Quân Mạc thích nhất là ngọn đèn màu vàng nhạt, cô luôn nói ánh đèn như vậy là ấm áp nhất. Hôm nay, ánh đèn màu vàng nhạt đó đang chiếu sáng rõ hai người, Hàn Tự dương lấy khuỷu tay huých nhẹ vào cô, “Đi nghe điện thoại.” Quân Mạc buông tay đang vo gạo, một đôi tay ướt sũng, trong lúc nhất thời cũng không tìm được khăn lau, cười khanh khách, cọ cọ sau lưng Hàn Tự Dương, cười nói,“Vậy em đi nghe đã.”
Anh bất đắc dĩ muốn tránh sang một bên, nhưng cũng không cố ý tránh, nhẹ nhàng cười, quay người đổ thịt bò xào vào đĩa.
Đợi đến khi đã nấu xong, bưng đồ ăn ra, Quân Mạc cũng đã tắt điện thoại, hỏi, “Cơm mang ra chưa anh?”
Hàn Tự Dương gật đầu, bốn món ăn đã dọn ra bàn với chiếc khăn trải bàn có những bông hoa trắng đẹp mắt vừa lòng.
“Ai gọi thế? Nói lâu như vậy.” Anh nhíu mày hỏi cô.
“Mẹ.” Quân Mạc cười nói, mang theo một tia khiêu khích, giống như đang chờ mong phản ứng của anh.
Quả nhiên, anh thở dài một hơi, “Mẹ thật sự quên anh rồi.”
Quân Mạc ngồi xuống bên cạnh anh, gắp một gắp đồ ăn cho anh, biểu tình vô tội, “Em nói với mẹ là gọi anh ra nghe điện thoại, nhưng mà mẹ nói đừng quấy rầy anh nấu cơm, cho nên không có gọi anh nữa.”
Hàn Tự Dương làm như không có việc gì nói, “Anh quen rồi. Em …người gặp người thích.”
Cô ngồi bên cạnh anh, đột nhiên nói, “Em thích nhất món thịt bò mà anh nấu.”
Cô đưa cho anh rất nhiều công thức về cách chế biến các món ăn từ thịt bò, cuối cùng cũng được ăn không biết chán.
Cô không nói gì, Hàn Tự Dương ngừng đũa, chăm chú nhìn cô, lúc ăn cơm cô luôn vui vẻ, giống như lúc anh nấu nướng, cũng thích việc tranh thủ thời gian xem cô vui vẻ ra ra vào vào trong nhà bếp, làm mấy việc nhỏ. Anh nghĩ cô biết vì sao cô lại thích ăn thịt bò như vậy. Vẻ mặt Quân Mạc mang theo ý cười, vô thức cắn đũa, “Đó là món thịt bò ngon nhất em từng ăn.” Cô đứng dậy, “Em đi xới cơm, chúng ta ăn xong rồi ra ngoài đi dạo được không?”
Ra cửa, Quân Mạc kéo Hàn Tự Dương, hãnh diện, “Sau này lễ Noel chúng ta không cần phải lo lắng đi đâu ăn cơm nữa, phải không anh?” Anh đưa tay ôm cô, “Đi đâu đây vợ?”
Quân Mạc nhìn đồng hồ, “Còn sớm như vậy sao. Mới bảy rưỡi, chúng ta đi dạo phố đã.”
Khuôn mặt anh như một chấm nhỏ trong đêm đông, anh tuấn lại mang theo sự nuông chiều , “Đi thôi.”
Trên đường vẫn nhiều người qua lại, tiếng ca phiêu đãng, làm cho con người ta nhớ đến hôm nay quả là một ngày thuộc về ba màu xanh lá, đỏ lửa và tuyết trắng. Mười ngón tay anh nắm chặt lấy tay cô, dường như sợ cô lạc mất trong đám người. Bọn họ đều không mang tất tay, da thịt hai người tiếp xúc với nhau, cảm thấy rất ấm áp. Quân Mạc kéo anh vào một cửa hàng, không tự chủ đượ mà dừng bước, “Cái khăn quàng kia vẫn còn bán sao?” Hàn Tự Dương nhìn hướng cô chỉ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đúng rồi.” Quân Mạc mỉm cười không nói gì, đột nhiên quay đầu nhìn anh, “Vẫn nên ra ngoài thôi anh. Máy sưởi làm em chóng mặt quá.” Mặt cô đỏ bừng, khí sắc cũng thản nhiên.
Bọn họ đi ra ngoại cửa hàng, ngoài quảng trường không còn nhiều người, ước chừng đã đến giờ ăn cơm.
“Anh có nhớ lần gọi điện thoại cho em, nói rất nhớ em không?”
Anh làm sao có thể không nhớ rõ chứ, chỉ sợ đó là thời khắc chật vật nhất trong cuộc đời anh, tiến thoái lưỡng nan, nhớ nhung một cách mãnh liệt như vậy, lại sợ cô nhìn thấu tâm sự.
