Mật Mã Tây Tạng

Chương 93: Tình đêm lạnh

/235


Nét chữ của Đường Thọ rắn rỏi mạnh mẽ, xem ra con người này không đơn giản chỉ là một nhà thám hiểm, thư pháp của anh ta hẳn cũng phải giỏi lắm. Trong cuốn sổ còn vẽ rất nhiều tranh, nét vẽ cũng rất đặc sắc, xứng là giai phẩm, văn hay tranh lại đẹp, mỗi trang đều thuật lại những trải nghiệm mạo hiểm vừa hiểm nguy vừa kích thích. Trương Lập vốn chỉ định tìm những ghi chép liên quan tới Bạc Ba La thần miếu của Đường Thọ, nhưng mới lật trang đầu tiên, anh đã bị nội dung ghi chép trong đó hút chặt lấy, đồng thời không thể kiềm chế được mà muốn lật sang trang sau xem tiếp. Tuy bảo đây là cuốn sổ ghi chép, song thực sự thì nó còn hay hơn bất cứ cuốn tiểu thuyết nào mà anh từng đọc, quan trọng hơn nữa, có một số nơi được nhắc đến trong nhật ký Đường Thọ, Trương Lập cũng từng đến rồi. Bởi thế, anh hiểu rõ, Đường Thọ viết chân thực như thế nào, miêu tả vừa sinh động vừa cụ thể, đọc mà cứ như chính mình đang ở nơi đó vậy, thật khiến người ta rung động cả tâm hồn. Thêm vào đó, lại còn cả những bức tranh minh họa đơn giản mà rõ nét kia nữa chứ. Cuốn sổ này, thật không khác nào một tập bản đồ kho báu hoàn mỹ. Phong cảnh nơi nào nên thơ như tranh vẽ, cơ quan ở đâu san sát như rừng, kiến trúc chốn nào thần kỳ khôn tả, ở đâu kinh hiểm thần bí, trong số những dụng cụ mà Đường Thọ sử dụng, có nhiều thứ đến cả nhóm huấn luyện đặc biệt của bọn họ cũng không có; những nơi Đường Thọ đi qua, so với những nơi họ đi thì hung hiểm vạn phần, mỗi lần đến chỗ huyền ảo, Trương Lập đều không tự chủ được mà dừng lại suy tư, thiết kế cơ quan phải như vậy, rốt cuộc là để làm gì cơ chứ? Nếu bản thân gặp phải tình huống đó, mình sẽ xử lý như thế nào? Đến khi xem hết phần ký thuật của Đường Thọ, anh lại không cầm lòng được mà vỗ đùi khen hay, thật không ngờ lại có cách như thế nữa! Thì ra cơ quan này lại có tác dụng đó, chết tiệt thật, thế mà mình không nghĩ ra! Trương Lập quả nhiên đã quên cả đói khát, chỉ là vừa đọc vừa kinh tâm khiếp đảm, có lúc cứ xuýt xoa mãi không thôi, lúc thì tràn đầy nghi vấn, lúc lại mồ hôi đầm đìa. Bây giờ, Trương Lập mới nhớ lại những gì tiến sĩ Cổ Tuấn Nhân từng nói, đây là nhà thám hiểm giỏi nhất Trung Quốc, danh xưng này, không phải tự dưng mà có.

Trương Lập vừa bắt đầu xem đến đoạn Đường Thọ thâm nhập rừng nguyên sinh châu Phi, liền nghe Nhạc Dương nói: "Đói quá đi mất!" Anh cả mừng, liền vứt cuốn nhật ký sang bên, đá vào Nhạc Dương đang nằm trong túi ngủ một phát, miệng mắng: "Thằng khỉ này, cuối cùng cũng tỉnh rồi hả! Tôi cõng cậu chạy đến chết đi sống lại khắp nơi, còn cậu thì sướng, cứ thoải mái mà nằm ngủ cho đẫy mắt ra! Giờ tỉnh rồi, biết đó rồi hả? Hết đồ ăn rồi, tôi ăn hết cả rồi!"

Nhạc Dương thở dài một tiếng nói: "Hiệu lực của huyết thanh ấy chậm quá, không thể trách tôi được chứ. Chúng ta đang ở đâu vậy? Hình như vẫn ở trong lều hả, xin hỏi, anh cõng tôi chạy tháo mạng khắp nơi lúc nào thế?"

