Nhị trưởng lão dừng một chút, đột nhiên suy nghĩ lý do để Bạch Vũ Mộng không đạt được điều kiện...
Ta nói cũng không sai, chẳng lẽ vị Bạch cô nương và Thu công tử này không phải do Duẫn Ức Liễu sinh ra cùng với nam nhân bên ngoài sao? Nên biết rằng Bồng Lai Đảo có quy định là không thể kết hôn với người bên ngoài, Duẫn Ức Liễu làm trái với quy định, chẳng lẽ đảo chủ cũng muốn làm trái với sao? Nhị trưởng lão bất chấp mọi thứ hiên ngang lẫm liệt mở miệng.
Ngươi... Duẫn Hoành Triết bị hắn làm cho tức đến mức nói không nên lời, xem ra Nhị trưởng lão thật sự muốn gây rối mà, không ngờ hắn lại nghĩ ra lý do này.
Nhị trưởng lão hung ác cười nham hiểm, tiếp tục mở miệng: Dòng máu của bọn họ đã không thuần thì nàng ta cũng không có tư cách đặt điều kiện!
Bạch Vũ Mộng nhíu mày, Nhị trưởng lão này cũng không phải kẻ dễ bắt nạt! Nghĩ vậy, bỗng nhiên cười, mở miệng: Nhị trưởng lão đã biết ta không có tư cách vậy thì sao ngay từ lúc bắt đầu lại không nói mà đợi đến bây giờ mới nói, hay là ngươi vốn không muốn để cho ta đạt được điều kiện đó?
Dừng một chút, lại tiếp tục mở miệng: A, nếu ta nhớ không lầm thì cháu gái Minh Tĩnh của Nhị trưởng lão cũng có thành tích gần bằng với ta và Lâm Uyển Uyển, hay là Nhị trưởng lão muốn mượn cơ hội để báo thù cho con trai ngoan Minh Huy của mình?
Bạch Vũ Mộng luôn cười, nhưng chữ nào cũng đâm vào tim người khác, khiến Minh Tu nghe xong thì run rẩy cả người, nhưng may là bình tĩnh lại nhanh chóng, không cam lòng nhìn Bạch Vũ Mộng.
Mặc kệ thế nào, ngươi vẫn không thuần, chẳng qua chỉ là một đứa con hoang thôi có gì mà đắc ý, ai biết được ngươi có mang đến họa sát thân cho Bồng Lai Đảo không.
Ừ, nói có đạo lý. Bạch Vũ Mộng nhẹ gật đầu, bị tức đến mức nở nụ cười, ánh mắt dần dần đầy ý lạnh làm cho người ta không rét mà run.
Ta là một đứa con hoang sao? Bạch Vũ Mộng chỉ vào bản thân, hỏi lại Minh Tu, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Lam Hạo Thần, vô tội nói: Gần đây tay hơi ngứa thì làm sao đây, ta đã bị nói thành con hoang rồi.
Lam Hạo Thần yêu chiều vuốt tóc của nàng: Không sao, cứ việc đánh đi, ta chống lưng cho nàng, hơn nữa còn có Thái tử ca ca của nàng ở đây, không ai dám trách nàng.”
Giọng điệu Lam Hạo Thần nhẹ nhàng, nhưng lại tạo ra một trận sóng to, tất cả mọi người đều ngoáy lỗ tai để chắc
Ta nói cũng không sai, chẳng lẽ vị Bạch cô nương và Thu công tử này không phải do Duẫn Ức Liễu sinh ra cùng với nam nhân bên ngoài sao? Nên biết rằng Bồng Lai Đảo có quy định là không thể kết hôn với người bên ngoài, Duẫn Ức Liễu làm trái với quy định, chẳng lẽ đảo chủ cũng muốn làm trái với sao? Nhị trưởng lão bất chấp mọi thứ hiên ngang lẫm liệt mở miệng.
Ngươi... Duẫn Hoành Triết bị hắn làm cho tức đến mức nói không nên lời, xem ra Nhị trưởng lão thật sự muốn gây rối mà, không ngờ hắn lại nghĩ ra lý do này.
Nhị trưởng lão hung ác cười nham hiểm, tiếp tục mở miệng: Dòng máu của bọn họ đã không thuần thì nàng ta cũng không có tư cách đặt điều kiện!
Bạch Vũ Mộng nhíu mày, Nhị trưởng lão này cũng không phải kẻ dễ bắt nạt! Nghĩ vậy, bỗng nhiên cười, mở miệng: Nhị trưởng lão đã biết ta không có tư cách vậy thì sao ngay từ lúc bắt đầu lại không nói mà đợi đến bây giờ mới nói, hay là ngươi vốn không muốn để cho ta đạt được điều kiện đó?
Dừng một chút, lại tiếp tục mở miệng: A, nếu ta nhớ không lầm thì cháu gái Minh Tĩnh của Nhị trưởng lão cũng có thành tích gần bằng với ta và Lâm Uyển Uyển, hay là Nhị trưởng lão muốn mượn cơ hội để báo thù cho con trai ngoan Minh Huy của mình?
Bạch Vũ Mộng luôn cười, nhưng chữ nào cũng đâm vào tim người khác, khiến Minh Tu nghe xong thì run rẩy cả người, nhưng may là bình tĩnh lại nhanh chóng, không cam lòng nhìn Bạch Vũ Mộng.
Mặc kệ thế nào, ngươi vẫn không thuần, chẳng qua chỉ là một đứa con hoang thôi có gì mà đắc ý, ai biết được ngươi có mang đến họa sát thân cho Bồng Lai Đảo không.
Ừ, nói có đạo lý. Bạch Vũ Mộng nhẹ gật đầu, bị tức đến mức nở nụ cười, ánh mắt dần dần đầy ý lạnh làm cho người ta không rét mà run.
Ta là một đứa con hoang sao? Bạch Vũ Mộng chỉ vào bản thân, hỏi lại Minh Tu, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Lam Hạo Thần, vô tội nói: Gần đây tay hơi ngứa thì làm sao đây, ta đã bị nói thành con hoang rồi.
Lam Hạo Thần yêu chiều vuốt tóc của nàng: Không sao, cứ việc đánh đi, ta chống lưng cho nàng, hơn nữa còn có Thái tử ca ca của nàng ở đây, không ai dám trách nàng.”
Giọng điệu Lam Hạo Thần nhẹ nhàng, nhưng lại tạo ra một trận sóng to, tất cả mọi người đều ngoáy lỗ tai để chắc
/205
|