Mặt Tôi Luôn Thay Đổi

Chương 47: Hôn trộm một cái

/81


Editor: BẢO XUYÊN.

Beta: Qiongne

Cùng một ánh trăng, cùng một đêm.

Lục Gia Xuyên đậu xe trong gara, cùng Chu Sanh Sanh đi dạo trong tiểu khu. Cuối mùa xuân ban đêm gió lạnh thổi, cô xách theo một cái túi, bởi vì một bụng tâm sự đã được giải quyết, còn thoải mái nổi hứng lên ca hát.

Lục Gia Xuyên liếc nhìn cô: “Những người không có đủ khả năng ăn nổi vô lăng, không biết có gì vui mà sung sướng nữa.”

“…” Chu Sanh Sanh, người bị trúng 100 điểm bạo kích, đột nhiên trở nên thực sự không vui không sung sướng nổi.

Cô mặt lạnh mà che lại ví tiền mình: “Nơi nào của tôi đau anh liền chọc vào, đau quá, bác sĩ Lục, thói xấu này của anh không chấp nhận được. “

“Phải không? “Anh thờ ơ liếc nhìn cô không cho ý kiến, “Không dám đối mặt với khó khăn và thiếu sót của bản thân, cô Tiết, thói quen này cũng không chấp nhận được. “

“Tùy tiện lấy những câu thoại kinh điển của người khác, làm của riêng mà không có sự cho phép của tác giả. Thói quen này cũng không chấp nhận được. “

“Về những lời nói ngu ngốc kinh điển, còn không hề tự mình hiểu lấy bản thân, thói quen này vẫn là không thể chấp nhận được. “

“Cùng một người phụ nữ đứng đây đấu võ mồm, tôi nghĩ thói quen này là không thể chấp nhận được. “

“Một bên còn nói ủng hộ bình đẳng nam nữ, nhưng lại đưa ra những yêu cầu kỳ lạ bất bình đẳng đối với nam giới, tôi nghĩ thói quen này là không thể chấp nhận được.”

“…” Chu Sanh Sanh cũng không hiểu tại sao mình lại có thể cùng anh nói loại chuyện này, một cuộc đối thoại không ý nghĩa.

Cô muốn cười, nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên, nghiêng đầu hỏi anh: “Bác sĩ Lục, anh không cảm thấy, thật ra thì hai chúng ta rất xứng đôi?”

“Tôi cảm thấy.” Lục Gia Xuyên nhìn cô, hai mắt nhíu lại, không chút do dự phun ra năm chữ,” Cô bệnh cũng không nhẹ.”

Cô phụt cười một tiếng, đi theo phía sau anh bước vào hành lang, một đường đi qua ánh sáng ở đại sảnh, bước vào thang máy không thấy một bóng người. Anh ấn nút xuống tầng mười hai, cô liền đứng bên cạnh anh.

Một đường thông suốt không bị cản trở, chỉ mất gần 10 giây ngắn ngủi, thang máy dừng lại ở tầng 12.

Thang máy đinh một tiếng, bật đèn điều khiển bằng giọng nói, ánh sáng vụt tắt vụt mất một mảng tối nhỏ. Hai người đưa lưng về phía đối phương từng người tự mở cửa, cũng không ai muốn mở miệng nói chuyện trước.

Cô không muốn nói lời chia tay, không muốn quay lại nơi xa kia cách anh quá nhanh, hôm nay là một bước đột phá lớn, nhưng sau khi đóng cửa, họ trở thành những người hàng xóm thân thiết nhưng lại xa cách như ngày hôm qua.

Chu Sanh Sanh ngây người ngơ ngác đứng đó cầm chìa khóa, cho đến khi nghe thấy tiếng anh bấm mở cửa trước, bước vào nhà.

Cô ấy đột nhiên quay lại vội vàng nói một câu: “Bác sĩ Lục, có vẻ như anh đã quên một chuyện. “

“Chuyện gì?”

“Vừa rồi ở trên đường, anh nói rằng chờ khi chúng ta quay lại hành lang, anh sẽ cho cái tát vào mặt tôi đó.” Cô hảo tâm nhắc nhở, còn cảm thấy mình may mắn nhớ đến chuyện đó thể trì hoãn thêm thời gian.

“…” Lục Gia Xuyên cũng không thực sự có thể hiểu rõ, tại sao lại có người nhớ đến những chuyện bị anh ta tát vào mặt như vậy.

Tất nhiên anh không biết Chu Sanh Sanh nghĩ gì. Cô và anh tại đây lần thứ ba bày ra một mặt này sau khi xuất hiện, vẫn duy trì mối quan hệ xa cách thù địch, cô là một người hàng xóm chọc cho người khác thấy phiền phức khó chịu, còn anh vẫn là một bác sĩ Lục khó tính lạnh lùng.

