Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 55: Sư thúc

/69


Ngày hôm sau ta tỉnh lại, nhìn sang bên cạnh chỉ thấy vạt áo trắng cùng cái cằm đường nét nhu hòa tinh xảo của Lâm Phóng. Nhìn chằm chằm nửa buổi vào khuôn mặt đang ngủ, trong lòng bỗng nhiên không biết phải làm sao.

Hoằng Nhi…… sau này…… Vĩnh viễn không chia lìa……

Nhớ đến lời nói kiên định hôm qua của hắn, tâm tình vui buồn lẫn lộn lần nữa lại dâng lên. Ta nhịn không được duỗi tay, sờ sờ gò má hắn.

Hắn đột nhiên mở to mắt, bình tĩnh nhìn ta, bỗng nhiên cúi đầu xuống, đôi môi ấm nóng áp lên chóp mũi ta cắn nhẹ một cái. Ta hoàn toàn choáng váng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt cùng ánh mắt bình tĩnh của người kia.

Hắn lại coi như không có việc gì kéo ta dậy, một tay dắt ta, một tay chắp phía sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.

Ta do dự một chút, đi về phía hắn, giúp hắn buộc lại nút thắt áo lông. Ta nhìn chằm chằm vào lồng ngực rộng lớn, lại có thể cảm nhận được ánh mắt bức người đang quét trên đỉnh đầu.

Hắn quay đầu, gằn từng chữ: “Hoằng Nhi, kỳ thật cha mẹ nàng sớm đã nhận lời gả nàng cho ta rồi.”

“A?”

Hắn gật gật đầu: “Thật ra nàng đã vị hôn thê của ta — chỉ còn đợi nàng gật đầu đồng ý nữa thôi.”

Tin tức này càng làm cho ta chấn kinh hơn. Khó trách khi ở Côn Ninh, cha mẹ đối với Lâm Phóng coi trọng có chút kỳ lạ!

Trong lòng rung động, ta có thể cảm nhận được lòng mình tràn ngập vui sướng…… Vốn dĩ ta cũng vậy, yêu thích hắn. Tà tà liếc nhìn hắn một cái, chỉ thấy Lâm Phóng, Lâm đại minh chủ mặt mang ý cười, còn có vẻ gì đó như là hăng hái vui sướng.

Ta nhịn không được khiêu khích nói: “Nga? Ngươi muốn ta gọi là tướng công sao?”

Ta thừa nhận da mặt mình rất dày……

Lâm minh chủ không nói không cười, lẳng lặng nhìn ta, nửa buổi.

Ta oán hận quay đầu đi chỗ khác, trên mặt nóng như chảo dầu.

Lâm Phóng vừa lòng hắng giọng, gọi: “Hoắc Dương!”

Ta trợn mắt há mồm nhìn trên miệng hố lộ ra một cái đầu quen thuộc, người kia lên tiếng gọi: “Minh chủ đại nhân, hộ pháp đại nhân, các ngươi có thể lên đây không?”

Ta tức giận trừng mắt nhìn tên đồ đệ này, Lâm Phóng cũng rất kiềm chế mới không nhíu mi lại — thường ngày tên tiểu tử Hoắc Dương này cũng không dám kiêu ngạo như thế.

Ta vừa muốn lên tiếng mắng chửi, chợt nghe Lâm Phóng hạ giọng nói: “Hôm qua, là hắn gợi ý cho ta, cô nam quả nữ.”

—————-

Mặt trời từ phía đông dần nhô lên, bên ngoài hang đá tuyết phủ một mảng trắng xóa. Bên trên hố băng ngoài Hoắc Dương còn có một đám mười mấy người mặc áo đen. Ta đứng ở trên đất tuyết cảm nhận được hương vị lành lạnh.

Lâm Phóng dẫn ta cùng Hoắc Dương, đến gần nhà đá kia. Ta trong lòng vẫn còn sợ hãi, ôm đao trước ngực. Hoắc Dương liếc nhìn ta, đi nhanh về phía trước, đẩy cửa phòng ra.

