Editor: Miri
------------------------------------------
Trong cung.
Một lão thái giám tiến vào cung của Úc Phi.
Úc Phi đau đầu không thôi. Hồi ban ngày, Tuyên Cảnh tinh lực hơn người, sau khi đòi Lâm Tư từ tay Úc Xá không có kết quả, lại nghĩ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, liền đi tới phủ Tuyên Quỳnh náo loạn một trận, tất nhiên là vẫn không tìm được Lâm Tư như cũ.
Mấy ngày gần đây Tuyên Quỳnh liên tục gặp xui xẻo, tức muốn nổ phổi, trước khi dùng vãn thiện còn vào cung một chuyến, phun nước đắng hết nửa ngày với Úc Phi, vừa mới rời đi khi nãy.
Úc Phi vất vả lắm mới đuổi được nhi tử, tâm lực đều mệt mỏi, hao tổn tinh thần nói: "Hoàng Thượng chưa lập Thái Tử, thì ta sợ đã bị những người này tra tấn tới chết......Quỳnh Nhi còn bảo ta tới chỗ Hoàng Thượng cầu tình. Đứa nhỏ này thật sự cho rằng cứ đầu gối tay ấp là nói gì nghe nấy sao? Hai tháng qua ta còn chưa thấy Hoàng Thượng ngày nào, hắn muốn ta giúp hắn, ta giúp thế nào được?"
Cung nhân hầu hạ Úc Phi nhẹ giọng an ủi: "Ngũ điện hạ gần đây bị không ít ủy khuất, cũng chỉ có thể tâm sự với người, nếu ngày nào đó người có thể diện kiến Hoàng Thượng, nói giúp Ngũ điện hạ hai câu là được rồi."
"Thôi, đừng bàn cái này." Úc Phi lo lắng sốt ruột, nhắc tới chuyện này thì sắc mặt lại càng kém, "Lần trước đại ca nói với ta, tiên đế tiền triều muốn lập Ninh vương làm Thái Tử, trong đầu có ý niệm muốn giết Chung quý phi đầu tiên. Ta cũng không lớn hơn Quý Phi mấy tuổi, lại có gia môn như vậy, sợ là Hoàng Thượng kiêng kị ta còn hơn tiên đế kiêng kị Chung Quý Phi, nếu ta lại nhúng tay......sợ tương lai dù Quỳnh Nhi có thể được lập Thái Tử, ta cũng phải bỏ mạng để được nhìn nhi tử đăng đại vị."
Úc Phi nắm lấy tay cung nhân, hoảng loạn nói: "Sau khi đại ca nói mấy lời này với ta, ta ngày đêm bất an, ngươi nói xem......có khi nào Hoàng Thượng đã có tâm tư này hay không? Mấy ngày gần đây ta cứ nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ như thế nào vẫn cảm thấy mình đã quá phận, nói mấy câu phạm thượng trước kia!"
"Nương nương an tâm." Cung nhân nhỏ nhẹ, "Nương nương sai ta tìm người, ta đã tìm xong, lão thái giám này từ lúc tiền triều đã luôn làm việc cho Úc vương phủ, chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Lão già này rất kín miệng, ta sợ rút dây động rừng, sai người trong phủ chúng ta nói với lão là nương nương mấy ngày gần đây luôn luôn thấp thỏm lo âu, nhiều lần nói sai lời, làm sai chuyện. Úc vương gia nhìn không chịu nổi nữa nên sai lão tới nói chuyện tiền triều với nương nương, khiến nương nương đề phòng hơn một chút. Lát nữa nương nương đừng lỡ miệng."
Úc Phi suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được, vẫn là ngươi chu đáo. Ta có đe dọa hay dụ dỗ cũng vô dụng, người của đại ca......trước nay đều chỉ tuân lệnh hắn, dù có chết cũng sẽ không tương trợ ta."
Cung nhân thở dài: "Có lẽ vậy, để hạ nhân kêu lão tiến vào?"
Úc Phi gật đầu.
Úc Phi buông màn, đợi một lát thì thấy một lão thái giám tuổi già sức yếu đang run rẩy đi đến, quỳ gối ngoài màn.
Úc Phi lấy lại bình tĩnh, cố ý làm ra bộ dáng đau lòng mệt mỏi: "Đã trễ thế này, đại ca còn sai ngươi đi nói với ta chuyện gì?"
Lão thái giám thấp giọng nói: "Vương gia nói nương nương mấy ngày gần đây có tâm sự không vui, hành sự......có phần lỗ mãng, nên sai lão nô tới kể một chút chuyện xưa cho nương nương."
Úc Phi nói: "Vậy ngươi nói đi."
