“Sao các ngươi lại gây gổ rồi? Bạch Vũ Mộng vừa tiễn bước Đức phi và Mẫn Quý Phi, đi đến bên này thì đã nghe thấy hai người nói chuyện, suy nghĩ một chút thì sẽ biết được là chuyện gì xảy ra.
Hai người thấy Bạch Vũ Mộng đi lại, tuy có chút kinh ngạc nhưng vẫn không kiềm chế được sự tức giận: Thích ai là chuyện của nàng, ít nhất lúc trước khi nàng thích ta, không có yêu mến bất cứ kẻ nào! Bách Lí Dật Thanh mở miệng.
Phải không, sao ngươi biết nàng chưa từng thích người khác, ngươi không hề biết chuyện hồi nhỏ của nàng, ngươi cho là hiện tại ngươi còn có tư cách để yêu nàng sao? Duẫn Minh Hi nói không chút khách sáo.
Được rồi, các ngươi còn không im đi, chút chuyện nhỏ này có gì mà ồn ào, thích thì phải giữ lấy, đứng đây ầm ĩ có ích lợi gì! Bạch Vũ Mộng có chút tức giận mở miệng.
Nếu có thể ta tình nguyện cái bí mật đó không phải là bí mật! Bách Lí Dật Thanh nói xong câu đó liền xoay người bỏ đi, thân mình ốm yếu của hắn lung lay trong gió, nhưng không cách nào lay động những lời nói kiên định của hắn vừa rồi.
Bạch Vũ Mộng kinh ngạc nhìn Bách Lí Dật Thanh đi xa, lúc trước thì kiên định nói muốn bí mật này mãi mãi là bí mật, bây giờ thì lại nói vậy, sự uy hiếp của Duẫn Minh Hi đối với hắn thật sự có ảnh hưởng lớn như vậy sao?
Mộ Túy Tình lại nghe thấy chuyện có liên quan đến bí mật đó, tâm trạng đã gần sụp đổ rốt cục không chống đỡ nổi nữa, đầu óc choáng váng, nhìn khuôn mặt lo lắng của Duẫn Minh Hi và Bạch Vũ Mộng trước mắt không rõ nữa, rồi ngã xuống.
Sắp xếp chỗ nghỉ cho Mộ Túy Tình xong, đốt chút hương an thần cho nàng thì Bạch Vũ Mộng và Duẫn Minh Hi mới đi ra khỏi phòng, hai người đi song song với nhau một hồi, rồi mới mở miệng: Nghĩ thông suốt rồi sao?
Duẫn Minh Hi mím môi, suy nghĩ một hồi mới mở miệng: Chắc là vậy, ta cảm thấy kết cục của ta đã được xác định rồi, hiện tại, chẳng qua là giãy dụa trước cái chết thôi! Nói xong thì nở nụ cười chế giễu, bóng lưng cô đơn biến mất trong gió lạnh.
Khi nào thì một nam nhân tao nhã luôn cầm quạt tươi cười đã quên mất cách cười, sự chấp nhất hắn đau khổ tìm kiếm nhiều năm như vậy!
Bạch Vũ Mộng khẽ thở dài, mỏi mệt về tới phòng, mở to mắt nằm ở trên giường, suy nghĩ của Bạch Vũ Mộng có chút hỗn loạn, ngửi thấy một mùi hương rất dễ chịu rồi dần dần ngủ thiếp đi.
Buổi sáng tỉnh lại, tinh thần Bạch Vũ Mộng thoải mái duỗi người không biết sao mấy
Hai người thấy Bạch Vũ Mộng đi lại, tuy có chút kinh ngạc nhưng vẫn không kiềm chế được sự tức giận: Thích ai là chuyện của nàng, ít nhất lúc trước khi nàng thích ta, không có yêu mến bất cứ kẻ nào! Bách Lí Dật Thanh mở miệng.
Phải không, sao ngươi biết nàng chưa từng thích người khác, ngươi không hề biết chuyện hồi nhỏ của nàng, ngươi cho là hiện tại ngươi còn có tư cách để yêu nàng sao? Duẫn Minh Hi nói không chút khách sáo.
Được rồi, các ngươi còn không im đi, chút chuyện nhỏ này có gì mà ồn ào, thích thì phải giữ lấy, đứng đây ầm ĩ có ích lợi gì! Bạch Vũ Mộng có chút tức giận mở miệng.
Nếu có thể ta tình nguyện cái bí mật đó không phải là bí mật! Bách Lí Dật Thanh nói xong câu đó liền xoay người bỏ đi, thân mình ốm yếu của hắn lung lay trong gió, nhưng không cách nào lay động những lời nói kiên định của hắn vừa rồi.
Bạch Vũ Mộng kinh ngạc nhìn Bách Lí Dật Thanh đi xa, lúc trước thì kiên định nói muốn bí mật này mãi mãi là bí mật, bây giờ thì lại nói vậy, sự uy hiếp của Duẫn Minh Hi đối với hắn thật sự có ảnh hưởng lớn như vậy sao?
Mộ Túy Tình lại nghe thấy chuyện có liên quan đến bí mật đó, tâm trạng đã gần sụp đổ rốt cục không chống đỡ nổi nữa, đầu óc choáng váng, nhìn khuôn mặt lo lắng của Duẫn Minh Hi và Bạch Vũ Mộng trước mắt không rõ nữa, rồi ngã xuống.
Sắp xếp chỗ nghỉ cho Mộ Túy Tình xong, đốt chút hương an thần cho nàng thì Bạch Vũ Mộng và Duẫn Minh Hi mới đi ra khỏi phòng, hai người đi song song với nhau một hồi, rồi mới mở miệng: Nghĩ thông suốt rồi sao?
Duẫn Minh Hi mím môi, suy nghĩ một hồi mới mở miệng: Chắc là vậy, ta cảm thấy kết cục của ta đã được xác định rồi, hiện tại, chẳng qua là giãy dụa trước cái chết thôi! Nói xong thì nở nụ cười chế giễu, bóng lưng cô đơn biến mất trong gió lạnh.
Khi nào thì một nam nhân tao nhã luôn cầm quạt tươi cười đã quên mất cách cười, sự chấp nhất hắn đau khổ tìm kiếm nhiều năm như vậy!
Bạch Vũ Mộng khẽ thở dài, mỏi mệt về tới phòng, mở to mắt nằm ở trên giường, suy nghĩ của Bạch Vũ Mộng có chút hỗn loạn, ngửi thấy một mùi hương rất dễ chịu rồi dần dần ngủ thiếp đi.
Buổi sáng tỉnh lại, tinh thần Bạch Vũ Mộng thoải mái duỗi người không biết sao mấy
/205
|