Mệnh Phượng Hoàng

Chương 10

/79


Thấy mọi người đã đi hết, hắn mới thả tay ta ra, khẽ cười: “Làm đi, trẫm ở lại xem nàng làm.”

Ta thở dài, hắn đưa ta tới đây thật.

Nhìn xung quanh một lượt, thấy bột mì được để trong góc phòng, ta vừa định đến lấy thì tình cờ trông thấy gạo nếp đã được hấp chín trong lồng hấp đang đậy hờ, đột nhiên nghĩ ra một cách. Bảo ta nhào bột thì chẳng biết sẽ bị nhào thành cái gì, chi bằng tìm thứ đã làm sẵn.

Ngoảnh đầu liếc hắn một cái. Hắn đang nhìn ta cười gian xảo, trong mắt là vẻ chờ mong.

Ta ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hoàng thượng, tay nghề của thần thiếp thực sự rất tệ, người thực sự muốn ăn sao?”

“Ăn chứ, sao trẫm lại không ăn?” Hắn trả lời rất nhanh.

Ta cười thầm, chỉ sợ tới lúc ấy hắn không ăn nổi.

Đưa tay mở nắp lồng hấp, làn hơi nước phả vào mặt, nóng hổi, gần như không nhìn rõ thứ bên trong.

Ta lấy quạt quạt cho hơi nước bay đi bớt, xới một bát cơm nếp, lại lấy một gói bánh đậu, véo vài nắm, nhét bánh đậu vào giữa nắm cơm rồi phủ lên một nhúm vừng, lăn tròn. Làm như thế này rất nhanh, chỉ lát sau đã được một đĩa.

Nhìn bề ngoài cũng không tồi. Khóe miệng ta dãn ra, bất giác muốn cười.

Ta bưng đĩa, cười mỉm, bước tới chỗ hắn: “Mời Hoàng thượng dùng!”

Hắn ngẩn người, chỉ vào thứ trên tay ta, nói: “Thế là xong rồi à?”

Ta gật đầu, dù sao cũng là đồ đã nấu chín, đương nhiên có thể ăn được rồi.

Hắn vẫn nghi ngờ, lại hỏi: “Đây là thứ gì?”

Thứ gì à? Ta thật sự không biết. Nhìn thứ ở trong đĩa, ta nghĩ một lát rồi thuận miệng đáp: “Bánh vừng.” Dẫu sao cả chiếc bánh đều được phủ vừng, gọi là bánh vừng cũng không sai đâu nhỉ?

“Bánh vừng?” Hắn cúi đầu lẩm nhẩm, với tay cầm một cái, ngửi thử rồi cau mày. “Cái tên bình thường quá, nhưng ngửi thì rất thơm”, nói xong bèn bỏ chiếc bánh vào miệng.

Ta thoáng kinh ngạc, không ngờ hắn ăn thật, không khỏi cảm thấy lo lắng.

Hắn nhai mấy cái, chân mày dãn ra một chút, rồi nuốt xuống.

Ta vội vàng hỏi: “Mùi vị thế nào, Hoàng thượng?”

Hắn nhướng mày: “Sao nàng không thử xem?”

“Thần thiếp… thần thiếp không đói.” Chắc chắn ăn không ngon rồi, ta cứ làm bừa như thế, có thể ngon được sao?

Ta ngạc nhiên nhưng hắn lại ăn thêm cái nữa.

“Hoàng thượng!” Theo bản năng, ta đưa tay giật lại đĩa bánh. Sao hắn còn ăn nữa chứ?

“Trẫm đói.” Hắn vừa ăn vừa nói. “Số nàng may thật đấy, làm đồ ăn cho trẫm đúng lúc trẫm đói, có khó ăn thì trẫm cũng đành chịu thôi.”

Ta ngẩn người. Số ta may ở chỗ nào chứ, chẳng qua hắn không chọn thứ khác để ăn mà thôi. Cúi đầu nhìn bánh trong đĩa, thậm chí còn để mấy hạt vừng rơi rớt xung quanh, ta đột nhiên thấy mình thật khó coi, lùi lại nửa bước, muốn giấu đi chiếc đĩa trên tay.

Dường như nhìn thấu tâm tư của ta, hắn vươn tay, kéo lấy chiếc đĩa, không để ta lùi lại. Hắn thật sự đã đói ngấu, ăn rất nhiều bánh. Trong đĩa chỉ còn lại vài chiếc, vậy mà còn bảo ta cho vào trong hộp, gọi người mang về Thiên Dận cung. Ta ngơ ngẩn nhìn hắn dặn dò xong xuôi, trong lòng bỗng cảm thấy ngọt ngào.

Lúc bước ra khỏi Ngự thiện phòng, trông thấy đám người đang đợi trong sân, ta mới phát hiện tuyết đã rơi.

Hắn kéo ta cùng đi ra ngoài, khi bước qua khỏi hàng hiên, ta mới giật mình, vội dừng bước. Tuyết rơi xuống sẽ tan thành nước, trên mặt ta lúc này còn bôi thuốc nước.

“Sao thế?” Hắn ngoảnh lại nhìn ta.

Ta vội đáp: “Hoàng thượng, ngoài kia tuyết rơi rồi, gọi người mang ô tới đi!”

