Mộng Hồi Tàn Cận

Chương 7 - Chương 7

/28


Đêm đó, Dương Diệp ôm tôi toàn thân trần trụi trở về nhà chính, cô gái kia vẫn ở trong phòng nhưng vẻ mặt đáng sợ đến nỗi tôi ngay cả dũng khí từ trước ngực Dương Diệp ngẩng đầu nhìn cô ta cũng chẳng dám, chỉ có thể lui thân mình nghe tiếng giày cao gót hậm hực bỏ đi, Dương Diệp đặt tôi lên giường, nhưng rồi tôi chợt nhận ra bài bố cả giường cùng phòng đều không còn giống trước đây nữa.

“Lúc tôi đuổi tiểu Cận nhi ra ngoài, tôi đã vứt bỏ hết toàn bộ đồ vật trong phòng cậu, tôi không nghĩ tới sẽ đón tiểu Cận nhi trở về..., xem ra ngày mai phải mua lại một lần nữa rồi.“

Tôi lẳng lặng kiềm nén dạ dày càng ngày càng đau, sắc mặt vốn thảm đạm lại càng thêm tái nhợt, Dương Diệp dù sao vẫn không phát hiện tôi khác thường, anh mặc vào áo ngủ của anh cho tôi, cuộn lại tay áo rộng thùng thình, hạ thân vẫn không mặt cái gì, không khí đêm khuya lành lạnh càn quét ở giữa hai chân, tôi co ro đôi chân lạnh cóng, cọ xát vào cái chăn đơn bạc mỏng manh để nhận được một chút ấm áp.

“Cận nhi, ngày mai sẽ có một món quà lớn dành cho cậu, tôi đã sai người chuẩn bị mất hai ngày đấy....“

Ý thức mù mịt làm tôi nghe không rõ lắm Dương Diệp ở bên cạnh tôi nói cái gì, kể từ ngày trở về Dương gia tới nay, tôi vẫn cùng Dương Diệp bầu bạn, cuối cùng yên yên ổn ổn mà ngủ.

Cách ngày, Dương Diệp sai người mua một bộ quần áo đơn giản cho tôi mặc vào, anh điều khiển xe muốn mang tôi xuất môn đi mua sắm những đồ đạc đã vứt bỏ, Dương Diệp dẫn tôi đi một gian lại một gian cửa hàng thời trang cao cấp, chọn mấy chục bộ quần áo mà tôi vốn dĩ còn chưa kịp xem giá, sau đó lại dẫn tôi đến nhà hàng ăn cơm trưa, đáng tiếc đối mặt với một bàn thức ăn chế biến kiểu Tây nhưng tôi chẳng muốn ăn bất cứ thứ gì, miễn cưỡng ăn vài ngụm lại phải chạy tới toilet nôn ra toàn bộ, cả miệng vừa đắng vừa chát, trong người chỉ cảm thấy chua xót.

Ra khỏi nhà hàng, Dương Diệp kiên trì muốn nắm tay tôi đi trên đường cái, người đi đường đều nhìn Dương Diệp, có lẽ bởi vì Dương Diệp giống như người trên trời đặc biệt tới chiếu cố người bình thường, đồng thời có diện mạo đẹp và gia cảnh cũng tốt hơn người khác, cho nên cuối cùng luôn có thể giành được ánh mắt hâm mộ tán thưởng từ mọi người.

Tôi cúi đầu nhìn cổ tay gầy gò của mình bị Dương Diệp nắm ở trong bàn tay to lớn của anh, bên trên còn có một vết sẹo nhàn nhạt, tôi thầm nghĩ không biết vì sao mà những người hoàn toàn khác nhau như tôi và Dương Diệp lại gặp nhau, và tôi cũng không biết vì sao Dương Diệp coi tôi như thú cưng nhưng lại tra tấn tôi tàn nhẫn hết lần này đến lần khác.

Tôi dời tầm mắt đi chỗ khác, không muốn nhìn đến vết sẹo trên cánh tay nữa, đột nhiên nhìn thấy một đôi đồng tính luyến ái ngồi ở trước một cửa hàng nhỏ, chẳng biết tại sao, tôi cực kỳ khẳng định hai nam nhân kia là bạn đời vô cùng yêu nhau, có lẽ là bởi vì bọn họ toát ra vẻ mặt hạnh phúc mà tôi chẳng hề có, vẻ mặt lạnh nhạt rồi lại quá đỗi ngọt ngào.

“Tiểu Cận nhi còn muốn mua cái gì sao? “

Thanh âm Dương Diệp làm cho tôi thu hồi ánh mắt khát vọng, tiếp tục cúi đầu để cho Dương Diệp dắt đi. Hiện tại có được, tương lai nhất định sẽ mất đi, chi bằng chưa từng có, Dương Diệp dừng bước chân, tôi cũng vì thế mà dừng theo, phát hiện ánh mắt Dương Diệp ngừng lại trước cửa hàng mà đôi tình nhân kia vừa rời đi, một phen kéo tôi qua đó.

