Tử Ca tỉnh lại thì trời vẫn chưa được coi là tối, trên người đã được xức thuốc, thuốc mát làm bớt cảm giác đau rát ban đầu. Mộ Diễn đang ngồi đơn độc trên ghế salon cạnh cửa sổ, anh mặc chiếc quần dài màu đen, áo sơ mi trắng, tay trái cầm một điếu thuốc, chiếc máy tính xách tay đặt ở trên đùi, anh đang gõ cái gì đó, nhìn cô tỉnh lại, anh đem máy vi tính đặt lên bàn rồi đứng lên
Chỗ dựa của anh rất gần khiến Tử Ca cảnh giác thụt lùi một phần, thân thể đau đớn tận xương tận tuỷ khiến cô sợ đến nỗi khắc cốt ghi tâm. Mộ Diễn nhíu mi không tiếp tục đến gần, đi về phía bàn
Cô co rúc đứng dậy ngồi ở đầu giường, một tay kéo chăn che giấu thân thể mình. Mộ Diễn nhìn cô còn vùi bất động, anh đi tới chỗ cô kéo cô, "Đi tắm trước"
Tử Ca bị anh đụng chạm hô hấp cũng dồn dập theo, chỗ sâu nhất lại sinh ra cảm giác kỳ lạ, cô luống cuống tay chân, "Tự tôi đi"
Vừa bước xuống giường, hai chân bủn rủn vô lực khiến cô ngã nhào một cái trên mặt đất. Tử Ca cắn răng đứng lên lảo đảo chạy về phía phòng tắm, thân thể phảng phất không phải là của mình, rõ ràng mệt mỏi vô cùng, nơi mềm mại giữa đùi lại có cảm giác tê dại khiến cô không khống chế nổi bản thân
Tử Ca mở nước lạnh cọ rửa thân thể, một lần một lần cọ vào chỗ sâu nhất của mình để thoả mãn sự ham muốn, nhưng là không đủ, không hề đủ
Hai tay cô nắm thật chặt, Tử Ca cảm giác mình sẽ bị loại cảm giác này ép điên mất, cô không ngừng dậm chân, hai chân bắt chéo xoa nắn, vẫn không ngăn chặn được khát vọng của mình, trong đôi mắt từng giọt nước rơi xuống
Mộ Diễn đợi đã lâu còn không thấy cô ra ngoài, mới vừa rồi anh nghe được bên trong có tiếng khóc nghẹn ngào, đáy lòng của anh trầm xuống đẩy cửa vào, dáng vẻ của người bên trong khiến anh đột nhiên bận tâm.
Tử Ca tóc rối bù, cắn môi chảy ra máu tươi, sắc mặt của cô trắng bệch, cuối thu nước lạnh như băng xối vào người cô
" Cô nghĩ mình sẽ bị thiêu cháy sao?" Anh cảm giác gân xanh trên trán đang nổi lên, Mộ Diễn đóng cửa phòng tắm, cầm khăn tắm bọc lấy người cô, môi của cô vì lạnh thâm tím lại có cả vết máu đang rỉ ra. Tử Ca hai tròng mắt ngấn lệ " Mộ Diễn, tôi hận anh"
Cô đẩy anh ra, chuẩn bị cầm chốt mở nước lạnh lần nữa, lại bị anh giữ tay lại, lệ trên mặt cô khiến tâm tình của anh thêm phiền não. Đúng, anh không nghĩ thứ thuốc này lại lợi hại như vậy
Anh trầm mặt rống " Cô khóc cái gì, làm chuyện đó nhiều lần sẽ khoẻ lại thôi"
Vừa nói anh vừa ôm lấy cô đi ra khỏi phòng tắm, Tử Ca lấy tay hung hăng đấm anh một cái "Tôi không muốn anh đụng, khốn kiếp, khốn kiếp "
"Không muốn tôi đụng vậy cô muốn người nào đụng" Mộ Diễn mặt âm trầm lợi hại, một thanh xé áo sơ mi, lôi kéo tay của cô cỡi dây thắt lưng, thân thể tiếp xúc để cho cô được hóa giải, nhưng là cô hết lần này tới lần khác quật cường không chịu phối hợp
"Nơi này không có người khác, không cần giả bộ" An ủi đủ rồi, anh rống lên, nhẹ nhàng nhéo một cái lên người cô, những vết bầm kia lại khiến anh giật mình
" Ghét, khốn kiếp, bại hoại. Tại sao anh lại khi dễ tôi như vậy?"
Trong miệng cô mắng không được, rõ ràng giọng nói có chút tố cáo. Mộ Diễn cảm giác thân thể mình đang bị thúc giục. Giọng nói của cô, thân thể của cô, nét mặt của cô, mỗi bộ phận trên người cô đều quyến rũ ham muốn của anh
Mộ Diễn ngón tay đặt lên bộ ngực mềm mại của cô, tay kia dọc theo da thịt thuận tiện tiến vào chỗ sâu nhất của cô, nơi đó đã ướt nhẹp. Cô uốn éo người phối hợp với ngón tay của anh, cổ họng tràn ra tiếng kêu yêu kiều, " A......."