Lão thái giám không nhanh không chậm, kể lại chuyện tiên đế năm đó có ý muốn sát mẫu lưu tử, chỉ là nói kĩ càng hơn Úc Mộ Thành một chút. Trong lòng Úc Phi sốt ruột, sau khi nghe xong lại im lặng một lát, nói: "Rốt cuộc Chung Quý Phi có nhúng tay vào việc lập trữ Thái Tử hay không thì không ai rõ ràng, ta chỉ biết là cuối cùng nàng vẫn phải chết. Đại ca sai ngươi tới nói với ta cái này rốt cuộc là có ý gì? Ý bảo có nhúng tay hay không thì cũng sẽ chết?"
Lão thái giám lắc đầu: "Chung Quý Phi qua đời do bệnh."
Úc Phi âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi tính gạt ai? Nàng chết bệnh, muội muội nàng cũng chết bệnh, hai người một trước một sau cùng chết một chỗ? Nói ra ai tin?"
Lão thái giám cứ như một rễ cây đại thụ đã chết héo nhiều năm, sau một lúc lâu mới phun ra một câu: "Quả thật như thế."
Úc Phi khó kiềm được tâm tư đang dao động, bức bách nói: "Ta thấy không phải, Chung Quý Phi rốt cuộc chết thế nào, rốt cuộc chết bao giờ, trong cung đều bưng bít rất kĩ. Sau khi tiên đế băng hà căn bản là không ai tái kiến nàng nữa, nói không chừng nàng là bị tiên đế ban lệnh chết trước khi ngài băng hà."
Lão thái giám chậm rãi lắc đầu: "Không phải."
Úc Phi giận dữ vỗ một cái lên kháng trác*, châu ngọc trên đầu leng keng rung động: "Đại ca ta sai ngươi tới kể chuyện xưa là sai ngươi kể cho có lệ như vậy với ta?"
Lão thái giám hình như hơi bất đắc dĩ, một hồi lâu mới thở dài nói: "Chung Quý Phi xác thật không phải do tiên đế ban chết, không những thế, nàng còn là bị tiểu Chung phi liên lụy."
Úc Phi chưa từng để tâm đến người này, có chút ngoài ý muốn, mê man nói: "Tiểu Chung phi?"
Lão thái giám gật đầu: "Tiểu Chung phi đã làm sai chuyện, không thể truyền ra, cho nên Thái Hậu......à không đúng, ngay lúc đó Hoàng Hậu, mới mượn tang sự của tiên đế mà liệu lý tỷ muội các nàng."
Úc Phi cứng họng: "Ta cũng chưa từng nghe nói qua tiểu Chung phi này, ta nhớ rõ......tiên đế đối với Chung Quý Phi còn xem như sủng ái, nhưng đối với tiểu Chung phi này thì vẫn luôn lạnh nhạt, nàng có thể làm sai chuyện gì?"
Lão thái giám nói: "Tiểu chung phi năm đó là theo Chung Quý Phi tiến cung, tuổi tác nàng còn nhỏ, lại không so kịp với mỹ mạo, tính nết nhu mì của Chung Quý Phi, cho nên tiên đế không để tâm đến nàng."
Úc Phi nói: "Cho nên? Nàng làm sai cái gì?"
Lão thái giám rũ mắt, thanh âm khàn khàn: "Mùa đông Thái Dụ năm 47, tiểu Chung phi...... mang thai."
Úc Phi không để ý đến ngày tháng, ngạc nhiên: "Mang thai? Chưa từng nghe qua, mang thai thì làm sao? Chẳng lẽ nàng không cẩn thận làm sẩy hài tử? Cũng không đúng, tội này cũng không đáng chết."
Lão thái giám lắc đầu, thanh âm càng nhẹ, "Mang thai tất nhiên không phải tội, tội là ở lúc ấy......tiên đế đã năm năm không ngủ cùng nàng."
Úc Phi sắc mặt đột biến.
Lão thái giám khụ hai tiếng, tiếp tục nói: "Bởi vì có tỷ tỷ là Chung Quý Phi, tiểu Chung phi ít ra vẫn có thể đi đi lại lại trước mặt tiên đế, nhưng tiên đế xác thật là đã rất nhiều năm không chạm qua nàng, tiểu chung phi phạm vào quy củ......làm ra chuyện đáng xấu hổ thế này, bị Thái Hậu biết được. Thái Hậu tất nhiên lưu nàng không được. Loại sự tình này sẽ làm tổn hại đến danh dự hoàng thất, không thể để lộ. Thái Hậu lại từ bi, không muốn liên lụy đến Ninh vương, nên giấu giếm cho tiểu Chung phi, sau đó mượn tang sự của tiên đế, ban cho các nàng một cái chết trong sạch."
