“Ta bất quá là tiểu nữ tử hoàn toàn không nơi nương tựa, xưa nay nghe nói Hồng Liên giáo tại lân cận phía nam có uy vọng cực cao trong lòng dân chúng, Niệm Hà vẫn cho rằng người như Hồng Liên giáo chủ vậy hẳn là một người quang minh lỗi lạc, chỉ là không biết vì sao phải đem ta đưa đến nơi này?” Thư Lâu thoáng đánh giá đối phương vài lần.
Hắn tự nhận là có ánh mắt nhìn người , Hồng Liên giáo chủ này cũng không giống trong tưởng tượng của hắn , là một nam nhân trung niên thoạt nhìn phúc hắc thâm trầm, ánh mắt lãnh lãnh thanh thanh, dường như tế châm (cây kim nhỏ) lộ ra mũi nhọn, nếu xâm nhập tìm tòi nghiên cứu một phen, lại phát hiện đáy mắt kia một mảnh tối đen nhìn không thấy tận cùng .
Thiện hay ác, chỉ từ bề ngoài không thể nhận ra.
Chỉ là Hồng Liên giáo chủ này, lại khiến Thư Lâu cảm thấy cũng không trực tiếp giống mặt ngoài đơn giản như vậy.
Nghe xong lời Thư Lâu nói, Hồng Liên giáo chủ chỉ cười khẽ hai tiếng, nói:“ Như lời Đường chủ cùng An vương gia đã nói cùng ngươi , chúng ta sẽ không gia hại ngươi, chỉ cho ngươi vinh hoa phú quý mà người khác cầu còn không tới .”
“Không biết ‘Vinh hoa phú quý’ trong miệng giáo chủ là cái gì?”
Đầu ngón tay tại đầu gối nhịp nhẹ nhàng một chút, nam nhân nhìn phía Thư Lâu, ngữ khí ôn hòa, lại nói ra lời nói kinh thiên:“Trở thành nữ nhân Hoàng đế Vương Triều Trung Thổ tối sủng ái, nhất nhân chi hạ vạn nhân chi thượng , không tính là vinh hoa phú quý?”
Nhất nhân chi hạ vạn nhân chi thượng : dưới một người trên vạn người
Bên này Thư Lâu và Hồng Liên giáo chủ nói chuyện một người một câu, ngồi bên kia An vương gia thoáng lộ ra vài phần thần sắc không kiên nhẫn nghi hoặc, thân thể hơi hơi hướng Triệu Toàn khuynh qua .
“Giáo chủ cùng nữ tử này nói nhiều như vậy làm cái gì, chớ không phải là coi trọng nàng?” An vương gia bên tai Triệu Toàn thấp giọng nói, dựa theo kế hoạch, bọn họ cũng chỉ cần đem Niệm Hà đưa đến giáo chủ bên này, để giáo chủ dùng pháp thuật khống chế hồn phách nữ tử trở thành khôi lỗi đi đến bên người Triệu Khang.
Niệm Hà trong kế hoạch của bọn họ, chỉ là một quân cờ mà thôi.
Không đơn giản chỉ có An vương gia cảm giác kỳ quái, Triệu Toàn cũng có chút không lý giải được, lắc đầu nói:“ Tâm tư Giáo chủ làm thế nào ta có thể đoán .” Nhưng xem giáo chủ ngày thường cơ hồ không hiện thân, cho dù xuất hiện cũng thái độ lãnh đạm , cư nhiên rất có kiên nhẫn cùng một nữ tử hàn huyên nhiều như vậy, Triệu Toàn trong lòng cũng kỳ quái .
Chỉ là giờ phút này, cũng không tiện nhiều lời.
“Cho dù đang ở hậu cung có được sủng ái, hâm mộ của người khác cùng vinh hoa phú quý, nhưng nếu hết thảy ta đều không muốn, cho dù có là người cao quí như thế nào, ở trong mắt ta cũng bất quá chỉ là sự vật có thể tùy thời buông tay mà thôi.” Thư Lâu nói,“ Đời người khá ngắn ngủi, một đời phải giam mình trong nhà giam chỉ vì thỏa mãn không thể hư vinh chạm vào kia , lại cùng chim chóc bị nhốt trong ***g có gì khác nhau đâu?”
