Trải qua “sự kiện” rơi xuống nước kia, Vi Phong không tuyên bố hoặc biểu hiện trước các phi tần bất cứ thái độ gì nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, không ai dám công khai trừng phạt Hàn Lăng nữa, chỉ làm khó dễ nàng trong các phương diện khác để phát tiết tức giận trong lòng.
Thí dụ như trên phương diện thiết kế trang phục, bất luận Hàn Lăng vẽ cái gì, các nàng đều nói không hài lòng, có khi còn nhân cơ hội để nhục mạ, trào phúng Hàn Lăng; còn như Vân phi và Thục phi càng ỷ thế hiếp người, mỗi lần đều cho Hàn Lăng một bạt tai.
Hàn Lăng một mực yên lặng chịu đựng, đối với những lời vũ nhục nàng cho vào tai trái cho ra tai phải; đố với vũ lực, nàng tập mãi thành quen, có lọ thuốc lần trước Vương Cảnh Thương cho, những vết sưng đỏ trên mặt rất nhanh khỏi. Bởi vậy, mấy ngày nay trừ có hơi bận rộn phiền lòng một chút thì cũng an toàn vượt qua.
“Cốc thu!”
Cốc Thu đang cúi đầu bước đi nghe thấy thì giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Lăng thì tâm tình mới bình tĩnh lại một chút.
“Ngươi làm sao vậy? Sao lại mang bộ dáng ‘có tật giật mình’ như thế?” Hàn Lăng chăm chú nhìn không chớp mắt, trêu ghẹo hỏi: “Trộm đồ hả?”
“Hư! Ngươi nói bậy, người khác mà nghe được lại tưởng rằng ta ăn trộm thật.” Cốc Thu kinh hãi nói.
“Ai nha, không phải đùa, cây ngay không sợ chết đứng, ngươi sao lại sợ hãi như vậy? Thật là!” Hàn Lăng nghiêng đầu tiếp tục đánh giá nàng, khi thì cau mày, lúc lại lắc đầu, “Bộ dạng ngươi thế này không giống như là trộm, ngược lại giống như…”
“Giống như cái gì?”
Hàn Lăng cười thần bí, chế nhạo: “Ngươi mặt nhược hoa đào, đường làm quan rộng mở, đúng ‘tháng mười rau cải’ trăm phần trăm!”
“Tháng mười rau cải? Đó là gì?”
“Đó là… ngươi mau thành thật khai ra, có phải ngươi đã để ý đến ai, đúng không?”
“A? Làm sao ngươi biết?” Cốc Thu ánh mắt khó tin hỏi.
“Đó chính là… Nói mau, hắn là ai vậy?”
“Hắn… Hắn… Hắn là…”
“Cho ngươi vài giây, nếu còn không nói, tình nghĩa tỷ muội giữa chúng ta sẽ như sợi chỉ này – chấm dứt!” Hàn Lăng dùng sức lôi kéo, chuẩn bị xé đứt sợi chỉ đỏ.
“Ta nói!” Cốc thu vội vàng ngăn cản nàng, “Phải.. Là Tiễn thị vệ.”
“Tiễn thị vệ? Là người có khiếu khôi hài Tiễn Cẩm Hoành đó hả?” Hàn Lăng kinh ngạc trợn mắt há mồm. Trời ạ, bọn họ đã nhìn trúng nhau bao lâu rồi?
“Hư! Hư!” Cốc thu nhanh chóng che miệng của nàng, “Đừng có lớn tiếng như vậy, không thể để cho người khác biết.”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, các ngươi… đã bao lâu rồi? Sao ta lại không biết?” Hàn Lăng tinh nghịch thầm thì chất vấn.
“Kỳ thật ta cũng muốn nói cho ngươi hay, thuận tiện hỏi ý kiến ngươi, nhưng là ngươi lần nào cũng nói không rảnh, đến buổi tối thì ngươi vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ rồi.”
