Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 52 - Chương 52

/133


Merry x-mas, post thêm ba Chương nữa nhé ^_^

“Bọn họ đến.” Dư Nhạc nhẹ nhàng thở ra, xét đến cuối cùng, nói thật, hắn lúc này cả người khó chịu, đầu lại đau, nếu không phải trên xe nhiều người, có nữ nhân, còn có hai vị đại nhân, hắn thật muốn cởi sạch quần áo, quần áo dính óc tang thi, đến bây giờ hắn vẫn còn rất ghê tởm.

“Mọi người chuẩn bị tốt chiến đấu.” Tiêu Táp vẫn luôn nhìn chăm chú phía trước, phân phó đâu vào đấy, nói xong liền cầm súng lên.

Bạch Cảnh theo ánh mắt y nhìn qua, cau mày: “Bọn họ làm cái gì?”

Chỉ thấy xa xa có ba chiếc xe, xe đẩy đi trước, hai chiếc đằng sau mới là người nhà, theo sát phía sau xe còn có mấy chục tang thi, bởi vì đi đường nhỏ không thể lái nhanh được, xe đẩy kia ngạnh sinh sinh chắn ở phía trước, xe sau muốn mạo hiểm bao nhiêu có bấy nhiêu, nếu không trải qua cải tạo, Bạch Cảnh tin tưởng, chỉ sợ chiếc xe cuối cùng kia đã bị trạc ra vài lỗ thủng.

Oán giận thì oán giận, Bạch Cảnh vẫn nhanh chóng hành động, những người khác cũng không nhàn rỗi, bắt đầu nổ súng, vì chiếc xe đang đến mà làm che dấu.

“Cứu mạng a….Đằng sau có tang thi.” Xe đẩy phía trước lớn tiếng kêu cứu, thấy bọn họ có vũ khí, ánh mắt như lóe quang mang, giống như không muốn sống mà hướng lại đây, sợ chậm một bước, mà ngay cả lúc chuyển lên quốc lộ, xe cũng chạy phía trước, thoạt nhìn như là lái xe không xong, đâm trái đâm phải, trên thực tế chính là đi hình chữ S, trùng hợp ngăn trở chiếc xe đằng sau, lấy hai cái xe kiên cố làm đệm lưng, một đường này đúng là thông suốt không bị ngăn trở.

Mắt thấy tang thi đằng sau dần bị tiêu diệt, xe đẩy giống như bay lại đây, một nam nhân trung niên quay kính xe xuống, hô to: “Cứu mạng, trên tay ta có tiền, có hoàng kim, mau giải quyết tang thi phía sau, chỉ cần các ngươi đưa ta đến C thị, ta phân cho các ngươi một nửa….”

Cái này gọi là người vô địch không biết xấu hổ, đến lúc này, Bạch Cảnh cũng không còn lời gì để nói, mà ngay cả Vương Học Binh cũng tức giận, hận không thể cho tên kia ăn một viên đạn, bất quá hắn chỉ là nghĩ còn Bạch Cảnh là hành động, hai mắt đạm mạc ngắm chuẩn nam nhân mà bắn.

Lời nói đột nhiên ngừng lại, xe đẩy vội vàng phanh gấp.

“A…” Tiếng thét trong xe lại vang lên.

Nam nhân trung niên vẫn duy trì biểu tình nói chuyện, đầu còn duỗi ra ngoài cửa sổ xe, ấn đường có thêm một điểm đỏ, máu tươi chảy ra, nhanh chóng che kín gương mặt, cùng mưa hỗn hợp một chỗ, trong đêm tối có đèn xe chiếu rọi phá lệ có vẻ âm trầm khủng bố, thoạt nhìn khiến người không rét mà run.

“Đừng…Đừng giết ta.” Người trên xe đẩy kinh hoảng, không dám lại đi trước nửa bước, chiếc xe đằng sau nhanh chóng vượt qua, đi vào chổ ước định, vừa mới dừng xe lại, Tạ Dân Hàng hai mắt lãnh liệt đi xuống, quay đầu lại bắn một súng, chính là lái xe của xe đẩy kia.