Chỉ có đêm nay.

Chỉ trong một lần mà không cần suy nghĩ, thậm chí sau một số những cái tát đột ngột mà dường như lần đầu tiên anh chấp nhận cô là hàng xóm, một kẻ đột nhập từ bên ngoài.

Cô hy vọng rằng thời gian có thể trôi đi chậm hơn.

Cô chỉ sợ rằng một đêm này qua đi, thì mối quan hệ giữa hai người sẽ trở lại điểm ban đầu.

Anh đứng ở cổng, tức giận mà nhìn chằm chằm cô, lúc nào cũng khiêu khích anh? Cô không sợ rằng anh thực sự sẽ đánh cô?

Nhưng Chu Sanh Sanh thực sự là không sợ hãi.

Cô nhìn vào khuôn mặt của anh, biết rằng cặp mắt kia một khi không còn mang theo cảm xúc phòng bị kỳ thực rất mê người; đôi môi mỏng ấy cũng sẽ nói những lời nhẹ nhàng dễ chịu khi chấp nhận một người từ trái tim.

Vào lúc này, anh và cô lặng lẽ nhìn nhau, trong hành lang chật chội nhỏ hẹp này, tiếng ồn ào của cả thế giới đều như ngừng lại.

Mà sâu trong cổ áo, chiếc áo giấu trong ngực hoa anh đào nhỏ dường như trở nên nóng bỏng ngay lập tức, nhắc nhở cô vào một đêm cách đây vài tháng, anh cũng đã ở rất gần cô, nhìn cô với ánh mắt ngọt ngào khiến cho người khác đau lòng, mặc cho gió đêm đưa tới lời dịu dàng nhẹ nhàng của anh.

Ma xui quỷ khiến, Chu Sanh Sanh vươn cổ về phía anh, lúm đồng tiền như hoa: “Này, cho tôi trả đũa anh một chút.”

Thật trùng hợp chính là, vào đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc này, chiếc đèn điều khiển bằng giọng nói đột nhiên vụt tắt. Đây dường như là một sự sắp đặt tuyệt vời, báo trước rằng số phận luôn bày trò lừa gạt thế giới.

Trong màn đêm mọi âm thanh đều im lặng, khuôn mặt cô chỉ cách anh vài cm.

Nếu ánh sáng vẫn còn, hành vi muốn đánh cái tát kia của cô chỉ là một trò đùa dai thôi, anh còn có thể dựa theo mà châm chọc khiêu khích lừa gạt cho thêm chút. Nhưng tệ là xấu. Không có anh sáng.

Vì thế trong bóng tối, người phụ nữ chỉ cách anh vài bước chân đột nhiên mang một ý nghĩa mới. Khuôn mặt cô mơ hồ, một cửa sổ nhỏ ở hành lang xuyên qua một chút ánh trăng mờ nhạt ẩn hiện soi sáng bóng lưng cô. Hình bóng đó không phải là Tiết Thanh Thanh, mà là Chu An An.

Anh thậm chí còn ngửi thấy mùi cam quýt thoáng qua từ chóp mũi mình, hơi ngọt, sảng khoái, mang theo hơi thở hấp dẫn khiến cho kẻ khác thần hồn điên đảo không thể giải thích được. Trước đây anh đã ngửi thấy mùi này từ trên người của Chu An An, anh đoán rằng đó có thể là nhãn hiệu dầu gội đầu, hoặc nước giặt trên quần áo của cô, nhưng điều anh không ngờ tới chính là, vào một khoảnh khắc đặc biệt như vậy, anh sẽ ngửi thấy nó một lần nữa.

Cô sửng sốt thấy ánh đèn tắt đi bị dọa sợ, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế cực kỳ gần anh, khẽ kêu lên. A một tiếng

Ngay cả âm thanh rất ngắn đó, cũng hoàn toàn trùng hợp với giọng nói  của Chu An An trong trí nhớ.

Ký ức giống như một đội quân uy hiếp, chúng xuất hiện trong nháy mắt dốc toàn bộ lực lượng, kéo anh ta xuống vực sâu không đáy. Lục Gia Xuyên nghe thấy nhịp tim đập nhanh mà lại dồn dập dâng trào của mình, vào giây tiếp theo, bộ não của anh ta trống rỗng, tùy ý tứ chi xúc động chi phối chính mình.  

Nếu cô là Chu An An…

Nếu cô thật là người do số phận một lần nữa gửi lại tới người kia…

Anh đột ngột đưa tay ra, siết chặt eo cô mà không hề báo trước, nơi đó thật mềm mại mà tinh tế, như thể đó là bộ phận có sẵn hoàn toàn tự nhiên. Một người đàn ông chỉ cần đặt tay lên nó, anh ta có thể rơi vào tình huống nguy hiểm không rõ.