Trương Lập nhảy dựng lên, nói: "Mời cậu mở to mắt ra mà nhìn cho rõ đi, ở đây không phải là cái lều ban nãy đâu đấy nhé! Dậy đi, bị cậu nói thế, tôi cũng đói sắp mềm cả người ra đây này!"

Nhạc Dương nói: "Còn gì ăn không thế! Anh đúng là cái đồ…"

° ° °

Vì đã áp người sát lại, ba người nói chuyện cũng không tốn nhiều sức nữa, ban đầu, Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn vốn ôm dính lấy nhau, thấp giọng thì thầm, chỉ có điều giờ lại thêm một cô nàng Lữ Cánh Nam, tự nhiên rất nhiều điều trở thành cấm kỵ. Từ sau khi tỉnh lại, thần trí Lữ Cánh Nam vẫn chưa khôi phục được trạng thái bình thường, có lúc thì kêu nóng, có lúc lại than lạnh, Trác Mộc Cường Ba hiểu rõ, đó là do hệ thống điều tiết nhiệt độ cơ thể ở trung khu thần kinh đã xảy ra vấn đề. Có lúc Lữ Cánh Nam rên rỉ nói mơ mấy tiếng chẳng ai hiểu nổi, có lúc còn nói bằng tiếng Phạn, Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn chỉ biết nương theo âm điệu rời rạc cô phát ra mà trả lời, để Lữ Cánh Nam không bị chìm vào hôn mê. Có điều, mặc dù ý thức mê loạn, nhưng Lữ Cánh Nam vẫn ôm chặt lấy Trác Mộc Cường Ba, mấy lần suýt nữa thì đẩy cả Đường Mẫn ra ngoài, tựa hồ như đó là phản ứng bản năng còn lại duy nhất của cô vậy.

Nhưng vẫn quá lạnh, đặc biệt là ở những chỗ đầu ngón tay ngón chân, băng lạnh tựa như một con yêu quái nước bao bọc lấy khắp xung quanh, rồi lần theo các chi chầm chậm bò lên, phủ toàn thân. Ba người lúc này giống như một cái bánh chưng lớn được bọc trong mấy lớp quần áo. Trác Mộc Cường Ba căng hết mấy bộ đồ ra, các chỗ ống chân ống tay đều dùng dây thừng mảnh buộc chặt lại, cái ba lô rách của gã dùng để che những chỗ hở, còn ba lô của Lữ Cánh Nam thì bọc bên ngoài cẳng chân ba người như cái túi, nhìn như ba người họ bị trói chặt lại với nhau vậy. Thế nhưng, cũng không thể ngăn cản được cái lạnh xâm nhập, nhiệt độ cơ thể vẫn tiêu hao từng chút từng chút một mà chẳng hề được bổ sung. Nhân lúc còn cử động được, cả ba liền thử dựa vào sức ma sát mạnh của làn da hòng lấy chút hơi ấm, nhưng năng lượng lại còn tiêu hao nhanh hơn bội phần. Lữ Cánh Nam vẫn đang nói mơ, nhưng lúc này có vài lời đã nghe được rất rõ ràng, trong đó, cô cứ nhắc đi nhắc lại mãi một câu: "Trác Mộc Cường Ba, có gì tài giỏi đâu chứ…"

Về sau dường như Lữ Cánh Nam đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng vẫn cứ nửa như vô tình, nửa như hữu ý lặp đi lặp lại mãi câu nói đó. Mỗi lần nghe thấy thế, Trác Mộc Cường Ba đều cảm thấy một cách rất rõ ràng, có chỗ da thịt nào đó trên cơ thể mình giống như bị kiến đốt một cái, vừa tê vừa ngứa vừa đau, gã cũng chẳng rõ cảm giác ấy từ bên phải hay bên trái nữa, đối với gã, giờ điều ấy không hề quan trọng, mà cảm giác khô khan ngứa ngáy khủng khiếp ở cổ họng và dạ dày như bị sây khô quắt lại mới là điều khiến gã lo lắng nhất. Oxy hóa lỏng đã dùng hết từ lâu, lại phải cùng lúc đối mặt với hai người phụ nữ cần nước mà không thể nhúc nhích gì, Trác Mộc Cường Ba đành phải ngậm từng vốc tuyết vào miệng, rồi mớm từng ngụm nước tuyết vào miệng hai cô như thể chim mẹ mớm cho chim non vậy. Mọi người đều bắt đầu ho sặc sụa, đây chính là triệu chứng xuất hiện khi phổi bị úng nước.

