Mê Mẩn Vì Em

Chương 60

/240


Ánh mặt trời từ trên cao rọi qua rèm cửa sổ hoa văn, sau tấm rèm đỏ lộ ra mấy bóng người mờ ảo.

“Công tước Muffies bị Giáo Đình bắt được rồi à?” Một giọng nam khàn khàn hỏi.


Giọng nữ cung kính đáp lại, “Chưa ạ, ngài ấy trốn trước rồi, nghe bảo ngài ấy đã lâu chưa về lâu đài, nên chẳng ai rõ ngài ấy trốn ở đâu nữa ạ”

Sương đen trong một góc phòng phát ra một giọng, “Các hạ, tiên sinh Tắc Long vô cùng tức giận, hy vọng các hạ có thể nhanh chóng tìm ra hắn, tiện tìm luôn kẻ hủy hiệt bức họa yểm ma nữa”.

Quỷ hút máu ngồi trên chiếc ghế nhung màu đỏ dựa gần cửa sổ nghiêng đầu nhìn về Ma tộc trong sương đen, đôi mắt đỏ tươi như máu, ‘Các ngài tin kẻ hủy tranh là người của Giáo Đình sao?”

“Không thể, Giáo Đình không có bản lĩnh lớn thế, chỉ chưa đầy nửa tháng đã hủy sạch toàn bộ tranh thế được” Ma tộc nói giọng trầm ổn, “Chúng tôi nghi ngờ có một người khác”

“Ai?” Trên mặt quỷ hút máu lộ ra thần sắc hứng thú. Ma tộc không đáp, khinh khỉnh nhìn quỷ hút máu ở đó, “Đây là chuyện mà quỷ hút máu các ngài cần quan tâm”

“Được, chúng tôi rõ rồi. Ngài nói cho Tắc Long biết, chuyện lần này là phần kiếm lời của chúng tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ hủy tranh thôi”

Trên mặt Ma tộc lộ ra thần sắc hài lòng, màn sương đen bao phủ gã. Đợi sương đen biến mất, Ma tộc đã không còn thấy bóng dáng nữa.

Ánh mặt trời từ trên rọi qua cửa kính hoa văn, ánh sáng đi qua chiếu rõ quỷ hút máu trong phòng không khỏe cho lắm, nhưng không thấy một kẻ nào đứng lên kéo màn lại, vì quỷ hút máu ngồi gần cửa sổ thích thứ ánh sáng rực rỡ đó.

“Nói đi, mấy ngày nay có kẻ nào xuất hiện ở lâu đài Muffies không?” Giọng nam khàn khàn lên tiếng.

Có quỷ hút máu tiến lên, cẩn thận nói ra tin tức tra được.

Quỷ hút máu bên cửa sổ nghe vậy đột nhiên bật cười. “Thì ra cũng có mặt cả con trai nhà Guzman, nghe bảo chỗ thằng nhóc đó ở trong loài người cũng khá tốt”


Quỷ hút máu khác không lên tiếng, lòng thầm nghĩ, chuyện liên quan đến quỷ hút máu dị loại nhà họ Guzman tất cả mọi huyết tộc đều biết hết. Thế mà thái độ nhà Guzman lại vô cùng mờ ám, chẳng thèm ai quan tâm, cũng bởi cái tên quỷ hút máu hỗn hợp tên Alger – Guzman ấy đang phát triển mạnh ở thế giới loài người, chỉ hơi bất cẩn một cái thôi sẽ lộ ra thân phận quỷ hút máu ngay.

Nghe xong tin tức quỷ hút máu tra được, quỷ hút máu bên cửa sổ không kìm được bật cười to, “Thật đúng là náo nhiệt quá, chỉ một đoàn làm phim nho nhỏ, thế mà tụ tập đầy đủ con người, Ma tộc, Huyết tộc… còn có cả người Đông Phương nữa”

Không một con quỷ hút máu nào nói chuyện cả mà cả đám yên tĩnh đứng đó.

Mãi lâu sau, lại nghe được một giọng khàn khàn, ‘Đi tra cái diễn viên Đông Phương kia xem’


Nghe thấy lời này, trong lòng quỷ hút máu ở đây nghiêm túc xác định hơn phân nửa, vấn đề nằm ở trên người diễn viên Đông Phương kia. Có lẽ tranh yểm ma ở lầu bốn lâu đài Muffies bị hủy nhanh thế chắc có liên quan tới diễn viên Đông Phương này rồi.

**


Quỷ hút máu đêm đó Du Lệ cũng không hỏi Đồ Nhĩ Tư đã xử lý ra sao, mà hoàn toàn coi như chẳng có chuyện gì, chơi sảng khoái bốn ngày, rồi chuẩn bị về nước.

