Bách Lý hé mở đôi mắt nhập nhèm, khó chịu nâng cánh tay tê dại. Đêm đã khuya, trong trướng bày đầy lò lửa, âm thầm cháy sáng.
Nàng thử động nhẹ thân thể, đau đớn phía sau lưng khiến nàng bất đắc dĩ nằm xuống. Lúc này mới phát hiện dưới thân không phải là chăn gấm bông vải hay áo lông, mà là một lồng ngực ấm áp.
Một bộ quần áo ngủ màu đen ở trên thân nam tử, chỉ buộc ở bên hông, cảnh quang từ xương quai xanh xuống dưới trên eo nhìn không sót một cái gì, Bách Lý động cũng không dám động, chỉ có thể cứng ngắt nằm sấp đó.
Đôi mắt nhìn từ cần cổ hắn đến chỗ bộ ngực cường tráng, lại đột nhiên phát hiện ra toàn thân mình lại trần trụi. Bách Lý xấu hổ nâng nâng tay, với tay về hướng chăn gấm bên sườn Tập Ám.
"Tỉnh" Bất ngờ đối diện với con ngươi đen đang mở to của Tập Ám, Bách Lý úp úp mở mở lên tiếng: "Ách, phải...."
Tập Ám giật giật thân mình, nhẹ di chuyển nửa người trên tựa vào chỗ mép giường. Bách Lý cũng vì động tác này của hắn mà đổi xuống nằm ở bụng hắn.
Nến đỏ trong trướng chập chờn, lúc sáng lúc tối rọi vào khuôn mặt trắng sạch của Bách Lý, làm tôn lên chỗ lông mi cong lên một vòng đẹp mắt.
Tóc của Tập Ám buông xuống dưới thân, một chút rơi trước ngực trần trụi, chơi đùa hai vai của nữ tử.
Xấu hổ líu ríu ra tiếng: "Vương gia, Thủy Cơ thế nào rồi?"
"Mạng đã được giữ lại." Mỗi một cái hít thở của Tập Ám đều làm bụng nhấp nhô lên xuống, Bách Lý nhíu mày: "Vương gia, phiền ngài đưa ta về đi thôi."
Hai tay Tập Ám khẽ dùng sức liền nhấc nàng lên, đầu gối vào chỗ khuỷu tay của hắn, Bách Lý ảo não lên tiếng: "Đừng...."
"Kể từ hôm nay ngươi liền ở lại trong trướng của bổn vương, đừng quên, ta nói rồi, đây là ngươi thiếu ta một năm." Tập Ám khều khều một nhánh tóc trước ngực nàng, khóe miệng mị hoặc tà tứ.
"Vương gia, ngài cao cao tại thượng như vậy, ngươi nói cái gì dĩ nhiên chính là cái đấy, nhưng ta không có nợ ngươi." Bách Lý sâu kín lên tiếng, trong lòng giống như bị vét sạch không còn đường xoay sở.
"Đi ra ngoài một năm, vẫn là không thay đổi sao, như thế nào, không có ai dạy ngươi đối với nam nhân của mình phải thuận theo sao?" Tập Ám không nóng không lạnh, nhìn không ra chút cảm xúc nào bên trong.
"Ngươi nghĩ rằng ta đã trải qua một năm qua như thế nào? Vương gia, thời điểm ngươi mang theo kỵ mã Ngân Giáp tìm khắp các hẽm nhỏ Đại Thành, ngươi thật xác định là ta cùng người khác chạy trốn, thật xác định mỗi một chỗ ngươi đều đã tìm qua sao?" Bách Lý không đè nén được gầm nhẹ ra tiếng, âm thanh cũng trở nên vụn nát.
Tay Tập Ám đặt trên hai vai nàng siết chặt, lông mày cau chặt không nói một câu.
"Đương nhiên là không có, bởi vì ngươi đã quên hậu viện của nhà mình, nghĩ đến cũng đúng, ngươi một lòng nhận định là ta cùng người khác chạy trốn, làm sao ngươi sẽ nghĩ tới ta bị giam tại hậu viện mấy tháng trời, cách ngươi gần như vậy, gần đến mức mỗi ngày ta đều nghe thấy thanh âm của ngươi, ngay tại lúc ngươi hạ lệnh để cho Lý Như đi vào cái ngày đó, ta ở trong kiệu nhìn ngươi, lại không thể kêu thành tiếng, ngươi mặc áo choàng tuyết lang đứng ở trong gió tuyết, mà ta lại chỉ có thể trơ mắt bị mang đi, những thứ này ngươi cũng biết sao?" Mặt Bách Lý lạnh như băng, một đôi con ngươi như nước thẳng tắp thu vào trong đôi mắt hẹp dài của Tập Ám.
