Một linh hồn của người trưởng thành, một anh nhi không có cách nào tự do hoạt động, Thư Lâu rất khó giống một hài tử bình thường nhắm mắt lại một cái là ngủ vài canh giờ như vậy.
May mắn là có hai nữ hầu chăm sóc, có thể nghe hai người trò chuyện các loại sự tình về vương hoặc triều đình.
Đối với Thư Lâu mà nói ,việc nóng lòng muốn lý giải thế giới này không thể nghi ngờ là điều duy nhất khiến hắn cảm thấy thích, nhưng đến buổi tối, có thể là bởi vì ban ngày ngủ đã quá nhiều , mà thế giới này người lại thích đi ngủ sớm, Thư Lâu hiện tại thập phần nhàm chán nằm trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng rộng rãi ngẩn người.
Cái tên nam nhân gọi là cái gì Mặc Phong Hoa nói muốn nuôi nấng chiếu cố hắn, lúc bình thường cũng rất khó gặp được.
Trong phòng to như vậy một mảnh im lặng, cô hầu nữ đang nằm trên tấm phô (*) dưới đất bên cạnh giường anh nhi của hắn, lúc này đang ngủ say, tiếng hít thở đều đều khiến Thư Lâu biết trong phòng cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Người một khi an tĩnh lại sẽ dễ dàng lâm vào trầm tư suy nghĩ, Thư Lâu cũng không ngoại lệ.
Hắn mấy ngày nay đều đang suy nghĩ về con đường tương lai của hắn, không có khát vọng gì quá lớn, hắn cũng chỉ muốn trãi qua những ngày yên tĩnh thoải mái, ban đầu đối với việc lão cha của mình là Hoàng đế hắn còn rất cao hứng , nhưng là bình tĩnh nghĩ lại thì cảm giác cũng không phải tốt như vậy, cung đình là nơi sự tình loạn thất bát tao tương đối nhiều, ngay cả hiện tại thoạt nhìn có một quốc sư rất lợi hại dưỡng mình, cũng không đại biểu về sau sẽ trở thành vật cách điện cho những nguy hiểm của hắn.
Xuất thần rất lâu , một ít thanh âm rất nhỏ trong phòng rất nhanh liền gợi ra chú ý của Thư Lâu.
Nữ hầu bên cạnh vẫn như cũ ngủ đến say sưa, dường như không có bất cứ ảnh hưởng, Thư Lâu bán nghiêng thân mình ngủ, phương hướng cửa phòng nghỉ đối diện nên hắn có thể hơi hơi mở to mắt nhìn thấy hết thảy trong phòng, tỷ như nói không biết khi nào thì có một bóng người đen tuyền chạy vào phòng.
Thư Lâu cũng không có ngây thơ đến nỗi nghĩ đêm hôm khuya khoắt một hắc ảnh xuất hiện trong phòng hắn là vì đến tản bộ , hẳn là muốn làm gì đó hơn a?
Tâm đề mạc danh (trái tim dâng lên một cảm xúc khó tả), hắn chỉ là một anh nhi giống như miếng thịt gà nằm trên thớt gỗ hoàn toàn không có lực phòng thủ, nếu đối phương tới là vì hắn , hắn căn bản không có đường sống để phản kháng.
Hy vọng chỉ có thể ký thác trên người hầu nữ ngủ đến say sưa bên cạnh, khi đối phương tiếp cận, Thư Lâu cũng không quản nữa , liền há miệng phát ra tiếng khóc anh nhi nỉ non, có thể nói là tê tâm liệt phế.
Thư Lâu đột nhiên hành động như vậy hiển nhiên khiến cái hắc ảnh kia hơi sửng sốt, đúng theo hy vọng của Thư Lâu, nữ hầu bên cạnh tựa hồ có dấu hiệu thanh tỉnh, đáng tiếc còn chưa chờ hắn nhẹ nhõm một hơi, hắn liền nhìn thấy cái hắc ảnh kia đột nhiên lập tức bỏ chạy vào trong thân thể nữ hầu.