“Không nhớ rõ.” Anh thay cô chỉnh lại khăn quàng cổ, mỉm cười giấu đi ký ức đó.
“Không nhớ rõ?” Quân Mạc nhẹ nhàng lặp lại, “Chắc chắn anh vẫn còn nhớ. Khi đó là lần đầu tiên em cảm thấy cô độc.” Cô nhớ rõ mình ra ban công nhận điện thoại, mà cuối con đường cách đó không xa là một đôi tình nhân đang ôm nhau. Cô lại nói thêm một câu, “Lần này anh đi công tác lâu như vậy.” Quân Mạc cắn môi, có chút bốc đồng mà nói với anh, “Về sau không được vậy nữa.”
Anh đứng trước mặt, cúi đầu nhìn cô, lông mi lay động, ánh mắt sáng lên rạng rỡ, “Hôm nay là Giáng sinh, quà của anh đâu?”
Quân Mạc cười, trừng mắt nhìn anh, đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ áo anh, kiễng chân thật nhanh, chạm nhẹ vào bờ môi anh một chút, sau đó lùi lại phía sau vài bước rồi mỉm cười, “Được chưa?” Dải tóc đuôi ngựa của cô bị gió thổi sang một bên, nhẹ nhàng rơi xuống một bên vai, “Của em đâu?”
Hàn Tự Dương theo sát từng bước, cười như không cười mà nhìn cô, “Anh không phải là món quà tốt nhất rồi sao?”
Quân Mạc ủ rũ, cúi thấp đầu, “Anh không phải đang tính ngày lễ nào cũng nói câu này đấy chứ?” Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn để anh ôm vào ngực, nghe được tiếng anh nói, “Anh vẫn không quên. Làm sao có thể quên, anh nhớ em như vậy.”
Quân Mạc co người lại trong lòng anh, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên.
Thật lâu sau, rõ ràng là gió lạnh thấu xương, lại chỉ cảm thấy ấm áp.
Cuối cùng cô cũng tránh ra khỏi vòng ôm của anh, tựa đầu vào vai anh, “Em còn một món quà nữa muốn tặng anh.” Cô ghé đầu vào tai anh nói mấy câu, vừa nhìn người đàn ông trước nay vẫn bình tĩnh cẩn thận từng chút một thế mà trong thời khắc này lại đứng thất thần như vậy, rút cuộc ngũ quan tuấn lãng không thể che giấu nổi niềm vui. Anh nắm tay cô, “về sau trời lạnh như thế này, không cho phép em ra ngoài nữa.” Cô để mặc anh nắm, không nói gì, chỉ mỉm cười rạng rỡ, như sắc màu ấm nơi đóa hoa tường vi nở rộ
Anh bất đắc dĩ muốn tránh sang một bên, nhưng cũng không cố ý tránh, nhẹ nhàng cười, quay người đổ thịt bò xào vào đĩa.
Đợi đến khi đã nấu xong, bưng đồ ăn ra, Quân Mạc cũng đã tắt điện thoại, hỏi, “Cơm mang ra chưa anh?”
Hàn Tự Dương gật đầu, bốn món ăn đã dọn ra bàn với chiếc khăn trải bàn có những bông hoa trắng đẹp mắt vừa lòng.
“Ai gọi thế? Nói lâu như vậy.” Anh nhíu mày hỏi cô.
“Mẹ.” Quân Mạc cười nói, mang theo một tia khiêu khích, giống như đang chờ mong phản ứng của anh.
Quả nhiên, anh thở dài một hơi, “Mẹ thật sự quên anh rồi.”
Quân Mạc ngồi xuống bên cạnh anh, gắp một gắp đồ ăn cho anh, biểu tình vô tội, “Em nói với mẹ là gọi anh ra nghe điện thoại, nhưng mà mẹ nói đừng quấy rầy anh nấu cơm, cho nên không có gọi anh nữa.”
Hàn Tự Dương làm như không có việc gì nói, “Anh quen rồi. Em …người gặp người thích.”
Cô ngồi bên cạnh anh, đột nhiên nói, “Em thích nhất món thịt bò mà anh nấu.”
Cô đưa cho anh rất nhiều công thức về cách chế biến các món ăn từ thịt bò, cuối cùng cũng được ăn không biết chán.
Cô không nói gì, Hàn Tự Dương ngừng đũa, chăm chú nhìn cô, lúc ăn cơm cô luôn vui vẻ, giống như lúc anh nấu nướng, cũng thích việc tranh thủ thời gian xem cô vui vẻ ra ra vào vào trong nhà bếp, làm mấy việc nhỏ. Anh nghĩ cô biết vì sao cô lại thích ăn thịt bò như vậy. Vẻ mặt Quân Mạc mang theo ý cười, vô thức cắn đũa, “Đó là món thịt bò ngon nhất em từng ăn.” Cô đứng dậy, “Em đi xới cơm, chúng ta ăn xong rồi ra ngoài đi dạo được không?”