Hắn khẽ bật cười: “Tuyết rơi ít thôi mà”, nói xong bèn xoay người định đi.

“Hoàng thượng!” Ta ra sức kéo hắn.

Hắn quay lại, nhìn ta vẻ không vui. Ta cắn răng, đành nói: “Thần thiếp… thần thiếp không thể dính mưa, tuyết nhỏ thế này cũng không được.”

Hắn thoáng giật mình, bèn nói: “Nàng yếu thật đấy! Người đâu, mang ô lại đây!”

“Hoàng thượng thứ tội! Ngự thiện phòng vốn có năm chiếc ô, vừa nãy đã dùng một chiếc để đưa điểm tâm tới Thiên Dận cung cho người. Ba chiếc kia đã bị các thái giám cầm đi để đưa điểm tâm cho các chủ nhân ở Hy Ninh cung, Khánh Vinh cung và Trữ Lương cung. Còn lại một chiếc… bị hỏng, chúng nô tài còn chưa kịp tới phủ Nội vụ nhận cái mới.”

Thái giám quỳ xuống, nghiêm túc giải thích về mấy chiếc ô. Dù tuyết chỉ lác đác rơi nhưng đương nhiên điểm tâm mà các chủ nhân truyền phải được làm cẩn thận, giữ thật tốt. Ông ta giải thích, còn có người mang chiếc ô hỏng tới. Ta ngoảnh lại nhìn, đúng là đã bị hỏng.

Hạ Hầu Tử Khâm cau mày, nếu hắn cầm chiếc ô hỏng, chắc sẽ mất mặt lắm nhỉ?

Thái giám lại nói: “Hoàng thượng, hay là người đợi nô tài tới phủ Nội vụ nhận chiếc ô mới rồi hẵng đi, được không?”

Hắn “hừ” một tiếng, đáp: “Không cần.”

Tim ta giật thót, nhìn hắn cởi áo choàng ra, kéo ta vào, hạ giọng nói: “Trẫm thực sự ghét nàng, sao nàng lại yếu ớt thế chứ?” Hắn vừa nói vừa ôm ta đi ra ngoài.

Ta nép vào ngực hắn, cảm thấy thật ấm áp, hoàn toàn không để ý tới nỗi oán hận của hắn. Hai tay ta bất giác bám vào người hắn, run rẩy ôm lấy hắn, lòng lại rối như tơ vò.

Hắn hơi sững người song bước chân không ngừng lại.

Lén ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt anh tuấn của nam tử này, ta đột nhiên nhớ tới gương mặt thật của mình. Hồi ấy, khi tiến cung, để sắc đẹp của ta không bị lộ, Tô Mộ Hàn bắt ta phải che đi dung mạo của mình. Còn bây giờ, làm thế nào để ta rửa đi thuốc nước trên mặt mình đây? Chắc chắn việc này sẽ tạo cho người khác một lý do để chèn ép ta.

Còn nữa, hắn thì sao? Hắn có cho rằng ta có ý đồ khác không?

“Đang nghĩ gì thế?” Hắn đột nhiên hỏi.

Ta sực tỉnh, thấp thỏm đáp: “Thần thiếp đang nghĩ, hậu cung có bao nữ tử dung mạo như hoa, Hoàng thượng thật sự thích người bình thường như thần thiếp sao?”

Hắn cúi đầu liếc nhìn ta, mím môi đáp: “Ai bảo trẫm thích nàng!”

Ta sững sờ, rồi chậm rãi nở nụ cười. Ta biết, nếu hắn nói thích ta thì cũng không thể xem là thật.

Trở về Cảnh Thái cung, từ xa đã nghe thấy giọng nói cao vút của Lý công công, y la lớn: “A, Hoàng thượng! Người… sao người lại cởi áo choàng ra? Nếu người có mệnh hệ nào thì nô tài không thiết sống nữa!” Y vội chạy tới, cẩn thận phủi những bông tuyết bám trên tóc hắn, lải nhải: “Hoàng thượng, người có thấy lạnh không? Nô tài…”

“Tiểu Lý Tử!” Hắn có phần sốt ruột, lén liếc ta một cái, lại nói: “Trẫm không yếu ớt như vậy đâu!”

“Nhưng, Hoàng thượng…” Lý công công còn muốn nói thêm song bị hắn trừng mắt nhìn, y vội nín thinh, không dám nói một lời.

Phương Hàm quay sang nói với Vãn Lương: “Xuống gọi người chuẩn bị ít canh gừng để hoàng thượng và nương nương dùng cho ấm người.”

Vãn Lương khẽ đáp “vâng” rồi vội xoay người lui xuống.

Hắn rũ tuyết trên long bào rồi ngồi xuống. Ta có chút kinh ngạc, trông hắn thế này, dường như chưa có ý rời đi. Đêm nay hắn không ghé quá Khánh Vinh cung sao?

Ngồi một lát, hắn lại cất tiếng: “Lý công công, ngươi tới Khánh Vinh cung báo cho Vinh Phi biết, đêm nay trẫm không tới đó, bảo nàng ấy nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Vâng, nô tài đi ngay!”