“Đối với ngươi mà nói , vinh hoa phú quý không trọng yếu sao?” Hồng Liên giáo chủ truy vấn nói.
“Ta chỉ muốn làm phàm nhân bình thường tự do, còn mong giáo chủ có thể phóng ta rời đi.” Thư Lâu cũng không cho rằng lời hắn nói có tác dụng, nhưng đây cũng là lời nói thật của hắn đi.
An vương gia đã không kiên nhẫn, hơi chút ra tiếng nhắc nhở:“Giáo chủ.”
“Đừng vội.” Hơi khoát tay, Hồng Liên giáo chủ hướng về phía Thư Lâu lộ ra tươi cười ,“Tâm nếu tự do, cho dù cơ thể đang bị giam cầm trong bốn bức tường kín kẽ , tâm của ngươi…… Lại bị cái gì trói buộc đâu?”
Thư Lâu trước đến nay cũng không nghĩ đối phương muốn cùng nhau nói chuyện, nếu người này nguyện ý cùng hắn nói chuyện, hắn cũng thử nói ra nhiều chút.
“Như vậy tâm của Hồng Liên giáo chủ lại ở nơi nào, vì cái gì mà đập ? Theo ta biết Hồng Liên giáo chính là môn phái tu tiên thờ phụng Hỏa Thần, như thế nào cũng muốn giao thiệp với hoàng gia hồng trần?”
“Phía trước là một vấn đề, mặt sau lại là một vấn đề, ngươi thực sự muốn biết.” Nam nhân chỉ cười cười,“Bất quá ta cũng có thể trả lời ngươi, đáp án của vấn đề thứ nhất lưu lại phía sau, về phần Hồng Liên giáo ta vì sao phải giao thiệp với hoàng gia hồng trần, ta ngược lại muốn hỏi các hạ một câu, nếu đã là người bàng quan , cần gì phải tái nhập hồng trần ?”
Lời nói nhẹ nhàng , dừng trong tai những người khác đã không có hiệu quả đồng dạng như vậy.
Triệu Toàn ngưng mi nhìn“Niệm Hà” ngồi phía đối diện, mắt sáng như đuốc, lớn tiếng quát :“Ngươi là người nào? !”
Vừa dứt lời, liền có mấy đệ tử Hồng Liên giáo đem “Niệm Hà” Thư Lâu giả trang Tầng tầng vây quanh , An vương gia một bên tả hữu nhìn nhìn , lựa chọn tĩnh quan kì biến. (đứng yên xem tình hình biến hóa)
Thư Lâu nghĩ nghĩ, cũng không nói gì hòng che giấu cho mình , đối phương khẳng định đã sớm nhìn thấu thân phận của hắn, nếu không từ lúc đó đến giờ cũng sẽ không cùng hắn nói nhiều như vậy , ngược lại là hắn sơ sót.
Chỉ là tay hắn…… hắn đã là uống qua hai ngụm nước trà, không biết trong nước trà có vấn đề gì .
Hồng Liên giáo chủ vẫy vẫy tay ý bảo mọi người lui ra, tuy rằng đã vạch trần thân phận Thư Lâu, nhưng nam nhân này cũng không có biểu hiện ra bất cứ bộ dáng nguy cấp hay tức giận gì .
“Lui ra đi, các ngươi đều không phải đối thủ của hắn.”
“Giáo chủ hảo nhãn lực.” Luôn cảm giác bộ dáng nói chuyện của đối phương, giống như là biết mình là ai, nhưng trong trí nhớ của Thư Lâu hắn cũng không biết chính mình có nhận thức một người như vậy.
Phải chăn thì hắn vẫn là an an phận phận, người tiếp xúc không nhiều lắm, hiện tại người biết thân phận hắn đã ít lại càng ít , nhưng ánh mắt Hồng Liên giáo chủ nhìn hắn quá mức bình tĩnh, bình tĩnh như là bọn họ rất lâu phía trước đã nhận thức nhau.
Trong lòng “Lộp bộp” Nhảy dựng, hay là người này nhận thức là Thất Dạ đời trước?
