Đồng Nhan đưa lưng về phía cửa nên không nhìn thấy Tiếu Thâm nhưng Đồng Đồng đã thấy, đôi mắt nhỏ vừa nhìn liền trừng lớn, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho mẹ mình nhưng lúc này Đồng Nhan đang chú ý tới Đồng Chân.
Đồng Chân kêu to làm cho cô không chịu nổi, không nhịn được đứng từ trên cao nhìn Đồng Chân, giọng nói có chút lạnh lùng: “Thật là đáng tiếc, cô nên đến trường học một chút cách té như thế nào, vừa rồi cô quả là.....quá giả dối.”
Đồng Chân ngước nhìn cô, ánh mắt lại nhin về phía bóng dáng ở ngoài cửa đang đi tới, đôi mắt khẽ sáng, sau đó từ từ đứng dậy nhìn Đồng Nhan cười cười: “Đồng Nhan, cô vẫn không thay đổi, sáu năm trước chính cô lêu lổng bên ngoài vác bụng bầu về, sáu năm sau cô quay lại, đem theo đứa bé không nói, ngược lại tính cách vẫn không thay đổi, chính cô tự làm, bây giờ ba không nhận cô lại trách tôi? Cô không cảm thấy bản thân thật kỳ quái sao? Bây giờ cô thiếu tiền muốn quay về tìm ba, lúc đầu khi phá hủy danh dự nhà họ Đồng sao cô không nghĩ tới hậu quả.”
Đồng Nhan nhìn bộ dáng Đồng Chân, im lặng trợn mắt: “Cô đang nói gì vậy? Nói những lời không hiểu được, tôi nói tôi thiếu tiền lúc nào, tôi thiếu tiền còn có thể đưa con trai đến đây ăn sao? Thật là hài hước!”
Kết quả cô vẫn chưa nói hết lời đột nhiên cảm thấy sau lưng có một áp lực lớn, Đồng Nhan nghi ngờ đảo mắt đúng lúc nhìn thấy Đồng Đồng kêu rên, dùng đôi tay che mặt mình giống như không đành lòng nhìn thấy gì đó.
Đồng Nhan chưa kịp phản ứng Tiếu Thâm ở đằng sau đột nhiên lên tiếng: “Tôi nói cô Đồng này, chúng ta lại gặp mặt, thật đúng là có duyên.”
Đồng Nhan sững sờ, mở to mắt lập tức hiểu nhìn Đồng Chân, vừa đúng lúc nhìn thấy Đồng Chân hả hê cười, cô hung hăng liếc mắt nhìn Đồng Chân, xoay người mặt lập tức cười như hoa, Tiếu Thâm nhìn nụ cười này chợt mất hồn, nụ cười rất quen thuộc.
Mặc dù nụ cười này không có gì tốt nhưng vẫn rất quen thuộc.
Đồng Nhan cười rực rỡ, giọng nói thanh thúy: “Anh Tiếu thật là có duyên, lại gặp mặt rồi, không phải anh rất bận sao, sao lại rảnh rỗi đi đến đây.”
Tiếu Thâm híp mắt nhìn Đồng Nhan, sau đó liếc mắt nhìn Đồng Đồng, không nhịn được cười, nhíu mày nói: “Bận cũng phải ăn cơm chứ, vừa đúng lúc gặp nhau hay là cùng nhau ăn đi?”
Đồng Chân híp mắt cười nhìn Tiếu Thâm, Đồng Nhan nhìn cô ta sau đó cười, xin lỗi từ chối lời đề nghị của Tiếu Thâm: “Thật là xin lỗi, con tôi sợ người lạ.”
Tiếu Thâm ngoài cười nhưng trong không cười: “Hả? Sợ người lạ sao?” Sau đó nhìn Đồng Đồng, trực tiếp ngồi cạnh Đồng Đồng, đưa tay xoa đầu Đồng Đồng, cười cười nói: “Hôm qua còn gọi ba hôm nay thành người xa lạ rồi sao?” Sau đó nhìn Đồng Nhan, đôi mắt nhíu lại, mở miệng nói: “Vợ à, con trai bị em làm hư rồi, sao lại trừng mắt với người lớn như vậy?”
Hai mẹ con Đồng Nhan cùng hoảng sợ, ăn ý liếc nhìn nhau, người đàn ông này rất khó đối phó.
