"Mạn Mạn, Mạn Mạn-"
Lời nỉ non từ trong miệng tràn ra, Mạc Kỳ Hàn ôm thật chặt cô gái nhỏ trong lòng.
Lăng Tuyết Mạn cảm thấy có chút quái dị, nhẹ nhàng hỏi: "Tình nhân, ngươi làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Đáp đơn giản vài chữ, hắn không muốn cho nàng biết hắn lo lắng khẩn trương.
"Ừm."
Lăng Tuyết Mạn gật đầu, đột nhiên phản ứng kịp, sẳng giọng: "Không có việc gì ngươi ôm ta chặt làm chi? Thật khó thở!"
"Ha ha!"
Lời nỉ non từ trong miệng tràn ra, Mạc Kỳ Hàn ôm thật chặt cô gái nhỏ trong lòng.
Lăng Tuyết Mạn cảm thấy có chút quái dị, nhẹ nhàng hỏi: "Tình nhân, ngươi làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Đáp đơn giản vài chữ, hắn không muốn cho nàng biết hắn lo lắng khẩn trương.
"Ừm."
Lăng Tuyết Mạn gật đầu, đột nhiên phản ứng kịp, sẳng giọng: "Không có việc gì ngươi ôm ta chặt làm chi? Thật khó thở!"
"Ha ha!"
/503
|