Tiếng ngâm nga uyển chuyển vừa truyền ra ngoài liền bị cô chặn lại, hơi thở của Mộ Diễn trầm thấp, tiếng thở dốc vang lên, ngón tay đặt ở môi cô. " Kêu ra, để cho tôi nghe một chút thanh âm động tình của cô"
Tử Ca cảm giác mình mắc cỡ chết đi, nhưng không khống chế nổi thân thể của mình. Khát vọng được đụng chạm giống như ma tuý vậy, chưa được lấp đầy sẽ không dừng lại
"Ưm..... tôi không muốn......A........ anh không thể............ không thể " Anh ác ý ở trong cơ thể cô xoay tròn, kỹ xảo thuần thục mời gọi, Tử Ca thét lên, nói không thành tiếng
Cổ Mộ Diễn rỉ ra vài giọt mồ hôi, tiếng thở dốc ngày càng nặng nề, tròng mắt có lửa như muốn thiêu đốt lý trí. Anh cắn răng hôn lên môi cô, "Thật là mệt nhọc, yêu tinh"
Phía dưới nóng bỏng đã bị anh khai phá, anh xoay người cô lại để cho cả người cô đưa lưng về phía anh, từ phía sau tiến vào, anh dò vào vừa nông lại vừa sâu, muốn đè nén nhưng không chịu nổi liền than nhẹ, tiếng thở dốc của đàn ông cùng tiếng rên rỉ của đàn bà hoà với nhau thành một bản nhạc .
Sau khi kết thúc, Mộ Diễn ôm cô từ phòng tắm ra ngoài, cô mệt mỏi không có khí lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Bưng cháo đi tới trước mặt cô, cô như thế nào cũng không chịu ăn. Mộ Diễn đem cô kéo lên, để cho cô tựa vào lồng ngực của mình, môi mỏng mím chặt, " Ăn đi, cô một ngày chưa ăn cơm, muốn "yêu" cũng cần có khí lực "
" Anh câm miệng" Tử Ca mất khống chế rống lên, người đàn ông này, người đàn ông này, Cô đến tột cùng đã chọc phải loại người nào đây?
"Có khí lực để rống thì cũng có khí lực để ăn" Mộ Diễn đem chén cháo đưa tới trước mặt Tử Ca , anh một tay đặt ở eo của cô, để cô tựa vào ngực của mình. Tử Ca quả thật đói bụng, nhìn chén cháo trong tay anh, nhanh chóng húp một hơi.
Mộ Diễn nhìn dáng vẻ ăn cháo điềm đạm của cô, ngẩn người ra. Tử Ca ăn xong, quay đầu lại thì thấy anh đang nhìn cô, phảng phất muốn nhìn xuyên thấu tâm tình cô
Lòng của cô níu thật chặt, đây không phải là lần đầu tiên Mộ Diễn nhìn cô bằng ánh mắt đó. Ánh mắt có chút kì quái, dĩ nhiên cô biết, anh từ trước đến nay chính là cầm thú muốn ăn tươi nuốt sống người khác
Ở với nhau ba ngày, cô bị anh đè ở trong phòng cật lực "yêu". Trong ba ngày có vài người đến tìm Mộ Diễn, bọn họ ở phòng tiếp khách thảo luận, Tử Ca loáng thoáng biết Mộ thị đang dần đổi mới về thế lực
Phạm Húc Diệc cũng tới, anh ta không mặc bộ quần áo hàng hiệu nào cả cũng không chứng tỏ mình là con nhà giàu. Anh ta bắt mạch cho cô sau đó cười nhìn Mộ Diễn nói " Có muốn tôi cho cậu mấy thang thuốc bồi bổ thận hay không? Mấy ngày nay công trình xây dựng đủ lớn rồi nha"
Tử Ca nghe xong thật muốn độn thổ, rõ ràng không phải là lỗi của cô nhưng cô lại không thể nào giải thích. Cô hung tợn trừng mắt nhìn Mộ Diễn, mà anh vẫn như cũ, gương mặt lạnh nhạt, cô có bắn ra ánh mắt nào cũng không tác dụng
" Còn hơn cậu ngày ngày thận hư, có cô gái nào chịu ở với cậu" Mộ Diễn vừa nói xong, Phạm Húc Diệc đang uống nước liền phun ra ngoài
Tử Ca yên lặng cúi đầu, Mộ Diễn, miệng của mi thật rất độc.