Đồ Nhĩ Tư là một người dẫn đường rất giỏi, đồng thời cũng là một đàn em vô cùng chu đáo hiểu lòng người, cẩn thận, không khiến ai thấy phản cảm cả.

Nếu không phải ngay từ đầu anh ta chưng ra bộ mặt “Nhà giàu” thân thiết, thì chẳng ai tin nổi, trợ lý Trịnh cũng không kìm được hoài nghi không rõ có phải trước đây anh ta từng làm rất nhiều việc không, cảm giác cái gì anh ta cũng biết, bất kể là nói hay làm đều rất có lý.

Đối với chuyện này, Đồ Nhĩ Tư tỏ vẻ như sống lâu lên lão làng vậy, muốn lẫn lộn trong thế giới con người được thì phải học thật nhiều là chuyện bình thường, nhiều vốn sống không thể sống nổi được sao.

Trợ lý Trịnh nhanh chóng đặt xong vé máy bay trên mạng.

Vẻ mặt Đồ Nhĩ Tư cứ lưu luyến nhìn Cục Lông xù đang cắm đầu ăn thịt không rời, cứ nghĩ phải tách ra với nó thì đau lòng vô cùng.


Cục lông xù sau khi tròn tháng đã có thể ăn được thịt nướng, rèn luyện cho nó việc cắn. Giống như những ma thú hẳn là nên ăn thịt sống, nhưng Đồ Nhĩ Tư lại không có bón thịt sống cho nó, mà cố gắng mất chút sức bỏ thêm chút gia vị nướng chín một nửa, bốc ra mùi thơm, rồi thỉnh thoảng trợ lý Trịnh ngửi được mùi thơm đó, đều cảm thấy ăn rất ngon.

Nếu không thấy ngượng cướp đồ ăn với sủng vật thì chắc cô nàng đã muốn nếm thử một miếng rồi.

Đồ Nhĩ Tư lén giải thích với Du Lệ như thế, “Ma thú ăn thịt sống, có thể kích phát thú tính của chúng từ trong xương, mới có thể sinh tồn được trong Ma giới. Nhưng sau này Hắc Cầu lại phải sinh hoạt trong thế giới con người, lại được chủ nhân nuôi dưỡng, tốt nhất đừng cho nó ăn quá nhiều thịt sống, tránh hình thành thói quen”


Du Lệ nhanh chóng hiểu rõ ý của anh ta là gì. Với ma thú mà nói, chỉ cần là thịt đều là đồ ăn của chúng, thịt người cũng vậy. Hắc Cầu đều được nuôi thành sủng vật, không thể để nó công kích con người, vậy nhất định phải luyện thú tính của nó, dùng thịt chín để nuôi là tốt nhất.

Du Lệ thấy bộ dạng của anh ta như người cha phải sống tách xa con mình vậy, không kìm được hỏi, “Đồ Nhĩ Tư, anh không muốn đi cùng chúng tôi à?”

Đồ Nhĩ Tư bi thống lắc đầu, “Không được, tôi là Ma tộc, nếu tiến vào địa giới Đông Phương sẽ bị tổ Dị Văn nước Hoa phát hiện, đến lúc đó sẽ bị bắt giam hoặc là bị trục xuất”

“Tổ Dị Văn á?” Du Lệ bất giác sửng sốt.

“Thì chính là nhóm thiên sư nước Hoa các cô của tổ chức chính phủ đó, chuyện phụ trách mọi việc thần quái đó”

Đồ Nhĩ Tư thở dài buồn bã, “Nhớ năm đó thời kỳ chiến tranh, không ít quốc gia lâm vào hỗn loạn, Ma tộc chúng tôi muốn đi đâu cũng được cả. Sau khi chiến tranh kết thúc, cục diện chính trị các quốc gia được ổn định, các loại chính sách và bảo vệ được đề ra, Ma tộc chúng tôi bị hạn chế phạm vi hoạt động, không chỉ có Ma tộc, mà còn có cả quỷ hút máu nữa, ít khi vượt rào được…”


Du Lệ nghe anh ta lải nhải một đống, rồi rút ra kết luận, trên thế giới này, mỗi địa giới đều có loài phi nhân loại, mà những loài phi nhân loại đó không thể vượt rào dễ được, nếu không sẽ bị tổ chức phía chính phủ phụ trách giới thần quái quốc gia xua đuổi hoặc bắt giết, có bị giết cũng chẳng trách được ai.

Hiện giờ nhân tài tổ Dị Văn nước Hoa rất đông, nghe bảo thế kỷ trước, thiên sư và mấy Yêu Vương bắt tay hiệp nghị, người và yêu liên thủ, bảo vệ địa giới nước Hoa vô cùng chặt chẽ, sinh vật hắc ám Phương Tây muốn lẩn vào nước Hoa vô cùng khó.