Úc Phi hoa dung thất sắc, nghẹn ngào: "Nàng......Nàng điên rồi sao? Làm ra loại chuyện này? Không đúng, không đúng không đúng, tiểu Chung phi phạm quy củ, vì sao Chung Quý Phi cũng bị......"
"Nương nương." Lão thái giám ngắt lời nàng, chậm rãi nói, "Nếu Chung Quý Phi cùng tiểu Chung phi không chết, sợ là nương nương cũng không có được phú quý ngày hôm nay. Nương nương còn muốn truy vấn sao?"
"Thái Hậu mượn chuyện này để......hóa ra người thật sự sát mẫu lưu tử chính là Thái Hậu......" Úc Phi kinh hoảng thất thố, "Vậy......vậy sinh phụ của hài tử kia là ai? Thái Hậu cũng giết người nọ sao?"
Mí mắt lão thái giám hơi hơi nâng lên, không nói.
Úc Phi hãi hùng khiếp vía, "Cư nhiên lại có loại sự tình này, trách không được tỷ muội các nàng lại chết không minh bạch......"
Lão thái giám thấp giọng nói: "Tiên đế ngày đó muốn lập ấu, xác thật cũng nổi lên tâm tư muốn giết tỷ muội các nàng, cũng thử thăm dò Chung Quý Phi vài lần, nhưng cuối cùng cũng không thật sự động thủ."
Tâm thần Úc Phi không yên, "Hóa ra là như thế này...... Thôi thôi, ta không muốn nghe, coi như ngươi chưa nói gì, ngươi mau đi đi."
Lão thái giám gắng sức bò lên, Úc Phi lại vội vã nói: "Chậm đã, ngươi...... sau này có thể ta sẽ còn gọi ngươi lại đây, ngươi gọi là gì?"
Lão thái giám cong lưng: "Lão nô gọi là Thang Khâm."
"Ừ, Thang Khâm, ta nhớ kỹ." Úc Phi thất thần nói, "Ngươi đi đi, lúc đi cẩn thận một chút, đừng cho người khác thấy."
Lão thái giám khom người đi rồi.
Úc Phi hoảng hồn, chỉ vừa bình tâm lại, ngồi một mình thật lâu, lại hối hận không nên hỏi những việc này. Nàng kêu cung nhân tới, sai nàng đi dặn dò Thang Khâm không cần nói cho Úc vương gia việc hôm nay.
Lòng Úc Phi tràn đầy hối hận, tựa người vào kháng trác, nghĩ lại lời Thang Khâm mới vừa nói, con ngươi chợt co rụt lại.
"Mùa đông Thái Dụ năm 47, tiểu Chung phi có thai."
Sắc mặt Úc Phi trở nên trắng bệch, chỉ cảm thấy cả người bị rắn độc bò đầy lên.
Da đầu Úc Phi tê dại, thất thanh: "Kia chẳng phải là, hài tử kia còn không phải là......"
Tại biệt viện Úc vương phủ, Úc Xá đột nhiên bị một trận đau đầu.
"Làm sao vậy?"
Chung Uyển nhìn sang.
Úc Xá không để tâm, buông thoại bản trong tay xuống, "Nên ngủ rồi."
Màn đêm buông xuống, hai người cùng nằm trên giường ngủ.
Chung Uyển ngủ bên trong, Úc Xá ngủ bên ngoài, cũng chung giường với y. Giữa hai người là mấy bó dây thừng thật to.
Chung Uyển chỉ mặc một tầng áo trong hơi mỏng, cổ tay để ngoài chăn cọ cọ vào dây thừng, y bị làm cho ngứa mà gãi gãi, "Dây thừng này......Ngươi bỏ xuống dưới giường trước được không?"
Vừa mới nằm xuống, Úc Xá tất nhiên còn chưa ngủ, nhưng hắn cứ như là không nghe được gì, nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích.
Chung Uyển suy nghĩ một chút, lại nói: "Thế tử, mấy ngày gần đây có chút tin đồn về ngươi, ngươi biết không?"
Vô nghĩa.
Úc Xá động một chút, vẫn không để ý tới Chung Uyển như cũ.
Chung Uyển dùng lời hay ý đẹp khuyên bảo: "Lời đồn truyền rất khó nghe, lúc đầu chỉ nói là ngươi sẽ đánh người, sẽ động thủ với người trong phòng, bây giờ đã thành......mấy lời nghe rất không lọt tai. Vậy mà giờ ngươi còn đem dây thừng đặt ở trên giường, ngày mai tin này mà truyền ra, thì thiên hạ nhất định tin ngươi thật sự có sở thích này!"
