mắt Lăng Lan co rụt lại, người thanh niên này tuyệt đối không đơn giản. Cô có thể cảm nhận ra ràng khí thế áp người đến ngạt thở, khiến người khác sợ hãi của Nhất hào, mà đối phương lại giống như không cảm thấy gì, như vậy có nghĩa đối phương cũng rất mạnh có phải không?
Từ bây giờ, Ngũ hào sẽ chịu trách nhiệm huấn luyện cô, Cửu hào phụ trách hỗ trợ. Nhất hào không để ý thái độ ngả ngớn của Ngũ hào, nói xong cũng liền biến mất.
Cùng lúc đó, Cửu hào cũng xuất hiện, lúc nhìn thấy Ngũ hào khuôn mặt vốn đang cười của cô cũng lạnh xuống: “Ngũ hào, đã lâu không gặp.”
Cửu hào... thật sự là quá lâu rồi chúng ta không gặp nhau nha....Anh kém chút vì em mà mắc bệnh tương tư một đêm bạc đầu đấy... Ngũ hào nhanh chóng chạy đến trước mặt Cửu hào, vẻ mặt kích động nắm tay Cửu hào, vẻ mặt xuân tình, căn bản không để ý gân xanh đang nỗi lên trên trán Cửu hào.
Nhìn hành vi không biết xấu hổ của Ngũ hào loại, Cửu hào quyết đoán ra chân.
Ngũ hào chỉ hơi lùi về phía sau đã thoát khỏi phạm vi công kích của Cửu hào, nhưng cũng không biết thu liễm, anh ta tiếp tục trêu đùa: Cửu hào à, vừa thấy mặt anh liền nhiệt tình như vậy, anh thật sự rất vui vẻ.
Ngũ hào, đừng quên nhiệm vụ của mình, khả năng nhẫn nại của Nhất hào không tốt như tôi đâu. Cửu hào hừ lạnh đạo, giống như đã sớm quen thái độ không đứng đắn này của Ngũ hào, trực tiếp nhắc nhở anh ta không nên đùa quá mức.
Ngũ hào nghe như thế, nụ cười bỗng cứng lại.
Cửu hào không để ý tới Ngũ hào, trực tiếp quay đầu nói với Lăng Lan: Lăng Lan, những bài huấn luyện của Ngũ hào cũng không đơn giản, lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đấy. Đối mặt với đệ tử mình đắc ý nhất, Cửu hào bất giác hòa nhã lên tiếng nhắc nhở. Cửu hào biết Nhất hào không để một mình mình phụ trách dạy Lăng Lan chính là sợ mình cưng chiều, ảnh hưởng sự phát triển của Lăng Lan.
Nhất hào thoạt nhìn khá bất mãn với Lăng Lan nhưng thật ra anh lại là người coi Lăng Lan nhất, thậm chí vì cô mà đem kế hoạch bồi dưỡng thay đi thay lại mấy lần.
Ngũ hào nghe vậy, trên mặt lại cười càng khoa trương: Cửu hào, yên tâm đi, Lăng Lan cũng là đệ tử của anh, anh sẽ chăm sóc cho Lăng Lan thật tốt.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy nụ cười tươi của Ngũ hào, Lăng Lan lại cảm thấy lạnh cả người.
Trực giác của cô quả thực không sai, Cửu hào nghe Ngũ hào nói như vậy vẻ mặt cũng không thả lỏng, ngược lại còn nhìn về phía Lăng Lan với ánh mắt bi thương. Ánh mắt này càng làm cho chuông báo động trong lòng Lăng Lan reo lên điên cuồng, đây nhất định không phải là chuyện tốt, nhất định không phải là chuyện tốt...
Không chờ Lăng Lan hỏi ý kiến Cửu hào thì Ngũ hào ở bên cạnh đã thổi một tiếng kèn ngân sao đó Lăng Lan trực tiếp bị anh ta quăng vào một không gian học tập mới.
Giữa thảo nguyên mênh mông vô bờ, Lăng Lan thống khổ nghe giọng nói của hệ thống vang lên bên tai:
Nhiệm vụ: Sau 1 phút, bầy sói hoang sẽ xuất hiện, bạn hãy chiến đấu với chúng trong vòng 20 phút mà không chết lần nào. Thành công: phần thưởng: không rõ! Thất bại: trừng phạt: không rõ!