Một cô gái còn trẻ tuổi cầm con dao điêu khắc nhỏ đang tỉ mỉ tạo hình khuôn mặt một cậu bé trên cục đất sét trắng, phát hiện tôi cùng với Dương Diệp vào trong tiệm liền nở nụ cười rồi đứng lên hướng chúng tôi tiếp đón.

“Xin hỏi các ngài cần gì?”

Dương Diệp nhìn một vài đồ vật trong tiệm, lại nhìn tôi có chút nghi hoặc nhưng khuôn mặt vẫn ôn nhu xinh đẹp như nước, anh nắm chặt tay tôi hướng nữ chủ tiệm trẻ tuổi hỏi, “Có thể làm dùm tôi một món quà tình nhân được không?”

Cô gái trẻ tuổi đối tôi cười cười, tựa hồ hâm mộ tôi có người yêu tốt như Dương Diệp, tôi xấu hổ cúi đầu, đối với Dương Diệp mà nói, tôi vốn dĩ chẳng thể nào gọi là tình nhân, có lẽ ngay cả món đồ chơi cũng không bằng.

“Giúp chúng tôi khắc thứ này đi.“

Dương Diệp để lại tài liệu cùng hình ảnh cho bà chủ, sau đó dẫn tôi trở về Dương gia. Tôi tẩy đi một thân mệt mỏi nhưng dạ dày vẫn ẩn ẩn đau, quản gia có lẽ phát hiện tôi thỉnh thoảng ôm bụng của mình nên mang đến cho tôi ly sữa nóng, tôi yên lặng uống hết lòng tốt của quản gia, dạ dày cũng chầm chậm bớt đau.

Tôi bị mang vào trong phòng Dương Diệp bởi vì phòng của tôi vẫn chưa khôi phục giống như trước, Dương Diệp để cho tiện nên tạm thời muốn tôi ngủ ở phòng của anh.

“Chờ một chút, tôi có chuẩn bị một món quà cho cậu, Cận nhi nhìn thấy nhất định sẽ vui vẻ. “ Lời nói anh vẫn thế, vẫn cưng chìu dịu dàng tựa như mộng.

Dương Diệp nhẹ nhàng ôm trọn tôi vào vòng tay anh, ngửi mùi sữa tắm thơm thoang thoảng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa khắp da thịt trên người tôi.

Tôi an ổn ở trong ***g ngực của anh, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, nhưng thật sự trong trái tim tôi đã bắt đầu ẩn ẩn bất an, lần này lại là cái gì nữa đây?

Tôi đang lúc miên man suy nghĩ, hai bảo vệ vác theo một cái túi bố thật to đi vào, bên trong khẳng định chứa người bởi vì tôi nghe thấy được tiếng gào thét không nhỏ, mệnh lệnh tàn khốc của Dương Diệp vang lên ở trên đầu làm tôi rùng mình.

“Thả hai con chuột đó ra đây.“

Bảo vệ chấp hành mệnh lệnh, cởi bỏ miệng túi bố, hai nam nhân tàn tật bị lôi ra từ bên trong, tôi khẽ kinh hô một tiếng, nép vào trong ***g ngực rộng lớn của Dương Diệp, Dương Diệp thanh âm tàn khốc đối người đang run rẩy quỳ rạp trên mặt đất nói.

“Hai người các ngươi không ngẩng đầu lên nhìn Cận nhi sao? Ít nhất nên biết mình tại sao mà chết chứ. “

Nghe thấy ngôn ngữ Dương Diệp lạnh như băng, tôi không tự chủ được đem tầm mắt chuyển hướng hai người chưa từng gặp mặt kia

Nhưng chỉ thấy vết thương máu chảy đầm đìa trên cổ tay hai người đó, da thịt yếu ớt thoạt nhìn tựa như bị dao nhỏ cắt nát

Thân thể cùng các vị trí khác đều là vết thương xanh tím, xem ra hai người kia có lẽ bị Dương Diệp tra tấn liên tục hai ngày, đột nhiên tôi hiểu được Dương Diệp thật sự là một ác ma đáng sợ vừa tàn khốc vừa lãnh huyết cỡ nào.

“Cận nhi không nhớ ra bọn họ sao? “

Dương Diệp khẽ vuốt lên vết sẹo trắng đã sớm dần dần nhạt đi trên cổ tay tôi, hàng lông mi dày rũ xuống, con ngươi màu đen càng thêm vẻ âm trầm làm tôi khiếp sợ, “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ cảm ơn tôi vì đã giúp cậu tóm được hai con chuột thối tha này.... “

“Nâng đầu bọn họ lên.“

Dương Diệp sai người lôi dậy hai kẻ đã gần như kiệt sức, động tác hung hăng túm tóc, gương mặt bầm tím được kéo lên, tôi sợ tới mức không dám nhìn hai người kia nữa, trên mặt bọn họ đã bị lột sạch da chỉ còn lại xương cốt được phủ kín bằng máu

Con ngươi đầy tơ máu vừa thấy được tôi, lập tức bắt đầu cầu xin tha thứ.