Lý công công xoay người đi ra ngoài, đúng lúc Vãn Lương bước vào, hai người suýt va vào nhau. Vãn Lương vội nghiêng người, bát canh gừng trên tay mới không bị đổ. Triêu Thần hoảng hốt, vội vàng bước tới, khẽ nói: “Không sao chứ?” Dứt lời, nàng ta đưa tay đỡ lấy bát canh.

Sau khi Triêu Thần đặt các thứ lên bàn, ta bèn đuổi bọn họ ra ngoài. Ta rót một chén canh gừng đưa cho hắn, hắn liếc nhìn, nói như giận dỗi: “Trẫm không sao, không cần!”

Ta cũng không khuyên hắn, hắn không uống thì ta uống. Hắn nhìn ta, không nói gì.

Lúc dùng bữa tối, vì có hoàng thượng ở trong cung mà những món ăn dùng trong tiệc được bày đầy cả bàn. Ta phấn khích ăn uống nhưng hắn chẳng hề động đũa, trông có vẻ mệt mỏi.

Đến đêm, ta đang ngủ thì nghe hắn gọi: “Đàn Phi…”

Ta nhoài người sang, thấy hắn cau mày, nói: “Trẫm khó chịu.”

Ta hoảng hốt, chẳng lẽ hắn bị nhiễm bệnh rồi sao? Ta vội vàng vươn tay ra, đặt lên trán hắn. Lạ thật, đâu có sốt!

Hắn xoay người, khẽ nói: “Trẫm khó chịu.”

“Hoàng thượng khó chịu ở đâu?” Ta đỡ lấy vai hắn, nôn nóng hỏi. Bỗng nhớ tới một việc, ta vội ngoảnh đầu gọi lớn: “Người đâu, truyền thái y! Mau truyền thái y!”

Đang yên đang lành, sao lại khó chịu chứ? Nhìn hắn không giống đang giả vờ.

Thái y tới rất nhanh, bắt mạch cho hắn, trầm tư giây lát rồi mới hỏi: “Tối nay Hoàng thượng đã dùng gì?”

Hắn cau mày không nói, ta đành trả lời: “Hoàng thượng ăn một miếng vây cá đuôi phượng, ít ốc khô viên, thêm một miếng bánh cuộn Như ý nữa.”

Bữa tối có vấn đề gì sao? Những thứ hắn ăn thì ta cũng ăn mà, hơn nữa hắn ăn rất ít, ta còn thấy lạ.

Thái y lắc đầu, hình như vẫn còn thứ ta chưa nói cho ông ta biết.

Ông ta lại hỏi: “Trước bữa tối, Hoàng thượng có ăn thứ gì không?”

Trước bữa tối?

Ông ta vừa hỏi thì ta lập tức nhớ ra mấy cái bánh vừng. Tim ta giật thót, chẳng lẽ vì món đó?

Hạ Hầu Tử Khâm động đậy, đưa mắt sang nhìn ta. Ta cười gượng, đành thành thật đáp: “Hoàng thượng ăn rất nhiều bánh vừng”, sau đó lại bồi thêm một câu. “Được làm bằng gạo nếp, cả một đĩa to!”

Ta đoán có lẽ hắn bị đầy bụng. Chẳng hiểu vì sao, nghĩ tới đây, ta chẳng những không sợ nữa mà còn cảm thấy buồn cười. Lúc nghe ta nói “cả một đĩa to”, sắc mặt hắn thay đổi rất kì lạ, có lẽ hắn muốn quát ta nhưng chẳng đủ sức.

Thái y gật gật đầu, nói: “E là Hoàng thượng bị đầy bụng, thần sẽ sai người làm ít bánh sơn tra rồi mang tới đây, Hoàng thượng hãy ăn một ít. Tới khi không còn khó chịu nữa thì ngồi dậy, đi lại một chút, uống ít nước là sẽ đỡ thôi.”

“Thế thì mau làm đi!” Ta nói với ông ta.

Thái y đứng dậy hành lễ, đeo hòm thuốc lên vai rồi vội vã lui đi.

Khi xoay người lại, ta thấy hắn đang nhìn ta đăm đăm. Ta cười cười, đỡ hắn dậy. Người bị đầy bụng không nên nằm. Ta lấy gối lót sau lưng để hắn dựa vào. Hắn hừ mũi, không thèm nói chuyện với ta.

Ta thấy buồn cười, bị đầy bụng mà nào phải chuyện gì mất mặt, trông hắn thế này có khác gì ta thiếu nợ hắn.

Bánh sơn tra được mang tới, ta bón cho hắn nhưng hắn nghiêng đầu đi, nghiến răng nói: “Trẫm ghét thứ gì chua chua.”

Ta ngẩn người, không ngờ hắn lại giở tính trẻ con. Ta ăn một miếng, hắn lẩm bẩm: “Đang yên đang lành, nàng ăn làm gì?”

Ta cười thầm nhưng vẫn làm ra vẻ nghiêm túc, đáp: “Hoàng thượng không thích ăn nhưng thần thiếp thích. Có điều, nếu Hoàng thượng không ăn, chỉ sợ cả đêm nay sẽ khó chịu.” Nhìn là biết hắn đang rất khó chịu, hắn chỉ giận dỗi ta mà thôi.