Bên trong phòng bày biện cực kỳ đơn giản, lão gia hỏa kia xem ra cũng có phong cách của tuyệt thế cao thủ. Mà lúc này, ta kinh ngạc thấy hắn thẳng tắp nằm ở trên giường, hai mắt tức giận trừng trừng nhìn chúng ta. Hiển nhiên đã bị điểm huyệt hoặc hạ dược, không thể nhúc nhích.

“Tiền bối, thất lễ!” Lâm Phóng cúi đầu thật thấp, ta có chút khó chịu — người này thiếu chút giết ta đấy!

Lão nhân kia hừ một tiếng, thổi thổi chòm râu trắng, máu nóng dồn lên mặt đến đỏ bừng.

Lâm Phóng không bị ảnh hưởng chút nào bởi thái độ của lão nhân kia, tiếp tục nói: “Vãn bối không cố ý mạo phạm, chỉ là người của vãn bối vô ý tiến vào bẫy của tiền bối, nghĩ cách cứu viện nên đành phải ra hạ sách này.”

Lão nhân mắng: “Ngươi không cần giả mù sa mưa. Lão phu thua chính là thua. Trong nhà này nhân sâm linh chi tùy các ngươi mang đi. Chỉ là lần sau bước vào địa giới của lão phu, các ngươi cứ cẩn cẩn thận!”

Trong lòng ta vô cùng vui vẻ, cười nhìn về phía Lâm Phóng, lại nghe hắn chậm rãi nói: “Lão tiền bối đây là coi thường Lâm Phóng rồi.”

Hoắc Dương cùng ta ôm đao đứng sau lưng Lâm Phóng, nhìn hắn khom người chào lão nhân kia: “Tiền bối, vãn bối cáo từ trước. Trên người tiền bối trúng mê dược, ba canh giờ sau sẽ tự giải trừ.”

Sau đó hắn lập tức phất tay áo dẫn chúng ta rời khỏi nhà đá, không mảy may tơ hào đến bất cứ thứ gì.

Trong lòng ta tràn ngập nghi hoặc — trong hồ lô của Lâm Phóng rốt cuộc bán thuốc gì đây*? Khổ sở cả một đêm, ta còn bị gãy cả bảo kiếm, kết quả là tay không trở về.

*Trong hồ lô bán thuốc gì: diễn tả việc thắc mắc không biết đối phương đang nghĩ gì.

Đi được khoảng nửa dặm đường, ta nhịn không được đi lên trước hai bước, thừa dịp người khác không chú ý, giật nhẹ ống tay áo Lâm Phóng.

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, khuôn mặt lộ ra ý cười: “Hấp tấp!”

Bước chân ta hơi chậm lại, nghiêng đầu sang bên lại nhìn thấy màu xanh của cây tùng bị màu trắng của tuyết bao phủ, tinh khiết mà kiên cường.

Trong đầu bỗng nhiên toát ra một ý niệm: Thanh tú đến mấy cũng không sánh bằng một bên gò má của hắn……

————–

Đi được nửa ngày trời, lại không phải hướng trở về. Chúng ta tìm đến nơi gò núi dầy đặc tùng nghỉ tạm, xa xa vẫn trông thấy ngôi nhà đá của lão gia hỏa kia. Lâm Phóng hiển nhiên đã có dự tính trước.

Mấy hộ vệ lấy ra lương khô cùng nước, chia đều cho từng người một. Ta cầm màn thầu đã nguội ngắt cùng túi nước đi đến bên cạnh Lâm Phóng ngồi xuống. Hắn ngồi ở một gốc cây đại thụ trơ trọi lá.

Nơi đây tuyết vẫn còn dày, tuyết tan ra bốc lên hơi lạnh thấu xương nên không thể lâu ngồi. Ta cùng Lâm Phóng ở trong hố băng một đêm, tuy ta có công lực duy trì, nhưng quần áo sớm đã dơ bẩn không chịu nổi.