Đêm hôm đó, là đêm khó quên nhất trong đời Trác Mộc Cường Ba, gã và hai người đàn bà, đã tiếp xúc ở hình thái thân mật nhất, nguyên thủy nhất, nhưng lại không hề có bất cứ cảm xúc dục tình nào cả, làm như vậy, tất cả chỉ là để tiếp tục sống. Một thứ bản năng cầu sinh, khiến họ vứt bỏ hết mọi thứ, ôm chặt lấy nhau, khích lệ lẫn nhau, động viên an ủi lẫn nhau, chỉ mong có thể vượt qua được cái đêm tưởng chừng như không ai có thể sống sót ấy. Họ thì thầm kể cho nhau nghe những câu chuyện, nhắc nhở, cảnh cáo lẫn nhau không để người nào mất đi ý thức; họ tin chắc rằng, chỉ cần đến sáng hôm sau, chỉ cần tới hôm sau, tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp, đội trưởng Hồ Dương và những người khác sẽ đến giúp họ rời khỏi chốn này.

Đúng lúc cả ba người đều lạnh đến run lên lẩy bẩy, phát âm cũng không còn rõ tiếng nữa, Trác Mộc Cường Ba đột nhiên cảm thây, không rõ là dưới chân Đường Mẫn hay dưới chân Lữ Cánh Nam có vật gì đó vương vướng, nhất thời gã cũng không đoán ra được là thứ gì, chỉ biết là lúc dọn ba lô đã sơ ý bỏ sót mất. Trác Mộc Cường Ba cẩn thận luồn qua cái chân không hiểu là của Đường Mẫn hay Lữ Cánh Nam kia, lần mò sờ thử kích thước, hình dáng vật nho nhỏ kia, gã hy vọng, chờ mong đó chính là thứ mà giờ phút này họ đang tha thiết kỳ vọng.

Chân đã bị lạnh đến tê liệt, Trác Mộc Cường Ba cẩn thận nhấc cao lên, hy vọng có thể dốc ngược cái thứ bên trong túi ra. Đường Mẫn và Lữ Cánh Nam rõ ràng đều nhận thấy gã có động tác lạ, liền khẽ rên lên một tiếng, hỏi: "Làm cái gì thế? Khụ… khụ…" Trác Mộc Cường Ba nói: "Trong ba lô… trong ba lô… có thứ gì đó, chúng ta… cùng nhấc cao chân lên, khụ… khụ… dốc ngược nó ra…"

"Khụ… rơi xuống người tôi rồi!"

"Ở đâu?"

"Khụ…"

"Đừng… đừng sờ tôi, … để tôi lấy cho anh!"

"Cái này phải không?"

"Ừm, đúng nó!"

Trác Mộc Cường Ba khó khăn lắm mới tìm được ống tay áo, tay cầm vật nhỏ hình vuông vuông kia thò ra ngoài. "Cánh, cách", ngọn lửa nhỏ như hạt đậu nhen lên, khe nứt chật hẹp lập tức sáng hẳn. Đường Mẫn và Lữ Cánh Nam đều ngẩng đầu đứng dậy, nhìn vật nhỏ trong tay trác mộc cường ba như nhìn một thánh vật… chiếc bật lửa hiệu Raymond! Tuy rằng nơi đây không có bất cứ thứ gì có thể cháy được, nhưng chiếc bật lửa này, bản thân nó đã là nguồn lửa. Lúc này, dù chỉ là một chút ánh sáng, cũng đủ khiến lòng họ dâng len cảm giác ấm áp rồi.

Trác Mộc Cường Ba đưa ngọn lửa lại gần ba người, hơi ấm khiến ba người có lại cảm giác hạnh phúc, thực sự rất muốn khóc. Trác Mộc Cường Ba điều chỉnh ngọn lửa một cách thích hợp, để bật lửa có thể cháy được lâu hơn, đồng thời hỏi: "Ấm không?"

"Ừm!" "Ừ… ư" "Khụ khụ khụ…" cùng với tiếng ho, cả người Đường Mẫn và Lữ Cánh Nam cùng gật mạnh đầu trên ngực Trác Mộc Cường Ba.

/235

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status