"Biết ai làm sao?" Tập Ám lạnh lùng mở miệng, giọng nói mang theo chút khàn khàn cùng với sát ý không thể che giấu.
"Ngày ấy chúng ta bị mang đi, cùng đi trên kiệu còn có Tiểu Liên, chính là nha hoàn của sủng thiếp Liễu phi bên người ngươi, nàng nói muốn dẫn chúng ta đến một nơi vĩnh viễn không trở về được, chỉ là âm kém dương sai, chúng ta bị người Liêu bắt đi." Hời hợt lên tiếng, Bách Lý không hề nguyện ý nghĩ đến một đoạn ký ức nghĩ muốn quên mất đã khắc sâu trong đầu.
Tập Ám cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trước ngực, đúng vậy, luôn luôn đều là tại hắn quá mức tự tin rồi, không muốn nghe nàng sớm giải thích một chút, thiếu chút nữa liền trời người xa cách.
Bách Lý yên tĩnh ghé vào lồng ngực của hắn, không phải là ngóng trông ngày này đã một năm rồi sao, vì nam nhân này, nên có kiếp nạn gì ta cũng gắng sức đi qua, hiện giờ nghe tiếng hít thở hỗn loạn của hắn, Bách Lý không khỏi giãn mặt ra, còn sống thật tốt.
"Muốn báo thù sao?" Tập Ám lạnh lùng bật ra tiếng, một cảm giác lạnh lẽo từ lưng chạy thẳng xuống mũi chân Bách Lý.
"Ngươi hy vọng nghe được cái gì? Ngươi yên tâm, ta không có năng lực bắt nàng ta thế nào cả...." Bách Lý nói như vậy cũng là sự thật, ca ca của Liễu Nhứ là tướng quân, phụ thân là thượng thư, nàng thật sự không có năng lực.
"Không, lòng dạ không độc ác cũng không xứng là nữ nhân của ta." Tập Ám nói chậm rãi "Đừng quên lời nói khi đó ta đã nói với ngươi, mất đi sự che chở của ta, ngươi so với Lý Như lúc trước còn thảm hơn."
Bách Lý kinh sợ hơi ngẩng đầu, "Ta không phải là muốn ngươi đi hại người, chỉ là cho ngươi có năng lực tự bảo vệ mình không bị thương tổn." Nhìn khuôn mặt Bách Lý hoài nghi lo lắng, Tập Ám cười khẽ ra tiếng.
"Ngươi tin tưởng lời ta nói rồi hả?"
Song, Tập Ám nhưng là lời nói vừa xong, trong mắt, tồn tại một chút cảm xúc mù mịt.
"Hay là chính ngươi cũng không hiểu rõ, Nhứ nhi ấy là người như vậy."
Con ngươi sáng lạn của Bách Lý đột ngột ảm đạm đi, một nửa vô vị một nửa buồn bã.
Lửa trong lò từ từ nhạt dần, mấy nha hoàn nối đuôi mà vào, mang theo củi châm một vòng mới ấm áp trở lại.
Bởi vì phần lưng của Bách Lý bị thương, chăn mền không thể che được, cũng không dám nhúc nhích lấy nửa phần, chỉ có thể dựa vào những thứ này để sưởi ấm.
"Vương gia, Liễu tướng quân đã ở trong tuyết quỳ một ngày rồi." Nội trướng sáng rực, chiếu bóng dáng thon dài của Lý Nam rọi trên màu trắng của lều vải.
"Đã chết sao?" Tập Ám miễn cưỡng lên tiếng, ngón tay quanh quẩn ở trên vai mềm mại của Bách Lý.
"Sợ rằng chống đỡ không được bao lâu, hôm nay lại vừa chuyển rét lạnh."
"Vậy thì tiếp tục để hắn quỳ, bổn vương không chấp nhận tướng sĩ không nghe lời."
