“Andreu, tại sao cậu một mình đến nơi đây?”
“Tôi là đến trước, bọn họ là nhóm thứ hai.”
“Xảy ra chuyện gì à?” Bạch Hành quan tâm hỏi, theo biểu hiện trước kia của Andreu nhìn xem anh ta hẳn là sẽ không bỏ được Lankers một mình đến đây.
Trên mặt Andreu lộ ra nụ cười thần bí, “Tôi tất nhiên là có lý do, chuyện này về sau các anh sẽ biết được. Không nói chuyện này, hai người các anh ——” Ánh mắt anh trên cơ thể gắt gao dán chặt của Bạch Hành cùng Tiểu Ngân lúc này chuyển hai vòng, “Bên nhau?”
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân nhìn thoáng qua đối phương lẫn nhau, thần sắc tự nhiên yên ổn, lúc sau gật đầu.
“Chúng tôi bên nhau, vẫn luôn bên nhau, từ trước đây đến về sau.” Bạch Hành cầm tay Tiểu Ngân, cảm nhận được sức mạnh của anh vững vàng nắm ngược lại mình.
Andreu có chút ngơ ngác nhìn bọn họ trong chốc lát, mới lộ ra một nụ cười đẹp trai lại trêu chọc, “Thật tốt.”
Bạch Hành ôn hòa mỉm cười: “Cám ơn.”
“Khỏi cần. Đúng rồi, lát nữa giới thiệu cho các anh một người.”
“Ai?”
“Anh trai của Lankers, người thừa kế chính thống của gia tộc Orly, quan chỉ huy vận chuyển vật tư lần này – Maude Orly.”
Nói xong, Andreu đứng dậy hướng đi ra ngoài, ý bảo Bạch Hành cùng Tiểu Ngân đuổi theo.
Bọn họ đi theo Andreu đi tới kho hàng vật tư nằm ở ngoài pháo đài Snow, nơi đây có quân đội canh giữ chuyên biệt, lấy đảm bảo an toàn vật tư. Ở trong loại chiến dịch quy mô lớn, vật tư tuyệt đối là quan trọng trong quan trọng!
Andreu hiển nhiên cùng vị quan chỉ huy kia rất quen thuộc, bởi vì mấy thị vệ tùy thân của quan chỉ huy đối với Andreu một hàng ba người không có nửa điểm ngăn trở để cho bọn họ tiến vào phòng của Maude Orly.
Sau đó, Bạch Hành chân chính hiểu ra – hóa ra thật sự có nam giới có thể dùng từ phong hoa tuyệt đại để hình dung.
Maude Orly thân là người thừa kế của gia tộc Orly gia tộc lớn số một số hai trên đại lục hiển nhiên là không có khả năng như em trai Lankers Orly của anh giống nhau trên dưới cả người đều tràn đầy hơi thở ngây thơ. Trên thực tế, anh là người nhìn qua vô cùng lợi hại – mặc dù anh lớn lên nhìn rất đẹp – nhưng cổ khí chất lạnh lẽ trên người anh luôn có thể làm cho ánh mắt mọi người từ trên khuôn mặt xinh đẹp của anh dời đi, ngược lại chú ý tới tồn tại của cả người anh, rồi sau đó lại sẽ thấy tinh thần cũng biến đui mù.
Khí chất cuốn lên sắc bén mà cao quý, vẻ ngoài siêu phàm thoát tục – không thể nghi ngờ Maude Orly là một người vĩ đại đến làm cho người ta ngay cả đố kị cũng không có biện pháp sinh ra.
“Maude, bọn họ chính là Bạch Hành và Bạch Ngân, Lankers hẳn là đã nói qua với anh.”
Thời điểm bọn họ đi vào Maude Orly đang xem một phần văn kiện, sau khi nghe thấy lời của Andreu, anh tùy tay buông văn kiện. Rất có lễ độ đứng ở trước mặt bọn họ.