“Ngươi giống như thực nghi hoặc vì cái gì ta lại nhìn ra ngươi , một người có thể giả trang bề ngoài, nhưng khí tức trên người cũng không vì bề ngoài thay đổi mà có biến hóa, cho dù ẩn sâu đi nữa , cũng sẽ lộ ra dấu vết.” Mí mắt vừa nhấc, Hồng Liên giáo chủ vẫn ung dung đánh giá Thư Lâu.
Hắn tiếp tục nói:“ Tu vi của ngươi sâu, nếu ngươi quả thật thích cuộc sống tự do tiêu dao thế ngoại, vì sao phải bước vào phân tranh quyền lực của thế tục này, không cảm thấy mâu thuẫn sao?”
Nếu đối phương không có tính toán dùng võ lực tướng bức, Thư Lâu cũng đơn giản án binh bất động.
“Ngươi…… Có phải trong nước trà thả cái gì hay không?” Tuy rằng không có cảm giác nguy hại gì, nhưng Thư Lâu vẫn phát giác trong nước trà có chút gì đó .
“Bị ngươi phát hiện .” Ngữ khí kia hình như đang tán thưởng Thư Lâu .
“Độc dược?”
“Chỉ là một thí nghiệm mà thôi.” Nói đến nhẹ nhàng .
“Ngươi muốn kiểm tra thế nào?” Thư Lâu gắt gao hỏi.
“Không bằng để quốc sư đại nhân vì ngươi giải đáp?” Bỗng dưng cười, ánh mắt Hồng Liên giáo chủ đột nhiên như tên bắn về một phía trong phòng , cất cao giọng nói,“Mặc Phong Hoa, nếu đã đến đây, cần gì phải trốn trốn tránh tránh, này cũng không giống như tác phong làm việc của ngươi.”
“Mặc Phong Hoa” Ba chữ giống như là một quả bom rơi xuống , An vương gia và Triệu Toàn đồng thời cả kinh , chỉ là một người gắt gao nhíu mày thật khó hiểu, mà một người biểu tình trên mặt càng phức tạp một chút .
An vương gia cũng hướng tới phương hướng tầm mắt của Hồng Liên giáo chủ nhìn qua , thu hồi vài phần kiêu căng của mình :“Quốc sư vừa đi chính là mười năm, không biết còn nhớ rõ An mỗ?” Mang theo một chút hương vị thăm dò .
Dù sao mặc kệ là An vương gia hay Triệu Toàn cũng không biết nhân vật thần bí này vì cái gì đột nhiên đến nơi này.
“Ngược lại không hề nghĩ đến, hôm nay ở nơi này sẽ gặp được nhiều người quen như vậy.” Cùng với thanh âm trầm ổn chỉ có ở nam nhân kia, Mặc Phong Hoa chậm rãi từ nơi bí mật đi ra, ánh mắt đầu tiên là hướng tới Thư Lâu , tuy rằng ngắn ngủi, lại từ trong mắt của nhau thấy được hương vị an tâm.
Một ánh nhìn này tuy rằng ngắn ngủi, nhưng người bên cạnh đều không phải hạng người bình thường , lập tức liền nhận thấy được quốc sư nghe đồn đáng sợ này dĩ nhiên cùng người giả trang Niệm Hà này nhận thức.
Thẳng đến lúc này Thư Lâu cũng không tất yếu phải làm bộ nữa , thu hồi pháp thuật ngụy trang Niệm Hà, ở trước mặt mọi người là nam nhân khoác áo choàng hắc sắc như quốc sư năm đó .
“Sư phó.” Cung kính , Mặc Phong Hoa hướng tới Thư Lâu hô một tiếng.
Triệu Toàn và An vương gia hai người nhất thời mở to hai mắt nhìn, nam tử không thấy rõ dung mạo trước mặt dĩ nhiên là sư phó đại ma đầu này?
“Khó trách giáo chủ nói vị tiên sinh này có tu vi sâu, nguyên lai là sư phó của quốc sư đại nhân.” An vương gia thập phần khách khí nói, hắn không muốn tham dự vào giữa phân tranh của những người tu tiên này .