"Dạ." Lý Nam vẫn như cũ chờ đợi ở ngoài trướng, không dám nhiều lời.
"Vương gia, ngươi thả Tiểu Lam ra đi, chuyện này, nàng là vô tội nhất." Bách Lý khó chịu giật giật thân thể, trên lưng vừa ngứa lại vừa đau.
"Lý Nam, nghe lời của Lý phi chưa, đi thả nha hoàn đó ra đi." Tập Ám chậm rãi mở miệng, người bên ngoài trướng tiếp lệnh mừng rỡ vội vàng chạy về hướng địa lao.
"Ngươi, lại nạp phi sao?" Bách Lý thừa dịp hỏi, việc này từ ngày đầu tiên trở lại doanh trại liền trở thành vấn đề quấy nhiễu nàng.
"Đúng, nàng là chánh phi của bổn vương." Tập Ám cũng không hề muốn giấu diếm, thân mình nằm xuống cùng đối mặt nhìn Bách Lý.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tập Ám tới gần, Bách Lý chột dạ thối lui.
"Không được chạy, về sau ta sẽ đem ngươi buộc chặt ở bên người ta."
Bách Lý không biết là nên thỏa mãn hay mất mát, hắn vừa nạp phi, lại như cũ đối với mình ngang ngược như vậy.
Một tay Tập Ám đặt ở bên eo Bách Lý, đem nàng hướng bên cạnh mình đưa qua, hô hấp nóng rực tản ra trên đỉnh đầu, Bách Lý chậm rãi nhắm nghiền mắt.
Một giấc mộng, giống như tỉnh mà không tỉnh, giống như mộng mà không phải mộng.
Lý Như tóc rối bù, ở lúc lần sau cùng cắn lưỡi mà chết. Người nữ tử bị nàng đâm chết réo rắt thảm thiết đứng ở cầu Nại Hà không muốn đi qua. Tiểu Liên mặt không chút máu ở giữa trận huấn luyện khóc bi thương, quần áo của Gia Luật Thức bay trong gió chậm rãi nói, một chút thôi, chúng ta còn có thể gặp lại nhau.....
"Không ........" Bách Lý liền giật mình tỉnh giấc, dưới thân hơi ấm vẫn còn, không biết Tập Ám đã rời đi lúc nào, trên người Bách Lý che một tấm đệm trải giường là sợi tơ thượng hạng, nhẵn mịn mà không động đến miệng vết thương.
"Lý phi, ngài đã tỉnh rồi....." Một cái khăn lông nóng lau chùi những giọt mồ hôi trên trán Bách Lý, ngẩng đầu nhìn lên, chính là Tiểu Lam.
"Tiểu Lam, làm sao ngươi ở đây?" Bách Lý vừa mới tỉnh dậy, âm thanh lại mang theo một tia biếng nhác.
"Là Vương gia gọi ta tới, vương gia nói, về sau ta liền đi theo Lý phi ngài." Tiểu Lam hưng phấn vội vàng đi tới đi lui, quần áo trên người cũng đổi qua, không thấy chút nhếch nhác nào ở trong địa lao nữa.
Bách Lý vốn là muốn mở miệng bảo Tiểu Lam cứ gọi nàng là Bách Lý, suy nghĩ một chút vẫn là thôi, xưng hô như vậy không thay đổi hết lời nói chỉ mang đến phiền toái cho Tiểu Lam.
"Tiểu Lam, ta muốn uống nước."
"Dạ." Tiểu Lam cầm cái ly trên bàn từ từ đưa đến khóe miệng Bách Lý: "Coi chừng nóng."
Bách Lý khẽ hớp một cái thấm cổ họng, Tiểu Lam vội hỏi: "Thương thế của ngươi ra sao rồi, nghe Thủy Cơ nói rất nghiêm trọng."
"Tốt hơn nhiều rồi, Thủy Cơ đâu rồi, nàng thế nào?"
"Trên người vẫn ổn, chính là chỗ cổ tay bị mài rách chút da, thân thể có vẻ yếu ớt." Tiểu Lam đem cái ly để lại trên khay trà đi trở lại: "Có đói bụng không, ăn một chút đi."
"Ngươi để đó đi." Bách Lý giật giật thân thể, không đau đớn như lúc trước "Tiểu Lam, ngươi có rãnh rỗi thì đi thăm Thủy Cơ nhiều một chút, tận lực đừng để cho nàng ở một mình, tránh cho suy nghĩ lung tung."