Đồng Chân méo mặt, nụ cười vụt tắt không nén được giận, nhìn cảnh “một nhà ba người”, sau đó lại nhìn khuôn mặt thằng bé, rồi lại nhìn Tiếu Thâm, độ tương phản tương đối rõ rệt, há to miệng hít thở không khí, cô ta cảm thấy thế giới này sắp điên rồi.
Nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định cười nói: “Tiếu Thâm, đứa trẻ này....em gái em rõ ràng đã nói anh không phải là ba đứa trẻ, chuyện này.....Ha ha, chuyện gì đang xảy ra?” Đồng Chân biết Tiếu Thâm sẽ không nhận con người khác là c on mình, hắn xuất thân trong gia đình danh giá như vậy làm sao có thể có con hoang!
Vậy mà Tiếu Thâm nhíu mày, sờ đầu Đồng Đồng, sau đó nghiêng người nhìn Đồng Chân, vẻ mặt thành thật nói: “Không sai, thằng bé là con tôi, lúc trước tôi chọc giận mẹ thằng bé nên cô ấy ôm con đi, tôi đã tìm sáu năm, sáu năm này tôi.....” Nói xong mặt ai oán nhìn Đồng Nhan, ra vẻ đáng thương nói: “Vợ à, anh sai rồi, đừng rời xa anh.” Nói xong nắm vạt áo Đồng Nhan.
Đồng Nhan kinh hãi, mắt mở to, thấy người đàn ông này muốn nhéo cô, lập tức lùi về sau, lắp bắp nói: “Anh.....anh anh.....anh nói lung tung gì đó?”
Đồng Đồng nhíu mày, xong đời, người đàn ông này tìm được điểm yếu của Đồng Nhan rồi.
Tiếu Thâm làm ra vẻ đáng thương nhưng đôi mắt rực sáng, rốt cuộc tìm được điểm yếu của cô rồi, cem cô lần này làm sao đấu với tôi, không phải cô rất phách lối sao? Không phải cô rất biết diễn sao? Tôi có thể diễn với cô, tôi sẽ khiến cô nói không nên lời.
Đôi mắt nhíu lại, làm bộ như sắp khóc, lại cao giọng nói: “Vợ à, anh sai rồi, em ăn cơm với anh đi.”
Đồng Nhan sợ hãi mở to mắt, cơ thể từ từ lui về sau, cuối cùng lui vào sát vách bàn, cơ thể bất động.
Đồng Đồng thấy dáng vẻ hoang mang của Đồng Nhan liền biết bây giờ đầu óc u mê rồi, trời mới biết, đời này điểm yếu lớn nhất của Đồng Nhan chính là cái này, chỉ cần có đàn ông tự động đến cửa Đồng Nhan liền cà lăm, đầu óc u mê, không còn là dáng vẻ khôn ngoan như bình thường.
Lườm người đàn ông đang ngồi bên cạnh, Đồng Đồng khinh thường, lạnh lùng hỏi một câu: “Ba muốn anh một bữa cơm sao?”
Tiếu Thâm nghe thấy giọng thằng bé, trong lòng hoảng sợ, quá mức bình tĩnh, thằng bé này lại khôn ngoan như vậy, quay đầu lại nhìn sau đó bối rối gật đầu, tiếp tục diễn: “Ba biết sai rồi, bảo bối, con hãy tha lỗi cho ba đi.”
Còn bảo bối nữa chứ? Đồng Đồng bĩu môi khinh thường, ông chú này sợ ngay cả tên hai mẹ con cậu cũng không biết đấy chứ?
Chớp mắt nhìn Đồng Chân, đưa ngón tay múp míp của mình chỉ cô ta nói: “Ba có thể ở lại, cô ta cũng phải ở lại.”
Vốn dĩ Đồng Chân muốn đi nhưng bây giờ không rõ tình huống là thế nào, thằng bé này nhất định là con Tiếu Thâm, đang định ôm trái tim bi thương rời đi, vậy mà bàn tay nhỏ bé của Đồng Đồng lại chỉ vào cô ta, nhất định phải ngồi ở đây, nhìn cái gia đình này, Đồng Chân thực sự không chịu được.
Tiếu Thâm hớn hở “Được.” Sau đó búng ngón tay kêu bồi bàn “Phục vụ”
Đồng Nhan đã hoàn hồn, ngồi xuống cạnh bảo bối, giận dữ nhìn chằm chằm Tiếu Thâm, vậy thì ăn chết hắn!