Đây là có chuyện gì a?Tóm lại thoạt nhìn không phải cái sự tình tốt đẹp gì.
Thư Lâu lập tức kêu đến âm thanh lớn hơn nữa, thân thể nữ hầu đã bị chiếm dụng đứng lên đạm mạc nhìn hắn một cái, tiếng anh nhi khóc nỉ non gợi ra chú ý của thủ vệ ngoài phòng, nhưng nữ phó rất nhanh liền đối người bên ngoài hô lên :“Điện hạ đói bụng.”
Một bên vừa nói một bên đến trước mặt Thư Lâu vẽ một bộ dáng phù chú, yết hầu giống như bị người kháp trụ, thanh âm dần dần dừng lại, mà hô hấp của hắn cũng bị bức giảm bớt một chút lại một chút.
Xong rồi, lại chết.
Tứ chi Anh nhi non mềm đang giãy dụa vô ít, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn cũng dần dần bắt đầu trương đến mức đỏ bừng, Thư Lâu cố gắng giương miệng hô hấp, nhưng hắn chỉ có thể hô hấp vào không khí càng ngày càng ít.
Hắn còn chưa muốn chết.
Giờ khắc này, sinh mệnh có vẻ thật mong manh .
Vào thời điểm Thư Lâu bắt đầu bi thống đời này của hắn quá mức ngắn ngủi, cỗ lực lượng kháp trụ cổ của hắn đột nhiên chi gian(trong khoảng thời gian đột ngột) liền biến mất không còn dấu vết .
Hắc ảnh trước mắt dần dần trượt xuống, thay vào đó , dưới ánh trăng ảm đạm quốc sư rõ ràng vẫn là khuôn mặt như cũ, nhưng đây là lần đầu tiên Thư Lâu thấy trong mắt Mặc Phong Hoa cất dấu hương vị tức giận cùng tự trách.
Nguyên lai người này vẫn là lo lắng cho mình a.
(*) Tấm phô : giống như tấm chiếu mỏng của mình
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hết chương 4
May mắn là có hai nữ hầu chăm sóc, có thể nghe hai người trò chuyện các loại sự tình về vương hoặc triều đình.
Đối với Thư Lâu mà nói ,việc nóng lòng muốn lý giải thế giới này không thể nghi ngờ là điều duy nhất khiến hắn cảm thấy thích, nhưng đến buổi tối, có thể là bởi vì ban ngày ngủ đã quá nhiều , mà thế giới này người lại thích đi ngủ sớm, Thư Lâu hiện tại thập phần nhàm chán nằm trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng rộng rãi ngẩn người.
Cái tên nam nhân gọi là cái gì Mặc Phong Hoa nói muốn nuôi nấng chiếu cố hắn, lúc bình thường cũng rất khó gặp được.
Trong phòng to như vậy một mảnh im lặng, cô hầu nữ đang nằm trên tấm phô (*) dưới đất bên cạnh giường anh nhi của hắn, lúc này đang ngủ say, tiếng hít thở đều đều khiến Thư Lâu biết trong phòng cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Người một khi an tĩnh lại sẽ dễ dàng lâm vào trầm tư suy nghĩ, Thư Lâu cũng không ngoại lệ.
Hắn mấy ngày nay đều đang suy nghĩ về con đường tương lai của hắn, không có khát vọng gì quá lớn, hắn cũng chỉ muốn trãi qua những ngày yên tĩnh thoải mái, ban đầu đối với việc lão cha của mình là Hoàng đế hắn còn rất cao hứng , nhưng là bình tĩnh nghĩ lại thì cảm giác cũng không phải tốt như vậy, cung đình là nơi sự tình loạn thất bát tao tương đối nhiều, ngay cả hiện tại thoạt nhìn có một quốc sư rất lợi hại dưỡng mình, cũng không đại biểu về sau sẽ trở thành vật cách điện cho những nguy hiểm của hắn.