"Được." Tiểu lam dọn dẹp quần áo ở một bên, bận bịu lại vui vẻ.
Cứ nằm như vậy cả ngày thật sự là khổ sở, Bách Lý cũng chỉ có thể lôi kéo Tiểu Lam giết thời gian, mở to mắt nhìn mặt trời dần lặn về phía tây.
Lúc Tập Ám đi vào, thuận tiện mang theo một cỗ lạnh lẽo bị ngăn cách bên ngoài, Bách Lý không khỏi rụt thân thể lại.
"Vương gia." Tiểu Lam vội vàng đứng lên thỉnh an.
"Ừ, đi xuống đi." Tập Ám cởi ngoại bào giắt lên giá bên cạnh, hai binh lính mang tới một bồn tắm có thể chứa đủ mấy người, trong bồn đựng đầy nước ấm.
Hai nha hoàn bước lên phía trước hầu hạ hắn cởi áo, Bách Lý bĩu môi quay đầu đi, nàng không có thói quen để người khác hầu hạ tắm rửa, chứ đừng nói là người khác phái.
Tập Ám không có hòa vào trong nước, thoải mái tựa đầu dọc theo cạnh bồn tắm, chậm rãi nhắm hai mắt.
Bách Lý len lén quay đầu lại, chỉ thấy hai nha hoàn đỏ bừng mặt, một người gỡ búi tóc của hắn ra, một người chà lau hai cánh tay hắn đang gác lên cạnh bồn tắm
Hơi nóng mù mịt, khói nước mỏng manh.
Người ở trong đó giống như bị sương mù che khuất nhìn không thấu, toàn thân phủ một tầng mồ hôi tinh mịn.
Đột nhiên mở mắt, bất ngờ không phòng bị đối diện với ánh mắt thâm thúy của Tập Ám, con ngươi đen tối như đem cả người Bách Lý hút vào. Môi mỏng như quỷ mị dụ hoặc lên tiếng: "Lý nhi, vết thương trên lưng có khỏe không, tối hôm qua bổn vương dùng quá sức rồi...."
Hai nha hoàn bên cạnh nhìn nhau một cái, mặt càng đỏ hơn, thậm chí đỏ tới tận cổ.
Bách Lý ngẩn ra chưa hiểu được, ngẩng đầu nhìn hai nha hoàn, một lúc sau, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Hung hăng trừng mắt liếc Tập Ám một cái: "Này, các ngươi đừng đi nói lung tung a, tối hôm qua ta không có làm gì cả." Bách Lý hiểu rõ loại tin đồn này sáng mai chắc chắn sẽ truyền khắp doanh trại.
"Đúng, ngươi bị thương, cho nên đều là do ta làm." Tập Ám cười quỷ dị không quên nói thêm một câu, cả người từ bồn tắm đứng lên, thân hình cao lớn mang theo lớp bọt nước.
Một nha hoàn tiến lên lau chùi thân thể hắn, một người khác lấy quần áo ngủ sợi tơ phụ vụ hắn mặc vào.
Chỉ buộc một chút ở bên eo, nha hoàn phía sau vội vàng thu quần áo lại, nước đọng, đợi thu thập sạch sẽ từ phía sau mới chậm rãi rời khỏi doanh trướng.
"Này....." Bách Lý ảo não quơ quơ tay nhỏ bé, nhìn các nàng dần thối lui khỏi doanh trướng.
"Họ đi xa rồi." Tập Ám xốc chăn chui vào bên trong, bộ ngực trần trụi gợi cảm mà rắn chắc.
"Lần này thì tốt rồi, ta làm sao dám ra ngoài gặp người đây a." Bách Lý giận dỗi kéo chặt chăn mền, không để hắn tới gần.
"Ta đây là nhanh chóng khôi phục thân phận Lý phi của ngươi thôi." Tập Ám nắm kéo tấm chăn quăng ở một bên: "Hiện tại không có ai, không cần phải dùng cái này nữa."
"Ngươi........" Bách Lý di chuyển kéo lấy quần áo của hắn, sít sao không một khe hở, lòng thầm nghĩ, như vậy liền không nhìn thấy rồi.