Lăng Lan không quá quan tâm đến cái gọi là thưởng phạt ở cuối lời nhiệm vụ, điều quan trọng mà cô đang lo lắng bây giờ chính là cô lấy gì để đấu với sói...tay không sao....còn phải sống trong vòng 20 phút không chết, đây tuyệt đối chính là giết người......
Lăng Lan không tin đàn sói này chỉ giống như loài sói sống ở thời kiếp trước của mìn, những dã thú trong không gian học tập còn mạnh hơn những sinh vật ở Địa Cầu gấp mấy trăm lần.
Lăng Lan không phải không nghĩ chạy trốn, nhưng đáng tiếc cô lại không biết bầy sói sẽ xuất hiện từ hướng nào, có khi bốn phía đều cùng xuất hiện, nếu vậy là cô cứ lỗ mãng chạy trốn thì chỉ có thể nhanh chóng gặp nguy hiểm thôi. Nếu vậy còn không bằng ở lại chỗ này nghĩ ngơi dưỡng sức, chờ trận quyết chiến sinh tồn.
Lăng Lan đương nhiên cũng muốn lợi dụng chút thời gian cuối cùng để quan sát tình huống xung quanh, nếu có thể tìm một nơi dễ thủ khó công thì đừng nói duy trì 20 phút, cho dù phải duy trì lâu hơn cô cũng tự tin mình sẽ không chết.
Đáng tiếc, Lăng Lan thất vọng rồi, không gian học tập không giống như những trò chơi ở kiếp trước của cô, có vô số bug để vượt qua quái. Ở đây, thứ mà cô nhìn thấy chính là cỏ và mặt cỏ, ngoài ra không còn thứ gì có thể làm vật che chở cho cô. Cùng lắm thì cũng có một ít bù đất xốp, nhưng cũng không có tác dụng gì nhiều.
Hu hu, không gian học tập thật sự là quá ác, căn bản không cho Lăng Lan có cơ hội dùng ngoại lực để chống lại đàn sói, buộc cô phải dùng tay không để vật lộn.
Một phút đồng hồ rất nhanh trôi qua, bốn phía Lăng Lan vang lên tiếng sói tru, quả nhiên là tấn công từ bốn phía. Đối với Lăng Lan mà nói, tình thế tiếp theo sẽ càng thêm ác liệt...
Lúc này cô nhắm hai mắt lại, bắt đầu bùng nổ sát khí vẫn bị kìm lai trong cơ thể lâu nay...
Lăng Vũ biết chuyện này khẳng định do Lăng Lan làm, nếu không thiếu gia cũng sẽ không lạnh nhạt trong khỏanh khắc đó như vậy. Nhưng mà anh ta không rõ làm sao Lăng Lan có thể làm được việc này, chẳng lẽ thiếu gia có thể khống chế quang não sao?
Lăng Vũ đương nhiên biết ý tưởng quá mức hoang đường và buồn cười. Tất cả mọi người đều biết quang não có hệ thống tự khống chế, chỉ cần có hacker nghĩ muốn khống chế quang não, quang não sẽ tự động đóng cửa, cơ giáp tự động tự động chuyển sang loại khống chế bằng tay.
Cho dù hacker lợi hại nhất trên thế giới này thì cũng không làm được chuyện ấy, vả lại, nếu quang não đóng cửa thì quyền khống chế vẫn nằm trong tay của người điều khiển cơ giáp, như vậy không thể nói cả ba kẻ phản đồ kia cùng khống chế sai thao tác chứ.
Đương nhiên còn có một khả năng chính là bản thân quang não bị lỗi... nhưng mà về mặt này thì Lăng Vũ không dám nói tiếp, nếu như mọi chuyện thật sự như vậy thì đây tuyệt đối là tai nạn cực kỳ nghiêm trọng, sẽ trực tiếp hủy hoại toàn bộ hệ thống vũ khí của toàn Liên Bang, nếu như thật sự như vậy thì Liên Bang khẳng định không thể vực dậy sức mình nữa.
Lăng Tần ở phía trước bỗng dừng lại, lúc này ông mới quay đầu cảnh cáo: Lăng Vũ, cậu quá giới.
Chỉ 5 chữ đơn giản nhưng lại khiến Lăng Vũ giật mình chợt tỉnh, những gia chủ đợi trước của Lăng gia đều có tuyệt chiêu át chủ bài của riêng mình, đó chính là điều cấm nhắc đến của Lăng gia, không cho phép ai tìm hiểu, không cho phép ai nói tới, nếu vi phạm trực tiếp thanh lý không cần thông báo.
