Thật ra, lúc nhỏ Nghiêm Tử Tụng không hề biết ta. Có thể nói, trong trí nhớ của hắn không hề có ta.
Nhưng cũng không trách được, dù sao cũng chỉ là tình cờ gặp gỡ. Đối với hắn, cùng lắm ta chỉ là một vị khách qua đường.
Một vị khách qua đường vội vã, tựa như thủy triều lên xuống, như trời đất lúc mưa lúc nắng, hoa nở hoa tàn.
Thời gian quen biết Quách Tiểu Bảo, ta còn chưa biết đến sự tồn tại của Nghiêm Tử Tụng.
Nhưng mỗi ngày ta đều đi theo, hỏi Quách Tiểu Bảo có đồng ý làm bạn với ta hay không.
Ta nghĩ, nghị lực của ta rất kiên cường, gió táp mưa sa cũng không sợ.
Nói nhảm một câu, Quách Tiểu Bảo rất nhanh chóng trở thành hotboy mới nổi ở Hoa Gia:
Đẹp trai, hơn nữa thành tích lại luôn cầm cờ đi trước.
Lúc đó, tâm tính ta rất thuần khiết, cùng lắm cũng chỉ muốn hắn trở thành thế lực nòng cốt của câu lạc bộ biến thái. Nghĩ thầm, nếu như hắn thành danh, có thể sẽ tạo cho câu lạc bộ của chúng ta một sức ảnh hưởng rất lớn!
Liền nhịn không được cười trộm.
Quách Tiểu Bảo trông thấy mặt ta tràn ngập ý cười chân thành thì nổi điên, rốt cuộc hỏng bét, ngửa mặt lên trời hú dài: ―A a a, bạn đừng có quấn lấy tôi nữa!‖
Ta lơ đễnh, hai mắt sáng lên, cười nói: ―Quách Tiểu Bảo, bạn đồng ý làm bạn với tôi nha!‖
―No! Tôi nói ―No‖ bạn nghe không hiểu sao?‖ Hắn rống.
Ta làm bộ tán thán, nghiên cứu hình dạng hiện tại của hắn một hồi, chớp mắt mấy cái rồi cười:
―Nghe không có hiểu.‖
―Biến thái!‖ Hắn rốt cuộc không thể giữ vững hình tượng được nữa, bỏ chạy.
Trước ánh mặt trừng to, miệng há hốc của mọi người, ta chậm rì rì đuổi theo, cảm thán:
―Tuổi trẻ thật tốt.‖
Nhưng vài ngày sau, ta nghe những người khác nói rằng, ta điên cuồng yêu Quách Tiểu Bảo.
Nhưng thật ra, bọn họ không ai hiểu ta. Ta chỉ đang tranh thủ sự hứng thú trong tình cảm của mình mà thôi.
Chỉ có điều, tranh thủ hứng thú trong tình cảm với Quách Tiểu Bảo vẫn không đủ để khiến ta nổi tiếng. Điều chân chính khiến ta nổi danh, ta đoán chừng, bởi vì sự kiện thi trắc nghiệm.
Lần đầu tiên thi tiếng Anh, lần đầu tiên làm bài thi trắc nghiệm.
Nhìn thấy khắp nơi đều là ô vuông, ta tự dưng hưng phấn. Thật sự chăm chú nhận thức, tô đen toàn bộ tất cả ô vuông. Mãi đến khi bốn trăm cái ô vuông đều được tô đen thui, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả, tất nhiên là giáo viên của chúng ta toàn thân run rẩy. Thầy biểu diễn bài thi trắc nghiệm thân thiết của ta trước mặt mọi người, phát biểu thao thao bất tuyệt.
Bản thân bất đắc dĩ bị chế diễu như một đứa đần độn, chờ đợi cơ hội trở mình. Mãi đến khi bài thi thứ hai được điểm tối ta, ta biết, thời hãnh diện chân chính, rốt cuộc đã đến rồi.
Lần thi thứ ba, ta không chút do dự, điền bài trắc nghiệm thành một hình trái tim, để biểu đạt lòng kính yêu cùng tôn kính của ta đối với giáo viên.
Từ đó, nhất cử thành danh* (nổi tiếng chỉ nhờ vào một hành động)!
Kết quả là, ba bài thi trắc nghiệm trước sau của ta được lưu truyền quảng bá rộng rãi đến từng học sinh ở Hoa Gia. Chỉ với ba lần, ta rốt cuộc đã được lưu danh muôn đời!