“Ai, làm gì ngay cả con mắt đều không liếc ta một cái ?” Sau khi thấy Mặc Phong Hoa xuất hiện cũng không để ý tới mình, Hồng Liên giáo chủ đơn giản nói đùa , ngữ khí này rõ ràng là bọn họ lúc trước có nhận thức .
Nói chuyện rất nhiều, Hồng Liên giáo chủ hướng An vương gia và Triệu Toàn phất tay , hai người kia liền mất đi ý thức ngã xuống đất , rất nhanh liền có người đi ra đưa bọn họ mang đi.
“Ngươi thật sự là một người nhàm chán .” Đáp lại Hồng Liên giáo chủ là thanh âm không kiên nhẫn của Mặc Phong Hoa.
“Ha ha, nhàm chán , bị người ta nói nhàm chán, thật sự cảm thấy cũng là kỳ lạ.” Trái lại châm chọc Mặc Phong Hoa một phen.
Ánh mắt Thư Lâu liếc về phía đồ đệ mặt không có gì biểu tình, hắn tuy rằng biết khi “Thất Dạ” Rời đi thời gian dài Mặc Phong Hoa tất nhiên sẽ kết giao với người khác, chỉ là hắn không biết vì cái gì, thấy hai người kia trò chuyện ngươi một lời ta một ngữ hảo giống như lão bằng hữu trong lòng liền rất không thoải mái, nhất là Mặc Phong Hoa hiển nhiên không đem việc nước trà hắn uống không biết bị thả thứ gì đó để ở trong lòng.
“Đừng cố cùng ta nói chuyện phiếm, ngươi xem sư phó của ngươi cũng không cao hứng .” Hồng Liên giáo chủ chế nhạo cười nói.
“Không bằng trước nói cho ta biết trong nước trà thả cái gì?” Thư Lâu thanh âm bực bội nói.
Hồng Liên giáo chủ dường như ồn ào ở bên cạnh nói:“ Xuân tình độc đến từ Ma Đô, nếu là người thường ăn vào sẽ rơi vào ***, nếu là người vô tình vô ái ăn vào, liền giống như nước bình lặng sẽ không mang đến bất cứ hiệu quả gì .”
Xem bộ dáng Thư Lâu hiện tại , rõ ràng là thuộc về người sau .
Hắn tự nhận là có ánh mắt nhìn người , Hồng Liên giáo chủ này cũng không giống trong tưởng tượng của hắn , là một nam nhân trung niên thoạt nhìn phúc hắc thâm trầm, ánh mắt lãnh lãnh thanh thanh, dường như tế châm (cây kim nhỏ) lộ ra mũi nhọn, nếu xâm nhập tìm tòi nghiên cứu một phen, lại phát hiện đáy mắt kia một mảnh tối đen nhìn không thấy tận cùng .
Thiện hay ác, chỉ từ bề ngoài không thể nhận ra.
Chỉ là Hồng Liên giáo chủ này, lại khiến Thư Lâu cảm thấy cũng không trực tiếp giống mặt ngoài đơn giản như vậy.
Nghe xong lời Thư Lâu nói, Hồng Liên giáo chủ chỉ cười khẽ hai tiếng, nói:“ Như lời Đường chủ cùng An vương gia đã nói cùng ngươi , chúng ta sẽ không gia hại ngươi, chỉ cho ngươi vinh hoa phú quý mà người khác cầu còn không tới .”
“Không biết ‘Vinh hoa phú quý’ trong miệng giáo chủ là cái gì?”
Đầu ngón tay tại đầu gối nhịp nhẹ nhàng một chút, nam nhân nhìn phía Thư Lâu, ngữ khí ôn hòa, lại nói ra lời nói kinh thiên:“Trở thành nữ nhân Hoàng đế Vương Triều Trung Thổ tối sủng ái, nhất nhân chi hạ vạn nhân chi thượng , không tính là vinh hoa phú quý?”
Nhất nhân chi hạ vạn nhân chi thượng : dưới một người trên vạn người
Bên này Thư Lâu và Hồng Liên giáo chủ nói chuyện một người một câu, ngồi bên kia An vương gia thoáng lộ ra vài phần thần sắc không kiên nhẫn nghi hoặc, thân thể hơi hơi hướng Triệu Toàn khuynh qua .