“Huynh đệ, làm tốt lắm.” Hàn Diễn bên cạnh vỗ vai hắn một chút, trong lòng nghẹn một bụng giận dữ, mẹ, đã sớm muốn cho lái xe kia một súng, chỉ tiếc người ta vẫn luôn ngăn trở ở phía trước, người không biết xấu hổ thấy nhiều nhưng cái loại nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể, người vì tư lợi thật đúng lần đầu tiên nhìn thấy.

Nguyên bản bọn họ giải quyết xong tang thi, đang muốn đến chỗ hẹn, ai biết đột nhiên xuất hiện hai chiếc xe, còn có rất nhiều tang thi theo sau, ngươi nói gặp gỡ người liền gặp gỡ người, mọi người cùng nhau chạy thoát thân, không cần nói lời hay. Chính là ai cũng đều không nghĩ tới, hai chiếc xe này nhìn rõ ràng là cùng hướng chạy với bọn họ, trong đó một chiếc lại bỗng nhiên xông lên đường nhỏ, sao đó cũng không lâu lắm, trên chiếc xe khác lại truyền đên thanh âm chửi bậy, cấp tốc thay đổi đầu xe.

Lúc ấy mọi người không để ý, cho rằng đó là người khác nháo với nhau, vẫn luôn đi trước mấy chục dặm, lúc này mới phát hiện, một gốc đại thụ hiển hách ngăn ở giữa đường, bên kia còn đỗ mấy chiếc xe bị tổn hại, chung quanh đều là mùi máu tươi, đầy đất còn thấy được những đoạn còn lại của chân tay, mọi người lúc này mới hiểu được, chắc là có người chạy trốn tới nơi này lại bị đại thụ ngăn lại.

Mọi người còn không kịp tự hỏi, rất nhiều tang thi đã chen chúc tới, ỷ vào dị năng và súng ống, mọi người mở một đường máu, lại nhìn chiếc xe quay đầu lại trước, đã sớm bị tang thi bao phủ, người trên xe càng là mất hơn nửa thân mình.

Đoàn người nhanh chóng xông lên đường nhỏ, mặt sau có tang thi đuổi theo, xe đẩy phía trước sợ đông sợ tây, bọn họ không chỉ muốn mở đường phía trước, còn muốn cắt cái đuôi đằng sau, một đường đi tới nghẹn khuất tới cực điểm, tức giận trong bụng vẫn không thể nổ súng giết người, không có biện pháp đường nhỏ rất chật hẹp, chỉ có thể cho một xe đi qua, trời biết vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm. Một súng của Bạch Cảnh không ai không khen tốt, bọn họ một đám đại lão gia này, thật sự tức đến ngoan (ngoan lệ, nhẫn tâm chăng).

Vương Học Binh há miệng thở dốc, lời nói vì mọi người tán dương mà nuốt xuống, kỳ thật vừa rồi hắn cũng rất tức giận, chính lag hắn thấy còn không đế mức giết người, bất quá thiểu số phục tùng đa số, mới bị thiếu gia giáo huấn một trận, mắt thấy biểu tình hết giận kia của mọi người, Vương Học Binh thức thời không nói.

Bạch Cảnh tà tà liếc hắn một cái, lại nhìn nữ nhân trên xe, giơ súng, ngắm trúng…

Trong lúc chạy trốn, có thể khiến hai nam nhân ích kỷ mang theo, hắn tin tưởng, nữ nhân kia không đơn giản, tuy rằng hắn thực sự tin, cũng không để nữ nhân kia vào mắt, nhưng mối họa vẫn là sớm trừ bỏ mới tốt.