Câu chuyện cuối cùng cũng có một cái kết vui vẻ.
Ta mới phát hiện, khoảng thời gian này vẫn chưa đủ để giữ gìn hứng thú trong tình cảm của ta.
Tự nhiên ảo não không ngớt. Dù sao ảnh hưởng của ta đối với Quách Tiểu Bảo, vẫn còn chưa đủ khắc sâu.
Khắc sâu đến khắc cốt ghi tâm.
Nhưng khi ta đang muốn làm cách mạng lần thứ hai, có một người tên là Vương Đình Hiên đến, nói muốn làm bạn với ta.
Nói là, đã quan sát ta rất lâu.
Nhìn hắn lúc đó cái mặt cười đến là ôn nhuận, ta cười cảm thán: ‗Quả nhiên, cường nhân nơi nào cũng có‘.
Ta mỉm cười ngọt ngào, liên tục gật đầu, rồi nói: ―Đi, chúng ta đi tìm Quách Tiểu Bảo!‖
***
―Quách Tiểu Bảo!‖
Nhìn thấy hắn từ xa, ta liều mạng vẫy tay, thưởng thức hứng thú trong tình cảm của mình.
Hắn vốn đang đứng ở đó, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống người hắn tựa như tổ ong vò vẽ, làm cho người ta từ xa nhìn lại, cảm thấy không thể không thưởng thức hắn.
Nhưng chỉ sau một khắc, hắn trở nên ưu thương, vừa kinh hô vừa bỏ chạy, vừa quay đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn ta…
Hắn tay chân mau lẹ, toàn thân căng tràn sức thanh xuân, còn nhiệt tình hướng về ta la lên:
―Đến bắt tôi đi, đến bắt tôi đi!‖
Chỉ có điều, vì sao ta đột nhiên cảm thấy, hình như đã nhìn thấy tình cảnh này ở đâu rồi thì phải?
―Bán cao!‖ Đột nhiên ý thức được điều gì đó không đúng, ta nghiêm mặt, hô một câu.
Vương Đình Hiên nhìn ta với ánh mắt khác thường, nhưng hắn rõ ràng rất bình tĩnh, còn thoải mái nói với ta: ―Không sao, chắc là hắn bị sự chủ động của em dọa rồi.‖
Sau đó ôn hòa cười cười: ―Xem ra em không hề bị sự chủ động của tôi làm sợ.‖
Ta chăm chú quan sát nam sinh trước mắt, tinh tế gặm nhấm ý tứ trong lời nói của hắn, rốt cục lắc đầu quầy quậy, thở dài một hơi, ―Là lỗi của em.‖
―…‖ Hắn cười. ―Là sao?‖
―Bây giờ hắn càng ngày càng giống người bình thường.‖
―Hắn vốn là người bình thường…‖ Hắn bình thản nói toạc ra.
Hắn vốn là người bình thường…
Hắn vốn là người bình thường…
Sai! Không phải như thế!
Biến thái, tuy được chia thành hai loại là bẩm sinh và hậu sinh* (Bẩm sinh: Vừa sinh ra đã biến thái – Hậu sinh: Sinh ra bình thường, sau đó nhờ rèn luyện mới trở thành biến thái).
Nhưng cái gã tự kỷ này, nếu không phải là biến thái chân chính thì sẽ không thể làm ra tình trạng này!
Thế nhưng giờ khắc này, ta đột nhiên chần chờ, tinh tế suy nghĩ ——
Từ ngày ta bám riết lấy hắn, hắn đã lâu rồi không còn soi gương nữa
Hắn thậm chí cũng không tìm kiếm hình ảnh bản thân trong mắt ta, bởi vì hắn một mực trốn tránh tầm nhìn của ta…
Vừa rồi hắn còn kinh khủng vạn phần bỏ chạy. Bước đi hình chữ S chứ không phải một đường thẳng tắp…
Hắn thậm chí, có vài phần chật vật…
Chân chính biến thái, hẳn là không quan tâm hơn thua, hẳn là bình tĩnh như thường!
…
NO!
Ta kinh ngạc ôm mặt, chán nản ngồi sụp xuống, bóng ma bao phủ, vòng tròn oán niệm xoay quanh…
Có đúng là ta đang cản trở một tên biến thái phát triển?
