Buổi họp báo rất long trọng, phía bệnh viện đã đặt một nhà hàng cao cấp có sao ở trung tâm thành phố.
Bữa tiệc đêm diễn ra trong một căn phòng được trang trí cầu kỳ, đèn chùm thủy tinh mang phong cách cổ kính tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm, khách khứa bên dưới ăn mặc lịch thiệp tụm ba tụm bốn trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng còn chạm nhẹ ly rượu trong tay với nhau. Giai điệu du dương chậm rãi vang lên từ những món nhạc cụ trong tay người nhạc sĩ, lan tỏa khắp mọi góc ngách, càng tôn thêm sự hoàn hảo của buổi tối nay.
Khi Nghiêm Khả Khiết vội vàng rời bệnh viện đến hiện trường họp báo thì đập vào mắt là hình ảnh đẹp đẽ ấy.
Đương nhiên, với cô mà nói thì hình ảnh đẹp đẽ này có hơn phân nửa công lao thuộc về đứa cháu trai mà cô vẫn lấy làm kiêu ngạo — Nghiêm Dịch. Nghiêm Dịch thông minh, làm việc nhiều năm ở bệnh viện, trừ đấu đá tài chữa bệnh ra, bản thân cô cũng trở nên tỏa sáng vì đứa cháu trai bảo bối này. Nhưng rất không may, buổi chiều trong bệnh viện có một sản phụ cần mổ, đến khi Nghiêm Khả Khiết rời khỏi bàn mổ thì trời đã tối đen. Khi đuổi tới hội trường thì buổi họp báo đã chấm dứt. May mà khách khứa vẫn còn.
Nghiêm Khả Khiết đi giày cao gót vừa thay vào, ánh mắt vừa lướt đã thấy Nghiêm Dịch: áo sơ mi thẳng thướm phối với quần tây, cách ăn mặc không quá mức phô trương, đứng cạnh những lãnh đạo, cử chỉ vừa phải, không hề bối rối.
“Tôi tới chậm, xin lỗi.” Nghiêm Khả Khiết nhanh chân đi tới, cũng nhanh chóng gia nhập vào cuộc trò chuyện của bọn họ.
Viện trưởng Du với tư cách là người phụ trách bệnh viện ở thành phố A, ngay từ lúc mới bắt đầu đã rất xem trọng hạng mục này. Cho nên bây giờ, trừ những lãnh đạo trong bệnh viện cùng vài nhân viên cốt cán Kỳ Thuật ra thì buổi họp báo hôm nay còn mới không ít lãnh đạo thành phố tham gia.
Hạng mục lớn như vậy, diễn viên chính lại là những chàng trai trẻ tuổi, điều này khiến cho đám lãnh đạo không khỏi tấm tắc, “Người trẻ tuổi bây giờ thực sự rất tốt, tự gầy dựng sự nghiệp mới mấy năm đã phát triển công ty tiếng tăm như vậy rồi, hậu sinh khả úy mà!”
Ông chủ Hoắc Chính nghe xong thì khiêm tốn mấy câu, cũng nhanh chóng dồn công lao lên trên mình Nghiêm Dịch, còn nói không ít lời ca tụng, khiến mấy vị lãnh đạo càng thưởng thức Nghiêm Dịch hơn. Khi biết Nghiêm Dịch vẫn còn là sinh viên đại học F, càng tò mò với sự phát triển về sau của anh.
Nghiêm Dịch đã sớm quen không quan tâm tới lời bình luận bên ngoài, ứng đối rất tự nhiên: “Hôm nay Kỳ Thuật phát triển nhanh, gần như mỗi ngày đều có sự thay đổi, cháu còn có rất nhiều thứ phải học hỏi.”
“Tiểu Nghiêm quá khiêm tốn rồi.” Lúc này Du viện trưởng dường như sực nhớ ra điều gì đó, vỗ vỗ vai anh, mở miệng cười nói: “Chú nghe cháu nhận được học bổng toàn phần của đại học D. Trưởng phòng Phương bọn chú năm đó cũng tốt nghiệp ở trường D.”
“Hả? Cháu cũng vào đại học D?” Nghe thế, vị trưởng phòng Phương lập tức hào hứng: “Chàng trai trẻ, rất được! Chuẩn bị khi nào sang Mỹ?” Ông vừa hỏi, vừa liếc mắt nhìn viện trưởng Du: “Ài, tôi nói lão Du nè, chẳng phải con gái của ông trước đó có tìm tới tôi sao, thư thông báo trúng tuyển trường D ra sao rồi?”
Nghe được tin tức cháu trai muốn đi Mỹ du học từ người khác, điều này khiến người cô như Nghiêm Khả Khiết cũng kinh ngạc không thôi. Nhớ lại ngày đó ba mẹ Nghiêm Dịch đi Mỹ có ý định muốn dẫn anh theo, nhưng Nghiêm Dịch lại đòi học ở trong nước. Không ngờ mới chớp mắt đó, anh lại tự mình xin đi đại học D! Nghiêm Khả Khiết cảm thấy rất bất ngờ.