Đồng Nhan cao ngạo, tùy ý gọi món: “Chúng tôi muốn món này, món này, còn có món này.”
Đồng Chân kêu to làm cho cô không chịu nổi, không nhịn được đứng từ trên cao nhìn Đồng Chân, giọng nói có chút lạnh lùng: “Thật là đáng tiếc, cô nên đến trường học một chút cách té như thế nào, vừa rồi cô quả là.....quá giả dối.”
Đồng Chân ngước nhìn cô, ánh mắt lại nhin về phía bóng dáng ở ngoài cửa đang đi tới, đôi mắt khẽ sáng, sau đó từ từ đứng dậy nhìn Đồng Nhan cười cười: “Đồng Nhan, cô vẫn không thay đổi, sáu năm trước chính cô lêu lổng bên ngoài vác bụng bầu về, sáu năm sau cô quay lại, đem theo đứa bé không nói, ngược lại tính cách vẫn không thay đổi, chính cô tự làm, bây giờ ba không nhận cô lại trách tôi? Cô không cảm thấy bản thân thật kỳ quái sao? Bây giờ cô thiếu tiền muốn quay về tìm ba, lúc đầu khi phá hủy danh dự nhà họ Đồng sao cô không nghĩ tới hậu quả.”
Đồng Nhan nhìn bộ dáng Đồng Chân, im lặng trợn mắt: “Cô đang nói gì vậy? Nói những lời không hiểu được, tôi nói tôi thiếu tiền lúc nào, tôi thiếu tiền còn có thể đưa con trai đến đây ăn sao? Thật là hài hước!”
Kết quả cô vẫn chưa nói hết lời đột nhiên cảm thấy sau lưng có một áp lực lớn, Đồng Nhan nghi ngờ đảo mắt đúng lúc nhìn thấy Đồng Đồng kêu rên, dùng đôi tay che mặt mình giống như không đành lòng nhìn thấy gì đó.
Đồng Nhan chưa kịp phản ứng Tiếu Thâm ở đằng sau đột nhiên lên tiếng: “Tôi nói cô Đồng này, chúng ta lại gặp mặt, thật đúng là có duyên.”
Đồng Nhan sững sờ, mở to mắt lập tức hiểu nhìn Đồng Chân, vừa đúng lúc nhìn thấy Đồng Chân hả hê cười, cô hung hăng liếc mắt nhìn Đồng Chân, xoay người mặt lập tức cười như hoa, Tiếu Thâm nhìn nụ cười này chợt mất hồn, nụ cười rất quen thuộc.
Mặc dù nụ cười này không có gì tốt nhưng vẫn rất quen thuộc.
Đồng Nhan cười rực rỡ, giọng nói thanh thúy: “Anh Tiếu thật là có duyên, lại gặp mặt rồi, không phải anh rất bận sao, sao lại rảnh rỗi đi đến đây.”
Tiếu Thâm híp mắt nhìn Đồng Nhan, sau đó liếc mắt nhìn Đồng Đồng, không nhịn được cười, nhíu mày nói: “Bận cũng phải ăn cơm chứ, vừa đúng lúc gặp nhau hay là cùng nhau ăn đi?”
Đồng Chân híp mắt cười nhìn Tiếu Thâm, Đồng Nhan nhìn cô ta sau đó cười, xin lỗi từ chối lời đề nghị của Tiếu Thâm: “Thật là xin lỗi, con tôi sợ người lạ.”
Tiếu Thâm ngoài cười nhưng trong không cười: “Hả? Sợ người lạ sao?” Sau đó nhìn Đồng Đồng, trực tiếp ngồi cạnh Đồng Đồng, đưa tay xoa đầu Đồng Đồng, cười cười nói: “Hôm qua còn gọi ba hôm nay thành người xa lạ rồi sao?” Sau đó nhìn Đồng Nhan, đôi mắt nhíu lại, mở miệng nói: “Vợ à, con trai bị em làm hư rồi, sao lại trừng mắt với người lớn như vậy?”
Hai mẹ con Đồng Nhan cùng hoảng sợ, ăn ý liếc nhìn nhau, người đàn ông này rất khó đối phó.
Đồng Chân méo mặt, nụ cười vụt tắt không nén được giận, nhìn cảnh “một nhà ba người”, sau đó lại nhìn khuôn mặt thằng bé, rồi lại nhìn Tiếu Thâm, độ tương phản tương đối rõ rệt, há to miệng hít thở không khí, cô ta cảm thấy thế giới này sắp điên rồi.
Nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định cười nói: “Tiếu Thâm, đứa trẻ này....em gái em rõ ràng đã nói anh không phải là ba đứa trẻ, chuyện này.....Ha ha, chuyện gì đang xảy ra?” Đồng Chân biết Tiếu Thâm sẽ không nhận con người khác là c on mình, hắn xuất thân trong gia đình danh giá như vậy làm sao có thể có con hoang!
Vậy mà Tiếu Thâm nhíu mày, sờ đầu Đồng Đồng, sau đó nghiêng người nhìn Đồng Chân, vẻ mặt thành thật nói: “Không sai, thằng bé là con tôi, lúc trước tôi chọc giận mẹ thằng bé nên cô ấy ôm con đi, tôi đã tìm sáu năm, sáu năm này tôi.....” Nói xong mặt ai oán nhìn Đồng Nhan, ra vẻ đáng thương nói: “Vợ à, anh sai rồi, đừng rời xa anh.” Nói xong nắm vạt áo Đồng Nhan.
Đồng Nhan kinh hãi, mắt mở to, thấy người đàn ông này muốn nhéo cô, lập tức lùi về sau, lắp bắp nói: “Anh.....anh anh.....anh nói lung tung gì đó?”
Đồng Đồng nhíu mày, xong đời, người đàn ông này tìm được điểm yếu của Đồng Nhan rồi.
Tiếu Thâm làm ra vẻ đáng thương nhưng đôi mắt rực sáng, rốt cuộc tìm được điểm yếu của cô rồi, cem cô lần này làm sao đấu với tôi, không phải cô rất phách lối sao? Không phải cô rất biết diễn sao? Tôi có thể diễn với cô, tôi sẽ khiến cô nói không nên lời.
Đôi mắt nhíu lại, làm bộ như sắp khóc, lại cao giọng nói: “Vợ à, anh sai rồi, em ăn cơm với anh đi.”
Đồng Nhan sợ hãi mở to mắt, cơ thể từ từ lui về sau, cuối cùng lui vào sát vách bàn, cơ thể bất động.
Đồng Đồng thấy dáng vẻ hoang mang của Đồng Nhan liền biết bây giờ đầu óc u mê rồi, trời mới biết, đời này điểm yếu lớn nhất của Đồng Nhan chính là cái này, chỉ cần có đàn ông tự động đến cửa Đồng Nhan liền cà lăm, đầu óc u mê, không còn là dáng vẻ khôn ngoan như bình thường.
Lườm người đàn ông đang ngồi bên cạnh, Đồng Đồng khinh thường, lạnh lùng hỏi một câu: “Ba muốn anh một bữa cơm sao?”
Tiếu Thâm nghe thấy giọng thằng bé, trong lòng hoảng sợ, quá mức bình tĩnh, thằng bé này lại khôn ngoan như vậy, quay đầu lại nhìn sau đó bối rối gật đầu, tiếp tục diễn: “Ba biết sai rồi, bảo bối, con hãy tha lỗi cho ba đi.”
Còn bảo bối nữa chứ? Đồng Đồng bĩu môi khinh thường, ông chú này sợ ngay cả tên hai mẹ con cậu cũng không biết đấy chứ?
Chớp mắt nhìn Đồng Chân, đưa ngón tay múp míp của mình chỉ cô ta nói: “Ba có thể ở lại, cô ta cũng phải ở lại.”
Vốn dĩ Đồng Chân muốn đi nhưng bây giờ không rõ tình huống là thế nào, thằng bé này nhất định là con Tiếu Thâm, đang định ôm trái tim bi thương rời đi, vậy mà bàn tay nhỏ bé của Đồng Đồng lại chỉ vào cô ta, nhất định phải ngồi ở đây, nhìn cái gia đình này, Đồng Chân thực sự không chịu được.
Tiếu Thâm hớn hở “Được.” Sau đó búng ngón tay kêu bồi bàn “Phục vụ”
Đồng Nhan đã hoàn hồn, ngồi xuống cạnh bảo bối, giận dữ nhìn chằm chằm Tiếu Thâm, vậy thì ăn chết hắn!
Đồng Nhan cao ngạo, tùy ý gọi món: “Chúng tôi muốn món này, món này, còn có món này.”
/105
|