Vương Đình Hiên trông thấy ta quá lưu luyến, hình như muốn an ủi một phen.
Ta chậm rãi nhìn hắn một cái, lắc đầu cự tuyệt, tự đáy lòng phát sinh cảm khái. ―Chúng ta làm được biến thái, thực sự không dễ dàng chút nào.‖
Thái độ quá mức sẽ bị người ta nói là điên, còn quá kín kẽ thì người ta lại không biết ngươi biến thái. Còn phải cẩn thận tránh bị người khác hiểu lầm là ngu ngốc. Hơn nữa còn gây thù khắp nơi, bác sĩ tâm lý sẽ bắt ngươi tiến hành tẩy não bất cứ lúc nào…
Nhất là loại hậu sinh, nếu không cẩn thận sẽ biến thành bệnh tâm thần.
Sau đó Vương Đình Hiên nhìn ta, đột nhiên bật cười thành tiếng.
Ta lườm hắn: ―Thế nào, thấy em không giống sao?‖
―Không phải…‖ Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, ―Chỉ là, thấy em rất dễ thương…‖
―…‖ Nhìn dáng vẻ tươi cười của hắn, ta đột nhiên trước mắt sáng ngời, ―Anh tên là Vương
Đình Hiên?‖
―Ừm.‖
―Có hứng thú muốn vào hàng ngũ của chúng em không?‖
―Được.‖ Không ngờ hắn không hề cự tuyệt.
Một chữ ―Được‖, ta bắt đầu chân chính nhận biết hắn.
Trên thực tế, ta sai rồi.
Một thằng con trai mười bốn tuổi đã biết cách che giấu bản thân, sẽ không để ngươi chân chính nhận biết hắn.
Ta hưng phấn nói cho hắn biết, ta đang tìm cách thành lập câu lạc bộ biến thái.
Nhưng cùng lắm cũng chỉ toàn những cách tầm bậy.
Hắn cười cười, nói như vậy quá đường hoàng, trái lại sẽ khiến cho những nhân sĩ biến thái chân chính khinh bỉ. Sau đó lại nói với ta, làm vậy rất mất thân phận.
Một biến thái chân chính, không bao giờ nói mình biến thái.
Cảnh giới biến thái cao nhất chính là: Người khác không dám nói ngươi biến thái, nhưng cứ nghĩ đến ngươi là toàn thân rúng động.
Nhìn thấy hắn tuổi còn nhỏ mà nói về chuyện này với dáng vẻ tươi cười thanh nhã chân thành, ta sùng bái tôn hắn là: Đại thần!
Ta quả nhiên còn quá non nớt!
Cũng hiểu được thế nào là trẻ người non dạ. Từ đó trở đi, hắn nói cái gì ta liền làm theo cái đó.
Chúng ta, núp dưới chiêu bài công khai là hội học sinh, bí mật thành lập tổ biến thái hai người, cấp tốc tổ chức hoạt động ngầm.
Ta nghĩ cuộc đời của ta, có lẽ đã có mục tiêu mới rồi.
Nhưng về sau ta lại nghĩ, nếu như ban đầu không phải ta quá mức đường hoàng thì có lẽ, người này cũng không chủ động tìm đến kết bạn với ta.
Và có lẽ, cuộc đời này đã đi theo một hướng khác rồi.
Còn trong cuốn nhật ký rất hiếm khi lôi ra viết kia, ghi chép một số chuyện hết sức lông bông của tuổi trẻ.
OS:
Có phải bạn đang chán ghét làm người bình thường?
Có phải bạn không muốn giống người bình thường?
Muốn gia nhập hội để trổ hết tài năng?
Bây giờ, xin được giới thiệu một phương pháp nhanh chóng nhất, hiệu quả nhất:Trở thành
Biến Thái!
Biến Thái, hiện nay là phương pháp nhanh chóng và hiệu quả nhất để trở nên khác hẳn người bình thường. Hơn nữa, chuyện gia đã cho rằng, so với người điên, kẻ ngu si, đứa đần độn thì biến thái có ý nghĩa hơn hẳn. Nếu như bạn là người từ ba tuổi trở lên, tám mươi tuổi trở xuống, hiện tại đang học ở Hoa Gia, chẳng bao giờ trở thành tiêu điểm của mọi người thì
Biến Thái là sự lựa chọn chính xác nhất.
Tôi là Tương Hiểu Mạn, xin mời đến gia nhập hội học sinh của chúng tôi!