Ta lại nhón một miếng bánh định ăn, hắn bèn giật lấy, bỏ vào miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chờ trẫm khỏe lại, sẽ từ từ tính sổ với nàng.” Hắn vừa nói vừa nuốt, chân mày nhíu lại, trông dáng vẻ như thật sự rất khó nuốt trôi.

Ha, sao hắn nói cứ như ta ép hắn ăn nhiều bánh vừng vậy? Ta oan thật mà!

Ăn được hai miếng thì hắn kiên quyết có chết cũng không ăn nữa. Ta cũng không ép, để hắn tựa vào chiếc gối mềm nghỉ ngơi. Ta cũng mệt, ngáp mấy cái rồi ghé sát hắn, chợp mắt một lát. Đang mơ màng thì nghe thấy tiếng hắn gọi, còn lấy tay đụng vào khuỷu tay ta.

Ta mở mắt, thấy hắn đang lườm mình, nhả ra mấy chữ: “Đỡ trẫm dậy!”

Xem ra hắn đã đỡ hơn lúc nãy nhiều rồi, cái giọng nói chuyện với ta cũng nặng nề hơn. Lòng ta vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn cố giấu giếm, chỉ đứng lên đỡ hắn dậy. Cả người hắn dính vào người ta, chẳng khác gì lần trước. Nặng thật đấy, nhất là bây giờ hắn còn ăn no nữa.

“Hoàng thượng, người có thể…”

“Không thể!” Hắn ngắt lời ta hệt như trước đây. “Nàng khiến trẫm khó chịu thế này thì phải chịu trách nhiệm.”

Quả nhiên hắn đã đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu ta. Nhưng sao ta không hề cảm thấy bực bội?

Ta đỡ hắn đi qua đi lại vài lần, rót một chén trà cho hắn uống, lục đục tới nửa đêm, hắn mới nói đã cảm thấy khá hơn một chút song lại không muốn ngủ.

Ta dìu hắn ngồi lên giường, nói: “Sáng mai còn phải lên triều sớm, Hoàng thượng nên đi nghỉ sớm một chút!” Thật ra là ta mệt rồi, nhưng không thể nói rõ, hắn sẽ không thương xót ta đâu.

Ngẫm nghĩ, ta lại thấy có phần chua xót.

Hắn nhìn ta, kéo ta dựa lên chiếc gối mềm, ôm lấy ta, nhẹ nhàng nói: “Hôm ấy nàng muốn nói gì với trẫm?”

Đột nhiên hắn hỏi một câu không đầu không cuối khiến ta ngẩn người.

Hắn lại nói thêm: “Lần trẫm và Diêu Thục nghi ở ngự hoa viên ấy…”

Hắn nhắc đến ta mới nhớ. Trí nhớ của hắn tốt thật, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi của ta lần đó, không ngờ hắn vẫn nhớ.

“Muốn nói gì?” Hắn lại hỏi.

Ta nhìn hắn nhưng thấy hắn đã nhẹ nhàng nhắm mắt. Vừa rồi còn bảo không muốn ngủ mà! Bất giác bật cười, ta thành thật đáp: “Tiên sinh của thần thiếp mắc chứng ho khan, rất khó chữa khỏi, thần thiếp muốn xin Hoàng thượng ân chuẩn để thái y trong cung chữa bệnh cho tiên sinh.”

Không ngờ hắn lại mở mắt, con ngươi đen huyền lóe lên tia sáng, hồi lâu sau mới nói: “Trẫm không thích tiên sinh của nàng.”

“Hoàng thượng…” Thật nhỏ nhen, hắn còn để bụng chuyện Tô Mộ Hàn nói tên của ta rất hay sao?

Xem ra trí nhớ của hắn tốt cũng không phải chuyện hay.

Nhưng vì Tô Mộ Hàn, ta vẫn nên hạ mình cầu xin hắn. “Hoàng thượng chỉ cần gật đầu thôi, cũng không phải việc khó.”

Hắn lại nhắm mắt, khẽ nói: “Trẫm gật đầu thì có chỗ nào tốt chứ?”

Ta sững người, sao hắn giống trẻ con quá vậy? Nhờ hắn làm việc còn phải cho hắn ăn kẹo. Ha, thật sự muốn cười, là cảm giác muốn cười vui.

“Thế Hoàng thượng muốn tốt thế nào?”

Muốn tiền? Cả thiên triều này có thứ gì không phải của hắn?

Quyền lực? Cũng không phải thứ có thể khiến hắn động lòng.

Ngược lại, ta thấy tò mò.

Bàn tay đang ôm ta hơi siết chặt, hắn thở dài: “Thật không có thành ý!”

Ta nghẹn lời, đang hỏi hắn muốn gì mà, còn nói ta không có thành ý.

Hắn lại nói: “Thôi vậy, cứ coi như nàng nợ trẫm. Mai này nhớ trả lại. Tiên sinh của nàng tên là gì?”

Ta không ngờ hắn đồng ý nhanh như vậy, trong lòng phấn khích. Hắn nói muốn ta trả, ta đã là người của hắn rồi, còn có thể trả thứ gì chứ, bèn cười, đáp: “Tô Mộ Hàn.”

“Tô Mộ Hàn…” Hắn khẽ lẩm nhẩm song không nói gì nữa.