“Đừng giết ta, ta sẽ không theo các ngươi, con ta năm nay còn nhỏ, ta không muốn chết.” Nữ nhân bộ dạng rất xinh đẹp, sợi tóc ướt đẫm dính vào trên mặt lại có một loại xinh đẹp khác, thân thể run nhè nhẹ, tự cố trấn tĩnh, vừa mở miệng liền nói trúng điểm yếu, đối mặt với người vững tâm như Bạch Cảnh, nói sẽ không theo họ, đối mặt người mềm lòng như Vương Học Binh, còn có Lý Dực mang con nhỏ nói trong nhà có tiểu hài tử sẽ trạc trúng chỗ mềm mại trong lòng bọn họ, cũng không phải cường đạo giết người như ngóe, nếu không có vướng bận, ai lại động thủ với người mẹ như vậy.

Nhìn số lượng không nhiều lắm, mấy người ánh mắt chờ đợi, Bạch Cảnh chậm rãi thu hồi súng, cho bọn họ mặt mũi, xoay người trở về trên xe, náo loạn hơn nửa đêm, hiện tại đã 3h30′, trên người dính đến khó chịu, hắn một khắc cũng không muốn chậm trễ thêm, sớm đi một chút sớm xong việc.

“Đi thị trấn tìm nơi nghỉ ngơi đêm nay, ngày mai lại đi.” Theo một tiếng Tiêu Táp ra lệnh, mọi người chỉ kém chưa hoan hô thôi, mệt mỏi vừa rồi trở thành hư không, một bang đại nam nhân nhanh chóng lên xe, chạy về thị trấn. Chỉ để lại nữ nhân gầy yếu, giống như lá rụng tung bay run rẩy trong mưa gió.

Đi mười mấy phút đồng hồ, đoàn người đến thi trấn, thị trấn tối đen không có một tia ánh sáng, ngay cả âm thanh cũng ít đến đáng thương, ập vào trong ắt nghiễm nhiên là một tòa thành chết.

Không có hoan hô, mọi người bắt đầu trầm mặc, tuy rằng sớm đoán được tình huống nơi đây, nhưng nhìn thị trấn hỗn loạn bất kham, trong lòng vẫn thấy trầm trọng, giờ mới cách lúc bệnh độc bùng nổ mấy ngày, tình huống lại nghiêm trọng như thế, cả tòa thị trấn đều lộ ra khí tức tĩnh mịch, vậy thì N thị thì sao, các thành trấn khác thì sao….

“Tìm nơi nghỉ ngơi.” Tiêu Táp thản nhiên nói, đánh gãy suy nghĩ của mọi người.

Bạch Cảnh cũng gật đầu, đại thiếu gia hiện tại lười động, há miệng nhìn về phía Tào Lỗi trực tiếp nói: “Phân công nhau hành động, mười phút sau hội họp, nhớ kỹ an toàn là trên hết.”

Tào Lỗi không còn gì để nói, mắt thấy cảm xúc suy sụp của người yêu, trực tiếp túm Dư Nhạc lên dẫn đường.

Dư Nhạc cảm thấy mình khổ bức cực kỳ, hắn hiện tại thật không có tinh thần lực.

Cũng không lâu lắm, Tạ Dân Hàng dẫn người tìm được địa phương tốt, một tòa tiểu lâu ba tầng, phía dưới là cửa hàng, còn có cửa phòng trộm, tới ven đường dừng xe cũng tiện, trong phòng trừ bỏ cắt điện cắt nước, phương tiện trên cơ bản đầy đủ hết, có thể nhìn ra được, chủ nhân không có ở nhà, phòng ở thực sạch sẽ, không có một chút hỗn độn.

Cuối cùng cũng tìm được nơi nghỉ ngơi, mọi người cơ hồ không thể chờ đợi được nữa, cầm đèn pin như ong vỡ tổ vọt vào trong nhà, sau đó bắt đầu đánh giá mọi nơi.

Bạch Cảnh nhìn Tần Hạo và Từ Lôi một cái: “Hai người các ngươi cấp một chút nước đến, tất cả mọi người tắm rửa một cái, trời lạnh, đừng để cảm mạo.”