Hãy trở thành Biến Thái ngay hôm nay!
Nhưng cũng không trách được, dù sao cũng chỉ là tình cờ gặp gỡ. Đối với hắn, cùng lắm ta chỉ là một vị khách qua đường.
Một vị khách qua đường vội vã, tựa như thủy triều lên xuống, như trời đất lúc mưa lúc nắng, hoa nở hoa tàn.
Thời gian quen biết Quách Tiểu Bảo, ta còn chưa biết đến sự tồn tại của Nghiêm Tử Tụng.
Nhưng mỗi ngày ta đều đi theo, hỏi Quách Tiểu Bảo có đồng ý làm bạn với ta hay không.
Ta nghĩ, nghị lực của ta rất kiên cường, gió táp mưa sa cũng không sợ.
Nói nhảm một câu, Quách Tiểu Bảo rất nhanh chóng trở thành hotboy mới nổi ở Hoa Gia:
Đẹp trai, hơn nữa thành tích lại luôn cầm cờ đi trước.
Lúc đó, tâm tính ta rất thuần khiết, cùng lắm cũng chỉ muốn hắn trở thành thế lực nòng cốt của câu lạc bộ biến thái. Nghĩ thầm, nếu như hắn thành danh, có thể sẽ tạo cho câu lạc bộ của chúng ta một sức ảnh hưởng rất lớn!
Liền nhịn không được cười trộm.
Quách Tiểu Bảo trông thấy mặt ta tràn ngập ý cười chân thành thì nổi điên, rốt cuộc hỏng bét, ngửa mặt lên trời hú dài: ―A a a, bạn đừng có quấn lấy tôi nữa!‖
Ta lơ đễnh, hai mắt sáng lên, cười nói: ―Quách Tiểu Bảo, bạn đồng ý làm bạn với tôi nha!‖
―No! Tôi nói ―No‖ bạn nghe không hiểu sao?‖ Hắn rống.
Ta làm bộ tán thán, nghiên cứu hình dạng hiện tại của hắn một hồi, chớp mắt mấy cái rồi cười:
―Nghe không có hiểu.‖
―Biến thái!‖ Hắn rốt cuộc không thể giữ vững hình tượng được nữa, bỏ chạy.
Trước ánh mặt trừng to, miệng há hốc của mọi người, ta chậm rì rì đuổi theo, cảm thán:
―Tuổi trẻ thật tốt.‖
Nhưng vài ngày sau, ta nghe những người khác nói rằng, ta điên cuồng yêu Quách Tiểu Bảo.
Nhưng thật ra, bọn họ không ai hiểu ta. Ta chỉ đang tranh thủ sự hứng thú trong tình cảm của mình mà thôi.
Chỉ có điều, tranh thủ hứng thú trong tình cảm với Quách Tiểu Bảo vẫn không đủ để khiến ta nổi tiếng. Điều chân chính khiến ta nổi danh, ta đoán chừng, bởi vì sự kiện thi trắc nghiệm.
Lần đầu tiên thi tiếng Anh, lần đầu tiên làm bài thi trắc nghiệm.
Nhìn thấy khắp nơi đều là ô vuông, ta tự dưng hưng phấn. Thật sự chăm chú nhận thức, tô đen toàn bộ tất cả ô vuông. Mãi đến khi bốn trăm cái ô vuông đều được tô đen thui, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả, tất nhiên là giáo viên của chúng ta toàn thân run rẩy. Thầy biểu diễn bài thi trắc nghiệm thân thiết của ta trước mặt mọi người, phát biểu thao thao bất tuyệt.
Bản thân bất đắc dĩ bị chế diễu như một đứa đần độn, chờ đợi cơ hội trở mình. Mãi đến khi bài thi thứ hai được điểm tối ta, ta biết, thời hãnh diện chân chính, rốt cuộc đã đến rồi.
Lần thi thứ ba, ta không chút do dự, điền bài trắc nghiệm thành một hình trái tim, để biểu đạt lòng kính yêu cùng tôn kính của ta đối với giáo viên.
Từ đó, nhất cử thành danh* (nổi tiếng chỉ nhờ vào một hành động)!
Kết quả là, ba bài thi trắc nghiệm trước sau của ta được lưu truyền quảng bá rộng rãi đến từng học sinh ở Hoa Gia. Chỉ với ba lần, ta rốt cuộc đã được lưu danh muôn đời!
