Mắt Hoàng Kim

Chương 40: Giám Bảo (5).

/377


Trang Duệ giờ phút này tâm trí đều tự hỏi về linh khí của hắn,tiến trình tiếp theo của giám bảo cũng không có chút gợn sóng,Tống Quân cùng Vương lão bản đều tự tay chọn một vật phẩm giám định,xem biểu tình của hai người,đối với trình độ giám bảo của mình có một chút tự tin,mà Lữ chưởng quỹ cũng chỉ tùy tiện chọn một cái cổ ngọc bình luận vài câu,bất quá ba người đều ăn ý tránh bản thảo Vương Sĩ Trinh của Trang Duệ.

Như vậy,hoạt động giám bảo ngày hôm nay cũng chỉ còn lại bộ bản thảo kia của Trang Duệ.

Mấy người Lữ chưởng quỹ liếc nhau một cái,trước hết Tống Quân cho người phục vụ nước lui đi,sau đó nói với Trang Duệ : “ tiểu Trang,chú đem bản thảo kia mở ra đi,chúng ta ba người cùng nhau xem,phải biết rằng,Vương Sĩ Trinh lưu lại bút tích rất là ít,bản thảo này của chú nếu là thật,có thể bổ khuyết rất lớn cho giới đồ cổ,mấy người chúng ta đều muốn được thơm lây.”

Ý tứ trong lời nói của Tống Quân Trang Duệ cũng hiểu được,ở trong giới sưu tầm lăn lộn,cũng có chút danh khí,mà danh khí từ đâu tới,dĩ nhiên là tìm được những vật bé nhỏ cho đến hiếm có,hoặc là giám định được một ít đồ cổ có phẩm chất tốt,giống như nhà sưu tầm Mã Vị Đô tiên sinh,29 năm thời gian,từng dùng 5 nghìn nguyên mua một lọ thuốc hít thời Càn Long,không bao lâu đi đáu giá ở Hồng Kông đã bán được 6 vạn đô la Hồng Kông,tuy rằng giá cả không cao lắm,nhưng nhãn lực của Mã Vị Đô tiên sinh khiến cho thanh danh của ngài trong giới sưu tầm quốc nội đại chấn.

Trong quốc nội phải kể đến bắc đẩu của sưu tầm là Khải Công tiên sinh,trình độ giám bảo nổi tiếng ở trong nước và quốc tế,vô số đồ cổ được hắn giám định. Mà mục đích mấy người Tống Quân ở đây không như thế,tuy bản thảo là do Trang Duệ tìm được nhưng có thể qua tay bọn hắn giám định thật giả,lan truyền đi ra ngoài vẫn có thể xem là một đoạn giai thoại.

Cũng không biết Tống Quân từ chỗ nào lấy ra ba cái găng tay,phân phát cho hai người đeo lên tay,đây là đề phòng mồ hôi tay đối với bản thảo tạo thành hư tổn,ở một bên xem trong lòng Trang Duệ đổ mồ hôi,tuy rằng hắn cất giữ bản thảo coi như là cẩn thận,bất quá cho tới nay đều là trực tiếp dùng tay,mà tiểu tử Lưu Xuyên lúc mua bản thảo lại còn lật đi lật lại thiếu chút nữa toàn bộ rách hết,Trang Duệ nghĩ lại có chút sợ hãi.

Động tác ba người thay đổi bản thảo có thể nói là rất cẩn thận,thời điểm bọn họ giám định rất cẩn thận,riêng bốn chữ ngoài bìa “ Bút ký hương tổ ” đã bị mấy người lăn qua lộn lại nhìn mười mấy phút đồng hồ,các loại kính lúp lớn nhỏ bày hết lên bàn,làm cho mấy người ngoài ngành mở rộng tầm mắt.

Lúc bắt đầu vẻ mặt mấy người Lữ chưởng quỹ lộ ra tia thận trọng,lúc mở sách ra mấy người đều hiện lên tia đau đớn trên mặt,trong lòng Trang Duệ đoán được hiển nhiên đây là những tổn hại của sách ảnh hưởng đến mấy người này,mà theo biến hóa của mấy người,Trang Duệ cũng đánh giá được bộ bản thảo hẳn là một bản viết tay của Vương Sĩ Trinh.

Một tiếng qua đi rất nhanh,trong lúc này ngoại trừ Hứa Vĩ sắc mặt không đổi,mấy người còn lại đều chú ý đến quá trình đám người Lữ chưởng quỹ giám định,ba vị chuyên gia mất hơn một giờ để giám định bản thảo,lúc này ngay cả Lưu Xuyên phản ứng chạm chạp cũng ý thức được,bạn thân mình tựa hồ nhặt được một cái đại lậu.

Trong quá trình này,ánh mắt Tần Huyên Băng thỉnh thoảng nhìn Trang Duệ,nàng thấy Trang Duệ trước sau như một,không có biểu tình hưng phấn như dự liệu,giống như đám người Lữ chưởng quỹ giám định bản thảo không phải của hắn,hắn biểu lộ tác phong bình tĩnh nhẹ nhàng,tựa hồ Tần Huyên Băng chỉ nhìn qua tác phong này ở ông nội nàng.

