Chương 1005 người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (năm)
"Cơm chiều sao? Như thế nào đều đã... Giống ngày hôm qua à? Không sao... Làm sao có thể phiền chứ?"
Giongj nói ôn hoàn chiều chuộng của Lục Bán Thành, không ngừng truyền vào trong lỗ tai Hứa Ôn.
Nguyên lai hắn và cô gái đó ở chung tốt như vậy, theo lời hắn nói, hoàn toàn có thể cảm nhận được, giữa bọn họ, quả thật rất thân thiết và ấm áp.
Tầm mắt Hứa Ôn vốn nhìn sang nơi khác, lại nhẹ nhàng dời đến trên mặt Lục Bán Thành, ánh mắt hắn nói chuyện điện thoại, đặc biệt ôn nhu, trên người hắn, đều tản ra một cảm giác ấm áp, xem như vô cùng hạnh phúc cực kỳ thoả mãn.
Sống lưng Hứa Ôn thoáng cứng đờ, đầu ngón tay nhịn không được nắm chặt vạt áo.
Cũng đúng, lúc hắn gặp nạn khó khăn nhất, là cô gái đó chăm sóc cho hắn, làm sao hắn có thể không thương tiếc?
"Uh`m, được, anh lập tức quay về..."
Cất điện thoại, Lục Bán Thành nhìn về phía Hứa Ôn, "Tôi phải lên lầu rồi."
Hứa Ôn cảm giác rõ được khóe môi mình đang run, nhưng cô vẫn cố gắng cười nhẹ nói một chữ "Được".
"Gặp lại." Lục Bán Thành mỉm cười tạm biệt, sau đó đẩy xe lăn đi về phía nhà mình.
Điều khiển từ xa bị hỏng, lại còn leo dốc, Hứa Ôn nhìn thấy hắn điều khiển xe lăn có chút quá sức, tiện vươn tay, vội vàng đẩy một cái.
Lục Bán Thành một đường đi đến nhà, hắn quay đầu, cười rạng rỡ với Hứa Ôn, nói một câu "Cảm ơn."
"Đừng khách khí." Hứa Ôn trả lời, nhớ lại tựa hồ mình thật sự không có chuyện gì, tiện miệng nói: "Gặp lại."
Lục Bán Thành gật đầu, không nói gì thêm, trực tiếp điều khiển xe lăn đến thang máy.
Lúc hắn giơ tay lên, định nhấn nút đóng cửa thang máy, thì Hứa Ôn đứng ở giữa ven đường, bỗng nhiên lên tiếng: "Lục Bán Thành."
Lục Bán Thành quay đầu.
Hứa Ôn nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lục Bán Thành, nhìn vài giây, mới mở miệng: "Giữa trưa Tiểu Ái có nói với em, anh chuẩn bị kết hôn rồi hả?"
"Uh`m, đúng vậy." Lục Bán Thành cơ hồ không chần chờ, liền gật đầu lên tiếng.
"Chuyện tốt đó..." Hứa Ôn nén lại cơn đau dưới đáy mắt, khoé môi cố gắng nhếch lên, như biết được tin vui, lại hỏi: "Khi nào thì kết hôn?"
"Gần đây đó, bất quá cần phải chuẩn bị mấy ngày tìm ngày thích hợp, đi ra công chứng."
Nhanh như vậy sao?
Hứa Ôn siết chặt thành quyền, móng tay bấu vào lòng bàn tay đau nhói, nhưng không bằng nỗi đau dưới đáy lòng cô, cô miễn cưỡng cười nhìn Lục Bán Thành một lúc, mới miễn cưỡng lên tiếng: "Đến lúc đó đừng quên cho em biết, sẽ cho anh một bao lì xì."
Lục Bán Thành cười cười: "Được, nhất định."
Cửa thang máy mở ra, Lục Bán Thành không đợi Hứa Ôn hồi thần, nhấn nút mở thang máy một cái, sau khi nhìn Hứa Ôn gật đầu, liền xoay xoay xe lăn, vào thang máy.
Cùng với một tiếng "Leng keng", cửa thang máy đóng lại.
Con số trên thang máy, không ngừng mà thay đổi, mãi đến khi thang máy trở lại lầu một một lần nữa, Hứa Ôn mới xoay người, đi ra xe.
Cô mới vừa xuống bậc thềm, khóe mắt liền có một giọt lệ chảy xuống.
...
Quán bar "Nam thanh".
Hứa Ôn giơ tay, kêu phục vụ sinh mang lên một chai Bạch Cửu, ngồi ở trước quầy bar, Tần Dĩ Nam đang nói chuyện với bằng hữu, nhịn không được nhìn về phía Hứa Ôn vài lần, nhìn thấy cô gái từ trong tay người phục vụ nhận lấy hai chai Bạch Cửu, ngay cả mí mắt cũng không thèm nháy liền trực tiếp giơ chai, để bên miệng, Tần Dĩ Nam biết cô là bạn gái cũ của Ngô Hạo, hắn nhịn không được lấy ra điện thoại, chụp một tấm hình, rồi gửi cho Ngô Hạo.
/1076
|