"Tôi có thể uống được thuốc tránh thai không?" Tử Ca nhìn chằm chằm Phạm Húc Diệc hỏi, Cô nhớ lần trước anh ta nói không thể dùng những loại thuốc kích thích. Nhưng là mấy ngày nay Mộ Diễn không dùng đến biện pháp phòng tránh nào cả, cô nghi ngờ sẽ có con với anh
Đối với anh mà nói, đàn bà không có giá trị, anh có thể tuỳ ý vứt bỏ lúc nào anh muốn. Nếu như người khác cần hoặc có việc cần dùng, anh sẽ không chút lưu tình đẩy ra ngoài, mà Tử Ca cũng sẽ không ngây thơ đến nỗi tin là có thể làm thay đổi anh
Như vậy cũng tốt, xác suất dù nhỏ cũng không tới phiên cô
Mộ Diễn sắc mặt âm trầm không nhìn ra tâm tình, Phạm Húc Diệc dừng một cái, mắt của anh ta liếc qua Mộ Diễn " Không vấn đề gì"
--------
Tử Ca muốn về nhà xem một chút, ba ngày nay điện thoại di động tắt máy những người khác căn bản không liên lạc được với cô. Ba ra tù đây cũng là một chuyện tốt, nếu như có thể cô vẫn muốn bắt đầu lại với ba mình, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì
Chẳng qua là cô nghĩ mình thật sự không nên về
Ba tát cô một cái, dập tắt tất cả hi vọng của cô, Cô cho là giúp ông thoát khỏi tù đày sẽ chuộc lại tất cả lỗi lầm năm ấy
Nhưng là người làm sai muốn được tha thứ quả thật rất khó
Mộ Diễn cùng cô gọi xe đi ra ngoài, xe dừng trước tiệm thuốc, anh bước ra khỏi xe, lát sau quay lại ném cho Tử Ca một chai nước suối và lọ thuốc. Tử Ca nhìn lọ thuốc không chút do dự lấy ra một viên bỏ vào trong miệng, Cô ngậm trong miệng cho đến khi lưỡi cảm nhận được vị đắng của thuốc mới khổ sở nuốt xuống. Cô rũ mi mắt xuống, cảm thấy vị đắng ngập tràn trong miệng
Mộ Diễn nhìn cô đem viên thuốc nuốt vào mới cho tài xế lái xe đi, ánh mắt của anh rất sâu, vẻ mặt rất lạnh, anh sẽ không cho phép mầm mống của mình tuỳ tiện rơi vào người cô
Tử Ca nghẹo đầu nhìn về phía ngoài cửa xe, không có mục đích nhìn cảnh vật bên ngoài, khóe mắt đang nhìn ngắm thấy hai bóng dáng quen thuộc, giật mình "Dừng xe"
Cô đột nhiên hô lên một tiếng khiến Mộ Diễn nhìn theo tầm mắt của cô, chỉ thấy hai cô gái đang ngồi trong quán cà phê, tài xế nhìn thấy anh gật đầu mời dừng lại
Tử Ca thấy xe dừng lại cơ hồ muốn mở cửa đi ra, Mộ Diễn quặc ở cổ tay của cô, nhìn gương mặt cô trắng bệch " Chuyện gì xảy ra?"
"Tôi thấy người quen, muốn qua chào hỏi" Tử Ca mím môi " Anh đi trước đi, lát nữa tôi về"
Mộ Diễn trầm ngâm chốc lát, anh cúi đầu liếc đồng hồ đeo trên cổ tay " Cho cô 10 phút" Đến lúc đó cô không trở lại, anh sẽ đích thân xử lý cô
Tử Ca hiểu ý tứ của anh, hơi gật đầu liền hướng về phía quán cafe đi tới, lòng của cô nhảy múa, đầu như muốn nổ tung
Phòng cà phê Inreland, tiếng nhạc nhẹ chậm rãi vang lên
Cô gái có khuôn mặt tinh xảo xuất hiện trước mắt Hạ Tử Ca, hàm răng của cô gắt gao cắn chặt, cô gái ưu nhã khuấy cà phê, thỉnh thoảng trao đổi vài câu với người ngồi trước mặt
Hai người trò chuyện với nhau thật vui, lời nói của hai người khiến Tử Ca từng bước chân chìm xuống đáy
"Tôi mấy ngày trước thấy hình của Hạ Tử Ca trên báo chí, đó là cô ta sao? Hoá trang như vậy khiến tôi không nhận ra còn tưởng rằng trùng tên trùng họ. Đã từng là tiểu thư Hạ gia thanh cao, kiêu ngạo kia mà" Trình Lan cặp mắt khôn khéo giàu kinh nghiệm, là phóng viên ở Đàm Thành, cũng từng là bằng hữu tốt của cô
" Đáng đời cô ta, bị người ta lấy ra làm cái đệm đỡ lưng mà không biết, hơn nữa ánh hào quang nhiều năm qua của cô ta đến đây kết thúc rồi" Hạ Minh Châu từ trước đến nay nhu nhược, trong đôi mắt lại có một tia tá ác, nhấc ly cà phê nhấp một ngụm
"Cô ta cũng là chị gái thân thiết của cô mà, đem người ta đẩy đến mức đường cùng, thật là nhẫn tâm"
Minh Châu ánh mắt đột nhiên buộc chặt, cô ta trợn mắt nhìn Trình Lan một cái "Nói hưu nói vượn cái gì, ban đầu những lời đó là chính tai cô nghe được, còn ghi âm làm chứng, tôi làm sao có bản lĩnh đẩy cô ta tới con đường này, là do bản ghi âm đó giúp đỡ thôi"
Trình Lan câu môi cười " Mượn tay chị gái của mình đẩy cha mình vào tù, tôi thật không rõ Hạ gia các người xảy ra chuyện gì, nhưng với tôi thì không sao, tôi chỉ thu tiền làm việc mà thôi"
Trong cái xã hội này tiền là quan trọng nhất
" Đúng rồi, cô cùng Chung Nham sao rồi, sắp kết hôn sao?"
Minh Châu tròng mắt tối đen, nắm chén cà phê ngón tay hơi dùng sức, sau đó âm thầm thu hồi " Ba vừa trở về, phải chờ thêm một thời gian nữa" Hạ Minh Châu chỉ cần nghĩ tới Chung Nham cả ngày nhắc đến Hạ Tử Ca lại thấy khó chịu.
Nhớ tới hôm đó ở nhà trọ, Hạ Tử Ca vùi trong ngực Chung Nham, anh cẩn thận ôm cô ta, thậm chí cô đến cửa Chung Nham cư nhiên không để cho cô đánh thức Hạ Tử Ca, cẩn thận che chở . Chung Nham chưa bao giờ đối đãi với cô như vậy, Hạ Minh Châu xinh đẹp khả ái mắt đóng băng, cô hít sâu để cho mình thu hồi tâm tình
Hạ Tử Ca, tôi sẽ không để cho cô trở lại lần nữa. Chung Nham là của tôi, thậm chí tất cả tài sản của ba đều là của tôi
"Ba cô ra tù?" Trình Lan kêu lên "Bên phía truyền thông của Đàm Thành lại không có tin tức gì, đã từng là nhân vật lớn ở Đàm Thành, tin tức này nếu truyền ra ngoài lập tức sẽ nổ tung"
Tại sao tin tức này lại không thổi lọt qua đây?