Đúng là dạo gần đây Hàn Lăng bị xoay như chong chóng. Mỗi ngày ngoài lúc ăn cơm và ngủ ra thì thời gian còn lại đều hao tâm tổn sức vào việc thiết kế xiêm y cho các “hoa sĩ nữ nhân”. Mãi hai ngày gần đây công việc mới giảm bớt, cuối cùng cũng có thể thời gian để thở.
“Một buổi chiều ta đang trên đường mang quần áo đến cho Lý quý nhân thì Tiễn Cẩm Hoành đột nhiên xuất hiện, hẹn ta buổi tốt đến Vân Tiêu đảo gặp mặt. Tới đó, hắn hắn nhét vào tay ta một bông hoa bách hợp. Sau đó hắn… hắn nói thích ta.”
Nghe xong Hàn Lăng lộ vẻ ngạc nhiên, không nghĩ tới trình độ lãng mạn của một người cổ đại như Tiễn Cẩm Hoành lại không hề thua kém người hiện đại chút nào, lại biết dùng hoa để biểu lộ.
“Lăng, ngươi… ngươi có thể không trách ta không nói trước cho ngươi biết đã gặp gỡ hắn…”
“Đồ ngốc, sao lại nói vậy! Huống hồ, là ta không để ý đến ngươi, đâu phải ngươi không muốn nói!”
“Thời gian đó ngươi bận quá, ta không dám quấy rầy ngươi.” Kỳ thật, đây là mối tình đầu của Cốc Thu, lúc ấy rất mơ hồ mờ mịt, lại không muốn gây thêm phiền phức cho Hàn Lăng, đã từng mất ngủ hai đêm mới quyết định đón nhật tình cảm của Tiễn Cẩm Hoành.
“Hai người tính tình vui vẻ. Tiễn Cẩm Hoành tướng mạo đường đường, lại có chức vị. Ta lần trước nghe Cảnh Thương nói qua, hoàng thượng rất xem trọng Cẩm Hoành. Nói không chừng tương lai ngươi nhất định là thống lĩnh phu nhân rồi!”
“Ngươi thật xấu, tiếu nhân gia!” Cốc thu kiều mặt đỏ bừng, trong lòng cũng vui rạo rực.
“Cốc Thu, chúc mừng ngươi!” Cuối cùng, Hàn Lăng chân thành chúc phúc cho Cốc Thu.
“Lăng, vậy còn ngươi? Ngươi theo Vương đại nhân…”
“Ta theo hắn? Ta theo hắn…” Hàn Lăng không khỏi ngẩn ra, hình như cũng đã lâu chưa thấy hắn. Bận rộn chuyện thiết kế xiêm y nên không nhận lời hẹn của hắn được.
“Lăng, không bằng ta gọi là cẩm hoành giúp ngươi ước hẹn Vương đại nhân?”
Muốn gặp mặt sao? Hàn lăng lâm vào trầm tư.
“Ta hiện tại đi tìm Cẩm Hoành, nói ngươi muốn tối nay gặp Vương đại nhân tại Vân Tiêu đảo!” Không đợi Hàn Lăng phản ứng, Cốc Thu đã bỏ chạy.
Nhìn bóng dáng Cốc Thu dần đi xa, Hàn Lăng nhún nhún vai, coi như đáp lại hắn lần trước tặng vòng tai, cũng là để nói xin lỗi việc mấy hôm trước đã cự tuyệt lời hẹn của hắn.
o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)
Vân Tiêu đảo tối nay vẫn điềm tĩnh tao nhã, gió mát hiu hiu thổi, thấm vào tâm can. Trăng non dần nhô cao, ánh sáng nhàn nhạt rơi lên mặt hồ khiến cho mặt hồ gợn vàng óng ánh, thật giống như Hằng Nga gieo rắc hạt vàng.
“Lúc nhận được tin tức, ta còn tưởng rằng Cẩm Hoành trêu ta.” Vương Cảnh Thương giọng nói khẽ run, không khó nhận ra tâm tình kích động của hắn còn chưa hoàn toàn bình phục.