Xuất thần rất lâu , một ít thanh âm rất nhỏ trong phòng rất nhanh liền gợi ra chú ý của Thư Lâu.
Nữ hầu bên cạnh vẫn như cũ ngủ đến say sưa, dường như không có bất cứ ảnh hưởng, Thư Lâu bán nghiêng thân mình ngủ, phương hướng cửa phòng nghỉ đối diện nên hắn có thể hơi hơi mở to mắt nhìn thấy hết thảy trong phòng, tỷ như nói không biết khi nào thì có một bóng người đen tuyền chạy vào phòng.
Thư Lâu cũng không có ngây thơ đến nỗi nghĩ đêm hôm khuya khoắt một hắc ảnh xuất hiện trong phòng hắn là vì đến tản bộ , hẳn là muốn làm gì đó hơn a?
Tâm đề mạc danh (trái tim dâng lên một cảm xúc khó tả), hắn chỉ là một anh nhi giống như miếng thịt gà nằm trên thớt gỗ hoàn toàn không có lực phòng thủ, nếu đối phương tới là vì hắn , hắn căn bản không có đường sống để phản kháng.
Hy vọng chỉ có thể ký thác trên người hầu nữ ngủ đến say sưa bên cạnh, khi đối phương tiếp cận, Thư Lâu cũng không quản nữa , liền há miệng phát ra tiếng khóc anh nhi nỉ non, có thể nói là tê tâm liệt phế.
Thư Lâu đột nhiên hành động như vậy hiển nhiên khiến cái hắc ảnh kia hơi sửng sốt, đúng theo hy vọng của Thư Lâu, nữ hầu bên cạnh tựa hồ có dấu hiệu thanh tỉnh, đáng tiếc còn chưa chờ hắn nhẹ nhõm một hơi, hắn liền nhìn thấy cái hắc ảnh kia đột nhiên lập tức bỏ chạy vào trong thân thể nữ hầu.
Đây là có chuyện gì a?Tóm lại thoạt nhìn không phải cái sự tình tốt đẹp gì.
Thư Lâu lập tức kêu đến âm thanh lớn hơn nữa, thân thể nữ hầu đã bị chiếm dụng đứng lên đạm mạc nhìn hắn một cái, tiếng anh nhi khóc nỉ non gợi ra chú ý của thủ vệ ngoài phòng, nhưng nữ phó rất nhanh liền đối người bên ngoài hô lên :“Điện hạ đói bụng.”
Một bên vừa nói một bên đến trước mặt Thư Lâu vẽ một bộ dáng phù chú, yết hầu giống như bị người kháp trụ, thanh âm dần dần dừng lại, mà hô hấp của hắn cũng bị bức giảm bớt một chút lại một chút.
Xong rồi, lại chết.
Tứ chi Anh nhi non mềm đang giãy dụa vô ít, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn cũng dần dần bắt đầu trương đến mức đỏ bừng, Thư Lâu cố gắng giương miệng hô hấp, nhưng hắn chỉ có thể hô hấp vào không khí càng ngày càng ít.
Hắn còn chưa muốn chết.
Giờ khắc này, sinh mệnh có vẻ thật mong manh .
Vào thời điểm Thư Lâu bắt đầu bi thống đời này của hắn quá mức ngắn ngủi, cỗ lực lượng kháp trụ cổ của hắn đột nhiên chi gian(trong khoảng thời gian đột ngột) liền biến mất không còn dấu vết .
Hắc ảnh trước mắt dần dần trượt xuống, thay vào đó , dưới ánh trăng ảm đạm quốc sư rõ ràng vẫn là khuôn mặt như cũ, nhưng đây là lần đầu tiên Thư Lâu thấy trong mắt Mặc Phong Hoa cất dấu hương vị tức giận cùng tự trách.
Nguyên lai người này vẫn là lo lắng cho mình a.
(*) Tấm phô : giống như tấm chiếu mỏng của mình
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hết chương 4
/61
|