Chỉ là Tần Huyên Băng thật không ngờ,đáp án vạch trần trước mặt Trang Duệ,mà hắn lại không biểu lộ sự vui mừng rõ ràng trên mặt.

Nhiệt độ trong phòng đại khái ở khoảng 26 độ,là nhiệt độ thân thể thoải mái nhất,mà mấy người Lữ chưởng quỹ đều đổ mồ hôi trên chán,cũng không dám lấy tay lau đi,sợ đem mồ hôi dính vào bản thảo.

Lại qua hơn mười phút đồng hồ,Lữ lão gia tử khép lại bản thảo,nhưng ánh mắt mấy người vẫn chăm chú nhìn bản thảo đặt trên bàn,như thế nào cũng không chịu dời mắt khỏi bản thảo.

Mấy người bên cạnh biết,công tác cuối cùng đã hoàn thành xong,là thật hay giả cũng không cần hỏi nhiều,xem biểu tình mấy vị này sẽ biết.

“ Lữ thúc,sách nát nay có phải là do Vương gì kia viết không? Đáng bao nhiêu tiền a?”

Lưu Xuyên không thấy người ta nói,trong lòng ngứa ngáy,dè dặt phá vỡ sự yên lặng trong phòng.

“ Sách nát? Tiểu tử,đem cả người ngươi đi bán,cũng không đáng giá bằng một trang giấy bên trong bản thảo này,ngươi có biết hay không,đây là quốc bảo a,đáng tiếc,nửa phần trước bản thảo bảo tồn quá kém,rất nhiều nét chữ không thể phân biệt,bằng không giá trị bản thảo còn cao nữa.”

Nghe được lời nói của Lưu Xuyên,Lữ chưởng quỹ thiếu chút nữa bạo tẩu,trong lời nói đối với Trang Duệ cũng không nén giận tựa hồ không bảo tồn bộ bản thảo này đều là sai lầm của Trang Duệ.

Vừa rồi mấy người bọn họ,thông qua phong cách chữ viết,niên đại của giấy,bao tương,các phương diện,chủ yếu có thể xác nhận bộ bản thảo này đúng là dấu tích của Vương Sĩ Trinh,mà hơn mười trang thơ cuối cùng có một con dấu,đều là linh dấu của Vương Sĩ Trinh đã dùng qua tư chương,lại càng chứng thực đây là tác phẩm mở rộng của Vương Sĩ Trinh.

Vốn mấy người bọn họ muốn thông qua nội dung,để tìm đến ước nguyện khi Vương Sĩ Trinh viết bộ bản thảo này,chính là ở tờ đầu tiên của bàn thảo,chữ viết đều bị côn trùng đục,hơn nữa còn có dấu vết ăn mòn của mồ hôi,hoàn toàn không có cách nào phân biệt,điều này làm cho đám người Lữ chưởng quỹ vô cùng đau đớn.

“ Quốc bảo cũng có giá nha,không thể ăn lại không thể mặc,lấy ra có ích lợi gì.” Lưu Xuyên vẫn không phục,âm thầm nói,thằng này đối với quốc bảo một chút đều không hứng thú,nếu hắn sinh ra trước giải phóng không chừng có thể làm một thành viên của bọn đạo tặc.

“ Lữ lão bản,có thể nhanh một chút,chúng ta bình xét mấy vật mà mấy người vừa rồi giám định đi.”

Nhận thấy hào quang lúc này đều bao phủ trên người Trang Duệ,trong lòng Hứa Vĩ rất là ghen tị,không nhịn được mở miệng nói,khi hắn nghĩ đến giám định của Trang Duệ đối với tượng phật bằng gỗ và lọ thuốc hít kia mười phần là sai,nên muốn đả kích đối phương một chút.

Tống Quân tựa hồ nhìn ra dụng tâm của Hứa Vĩ,trên mặt hiện ra nụ cười thật cổ quái nói : “ Không vội,ta còn muốn hỏi Trang Duệ có nguyện ý chuyển nhượng bộ bản thảo này không.”

Trang Duệ nghe vậy lặng đi một chút,nói thật,tác dụng lớn nhất của bộ bản thảo này,chính là thăng cấp linh khí trong mắt hắn,còn giá trị bộ bản thảo,hắn cũng không để ý,cho nên khi hắn mua bộ bản thảo này,đều không có tâm tư giảm bớt tiền.

Bất quá mới nghe lời Lữ chưởng quỹ nói xong,trong lòng Trang Duệ cũng có một tí chờ mong,dù sao hắn xuất thân không phải đại phú,trong nhà thậm chí có chút quẫn bách,Trang Duệ bây giờ không sống tiêu sái như đám người Tống Quân,ý nghĩ vừa rồi thì vứt đi,đem bản thảo bán đi,tiền trong tay nhiều một chút,để cho cuộc sống của mẫu thân và tỷ tỷ đỡ hơn,đây mới là mục tiêu hắn theo đuổi hiện nay.


/377

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status