“Tiểu thiếu gia..., chúng tôi... Không phải cố ý... cướp đồng hồ của ngài đâu...“

“Cầu ngài... Hảo tâm...“

Một người trong đó miệng bắt đầu trào ra một vũng máu, có lẽ trong quá trình tra tấn đã làm tổn thương nội tạng, mùi máu hôi thối bao trùm cả căn phòng khiến tôi sợ hãi.

“Tiểu Cận nhi, không được phép cúi đầu, mau ngẩng lên nhìn hắn, đó chính là trừng phạt cho hắn, cướp đồng hồ của cậu lại còn dám làm bị thương cánh tay của cậu. “

Dương Diệp cứng rắng xoay mặt tôi về hướng người nam nhân sắp chết kia, khắp thân thể đều là vết máu nhơ nhớp, tôi chỉ biết nhìn đến một góc túi bố nhưng thấy nó cũng đã nhiễm đầy màu đỏ, màu sắc biến hoá kỳ lạ làm cho tôi nghĩ muốn nôn ra tất cả những gì trong dạ dày.

“Điều hắn không nên làm nhất... chính là chạm vào cậu, chỉ có tôi mới được làm điều đó, về điểm ấy..., cũng đủ để hắn chết mấy trăm lần rồi. “

Người nằm trên mặt đất thấy đồng bạn hơi thở dần dần yếu ớt cũng không biết làm sao chỉ có thể khóc thảm, tôi cả người phát run nhìn người sắp chết giãy giụa mãnh liệt, đây là cảnh tượng mà tôi chưa từng thấy, tôi trước đây vẫn nghĩ rằng cái chết cũng chỉ là một giấc ngủ say yên lặng mà an tường.

Dương Diệp gương mặt lạnh lùng, có lẽ vì nam nhân hô khóc ầm ĩ mà cảm thấy không vui, tôi nép vào ***g ngực phía sau phập phồng lo sợ, Dương Diệp hừ lạnh một tiếng.

“Lôi người đi giải quyết, đừng làm dơ bẩn chỗ của ta, chết cũng đừng chết ở chỗ này.”

Thân thể nam nhân ở trên tấm thảm màu đỏ bị kéo đi thành một vệt thâm màu đỏ, có lẽ bởi vì cùng là màu đỏ tiên diễm cho nên tôi nhìn thấy tấm thảm tươi đẹp kia tựa như đang chảy ra sinh mệnh, nam nhân không ngừng kêu rên, trong lòng tôi thực sợ hãi hắn sẽ chết, dù hắn là do cướp đồng hồ nên mới bị bắt tới đây nhưng tôi không muốn người khác vì tôi mà chết....

“ Dương Diệp..., đừng..., đừng giết hắn.... “

Tôi cầm tay Dương Diệp, trong mắt nhiệt nóng, con ngươi đen láy của Dương Diệp nhìn chằm chằm tôi, giống như có điểm tức giận cũng có chút nghi hoặc, nước mắt của tôi rơi trên bàn tay lạnh lẽo đó, độ ấm cực nóng kia làm cho Dương Diệp đột nhiên giật mình, Dương Diệp rút tay lại, âm thanh lạnh lùng nói, “Cậu sẽ phải trả cái giá ngang bằng như thế! Vì nam nhân kia mà chịu phạt để hắn không chết? “

Tôi quay đầu nhìn nam nhân suy yếu kia, hắn không giống tôi, dù sao tôi cũng đã bị nhốt vĩnh viễn trong cái ***g chim này, còn hắn, hắn vốn dĩ không làm sai lỗi gì đến nỗi phải chết.

Tôi gật gật đầu, những giọt nước mắt nóng rực thay nhau tuôn rơi, Dương Diệp lấy ngón tay lau đi nước mắt trên gương mặt tôi, nhẹ nhàng nói.

“Bây giờ hôn tôi đi.“

Tôi ngây ngốc áp môi vào đôi môi cánh hoa của Dương Diệp, nhẹ nhàng đụng chạm, Dương Diệp sờ soạng độ ấm còn lưu lại trên môi, nở ra một nụ cười tươi đẹp, cũng không ngẩng đầu lên về phía người nam nhân kia mà chỉ ra lệnh cho bảo vệ.

“Để hắn ở đây, chờ hắn xem xong biểu diễn rồi ném ra đường cái cho hắn tự sinh tự diệt”.

/28

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status