Câu chuyện cuối cùng cũng có một cái kết vui vẻ.
Ta mới phát hiện, khoảng thời gian này vẫn chưa đủ để giữ gìn hứng thú trong tình cảm của ta.
Tự nhiên ảo não không ngớt. Dù sao ảnh hưởng của ta đối với Quách Tiểu Bảo, vẫn còn chưa đủ khắc sâu.
Khắc sâu đến khắc cốt ghi tâm.
Nhưng khi ta đang muốn làm cách mạng lần thứ hai, có một người tên là Vương Đình Hiên đến, nói muốn làm bạn với ta.
Nói là, đã quan sát ta rất lâu.
Nhìn hắn lúc đó cái mặt cười đến là ôn nhuận, ta cười cảm thán: ‗Quả nhiên, cường nhân nơi nào cũng có‘.
Ta mỉm cười ngọt ngào, liên tục gật đầu, rồi nói: ―Đi, chúng ta đi tìm Quách Tiểu Bảo!‖
***
―Quách Tiểu Bảo!‖
Nhìn thấy hắn từ xa, ta liều mạng vẫy tay, thưởng thức hứng thú trong tình cảm của mình.
Hắn vốn đang đứng ở đó, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống người hắn tựa như tổ ong vò vẽ, làm cho người ta từ xa nhìn lại, cảm thấy không thể không thưởng thức hắn.
Nhưng chỉ sau một khắc, hắn trở nên ưu thương, vừa kinh hô vừa bỏ chạy, vừa quay đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn ta…
Hắn tay chân mau lẹ, toàn thân căng tràn sức thanh xuân, còn nhiệt tình hướng về ta la lên:
―Đến bắt tôi đi, đến bắt tôi đi!‖
Chỉ có điều, vì sao ta đột nhiên cảm thấy, hình như đã nhìn thấy tình cảnh này ở đâu rồi thì phải?
―Bán cao!‖ Đột nhiên ý thức được điều gì đó không đúng, ta nghiêm mặt, hô một câu.
Vương Đình Hiên nhìn ta với ánh mắt khác thường, nhưng hắn rõ ràng rất bình tĩnh, còn thoải mái nói với ta: ―Không sao, chắc là hắn bị sự chủ động của em dọa rồi.‖
Sau đó ôn hòa cười cười: ―Xem ra em không hề bị sự chủ động của tôi làm sợ.‖
Ta chăm chú quan sát nam sinh trước mắt, tinh tế gặm nhấm ý tứ trong lời nói của hắn, rốt cục lắc đầu quầy quậy, thở dài một hơi, ―Là lỗi của em.‖
―…‖ Hắn cười. ―Là sao?‖
―Bây giờ hắn càng ngày càng giống người bình thường.‖
―Hắn vốn là người bình thường…‖ Hắn bình thản nói toạc ra.
Hắn vốn là người bình thường…
Hắn vốn là người bình thường…
Sai! Không phải như thế!
Biến thái, tuy được chia thành hai loại là bẩm sinh và hậu sinh* (Bẩm sinh: Vừa sinh ra đã biến thái – Hậu sinh: Sinh ra bình thường, sau đó nhờ rèn luyện mới trở thành biến thái).
Nhưng cái gã tự kỷ này, nếu không phải là biến thái chân chính thì sẽ không thể làm ra tình trạng này!
Thế nhưng giờ khắc này, ta đột nhiên chần chờ, tinh tế suy nghĩ ——
Từ ngày ta bám riết lấy hắn, hắn đã lâu rồi không còn soi gương nữa
Hắn thậm chí cũng không tìm kiếm hình ảnh bản thân trong mắt ta, bởi vì hắn một mực trốn tránh tầm nhìn của ta…
Vừa rồi hắn còn kinh khủng vạn phần bỏ chạy. Bước đi hình chữ S chứ không phải một đường thẳng tắp…
Hắn thậm chí, có vài phần chật vật…
Chân chính biến thái, hẳn là không quan tâm hơn thua, hẳn là bình tĩnh như thường!
…
NO!
Ta kinh ngạc ôm mặt, chán nản ngồi sụp xuống, bóng ma bao phủ, vòng tròn oán niệm xoay quanh…
Có đúng là ta đang cản trở một tên biến thái phát triển?
Vương Đình Hiên trông thấy ta quá lưu luyến, hình như muốn an ủi một phen.
