Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 19 - Chương 19

/90


Đường Văn Triết không ngoài dự đoán mà từ chối đề nghị của Trương Tuyết Yến, cho dù có là dị năng giả thì như thế nào, người bọn họ cần chính là những người hữu dụng, bị mấy con tang thi rượt đuổi chạy trốn tứ phía, có bao nhiêu mạnh liền có thể đoán ra được rồi đó.

Huống chi, bộ dáng nữ nhân này cứ tự cho là mình thông minh, đúng là không biết điều mà.

Đường Văn Triết cúi đầu nhấp một ngụm trà, không để ý đến vẻ mặt giận dữ của nữ nhân, ánh mắt liếc về phía Vương Phú Quý vẫn đang im lặng ở một bên không lên tiếng.

Quanh năm mạc ba đả cổn trên thương trường, biết quan sát sắc mặt và cử chỉ của người khác, cho nên nếu so với một con nhóc Trương Tuyết Yến mới ra đời này thì ông khôn khéo hơn nhiều lắm. Bản thân Vương Phú Quý cũng không phải là một dị năng giả, thế nhưng lại có thể khiến những tiểu đội khác tiếp nhận mình, tính ra vẫn có chút bản lĩnh.

Ông đã sớm nhìn ra, cái đội ngũ này là đầu lĩnh, cũng là nơi ở của tinh anh, căn bản không phải là nơi phù hợp để cho những người như bọn họ mơ ước, nực cười là Trương Tuyết Yến còn mưu toan hấp dẫn sự chú ý của đối phương, tuy nói nữ nhân này có chút tư sắc, nhưng đội trưởng nhà người ta vừa nhìn đến liền biết không phải là oai qua liệt tảo, những người muốn nhanh chóng nhảy lên làm ấm giường cho cậu ta phỏng chừng đã có thể vây quanh cái thành phố này tạo thành một ‘cuộn len’ luôn rồi đó.

Oai qua liệt tảo (dưa méo táo nứt): Đừng thấy bề ngoài của dưa méo táo nứt mà vội chê xấu xí, ngược lại chúng nó so với dưa vào táo thường thì ngọt hơn nhiều lắm. Câu này dùng để ẩn dụ cho người hoặc vật có vẻ ngoài xấu xí.

Thấy Đường Văn Triết nhìn qua, nam nhân nở nụ cười nịnh nọt: “Tôi chỉ là một người bình thường, hẳn là nên đến căn cứ tị nạn rồi, chỉ hy vọng đội phó chừa lại cho tôi chút vật tư, để tôi có thể làm vài vụ trao đổi là được.”

Trương Tuyết Yến khinh thường hừ một tiếng, bình thường ả coi thường nhất chính là những người hay đi nịnh nọt, nghĩ muốn dùng thứ đồng giá gì đó để đi trao đổi, ai cũng không nợ ai, cố ý làm ra vẻ khiêm nhường cũng sẽ chỉ làm người khác coi thường hơn mà thôi.

Đường Văn Triết hài lòng gật đầu.

Trương Tuyết Yến không cam lòng cắn răng, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: “Đường đội phó, em thấy đội trưởng còn chưa lên tiếng nha, ngài không nên đảm nhận nhiều việc, chuyên quyền độc đoán như vậy chứ.”

Trong phòng, đột nhiên độ ấm lại giảm xuống năm độ.

Một đạo hàn khí bén nhọn đánh úp về phía Trương Tuyết Yến, không để cho ả có thời gian kịp rùng mình một cái. Ả vẫn luôn kỳ vọng cặp mắt lạnh băng kia có thể nhìn chăm chú vào mình, thế nhưng, cũng không phải là cái loại ánh mắt phảng phất như đang nhìn người chết hiện tại đâu.

Không hề được như nguyện, ngược lại ả còn bị dọa đến mức run cầm cập.

Đường Văn Triết cười như không cười liếc qua ả, Đàm Hải thì hoàn toàn cực kỳ xem thường bĩu môi, tất cả mọi người ở đây đều biết, nữ nhân này, tuyệt đối sẽ bị mỗ hồ ly tinh tính toán tới chết.

Nếu như không phải tình huống bắt buộc, An Thần còn đang suy nghĩ, dù có cho cậu mười lá gan cậu cũng không dám thực hiện ý niệm trong đầu, ngậm lấy con mồi ngay dưới miệng của hồ ly, thế nhưng, hiện tại cái tình huống này đã xuất hiện rồi.

Trang sức bằng bạc phối trên kiếm, tại sao lại nằm ở trên người của nữ nhân này? Khóe môi An Thần khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười cổ quái, tuy rằng lúc đó chỉ thoáng thấy bóng lưng, thế nhưng, đối với người đã tự hại chết mình, cho dù chỉ là một ấn tượng đơn giản cũng đủ để nó khắc sâu vào tim.

Trương Tuyết Yến… Phải không?