Ra cửa, Quân Mạc kéo Hàn Tự Dương, hãnh diện, “Sau này lễ Noel chúng ta không cần phải lo lắng đi đâu ăn cơm nữa, phải không anh?” Anh đưa tay ôm cô, “Đi đâu đây vợ?”
Quân Mạc nhìn đồng hồ, “Còn sớm như vậy sao. Mới bảy rưỡi, chúng ta đi dạo phố đã.”
Khuôn mặt anh như một chấm nhỏ trong đêm đông, anh tuấn lại mang theo sự nuông chiều , “Đi thôi.”
Trên đường vẫn nhiều người qua lại, tiếng ca phiêu đãng, làm cho con người ta nhớ đến hôm nay quả là một ngày thuộc về ba màu xanh lá, đỏ lửa và tuyết trắng. Mười ngón tay anh nắm chặt lấy tay cô, dường như sợ cô lạc mất trong đám người. Bọn họ đều không mang tất tay, da thịt hai người tiếp xúc với nhau, cảm thấy rất ấm áp. Quân Mạc kéo anh vào một cửa hàng, không tự chủ đượ mà dừng bước, “Cái khăn quàng kia vẫn còn bán sao?” Hàn Tự Dương nhìn hướng cô chỉ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đúng rồi.” Quân Mạc mỉm cười không nói gì, đột nhiên quay đầu nhìn anh, “Vẫn nên ra ngoài thôi anh. Máy sưởi làm em chóng mặt quá.” Mặt cô đỏ bừng, khí sắc cũng thản nhiên.
Bọn họ đi ra ngoại cửa hàng, ngoài quảng trường không còn nhiều người, ước chừng đã đến giờ ăn cơm.
“Anh có nhớ lần gọi điện thoại cho em, nói rất nhớ em không?”
Anh làm sao có thể không nhớ rõ chứ, chỉ sợ đó là thời khắc chật vật nhất trong cuộc đời anh, tiến thoái lưỡng nan, nhớ nhung một cách mãnh liệt như vậy, lại sợ cô nhìn thấu tâm sự.
“Không nhớ rõ.” Anh thay cô chỉnh lại khăn quàng cổ, mỉm cười giấu đi ký ức đó.
“Không nhớ rõ?” Quân Mạc nhẹ nhàng lặp lại, “Chắc chắn anh vẫn còn nhớ. Khi đó là lần đầu tiên em cảm thấy cô độc.” Cô nhớ rõ mình ra ban công nhận điện thoại, mà cuối con đường cách đó không xa là một đôi tình nhân đang ôm nhau. Cô lại nói thêm một câu, “Lần này anh đi công tác lâu như vậy.” Quân Mạc cắn môi, có chút bốc đồng mà nói với anh, “Về sau không được vậy nữa.”
Anh đứng trước mặt, cúi đầu nhìn cô, lông mi lay động, ánh mắt sáng lên rạng rỡ, “Hôm nay là Giáng sinh, quà của anh đâu?”
Quân Mạc cười, trừng mắt nhìn anh, đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ áo anh, kiễng chân thật nhanh, chạm nhẹ vào bờ môi anh một chút, sau đó lùi lại phía sau vài bước rồi mỉm cười, “Được chưa?” Dải tóc đuôi ngựa của cô bị gió thổi sang một bên, nhẹ nhàng rơi xuống một bên vai, “Của em đâu?”
Hàn Tự Dương theo sát từng bước, cười như không cười mà nhìn cô, “Anh không phải là món quà tốt nhất rồi sao?”
Quân Mạc ủ rũ, cúi thấp đầu, “Anh không phải đang tính ngày lễ nào cũng nói câu này đấy chứ?” Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn để anh ôm vào ngực, nghe được tiếng anh nói, “Anh vẫn không quên. Làm sao có thể quên, anh nhớ em như vậy.”
Quân Mạc co người lại trong lòng anh, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên.
Thật lâu sau, rõ ràng là gió lạnh thấu xương, lại chỉ cảm thấy ấm áp.
Cuối cùng cô cũng tránh ra khỏi vòng ôm của anh, tựa đầu vào vai anh, “Em còn một món quà nữa muốn tặng anh.” Cô ghé đầu vào tai anh nói mấy câu, vừa nhìn người đàn ông trước nay vẫn bình tĩnh cẩn thận từng chút một thế mà trong thời khắc này lại đứng thất thần như vậy, rút cuộc ngũ quan tuấn lãng không thể che giấu nổi niềm vui. Anh nắm tay cô, “về sau trời lạnh như thế này, không cho phép em ra ngoài nữa.” Cô để mặc anh nắm, không nói gì, chỉ mỉm cười rạng rỡ, như sắc màu ấm nơi đóa hoa tường vi nở rộ
/25
|