Úc Xá cầu còn không được.
"Lời hay mà ngươi lại không nghe." Chung Uyển lại gãi gãi cánh tay, cầm lấy dây thừng, nhỏ giọng thương lượng, "Trước tiên ta có thể đem cái này......"
Úc Xá rốt cuộc đã mở miệng, "Ngươi dám ném cái này xuống giường, ta lập tức thật sự trói ngươi lại."
Chung Uyển ngừng lại, thế nhưng lại do dự trong phút chốc, không biết nên thử hay không.
Hầu kết Chung Uyển giật giật, "Trói như thế nào?"
Úc Xá nhắm hai mắt, thanh âm bình tĩnh, "Hai tay trói chặt vào nhau, cột vào đầu giường. Hai chân tách ra cột vào hai chân giường, trút hết xiêm y của ngươi, dùng một ít dược, đối đãi ngươi tới mức nhịn không được nữa mà khóc thành tiếng, cầu xin ta buông ngươi ra, sau đó......"
"Đừng, đừng nói nữa......" Chung Uyển vội ngắt lời Úc Xá, chật vật thì thầm, "Ngươi nói nữa thì ta lại thật sự muốn ném."
Úc Xá: "......"
Úc Xá hít sâu vài cái, kiềm nén nói: "Ngươi thích như vậy?"
Tâm Chung Uyển loạn thành một đống, "Tốt lắm, nghe rất tình thú."
Trong bóng đêm, Úc Xá nhìn Chung Uyển với ánh mắt khó tin.
Chung Uyển đợi nửa ngày cũng không thấy Úc Xá đáp lời, mệt mỏi nên ngủ mất.
Úc Xá trợn mắt, trong lòng một trận chấn động, trằn trọc không ngủ được.
Một canh giờ sau, ngữ khí Úc Xá giãy giụa: "Lúc trước, ta......ta chưa từng nghĩ là ngươi thích như vậy."
Chung Uyển mộng đẹp say sưa, bị Úc Xá đánh thức.
Chung Uyển mở mắt ra, mơ hồ nói: "Sao, làm sao vậy? Trời đã sáng sao?"
Dưới ánh trăng mờ ảo, Úc Xá ngồi dậy, sắc mặt phức tạp nhìn Chung Uyển, đột nhiên chất vấn, "Từ nhỏ ngươi cũng đọc sách thánh hiền lớn lên, vì sao lại thích như vậy?"
Trong mắt Chung Uyển hiện lên vẻ mờ mịt, cũng ngồi dậy theo, thanh âm còn hơi mang theo giọng mũi, "Ta thích cái gì? Trời chưa sáng a......"
Úc Xá tựa hồ như đang vô cùng bối rối, hắn khó hiểu nhìn Chung Uyển, nâng tay lên, lại buông xuống.
Úc Xá nhắm mắt lại, không biết là vẫn đang nói với Chung Uyển hay là nói với chính mình: "Thân mình ngươi không tốt, không được làm vậy."
Hai tròng mắt Chung Uyển thất thần: "Không được cái gì?"
Úc Xá nhìn Chung Uyển, trong mắt tựa hồ như đang xuất hiện ảo giác, hắn thấy mình thật sự đem Chung Uyển trói lại trên giường, bức cho Chung Uyển khó nhịn cầu hắn......
"Thôi." Úc Xá nằm xuống, đưa lưng về phía Chung Uyển, thở ra một hơi, "Ngươi ngủ đi."
Chung Uyển chẳng hiểu ra sao, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau, Úc Xá đưa cho Chung Uyển vài tờ giấy.
Chung Uyển cúi đầu nhìn một cái......
Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh*.
"Chép mười lần, thanh tẩy ô uế trong lòng ngươi." Úc Xá một lời khó nói hết nhìn Chung Uyển một cái, "Lần sau tới thì mang theo."
*Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh: kinh phật đó =)))) Bài kinh này cũng chỉ 260 chữ, ngắn. Nếu bạn cũng muốn thanh tẩy ô uế trong lòng thì lên wiki đọc nhé =)))
Lời editor:
Cung nhân bà Úc Phi khả nghi vcl....
Mùa đông tại Trung Quốc bắt đầu từ tháng 10, Úc Xá sinh tháng 7, coi như có thể là mang thai đúng khoảng chín tháng mười ngày, còn không thì quả thật có sinh non.
Danh sách tình nghi hại Úc Xá hiện tại:
Thái hậu
Úc Vương
Sử lão thái phó
Cung nhân bí ẩn ở trên =]]]]
------------------------------------------
Trong cung.