Là một Ma tộc trong sinh vật hắc ám, Đồ Nhĩ Tư cũng không muốn vừa bước chân vào nước Hoa đã bị lọt vào vận mệnh săn bắt.

Anh ta nhìn về phía Du Lệ, nói vô cùng thành khẩn, ‘Anita, sau này cô có tới Hollywood phát triển, trở thành siêu sao quốc tế, tôi có thể đi theo bên cạnh Chử tiên sinh cống hiến sức lực vì anh ấy”

Du Lệ, “…. Chuyện này không phải tôi muốn là được, anh có biết để trở thành một siêu sao quốc tế khó tới mức nào không? Đặc biệt là với diễn viên Đông Phương mà nói”

“Không sao mà, nhân viên thần chức Giáo Đình và quỷ hút máu bọn họ chẳng phải cũng hy vọng cô tới đó sao?”

Giọng của Đồ Nhĩ Tư cứ như chỉ cần cô đồng ý là cô lập tức trở thành siêu sao quốc tế ngay vậy, tiến quân vào Hollywood, trở thành người thắng là chuyện đương nhiên vậy.

“Anita, tôi ở đây đợi hai người, hai người phải nhanh tới nha, đừng có vứt bỏ tôi đó”

Du Lệ, “….”

Du Lệ chẳng muốn nói chuyện cùng anh ta nữa. Cuối cùng Đồ Nhĩ Tư có thể nói là đáng thương tiễn họ lên máy bay.

Trợ lý Trịnh hơi khó hiểu, “Anh ấy không nỡ vậy, có thể tới nước Hoa chơi mà, sao lại không có thời gian nhỉ”

Du Lệ, “Chắc anh ta còn có chuyện gì nữa đi”

Trợ lý Trịnh đành chấp nhận lời giải thích chẳng mấy thuyết phục này, cái vị ngày nào cũng chạy theo họ, làm mọi chuyện ở trong đoàn làm phim ấy, bảo anh ta đang có chuyện chắc không?

Chử Hiệt và Hắc Cầu không hề quan tâm đến cảm giác lưu luyến không rời của Đồ Nhĩ Tư, coi Hắc Cầu như sủng vật gửi vận chuyển về nước, Chử Hiệt chỉ quan tâm đến lượng cơm trên máy bay có đủ ăn hay không thôi.

**


“Tuyết Dung à, em cũng về nhà nghỉ đi, đừng có bồi bên anh chị nữa”

Sau khi xuống xe, Du Lệ nói với trợ lý Trịnh, ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, ai ai cũng đều mệt mỏi cả, chẳng muốn mệt thêm nữa.

Trợ lý Trịnh nhìn Chử tiên sinh xách nhẹ nhàng vali từ cốp xe ra, tâm tình thả lỏng cười đáp, “Được ạ, em đây về nghỉ, có chuyện gì thì gọi điện cho em nhé”

Thấy cả hai người vào tiểu khu xong, trợ lý Trịnh thầm nghĩ, chị Du có người bạn trai khá tốt, có thể đánh cũng có thể xách, khiến trợ lý như bọn họ cũng nhẹ gánh đi không ít.

Trở lại chung cư, Du Lệ nằm xoài trên sofa không động đậy.

Hắc Cầu chui từ trong rương hành lý ra, nhảy lên ngăn tủ, nhìn từ trên cao xuống tuần tra địa bàn tương lai, nhanh chóng phát ra một tiếng mễ pi vừa lòng.


Chử Hiệt sắp xếp lại hành lý xong, mở tủ lạnh ra, tuy rời đi hai tháng, nhưng chung cư định kỳ có người tới quét dọn, không có hạt bụi nào, tủ lạnh cũng đúng giờ bỏ ít nguyên liệt nấu ăn và hoa quả vào đó.

Sau khi Chử Hiệt nhìn xong tủ lạnh, hỏi Du Lệ, “Em muốn ăn gì không? Tủ lạnh có thực phẩm nấu ăn, còn rất tươi”

Du Lệ ngước mắt nhìn anh, lộ ra thần sắc kinh ngạc, “Anh định xuống bếp à?”

Chử tiên sinh ừm một tiếng, “Em mệt thì nằm nghỉ đi, anh sẽ làm”

“Anh biết làm á?” Du Lệ bò dậy từ trên ghế, trợn tròn mắt, biết anh lâu vậy, cô chỉ biết sức ăn của anh kinh người, nuôi rất tốt, nhưng chưa bao giờ biết anh sẽ nấu ăn.

“Chưa, có thể học mà” Nói xong, Chử tiên sinh mở di động đến trang video nấu ăn, tính toán sẽ học theo giáo trình video.