“Cẩm Hoành thường xuyên trêu ngươi sao?” khóe miệng xinh đẹp của Hàn Lăng cong lên, cặp mắt to đen nhánh tiếp tục nhìn chăm chú phía trước, mặt hồ lúc này mang một vẻ đẹp mông lung, thần bí.
“Cũng không phải. Chỉ là, chỉ là không ngờ được ngươi lại chủ động hẹn ta.” Hắn thật thích ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của nàng.
Hàn Lăng vui vẻ, “Bằng hữu cần phải liên lạc nhiều hơn.”
“Được, ngươi dạo này có khỏe không? Nghe nói… Nghe nói…”
“Nghe nói ta cởi hết y phục bò lên giường hoàng thượng mà hắn cũng không cần ta hả?” Hàn Lăng thay hắn nói hết câu.
“Lăng, ta… ta không phải là ý đó. Hơn nữa, ta tin tưởng ngươi không phải là người như vậy.”
“Cảnh Thương, đừng ngại!” Hàn Lăng xoay mặt nhìn hắn chăm chú, cười: “Nếu như ta nói chuyện này nửa thật nửa giả?”
“Nửa thật nửa giả?”
“Ta cởi hết y phục xuất hiện ở giường của hoàng thượng, là thật; còn hoàng thượng không cần ta, là giả! Là ta… là ta không cần hắn!” Việc này nàng chỉ giấu trong lòng, đến Cốc Thu cũng không hiểu rõ, Hàn Lăng bản thân cũng cơ hồ quên rồi. Hiện tại, nàng muốn nói cho Vương Cảnh Thương. Còn tại sao thì chính nàng cũng không rõ nữa.
“Tất cả đều là hoàng thượng bức bách ngươi! Tại sao? Hoàng thượng luôn đặt nặng vấn đề giai cấp, sẽ không có hành vi đó với cung tỳ, nữ quan.” Vương Cảnh Thương nghi hoặc không giải thích được.
Hàn Lăng lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Đột nhiên biết được người anh minh thần võ, tôn quý bất phàm trong cảm nhận của mình lại là người như vậy, trong lòng ngươi rất khó chịu ha?”
“Ta…”
“Cuồng vọng tự đại, lãng điệp du phong, quả thực là siêu cấp hôn quân, là sỉ nhục của thiên hạ dân chúng…” Hàn Lăng càng nói càng kịch liệt.
“Lăng, đừng nói nữa, tai vách mạch rừng, vạn nhất hoàng thượng nghe được…” Vương Cảnh Thương thất kinh, vội vàng ngăn cản nàng.
“Nơi này chỉ mênh mang toàn cỏ, tường ở đâu?” Hàn Lăng dừng lại một chút rồi tinh nghịch liếc hắn: “Trừ phi là ngươi đi mật báo.”
“Không, ta sẽ không!” Hắn sẽ vĩnh viễn không làm chuyện gì thương tổn đến nàng.
“Vậy cũng không phải là không tốt! Sợ cái gì!” Hàn Lăng cũng biết rõ hắn sẽ không làm như vậy.
“Lăng, theo những gì ngươi nói, hoàng thượng đối với ngươi rất đặc biệt. Vậy thì vì sao ngươi lại cự tuyệt hắn?” Đạt được sủng ái của hoàng thượng là vinh quang và mơ ước mà bao nhiêu nữ nhân khác đều khát vong.!
“Chắc ngươi đang thắc mắc tại sao ta lại ngu ngốc như vậy, lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy phải không?” Hàn Lăng tuyệt không có cảm giác tiếc nuối, “Ngươi biết không, những việc kiểu như thế này, chỉ có thể làm cùng với người yêu mới có cảm giác, mới có thể là bản thân! Nếu ông trời nhất định bắt ta phải ở cổ đại lạc địa sinh căn, ta muốn người kia là ngươi!” Hàn Lăng nói xong lời cuối cùng, thanh âm ngày càng thấp.