Một lão thái giám tiến vào cung của Úc Phi.
Úc Phi đau đầu không thôi. Hồi ban ngày, Tuyên Cảnh tinh lực hơn người, sau khi đòi Lâm Tư từ tay Úc Xá không có kết quả, lại nghĩ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, liền đi tới phủ Tuyên Quỳnh náo loạn một trận, tất nhiên là vẫn không tìm được Lâm Tư như cũ.
Mấy ngày gần đây Tuyên Quỳnh liên tục gặp xui xẻo, tức muốn nổ phổi, trước khi dùng vãn thiện còn vào cung một chuyến, phun nước đắng hết nửa ngày với Úc Phi, vừa mới rời đi khi nãy.
Úc Phi vất vả lắm mới đuổi được nhi tử, tâm lực đều mệt mỏi, hao tổn tinh thần nói: "Hoàng Thượng chưa lập Thái Tử, thì ta sợ đã bị những người này tra tấn tới chết......Quỳnh Nhi còn bảo ta tới chỗ Hoàng Thượng cầu tình. Đứa nhỏ này thật sự cho rằng cứ đầu gối tay ấp là nói gì nghe nấy sao? Hai tháng qua ta còn chưa thấy Hoàng Thượng ngày nào, hắn muốn ta giúp hắn, ta giúp thế nào được?"
Cung nhân hầu hạ Úc Phi nhẹ giọng an ủi: "Ngũ điện hạ gần đây bị không ít ủy khuất, cũng chỉ có thể tâm sự với người, nếu ngày nào đó người có thể diện kiến Hoàng Thượng, nói giúp Ngũ điện hạ hai câu là được rồi."
"Thôi, đừng bàn cái này." Úc Phi lo lắng sốt ruột, nhắc tới chuyện này thì sắc mặt lại càng kém, "Lần trước đại ca nói với ta, tiên đế tiền triều muốn lập Ninh vương làm Thái Tử, trong đầu có ý niệm muốn giết Chung quý phi đầu tiên. Ta cũng không lớn hơn Quý Phi mấy tuổi, lại có gia môn như vậy, sợ là Hoàng Thượng kiêng kị ta còn hơn tiên đế kiêng kị Chung Quý Phi, nếu ta lại nhúng tay......sợ tương lai dù Quỳnh Nhi có thể được lập Thái Tử, ta cũng phải bỏ mạng để được nhìn nhi tử đăng đại vị."
Úc Phi nắm lấy tay cung nhân, hoảng loạn nói: "Sau khi đại ca nói mấy lời này với ta, ta ngày đêm bất an, ngươi nói xem......có khi nào Hoàng Thượng đã có tâm tư này hay không? Mấy ngày gần đây ta cứ nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ như thế nào vẫn cảm thấy mình đã quá phận, nói mấy câu phạm thượng trước kia!"
"Nương nương an tâm." Cung nhân nhỏ nhẹ, "Nương nương sai ta tìm người, ta đã tìm xong, lão thái giám này từ lúc tiền triều đã luôn làm việc cho Úc vương phủ, chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Lão già này rất kín miệng, ta sợ rút dây động rừng, sai người trong phủ chúng ta nói với lão là nương nương mấy ngày gần đây luôn luôn thấp thỏm lo âu, nhiều lần nói sai lời, làm sai chuyện. Úc vương gia nhìn không chịu nổi nữa nên sai lão tới nói chuyện tiền triều với nương nương, khiến nương nương đề phòng hơn một chút. Lát nữa nương nương đừng lỡ miệng."
Úc Phi suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được, vẫn là ngươi chu đáo. Ta có đe dọa hay dụ dỗ cũng vô dụng, người của đại ca......trước nay đều chỉ tuân lệnh hắn, dù có chết cũng sẽ không tương trợ ta."
Cung nhân thở dài: "Có lẽ vậy, để hạ nhân kêu lão tiến vào?"
Úc Phi gật đầu.
Úc Phi buông màn, đợi một lát thì thấy một lão thái giám tuổi già sức yếu đang run rẩy đi đến, quỳ gối ngoài màn.
Úc Phi lấy lại bình tĩnh, cố ý làm ra bộ dáng đau lòng mệt mỏi: "Đã trễ thế này, đại ca còn sai ngươi đi nói với ta chuyện gì?"
Lão thái giám thấp giọng nói: "Vương gia nói nương nương mấy ngày gần đây có tâm sự không vui, hành sự......có phần lỗ mãng, nên sai lão nô tới kể một chút chuyện xưa cho nương nương."
Úc Phi nói: "Vậy ngươi nói đi."