“Giáo chủ cùng nữ tử này nói nhiều như vậy làm cái gì, chớ không phải là coi trọng nàng?” An vương gia bên tai Triệu Toàn thấp giọng nói, dựa theo kế hoạch, bọn họ cũng chỉ cần đem Niệm Hà đưa đến giáo chủ bên này, để giáo chủ dùng pháp thuật khống chế hồn phách nữ tử trở thành khôi lỗi đi đến bên người Triệu Khang.
Niệm Hà trong kế hoạch của bọn họ, chỉ là một quân cờ mà thôi.
Không đơn giản chỉ có An vương gia cảm giác kỳ quái, Triệu Toàn cũng có chút không lý giải được, lắc đầu nói:“ Tâm tư Giáo chủ làm thế nào ta có thể đoán .” Nhưng xem giáo chủ ngày thường cơ hồ không hiện thân, cho dù xuất hiện cũng thái độ lãnh đạm , cư nhiên rất có kiên nhẫn cùng một nữ tử hàn huyên nhiều như vậy, Triệu Toàn trong lòng cũng kỳ quái .
Chỉ là giờ phút này, cũng không tiện nhiều lời.
“Cho dù đang ở hậu cung có được sủng ái, hâm mộ của người khác cùng vinh hoa phú quý, nhưng nếu hết thảy ta đều không muốn, cho dù có là người cao quí như thế nào, ở trong mắt ta cũng bất quá chỉ là sự vật có thể tùy thời buông tay mà thôi.” Thư Lâu nói,“ Đời người khá ngắn ngủi, một đời phải giam mình trong nhà giam chỉ vì thỏa mãn không thể hư vinh chạm vào kia , lại cùng chim chóc bị nhốt trong ***g có gì khác nhau đâu?”
“Đối với ngươi mà nói , vinh hoa phú quý không trọng yếu sao?” Hồng Liên giáo chủ truy vấn nói.
“Ta chỉ muốn làm phàm nhân bình thường tự do, còn mong giáo chủ có thể phóng ta rời đi.” Thư Lâu cũng không cho rằng lời hắn nói có tác dụng, nhưng đây cũng là lời nói thật của hắn đi.
An vương gia đã không kiên nhẫn, hơi chút ra tiếng nhắc nhở:“Giáo chủ.”
“Đừng vội.” Hơi khoát tay, Hồng Liên giáo chủ hướng về phía Thư Lâu lộ ra tươi cười ,“Tâm nếu tự do, cho dù cơ thể đang bị giam cầm trong bốn bức tường kín kẽ , tâm của ngươi…… Lại bị cái gì trói buộc đâu?”
Thư Lâu trước đến nay cũng không nghĩ đối phương muốn cùng nhau nói chuyện, nếu người này nguyện ý cùng hắn nói chuyện, hắn cũng thử nói ra nhiều chút.
“Như vậy tâm của Hồng Liên giáo chủ lại ở nơi nào, vì cái gì mà đập ? Theo ta biết Hồng Liên giáo chính là môn phái tu tiên thờ phụng Hỏa Thần, như thế nào cũng muốn giao thiệp với hoàng gia hồng trần?”
“Phía trước là một vấn đề, mặt sau lại là một vấn đề, ngươi thực sự muốn biết.” Nam nhân chỉ cười cười,“Bất quá ta cũng có thể trả lời ngươi, đáp án của vấn đề thứ nhất lưu lại phía sau, về phần Hồng Liên giáo ta vì sao phải giao thiệp với hoàng gia hồng trần, ta ngược lại muốn hỏi các hạ một câu, nếu đã là người bàng quan , cần gì phải tái nhập hồng trần ?”
Lời nói nhẹ nhàng , dừng trong tai những người khác đã không có hiệu quả đồng dạng như vậy.
Triệu Toàn ngưng mi nhìn“Niệm Hà” ngồi phía đối diện, mắt sáng như đuốc, lớn tiếng quát :“Ngươi là người nào? !”