“Ân, câu sau… ngươi có ý tứ gì? Ta nghe không rõ ràng lắm!”
Hàn Lăng một lần nữa nhìn Vương Cảnh Thương không chớp mắt, nói, thanh âm có chút đề cao, gằn từng tiếng: “Nếu như bắt ta lựa chọn, ta tình nguyện làm một người bình thường, ví dụ như là thê tử của ngươi; cũng không muốn làm một kẻ tự đại tự cuồng như nữ nhân của hoàng đế; những nữ nhân này, nhìn thì sáng lạn cao quý, kỳ thực rất đáng thương.”
Đây là biểu lộ sao? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, còn có đôi mắt trong sáng, hắc bạch phân minh, Vương Cảnh Thương khiếp đảm, chần chừ, vui mừng, quyết định lấy hành động thử dò xét, vì vậy từ từ đến gần nàng.
Mặt của hắn ngày càng gần, Hàn Lăng ý thức được kế tiếp sẽ phát sinh cái gì. Nàng thoáng suy tư rồi chậm rãi nhắm mắt lại. Trong nháy mắt, một bờ môi ấm áp từ từ áp vào môi nàng, rồi hai hàm răng bị tách ra, một cái lưỡi gắt gao tiến vào nhiếp trụ.
Ở một nơi cách hồ ước chừng hai mươi mễ viễn (không biết mễ viễn là gì), bên cạnh một gốc cây lạc diệp tùng là một nhân ảnh cao lớn, một thân hắc sắc cẩm bào làm hắn thêm thập phần quỷ dị, ngũ quan khắc sâu, vì tức giận mà vặn vẹo, dưới ánh trăng trở nên tà nịnh cùng yêu mị.
Thái dương hắn nổi gân xanh, con ngươi đen thâm thúy hiện lên vẻ âm trầm ngoan tuyệt, gắt gao nhìn đôi nam nữ đang nồng nhiệt trong nụ hôn, bàn tay to nắm chặt thành quyền, rung lên bần bật.
Thí dụ như trên phương diện thiết kế trang phục, bất luận Hàn Lăng vẽ cái gì, các nàng đều nói không hài lòng, có khi còn nhân cơ hội để nhục mạ, trào phúng Hàn Lăng; còn như Vân phi và Thục phi càng ỷ thế hiếp người, mỗi lần đều cho Hàn Lăng một bạt tai.
Hàn Lăng một mực yên lặng chịu đựng, đối với những lời vũ nhục nàng cho vào tai trái cho ra tai phải; đố với vũ lực, nàng tập mãi thành quen, có lọ thuốc lần trước Vương Cảnh Thương cho, những vết sưng đỏ trên mặt rất nhanh khỏi. Bởi vậy, mấy ngày nay trừ có hơi bận rộn phiền lòng một chút thì cũng an toàn vượt qua.
“Cốc thu!”
Cốc Thu đang cúi đầu bước đi nghe thấy thì giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Lăng thì tâm tình mới bình tĩnh lại một chút.
“Ngươi làm sao vậy? Sao lại mang bộ dáng ‘có tật giật mình’ như thế?” Hàn Lăng chăm chú nhìn không chớp mắt, trêu ghẹo hỏi: “Trộm đồ hả?”
“Hư! Ngươi nói bậy, người khác mà nghe được lại tưởng rằng ta ăn trộm thật.” Cốc Thu kinh hãi nói.
“Ai nha, không phải đùa, cây ngay không sợ chết đứng, ngươi sao lại sợ hãi như vậy? Thật là!” Hàn Lăng nghiêng đầu tiếp tục đánh giá nàng, khi thì cau mày, lúc lại lắc đầu, “Bộ dạng ngươi thế này không giống như là trộm, ngược lại giống như…”
“Giống như cái gì?”
