Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 74: Không ôm tôi sẽ không ngủ được

/134


Trong bệnh viện, Trương mụ thấy Tử Ca đẩy cửa đi vào cuống quít đứng lên, bà cười nghênh đón "Tiểu thư, bác sĩ nói tình trạng của phu nhân hôm nay rất ổn"

Khóe miệng cười nhìn thấy người đàn ông đứng phía sau cô thì dừng một chút, nghiêng người để cho hai người tiến vào phòng bệnh

"Trương mụ, cháu không phải là tiểu thư, kêu Tử Ca được rồi" Cô chỉnh lại cho đúng, Trương mụ dừng một chút rồi sau đó gật đầu

Năm đó Chung Nham cùng Minh Châu ở chung một chỗ bà cũng không thấy Tử Ca khóc, thậm chí bà đã cho là đứa bé này vững tâm khiến người ta phải sợ. Nhưng cho đến ngày đó bà vô ý qua gian phòng của cô, liền thấy cô cắn tay liên tục rơi lệ, tiếng ngẹn ngào ẩn nhẫn khiến bà hiểu lòng cô đã tan nát như thế nào. Vừa định đi vào, Tử Ca thấy có tiếng động liền lau nước mắt, chờ cô xoay người lại thì bà nhìn thấy vẫn là một Hạ Tử Ca bình thường, mặc dù ánh mắt đỏ nhưng ở trên mặt của cô không tìm thấy một tia mất mát cùng thồng khổ

Những năm gần đây bọn họ không hề biết chuyện gì đã xảy ra với Tử Ca cũng không biết xã hội đã nuôi dạy cô như thế nào nhưng bà khẳng định Hạ Tử Ca - sẽ không để cho ai thấy được sự yếu đuối của mình

Hạ Xương Nguyên thường xuyên nhìn Tử Ca bằng ánh mắt không mấy tốt đẹp nhưng bà cũng chưa bao giờ thấy Tử Ca oán trách chẳng qua là chịu đựng. Đứa bé này từ nhỏ đã hiểu chuyện làm cho người ta cảm thấy đau lòng

Nhưng là bà bây giờ mới biết Hạ Nguyên Xương đã tính toán rất kỹ lưỡng đem toàn bộ tài sản đi, không để ý đến tình cảm vợ chồng nhiều năm qua

Tạ Phương suy nghĩ một lúc lòng dâng lên sự chua xót, Tử Ca - mẹ không phải không muốn thương con, mẹ chỉ không tiếp thu nổi, nhìn con mẹ lại nhớ đến cơn ác mộng kia

"Tử...Tử Ca....anh..."

Sau lưng thanh âm của Tạ Phương mơ hồ truyền đến, Tử Ca quay lại liền thấy Tạ Phương mở to cặp mắt nhìn Mộ Diễn, gương mặt kích động run rẩy, mang theo vả mặt không thể tin, Tử Ca gọi anh là Mộ Diễn, anh họ Mộ. Nhưng là.... giống như.....tại sao lại giống người kia đến như vậy

" Mẹ, mẹ người làm sao vậy?” Tử Ca bị ánh mắt của bà làm hết hồn, cô dùng sức bắt lấy tay Tạ Phương , vẻ mặt lo lắng nhìn một cái không sót thứ gì, Mộ Diễn đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt

Tử Ca khẽ mỉm cười bắt được tay Tạ Phương "Mẹ, người ăn một chút đi"

"Phu nhân, tiểu....Tử Ca nấu cháo rất ngon" Trương mụ bưng bát cháo do chính tay Tử Ca nấu đến trước mặt Tạ Phương nghẹn ngào nói, Tạ Phương nghiêng đầu. động tác của bà không linh động, chẳng qua ánh mắt hơi đỏ, ngón tay của bà nhẹ nhàng vuốt ve tay Tử Ca, trề miệng một cái lại chỉ phát ra tiếng ô ô

Cô ngớ ngẩn sau đó rời tầm mắt đi chỗ khác "Trương mụ, bà về trước đi, hôm nay cũng mệt rồi, ngày mai buổi chiều bà đến đây, buổi tối cháu có chút chuyện muốn đi ra ngoài nên sẽ thay ca chậm một chút"

Tử Ca cầm lấy chén cháo đút cho Tạ Phương ăn, cô rất nghiêm túc nói "Mẹ, con không gạt người, mấy năm qua con sống rất tốt"

Cô cười lại nói tiếp "Mẹ, con rất khoẻ, sẽ không có chuyện gì làm khó con cả"

"Tôi không về, tối nay tôi muốn ở đây" Tử Ca giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm, đáy lòng cảm giác vô lực, quay lại nói với anh một câu

“Không ôm tôi sẽ không ngủ được" Mộ Diễn vừa nói xong, đầu óc Tử Ca cơ hồ muốn nổ tung, cuối cùng cầm tay Mộ Diễn hận hận nói "Ra ngoài"

"Anh điên rồi sao?" Tử Ca đè ép thanh âm rống lên


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status