Ta dùng nội lực hấp nóng bánh bao đưa cho Lâm Phóng, hắn tiếp nhận, từ từ ăn.

“Không nghĩ đến ngươi lại tôn trọng lão nhân kia như thế!” Ta thăm dò nói.

Hắn lườm ta một cái, âm trầm cười một tiếng, rõ ràng có mùi vị của âm mưu.

“Cái lão gia hỏa ấy tuy rằng rất đáng ghét, nhưng hắn tuổi già cô đơn một người bảo vệ nhân sâm ngàn năm, cũng rất đáng thương.” Ta nói.

Ánh mắt Lâm Phóng nhìn về phía nhà đá đằng xa, nói: “Hắn là tuyệt thế cao thủ kiêu ngạo bất tuân, giết – đáng tiếc, không giết – không yên tâm.” Giọng nói bình tĩnh băng lãnh.

“Ấy…… Không cần giết hắn.” Ta buột miệng thốt ra. Vừa rồi thấy lão nhân kia tê liệt nằm giường trên, không còn sức lực đánh trả, ta lại có chút không thoải mái. Có lẽ, ta nghĩ có lẽ, là bởi vì nhìn thấy một cao thủ như hắn vì trúng kế mà trở nên bất lực.

Ta đây? Ta cũng được xưng là một trong năm cao thủ của võ lâm, một ngày nào đó có trở nên như thế hay không?

Lâm Phóng trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: “Một người không quan trọng mà thôi. Nàng không muốn giết, sẽ không giết.”

Ta sửng sốt, trước giờ đều bị Lâm Phóng sai bảo, nhìn hắn chỉ điểm sinh sát, nghe hắn nói như vậy, bỗng nhiên có cảm giác lời nói của bản thân mình cũng có thế quyết định quyền sống chết của người khác. Tuy rằng rất tà ác, nhưng cảm giác cũng rất tuyệt……

Ngọt ngào từ đáy lòng dâng lên, ta lại nói: “Trên đất tuyết ngồi lâu, ngươi có lạnh hay không?”

Hắn khẽ lắc đầu, dường như không lưu tâm lắm. Chắc là ở một đêm trong hố kia cũng có chút mệt nhọc, hắn chậm rãi khép lại hai mắt. Ta lén lút giương mắt, thấy đám người Hoắc Dương đang ngồi ở mấy cây khác bên cạnh, lưng quay về phía chúng ta. Chỉ có hộ vệ đối mặt với chúng ta nhưng sớm đã tựa vào cây ngủ say, tiếng ngáy khò khò.

Ta nhẹ nhàng tiến đến bên tai Lâm Phóng, nhỏ giọng nói: “Nếu không…… ngươi tựa vào đùi ta…… ách…… nghỉ tạm…… một chút……”

Lâm Phóng đột nhiên mở to mắt, thẳng tắp nhìn ta. Ta không biết nên hình dung ánh mắt của hắn lúc này như thế nào nữa!

Còn chưa đợi ta suy nghĩ xem ánh mắt kia rốt cuộc chứa hàm ý gì, hắn đột nhiên duỗi tay, nâng gáy của ta. Trước mặt bỗng tối sầm lại, môi của hắn đã đè lên môi ta……

Ta rõ ràng mở to mắt lại cảm thấy trước mắt mơ mơ hồ hồ, trong ngực tựa như có con thỏ, đang không ngừng nhảy loạn. Cái gì mà võ lâm, cái gì mà lão tiền bối, sớm đã bị ta quẳng lên chín tầng mây. Trong đầu lúc này, chỉ có cuồng loạn hai chữ:

Lâm Phóng!

Môi hắn lạnh buốt nhưng hơi thở lại nóng rực, mạnh mẽ mút lấy môi ta, một tay đem hắn ôm ta trước ngực, một tay mạnh mẽ áp chế đầu của ta, khiến ta không thể cử động.