Tập Ám buồn cười nhẹ nhàng xê dịch, lại lôi nàng đến trước ngực, hai tay vẫn chiếm giữ quấn lên eo nàng.
Nàng thử động nhẹ thân thể, đau đớn phía sau lưng khiến nàng bất đắc dĩ nằm xuống. Lúc này mới phát hiện dưới thân không phải là chăn gấm bông vải hay áo lông, mà là một lồng ngực ấm áp.
Một bộ quần áo ngủ màu đen ở trên thân nam tử, chỉ buộc ở bên hông, cảnh quang từ xương quai xanh xuống dưới trên eo nhìn không sót một cái gì, Bách Lý động cũng không dám động, chỉ có thể cứng ngắt nằm sấp đó.
Đôi mắt nhìn từ cần cổ hắn đến chỗ bộ ngực cường tráng, lại đột nhiên phát hiện ra toàn thân mình lại trần trụi. Bách Lý xấu hổ nâng nâng tay, với tay về hướng chăn gấm bên sườn Tập Ám.
"Tỉnh" Bất ngờ đối diện với con ngươi đen đang mở to của Tập Ám, Bách Lý úp úp mở mở lên tiếng: "Ách, phải...."
Tập Ám giật giật thân mình, nhẹ di chuyển nửa người trên tựa vào chỗ mép giường. Bách Lý cũng vì động tác này của hắn mà đổi xuống nằm ở bụng hắn.
Nến đỏ trong trướng chập chờn, lúc sáng lúc tối rọi vào khuôn mặt trắng sạch của Bách Lý, làm tôn lên chỗ lông mi cong lên một vòng đẹp mắt.
Tóc của Tập Ám buông xuống dưới thân, một chút rơi trước ngực trần trụi, chơi đùa hai vai của nữ tử.
Xấu hổ líu ríu ra tiếng: "Vương gia, Thủy Cơ thế nào rồi?"
"Mạng đã được giữ lại." Mỗi một cái hít thở của Tập Ám đều làm bụng nhấp nhô lên xuống, Bách Lý nhíu mày: "Vương gia, phiền ngài đưa ta về đi thôi."
Hai tay Tập Ám khẽ dùng sức liền nhấc nàng lên, đầu gối vào chỗ khuỷu tay của hắn, Bách Lý ảo não lên tiếng: "Đừng...."
"Kể từ hôm nay ngươi liền ở lại trong trướng của bổn vương, đừng quên, ta nói rồi, đây là ngươi thiếu ta một năm." Tập Ám khều khều một nhánh tóc trước ngực nàng, khóe miệng mị hoặc tà tứ.
"Vương gia, ngài cao cao tại thượng như vậy, ngươi nói cái gì dĩ nhiên chính là cái đấy, nhưng ta không có nợ ngươi." Bách Lý sâu kín lên tiếng, trong lòng giống như bị vét sạch không còn đường xoay sở.
"Đi ra ngoài một năm, vẫn là không thay đổi sao, như thế nào, không có ai dạy ngươi đối với nam nhân của mình phải thuận theo sao?" Tập Ám không nóng không lạnh, nhìn không ra chút cảm xúc nào bên trong.
"Ngươi nghĩ rằng ta đã trải qua một năm qua như thế nào? Vương gia, thời điểm ngươi mang theo kỵ mã Ngân Giáp tìm khắp các hẽm nhỏ Đại Thành, ngươi thật xác định là ta cùng người khác chạy trốn, thật xác định mỗi một chỗ ngươi đều đã tìm qua sao?" Bách Lý không đè nén được gầm nhẹ ra tiếng, âm thanh cũng trở nên vụn nát.
Tay Tập Ám đặt trên hai vai nàng siết chặt, lông mày cau chặt không nói một câu.
"Đương nhiên là không có, bởi vì ngươi đã quên hậu viện của nhà mình, nghĩ đến cũng đúng, ngươi một lòng nhận định là ta cùng người khác chạy trốn, làm sao ngươi sẽ nghĩ tới ta bị giam tại hậu viện mấy tháng trời, cách ngươi gần như vậy, gần đến mức mỗi ngày ta đều nghe thấy thanh âm của ngươi, ngay tại lúc ngươi hạ lệnh để cho Lý Như đi vào cái ngày đó, ta ở trong kiệu nhìn ngươi, lại không thể kêu thành tiếng, ngươi mặc áo choàng tuyết lang đứng ở trong gió tuyết, mà ta lại chỉ có thể trơ mắt bị mang đi, những thứ này ngươi cũng biết sao?" Mặt Bách Lý lạnh như băng, một đôi con ngươi như nước thẳng tắp thu vào trong đôi mắt hẹp dài của Tập Ám.