Vâng, cảm ơn bác Tần đã nhắc nhở.” Lúc này, Lăng Vũ cũng không dám tò mò nữa, có lẽ bí mật này chính là át chủ bài của Lăng gia. Lăng Vũ càng nghĩ càng thấy đúng, đối với con người thì cơ giáp chính là vũ khí lợi hại nhất, cho dù chỉ là một cơ giáp phổ thông thì việc giết một người tay không là chuyện vô cùng dễ dàng. Nếu như không giữ lại một bí mật nào đó, thì sao Lăng gia có thể tin tưởng giao cơ giáp cho người khác như vậy được.
Không thể không nói trí tưởng tượng của Lăng Vũ thật quá tốt, và kết quả của sự “tốt” không đúng chỗ đó chính là những giọt mồ hôi lạnh chạy dọc sau lưng anh ta. Lăng Vũ thề, mình sẽ mãi mãi trung thành, làm người tử sĩ mãi bảo vệ bên người cho Lăng Lan.
Lăng Tần nhìn Lăng Vũ rốt cục tỉnh ngộ thì vừa lòng. Tính ra Lăng Tần chính là một người đi trước rất tốt, là một hộ vệ cực kỳ tốt nhưng nếu là làm quản gia thì thật sự không tốt, nếu không những kẻ phản bội Lăng gia cũng sẽ không xuất hiện dưới sự quản lý của ông.
Bất quá Lăng Tần cũng là người biết học hỏi và rút kinh nghiệm, nếu như đã biết sai ở đâu thì ông nhất định sẽ bù vào chỗ đó, không để chuyện buồn như ngày hôm nay xuất hiện một lần nữa.
Vì vậy ông liền thay đổi cách đổi xử với cấp dưới của mình, từ hoài nhã, dễ gần trở nên nghiêm khắc cực kỳ, đó là vì sao ông cảnh cáo cho Lăng Vũ không nên tò mò những chuyện không của mình. Nếu là trước đây ông đã khuyên can Lăng Vũ không nên nói nhiều rồi.
Xem ra, không chỉ Lăng Lan cảm thấy Lăng gia có vấn đề mà chính Lăng Tần cũng cảm thấy như thế. Bây giờ ông chỉ có thể cố gắng sữa chữa những gì còn có thể, còn tác dụng như thế nào cũng chỉ còn trông chờ vào tương lai.
Đương nhiên, Lăng Tần làm vẻ mặt sâu xa, khó hiểu, cánh cáo Lăng Vũ vậy thôi chứ trong lòng ông cũng cực kỳ khó hiểu việc khoang khống chế của 3 cơ giáp đồng thời bị cưỡng chế xuất bay ra ngoài. Lúc việc đó xảy ra, điều duy nhất ông nghĩ tới chính là át chủ bài của gia chủ Lăng gia.
Ông còn nhớ lúc Lăng Tiêu rời đi đã từng cẩn thận nói thì thầm riêng với Lam Lạc Phượng cái gì đó (bác quản gia à, ngươi ta chỉ muốn nói mấy lời ngọt ngào với nhau nhưng ngại không dám nói cho bác nghe thôi), có lẽ lúc đó rời đi, Lăng Tiêu gia chủ đã cảm giác không ổn, nên để phòng ngừa vạn nhất đã đem bí mật này nói cho Lam Lạc Phượng. Sau đó, Lam Lạc Phượng lại nói lại với Lăng Lan.
Phải nói trí tưởng tượng của Lăng Tần quản gia cũng không thua kém gì Lăng Vũ. Nguyên bản Lăng Lan còn lo lắng không biết nên giải thích vấn đề này thế nào, nhưng bởi vì cả hai người đều hiểu lầm vấn đề này nên chuyện hôm nay cứ chấm dứt như thế.
Dù sao Lăng Lan cũng đã lo lắng hai người sẽ hỏi về vấn đề này, nhưng cuối cùng tất cả mọi người đều giả ngu không biết nên Lăng Lan cũng im lặng để chuyện này đi qua.
Nhưng Lăng Lan còn chưa cao hứng bao lâu thì đã bị không gian học tập triệu tập đi vào.
Tối đó, sau khi ăn uống no say, vừa nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi thì Lăng Lan liền cảm thấy ý thức của mình bị một lực hút cực mạnh hút đi.
Chết tiệt! Lại tới nữa rồi!
Lăng Lan đối với không gian tối đen xung quanh giơ ngón tay giữa mà rủa không gian học tập ở trong bụng, quá bá đạo, không biết tôn trọng kí chủ là gì.