Lão thái giám không nhanh không chậm, kể lại chuyện tiên đế năm đó có ý muốn sát mẫu lưu tử, chỉ là nói kĩ càng hơn Úc Mộ Thành một chút. Trong lòng Úc Phi sốt ruột, sau khi nghe xong lại im lặng một lát, nói: "Rốt cuộc Chung Quý Phi có nhúng tay vào việc lập trữ Thái Tử hay không thì không ai rõ ràng, ta chỉ biết là cuối cùng nàng vẫn phải chết. Đại ca sai ngươi tới nói với ta cái này rốt cuộc là có ý gì? Ý bảo có nhúng tay hay không thì cũng sẽ chết?"
Lão thái giám lắc đầu: "Chung Quý Phi qua đời do bệnh."
Úc Phi âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi tính gạt ai? Nàng chết bệnh, muội muội nàng cũng chết bệnh, hai người một trước một sau cùng chết một chỗ? Nói ra ai tin?"
Lão thái giám cứ như một rễ cây đại thụ đã chết héo nhiều năm, sau một lúc lâu mới phun ra một câu: "Quả thật như thế."
Úc Phi khó kiềm được tâm tư đang dao động, bức bách nói: "Ta thấy không phải, Chung Quý Phi rốt cuộc chết thế nào, rốt cuộc chết bao giờ, trong cung đều bưng bít rất kĩ. Sau khi tiên đế băng hà căn bản là không ai tái kiến nàng nữa, nói không chừng nàng là bị tiên đế ban lệnh chết trước khi ngài băng hà."
Lão thái giám chậm rãi lắc đầu: "Không phải."
Úc Phi giận dữ vỗ một cái lên kháng trác*, châu ngọc trên đầu leng keng rung động: "Đại ca ta sai ngươi tới kể chuyện xưa là sai ngươi kể cho có lệ như vậy với ta?"
Lão thái giám hình như hơi bất đắc dĩ, một hồi lâu mới thở dài nói: "Chung Quý Phi xác thật không phải do tiên đế ban chết, không những thế, nàng còn là bị tiểu Chung phi liên lụy."
Úc Phi chưa từng để tâm đến người này, có chút ngoài ý muốn, mê man nói: "Tiểu Chung phi?"
Lão thái giám gật đầu: "Tiểu Chung phi đã làm sai chuyện, không thể truyền ra, cho nên Thái Hậu......à không đúng, ngay lúc đó Hoàng Hậu, mới mượn tang sự của tiên đế mà liệu lý tỷ muội các nàng."
Úc Phi cứng họng: "Ta cũng chưa từng nghe nói qua tiểu Chung phi này, ta nhớ rõ......tiên đế đối với Chung Quý Phi còn xem như sủng ái, nhưng đối với tiểu Chung phi này thì vẫn luôn lạnh nhạt, nàng có thể làm sai chuyện gì?"
Lão thái giám nói: "Tiểu chung phi năm đó là theo Chung Quý Phi tiến cung, tuổi tác nàng còn nhỏ, lại không so kịp với mỹ mạo, tính nết nhu mì của Chung Quý Phi, cho nên tiên đế không để tâm đến nàng."
Úc Phi nói: "Cho nên? Nàng làm sai cái gì?"
Lão thái giám rũ mắt, thanh âm khàn khàn: "Mùa đông Thái Dụ năm 47, tiểu Chung phi...... mang thai."
Úc Phi không để ý đến ngày tháng, ngạc nhiên: "Mang thai? Chưa từng nghe qua, mang thai thì làm sao? Chẳng lẽ nàng không cẩn thận làm sẩy hài tử? Cũng không đúng, tội này cũng không đáng chết."
Lão thái giám lắc đầu, thanh âm càng nhẹ, "Mang thai tất nhiên không phải tội, tội là ở lúc ấy......tiên đế đã năm năm không ngủ cùng nàng."
Úc Phi sắc mặt đột biến.
Lão thái giám khụ hai tiếng, tiếp tục nói: "Bởi vì có tỷ tỷ là Chung Quý Phi, tiểu Chung phi ít ra vẫn có thể đi đi lại lại trước mặt tiên đế, nhưng tiên đế xác thật là đã rất nhiều năm không chạm qua nàng, tiểu chung phi phạm vào quy củ......làm ra chuyện đáng xấu hổ thế này, bị Thái Hậu biết được. Thái Hậu tất nhiên lưu nàng không được. Loại sự tình này sẽ làm tổn hại đến danh dự hoàng thất, không thể để lộ. Thái Hậu lại từ bi, không muốn liên lụy đến Ninh vương, nên giấu giếm cho tiểu Chung phi, sau đó mượn tang sự của tiên đế, ban cho các nàng một cái chết trong sạch."