Nhân lúc viện trưởng trò chuyện thân mật với trưởng phòng Phương, Nghiêm Khả Khiết đi nhanh tới gần Nghiêm Dịch, bình tĩnh đẩy anh, nhỏ giọng hỏi: “Nhóc con, chuyện đi Mỹ lớn như vậy sao không nói cho cô biết trước một tiếng? Cháu bây giờ càng ngày càng coi cô không ra gì rồi đúng không!”
Nghiêm Dịch vẫn giữ nguyên nụ cười lễ phép, nghiêng người nhỏ giọng: “Cô, cháu đâu dám! Thực ra…”
Nghiêm Dịch đang định giải thích thì không ngờ ngay lúc này thình lình có một nhân viên phục vụ chạy tới, hỏi mọi người ai là viện trưởng Du. Mọi người tạm dừng nói chuyện với nhau, chỉ thấy người đó đi tới trước mặt viện trưởng Du. Nói với nhau mấy câu, viện trưởng Du lập tức khẩn trương đi theo cô ta. “Thật có lỗi, tôi không tiếp tục được nữa.”
Viện trưởng Du vừa rời khỏi, Nghiêm Khả Khiết mới chú ý vừa rồi cô chỉ lo nói chuyện, quên mất hình như chưa gặp Quan An Tĩnh. “Tiểu Dịch, An Tĩnh không tới cùng cháu sao?”
Nhắc tới Quan An Tĩnh, mặt Nghiêm Dịch bất giác vui sướng: “Có tới, đi rửa tay rồi.” Anh nhìn đồng hồ. Có điều không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy không đúng: đã đi lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa trở lại?
“Đi bao lâu rồi?” Nghiêm Khả Khiết nhìn vẻ mặt của cháu trai thì đoán được chút chút, ân cần hỏi.
“Gần 20 phút rồi.”
Nghiêm Khả Khiết:” Chẳng lẽ thân thể không khỏe? Để cô qua đó xem thử.”
Nghiêm Dịch nghe xong phụ họa: “Cháu cũng đi!”
Lúc này trước cửa phòng rửa tay tụ tập không ít người.
“**, cô mở cửa trước đi!”
“Hiểu Hạm! Hiểu Hạm! Con không sao chứ? Mở cửa đi!”
Bên hành lang toilet, Nghiêm Dịch cùng Nghiêm Khả Khiết bước ra khỏi phòng đãi tiệc, chưa đi tới bên này đã nghe thấy tiếng kêu gào như thế. Nghiêm Dịch vừa nghe thấy tên Du Hiểu Hạm, trong lòng chợt xuất hiện một dự cảm xấu, không biết vì sao lại hơi bận tâm, bước chân cũng nhanh hơn.
“Cô Du, cô có bị thương không? Có thể mở cửa ra được không?”
Bên trong không phản ứng.
“Hiểu Hạm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con ra ngoài nói cho ba biết đi.”
Bên trong vẫn không phản ứng.
Kêu vài lần liên tục, Du Hiểu Hạm khóa mình trong nhà vệ sinh không chịu lên tiếng. Viện trưởng Du đứng ngoài cửa sốt rột, uy nghiêm hỏi: “Ai có thể nói cho tôi rõ đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Lúc này nhân viên vệ sinh mở miệng: “Vừa rồi tôi chuẩn bị vệ sinh nhà vệ sinh thì chạm phải cô này, chính cô ta nói có người tự nhốt mình ở trong đó.”
Vừa dứt lời, ánh mắt của viện trưởng Du lập tức nhìn người con gái nọ. Cô đứng nghiêm ở đó lâu lắm rồi, mặt mày cũng thanh tú, nhìn khá quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
Viện trưởng Du hỏi: “Cô bé, cháu có quen với Hiểu Hạm không? Rốt cuộc nó bị gì vậy?”
“Cháu…”
— “An Tĩnh!” Đúng lúc này, Nghiêm Dịch chạy tới. Quan An Tĩnh từ xa đã nhìn thấy anh gấp rút chạy tới bên cạnh mình, mặc kệ ánh mắt dò xét của mọi người, chau mày nhìn cô, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Quan An Tĩnh vì lo cho Du Hiểu Hạm trong nhà vệ sinh nên sắc mặt hơi khó coi. Lúc này thấy Nghiêm Dịch xuất hiện, trong lòng hết sức vui mừng, sau đó vô cùng bất đắc dĩ.
Ài… kêu cô giải thích như thế nào đây? Nam thần ơi nam thần, anh có biết không, trái tim thiếu nữ của hoa hậu Du đã bể nát vì cô… nhưng, cô thực sự không cố ý!
Quay ngược trở về 20 phút trước.