Hàn Lăng cười thần bí, chế nhạo: “Ngươi mặt nhược hoa đào, đường làm quan rộng mở, đúng ‘tháng mười rau cải’ trăm phần trăm!”
“Tháng mười rau cải? Đó là gì?”
“Đó là… ngươi mau thành thật khai ra, có phải ngươi đã để ý đến ai, đúng không?”
“A? Làm sao ngươi biết?” Cốc Thu ánh mắt khó tin hỏi.
“Đó chính là… Nói mau, hắn là ai vậy?”
“Hắn… Hắn… Hắn là…”
“Cho ngươi vài giây, nếu còn không nói, tình nghĩa tỷ muội giữa chúng ta sẽ như sợi chỉ này – chấm dứt!” Hàn Lăng dùng sức lôi kéo, chuẩn bị xé đứt sợi chỉ đỏ.
“Ta nói!” Cốc thu vội vàng ngăn cản nàng, “Phải.. Là Tiễn thị vệ.”
“Tiễn thị vệ? Là người có khiếu khôi hài Tiễn Cẩm Hoành đó hả?” Hàn Lăng kinh ngạc trợn mắt há mồm. Trời ạ, bọn họ đã nhìn trúng nhau bao lâu rồi?
“Hư! Hư!” Cốc thu nhanh chóng che miệng của nàng, “Đừng có lớn tiếng như vậy, không thể để cho người khác biết.”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, các ngươi… đã bao lâu rồi? Sao ta lại không biết?” Hàn Lăng tinh nghịch thầm thì chất vấn.
“Kỳ thật ta cũng muốn nói cho ngươi hay, thuận tiện hỏi ý kiến ngươi, nhưng là ngươi lần nào cũng nói không rảnh, đến buổi tối thì ngươi vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ rồi.”
Đúng là dạo gần đây Hàn Lăng bị xoay như chong chóng. Mỗi ngày ngoài lúc ăn cơm và ngủ ra thì thời gian còn lại đều hao tâm tổn sức vào việc thiết kế xiêm y cho các “hoa sĩ nữ nhân”. Mãi hai ngày gần đây công việc mới giảm bớt, cuối cùng cũng có thể thời gian để thở.
“Một buổi chiều ta đang trên đường mang quần áo đến cho Lý quý nhân thì Tiễn Cẩm Hoành đột nhiên xuất hiện, hẹn ta buổi tốt đến Vân Tiêu đảo gặp mặt. Tới đó, hắn hắn nhét vào tay ta một bông hoa bách hợp. Sau đó hắn… hắn nói thích ta.”
Nghe xong Hàn Lăng lộ vẻ ngạc nhiên, không nghĩ tới trình độ lãng mạn của một người cổ đại như Tiễn Cẩm Hoành lại không hề thua kém người hiện đại chút nào, lại biết dùng hoa để biểu lộ.
“Lăng, ngươi… ngươi có thể không trách ta không nói trước cho ngươi biết đã gặp gỡ hắn…”
“Đồ ngốc, sao lại nói vậy! Huống hồ, là ta không để ý đến ngươi, đâu phải ngươi không muốn nói!”
“Thời gian đó ngươi bận quá, ta không dám quấy rầy ngươi.” Kỳ thật, đây là mối tình đầu của Cốc Thu, lúc ấy rất mơ hồ mờ mịt, lại không muốn gây thêm phiền phức cho Hàn Lăng, đã từng mất ngủ hai đêm mới quyết định đón nhật tình cảm của Tiễn Cẩm Hoành.
“Hai người tính tình vui vẻ. Tiễn Cẩm Hoành tướng mạo đường đường, lại có chức vị. Ta lần trước nghe Cảnh Thương nói qua, hoàng thượng rất xem trọng Cẩm Hoành. Nói không chừng tương lai ngươi nhất định là thống lĩnh phu nhân rồi!”
“Ngươi thật xấu, tiếu nhân gia!” Cốc thu kiều mặt đỏ bừng, trong lòng cũng vui rạo rực.