"Biết ai làm sao?" Tập Ám lạnh lùng mở miệng, giọng nói mang theo chút khàn khàn cùng với sát ý không thể che giấu.
"Ngày ấy chúng ta bị mang đi, cùng đi trên kiệu còn có Tiểu Liên, chính là nha hoàn của sủng thiếp Liễu phi bên người ngươi, nàng nói muốn dẫn chúng ta đến một nơi vĩnh viễn không trở về được, chỉ là âm kém dương sai, chúng ta bị người Liêu bắt đi." Hời hợt lên tiếng, Bách Lý không hề nguyện ý nghĩ đến một đoạn ký ức nghĩ muốn quên mất đã khắc sâu trong đầu.
Tập Ám cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trước ngực, đúng vậy, luôn luôn đều là tại hắn quá mức tự tin rồi, không muốn nghe nàng sớm giải thích một chút, thiếu chút nữa liền trời người xa cách.
Bách Lý yên tĩnh ghé vào lồng ngực của hắn, không phải là ngóng trông ngày này đã một năm rồi sao, vì nam nhân này, nên có kiếp nạn gì ta cũng gắng sức đi qua, hiện giờ nghe tiếng hít thở hỗn loạn của hắn, Bách Lý không khỏi giãn mặt ra, còn sống thật tốt.
"Muốn báo thù sao?" Tập Ám lạnh lùng bật ra tiếng, một cảm giác lạnh lẽo từ lưng chạy thẳng xuống mũi chân Bách Lý.
"Ngươi hy vọng nghe được cái gì? Ngươi yên tâm, ta không có năng lực bắt nàng ta thế nào cả...." Bách Lý nói như vậy cũng là sự thật, ca ca của Liễu Nhứ là tướng quân, phụ thân là thượng thư, nàng thật sự không có năng lực.
"Không, lòng dạ không độc ác cũng không xứng là nữ nhân của ta." Tập Ám nói chậm rãi "Đừng quên lời nói khi đó ta đã nói với ngươi, mất đi sự che chở của ta, ngươi so với Lý Như lúc trước còn thảm hơn."
Bách Lý kinh sợ hơi ngẩng đầu, "Ta không phải là muốn ngươi đi hại người, chỉ là cho ngươi có năng lực tự bảo vệ mình không bị thương tổn." Nhìn khuôn mặt Bách Lý hoài nghi lo lắng, Tập Ám cười khẽ ra tiếng.
"Ngươi tin tưởng lời ta nói rồi hả?"
Song, Tập Ám nhưng là lời nói vừa xong, trong mắt, tồn tại một chút cảm xúc mù mịt.
"Hay là chính ngươi cũng không hiểu rõ, Nhứ nhi ấy là người như vậy."
Con ngươi sáng lạn của Bách Lý đột ngột ảm đạm đi, một nửa vô vị một nửa buồn bã.
Lửa trong lò từ từ nhạt dần, mấy nha hoàn nối đuôi mà vào, mang theo củi châm một vòng mới ấm áp trở lại.
Bởi vì phần lưng của Bách Lý bị thương, chăn mền không thể che được, cũng không dám nhúc nhích lấy nửa phần, chỉ có thể dựa vào những thứ này để sưởi ấm.
"Vương gia, Liễu tướng quân đã ở trong tuyết quỳ một ngày rồi." Nội trướng sáng rực, chiếu bóng dáng thon dài của Lý Nam rọi trên màu trắng của lều vải.
"Đã chết sao?" Tập Ám miễn cưỡng lên tiếng, ngón tay quanh quẩn ở trên vai mềm mại của Bách Lý.
"Sợ rằng chống đỡ không được bao lâu, hôm nay lại vừa chuyển rét lạnh."
"Vậy thì tiếp tục để hắn quỳ, bổn vương không chấp nhận tướng sĩ không nghe lời."
"Dạ." Lý Nam vẫn như cũ chờ đợi ở ngoài trướng, không dám nhiều lời.