Hạ Minh Châu mắt liếc nhìn Trình Lan đang hăng hái vui vẻ "Câm miệng của cô lại, nếu như muốn sống yên ổn, coi như không biết "
Trình Lan ngượng ngùng ngậm miệng, hai người lại hàn huyên lung tung, Hạ Tử Ca đã không muốn nghe nữa. Hai người kia, một người đã từng là bằng hữu tốt nhất của cô, một ngừơi từng là đứa em khả ái mà cô thương yêu nhất
Ban đầu chính bằng hữu tốt nhất của cô thừa dịp cô say rượu liên tục đặt những câu hỏi, rồi cắt ghép đăng tin lên báo
Nhất thời lúc đó tài sản của Hạ gia đang bấp bênh không tìm được cách ứng phó, cô ta lại tiết lộ tất cả kế hoạch ra ngoài, khiến họ tổn thất hàng ngàn vạn, ở trước toà còn đem đoạn ghi âm tố cáo ba cô
Nhưng thì ra hết thảy mọi chuyện Minh Châu đều biết, như vậy Chung Nham nhất định cũng biết đúng không? Các người muốn nhìn tôi đau đớn thống khổ? Tại sao vậy?
Cô thậm chí tin tưởng, ba cô nhất định đều biết hết mọi chuyện, thủ đoạn của Hạ Minh Châu đều do ông ấy sắp đặt, lúc đó cô chỉ lo đi giải thích, không suy nghĩ gì hết
Cô chỉ biết là khi ba nhìn cô với ánh mắt không thể tha thứ, thì cô cùng mẹ đều bị đuổi ra ngoài, Tạ Phương mắt chứa lệ mắng chửi cô, tát cô một cái không cho cô bước vào biệt thự
Ngôi biệt thự kia là tài sản trước khi cưới của Tạ Phương cho nên không bị tịch thu, đó là tài sản duy nhất còn lại. Hạ Tử Ca thật hận bản thân mình
Cô hai tay trống trơn, cuộc sống lâm vào khó khăn, Tạ Phương bởi vì bị đả kích nên ngã bệnh, tính khí càng ngày càng tệ. Bà ấy vốn không thích Minh Châu nên cũng không cho Minh Châu ở lại
Nhưng mặc dù bà ấy không nhận cô, cô vẫn làm tròn trách nhiệm của một người con
Cô đi ra ngoài tìm việc gặp rất nhiều trắc trở, như có một bàn tay vô hình chặn đường sống của cô. Cô bất đắc dĩ mới đến CK làm việc, ở đây không đòi hỏi lý lịch chỉ cần biết nghe lời
Tử Ca một tay đặt ở bụng,dạ dày mơ hồ đau. Cô toát mồ hôi lạnh, cô không quấy rầy hai người, đi thẳng ra ngoài coi như cô chưa từng nghe thấy gì, cũng không muốn chất vấn họ
Mộ Diễn dừng xe ở ven đường, thấy Tử Ca đi ra sắc mặ tái nhợt, cô ngăn khóe miệng mỉm cười "Đến chỗ tôi ở đi" Cô mướn chỗ ở, hiện tại tâm tình đang hoảng loạn chỉ muốn quay về đó
Mộ Diễn thiêu mi nhìn cô, đôi môi lạnh mím chặt "Thế nào?"
Đầu của cô tựa vào cửa sổ xe, đáy lòng cùng thân thể đau đớn vô cùng "Cách nơi này không xa, trở về lấy ít đồ"
Trước khi đưa cô đi, Mộ Diễn liếc mắt nhìn phân phó "Buổi tối đến nơi ở của tôi"
Tử Ca không động, đôi mắt có tầng tầng sương mù. Đến nơi, cô vội vã xuống xe. Mộ Diễn nhìn cô chạy đi gấp gáp mà lảo đảo
Cau mày nhìn cả tiểu khu, tường đã tróc sơn, nơi này từng là khu phố sầm uất, bây giờ tàn tạ muốn lái xe vào cũng khó. Sau khi nhìn cô leo lên tầng cao nhất, Mộ Diễn mới rời đi
Đúng lúc chuông điện thoại của Mộ Diễn vang lên, bên kia truyền tới một tin tức : Trình Lan, là người ghi chép toàn bộ đoạn nói chuyện của Hạ Tử Ca, là phóng viên, đã từng là bằng hữu tốt nhất của Tử Ca.
Anh nhìn một lúc, khóe miệng nâng lên, chân tướng được làm rõ, có nhiều chuyện nếu xé nó ra, như xé miếng da vậy, máu chảy đầm đìa, rất xấu xí
Mộ Diễn ngón tay nhẹ gõ đầu gối, Hạ Tử Ca nếu như cô biết chính ba mình lập nên kế hoạch bị bỏ tù không hiểu lúc đó cô sẽ có cảm giác gì?