“Cốc Thu, chúc mừng ngươi!” Cuối cùng, Hàn Lăng chân thành chúc phúc cho Cốc Thu.
“Lăng, vậy còn ngươi? Ngươi theo Vương đại nhân…”
“Ta theo hắn? Ta theo hắn…” Hàn Lăng không khỏi ngẩn ra, hình như cũng đã lâu chưa thấy hắn. Bận rộn chuyện thiết kế xiêm y nên không nhận lời hẹn của hắn được.
“Lăng, không bằng ta gọi là cẩm hoành giúp ngươi ước hẹn Vương đại nhân?”
Muốn gặp mặt sao? Hàn lăng lâm vào trầm tư.
“Ta hiện tại đi tìm Cẩm Hoành, nói ngươi muốn tối nay gặp Vương đại nhân tại Vân Tiêu đảo!” Không đợi Hàn Lăng phản ứng, Cốc Thu đã bỏ chạy.
Nhìn bóng dáng Cốc Thu dần đi xa, Hàn Lăng nhún nhún vai, coi như đáp lại hắn lần trước tặng vòng tai, cũng là để nói xin lỗi việc mấy hôm trước đã cự tuyệt lời hẹn của hắn.
o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)
Vân Tiêu đảo tối nay vẫn điềm tĩnh tao nhã, gió mát hiu hiu thổi, thấm vào tâm can. Trăng non dần nhô cao, ánh sáng nhàn nhạt rơi lên mặt hồ khiến cho mặt hồ gợn vàng óng ánh, thật giống như Hằng Nga gieo rắc hạt vàng.
“Lúc nhận được tin tức, ta còn tưởng rằng Cẩm Hoành trêu ta.” Vương Cảnh Thương giọng nói khẽ run, không khó nhận ra tâm tình kích động của hắn còn chưa hoàn toàn bình phục.
“Cẩm Hoành thường xuyên trêu ngươi sao?” khóe miệng xinh đẹp của Hàn Lăng cong lên, cặp mắt to đen nhánh tiếp tục nhìn chăm chú phía trước, mặt hồ lúc này mang một vẻ đẹp mông lung, thần bí.
“Cũng không phải. Chỉ là, chỉ là không ngờ được ngươi lại chủ động hẹn ta.” Hắn thật thích ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của nàng.
Hàn Lăng vui vẻ, “Bằng hữu cần phải liên lạc nhiều hơn.”
“Được, ngươi dạo này có khỏe không? Nghe nói… Nghe nói…”
“Nghe nói ta cởi hết y phục bò lên giường hoàng thượng mà hắn cũng không cần ta hả?” Hàn Lăng thay hắn nói hết câu.
“Lăng, ta… ta không phải là ý đó. Hơn nữa, ta tin tưởng ngươi không phải là người như vậy.”
“Cảnh Thương, đừng ngại!” Hàn Lăng xoay mặt nhìn hắn chăm chú, cười: “Nếu như ta nói chuyện này nửa thật nửa giả?”
“Nửa thật nửa giả?”
“Ta cởi hết y phục xuất hiện ở giường của hoàng thượng, là thật; còn hoàng thượng không cần ta, là giả! Là ta… là ta không cần hắn!” Việc này nàng chỉ giấu trong lòng, đến Cốc Thu cũng không hiểu rõ, Hàn Lăng bản thân cũng cơ hồ quên rồi. Hiện tại, nàng muốn nói cho Vương Cảnh Thương. Còn tại sao thì chính nàng cũng không rõ nữa.
“Tất cả đều là hoàng thượng bức bách ngươi! Tại sao? Hoàng thượng luôn đặt nặng vấn đề giai cấp, sẽ không có hành vi đó với cung tỳ, nữ quan.” Vương Cảnh Thương nghi hoặc không giải thích được.