"Vương gia, ngươi thả Tiểu Lam ra đi, chuyện này, nàng là vô tội nhất." Bách Lý khó chịu giật giật thân thể, trên lưng vừa ngứa lại vừa đau.
"Lý Nam, nghe lời của Lý phi chưa, đi thả nha hoàn đó ra đi." Tập Ám chậm rãi mở miệng, người bên ngoài trướng tiếp lệnh mừng rỡ vội vàng chạy về hướng địa lao.
"Ngươi, lại nạp phi sao?" Bách Lý thừa dịp hỏi, việc này từ ngày đầu tiên trở lại doanh trại liền trở thành vấn đề quấy nhiễu nàng.
"Đúng, nàng là chánh phi của bổn vương." Tập Ám cũng không hề muốn giấu diếm, thân mình nằm xuống cùng đối mặt nhìn Bách Lý.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tập Ám tới gần, Bách Lý chột dạ thối lui.
"Không được chạy, về sau ta sẽ đem ngươi buộc chặt ở bên người ta."
Bách Lý không biết là nên thỏa mãn hay mất mát, hắn vừa nạp phi, lại như cũ đối với mình ngang ngược như vậy.
Một tay Tập Ám đặt ở bên eo Bách Lý, đem nàng hướng bên cạnh mình đưa qua, hô hấp nóng rực tản ra trên đỉnh đầu, Bách Lý chậm rãi nhắm nghiền mắt.
Một giấc mộng, giống như tỉnh mà không tỉnh, giống như mộng mà không phải mộng.
Lý Như tóc rối bù, ở lúc lần sau cùng cắn lưỡi mà chết. Người nữ tử bị nàng đâm chết réo rắt thảm thiết đứng ở cầu Nại Hà không muốn đi qua. Tiểu Liên mặt không chút máu ở giữa trận huấn luyện khóc bi thương, quần áo của Gia Luật Thức bay trong gió chậm rãi nói, một chút thôi, chúng ta còn có thể gặp lại nhau.....
"Không ........" Bách Lý liền giật mình tỉnh giấc, dưới thân hơi ấm vẫn còn, không biết Tập Ám đã rời đi lúc nào, trên người Bách Lý che một tấm đệm trải giường là sợi tơ thượng hạng, nhẵn mịn mà không động đến miệng vết thương.
"Lý phi, ngài đã tỉnh rồi....." Một cái khăn lông nóng lau chùi những giọt mồ hôi trên trán Bách Lý, ngẩng đầu nhìn lên, chính là Tiểu Lam.
"Tiểu Lam, làm sao ngươi ở đây?" Bách Lý vừa mới tỉnh dậy, âm thanh lại mang theo một tia biếng nhác.
"Là Vương gia gọi ta tới, vương gia nói, về sau ta liền đi theo Lý phi ngài." Tiểu Lam hưng phấn vội vàng đi tới đi lui, quần áo trên người cũng đổi qua, không thấy chút nhếch nhác nào ở trong địa lao nữa.
Bách Lý vốn là muốn mở miệng bảo Tiểu Lam cứ gọi nàng là Bách Lý, suy nghĩ một chút vẫn là thôi, xưng hô như vậy không thay đổi hết lời nói chỉ mang đến phiền toái cho Tiểu Lam.
"Tiểu Lam, ta muốn uống nước."
"Dạ." Tiểu Lam cầm cái ly trên bàn từ từ đưa đến khóe miệng Bách Lý: "Coi chừng nóng."
Bách Lý khẽ hớp một cái thấm cổ họng, Tiểu Lam vội hỏi: "Thương thế của ngươi ra sao rồi, nghe Thủy Cơ nói rất nghiêm trọng."
"Tốt hơn nhiều rồi, Thủy Cơ đâu rồi, nàng thế nào?"
"Trên người vẫn ổn, chính là chỗ cổ tay bị mài rách chút da, thân thể có vẻ yếu ớt." Tiểu Lam đem cái ly để lại trên khay trà đi trở lại: "Có đói bụng không, ăn một chút đi."
"Ngươi để đó đi." Bách Lý giật giật thân thể, không đau đớn như lúc trước "Tiểu Lam, ngươi có rãnh rỗi thì đi thăm Thủy Cơ nhiều một chút, tận lực đừng để cho nàng ở một mình, tránh cho suy nghĩ lung tung."