Đương nhiên Lăng Lan cũng chỉ dám làm càn một chút, ngay khi Nhất hào xuất hiện, cô liền trở thành một em bé ngoan, đứng thẳng chờ thầy giáo.
Không có biện pháp, ai bảo Nhất hào lại khủng bố như vậy. Bây giờ thực lực của Lăng Lan đã được đề cao lên một chút nên cô càng có thể cảm thấy sức mạnh của Nhất hào, chỉ một ánh mắt nhìn tới thì cô cũng bị áp tới mức không thể động đậy....
Hôm nay bị phục kích, cô thấy sao? Nhất hào trực tiếp hỏi.
Ở trước mặt cơ giáp, con người dù mạnh tới mấy cũng chỉ là kiến. Lăng Lan sẽ không quên cảm giác vô lực của mình khi đối mặt với cơ giáp, nếu không phải có tiểu Tứ hỗ trợ, cô nghĩ lần này mình liền chạy trời không khỏi nắng.
Hiện tại cô có thể lĩnh ngộ điểm cũng không quá trễ. Câu trả lời của Lăng Lan khiến Nhất hào không quá vừa lòng, nhưng anh ta cũng không tức giận, Nhất hào nói: Xét thấy tình huống ngoài đời thật của cô quá nguy hiểm, tôi quyết định điều chỉnh lại kế hoạch huấn luyện cô.
Lăng Lan sửng sốt, không biết lời này của Nhất hào là có ý gì.
Ngũ hào! Nhất hào lại lần nữa mở lời, gọi ra một số mà Lăng Lan chưa từng nghe.
Lão đại, tôi đã đến. Một giọng nói ngọt xớt vọng lại từ sau lưng Lăng Lan.
Lăng Lan đột nhiên quay đầu, cô liền nhìn thấy một người thanh niên vẻ mặt đẹp trai, sáng lóa xuất hiện. Người thanh niên đó thấy Lăng Lan quay đầu liền nhiệt tình vẫy tay với cô. Đối mặt với khí thế bức người của Nhất hào, anh ta tựa hồ không cảm giác gì.
Ánh mắt Lăng Lan co rụt lại, người thanh niên này tuyệt đối không đơn giản. Cô có thể cảm nhận ra ràng khí thế áp người đến ngạt thở, khiến người khác sợ hãi của Nhất hào, mà đối phương lại giống như không cảm thấy gì, như vậy có nghĩa đối phương cũng rất mạnh có phải không?
Từ bây giờ, Ngũ hào sẽ chịu trách nhiệm huấn luyện cô, Cửu hào phụ trách hỗ trợ. Nhất hào không để ý thái độ ngả ngớn của Ngũ hào, nói xong cũng liền biến mất.
Cùng lúc đó, Cửu hào cũng xuất hiện, lúc nhìn thấy Ngũ hào khuôn mặt vốn đang cười của cô cũng lạnh xuống: “Ngũ hào, đã lâu không gặp.”
Cửu hào... thật sự là quá lâu rồi chúng ta không gặp nhau nha....Anh kém chút vì em mà mắc bệnh tương tư một đêm bạc đầu đấy... Ngũ hào nhanh chóng chạy đến trước mặt Cửu hào, vẻ mặt kích động nắm tay Cửu hào, vẻ mặt xuân tình, căn bản không để ý gân xanh đang nỗi lên trên trán Cửu hào.
Nhìn hành vi không biết xấu hổ của Ngũ hào loại, Cửu hào quyết đoán ra chân.
Ngũ hào chỉ hơi lùi về phía sau đã thoát khỏi phạm vi công kích của Cửu hào, nhưng cũng không biết thu liễm, anh ta tiếp tục trêu đùa: Cửu hào à, vừa thấy mặt anh liền nhiệt tình như vậy, anh thật sự rất vui vẻ.
Ngũ hào, đừng quên nhiệm vụ của mình, khả năng nhẫn nại của Nhất hào không tốt như tôi đâu. Cửu hào hừ lạnh đạo, giống như đã sớm quen thái độ không đứng đắn này của Ngũ hào, trực tiếp nhắc nhở anh ta không nên đùa quá mức.
Ngũ hào nghe như thế, nụ cười bỗng cứng lại.