Khách sạn cấp sao quả nhiên là khách sạn cấp sao, vật dụng phô trương không chỉ bày biện cho đẹp. Quan An Tĩnh lần đầu mặc đầm tây, đường đường chính chính đến buổi họp báo, tự nhiên nhìn gì cũng lạ. Lúc chạy vào toilet, phát hiện nhà vệ sinh không phải sa hoa bình thường thôi đâu, thiết bị hoa lệ không nói, còn rộng giống như phòng học vậy!
Nhưng, lần đầu tới chỗ cao cấp như thế này, bé con Quan An Tĩnh cũng không tránh khỏi chút phiền toái — nhìn vòi nước cao cấp hết sức xa xỉ trước mắt, ai có thể nói cho cô biết cách để nước chảy ra không?! 囧 á… câu hỏi ngu ngốc như vậy, Quan An Tĩnh thực sự ngại mở miệng hỏi người khác. Nhưng cô nghiên cứu cả buổi, vẫn thủy chung không vặn ra được tí nước nào…
“Sao? Không biết dùng?” — Đúng lúc này thì Du Hiểu Hạm xuất hiện.
Quan An Tĩnh nghe thấy giọng nói đó thì quay mạnh đầu lại, phát hiện không ngờ là đàn chị, vì vậy lễ phép chào: “Đàn chị, chào chị!” Nói xong, lại hơi ngượng ngùng gật đầu.
“Đây là loại cảm biến.” Du Hiểu Hạm lả lướt đi tới, bộ đầm màu xanh nhạt càng làm nổi bật dáng người xinh đẹp của cô, “Chạm ở đây là được.”
Quan An Tĩnh nghe lời chạm nhẹ thử, lập tức vòi nước “ào ào” phun nước. “Thì ra là như thế… cám ơn đàn chị!” Tuy hơi không muốn, nhưng Quan An Tĩnh vẫn chân thành cám ơn, nói xong còn vỗ đầu mình tự giễu: “Em thực sự ngốc nghếch.”
Không ngờ Du Hiểu Hạm lại cười khẩy: “Đây là lần đầu tiên em tới chỗ này à?”
“Phải, lần đầu tiên.” Quan An Tĩnh trung thực đáp thành thật.
“Nhìn là biết.” Du Hiểu Hạm liếc Quan An Tĩnh trong tấm gương, nói bằng giọng điệu kỳ quái, “Thực ra, biết em tới dự buổi họp báo, chị rất bất ngờ. Hoàn cảnh này, e rằng em không thích ứng được nhỉ. Cũng khó trách, loại người gì thì nên đi chung với loại người đó, em nói có đúng không?”
Du Hiểu Hạm nói năng bất thiện, dù Quan An Tĩnh đơn thuần cũng nghe rõ sự trào phúng trong giọng nói của cô ta. Tuy Quan An Tĩnh biết rõ tình cảm đặc biệt của cô ta với Nghiêm Dịch, nhưng cô vẫn kính trọng đàn chị này. Quan An Tĩnh nằm mơ cũng không ngờ Du Hiểu Hạm lại nói như thế, nên sững người ra tại chỗ.
Du Hiểu Hạm thấy hỏa lực của đối thủ yếu, trong lòng càng thấy ưu việt: “Nói thật, lúc trước Nghiêm Dịch chọn em, chị đây rất bất ngờ. Bên cạnh anh ấy có nhiều người ưu tú, xinh đẹp hơn em lận mà, vì sao lại chọn em?” Du Hiểu Hạm cao giọng: “Nhưng giờ đã hiểu, có lẽ vì cảm giác mới mẻ thôi. Cô gái như mày, căn bản không cùng chung thế giới với Nghiêm Dịch, anh ấy nhất thời tò mò, muốn nhìn ra thế giới bên ngoài cũng bình thường.”
Quan An Tĩnh khó tin nhìn Du Hiểu Hạm, cảm thấy người trước mắt vô cùng lạ lẫm: “Đàn chị, lời này của chị là có ý gì gì?”
“Ý trên mặt chữ. Tao thấy khuyết điểm duy nhất của Nghiêm Dịch là quá tốt, anh ấy sắp đi rồi còn mang mày tới tham gia những hoạt động cỏn con này nữa. Nếu như tao là mày, chắc chắn sẽ không tới.” Du Hiểu Hạm vừa nói, vừa dời người nhìn Quan An Tĩnh, lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ lựa chọn hiện tại của anh ấy còn chưa đủ rõ hay sao? Đã như vậy rồi mà còn mặt dày bám theo, thú vị lắm hả?”
“Tôi nghĩ chị hiểu lầm rồi.” Nụ cười trên mặt Quan An Tĩnh hoàn toàn biến mất. Từ nhỏ tới lớn, cuộc sống của cô vẫn rất đơn thuần, vẫn chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này. Lúc này, cảm giác tức giận chậm rãi nhóm lên trong lòng cô.