Chu Sanh Sanh bất ngờ bị anh nắm thắt lưng bất giác tiến lại gần anh, trong khoảnh khắc nháy mắt này, cô có thể cảm nhận được cơ thể họ đang chặt chẽ dựa sát vào một chỗ.

Cô lo lắng bất an đứng đó, chỉ cảm thấy bàn tay to đặt trên eo của mình nóng bừng bừng, giống như sắt nóng.

Tim đập như sấm, như thể giây tiếp theo trái tim sẽ biến thành một con bướm mà nhảy ra ngoài, không còn thuộc về cô nữa.

Cô ấy gọi anh một cách khô khan, giọng nói của cô không còn rõ ràng, mỏng manh lại đáng thương:

“Lục, bác sĩ Lục…?”

Chính là giọng nói này.

Đã không biết bao nhiêu lần vang lên bên tai anh. Mơ hồ không rõ là tỉnh, không rõ là trong mơ ngoài giấc mơ … Đây rõ ràng là cọng rơm cuối cùng đề chết con lạc đà, mà Lục Gia Xuyên chính là con lạc đà ngu ngốc hết thuốc chữa, trong phút chốc nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng, sợi dây lý trí không thể dễ dàng một lần nữa lại bị cắt đứt.

Âm thanh kia rõ ràng là của Chu An An.

Ánh mắt anh trầm xuống, giống như mất khống chế cứng nhắc, chỉ nghe theo mệnh lệnh trong trái tim mình, cúi đầu không màng tất cả hôn lên đôi môi mềm mại kia.

Nó ấm áp, mỏng manh và tinh tế. Dọc theo hình dáng, anh có thể cảm nhận được cô yếu đuối và nhỏ bé, nhưng nó có thể truyền vào máu anh từ đôi môi và hàm răng đang rúc vào nhau, rồi lại là một nguồn năng lượng mạnh mẽ không thể bỏ qua.

Anh đẩy cô vào bức tường lạnh lẽo, hai tay vẫn như cũ ôm lấy eo cô, đôi môi tại đây trong nháy mắt trở thành món quà tốt nhất của định mệnh, anh có thể dùng nó để khám phá mọi ngọt ngào khiến cô rung động.

Nụ hôn này anh đã mơ tưởng quá lâu lắm quá lâu lắm, anh ban ngày có thể trang nghiêm làm một bác sĩ nhãn khoa đẹp trai, nhưng cũng là một người đàn ông người khao khát có được trải nghiệm thú vị da diết bên người mình yêu. Anh muốn bước vào cuộc sống của cô ấy hòa nhập vào cuộc sống của cô, ít nhất là trước khi cô ấy đột ngột biến mất, anh ấy nghĩ rằng mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ thuận lợi như anh mong muốn.

Có lẽ nụ hôn đến quá muộn, có thể rượu trong người đang dâng trào, ham muốn của anh. Dục vọng được kiềm chế khi áp lực, lúc này rất khó để kiềm chế nó.

Môi răng của Lục Gia Xuyên cùng cô gắn bó kề sát nhau, đầu lưỡi chạm vào môi mềm, cơ hồ là gần như liều mạng thăm dò, không đủ ôn nhu, mang theo một chút làm càn, cô kinh hoảng lo sợ né tránh xem anh là không khác gì với chất xúc tác tốt nhất, kêu anh ác liệt nam tính tất cả bản năng trong khoảng thời gian ngắn bùng cháy trong một lúc.

Lại làm càn một ít.

Lại thâm nhập sâu hơn một chút.

Tay anh ấy hơi run, lại cường thế mà làm sâu sắc nụ hôn này. Cho đến khi anh cắn môi, cô thất kinh vô thức ưm một tiếng, âm thanh trong trẻo kia đột ngột rồi đột nhiên đánh thức ngọn đèn ngủ.

Nếu có âm thanh khi bóng đèn bật sáng, như vậy giờ phút, không nghi ngờ là đất bằng nổi sóng.

Bóng đèn phía trên đầu đột nhiên sáng lên, chiếu sáng từng góc nhỏ trong hành lang, cũng chiếu sáng người trước mặt anh gương mặt thuộc về “Chu An An.”

Anh đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy rõ cô.

Dung nhan trắng trong thuần khiết, trong suốt chính là gương mặt này, gương mặt đánh mất dáng vẻ ngày thường cợt nhả, chỉ còn lại biểu cảm con nai chạy loạn lo sợ bất an.

Lục Nghiên Xuyên cả người cứng đờ, theo bản năng vô thức lùi lại một bước, nhưng không ngờ cánh cửa vừa được mở ra đã đụng phải một tiếng, phanh, rất nhẹ.

