Mị Thế Thanh Liên

Chương 4: Mua thảo dược

/17


Edit: Rain Love

Trong điếm tổng cộng có ba người, một nam một nữ và một ông lão.

“Xin hỏi khách quan cần cái gì trong bổn tiệm?” Nữ tử xinh đẹp chủ động tiến lên hỏi, thái độ nhiệt tình hào phóng, chính là ánh mắt nóng bỏng kia làm cho Hạ Vân có chút khó chịu.

“Trăm năm tứ diệp thảo một viên, năm mươi năm không trị hai quả, một gốc hàn cỏ linh chi bốn mươi năm, tổng cộng lấy hai phần!” Hạ Vân bật thốt lên, vì an toàn vẫn là lấy hai phần chuẩn bị tốt hơn.

“Không biết tiểu tử muốn lấy số dược liệu này làm gì? Theo lão phu được biết thì trăm năm tứ diệp thảo, dù hiếm thấy nhưng cũng có thể có. Chính là nó rất ít được sử dụng, tiểu tử ngươi muốn nhưng là hai phân, không biết có cái gì tác dụng? Còn có năm mươi năm không trị, hàn cỏ linh chi bốn mươi năm đều là trước luyện chế nhị phẩm đan dược mới dùng, chẳng lẽ gia sư là một người luyện đan sư?” Vẫn cúi đầu đọc sách, ông lão bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Hạ Vân hỏi. Chòm râu trắng thật dài dưới cằm, trên mặt nếp nhăn biểu hiện ra lão già tuổi đã cao, hai ánh mắt híp lại mang theo một tia sáng, xem ra ông lão này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Nếu thật sự là luyện dược sư, kia nên hảo hảo kết giao một chút, trong lòng ông lão âm thầm tính toán, Thanh Thành này đã bao nhiêu lâu không có xuất hiện luyện dược sư rồi?

Luyện dược sư, danh như ý nghĩa, bọn họ có thể luyện chế ra đủ loại đan dược thần kỳ tăng lên thực lực, một gã luyện đan sư, các thế lực khắp nơi đều muốn mà không tiếc đại giới, đều muốn mượn sức, thân phận địa vị hiển hách cực cao! Phải biết rằng Thanh Thành chỉ là một thành trấn nhỏ, có thể kết giao một vị luyện dược sư tôn quý, cho dù là luyện dược sư nhất phẩm, đối với toàn bộ gia tộc đã là vinh quang, mà đối với dược phường của họ mà nói, thì đó rõ ràng là chiêu bài, nếu tuyên truyền ra thì sẽ rất hiệu quả.

“Tiền bối hiểu lầm, tại hạ cũng không bái sư, về phần sử dụng số thảo dược này, xin thứ cho tại hạ không thể nói thẳng!” Hạ Vân thản nhiên trả lời, không phải nàng muốn giấu diếm, mà thật sự nàng cũng không hiểu rõ chuyện này, số thảo dược này, nàng chỉ biết có thể dùng để Trúc cơ, cũng không biết tạo thành phương thuốc tên gọi là gì, hơn nữa này tinh mang đại lục giống như chỉ nghe qua luyện chế đan dược chứ không có nghe qua phối chế dược tề đâu!

“Ha ha, xem ra lão phu nhiều chuyện, về phần thảo dược mà ngươi muốn vừa mới nhập kho, ta sẽ đưa cho ngươi.” Lão già cũng không có bởi vì Hạ Vân từ chối mà mất hứng, chính là trong lòng vẫn có chút tiếc nuối. Phải biết rằng luyện dược sư rất là khó tính, nếu như dễ dàng kết giao như vậy, ngược lại sẽ làm lão già cảm thấy kỳ quái, không nghĩ tới Hạ Vân từ chối như vậy nhưng lại làm cho lão già nhận định sau lưng nàng có một thần bí dược sư tọa trấn.

“Tiên sinh, thảo dược ngài cần, trăm năm tứ diệp thảo một trăm kim tệ một viên, không trị cùng hàn cỏ linh chi là nhị phẩm thảo dược giá hơi cao một chút, phân biệt là một trăm năm mươi kim tệ và một trăm hai mươi kim tệ một gốc cây, hai phần tổng công bảy trăm bốn mươi kim tệ, bất quá ta tự tiện giảm giá cho ngài, ngài chỉ cần đưa hai trăm chin mươi kim tệ là có thể.” Nữ tử xinh đẹp mang hộp gỗ có chứa thảo dược, nói với Hạ Vân, ánh mắt hơi liếc qua trưng cầu ý kiến của lão già, lão già gật gật đầu, hiển nhiên đối với sự an bài của nàng rất vừa lòng.