Quan An Tĩnh suy nghĩ lời nói trong lòng một lần, sự giáo dưỡng mà cô tiếp thu không cho phép cô cậy giận nói mạnh, trật tự đáp trả: “Trước tiên, tôi tới buổi họp báo là vì được sư huynh mời, không phải ‘mặt dày bám theo’. Thứ hai, Nghiêm Dịch quả thật là người tốt, điều này chị không cần nói tôi cũng biết. Nhưng, tôi cho rằng đây là ưu điểm lớn nhất của anh ấy, chứ không phải khuyết điểm. Thứ ba, tôi không biết chị nói Nghiêm Dịch muốn đi, là muốn đi đâu chứ?”
“A, sao? Đến chuyện ra nước ngoài Nghiêm Dịch cũng không nói cho mày biết?” Du Hiểu Hạm khoanh tay trước ngực, đắc ý nói: “Xem ra tao đã quá xem nặng mày rồi.” Nói xong, lập tức xoay người muốn rời khỏi.
“Tôi đương nhiên biết Nghiêm Dịch trúng tuyển đại học D. Nhưng, khi nào Nghiêm Dịch nói muốn qua đó?”
Quan An Tĩnh vừa dứt lời, Du Hiểu Hạm ở đằng trước khó tin dừng lại. Cô quay người, khó tin hỏi: “Mày nói gì?”
“Trúng tuyển vào đại học D là do nhân viên nhà trường đề cử, thông báo công khai trên website cũng do nhà trường tự chủ trương. Nhưng, thông báo công khai không có nghĩa Nghiêm Dịch nhất định phải nhận OFFER này, đúng không?” Lúc này, trong lòng Quan An Tĩnh vô cùng trấn định cùng yên lòng, rành rẽ nói từng câu từng chữ. Bởi vì vừa rồi trên đường tới nhà hàng, Nghiêm Dịch đã chính miệng giải thích với cô sự thật về chuyện du học.
Đại học D cùng đại học F đều là đại học đứng đầu trong mỗi nước nên có quan hệ rất gắn bó. Mỗi năm đại học F đều có một phần học bổng du học. Chủ nhiệm hệ Vật lý vẫn luôn thích Nghiêm Dịch, có một lần vô ý nhắc tới, muốn đề cử anh đi nước Mỹ học tập. Khi đó, Nghiêm Dịch vẫn còn học năm ba, lại không phải là thông báo chính thức nên nghe qua cho biết chứ không đặt nặng trong lòng. Sau này có Quan An Tĩnh, nam thần chỉ hy vọng có thể luôn ở bên cạnh cô, nên tự nhiên không hề cân nhắc tới chuyện ra nước ngoài nữa.
Nhưng ai ngờ, tuy Nghiêm Dịch không coi danh sách đề cử ra gì nhưng chủ nhiệm hệ lại luôn đeo đuổi việc này. Cho nên, khi Nghiêm Dịch nhận được điện thoại của chủ nhiệm, thông báo anh được học bổng toàn phần của đại học D, nam thần cũng vô cùng bất ngờ.
Chuyện sau đó, mọi người đều biết.
“Cho nên… ý của mày… Nghiêm Dịch cự tuyệt OFFER đi đại học D? Sao có thể chứ?”
“Chị tin cũng được, không tin cũng không sao. Nghiêm Dịch sẽ phát triển trong nước.” Quan An Tĩnh khắng định.
Du Hiểu Hạm đứng sững ra đó, bởi vì câu cuối cùng, sắc mặt dần ảm đạm. Cô vốn cho rằng Nghiêm Dịch trúng tuyển đại học D là cơ hội mà ông trời ban tặng cho mình; cô vốn cho rằng, tình yêu của Nghiêm Dịch với Quan An Tĩnh chỉ thường thường thôi, sẽ không chịu nổi thử thách; cô vốn cho rằng…
Thì ra cô sai rồi, còn sai hoàn toàn. Trước mặt Quan An Tĩnh, thiên chi kiều nữ được nuông chiều từ nhỏ là cô thất bại thảm hại.
Du Hiểu Hạm từ từ đỏ mặt, cho dù trong toilet không có ai nhưng cô vẫn thấy áp lực.
Không được! Cô phải nhanh chóng rời khỏi đây!
Nhà vệ sinh quá lớn, Du Hiểu Hạm hoảng hốt chạy gấp nên đi nhầm hướng, lúc quay người, vừa khéo dẫm lên một ô gạch men trơn ướt.
Sau đó Quan An Tĩnh chưa nhận ra mình vừa thắng đẹp một trận, đang ngơ ngác điều chỉnh hô hấp ở bậu rửa tay thì bên tai truyền tới một tiếng “bốp ~” vang dội.
Quan An Tĩnh nhìn lại theo tiếng vang — bất ngờ phát hiện Du Hiểu Hạm không may té nhào, còn trong tư thế chó gặm phân rất chuẩn!