Cứ như vậy Hạ Xương Nguyên dùng tay thiết kế nên một bản kế hoạch, mà cô lại phá hư kế hoạch của ông ta rồi
Khi tấm màn hạ xuống tôi thật muốn xem một chút, xem vẻ mặt của các người sẽ ra sao
Con ngươi nheo lại, khoé miệng nở nụ cười lạnh, ánh mặt trời sáng rõ, anh cười một nụ cười rét lạnh vô cùng
Chỗ dựa của anh rất gần khiến Tử Ca cảnh giác thụt lùi một phần, thân thể đau đớn tận xương tận tuỷ khiến cô sợ đến nỗi khắc cốt ghi tâm. Mộ Diễn nhíu mi không tiếp tục đến gần, đi về phía bàn
Cô co rúc đứng dậy ngồi ở đầu giường, một tay kéo chăn che giấu thân thể mình. Mộ Diễn nhìn cô còn vùi bất động, anh đi tới chỗ cô kéo cô, "Đi tắm trước"
Tử Ca bị anh đụng chạm hô hấp cũng dồn dập theo, chỗ sâu nhất lại sinh ra cảm giác kỳ lạ, cô luống cuống tay chân, "Tự tôi đi"
Vừa bước xuống giường, hai chân bủn rủn vô lực khiến cô ngã nhào một cái trên mặt đất. Tử Ca cắn răng đứng lên lảo đảo chạy về phía phòng tắm, thân thể phảng phất không phải là của mình, rõ ràng mệt mỏi vô cùng, nơi mềm mại giữa đùi lại có cảm giác tê dại khiến cô không khống chế nổi bản thân
Tử Ca mở nước lạnh cọ rửa thân thể, một lần một lần cọ vào chỗ sâu nhất của mình để thoả mãn sự ham muốn, nhưng là không đủ, không hề đủ
Hai tay cô nắm thật chặt, Tử Ca cảm giác mình sẽ bị loại cảm giác này ép điên mất, cô không ngừng dậm chân, hai chân bắt chéo xoa nắn, vẫn không ngăn chặn được khát vọng của mình, trong đôi mắt từng giọt nước rơi xuống
Mộ Diễn đợi đã lâu còn không thấy cô ra ngoài, mới vừa rồi anh nghe được bên trong có tiếng khóc nghẹn ngào, đáy lòng của anh trầm xuống đẩy cửa vào, dáng vẻ của người bên trong khiến anh đột nhiên bận tâm.
Tử Ca tóc rối bù, cắn môi chảy ra máu tươi, sắc mặt của cô trắng bệch, cuối thu nước lạnh như băng xối vào người cô
" Cô nghĩ mình sẽ bị thiêu cháy sao?" Anh cảm giác gân xanh trên trán đang nổi lên, Mộ Diễn đóng cửa phòng tắm, cầm khăn tắm bọc lấy người cô, môi của cô vì lạnh thâm tím lại có cả vết máu đang rỉ ra. Tử Ca hai tròng mắt ngấn lệ " Mộ Diễn, tôi hận anh"
Cô đẩy anh ra, chuẩn bị cầm chốt mở nước lạnh lần nữa, lại bị anh giữ tay lại, lệ trên mặt cô khiến tâm tình của anh thêm phiền não. Đúng, anh không nghĩ thứ thuốc này lại lợi hại như vậy
Anh trầm mặt rống " Cô khóc cái gì, làm chuyện đó nhiều lần sẽ khoẻ lại thôi"
Vừa nói anh vừa ôm lấy cô đi ra khỏi phòng tắm, Tử Ca lấy tay hung hăng đấm anh một cái "Tôi không muốn anh đụng, khốn kiếp, khốn kiếp "
"Không muốn tôi đụng vậy cô muốn người nào đụng" Mộ Diễn mặt âm trầm lợi hại, một thanh xé áo sơ mi, lôi kéo tay của cô cỡi dây thắt lưng, thân thể tiếp xúc để cho cô được hóa giải, nhưng là cô hết lần này tới lần khác quật cường không chịu phối hợp
"Nơi này không có người khác, không cần giả bộ" An ủi đủ rồi, anh rống lên, nhẹ nhàng nhéo một cái lên người cô, những vết bầm kia lại khiến anh giật mình
" Ghét, khốn kiếp, bại hoại. Tại sao anh lại khi dễ tôi như vậy?"
Trong miệng cô mắng không được, rõ ràng giọng nói có chút tố cáo. Mộ Diễn cảm giác thân thể mình đang bị thúc giục. Giọng nói của cô, thân thể của cô, nét mặt của cô, mỗi bộ phận trên người cô đều quyến rũ ham muốn của anh
Mộ Diễn ngón tay đặt lên bộ ngực mềm mại của cô, tay kia dọc theo da thịt thuận tiện tiến vào chỗ sâu nhất của cô, nơi đó đã ướt nhẹp. Cô uốn éo người phối hợp với ngón tay của anh, cổ họng tràn ra tiếng kêu yêu kiều, " A......."