Một lát sau, hắn mới buông ra, thế nhưng vẫn nhìn chòng chọc ta như cũ, không nói lời nào. Ánh mắt kia, thậm chí có chút mãnh liệt.

Trước giờ chưa gặp qua…… Lâm Phóng như vậy bao giờ. Ta chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, trong lòng như có lo sợ bất an. Nhìn quanh bốn phía – hoàn hảo! Những người khác đều chưa phát giác ra!

Quay đầu lại, chỉ thấy khóe miệng của hắn chậm rãi cong lên, ánh mắt cũng dần dần nhu hòa. Hắn khẽ hỏi: “Xấu hổ?”

Ta lúc này mới cả giận nói: “Bị người khác nhìn thấy thì biết xử lý như thế nào đây? Ngươi vừa rồi thế nào lại…… lớn mật……”

Lâm Phóng lắc đầu, hình như có chút tự giễu cười cười nói: “Ngươi nói đúng. Sau này tuyệt đối sẽ không làm thế nữa.”

Ta bỗng dưng ngây người …… tại sao nghe hắn nói như thế, trong lòng lại có chút thất vọng……

Chiến Thanh Hoằng! Ngươi… Ngươi… Ngươi thật không biết liêm sỉ!

Đã qua hơn nửa canh giờ, rừng rậm phía xa bắt đầu có động tĩnh. Đám người Hoắc Dương sớm đã chuẩn bị xuất phát. Lâm Phóng cước bộ chậm chạp, ta thi triển khinh công cầm lấy tay hắn, người khác không có phản ứng gì. Thế nhưng tiểu tử Hoắc Dương lại ở một bên cúi đầu cười, bày ra bộ dạng lo xa nghĩ rộng.

Ta dẫn Lâm Phóng đi ở giữa đám người. Khinh công của ta vốn cao nhất trong đám người ở đây, lúc này lại chậm rãi duy trì tốc độ ở chính giữa, cho dù dẫn theo Lâm Phóng, cũng không có sử dụng hết sức lực. Hai bên cây cối nhanh chóng lui về phía sau, gió rét lạnh buốt thét gào ở bên tai.

Lâm Phóng ở bên cạnh đột nhiên nói: “Khinh công của nàng quả thật không người sánh bằng.”

Ta nhất thời đắc ý vô cùng, lại nghĩ, khinh công ta chẳng qua là do trải nghiệm mà nên thôi, có chút uể oải nói: “Đáng tiếc sau khi đổi kiếm dùng đao, mặc dù cũng có chút thành tựu, nhưng thủy chung vẫn chưa thể đột phá.”

Lâm Phóng an ủi ta nói: “Tạm thời thôi.”

Một bên Hoắc Dương xen mồm vào nói: “Chúng ta nhanh lên một chút, miễn cho lão tiểu tử kia chết trên tay đám thổ phỉ, như vậy thì không đáng giá.”

Chúng ta tăng tốc, rất nhanh đã chạy về nhà đá. Tất cả đều đúng như Lâm Phóng sắp xếp, những kẻ có mối hận thù cùng lão tiền bối kia đang đóng quân gần đấy nhận được tin tức, vội vàng tới nhà đá, vừa lúc bắt gặp lão tiền bối xụi lơ nằm trên giường, không thể đánh trả.

Lão tiền bối bị trúng hai roi, chúng ta liền đuổi tới. Nhanh chóng đánh đuổi đám quan binh kia, cứu giúp hắn.

“Tiền bối, là vãn bối sơ sẩy!” Lâm Phóng áy náy nói, phân phó Hoắc Dương thay lão nhân kia giải độc.

Lão nhân hừ một tiếng, mắng: “Đám cẩu tặc kia ám toán lão phu cũng không phải lần một lần hai! Hừ, Yến cẩu muốn nhân sâm của lão phu, đúng là người si nói mộng!” Nói xong nhìn phía chúng ta, ngữ khí có phần hòa hoãn: “Các ngươi đã cứu ta một mạng, cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lão phu liền tặng các ngươi một cây nhân sâm, các ngươi mau chóng rời khỏi đây đi.”