Du Lệ đột nhiên mất tự tin, “Hay là….gọi cơm hộp đi ạ”

“Cơm hộp không ngon” Chử Hiệt liếc nhìn cô một cái, nhớ tới lời dặn của trợ lý Trịnh, không thể để cô ăn quá nhiều cơm hộp được, đồ ăn bên ngoài nhiều muối, không có chất, ăn nhiều không tốt cho thân thể.

Thấy anh cầm điện thoại xuống bếp, Du Lệ lo lắng đi theo.

Chử tiên sinh đã ra dáng chọn lựa xong nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu nấu cơm.


Đầu tiên anh lấy một miếng thịt bò ra ướp, tính toán rưới rượu vang đỏ lên, rồi lấy mấy cây bắp cải ra bẻ bẹ, thả xuống nước, rồi lại lấy một túi cánh gà ra, định làm cánh gà chiên Coca…

Du Lệ thấy anh làm có vẻ thành thạo, đột nhiên yên tâm hơn. NHưng cô lại phát hiện ra mình yên tâm quá sớm.

Đợi lúc trên bàn bày đầy đồ ăn, Du Lệ ngồi trước bàn, nhìn cả bàn đồ ăn, trông đầy màu sắc, vô cùng hài lòng.

Sức ăn của Chử tiên sinh, trong mắt cô, đây quả thật là gấp mười lần, thật ra Chử tiên sinh có thể giải quyết sạch, không để thừa tý cơm thừa canh cặn nào cả.


Hắc Cầu ngồi chồm hỗm trên bàn, tò mò nhìn cả bàn đồ ăn, cái mũi nhỏ hít hít, cứ như ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn trong không khí vậy.

Trước mặt nó đặt một cái đĩa, trên đó có để một miếng thịt bò bít tết đã cắt, do Chử Hiệt làm.

“Ăn cánh gà này đi” Chử Hiệt gắp cho cô một cái cánh gà.

Du Lệ nhìn anh cười tươi rạng rỡ, cúi đầu hưởng thụ tay nghề nấu ăn của bạn trai.


Nhưng vừa cắn một miếng, động tác Du Lệ đột nhiên dừng lại, không thể cắn tiếp miếng thứ hai được nữa.

Bản thân Chử Hiệt cũng gắp một miếng cánh gà ăn, biểu hiện chẳng thay đổi ăn nó xong, Du Lệ ngẩng đầu nhìn anh không nhìn thấy gì đó trên mặt anh cả.


“Mễ!”

Tiểu Hắc Cầu hét thảm một tiếng rõ to, lông dựng đứng lên, móng vuốt thò ra đẩy mạnh cái đĩa có bò bít tết kia ra thật xa, sau đó cong người, phát ra tiếng kêu meo meo với Chử Hiệt, cứ như đang lên án anh, sao lại cho nó ăn cái thứ này làm gì?

“Ăn hết đi!” Chử Hiệt lạnh lùng nói.

Hắc Cầu, “….”


Du Lệ thấy Hắc Cầu muốn cự tuyệt mà không dám, trông cực kỳ đáng thương, lại nhìn vẻ mặt không hiểu hiện gì của Chử Hiệt, thật chẳng nhìn ra anh đang nghĩ gì nữa.

“Chử Hiệt, anh cảm thấy mùi vị thế nào?” Du Lệ hỏi.

“Không ăn nổi”


“Thế sao anh còn ăn vậy?”

“Không quan trọng, chín rồi, có thể ăn được”

Du Lệ, “…..”

Ngoài Chử tiên sinh ra, Du Lệ và Hắc Cầu cự tuyệt. nhưng năng lực Hắc Cầu không cự tuyệt nổi, đành rưng rưng lệ mà ăn xong miếng bò bít tết quỷ dị kia, đột nhiên lại nhớ tới cái vị lúc nào cũng chăm sóc nó mấy ngày trước.

Trong khoảng thời gian đó, Đồ Nhĩ Tư đã dựa vào một tay kỹ thuật nướng thịt tuyệt hảo đã chinh phục được dạ dày của tiểu ma bay, so với Chử Hiệt, Đồ Nhĩ Tư quả thật tựa như một tiểu thiên sứ vậy.

Cuối cùng, Du Lệ cũng không động vào đồ ăn trên bàn, mà tự mình đi nấu cho mình một bát mì trứng. Chử Hiệt một mình giải quyết sạch mọi đồ ăn trên bàn, tránh lãng phí.

Du Lệ thấy anh dọn dẹp bát đũa, thầm nghĩ lần sau nhất định không để cho Chử tiên sinh nấu cơm, cùng lắm thì cô kiếm nhiều tiền về chút, rồi sau đó mời một đầu bếp đến nấu cơm cho họ vậy.

/240

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status