“Đa tạ!” Hạ Vân vươn tay tiếp nhận thảo dược, ý niệm vừa động đem nó dời đến trong không gian giới chỉ, tiếp theo lại từ nhẫn bên trong lấy ra kim tệ giao cho nữ tử. Nhìn động tác của Hạ Vân, lão già cùng nữ tử đều là vẻ mặt chấn động, tuổi còn nhỏ mà đã có không gian giới chỉ, quả nhiên không phải người bình thường!

“Cáo từ!” Hạ Vân đối với lão già hơi nâng tay lên ý bảo, xoay người liền rời đi, động tác nước chảy mây trôi.

Mua được thảo dược, Hạ Vân cũng không có vội vã chế thuốc, bởi vì phối trí thảo dược mặc dù không gian nan bằng luyện dược sư, nhưng cũng có khó khăn nhất định, trong lúc đang luyện thì không thể quấy rầy. Hạ Vân quyết định ban đêm chính là thời điểm dễ dàng tập trung luyện chế, xác xuất thành công cũng sẽ cao hơn.

Nghĩ đến luyện dược sư, Hạ Vân trong lòng không khỏi chờ mong.

Sân tĩnh lặng, ẩn ẩn nghe thấy âm thanh mỏng manh của côn trùng kêu, ban đêm tối đen, ánh trăng có vẻ dị thường sáng ngời. Phòng bếp phía tây, xuyên thấu qua giấy cửa sổ mỏng manh, có thể thấy một bóng dáng bận rộn.

Hạ Vân dựa theo quá trình phối trí trong đầu, đầu tiên đem một gốc cây hàn cỏ linh chi màu xám trắng đặt ở trong khuôn đá chế dược, nhẹ nhàng đảo qua. Cành lá mảnh khảnh nhẽ nhàng lay động, một ít chất lỏng chậm rãi chảy ra, đợi khoảng nửa giờ sau. Dược chảy ra làm ướt khuôn đá, Hạ Vân không nhanh không chậm cứ đảo qua lại, màu xanh của phiến lá rất nhanh mất đi, chỉ còn lại ở giữa lá, đợi cho hàn cỏ linh chi tất cả đều tiêu tán đi, khuôn đá cùng hỏa diễm đã chuẩn bị chậm rãi chưng lên, sau đó đem bỏ vào trên cái đĩa.

Tiếp theo lại đem tứ diệp thảo màu xanh đậm bỏ vào khuôn đá, lặp lại thao tác như trước, dược được chưng xong được bỏ vào một cái đĩa khác.

Cầm lấy hai quả không trị, Hạ Vân im lặng, này sao giống trái táo vậy? Tốt xấu gì trước kia mình cũng ăn qua, chắc là không nhận sai đi. Lắc đầu, đem chúng nó cùng quăng vào khuôn, nhẹ nhàng đảo. Chất lỏng màu đỏ tươi chậm rãi chảy ra, càng ngày càng nhiều, cuối cùng hoàn toàn hóa thành trạng thái dịch, tìm không thấy tí xíu dịch quả. Cầm lấy hai đĩa dược kia rồi trước sau đổ vào, khuấy đều đều. Màu xanh cùng màu xám đều hòa tan vào chất lỏng màu đỏ tươi, Hạ Vân lại đặt chúng trên lửa chậm rãi đun nóng hong khô.

Nhè nhẹ một lớp sương màu trắng từ trong dược dần dần dâng lên, mang đến một làn hương, xem ra đã tốt lắm.

Hạ Vân mệt mỏi, trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, đến gần nửa đêm, cuối cùng cũng xong. Đứng dậy đem thuốc bột màu nâu đổ vào bình sứ màu trắng đã sớm chuẩn bị tốt, dùng một mảnh da mỏng manh che lại, ý niệm vừa động liền bỏ vào trong giới chỉ. Mọi việc sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, ngày mai có thể bắt đầu Trúc cơ! Hạ Vân không khỏi tưởng tượng thân pháp kiếp trước là đứng đầu, thế giới này ma huyễn lực không biết như thế nào, hiệu quả kia làm cho người ta thực sự chờ mong!

Nhìn lại một phần dược liệu chưa động vào kia, Hạ Vân ý niệm vừa động đem thu vào giới chỉ, dù sao cũng mua rồi, lưu lại nói không chừng về sau có tác dụng!

Hết chương 4

/17

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status