Tiếng ngâm nga uyển chuyển vừa truyền ra ngoài liền bị cô chặn lại, hơi thở của Mộ Diễn trầm thấp, tiếng thở dốc vang lên, ngón tay đặt ở môi cô. " Kêu ra, để cho tôi nghe một chút thanh âm động tình của cô"
Tử Ca cảm giác mình mắc cỡ chết đi, nhưng không khống chế nổi thân thể của mình. Khát vọng được đụng chạm giống như ma tuý vậy, chưa được lấp đầy sẽ không dừng lại
"Ưm..... tôi không muốn......A........ anh không thể............ không thể " Anh ác ý ở trong cơ thể cô xoay tròn, kỹ xảo thuần thục mời gọi, Tử Ca thét lên, nói không thành tiếng
Cổ Mộ Diễn rỉ ra vài giọt mồ hôi, tiếng thở dốc ngày càng nặng nề, tròng mắt có lửa như muốn thiêu đốt lý trí. Anh cắn răng hôn lên môi cô, "Thật là mệt nhọc, yêu tinh"
Phía dưới nóng bỏng đã bị anh khai phá, anh xoay người cô lại để cho cả người cô đưa lưng về phía anh, từ phía sau tiến vào, anh dò vào vừa nông lại vừa sâu, muốn đè nén nhưng không chịu nổi liền than nhẹ, tiếng thở dốc của đàn ông cùng tiếng rên rỉ của đàn bà hoà với nhau thành một bản nhạc .
Sau khi kết thúc, Mộ Diễn ôm cô từ phòng tắm ra ngoài, cô mệt mỏi không có khí lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Bưng cháo đi tới trước mặt cô, cô như thế nào cũng không chịu ăn. Mộ Diễn đem cô kéo lên, để cho cô tựa vào lồng ngực của mình, môi mỏng mím chặt, " Ăn đi, cô một ngày chưa ăn cơm, muốn "yêu" cũng cần có khí lực "
" Anh câm miệng" Tử Ca mất khống chế rống lên, người đàn ông này, người đàn ông này, Cô đến tột cùng đã chọc phải loại người nào đây?
"Có khí lực để rống thì cũng có khí lực để ăn" Mộ Diễn đem chén cháo đưa tới trước mặt Tử Ca , anh một tay đặt ở eo của cô, để cô tựa vào ngực của mình. Tử Ca quả thật đói bụng, nhìn chén cháo trong tay anh, nhanh chóng húp một hơi.
Mộ Diễn nhìn dáng vẻ ăn cháo điềm đạm của cô, ngẩn người ra. Tử Ca ăn xong, quay đầu lại thì thấy anh đang nhìn cô, phảng phất muốn nhìn xuyên thấu tâm tình cô
Lòng của cô níu thật chặt, đây không phải là lần đầu tiên Mộ Diễn nhìn cô bằng ánh mắt đó. Ánh mắt có chút kì quái, dĩ nhiên cô biết, anh từ trước đến nay chính là cầm thú muốn ăn tươi nuốt sống người khác
Ở với nhau ba ngày, cô bị anh đè ở trong phòng cật lực "yêu". Trong ba ngày có vài người đến tìm Mộ Diễn, bọn họ ở phòng tiếp khách thảo luận, Tử Ca loáng thoáng biết Mộ thị đang dần đổi mới về thế lực
Phạm Húc Diệc cũng tới, anh ta không mặc bộ quần áo hàng hiệu nào cả cũng không chứng tỏ mình là con nhà giàu. Anh ta bắt mạch cho cô sau đó cười nhìn Mộ Diễn nói " Có muốn tôi cho cậu mấy thang thuốc bồi bổ thận hay không? Mấy ngày nay công trình xây dựng đủ lớn rồi nha"
Tử Ca nghe xong thật muốn độn thổ, rõ ràng không phải là lỗi của cô nhưng cô lại không thể nào giải thích. Cô hung tợn trừng mắt nhìn Mộ Diễn, mà anh vẫn như cũ, gương mặt lạnh nhạt, cô có bắn ra ánh mắt nào cũng không tác dụng
" Còn hơn cậu ngày ngày thận hư, có cô gái nào chịu ở với cậu" Mộ Diễn vừa nói xong, Phạm Húc Diệc đang uống nước liền phun ra ngoài
Tử Ca yên lặng cúi đầu, Mộ Diễn, miệng của mi thật rất độc.
"Tôi có thể uống được thuốc tránh thai không?" Tử Ca nhìn chằm chằm Phạm Húc Diệc hỏi, Cô nhớ lần trước anh ta nói không thể dùng những loại thuốc kích thích. Nhưng là mấy ngày nay Mộ Diễn không dùng đến biện pháp phòng tránh nào cả, cô nghi ngờ sẽ có con với anh
Đối với anh mà nói, đàn bà không có giá trị, anh có thể tuỳ ý vứt bỏ lúc nào anh muốn. Nếu như người khác cần hoặc có việc cần dùng, anh sẽ không chút lưu tình đẩy ra ngoài, mà Tử Ca cũng sẽ không ngây thơ đến nỗi tin là có thể làm thay đổi anh
Như vậy cũng tốt, xác suất dù nhỏ cũng không tới phiên cô
Mộ Diễn sắc mặt âm trầm không nhìn ra tâm tình, Phạm Húc Diệc dừng một cái, mắt của anh ta liếc qua Mộ Diễn " Không vấn đề gì"
--------
Tử Ca muốn về nhà xem một chút, ba ngày nay điện thoại di động tắt máy những người khác căn bản không liên lạc được với cô. Ba ra tù đây cũng là một chuyện tốt, nếu như có thể cô vẫn muốn bắt đầu lại với ba mình, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì
Chẳng qua là cô nghĩ mình thật sự không nên về
Ba tát cô một cái, dập tắt tất cả hi vọng của cô, Cô cho là giúp ông thoát khỏi tù đày sẽ chuộc lại tất cả lỗi lầm năm ấy
Nhưng là người làm sai muốn được tha thứ quả thật rất khó
Mộ Diễn cùng cô gọi xe đi ra ngoài, xe dừng trước tiệm thuốc, anh bước ra khỏi xe, lát sau quay lại ném cho Tử Ca một chai nước suối và lọ thuốc. Tử Ca nhìn lọ thuốc không chút do dự lấy ra một viên bỏ vào trong miệng, Cô ngậm trong miệng cho đến khi lưỡi cảm nhận được vị đắng của thuốc mới khổ sở nuốt xuống. Cô rũ mi mắt xuống, cảm thấy vị đắng ngập tràn trong miệng
Mộ Diễn nhìn cô đem viên thuốc nuốt vào mới cho tài xế lái xe đi, ánh mắt của anh rất sâu, vẻ mặt rất lạnh, anh sẽ không cho phép mầm mống của mình tuỳ tiện rơi vào người cô
Tử Ca nghẹo đầu nhìn về phía ngoài cửa xe, không có mục đích nhìn cảnh vật bên ngoài, khóe mắt đang nhìn ngắm thấy hai bóng dáng quen thuộc, giật mình "Dừng xe"
Cô đột nhiên hô lên một tiếng khiến Mộ Diễn nhìn theo tầm mắt của cô, chỉ thấy hai cô gái đang ngồi trong quán cà phê, tài xế nhìn thấy anh gật đầu mời dừng lại
Tử Ca thấy xe dừng lại cơ hồ muốn mở cửa đi ra, Mộ Diễn quặc ở cổ tay của cô, nhìn gương mặt cô trắng bệch " Chuyện gì xảy ra?"