Lý trí bị bóng tối lấy đi lúc này mới khôi phục hoàn toàn, anh như chạy nạn chạy trốn dã thú, bị thợ săn đuổi bắt cho đến khi chỉ còn bản năng sinh tồn, hoang mang rối loạn hắn vội vàng mở cửa, không màng tất cả đem chính mình nhốt vào bên trong

Rầm, tiếng cửa đóng thật mạnh.

Chu Sanh Sanh đứng ngây ra tại chỗ, chớp mắt, một lần, hai lần.

Cô ấy như là si ngốc ngày thường, động tác vươn tay chậm rãi cẩn thận chạm vào môi mình. Vừa ẩm ướt trơn bóng, đôi môi còn có chút tê dại, giờ phút này nói với chính mình chuyện phát sinh vừa rồi không phải là giấc mơ.

Anh thực sự đã … hôn cô?

Trái tim đã bay ra khỏi cơ thể, biến thành một con bướm đang bay nhanh nhẹn, con bướm không muốn bay trở về.

Cô bước nhanh nhẹn vào cửa nhà mình, vô thức đưa tay đóng cửa, bước chuẩn xác trên mặt đất không có lầm bước đến giường,  không chút sai sót và ngã vào chăn mềm mại.

Da mặt không biết xấu hổ 25 năm, đây là lần đầu tiên, bị một người đàn ông hôn.

Kỹ năng của anh ấy hơi thô bạo, không đủ nhẹ nhàng, còn có chút thô lỗ. Nhưng trong đầu cô lặp đi lặp lại cảnh đó trong tâm trí mình, từ những sợi tóc cho đến đầu ngón chân, có một chỗ đều như có dòng điện lưu lạ thường ở mọi nơi nổi lên.

Cơ thể đang run rẩy.

Cô nghĩ muốn hét lên, nghĩ muốn cười thật to hát vang lên, nhưng cuối cùng lại chỉ chậm rãi vùi mình vào chăn, từ từ đỏ mặt.

Này, mặc kệ vào lúc đó, anh nghĩ tôi là Chu An An, hay Tiết Thanh Thanh của ngày hôm nay, điều đó ít nhất có nghĩa là có một phản ứng hóa học kỳ diệu giữa tôi và anh, cho dù tôi có biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa, đều có khả năng lại một lần nữa xâm nhập vào cuộc sống của anh, được anh chấp nhận một lần nữa?

* – *

Một bức tường ngăn cách, vẫn là bóng tối như cũ.

Lục Gia Xuyên không mở đèn, hồn bay phách lạc vùi mình vào dòng nước nóng của phòng tắm, hơi nước lan tỏa trong phòng làm dịu thần kinh anh, vô luận thế nào nó cũng không thể dập tắt nhiệt độ của cơ thể.

Đầu lưỡi nóng bỏng

Môi sôi trào.

Một bộ phận nào đó trên cơ thể kêu gào, ngang ngược đứng thẳng, chiêu cáo nói với anh rằng anh đã trước đó không lâu còn chán ghét không thôi người phụ nữ làm ra cử chỉ vô lễ không đứng đắn, mà thành thật hơn nữa là có Phản. Ứng. Sinh. Lý

Anh bị sao vậy?

Anh rốt cuộc là đang có vấn đề gì?

Lục Gia Xuyên nhắm mắt đứng đó, luồng nhiệt không thể rửa trôi sự chán ghét của anh đối với chính mình. Nếu anh đối với Tiết Thanh Thanh dục vọng cùng phản ứng bản năng đến từ việc anh đối với Chu An An có tình cảm, hôm nay anh đã làm ra biết bao nhiêu hành động khiến người khác buồn nôn?

Người phụ nữ đó không phải là Chu An An.

Tiết Thanh Thanh, Chu An An, họ rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau!

Anh bực bội tắt vòi hoa sen, lau khô bọt nước trên người, khuôn mặt bình tĩnh không nói một lời bước vào phòng ngủ.

Anh còn không biết làm thế nào để đối mặt với cô vào ngày mai!

Mà điều khiến người đáng sợ hơn nữa chính là, trong giấc mộng đêm nay, anh đã mơ thấy chính mình cùng người phụ nữ kia làm tất cả những điều thân mật sau khi anh ấy hôn người phụ nữ đó.

Khuôn mặt đó nhất thời chính là Chu An An, nhất thời là Tiết Thanh Thanh. Hắn không phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng, chỉ như vậy hung hăng vùi vào thân thể cô, một lần lại một lần đối với cô yêu thích cùng oán giận phát tiết trên người cô.

Lúc tỉnh lại, Lục Gia Xuyên ngây người nằm ở trên giường, chậm rãi kéo chăn ra.

Nơi đó đang sức sống bừng bừng đứng thẳng, ba chữ: Hận trời cao.

/81

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status