Úc Phi hoa dung thất sắc, nghẹn ngào: "Nàng......Nàng điên rồi sao? Làm ra loại chuyện này? Không đúng, không đúng không đúng, tiểu Chung phi phạm quy củ, vì sao Chung Quý Phi cũng bị......"
"Nương nương." Lão thái giám ngắt lời nàng, chậm rãi nói, "Nếu Chung Quý Phi cùng tiểu Chung phi không chết, sợ là nương nương cũng không có được phú quý ngày hôm nay. Nương nương còn muốn truy vấn sao?"
"Thái Hậu mượn chuyện này để......hóa ra người thật sự sát mẫu lưu tử chính là Thái Hậu......" Úc Phi kinh hoảng thất thố, "Vậy......vậy sinh phụ của hài tử kia là ai? Thái Hậu cũng giết người nọ sao?"
Mí mắt lão thái giám hơi hơi nâng lên, không nói.
Úc Phi hãi hùng khiếp vía, "Cư nhiên lại có loại sự tình này, trách không được tỷ muội các nàng lại chết không minh bạch......"
Lão thái giám thấp giọng nói: "Tiên đế ngày đó muốn lập ấu, xác thật cũng nổi lên tâm tư muốn giết tỷ muội các nàng, cũng thử thăm dò Chung Quý Phi vài lần, nhưng cuối cùng cũng không thật sự động thủ."
Tâm thần Úc Phi không yên, "Hóa ra là như thế này...... Thôi thôi, ta không muốn nghe, coi như ngươi chưa nói gì, ngươi mau đi đi."
Lão thái giám gắng sức bò lên, Úc Phi lại vội vã nói: "Chậm đã, ngươi...... sau này có thể ta sẽ còn gọi ngươi lại đây, ngươi gọi là gì?"
Lão thái giám cong lưng: "Lão nô gọi là Thang Khâm."
"Ừ, Thang Khâm, ta nhớ kỹ." Úc Phi thất thần nói, "Ngươi đi đi, lúc đi cẩn thận một chút, đừng cho người khác thấy."
Lão thái giám khom người đi rồi.
Úc Phi hoảng hồn, chỉ vừa bình tâm lại, ngồi một mình thật lâu, lại hối hận không nên hỏi những việc này. Nàng kêu cung nhân tới, sai nàng đi dặn dò Thang Khâm không cần nói cho Úc vương gia việc hôm nay.
Lòng Úc Phi tràn đầy hối hận, tựa người vào kháng trác, nghĩ lại lời Thang Khâm mới vừa nói, con ngươi chợt co rụt lại.
"Mùa đông Thái Dụ năm 47, tiểu Chung phi có thai."
Sắc mặt Úc Phi trở nên trắng bệch, chỉ cảm thấy cả người bị rắn độc bò đầy lên.
Da đầu Úc Phi tê dại, thất thanh: "Kia chẳng phải là, hài tử kia còn không phải là......"
Tại biệt viện Úc vương phủ, Úc Xá đột nhiên bị một trận đau đầu.
"Làm sao vậy?"
Chung Uyển nhìn sang.
Úc Xá không để tâm, buông thoại bản trong tay xuống, "Nên ngủ rồi."
Màn đêm buông xuống, hai người cùng nằm trên giường ngủ.
Chung Uyển ngủ bên trong, Úc Xá ngủ bên ngoài, cũng chung giường với y. Giữa hai người là mấy bó dây thừng thật to.
Chung Uyển chỉ mặc một tầng áo trong hơi mỏng, cổ tay để ngoài chăn cọ cọ vào dây thừng, y bị làm cho ngứa mà gãi gãi, "Dây thừng này......Ngươi bỏ xuống dưới giường trước được không?"
Vừa mới nằm xuống, Úc Xá tất nhiên còn chưa ngủ, nhưng hắn cứ như là không nghe được gì, nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích.
Chung Uyển suy nghĩ một chút, lại nói: "Thế tử, mấy ngày gần đây có chút tin đồn về ngươi, ngươi biết không?"
Vô nghĩa.
Úc Xá động một chút, vẫn không để ý tới Chung Uyển như cũ.
Chung Uyển dùng lời hay ý đẹp khuyên bảo: "Lời đồn truyền rất khó nghe, lúc đầu chỉ nói là ngươi sẽ đánh người, sẽ động thủ với người trong phòng, bây giờ đã thành......mấy lời nghe rất không lọt tai. Vậy mà giờ ngươi còn đem dây thừng đặt ở trên giường, ngày mai tin này mà truyền ra, thì thiên hạ nhất định tin ngươi thật sự có sở thích này!"