Lão nhân bỗng nhiên âm trầm cười cười nói: “Cũng không nên giở trò nữa. Các ngươi nếu như đã thay ta giải độc, cũng đã biết các ngươi cộng lại cũng không phải đối thủ của ta.”

Lâm Phóng cũng cười, nói: “Tiền bối cũng biết, vãn bối muốn, không phải nhân sâm.”

Những người khác đều rời khỏi nhà đá, chỉ còn lại Lâm Phóng, ta, Hoắc Dương cùng lão nhân kia.

Lâm Phóng nhìn về phía ta: “Tiền bối, ngươi có biết sư phụ nàng là ai không?”

Lão nhân ánh mắt trầm xuống. Ta cất cao giọng nói: “Vãn bối Chiến Thanh Hoằng, môn hạ của Kiến Khang Hạ Hầu Dĩnh.”

Lão nhân thần sắc thu lại, nói: “Nói bậy, hắn nhận đều là nam đệ tử, như thế nào lại thu nhận nha đầu ngươi?”

Ta có chút không thích, nói: “Ngươi biết sư phụ ta?”

Lâm Phóng nói: “Nàng là quan môn đệ tử của Hạ Hầu Dĩnh. Truyền nhân của Phá Liễn kiếm pháp.”

Lão nhân nói: “Nha đầu, ngươi biểu diễn mấy chiêu cho ta xem.”

Ta cả giận nói: “Ngươi làm gãy kiếm của ta, dùng cái rắm!” Nói đến“Quyết”, trong lòng lại tràn ngập đau xót.

Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, lại thấy có chút thô tục không hợp, quay đầu nhìn lại, lão nhân mặt đã đỏ lên, Lâm Phóng cười như không cười, Hoắc Dương nhe răng toét miệng cười.

Lâm Phóng nghiêm mặt nói: “Tiền bối, ta chỉ mất một ít thời gian của ngươi.” Lại chuyển về phía ta cùng Hoắc Dương nói: “Hoằng Nhi, bái kiến sư thúc! Hoắc Dương, bái kiến sư thúc!”

Lão nhân trừng lớn mắt, hướng về Hoắc Dương nói: “Ngươi đao pháp hơn xa nàng, thế nhưng lại là đồ đệ nàng?” Cũng không phủ định lời Lâm Phóng nói. Lâm Phóng hướng về phía ta, ta túm Hoắc Dương quỳ gối: “Sư thúc!”

Ta một bụng đầy nghi hoặc — sư thúc ở đâu ra vậy?

Trong đầu chợt lóe — chẳng lẽ là tiểu sư đệ đã mất tích nhiều năm của sư phụ? Giang hồ đệ nhất cao thủ trong truyền thuyết hơn mười năm trước sao? Tinh thông đao pháp, thương pháp, sử dụng cây đao “Minh Hồng” đệ nhất thiên hạ. Còn có một cây trường thương “Hỏa Long” hoành tảo giang hồ! Nhưng hắn so với sư phụ già hơn nhiều lắm! Chẳng lẽ là do nhiều năm cô độc phiêu bạt tạo thành?

Ta lúc này dường như đã hiểu được hành động của Lâm Phóng có nhiều mục đích. Lão nhân trước mặt ngoan độc quái dị, thế nhưng lại là sư thúc của ta.

Trong lòng có chút thương tiếc, ngửa đầu nhìn hắn nói: “Sư thúc! Ta sinh thời có thể gặp được sư thúc, thật sự là trời cao chiếu cố ban phúc! Sư phụ thường xuyên nhắc tới ngươi! Hắn vẫn nhớ mong ngươi, nhớ mong tiểu sư đệ! Sư thúc, ngươi, ngươi cùng ta trở về Giang Đông gặp sư phụ đi? Sư phụ nhất định sẽ rất cao hứng!”

Lão nhân ngẩn người, môi giật giật, không có nói chuyện.

/69

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status