My Boss Is A Beautiful Girl

Chương 9

/61


“Anh chắc là không sao chứ?” Phùng Dĩnh hơi lo lắng hỏi.

“Không sao. Em yên tâm được rồi. “ Tôi đứng dậy nhảy lên vài cái, cười cười: “Anh làm gì mà yếu ớt đến cỡ đó? Không sao thật mà !”

“Vậy thì tốt rồi.” Phùng Dĩnh liếc nhìn đồng hồ, nói ngay: “Em chỉ xin nghỉ phép buổi sáng à, em phải về công ty rồi. Ghé thăm anh sau nhé !” Nói xong cô ta quay đầu bỏ đi. Ây da, xem ra Phùng Dĩnh cũng chẳng hơn Trần Hạo bao nhiêu, bạn bè tôi quen là loại người gì thế này ?

“Bạn gái anh lợi hại thật đấy !” Cô gái nhìn Phùng Dĩnh, thè lưỡi nói.

“Cô ấy không phải bạn gái tôi, là bạn gái của bạn tôi “ Tôi đính chính.

“Hèn gì, nãy giờ tôi cứ kỳ lạ sao cô ta có thể là một cặp với anh cơ chứ, cô ta xinh thế kia, anh thì….” Cô gái nhìn tôi một hồi rồi bĩu môi.

Tôi có chút hối hận vì lúc nãy không chịu tới bệnh viện, Phùng Dĩnh vừa đi, thái độ cô ta ngay lập tức như một người hoàn toàn khác hẳn, tôi dễ bắt nạt đến thế sao?

“Tại sao lúc nãy anh không đánh trả ? Tôi ra tay đánh anh nặng thế này.”

Hình như trong mắt cô gái này thì chuyện đàn ông ra tay với phụ nữ là chuyện rất bình thường thì phải, kêu tôi làm sao trả lời đây? Tôi cảm thấy thân là đàn ông, đáng xấu hổ nhất chính là động thủ với con gái, nhất là con gái đẹp như thế này. Đương nhiên, mãi sau này tôi mới biết rằng cho dù tôi phản công thì kết cuộc chỉ càng bi thảm thêm mà thôi. Nhưng những lời này tôi không dám nói ra miệng, nếu không lại bị cô ta chụp cái mũ “xem thường con gái” lên đầu cho mà xem. Thành ra tôi hơi chột dạ, ậm ừ vài câu cho qua chuyện. Nhưng vẫn bị cô ta nhìn thấu.

Cô ta tằn hắng: “ Lại cảm thấy anh là đàn ông, nên phải nhường phụ nữ đúng không?” Cô ta đổi đề tài ngay “Nhưng cũng không hoàn toàn là lỗi của tôi. Tôi vừa mới nhìn thấy anh cứ lặp lờ bên mấy quầy băng vệ sinh rồi sau đó lại đụng anh trong nhà vệ sinh nữ, anh lại cười đê tiện như thế, khiến tôi tưởng anh là yêu râu xanh nên mới phải ra tay trước thôi !”

Tôi cười đê tiện bao giờ? Từ nhỏ tới giờ những ai gặp tôi đều bảo rằng khi tôi cười chính là lúc nhìn tôi giống người tốt nhất. Đúng là tú tài gặp mỹ nữ, có lý thành vô lý. Tôi đành giả câm giả điếc, ừ một tiếng qua chuyện.

“Anh làm nghề gì thế? Thứ hai mà không phải đi làm sao?” Nhìn tôi cứ im lặng mãi, đột nhiên cô ta tỏ ra có hứng thú với tôi. Cô ta ngồi bắt chéo chân ở đối diện tôi, hỏi rất nghiêm túc.

Tôi đặt đôi tay lên kỷ trà phía trước, làm động tác gõ bàn phím: “Lập trình viên, khi làm việc có chút giống với nhân viên đánh máy. Nhưng bây giờ đang trong tình trạng thất nghiệp nên không cần đi làm rồi.” Đa số mấy người đẹp ít ai biết lập trình viên làm những công việc gì, vì thế tôi dùng hình ảnh nhân viên đánh máy để giải thích rõ, như thế thì sẽ tạo cho họ một ấn tượng trực quan hơn.

“Ờ.” Người đẹp gật đầu như thể hơi hiểu hiểu rồi. Tất nhiên “hơi hiểu hiểu “ chỉ là quan điểm chủ quan của tôi, có lẽ trong tận xương tủy tôi vẫn luôn có thành kiến với chỉ số IQ của các mỹ nữ, chắc là sau này tôi phải sửa phương diện này mới được.

“Tại sao anh lại thất nghiệp vậy?” Không chờ tôi trả lời, người đẹp liền nói ngay: “Chắc chắn là anh không làm tốt nên bị đuổi việc đúng không?”

“Đúng là tôi bị đuổi việc nhưng tôi bị người ta hãm hại chứ không phải vì tôi làm không tốt !” Tôi không muốn để người đẹp cảm thấy tôi là người đàn ông vô dụng, đây cũng là đặc điểm chung của tất cả động vật giống đực trong giới tự nhiên.

“Lại còn có người muốn hãm hại anh à ?” Giọng điệu người đẹp khiến tôi cảm giác mình đang bị khinh thường . “Mỗi người bị đuổi đều nói như thế cả, chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm !”

Tôi nghĩ một hồi, cười nói “Có lẽ cô nói đúng, đây có lẽ là trách nhiệm của tôi, nếu không thì sao người khác có thể hãm hại tôi chứ !”

Chuông điện thoại reo lên cắt ngang cuộc trò chuyện của tôi với người đẹp. Nhất định lại là Phùng Dĩnh, chẳng biết cô ta có chuyện gì nữa đây, tôi uể oải cầm điện thoại lên.

Cơ hội luôn đến lúc tôi không hề ý thức tới nó, lần này là một số điện thoại lạ, là một công ty mà tôi nộp đơn xin việc đã gọi điện hẹn tôi trưa nay đi phỏng vấn.

Sau cú điện thoại đó, tôi phấn khởi đứng dậy, nói lời tạm biệt với cô gái.

Đi một quãng không xa, từ phía sau, cô ấy gọi với lại: “Đưa tôi điện thoại của anh.”

Tôi đưa điện thoại ra, nhưng nhanh chóng nắm lại một cách vô thức: “Mà cô lấy điện thoại tôi làm gì?”

“Bảo đưa thì đưa đi, sao lắm lời thế !” Cô ta nắm tay tôi, kéo các ngón tay tôi ra, giật lấy chiếc điện thoại.


/61

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status