Dịch An Thần âm thầm siết chặt nắm tay, ánh mắt lấp lánh, hiện tại nữ nhân này vẫn còn hữu dụng, cậu không chỉ muốn lấy lại vật trang trí kia, mà cậu càng muốn biết những người còn lại đang ở đâu.

Nhắm mắt lại, ký ức luân lạc dưới miệng tang thi hiện rõ ra ở trước mắt, sắc nét như chỉ vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua mà thôi, nhất thời thù mới hận cũ xông thẳng lên đầu.

Căn bản không phải Dịch An Thần chết vì trượt chân rơi vào giữa bầy tang thi, mà là cậu đã bị hãm hại, bị một đám bạn học tình nghĩa luôn mồm ra vẻ đạo mạo hãm hại tới chết.

Cho dù ở nhà An Thần luôn bị Dịch Hạo Nam nói là phế vật, nhưng dù sao thì cậu vẫn mang họ Dịch, tuy không đạt đến trình độ nghịch thiên như đại ca nhưng vẫn phải có năng lực tự bảo vệ bản thân, bằng không, chỉ với cái thân thể phế vật của Lâm Tử Hiên, sao cậu có thể một đường thuận lợi qua năm cửa ải, chém sáu tướng xông vào căn cứ của Dịch Hạo Thiên cho được kia chứ.

Cũng trách cậu bởi vì lúc đó quá vô ý, một lòng chỉ muốn giúp đại ca tìm về chút nước, lại quên mất dụng tâm kín đáo của bọn chúng. Cố ý khiến cậu bị thương, trở thành mồi nhử tang thi, còn phong bế lối thoát, để cậu chỉ có thể trơ mắt tuyệt vọng, mắt thấy chính mình bị tang thi nuốt chửng vào từng miếng từng miếng một.

Hận sao? Làm sao có thể không hận cho được!

Ngược lại ả Trương Tuyết Yến này rất thú vị, không chỉ muốn hãm hại cậu, hơn nữa hãm hại đến không chút nào áp lực, không chỉ vậy còn dám nhặt thứ cậu đánh rơi rồi đeo lên người mình.

Dưới đáy mắt An Thần chợt lóe hàn quang, thầm tiếc vì món đồ trang trí kia cũng chỉ là một vật phẩm thông thường phổ biến, không hề có một dấu ấn đặc biệt gì, bằng không, chỉ với chuyện ả dám cầm theo cái này xuất hiện trong Dịch gia cũng đủ để ả chết thật nhiều lần rồi.

Dịch Hạo Nam vỗ vỗ vai cậu, nghi ngờ nói: “Em bị sao vậy?”

An Thần cười cười: “Không có gì.”

“Không có gì là tốt rồi, chuyện anh vừa mới nói với em, đã nhớ chưa?”

“Nhớ rõ nhớ rõ!” Đã nói rất là nhiều lần rồi đó.

“Nhớ rõ là được rồi, bằng không tới chừng đó anh sẽ tự mình đến bắt người.”

An Thần bật cười, đều đã mạt thế rồi, sao Dịch tam thiếu lại còn muốn tổ chức sinh nhật cơ chứ, bất quá ở một niên đại hầu như đã rơi vào tuyệt vọng này, còn có một hai chuyện đáng giá để chúc mừng cũng là một điều tốt đẹp mà ha.

Tình tự của An Thần dao động tương đối rõ ràng, Dịch Hạo Nam đang dựa vào cậu gần nhất nên phát hiện được cũng không phải là chuyện gì kỳ quái cho cam, thế nhưng Dịch Hạo Thiên vẫn luôn âm thầm quan sát Lâm Tử Hiên cũng nhận ra được điều này.

Từ lúc ban đầu là nghi hoặc, đến khiếp sợ, rồi đến phẫn nộ, cuối cùng là sát ý, anh một chút cũng không bỏ sót.

Nữ nhân này có xích mích gì với Tiểu Hiên sao? Chân mày Dịch Hạo Thiên nhíu chặt, nhưng lại lập tức vứt bỏ cái ý niệm này, vì nhìn qua thái độ của Trương Tuyết Yến, hầu như cơ bản là ả ta không hề nhận thức Lâm Tử Hiên.

Như vậy thì là do Tiểu Hiên đơn phương oán hận sao? Giả thuyết này xem ra có thể tạm chấp nhận được.

Chỉ là… Cái dạng oán hận gì mà có thể khiến cho Tiểu Hiên vẫn ôn hòa đạm bạc dâng lên sự căm thù cường đại đến thế?

Trực giác nói cho Dịch Hạo Thiên biết, phương diện này vẫn còn nhiều bí ẩn, anh đè lên vai Đường Văn Triết, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, đi ra ngoài, thuận lợi túm lấy Dịch An Thần còn đang có ý đồ dùng ánh mắt giết chết đối phương bỏ trốn.