Vừa dứt lời, liền có mấy đệ tử Hồng Liên giáo đem “Niệm Hà” Thư Lâu giả trang Tầng tầng vây quanh , An vương gia một bên tả hữu nhìn nhìn , lựa chọn tĩnh quan kì biến. (đứng yên xem tình hình biến hóa)
Thư Lâu nghĩ nghĩ, cũng không nói gì hòng che giấu cho mình , đối phương khẳng định đã sớm nhìn thấu thân phận của hắn, nếu không từ lúc đó đến giờ cũng sẽ không cùng hắn nói nhiều như vậy , ngược lại là hắn sơ sót.
Chỉ là tay hắn…… hắn đã là uống qua hai ngụm nước trà, không biết trong nước trà có vấn đề gì .
Hồng Liên giáo chủ vẫy vẫy tay ý bảo mọi người lui ra, tuy rằng đã vạch trần thân phận Thư Lâu, nhưng nam nhân này cũng không có biểu hiện ra bất cứ bộ dáng nguy cấp hay tức giận gì .
“Lui ra đi, các ngươi đều không phải đối thủ của hắn.”
“Giáo chủ hảo nhãn lực.” Luôn cảm giác bộ dáng nói chuyện của đối phương, giống như là biết mình là ai, nhưng trong trí nhớ của Thư Lâu hắn cũng không biết chính mình có nhận thức một người như vậy.
Phải chăn thì hắn vẫn là an an phận phận, người tiếp xúc không nhiều lắm, hiện tại người biết thân phận hắn đã ít lại càng ít , nhưng ánh mắt Hồng Liên giáo chủ nhìn hắn quá mức bình tĩnh, bình tĩnh như là bọn họ rất lâu phía trước đã nhận thức nhau.
Trong lòng “Lộp bộp” Nhảy dựng, hay là người này nhận thức là Thất Dạ đời trước?
“Ngươi giống như thực nghi hoặc vì cái gì ta lại nhìn ra ngươi , một người có thể giả trang bề ngoài, nhưng khí tức trên người cũng không vì bề ngoài thay đổi mà có biến hóa, cho dù ẩn sâu đi nữa , cũng sẽ lộ ra dấu vết.” Mí mắt vừa nhấc, Hồng Liên giáo chủ vẫn ung dung đánh giá Thư Lâu.
Hắn tiếp tục nói:“ Tu vi của ngươi sâu, nếu ngươi quả thật thích cuộc sống tự do tiêu dao thế ngoại, vì sao phải bước vào phân tranh quyền lực của thế tục này, không cảm thấy mâu thuẫn sao?”
Nếu đối phương không có tính toán dùng võ lực tướng bức, Thư Lâu cũng đơn giản án binh bất động.
“Ngươi…… Có phải trong nước trà thả cái gì hay không?” Tuy rằng không có cảm giác nguy hại gì, nhưng Thư Lâu vẫn phát giác trong nước trà có chút gì đó .
“Bị ngươi phát hiện .” Ngữ khí kia hình như đang tán thưởng Thư Lâu .
“Độc dược?”
“Chỉ là một thí nghiệm mà thôi.” Nói đến nhẹ nhàng .
“Ngươi muốn kiểm tra thế nào?” Thư Lâu gắt gao hỏi.
“Không bằng để quốc sư đại nhân vì ngươi giải đáp?” Bỗng dưng cười, ánh mắt Hồng Liên giáo chủ đột nhiên như tên bắn về một phía trong phòng , cất cao giọng nói,“Mặc Phong Hoa, nếu đã đến đây, cần gì phải trốn trốn tránh tránh, này cũng không giống như tác phong làm việc của ngươi.”
“Mặc Phong Hoa” Ba chữ giống như là một quả bom rơi xuống , An vương gia và Triệu Toàn đồng thời cả kinh , chỉ là một người gắt gao nhíu mày thật khó hiểu, mà một người biểu tình trên mặt càng phức tạp một chút .
An vương gia cũng hướng tới phương hướng tầm mắt của Hồng Liên giáo chủ nhìn qua , thu hồi vài phần kiêu căng của mình :“Quốc sư vừa đi chính là mười năm, không biết còn nhớ rõ An mỗ?” Mang theo một chút hương vị thăm dò .