"Tôi thấy người quen, muốn qua chào hỏi" Tử Ca mím môi " Anh đi trước đi, lát nữa tôi về"
Mộ Diễn trầm ngâm chốc lát, anh cúi đầu liếc đồng hồ đeo trên cổ tay " Cho cô 10 phút" Đến lúc đó cô không trở lại, anh sẽ đích thân xử lý cô
Tử Ca hiểu ý tứ của anh, hơi gật đầu liền hướng về phía quán cafe đi tới, lòng của cô nhảy múa, đầu như muốn nổ tung
Phòng cà phê Inreland, tiếng nhạc nhẹ chậm rãi vang lên
Cô gái có khuôn mặt tinh xảo xuất hiện trước mắt Hạ Tử Ca, hàm răng của cô gắt gao cắn chặt, cô gái ưu nhã khuấy cà phê, thỉnh thoảng trao đổi vài câu với người ngồi trước mặt
Hai người trò chuyện với nhau thật vui, lời nói của hai người khiến Tử Ca từng bước chân chìm xuống đáy
"Tôi mấy ngày trước thấy hình của Hạ Tử Ca trên báo chí, đó là cô ta sao? Hoá trang như vậy khiến tôi không nhận ra còn tưởng rằng trùng tên trùng họ. Đã từng là tiểu thư Hạ gia thanh cao, kiêu ngạo kia mà" Trình Lan cặp mắt khôn khéo giàu kinh nghiệm, là phóng viên ở Đàm Thành, cũng từng là bằng hữu tốt của cô
" Đáng đời cô ta, bị người ta lấy ra làm cái đệm đỡ lưng mà không biết, hơn nữa ánh hào quang nhiều năm qua của cô ta đến đây kết thúc rồi" Hạ Minh Châu từ trước đến nay nhu nhược, trong đôi mắt lại có một tia tá ác, nhấc ly cà phê nhấp một ngụm
"Cô ta cũng là chị gái thân thiết của cô mà, đem người ta đẩy đến mức đường cùng, thật là nhẫn tâm"
Minh Châu ánh mắt đột nhiên buộc chặt, cô ta trợn mắt nhìn Trình Lan một cái "Nói hưu nói vượn cái gì, ban đầu những lời đó là chính tai cô nghe được, còn ghi âm làm chứng, tôi làm sao có bản lĩnh đẩy cô ta tới con đường này, là do bản ghi âm đó giúp đỡ thôi"
Trình Lan câu môi cười " Mượn tay chị gái của mình đẩy cha mình vào tù, tôi thật không rõ Hạ gia các người xảy ra chuyện gì, nhưng với tôi thì không sao, tôi chỉ thu tiền làm việc mà thôi"
Trong cái xã hội này tiền là quan trọng nhất
" Đúng rồi, cô cùng Chung Nham sao rồi, sắp kết hôn sao?"
Minh Châu tròng mắt tối đen, nắm chén cà phê ngón tay hơi dùng sức, sau đó âm thầm thu hồi " Ba vừa trở về, phải chờ thêm một thời gian nữa" Hạ Minh Châu chỉ cần nghĩ tới Chung Nham cả ngày nhắc đến Hạ Tử Ca lại thấy khó chịu.
Nhớ tới hôm đó ở nhà trọ, Hạ Tử Ca vùi trong ngực Chung Nham, anh cẩn thận ôm cô ta, thậm chí cô đến cửa Chung Nham cư nhiên không để cho cô đánh thức Hạ Tử Ca, cẩn thận che chở . Chung Nham chưa bao giờ đối đãi với cô như vậy, Hạ Minh Châu xinh đẹp khả ái mắt đóng băng, cô hít sâu để cho mình thu hồi tâm tình
Hạ Tử Ca, tôi sẽ không để cho cô trở lại lần nữa. Chung Nham là của tôi, thậm chí tất cả tài sản của ba đều là của tôi
"Ba cô ra tù?" Trình Lan kêu lên "Bên phía truyền thông của Đàm Thành lại không có tin tức gì, đã từng là nhân vật lớn ở Đàm Thành, tin tức này nếu truyền ra ngoài lập tức sẽ nổ tung"
Tại sao tin tức này lại không thổi lọt qua đây?