Bữa tiệc đêm diễn ra trong một căn phòng được trang trí cầu kỳ, đèn chùm thủy tinh mang phong cách cổ kính tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm, khách khứa bên dưới ăn mặc lịch thiệp tụm ba tụm bốn trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng còn chạm nhẹ ly rượu trong tay với nhau. Giai điệu du dương chậm rãi vang lên từ những món nhạc cụ trong tay người nhạc sĩ, lan tỏa khắp mọi góc ngách, càng tôn thêm sự hoàn hảo của buổi tối nay.
Khi Nghiêm Khả Khiết vội vàng rời bệnh viện đến hiện trường họp báo thì đập vào mắt là hình ảnh đẹp đẽ ấy.
Đương nhiên, với cô mà nói thì hình ảnh đẹp đẽ này có hơn phân nửa công lao thuộc về đứa cháu trai mà cô vẫn lấy làm kiêu ngạo — Nghiêm Dịch. Nghiêm Dịch thông minh, làm việc nhiều năm ở bệnh viện, trừ đấu đá tài chữa bệnh ra, bản thân cô cũng trở nên tỏa sáng vì đứa cháu trai bảo bối này. Nhưng rất không may, buổi chiều trong bệnh viện có một sản phụ cần mổ, đến khi Nghiêm Khả Khiết rời khỏi bàn mổ thì trời đã tối đen. Khi đuổi tới hội trường thì buổi họp báo đã chấm dứt. May mà khách khứa vẫn còn.
Nghiêm Khả Khiết đi giày cao gót vừa thay vào, ánh mắt vừa lướt đã thấy Nghiêm Dịch: áo sơ mi thẳng thướm phối với quần tây, cách ăn mặc không quá mức phô trương, đứng cạnh những lãnh đạo, cử chỉ vừa phải, không hề bối rối.
“Tôi tới chậm, xin lỗi.” Nghiêm Khả Khiết nhanh chân đi tới, cũng nhanh chóng gia nhập vào cuộc trò chuyện của bọn họ.
Viện trưởng Du với tư cách là người phụ trách bệnh viện ở thành phố A, ngay từ lúc mới bắt đầu đã rất xem trọng hạng mục này. Cho nên bây giờ, trừ những lãnh đạo trong bệnh viện cùng vài nhân viên cốt cán Kỳ Thuật ra thì buổi họp báo hôm nay còn mới không ít lãnh đạo thành phố tham gia.
Hạng mục lớn như vậy, diễn viên chính lại là những chàng trai trẻ tuổi, điều này khiến cho đám lãnh đạo không khỏi tấm tắc, “Người trẻ tuổi bây giờ thực sự rất tốt, tự gầy dựng sự nghiệp mới mấy năm đã phát triển công ty tiếng tăm như vậy rồi, hậu sinh khả úy mà!”
Ông chủ Hoắc Chính nghe xong thì khiêm tốn mấy câu, cũng nhanh chóng dồn công lao lên trên mình Nghiêm Dịch, còn nói không ít lời ca tụng, khiến mấy vị lãnh đạo càng thưởng thức Nghiêm Dịch hơn. Khi biết Nghiêm Dịch vẫn còn là sinh viên đại học F, càng tò mò với sự phát triển về sau của anh.
Nghiêm Dịch đã sớm quen không quan tâm tới lời bình luận bên ngoài, ứng đối rất tự nhiên: “Hôm nay Kỳ Thuật phát triển nhanh, gần như mỗi ngày đều có sự thay đổi, cháu còn có rất nhiều thứ phải học hỏi.”
“Tiểu Nghiêm quá khiêm tốn rồi.” Lúc này Du viện trưởng dường như sực nhớ ra điều gì đó, vỗ vỗ vai anh, mở miệng cười nói: “Chú nghe cháu nhận được học bổng toàn phần của đại học D. Trưởng phòng Phương bọn chú năm đó cũng tốt nghiệp ở trường D.”
“Hả? Cháu cũng vào đại học D?” Nghe thế, vị trưởng phòng Phương lập tức hào hứng: “Chàng trai trẻ, rất được! Chuẩn bị khi nào sang Mỹ?” Ông vừa hỏi, vừa liếc mắt nhìn viện trưởng Du: “Ài, tôi nói lão Du nè, chẳng phải con gái của ông trước đó có tìm tới tôi sao, thư thông báo trúng tuyển trường D ra sao rồi?”
Nghe được tin tức cháu trai muốn đi Mỹ du học từ người khác, điều này khiến người cô như Nghiêm Khả Khiết cũng kinh ngạc không thôi. Nhớ lại ngày đó ba mẹ Nghiêm Dịch đi Mỹ có ý định muốn dẫn anh theo, nhưng Nghiêm Dịch lại đòi học ở trong nước. Không ngờ mới chớp mắt đó, anh lại tự mình xin đi đại học D! Nghiêm Khả Khiết cảm thấy rất bất ngờ.