Cửu hào không để ý tới Ngũ hào, trực tiếp quay đầu nói với Lăng Lan: Lăng Lan, những bài huấn luyện của Ngũ hào cũng không đơn giản, lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đấy. Đối mặt với đệ tử mình đắc ý nhất, Cửu hào bất giác hòa nhã lên tiếng nhắc nhở. Cửu hào biết Nhất hào không để một mình mình phụ trách dạy Lăng Lan chính là sợ mình cưng chiều, ảnh hưởng sự phát triển của Lăng Lan.
Nhất hào thoạt nhìn khá bất mãn với Lăng Lan nhưng thật ra anh lại là người coi Lăng Lan nhất, thậm chí vì cô mà đem kế hoạch bồi dưỡng thay đi thay lại mấy lần.
Ngũ hào nghe vậy, trên mặt lại cười càng khoa trương: Cửu hào, yên tâm đi, Lăng Lan cũng là đệ tử của anh, anh sẽ chăm sóc cho Lăng Lan thật tốt.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy nụ cười tươi của Ngũ hào, Lăng Lan lại cảm thấy lạnh cả người.
Trực giác của cô quả thực không sai, Cửu hào nghe Ngũ hào nói như vậy vẻ mặt cũng không thả lỏng, ngược lại còn nhìn về phía Lăng Lan với ánh mắt bi thương. Ánh mắt này càng làm cho chuông báo động trong lòng Lăng Lan reo lên điên cuồng, đây nhất định không phải là chuyện tốt, nhất định không phải là chuyện tốt...
Không chờ Lăng Lan hỏi ý kiến Cửu hào thì Ngũ hào ở bên cạnh đã thổi một tiếng kèn ngân sao đó Lăng Lan trực tiếp bị anh ta quăng vào một không gian học tập mới.
Giữa thảo nguyên mênh mông vô bờ, Lăng Lan thống khổ nghe giọng nói của hệ thống vang lên bên tai:
Nhiệm vụ: Sau 1 phút, bầy sói hoang sẽ xuất hiện, bạn hãy chiến đấu với chúng trong vòng 20 phút mà không chết lần nào. Thành công: phần thưởng: không rõ! Thất bại: trừng phạt: không rõ!
Lăng Lan không quá quan tâm đến cái gọi là thưởng phạt ở cuối lời nhiệm vụ, điều quan trọng mà cô đang lo lắng bây giờ chính là cô lấy gì để đấu với sói...tay không sao....còn phải sống trong vòng 20 phút không chết, đây tuyệt đối chính là giết người......
Lăng Lan không tin đàn sói này chỉ giống như loài sói sống ở thời kiếp trước của mìn, những dã thú trong không gian học tập còn mạnh hơn những sinh vật ở Địa Cầu gấp mấy trăm lần.
Lăng Lan không phải không nghĩ chạy trốn, nhưng đáng tiếc cô lại không biết bầy sói sẽ xuất hiện từ hướng nào, có khi bốn phía đều cùng xuất hiện, nếu vậy là cô cứ lỗ mãng chạy trốn thì chỉ có thể nhanh chóng gặp nguy hiểm thôi. Nếu vậy còn không bằng ở lại chỗ này nghĩ ngơi dưỡng sức, chờ trận quyết chiến sinh tồn.
Lăng Lan đương nhiên cũng muốn lợi dụng chút thời gian cuối cùng để quan sát tình huống xung quanh, nếu có thể tìm một nơi dễ thủ khó công thì đừng nói duy trì 20 phút, cho dù phải duy trì lâu hơn cô cũng tự tin mình sẽ không chết.
Đáng tiếc, Lăng Lan thất vọng rồi, không gian học tập không giống như những trò chơi ở kiếp trước của cô, có vô số bug để vượt qua quái. Ở đây, thứ mà cô nhìn thấy chính là cỏ và mặt cỏ, ngoài ra không còn thứ gì có thể làm vật che chở cho cô. Cùng lắm thì cũng có một ít bù đất xốp, nhưng cũng không có tác dụng gì nhiều.
Hu hu, không gian học tập thật sự là quá ác, căn bản không cho Lăng Lan có cơ hội dùng ngoại lực để chống lại đàn sói, buộc cô phải dùng tay không để vật lộn.
Một phút đồng hồ rất nhanh trôi qua, bốn phía Lăng Lan vang lên tiếng sói tru, quả nhiên là tấn công từ bốn phía. Đối với Lăng Lan mà nói, tình thế tiếp theo sẽ càng thêm ác liệt...
Lúc này cô nhắm hai mắt lại, bắt đầu bùng nổ sát khí vẫn bị kìm lai trong cơ thể lâu nay...
/561
|