Hồi lâu sau không nghe hắn nói gì nữa, ta bèn gọi hắn thật khẽ, hắn vẫn không đáp. Nhổm người dậy nhìn hắn, ta mới phát hiện thì ra hắn đã ngủ từ lâu rồi.

Ta mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi dậy, kéo chăn lên cho hắn rồi mới nằm xuống bên cạnh. Hắn ngủ rất say, tướng ngủ rất xấu, nhìn càng giống một đứa trẻ.

Ta bất giác vươn tay, khẽ vuốt ve gương mặt hắn, chăm chú ngắm nhìn nam tử trước mặt, bỗng bật cười thành tiếng mà chẳng có lý do. Hắn khẽ cựa mình, đôi môi mỏng hơi hé, khẽ lẩm bẩm mấy từ. Âm thanh thật khẽ, thật khẽ, ta không nghe rõ nhưng chắc hắn đang gọi tên của một nữ tử… không phải là ta…

Bàn tay nhất thời cứng đờ, ta không biết đó là khuê danh của vị phi tần nào. Hắn bỗng ôm chặt ta, ta giật mình nhưng không dám vùng vẫy, cứ nhìn hắn chằm chằm như thế. Gương mặt anh tuấn này thật gần mà dường như cũng xa cách vô cùng. Trong một thoáng, ta không cười nổi nữa, dù thế nào cũng không cười được.

Ta nhắm mắt, dụi đầu vào lòng hắn. Còn hắn ôm ta càng lúc càng chặt…

Hóa ra giấc ngủ qua đi lại nặng nề như vậy. Khi tỉnh lại, hắn đã không còn ở bên. Vãn Lương và Triêu Thần vào phòng hầu ta dậy, vẫn làm những việc như ngày thường. Sau khi ta rửa mặt xong thì cả hai mới vào. Ta phát hiện thuốc nước Tô Mộ Hàn đưa cho mình đã không còn bao nhiêu, ta nên xuất cung đi lấy thêm. Ta cười chán nản, bây giờ mà để lộ dung mạo thật của mình thì sẽ vô cùng phiền phức. Tiên sinh, chẳng lẽ ngài đã tính tới chuyện này?

“Nương nương!” Tiếng Phương Hàm vang lên bên tai. Ta sực tỉnh, nàng ta hơi nhíu mày, nói: “Nương nương mệt sao? Mới tỉnh dậy đã thất thần rồi.”

Ta lắc đầu, hỏi nàng ta: “Có chuyện gì?”

Nàng ta đón lấy chiếc lược trên tay Triêu Thần, vừa cẩn thận chải tóc cho ta vừa nói: “Hôm qua Vinh Phi nương nương tới Ngọc Thanh cung, nghe nói một cung tỳ ở Ngọc Thanh cung phạm lỗi, bị phạt hai mươi trượng.”

Thiên Phi, cuối cùng tỷ ta cũng ra tay rồi.

Ta đưa tay vuốt mái tóc đen nhánh, cười đáp: “Tỷ ta dạy bảo Như Ý đúng không? Hai mươi trượng, còn nhẹ đấy!” Cái thóp của Thư Quý tần e rằng khó mà nắm được, nếu Thiên Phi muốn giết gà dọa khỉ, đương nhiên phải chọn Như Ý. Chuyện Phong Hà hồi đó, tỷ ta vẫn chưa quên.

Vãn Lương đưa hai chiếc trâm ra cho ta chọn, nhỏ nhẹ nói: “Bây giờ Vinh Phi đang đắc ý, với tính tình của nương nương, đương nhiên sẽ rước lấy rất nhiều thị phi.”

Ta chỉ vào chiếc trâm “Cúc vàng kéo tơ” trên tay nàng ta, cười đáp: “Cứ để tỷ ta làm loạn đi! Triêu Thần, ngươi lui xuống nói cho tất cả mọi người ở Cảnh Thái cung biết, nếu Thư Quý tần tới thì cứ thoái thác nói bản cung không khỏe, không tiện gặp khách.”

Thư Quý tần từng có ý thể hiện tấm lòng với ta, vậy thì lần này, người đầu tiên nàng ta muốn tìm tất nhiên cũng là ta. Phi tần trong hậu cung từng có khúc mắc với Thiên Phi chẳng ai khác ngoài hai người, ta và Thư Quý tần. Lúc này, nàng ta không tìm ta thì còn tìm ai?

Đáng tiếc, ta muốn khôn ngoan giữ mình.

Thiên Phi à, chỉ dựa vào một mình tỷ thì vẫn chưa động được vào ta đâu! Việc Tô Mộ Hàn chỉ dẫn cho ta quả là ý hay. Vạn sự ta đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu gió đông. Sắp sang năm mới nhưng cũng là một cơ hội rất tốt.

Triêu Thần có chút nghi ngờ, hỏi ta: “Nương nương, nếu lúc này Thư Quý tần đến đây, chúng ta liên thủ với nàng ta cũng là một cách không tồi mà!”

Phương Hàm quở trách: “Nương nương tự có chừng mực, còn cần ngươi lắm chuyện chắc!”

Triêu Thần giật mình, vội gật đầu nói “vâng” rồi nhanh chóng lui ra.