Nhân lúc viện trưởng trò chuyện thân mật với trưởng phòng Phương, Nghiêm Khả Khiết đi nhanh tới gần Nghiêm Dịch, bình tĩnh đẩy anh, nhỏ giọng hỏi: “Nhóc con, chuyện đi Mỹ lớn như vậy sao không nói cho cô biết trước một tiếng? Cháu bây giờ càng ngày càng coi cô không ra gì rồi đúng không!”
Nghiêm Dịch vẫn giữ nguyên nụ cười lễ phép, nghiêng người nhỏ giọng: “Cô, cháu đâu dám! Thực ra…”
Nghiêm Dịch đang định giải thích thì không ngờ ngay lúc này thình lình có một nhân viên phục vụ chạy tới, hỏi mọi người ai là viện trưởng Du. Mọi người tạm dừng nói chuyện với nhau, chỉ thấy người đó đi tới trước mặt viện trưởng Du. Nói với nhau mấy câu, viện trưởng Du lập tức khẩn trương đi theo cô ta. “Thật có lỗi, tôi không tiếp tục được nữa.”
Viện trưởng Du vừa rời khỏi, Nghiêm Khả Khiết mới chú ý vừa rồi cô chỉ lo nói chuyện, quên mất hình như chưa gặp Quan An Tĩnh. “Tiểu Dịch, An Tĩnh không tới cùng cháu sao?”
Nhắc tới Quan An Tĩnh, mặt Nghiêm Dịch bất giác vui sướng: “Có tới, đi rửa tay rồi.” Anh nhìn đồng hồ. Có điều không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy không đúng: đã đi lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa trở lại?
“Đi bao lâu rồi?” Nghiêm Khả Khiết nhìn vẻ mặt của cháu trai thì đoán được chút chút, ân cần hỏi.
“Gần 20 phút rồi.”
Nghiêm Khả Khiết:” Chẳng lẽ thân thể không khỏe? Để cô qua đó xem thử.”
Nghiêm Dịch nghe xong phụ họa: “Cháu cũng đi!”
Lúc này trước cửa phòng rửa tay tụ tập không ít người.
“**, cô mở cửa trước đi!”
“Hiểu Hạm! Hiểu Hạm! Con không sao chứ? Mở cửa đi!”
Bên hành lang toilet, Nghiêm Dịch cùng Nghiêm Khả Khiết bước ra khỏi phòng đãi tiệc, chưa đi tới bên này đã nghe thấy tiếng kêu gào như thế. Nghiêm Dịch vừa nghe thấy tên Du Hiểu Hạm, trong lòng chợt xuất hiện một dự cảm xấu, không biết vì sao lại hơi bận tâm, bước chân cũng nhanh hơn.
“Cô Du, cô có bị thương không? Có thể mở cửa ra được không?”
Bên trong không phản ứng.
“Hiểu Hạm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con ra ngoài nói cho ba biết đi.”
Bên trong vẫn không phản ứng.
Kêu vài lần liên tục, Du Hiểu Hạm khóa mình trong nhà vệ sinh không chịu lên tiếng. Viện trưởng Du đứng ngoài cửa sốt rột, uy nghiêm hỏi: “Ai có thể nói cho tôi rõ đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Lúc này nhân viên vệ sinh mở miệng: “Vừa rồi tôi chuẩn bị vệ sinh nhà vệ sinh thì chạm phải cô này, chính cô ta nói có người tự nhốt mình ở trong đó.”
Vừa dứt lời, ánh mắt của viện trưởng Du lập tức nhìn người con gái nọ. Cô đứng nghiêm ở đó lâu lắm rồi, mặt mày cũng thanh tú, nhìn khá quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
Viện trưởng Du hỏi: “Cô bé, cháu có quen với Hiểu Hạm không? Rốt cuộc nó bị gì vậy?”
“Cháu…”
— “An Tĩnh!” Đúng lúc này, Nghiêm Dịch chạy tới. Quan An Tĩnh từ xa đã nhìn thấy anh gấp rút chạy tới bên cạnh mình, mặc kệ ánh mắt dò xét của mọi người, chau mày nhìn cô, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Quan An Tĩnh vì lo cho Du Hiểu Hạm trong nhà vệ sinh nên sắc mặt hơi khó coi. Lúc này thấy Nghiêm Dịch xuất hiện, trong lòng hết sức vui mừng, sau đó vô cùng bất đắc dĩ.
Ài… kêu cô giải thích như thế nào đây? Nam thần ơi nam thần, anh có biết không, trái tim thiếu nữ của hoa hậu Du đã bể nát vì cô… nhưng, cô thực sự không cố ý!
Quay ngược trở về 20 phút trước.