Hàn Lăng lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Đột nhiên biết được người anh minh thần võ, tôn quý bất phàm trong cảm nhận của mình lại là người như vậy, trong lòng ngươi rất khó chịu ha?”
“Ta…”
“Cuồng vọng tự đại, lãng điệp du phong, quả thực là siêu cấp hôn quân, là sỉ nhục của thiên hạ dân chúng…” Hàn Lăng càng nói càng kịch liệt.
“Lăng, đừng nói nữa, tai vách mạch rừng, vạn nhất hoàng thượng nghe được…” Vương Cảnh Thương thất kinh, vội vàng ngăn cản nàng.
“Nơi này chỉ mênh mang toàn cỏ, tường ở đâu?” Hàn Lăng dừng lại một chút rồi tinh nghịch liếc hắn: “Trừ phi là ngươi đi mật báo.”
“Không, ta sẽ không!” Hắn sẽ vĩnh viễn không làm chuyện gì thương tổn đến nàng.
“Vậy cũng không phải là không tốt! Sợ cái gì!” Hàn Lăng cũng biết rõ hắn sẽ không làm như vậy.
“Lăng, theo những gì ngươi nói, hoàng thượng đối với ngươi rất đặc biệt. Vậy thì vì sao ngươi lại cự tuyệt hắn?” Đạt được sủng ái của hoàng thượng là vinh quang và mơ ước mà bao nhiêu nữ nhân khác đều khát vong.!
“Chắc ngươi đang thắc mắc tại sao ta lại ngu ngốc như vậy, lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy phải không?” Hàn Lăng tuyệt không có cảm giác tiếc nuối, “Ngươi biết không, những việc kiểu như thế này, chỉ có thể làm cùng với người yêu mới có cảm giác, mới có thể là bản thân! Nếu ông trời nhất định bắt ta phải ở cổ đại lạc địa sinh căn, ta muốn người kia là ngươi!” Hàn Lăng nói xong lời cuối cùng, thanh âm ngày càng thấp.
“Ân, câu sau… ngươi có ý tứ gì? Ta nghe không rõ ràng lắm!”
Hàn Lăng một lần nữa nhìn Vương Cảnh Thương không chớp mắt, nói, thanh âm có chút đề cao, gằn từng tiếng: “Nếu như bắt ta lựa chọn, ta tình nguyện làm một người bình thường, ví dụ như là thê tử của ngươi; cũng không muốn làm một kẻ tự đại tự cuồng như nữ nhân của hoàng đế; những nữ nhân này, nhìn thì sáng lạn cao quý, kỳ thực rất đáng thương.”
Đây là biểu lộ sao? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, còn có đôi mắt trong sáng, hắc bạch phân minh, Vương Cảnh Thương khiếp đảm, chần chừ, vui mừng, quyết định lấy hành động thử dò xét, vì vậy từ từ đến gần nàng.
Mặt của hắn ngày càng gần, Hàn Lăng ý thức được kế tiếp sẽ phát sinh cái gì. Nàng thoáng suy tư rồi chậm rãi nhắm mắt lại. Trong nháy mắt, một bờ môi ấm áp từ từ áp vào môi nàng, rồi hai hàm răng bị tách ra, một cái lưỡi gắt gao tiến vào nhiếp trụ.
Ở một nơi cách hồ ước chừng hai mươi mễ viễn (không biết mễ viễn là gì), bên cạnh một gốc cây lạc diệp tùng là một nhân ảnh cao lớn, một thân hắc sắc cẩm bào làm hắn thêm thập phần quỷ dị, ngũ quan khắc sâu, vì tức giận mà vặn vẹo, dưới ánh trăng trở nên tà nịnh cùng yêu mị.
Thái dương hắn nổi gân xanh, con ngươi đen thâm thúy hiện lên vẻ âm trầm ngoan tuyệt, gắt gao nhìn đôi nam nữ đang nồng nhiệt trong nụ hôn, bàn tay to nắm chặt thành quyền, rung lên bần bật.
/133
|