Vãn Lương đỡ ta đứng dậy, mang quần áo tới để ta thay. Phương Hàm lấy ra một hộp thuốc mỡ từ trong tay áo, ngập ngứng một lát mới nói: “Nương nương, tối qua Tường Thụy phát hiện hộp thuốc này trên bệ cửa sổ ngoài tẩm cung của người. Nô tỳ đã hỏi người trong Cảnh Thái cung rồi, có vẻ như không ai để đó cả. Đêm qua hoàng thượng nghỉ lại, nô tỳ không tiện vào làm phiền.”

Ta nhíu mày, nhìn hộp thuốc trên tay nàng ta, hỏi: “Là thuốc gì?”

“Thuốc trị thương”, rồi hình như nhớ ra gì đó, nàng ta vội hỏi. “Nương nương bị thương chỗ nào ạ?”

Ta biết, chắc chắn Phương Hàm nhớ tới chuyện ta từng bị thương khi còn ở Huyền Nhiên các. Lúc ấy là nàng ta lặng lẽ đặt thuốc trị thương trên bệ cửa sổ.

Đột nhiên nhớ ra chuyện sáng qua, khi bị Hạ Hầu Tử Khâm đẩy ngã thì ta bị thương ở khuỷu tay. Bất giác ta xoa nhẹ lên khuỷu tay, đúng là khi ấy chạm vào có hơi đau nhưng giờ đã không còn cảm giác gì nữa, huống hồ ngoài Hạ Hầu Tử Khâm và ta, không có người thứ ba biết chuyện này.

Ta mơ hồ cảm thấy có điều gì không đúng… Nếu nói Hạ Hầu Tử Khâm sai người lẳng lặng đặt thuốc ở trên bệ cửa sổ, vậy thì cũng kỳ lạ. Hắn chỉ có thể sai Lý công công làm việc đó nhưng hôm qua hắn đâu có cơ hội. Quan trọng nhất là hắn không phải là người như thế.

Trong mắt Phương Hàm dần hiện lên vẻ căng thẳng.

“Có khi nào… là ai đó đặt ở đây mà quên mất không? Bị cô cô hỏi tới nên nhất thời sợ hãi, không dám nhận là của mình?” Vãn Lương gấp gáp nói.

Ta đưa mắt nhìn Phương Hàm, tay nàng ta hơi siết lại, xem ra, nàng ta cũng nghĩ như ta.

Thứ thuốc này, chỉ nhìn hộp thôi cũng biết là hàng thượng đẳng, đám cung nhân sao có được thứ xa xỉ này. Nếu đúng như những gì Vãn Lương nói, vậy thì sự tình càng phiền phức. Trường hợp xấu nhất, tai mắt của ai đó đã trà trộn vào Cảnh Thái cung rồi. Nếu thứ này không phải do ta đưa, đương nhiên là do chủ nhân khác ban thưởng.

“Vãn Lương!” Phương Hàm dặn dò nàng ta. “Ngươi lui xuống, bảo Tường Hòa, Tường Thụy cùng đi điều tra người trong Cảnh Thái cung này xem có ai bị thương không.”

Sắc mặt Vãn Lương có chút thay đổi, vội đáp: “Vâng, nô tỳ đi ngay!”

Phương Hàm cúi đầu nhìn hộp thuốc trong tay, lại nói: “Nương nương, để hộp thuốc này ở đâu đây?”

“Ngươi cứ giữ lấy đã.”

Nếu thật sự có người bị thương, vậy cũng dễ giải quyết. Vấn đề ở đây chính là hộp thuốc này vẫn còn mới, chưa hề mở, e rằng đây chỉ là món đồ ban thưởng bình thường, cũng không phải vì kẻ đó bị thương.

Rốt cuộc là ai?

Ta đang nghĩ thì thấy Triêu Thần bước vào, nói: “Nương nương, Thành thái y ở bên ngoài cầu kiến.”

“Nói với ông ta, bản cung tới tiền sảnh ngay đây.”

“Vâng!”

Triêu Thần lui xuống, Phương Hàm mới nói: “Nương nương có chỗ nào không khỏe sao?”

Ta cười cười, lắc đầu nghĩ, có lẽ ta đã biết Thành thái y tới đây làm gì rồi.

Tại tiền sảnh.

Thấy ta vào, Thành thái y vội đưng dậy. “Đàn Phi nương nương cát tường!”

“Thành thái y miễn lễ, mời ngồi!” Ta ngồi xuống, ông ta mới dám ngồi theo.

Thành thái y lên tiếng: “Hoàng thượng sai thần ra ngoài cung thay nương nương một chuyến, thần không biết tiên sinh của nương nương sống ở đâu nên tới đây hỏi nương nương.”

Ta gật đầu, đáp: “Cuối ngõ Trường Đại trong thành có một ngôi chùa, tiên sinh của bản cung ở đó. Tiên sinh họ Tô.” Ta ngừng một lát, lại nói: “Khi nào Thành thái y xuất cung? Bản cung sai Vãn Lương cùng đi với ngài.”

Giờ ta đã mang thân phận phi tử, không thể tùy ý ra khỏi cung. Mỗi lần muốn lấy thứ gì, ta chỉ có thể sai Vãn Lương đi một chuyến.

Thành thái y đáp: “Nếu vậy, xin nương nương bảo Vãn Lương cô nương chuẩn bị, trưa nay thần sẽ xuất cung, phải nhanh chóng quay về trước giờ Mùi.”