Khách sạn cấp sao quả nhiên là khách sạn cấp sao, vật dụng phô trương không chỉ bày biện cho đẹp. Quan An Tĩnh lần đầu mặc đầm tây, đường đường chính chính đến buổi họp báo, tự nhiên nhìn gì cũng lạ. Lúc chạy vào toilet, phát hiện nhà vệ sinh không phải sa hoa bình thường thôi đâu, thiết bị hoa lệ không nói, còn rộng giống như phòng học vậy!
Nhưng, lần đầu tới chỗ cao cấp như thế này, bé con Quan An Tĩnh cũng không tránh khỏi chút phiền toái — nhìn vòi nước cao cấp hết sức xa xỉ trước mắt, ai có thể nói cho cô biết cách để nước chảy ra không?! 囧 á… câu hỏi ngu ngốc như vậy, Quan An Tĩnh thực sự ngại mở miệng hỏi người khác. Nhưng cô nghiên cứu cả buổi, vẫn thủy chung không vặn ra được tí nước nào…
“Sao? Không biết dùng?” — Đúng lúc này thì Du Hiểu Hạm xuất hiện.
Quan An Tĩnh nghe thấy giọng nói đó thì quay mạnh đầu lại, phát hiện không ngờ là đàn chị, vì vậy lễ phép chào: “Đàn chị, chào chị!” Nói xong, lại hơi ngượng ngùng gật đầu.
“Đây là loại cảm biến.” Du Hiểu Hạm lả lướt đi tới, bộ đầm màu xanh nhạt càng làm nổi bật dáng người xinh đẹp của cô, “Chạm ở đây là được.”
Quan An Tĩnh nghe lời chạm nhẹ thử, lập tức vòi nước “ào ào” phun nước. “Thì ra là như thế… cám ơn đàn chị!” Tuy hơi không muốn, nhưng Quan An Tĩnh vẫn chân thành cám ơn, nói xong còn vỗ đầu mình tự giễu: “Em thực sự ngốc nghếch.”
Không ngờ Du Hiểu Hạm lại cười khẩy: “Đây là lần đầu tiên em tới chỗ này à?”
“Phải, lần đầu tiên.” Quan An Tĩnh trung thực đáp thành thật.
“Nhìn là biết.” Du Hiểu Hạm liếc Quan An Tĩnh trong tấm gương, nói bằng giọng điệu kỳ quái, “Thực ra, biết em tới dự buổi họp báo, chị rất bất ngờ. Hoàn cảnh này, e rằng em không thích ứng được nhỉ. Cũng khó trách, loại người gì thì nên đi chung với loại người đó, em nói có đúng không?”
Du Hiểu Hạm nói năng bất thiện, dù Quan An Tĩnh đơn thuần cũng nghe rõ sự trào phúng trong giọng nói của cô ta. Tuy Quan An Tĩnh biết rõ tình cảm đặc biệt của cô ta với Nghiêm Dịch, nhưng cô vẫn kính trọng đàn chị này. Quan An Tĩnh nằm mơ cũng không ngờ Du Hiểu Hạm lại nói như thế, nên sững người ra tại chỗ.
Du Hiểu Hạm thấy hỏa lực của đối thủ yếu, trong lòng càng thấy ưu việt: “Nói thật, lúc trước Nghiêm Dịch chọn em, chị đây rất bất ngờ. Bên cạnh anh ấy có nhiều người ưu tú, xinh đẹp hơn em lận mà, vì sao lại chọn em?” Du Hiểu Hạm cao giọng: “Nhưng giờ đã hiểu, có lẽ vì cảm giác mới mẻ thôi. Cô gái như mày, căn bản không cùng chung thế giới với Nghiêm Dịch, anh ấy nhất thời tò mò, muốn nhìn ra thế giới bên ngoài cũng bình thường.”
Quan An Tĩnh khó tin nhìn Du Hiểu Hạm, cảm thấy người trước mắt vô cùng lạ lẫm: “Đàn chị, lời này của chị là có ý gì gì?”
“Ý trên mặt chữ. Tao thấy khuyết điểm duy nhất của Nghiêm Dịch là quá tốt, anh ấy sắp đi rồi còn mang mày tới tham gia những hoạt động cỏn con này nữa. Nếu như tao là mày, chắc chắn sẽ không tới.” Du Hiểu Hạm vừa nói, vừa dời người nhìn Quan An Tĩnh, lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ lựa chọn hiện tại của anh ấy còn chưa đủ rõ hay sao? Đã như vậy rồi mà còn mặt dày bám theo, thú vị lắm hả?”
“Tôi nghĩ chị hiểu lầm rồi.” Nụ cười trên mặt Quan An Tĩnh hoàn toàn biến mất. Từ nhỏ tới lớn, cuộc sống của cô vẫn rất đơn thuần, vẫn chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này. Lúc này, cảm giác tức giận chậm rãi nhóm lên trong lòng cô.