Hạ Minh Châu mắt liếc nhìn Trình Lan đang hăng hái vui vẻ "Câm miệng của cô lại, nếu như muốn sống yên ổn, coi như không biết "
Trình Lan ngượng ngùng ngậm miệng, hai người lại hàn huyên lung tung, Hạ Tử Ca đã không muốn nghe nữa. Hai người kia, một người đã từng là bằng hữu tốt nhất của cô, một ngừơi từng là đứa em khả ái mà cô thương yêu nhất
Ban đầu chính bằng hữu tốt nhất của cô thừa dịp cô say rượu liên tục đặt những câu hỏi, rồi cắt ghép đăng tin lên báo
Nhất thời lúc đó tài sản của Hạ gia đang bấp bênh không tìm được cách ứng phó, cô ta lại tiết lộ tất cả kế hoạch ra ngoài, khiến họ tổn thất hàng ngàn vạn, ở trước toà còn đem đoạn ghi âm tố cáo ba cô
Nhưng thì ra hết thảy mọi chuyện Minh Châu đều biết, như vậy Chung Nham nhất định cũng biết đúng không? Các người muốn nhìn tôi đau đớn thống khổ? Tại sao vậy?
Cô thậm chí tin tưởng, ba cô nhất định đều biết hết mọi chuyện, thủ đoạn của Hạ Minh Châu đều do ông ấy sắp đặt, lúc đó cô chỉ lo đi giải thích, không suy nghĩ gì hết
Cô chỉ biết là khi ba nhìn cô với ánh mắt không thể tha thứ, thì cô cùng mẹ đều bị đuổi ra ngoài, Tạ Phương mắt chứa lệ mắng chửi cô, tát cô một cái không cho cô bước vào biệt thự
Ngôi biệt thự kia là tài sản trước khi cưới của Tạ Phương cho nên không bị tịch thu, đó là tài sản duy nhất còn lại. Hạ Tử Ca thật hận bản thân mình
Cô hai tay trống trơn, cuộc sống lâm vào khó khăn, Tạ Phương bởi vì bị đả kích nên ngã bệnh, tính khí càng ngày càng tệ. Bà ấy vốn không thích Minh Châu nên cũng không cho Minh Châu ở lại
Nhưng mặc dù bà ấy không nhận cô, cô vẫn làm tròn trách nhiệm của một người con
Cô đi ra ngoài tìm việc gặp rất nhiều trắc trở, như có một bàn tay vô hình chặn đường sống của cô. Cô bất đắc dĩ mới đến CK làm việc, ở đây không đòi hỏi lý lịch chỉ cần biết nghe lời
Tử Ca một tay đặt ở bụng,dạ dày mơ hồ đau. Cô toát mồ hôi lạnh, cô không quấy rầy hai người, đi thẳng ra ngoài coi như cô chưa từng nghe thấy gì, cũng không muốn chất vấn họ
Mộ Diễn dừng xe ở ven đường, thấy Tử Ca đi ra sắc mặ tái nhợt, cô ngăn khóe miệng mỉm cười "Đến chỗ tôi ở đi" Cô mướn chỗ ở, hiện tại tâm tình đang hoảng loạn chỉ muốn quay về đó
Mộ Diễn thiêu mi nhìn cô, đôi môi lạnh mím chặt "Thế nào?"
Đầu của cô tựa vào cửa sổ xe, đáy lòng cùng thân thể đau đớn vô cùng "Cách nơi này không xa, trở về lấy ít đồ"
Trước khi đưa cô đi, Mộ Diễn liếc mắt nhìn phân phó "Buổi tối đến nơi ở của tôi"
Tử Ca không động, đôi mắt có tầng tầng sương mù. Đến nơi, cô vội vã xuống xe. Mộ Diễn nhìn cô chạy đi gấp gáp mà lảo đảo
Cau mày nhìn cả tiểu khu, tường đã tróc sơn, nơi này từng là khu phố sầm uất, bây giờ tàn tạ muốn lái xe vào cũng khó. Sau khi nhìn cô leo lên tầng cao nhất, Mộ Diễn mới rời đi
Đúng lúc chuông điện thoại của Mộ Diễn vang lên, bên kia truyền tới một tin tức : Trình Lan, là người ghi chép toàn bộ đoạn nói chuyện của Hạ Tử Ca, là phóng viên, đã từng là bằng hữu tốt nhất của Tử Ca.
Anh nhìn một lúc, khóe miệng nâng lên, chân tướng được làm rõ, có nhiều chuyện nếu xé nó ra, như xé miếng da vậy, máu chảy đầm đìa, rất xấu xí
Mộ Diễn ngón tay nhẹ gõ đầu gối, Hạ Tử Ca nếu như cô biết chính ba mình lập nên kế hoạch bị bỏ tù không hiểu lúc đó cô sẽ có cảm giác gì?
Cứ như vậy Hạ Xương Nguyên dùng tay thiết kế nên một bản kế hoạch, mà cô lại phá hư kế hoạch của ông ta rồi
Khi tấm màn hạ xuống tôi thật muốn xem một chút, xem vẻ mặt của các người sẽ ra sao
Con ngươi nheo lại, khoé miệng nở nụ cười lạnh, ánh mặt trời sáng rõ, anh cười một nụ cười rét lạnh vô cùng
/134
|