Ta chậm rãi nhìn hắn một cái, lắc đầu cự tuyệt, tự đáy lòng phát sinh cảm khái. ―Chúng ta làm được biến thái, thực sự không dễ dàng chút nào.‖
Thái độ quá mức sẽ bị người ta nói là điên, còn quá kín kẽ thì người ta lại không biết ngươi biến thái. Còn phải cẩn thận tránh bị người khác hiểu lầm là ngu ngốc. Hơn nữa còn gây thù khắp nơi, bác sĩ tâm lý sẽ bắt ngươi tiến hành tẩy não bất cứ lúc nào…
Nhất là loại hậu sinh, nếu không cẩn thận sẽ biến thành bệnh tâm thần.
Sau đó Vương Đình Hiên nhìn ta, đột nhiên bật cười thành tiếng.
Ta lườm hắn: ―Thế nào, thấy em không giống sao?‖
―Không phải…‖ Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, ―Chỉ là, thấy em rất dễ thương…‖
―…‖ Nhìn dáng vẻ tươi cười của hắn, ta đột nhiên trước mắt sáng ngời, ―Anh tên là Vương
Đình Hiên?‖
―Ừm.‖
―Có hứng thú muốn vào hàng ngũ của chúng em không?‖
―Được.‖ Không ngờ hắn không hề cự tuyệt.
Một chữ ―Được‖, ta bắt đầu chân chính nhận biết hắn.
Trên thực tế, ta sai rồi.
Một thằng con trai mười bốn tuổi đã biết cách che giấu bản thân, sẽ không để ngươi chân chính nhận biết hắn.
Ta hưng phấn nói cho hắn biết, ta đang tìm cách thành lập câu lạc bộ biến thái.
Nhưng cùng lắm cũng chỉ toàn những cách tầm bậy.
Hắn cười cười, nói như vậy quá đường hoàng, trái lại sẽ khiến cho những nhân sĩ biến thái chân chính khinh bỉ. Sau đó lại nói với ta, làm vậy rất mất thân phận.
Một biến thái chân chính, không bao giờ nói mình biến thái.
Cảnh giới biến thái cao nhất chính là: Người khác không dám nói ngươi biến thái, nhưng cứ nghĩ đến ngươi là toàn thân rúng động.
Nhìn thấy hắn tuổi còn nhỏ mà nói về chuyện này với dáng vẻ tươi cười thanh nhã chân thành, ta sùng bái tôn hắn là: Đại thần!
Ta quả nhiên còn quá non nớt!
Cũng hiểu được thế nào là trẻ người non dạ. Từ đó trở đi, hắn nói cái gì ta liền làm theo cái đó.
Chúng ta, núp dưới chiêu bài công khai là hội học sinh, bí mật thành lập tổ biến thái hai người, cấp tốc tổ chức hoạt động ngầm.
Ta nghĩ cuộc đời của ta, có lẽ đã có mục tiêu mới rồi.
Nhưng về sau ta lại nghĩ, nếu như ban đầu không phải ta quá mức đường hoàng thì có lẽ, người này cũng không chủ động tìm đến kết bạn với ta.
Và có lẽ, cuộc đời này đã đi theo một hướng khác rồi.
Còn trong cuốn nhật ký rất hiếm khi lôi ra viết kia, ghi chép một số chuyện hết sức lông bông của tuổi trẻ.
OS:
Có phải bạn đang chán ghét làm người bình thường?
Có phải bạn không muốn giống người bình thường?
Muốn gia nhập hội để trổ hết tài năng?
Bây giờ, xin được giới thiệu một phương pháp nhanh chóng nhất, hiệu quả nhất:Trở thành
Biến Thái!
Biến Thái, hiện nay là phương pháp nhanh chóng và hiệu quả nhất để trở nên khác hẳn người bình thường. Hơn nữa, chuyện gia đã cho rằng, so với người điên, kẻ ngu si, đứa đần độn thì biến thái có ý nghĩa hơn hẳn. Nếu như bạn là người từ ba tuổi trở lên, tám mươi tuổi trở xuống, hiện tại đang học ở Hoa Gia, chẳng bao giờ trở thành tiêu điểm của mọi người thì
Biến Thái là sự lựa chọn chính xác nhất.
Tôi là Tương Hiểu Mạn, xin mời đến gia nhập hội học sinh của chúng tôi!
Hãy trở thành Biến Thái ngay hôm nay!
/15
|