“Được!”

Sau khi Thành thái y rời đi, ta vội gọi Vãn Lương vào, nói cho nàng ta biết chuyện xuất cung. Đưa cho nàng ta một chiếc bình nhỏ đổ đầy nước, ta dặn nàng ta nhất định phải trao cho Tô Mộ Hàn.

Người thông minh như Tô Mộ Hàn, chỉ cần nhìn thấy bình nước, nhất định sẽ đoán được ta muốn gì.

Quá trưa, ta đang ngủ trong phòng thì nghe loáng thoáng có tiếng người nói chuyện bên ngoài, chỉ một lát sau đã yên tĩnh trở lại, ta cũng không mở mắt, tiếp tục thiếp đi. Tới khi tỉnh dậy, Phương Hàm mới nói cho ta biết, lúc nãy Thư Quý tần có ghé qua, đám cung nhân đều nghe theo lời ta dặn, đuổi khéo nàng ta về.

Phương Hàm đỡ ta ngồi dậy, nói: “Nương nương đoán thử Thư Quý tần bị người đóng cửa đuổi đi thì sẽ tới đâu?”

Ta khoác áo lên, cười đáp: “Không phải còn Diêu Thục nghi sao? Địa vị của nàng ta dẫu có thấp hơn Vinh Phi nhưng lại được Thái hậu yêu quý, cũng là người không thể coi thường.”

Phương Hàm gật đầu, không nói thêm nữa.

Một lát sau, một cung tỳ hốt hoảng chạy vào, quỳ xuống nói: “Nương nương, Vinh Phi nương nương tới, nô tỳ vẫn nói nương nương không được khỏe sao?”

Bàn tay ta đang bưng chén trà hơi khựng lại. Thiên Phi?

Phương Hàm và ta đưa mắt nhìn nhau, ta nói với cung tỳ kia: “Không cần, mời tỷ ta vào đây!”

Tỷ ta tới chỉ chuyện sớm hay muộn, ta cần gì phải trốn, để tránh tỷ ta cho rằng mình thực sự đã giẫm được lên đầu lên cổ ta.

Phương Hàm lấy áo khoác ngoài cho ta rồi mới dìu ta ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Nương nương, giờ đã không còn như trước nữa, có một số việc người phải nhẫn nhịn một chút.”

Ta biết Phương Hàm quan tâm đến mình, bèn mỉm cười đáp lại để nàng an tâm.

Vừa mới bước tới tiền sảnh đã nghe thấy giọng quát tháo cao vút của cung tỳ: “Đây là ghế gì, cứng thế này, bảo nương nương của chúng ta ngồi sao hả? Hôm nay lạnh thế này cũng không biết đốt thêm than, để nương nương cảm lạnh, xem các ngươi ai chịu trách nhiệm nổi!”

Ta thầm cười khẩy, quả nhiên là người do Thiên Phi dạy dỗ, như được đúc từ một khuôn với tỷ ta.

Ta vừa đi vừa nói: “Ghế ở chỗ bản cung không mềm như ở Khánh Vinh cung, than trong lò sưởi cũng không nhiều bằng Khánh Vinh cung, nếu Vinh Phi nương nương sợ đau, sợ lạnh, thế thì nên ngoan ngoãn ở Khánh Vinh cung đi, đừng đi đâu cả!”

Cung tỳ kia nghe thấy tiếng ta mới giật mình hoảng sợ, vội xoay người, cười gượng: “Nô tỳ tham kiến Đàn Phi nương nương!”

Thiên Phi đứng dậy, liếc nhìn ta, lạnh lùng nói: “Mấy ngày không gặp, mồm mép ngươi càng lanh lợi hơn đấy.”

Ta cười. “Bản cung xưa nay vẫn thế!” Ta bước lên, ngồi xuống mà không mời tỷ ta ngồi. Trên gương mặt tỷ ta thoáng chút xấu hổ, cũng cười lạnh lùng: “Ngươi cũng là người thức thời đấy, biết lúc này nên tránh xa ai.”

“Ai” trong lời tỷ ta đương nhiên là Thư Quý tần.

Ta không đáp, tỷ ta càng đắc ý, nói càng hăng hái. “Cũng đúng thôi, bản cung giờ đây đã mang long thai, có cho ngươi cũng không có gan đối đầu với bản cung! Được rồi, nể tình ngươi biết điều như thế, cũng niệm tình quan hệ giữa bản cung và ngươi, bản cung sẽ để lại vinh hoa phú quý cho ngươi trước. Có điều bản cung muốn ngươi biết, kẻ thấp hèn mãi mãi không có cơ hội ngóc đầu dậy đâu! Đừng cho rằng chỉ cần khoác lên tấm áo đẹp đẽ đã có thể tự coi mình là phượng hoàng! Người cứ mở to mắt mà nhìn bản cung từng bước đi tới vinh hoa, nhìn bản cung nhận được tất cả những thứ thuộc về bản cung đi!”

Ta lạnh lùng nhìn tỷ ta, tỷ ta đang ám chỉ điều gì? Vị trí hoàng hậu sao?

Nực cười, tỷ ta có chút dáng vẻ nào của bậc mẫu nghi thiên hạ không chứ?