Dịch An Thần: =口=

Thân, đây là tình huống cái lông gì vậy chớ?!! Cậu là đội viên mờ, tuyệt đối không phải là sủng vật của cả đội đâu nhá!!! Hiện tại cái kiểu bị xách đến xách đi như vầy là cái quái gì dợ?

Cuối cùng, Đường Văn Triết đưa Vương Phú Quý đến chỗ người bình thường để tránh nạn, giữ Trương Tuyết Yến lại, bất quá mang tiếng là: Làm việc vặt. Nói cách khác, chính là lau bàn quét rác, bưng trà rót nước, tục xưng: Em gái làm công. Chỉ là đối tượng phục vụ gói gọn trong những người của tiểu đội Dịch Hạo Thiên mà thôi.

Bên này, sau khi An Thần bị Dịch Hạo Thiên túm ra ngoài, tuy rằng động tác rất ngoan ngoãn, nhưng cậu lại dùng cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia biểu thị chính mình rất ủy khuất.

Mặc người ngắt hái… Bốn chữ quỷ dị thoáng xuất hiện trong đầu, nhất thời sắc mặt của Dịch Hạo Thiên trở nên tối sầm, tay cũng mất thăng bằng, An Thần không phụ sự mong đợi của mọi người, bị quăng ngã chổng vó. [tuyệt đối là cố ý mờ, hự!]

Sờ sờ cái mông bị té đau, An Thần được xưng là khóc không ra nước mắt, lệ rơi đầy mặt, đại ca ới, em có thể sửa đổi sở thích chút xíu có được hay không? Cái kiểu xách người ta chạy tới chạy lui này, không phải là một thói quen tốt đẹp gì đâu.

Mà quan trọng nhất là, cái con mẹ nó chớ, cậu cũng không phải là động vật a, thân!!!

Dường như Dịch Hạo Thiên cũng không ngờ tới Lâm Tử Hiên thế mà lại không hề phòng bị như vậy, bắt đầu từ lần đầu tiên anh xách cậu lên, rõ ràng là có dị năng nhưng lại không chịu tự bảo vệ bản thân mình trước gì cả.

Là thứ gì, đã khiến người này ôm cái loại thái độ hoàn toàn tín nhiệm với anh như vậy? Đôi mắt Dịch Hạo Thiên trầm trầm, những đầu mối mỏng manh, những phát hiện nhỏ lẻ, chỉ cần tổ hợp lại… Sẽ dẫn đến một đáp án mà dù anh có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nó gần như đã trồi lên mặt nước rồi.

“Hạo ca, anh kéo một mình em ra ngoài làm gì vậy a?” Không thèm chào hỏi một tiếng, bộ anh không phát hiện một bộ biểu tình tựa như gặp quỷ của Dịch tam thiếu hay sao?

Hừm! Cậu vừa mới giải thích nửa ngày với Hạo Nam, rốt cuộc chính là lãng phí nước miếng rồi. ╮(╯_╰)╭

Hình như nhóc con kia có chút mất hứng, sau khi sủng vật được vuốt lông vuốt đến thoải mái, sẽ thay đổi thành bộ dáng kiêu căng, là chỉ hiện tại cái loại tình huống này là sao đây? Dịch Hạo Thiên nhíu mày, đương nhiên là lại vỗ đầu An Thần, tiếp tục vuốt lông.

An Thần: =口=

Hàng này tuyệt đối chính là không cùng một tần số với cậu a!

“Tại sao lại nhìn nữ nhân kia?”

“Hể…” An Thần thầm cả kinh trong lòng. . . Bị chú ý rồi!? [phế, rõ ràng như vậy còn gì!]

An Thần mím môi một cái, nếu như đại ca biết, người kia chính là một trong số những người đã hại chết mình, anh sẽ xử lý như thế nào đây? Ha ha, nhất định là so với cậu có thể tưởng tượng ra còn phải kinh dị hơn đó nha.

Đáng tiếc, cậu không tìm thấy lý do để có thể tự nhiên nói ra sự thật này. Thù này, đã định trước là chỉ có thể tự cậu nghĩ biện pháp đi báo mà thôi.

Đột nhiên An Thần cảm thấy mắt mình có chút đau, khó chịu quá, ừm… Rất có thể là vừa nãy cậu đã trừng quá lâu rồi.

“Em thấy, cái trang sức treo trên kiếm của cô ta rất đặc biệt.” An Thần cười đến thiên nhiên vô hại.

Dịch Hạo Thiên bình tĩnh nhìn cậu hai giây, phảng phất như là đang phân biệt xem cậu nói thật hay giả, đến khi An Thần không thể nào cười nổi nữa, bỗng nhiên Dịch Hạo Thiên dùng hai móng vuốt vỗ lên đầu của cậu, sau đó xoay người rời đi.

Dịch An Thần: “…”

Cho nên nói, đại ca à rốt cuộc là cái thói quen kỳ quái này của anh được dưỡng thành như thế nào vậy!!!

/90

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status