Úc Xá cầu còn không được.
"Lời hay mà ngươi lại không nghe." Chung Uyển lại gãi gãi cánh tay, cầm lấy dây thừng, nhỏ giọng thương lượng, "Trước tiên ta có thể đem cái này......"
Úc Xá rốt cuộc đã mở miệng, "Ngươi dám ném cái này xuống giường, ta lập tức thật sự trói ngươi lại."
Chung Uyển ngừng lại, thế nhưng lại do dự trong phút chốc, không biết nên thử hay không.
Hầu kết Chung Uyển giật giật, "Trói như thế nào?"
Úc Xá nhắm hai mắt, thanh âm bình tĩnh, "Hai tay trói chặt vào nhau, cột vào đầu giường. Hai chân tách ra cột vào hai chân giường, trút hết xiêm y của ngươi, dùng một ít dược, đối đãi ngươi tới mức nhịn không được nữa mà khóc thành tiếng, cầu xin ta buông ngươi ra, sau đó......"
"Đừng, đừng nói nữa......" Chung Uyển vội ngắt lời Úc Xá, chật vật thì thầm, "Ngươi nói nữa thì ta lại thật sự muốn ném."
Úc Xá: "......"
Úc Xá hít sâu vài cái, kiềm nén nói: "Ngươi thích như vậy?"
Tâm Chung Uyển loạn thành một đống, "Tốt lắm, nghe rất tình thú."
Trong bóng đêm, Úc Xá nhìn Chung Uyển với ánh mắt khó tin.
Chung Uyển đợi nửa ngày cũng không thấy Úc Xá đáp lời, mệt mỏi nên ngủ mất.
Úc Xá trợn mắt, trong lòng một trận chấn động, trằn trọc không ngủ được.
Một canh giờ sau, ngữ khí Úc Xá giãy giụa: "Lúc trước, ta......ta chưa từng nghĩ là ngươi thích như vậy."
Chung Uyển mộng đẹp say sưa, bị Úc Xá đánh thức.
Chung Uyển mở mắt ra, mơ hồ nói: "Sao, làm sao vậy? Trời đã sáng sao?"
Dưới ánh trăng mờ ảo, Úc Xá ngồi dậy, sắc mặt phức tạp nhìn Chung Uyển, đột nhiên chất vấn, "Từ nhỏ ngươi cũng đọc sách thánh hiền lớn lên, vì sao lại thích như vậy?"
Trong mắt Chung Uyển hiện lên vẻ mờ mịt, cũng ngồi dậy theo, thanh âm còn hơi mang theo giọng mũi, "Ta thích cái gì? Trời chưa sáng a......"
Úc Xá tựa hồ như đang vô cùng bối rối, hắn khó hiểu nhìn Chung Uyển, nâng tay lên, lại buông xuống.
Úc Xá nhắm mắt lại, không biết là vẫn đang nói với Chung Uyển hay là nói với chính mình: "Thân mình ngươi không tốt, không được làm vậy."
Hai tròng mắt Chung Uyển thất thần: "Không được cái gì?"
Úc Xá nhìn Chung Uyển, trong mắt tựa hồ như đang xuất hiện ảo giác, hắn thấy mình thật sự đem Chung Uyển trói lại trên giường, bức cho Chung Uyển khó nhịn cầu hắn......
"Thôi." Úc Xá nằm xuống, đưa lưng về phía Chung Uyển, thở ra một hơi, "Ngươi ngủ đi."
Chung Uyển chẳng hiểu ra sao, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau, Úc Xá đưa cho Chung Uyển vài tờ giấy.
Chung Uyển cúi đầu nhìn một cái......
Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh*.
"Chép mười lần, thanh tẩy ô uế trong lòng ngươi." Úc Xá một lời khó nói hết nhìn Chung Uyển một cái, "Lần sau tới thì mang theo."
*Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh: kinh phật đó =)))) Bài kinh này cũng chỉ 260 chữ, ngắn. Nếu bạn cũng muốn thanh tẩy ô uế trong lòng thì lên wiki đọc nhé =)))
Lời editor:
Cung nhân bà Úc Phi khả nghi vcl....
Mùa đông tại Trung Quốc bắt đầu từ tháng 10, Úc Xá sinh tháng 7, coi như có thể là mang thai đúng khoảng chín tháng mười ngày, còn không thì quả thật có sinh non.
Danh sách tình nghi hại Úc Xá hiện tại:
Thái hậu
Úc Vương
Sử lão thái phó
Cung nhân bí ẩn ở trên =]]]]
/97
|