"Được." Tiểu lam dọn dẹp quần áo ở một bên, bận bịu lại vui vẻ.
Cứ nằm như vậy cả ngày thật sự là khổ sở, Bách Lý cũng chỉ có thể lôi kéo Tiểu Lam giết thời gian, mở to mắt nhìn mặt trời dần lặn về phía tây.
Lúc Tập Ám đi vào, thuận tiện mang theo một cỗ lạnh lẽo bị ngăn cách bên ngoài, Bách Lý không khỏi rụt thân thể lại.
"Vương gia." Tiểu Lam vội vàng đứng lên thỉnh an.
"Ừ, đi xuống đi." Tập Ám cởi ngoại bào giắt lên giá bên cạnh, hai binh lính mang tới một bồn tắm có thể chứa đủ mấy người, trong bồn đựng đầy nước ấm.
Hai nha hoàn bước lên phía trước hầu hạ hắn cởi áo, Bách Lý bĩu môi quay đầu đi, nàng không có thói quen để người khác hầu hạ tắm rửa, chứ đừng nói là người khác phái.
Tập Ám không có hòa vào trong nước, thoải mái tựa đầu dọc theo cạnh bồn tắm, chậm rãi nhắm hai mắt.
Bách Lý len lén quay đầu lại, chỉ thấy hai nha hoàn đỏ bừng mặt, một người gỡ búi tóc của hắn ra, một người chà lau hai cánh tay hắn đang gác lên cạnh bồn tắm
Hơi nóng mù mịt, khói nước mỏng manh.
Người ở trong đó giống như bị sương mù che khuất nhìn không thấu, toàn thân phủ một tầng mồ hôi tinh mịn.
Đột nhiên mở mắt, bất ngờ không phòng bị đối diện với ánh mắt thâm thúy của Tập Ám, con ngươi đen tối như đem cả người Bách Lý hút vào. Môi mỏng như quỷ mị dụ hoặc lên tiếng: "Lý nhi, vết thương trên lưng có khỏe không, tối hôm qua bổn vương dùng quá sức rồi...."
Hai nha hoàn bên cạnh nhìn nhau một cái, mặt càng đỏ hơn, thậm chí đỏ tới tận cổ.
Bách Lý ngẩn ra chưa hiểu được, ngẩng đầu nhìn hai nha hoàn, một lúc sau, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Hung hăng trừng mắt liếc Tập Ám một cái: "Này, các ngươi đừng đi nói lung tung a, tối hôm qua ta không có làm gì cả." Bách Lý hiểu rõ loại tin đồn này sáng mai chắc chắn sẽ truyền khắp doanh trại.
"Đúng, ngươi bị thương, cho nên đều là do ta làm." Tập Ám cười quỷ dị không quên nói thêm một câu, cả người từ bồn tắm đứng lên, thân hình cao lớn mang theo lớp bọt nước.
Một nha hoàn tiến lên lau chùi thân thể hắn, một người khác lấy quần áo ngủ sợi tơ phụ vụ hắn mặc vào.
Chỉ buộc một chút ở bên eo, nha hoàn phía sau vội vàng thu quần áo lại, nước đọng, đợi thu thập sạch sẽ từ phía sau mới chậm rãi rời khỏi doanh trướng.
"Này....." Bách Lý ảo não quơ quơ tay nhỏ bé, nhìn các nàng dần thối lui khỏi doanh trướng.
"Họ đi xa rồi." Tập Ám xốc chăn chui vào bên trong, bộ ngực trần trụi gợi cảm mà rắn chắc.
"Lần này thì tốt rồi, ta làm sao dám ra ngoài gặp người đây a." Bách Lý giận dỗi kéo chặt chăn mền, không để hắn tới gần.
"Ta đây là nhanh chóng khôi phục thân phận Lý phi của ngươi thôi." Tập Ám nắm kéo tấm chăn quăng ở một bên: "Hiện tại không có ai, không cần phải dùng cái này nữa."
"Ngươi........" Bách Lý di chuyển kéo lấy quần áo của hắn, sít sao không một khe hở, lòng thầm nghĩ, như vậy liền không nhìn thấy rồi.
Tập Ám buồn cười nhẹ nhàng xê dịch, lại lôi nàng đến trước ngực, hai tay vẫn chiếm giữ quấn lên eo nàng.
/102
|