Dù sao mặc kệ là An vương gia hay Triệu Toàn cũng không biết nhân vật thần bí này vì cái gì đột nhiên đến nơi này.
“Ngược lại không hề nghĩ đến, hôm nay ở nơi này sẽ gặp được nhiều người quen như vậy.” Cùng với thanh âm trầm ổn chỉ có ở nam nhân kia, Mặc Phong Hoa chậm rãi từ nơi bí mật đi ra, ánh mắt đầu tiên là hướng tới Thư Lâu , tuy rằng ngắn ngủi, lại từ trong mắt của nhau thấy được hương vị an tâm.
Một ánh nhìn này tuy rằng ngắn ngủi, nhưng người bên cạnh đều không phải hạng người bình thường , lập tức liền nhận thấy được quốc sư nghe đồn đáng sợ này dĩ nhiên cùng người giả trang Niệm Hà này nhận thức.
Thẳng đến lúc này Thư Lâu cũng không tất yếu phải làm bộ nữa , thu hồi pháp thuật ngụy trang Niệm Hà, ở trước mặt mọi người là nam nhân khoác áo choàng hắc sắc như quốc sư năm đó .
“Sư phó.” Cung kính , Mặc Phong Hoa hướng tới Thư Lâu hô một tiếng.
Triệu Toàn và An vương gia hai người nhất thời mở to hai mắt nhìn, nam tử không thấy rõ dung mạo trước mặt dĩ nhiên là sư phó đại ma đầu này?
“Khó trách giáo chủ nói vị tiên sinh này có tu vi sâu, nguyên lai là sư phó của quốc sư đại nhân.” An vương gia thập phần khách khí nói, hắn không muốn tham dự vào giữa phân tranh của những người tu tiên này .
“Ai, làm gì ngay cả con mắt đều không liếc ta một cái ?” Sau khi thấy Mặc Phong Hoa xuất hiện cũng không để ý tới mình, Hồng Liên giáo chủ đơn giản nói đùa , ngữ khí này rõ ràng là bọn họ lúc trước có nhận thức .
Nói chuyện rất nhiều, Hồng Liên giáo chủ hướng An vương gia và Triệu Toàn phất tay , hai người kia liền mất đi ý thức ngã xuống đất , rất nhanh liền có người đi ra đưa bọn họ mang đi.
“Ngươi thật sự là một người nhàm chán .” Đáp lại Hồng Liên giáo chủ là thanh âm không kiên nhẫn của Mặc Phong Hoa.
“Ha ha, nhàm chán , bị người ta nói nhàm chán, thật sự cảm thấy cũng là kỳ lạ.” Trái lại châm chọc Mặc Phong Hoa một phen.
Ánh mắt Thư Lâu liếc về phía đồ đệ mặt không có gì biểu tình, hắn tuy rằng biết khi “Thất Dạ” Rời đi thời gian dài Mặc Phong Hoa tất nhiên sẽ kết giao với người khác, chỉ là hắn không biết vì cái gì, thấy hai người kia trò chuyện ngươi một lời ta một ngữ hảo giống như lão bằng hữu trong lòng liền rất không thoải mái, nhất là Mặc Phong Hoa hiển nhiên không đem việc nước trà hắn uống không biết bị thả thứ gì đó để ở trong lòng.
“Đừng cố cùng ta nói chuyện phiếm, ngươi xem sư phó của ngươi cũng không cao hứng .” Hồng Liên giáo chủ chế nhạo cười nói.
“Không bằng trước nói cho ta biết trong nước trà thả cái gì?” Thư Lâu thanh âm bực bội nói.
Hồng Liên giáo chủ dường như ồn ào ở bên cạnh nói:“ Xuân tình độc đến từ Ma Đô, nếu là người thường ăn vào sẽ rơi vào ***, nếu là người vô tình vô ái ăn vào, liền giống như nước bình lặng sẽ không mang đến bất cứ hiệu quả gì .”
Xem bộ dáng Thư Lâu hiện tại , rõ ràng là thuộc về người sau .
/61
|