Quan An Tĩnh suy nghĩ lời nói trong lòng một lần, sự giáo dưỡng mà cô tiếp thu không cho phép cô cậy giận nói mạnh, trật tự đáp trả: “Trước tiên, tôi tới buổi họp báo là vì được sư huynh mời, không phải ‘mặt dày bám theo’. Thứ hai, Nghiêm Dịch quả thật là người tốt, điều này chị không cần nói tôi cũng biết. Nhưng, tôi cho rằng đây là ưu điểm lớn nhất của anh ấy, chứ không phải khuyết điểm. Thứ ba, tôi không biết chị nói Nghiêm Dịch muốn đi, là muốn đi đâu chứ?”
“A, sao? Đến chuyện ra nước ngoài Nghiêm Dịch cũng không nói cho mày biết?” Du Hiểu Hạm khoanh tay trước ngực, đắc ý nói: “Xem ra tao đã quá xem nặng mày rồi.” Nói xong, lập tức xoay người muốn rời khỏi.
“Tôi đương nhiên biết Nghiêm Dịch trúng tuyển đại học D. Nhưng, khi nào Nghiêm Dịch nói muốn qua đó?”
Quan An Tĩnh vừa dứt lời, Du Hiểu Hạm ở đằng trước khó tin dừng lại. Cô quay người, khó tin hỏi: “Mày nói gì?”
“Trúng tuyển vào đại học D là do nhân viên nhà trường đề cử, thông báo công khai trên website cũng do nhà trường tự chủ trương. Nhưng, thông báo công khai không có nghĩa Nghiêm Dịch nhất định phải nhận OFFER này, đúng không?” Lúc này, trong lòng Quan An Tĩnh vô cùng trấn định cùng yên lòng, rành rẽ nói từng câu từng chữ. Bởi vì vừa rồi trên đường tới nhà hàng, Nghiêm Dịch đã chính miệng giải thích với cô sự thật về chuyện du học.
Đại học D cùng đại học F đều là đại học đứng đầu trong mỗi nước nên có quan hệ rất gắn bó. Mỗi năm đại học F đều có một phần học bổng du học. Chủ nhiệm hệ Vật lý vẫn luôn thích Nghiêm Dịch, có một lần vô ý nhắc tới, muốn đề cử anh đi nước Mỹ học tập. Khi đó, Nghiêm Dịch vẫn còn học năm ba, lại không phải là thông báo chính thức nên nghe qua cho biết chứ không đặt nặng trong lòng. Sau này có Quan An Tĩnh, nam thần chỉ hy vọng có thể luôn ở bên cạnh cô, nên tự nhiên không hề cân nhắc tới chuyện ra nước ngoài nữa.
Nhưng ai ngờ, tuy Nghiêm Dịch không coi danh sách đề cử ra gì nhưng chủ nhiệm hệ lại luôn đeo đuổi việc này. Cho nên, khi Nghiêm Dịch nhận được điện thoại của chủ nhiệm, thông báo anh được học bổng toàn phần của đại học D, nam thần cũng vô cùng bất ngờ.
Chuyện sau đó, mọi người đều biết.
“Cho nên… ý của mày… Nghiêm Dịch cự tuyệt OFFER đi đại học D? Sao có thể chứ?”
“Chị tin cũng được, không tin cũng không sao. Nghiêm Dịch sẽ phát triển trong nước.” Quan An Tĩnh khắng định.
Du Hiểu Hạm đứng sững ra đó, bởi vì câu cuối cùng, sắc mặt dần ảm đạm. Cô vốn cho rằng Nghiêm Dịch trúng tuyển đại học D là cơ hội mà ông trời ban tặng cho mình; cô vốn cho rằng, tình yêu của Nghiêm Dịch với Quan An Tĩnh chỉ thường thường thôi, sẽ không chịu nổi thử thách; cô vốn cho rằng…
Thì ra cô sai rồi, còn sai hoàn toàn. Trước mặt Quan An Tĩnh, thiên chi kiều nữ được nuông chiều từ nhỏ là cô thất bại thảm hại.
Du Hiểu Hạm từ từ đỏ mặt, cho dù trong toilet không có ai nhưng cô vẫn thấy áp lực.
Không được! Cô phải nhanh chóng rời khỏi đây!
Nhà vệ sinh quá lớn, Du Hiểu Hạm hoảng hốt chạy gấp nên đi nhầm hướng, lúc quay người, vừa khéo dẫm lên một ô gạch men trơn ướt.
Sau đó Quan An Tĩnh chưa nhận ra mình vừa thắng đẹp một trận, đang ngơ ngác điều chỉnh hô hấp ở bậu rửa tay thì bên tai truyền tới một tiếng “bốp ~” vang dội.
Quan An Tĩnh nhìn lại theo tiếng vang — bất ngờ phát hiện Du Hiểu Hạm không may té nhào, còn trong tư thế chó gặm phân rất chuẩn!
/45
|