“Chào các anh, tôi là Maude Orly, là anh trai của Lankers.” Thái độ của anh ta ôn hòa ngoài dự kiến, Bạch Hành đoán việc này có thể cùng Lankers có quan hệ. Xem ra tên nhóc kia ở trước mặt người anh trai này nói không ít lời tốt.
“Chào anh.” Bạch Hành cũng khách khí mỉm cười đáp lại, thiện ý như vậy của một người mặc kệ là vẻ ngoài hay là khí chất đều cực kỳ xuất sắc rất khó làm cho người ta cự tuyệt.
Mắt lạnh của Tiểu Ngân ở trên người Maude quét hai mắt, sau đó gật đầu.
“Hai người là anh em sao?”
Bạch Hành có chút kinh ngạc vì Maude lại hỏi ra một vấn đề có chút đề cập đến riêng tư như vậy – anh ta nhìn qua không giống như là người sẽ liên quan đến việc này. Chẳng qua, anh vẫn là rất thản nhiên trả lời vấn đề này.
“Không, chúng tôi không phải anh em.”
“Nhìn hình dáng của bọn họ cũng phải biết bọn họ không phải anh em đi,” Andreu nhún nhún vai có chút nói giỡn nói, “Chẳng qua, Bạch, Ngân, tên hai người các anh rất dễ làm cho người ta hiểu lầm a.”
“Không sao cả.” Bạch Hành không quan trọng trả lời nói, người khác thấy thế nào cùng bọn không quan hệ.
“Trước kia là không quan hệ, nhưng mà hiện tại các anh không bất đồng sao.”
Bạch Hành kỳ quái nhìn xem Andreu, Andreu mặc dù là một người bạn cũng được, nhưng cũng là một con cháu quý tộc tâm cơ thâm trầm tiêu chuẩn, anh ta không phải loại người tùy tiện cái gì cũng không hiểu đem chuyện gì cũng tùy tiện a.
Chuyện của anh cùng Tiểu Ngân mặc dù cũng không để ý có hay không người khác biết, nhưng mà cũng sẽ không tùy tiện để làm ai cũng biết. Andreu rất hiểu được quy tắc người trưởng thành ở chung sẽ không phải không biết mấy cái này, anh ta vì sao ở trong lần đầu tiên gặp mặt Maude đồng dạng không đơn giản lại ở trước mặt đem quan hệ giữa bọn họ phơi ra ánh sáng chứ?
Chẳng lẽ – Bạch Hành nhìn về phía Maude – anh trai Lankers phản đối cậu ta cùng một người đàn ông bên nhau?
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Hành lại thật ra nghĩ thấy có chút dở khóc dở cười, Andreu này hoàn toàn nhầm trọng điểm a.
Anh ta ngay cả Lankers cũng chưa thu phục đi, người ta đối với anh ta căn bản không có ý tứ phương diện kia, hơn nữa bên ngoài cũng không có dấu hiệu phát sinh tình cảm, chỉ đem anh trai cậu ta thu phục có ích gì!
Thật là – còn thua Tiểu Ngân nhà anh, Tiểu Ngân nhà anh còn vừa lên thì đã biết rõ ‘Thân mật’ cùng ‘Tiến vào’ nè – trực tiếp đánh trúng điểm mấu chốt của đàn ông.
Quả nhiên, đôi mày tinh tế gần như xinh đẹp của Maude gắt gao cau lại, đôi môi phấn hồng mà hình dạng đẹp đến gần như gợi cảm cũng mím chặt. Trong đôi mắt nhìn về phía Andreu mang theo vài phần thần sắc phức tạp – Bạch Hành nghĩ thấy trong đó tuyệt đối bao hàm vài phần không bất thiện.