Từ bé tới giờ, người Tang Tử ta không sợ nhất chính là tỷ ta. Mười lăm năm qua chưa hề sợ, sao hôm nay phải sợ?

Ta đừng dậy, nhìn thẳng vào tỷ ta, chậm rãi nói từng từ: “Ngươi thật sự cho rằng bàn cung không liên thủ với Thư Quý tần là vì sợ ngươi ư? Ha, bản cung chỉ cho rằng, chỉ dựa vào một mình ngươi thì không thể động vào bản cung được!”

“Ngươi…” Tỷ ta bị chọc giận tới nỗi mặt mày biến sắc, rảo bước đi tới, gằn giọng: “Ngươi là thứ gì mà cũng dám ăn nói với bản cung như vậy?” Ta lùi lại nửa bước. Tỷ ta nhìn ta chằm chằm, cười đắc ý: “Sao vậy, sợ bản cung phải không?”

Thiên Phi khờ khạo. Tỷ ta đáng sợ chỗ nào? Chỉ là nếu tỷ ta có xảy ra chuyện gì ở cung của ta thì người thật sự khó đối phó chính là hoàng thượng và thái hậu.

Đang nói thì cung tỳ vào pha trà.

Ta khẽ ho một tiếng, nói: “Không cần pha trà, tránh việc Vinh Phi nương nương ăn phải thứ gì không lành lại đổ hết tội danh lên đầu người trong Cảnh Thái cung.”

Nghe ta nói thế, mặt cung tỳ bỗng trắng bệch, hoảng hốt “vâng” một tiếng rồi lui đi.

Thiên Phi phải mất một lúc mới phản ứng lại được, chỉ vào ta, nói lớn: “Ngươi có ý gì? Bản cung có độc ác cũng không mang đứa bé ra đùa giỡn!”

Ta không đáp, chỉ cười. Tỷ ta nói không đem đứa bé ra đùa giỡn. Ha! Có hay không chỉ có mình tỷ ta biết, dựa vào cái gì mà ta tin tỷ ta?

Thiên Phi không chịu nổi sự im lặng của ta, muốn xông lên nhưng cung tỳ bên cạnh vội vàng đỡ lấy, nhỏ giọng nói: “Nương nương, người cẩn thận một chút!”

Được cung tỳ nhắc nhở, tỷ ta mới bình tĩnh lại, nhưng vẻ bực tức trên gương mặt vẫn chưa hết, tỷ ta gằn giọng nói: “Đừng tưởng ta không biết người dùng thuật quyến rũ để mê hoặc hoàng thượng! Nhìn lại khuôn mặt bình thường của ngươi đi, sao có thể lọt vào mắt xanh của hoàng thượng được chứ?”

Tỷ ta đã giận tới cực điểm, không thèm tự xưng là “bản cung” nữa. Ta bất giác bật cười, tỷ ta ghen, ghen với sự bình thường của ta, ghen vì nhan sắc của ta như thế này mà vẫn có thể giữ chân Hạ Hầu Tử Khâm.

Ta bước lên mấy bước, cười nói bên tai tỷ ta: “Dù ngươi có xinh đẹp tới mức nào, giờ cũng không thể thị tẩm, ngươi còn có thể mong ngóng hoàng thượng ngày nào cũng ghé qua Khánh Vinh cung sao? Đừng quên hoàng thượng là nam nhân.”

“Ngươi thật sự không biết xấu hổ!” Tỷ ta không khỏi kinh hãi, thốt lên.

Thế này mà cũng gọi là không biết xấu hổ sao? Ta chẳng làm gì, chẳng qua chỉ nói một câu mà thôi. Nhìn Thiên Phi thật sự đã bị chọc giận, ta nghĩ, mình cũng nên thôi đi, để long thai trong bụng tỷ ta khỏi xảy ra chuyện, lại rước họa vào thân.

Thiên Phi chỉ vào mặt ta, ngón tay run rẩy, lát sau mới rít lên, một câu từ kẽ răng: “Ngươi đừng đắc ý, ngươi phải biết nữ nhân trong cung này không phải chỉ có mình ngươi!” Tỷ ta quay ngoắt đi, vịn vào tay cung tỳ, nói: “Nhuận Vũ, chúng ta đi!”

“Ôi, nương nương, người cẩn thận, chậm một chút!” Nhuận Vũ vội vàng dìu tỷ ta, hoảng hốt kêu lên.

Nhìn theo bóng lưng Thiên Phi, ta từ từ ngẫm nghĩ lời tỷ ta nói lúc nãy, nữ nhân trong cung này không phải chỉ có mình ta. Xem ra, lời của ta như một hồi chuông cảnh tỉnh với tỷ ta. Nhân lúc tỷ ta mang thai, biết bao nhiêu người sẽ tìm cách mà bò lên chứ! Dù tỷ ta có ngốc nghếch hơn nữa, ta nói đến thế rồi thì cũng nên hiểu.

Tỷ ta còn có thể trông cậy vào ai? Còn có thể dựa vào ai?

Khẽ siết tay lại, khóe miệng ta dần dãn ra thành nụ cười.

Thiên Lục.

Không phải bọn họ là tỷ muội tình thâm sao? Lần này cứ để ta xem xem, rốt cuộc tình thâm đến mức nào.

/79

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status