Tần Hạo trợn tròn mắt, nước tắm ba mươi mấy người, chỉ bằng chút dị năng của hắn, hắn không có bản lĩnh kia a….

Từ Lôi trừng hai mắt, vỗ vỗ đầu đệ đệ ngốc: “Ngốc, bên ngoài chính là mưa nhỏ, ngươi còn sợ không có nước.”

Tần Hạo mặt đỏ lên, vội vàng gật đầu.

Mọi người thấy thế nở nụ cười, không khí thoải mái khó có được.

Lưu Uy vội vàng giành trước nói: “Nhanh lên, nhanh lên, giúp ta lấy một chút nước trước, cả người dính dấp đến khó chịu.”

“Cút, ngươi cao lớn thô kệch, trước cứ từ từ, chúng ta thân thể yếu trước.”

“Ngươi mà thân thể yếu, cút ngươi đi.”

“Ngươi mới lăn….”

“Ta xem vẫn là ta tới trước.”

“Dựa vào cái gì….”

“….”

Còn không tranh cãi nguyên cớ xong, Tiêu Táp sau khi đi vào các phòng nhìn một lần, giải quyết dứt khoát, chỉ vào căn phòng bên trái lầu hai, thản nhiên nói: “Lấy một chút nước để tiểu Cảnh tắm trước.”

Trong phòng nhất thời im lặng như tờ, không cãi nhau cũng không náo loạn, không có cách nào khác, lão đại nhà mình đau lòng người ta, tiểu đệ đương nhiên phải nhường cho, huống chi Bạch Cảnh hiện giờ là cơm áo cha mẹ, bọn họ còn trông cậy vào tắm rửa xong có thể đổi một thân quần áo sạch sẽ.

Bạch Cảnh nghe xong hé miệng cười nhạt, một ngày mệt mỏi giống như được câu nói kia chữa khỏi hết, thấy Từ Lôi đã đi lên lầu hai, liền nói với Tần Hạo: “Ngươi cũng đi làm một chút nước, Tiêu Táp tắm xong, mọi người tự tiện, quần áo chăn ta đều đặt trên ghế sa-lon, không đủ thì tìm ta.”

Được, hai người này kẻ tung người hứng, Lưu Uy ngồi ở góc tường vẽ vòng tròn, con mẹ nó rất đả kích người a.

Bạch Cảnh từ không gian trực tiếp lấy ra một tá áo lông mới tinh, bên trong còn có áo lót, quần lót, cùng với áo giữ ấm, chăn bông cùng gối đầu, tiếp dừng một lát, khi mọi người nghĩ rằng hắn sẽ lấy ra thứ gì đó, chỉ thấy này nha, từ không gian vẫn là lấy ra một bộ quần áo, tuy rằng cũng là mới nhưng không cùng kiểu dáng lúc trước, sau đó là giầy, tất, áo giữ ấm….

Chỉnh chỉnh tề tề một bộ, vừa thấy liền biết là làm theo yêu cầu đúng với kích cỡ Tiêu Táp.

Mọi người hết nói nổi, có cần phải đối đãi khác nhau như vậy không…

Tiêu Táp cong khóe môi, chưa từng phát hiện qua thấy một bang thủ hạ há hốc mồm lại là một sự tình vui vẻ như vậy, tiểu Cảnh đối đãi khác biệt, hắn thực thích.

Thấy Tiêu Táp cao hứng, tâm tình Bạch Cảnh bay cao, hai người tựa như mao đầu tiểu tử nói chuyện yêu đương( hai kẻ ngốc lần đầu yêu a), một chút việc nhỏ đều có thể cười ngây ngô cả ngày, Vương Học Binh đối với việc này cực kỳ khinh bỉ.

Chẳng được bao lâu, Từ Lôi chuẩn bị nước xong, Tiêu Táp để Lương Sỉ đun nóng trước, lúc này mới nói với Bạch Cảnh: “Nhanh đi tắm rửa, đừng để cảm lạnh.”

/133

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status