Cho dù như thế, ánh mắt anh nhìn về phía Bạch Hành và Tiểu Ngân lại không có biến hóa. Nói thật, Bạch Hành cũng nhìn không ra trong cặp mắt xinh đẹp mà thâm thúy kia rốt cuộc bao hàm tình cảm gì – ngoài cảm giác Tiểu Ngân nói cho anh, dã thú ấy mà, tại phương diện trực giác của dã thú luôn có ưu thế mà con người không thể so được.
Đến lúc này cũng vừa lúc làm Bạch Hành xác định quan điểm của mình – Maude không đồng ý đem em trai của mình giao cho một người đàn ông, như thế một người đàn ông nhìn qua thì rất lợi hại đã trở thành trở ngại cho tình yêu, Andreu thật đúng là tiền đồ nan kham a.
“Sau khi trở về Lankers vẫn luôn ở trước mặt tôi nói hai anh rất là tốt, thật sự làm cho người anh này cũng có chút đố kị.” Maude không phản ứng Andreu, cười nhẹ đối với Bạch Hành và Tiểu Ngân nói.
Bạch Hành cười trả lời: “Phải không? Lankers có khỏe không, chúng tôi từ thời điểm lần đầu tiên gặp mặt thì đã rất hợp duyên, tôi rất thích tính cách đơn thuần thiện lương của cậu ấy.”
Lời của Bạch Hành làm trong thái độ của Maude càng nhiều vài phần thiện ý, nhìn qua anh ta thật sự rất yêu thương đứa em Lankers này.
“Ai, có đôi khi tính cách của Tiểu Lan cũng sẽ làm cho người ta rất đau đầu. Các anh cũng biết sinh tồn trong gia tộc lớn cũng không dễ dàng như thế, em ấy từ nhỏ đến lớn không biết nếm qua bao nhiêu lần thua thiệt, nhưng trưởng thành không nhanh, thật sự là làm cho người ta lo lắng.”
Cho dù ở đây làm loại chuyện lảm nhảm nhớ em trai làm cho người ta lo lắng, Maude cũng vẫn có thể bảo trì khí chất cùng dáng vẻ hoàn mỹ.
“Tôi nghĩ cậu ấy có thể luôn luôn giữ nguyên phẩm hạnh tốt đẹp như vậy cũng không thoát ra được bảo hộ của anh đi?”
Bạch Hành mỉm cười nói.
Maude mang theo mỉm cười thận trọng của quý tộc, “Không, kỳ thật tôi cũng không làm gì.”
“Đi thôi.”
Tiểu Ngân đột nhiên mở miệng, cúi đầu đối với Bạch Hành nói.
Lời đột ngột của hắn làm ánh mắt của người trong phòng đều tập trung trên người hắn.
Bạch Hành nhìn về phía ánh mắt của hắn, sau đó gật đầu, đầu chuyển hướng Maude, “Ngại quá, chúng tôi còn có chút chuyện, đi trước.” Mỉm cười trên mặt mang theo vài phần xin lỗi thỏa đáng.
Sau khi đi ra Bạch Hành cười ngẩng đầu.
“Anh cảm giác được.”
“Ừ.”
Bạch Hành chủ động dắt tay Tiểu Ngân, cười đến vạn phần xán lạn.
“Maude mặc dù là anh trai của Lankers, nhưng anh ta rất hoàn mỹ, cho nên cho dù vô ý, anh ta cũng làm cho người ta có một loại cảm giác cao cao tại thượng, tôi không quá giỏi ở chung với người như thế. Hơn nữa, lúc ở cùng anh ta cảm thấy không rõ anh ta suy nghĩ cái gì, rất không an toàn. Mặc dù anh ta nhìn qua rất cảnh đẹp ý vui, nhưng thường xuyên nói một ít ngay cả chính mình cũng chẳng biết gọi là gì cảm thấy rất không thú vị.”
Tiểu Ngân gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Chính là bởi vì cảm giác được cảm xúc của Bạch Hành hắn mới có thể đề xuất rời khỏi nơi đó, mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì, hắn đều không hy vọng làm Bạch Hành cảm thấy không vui.
“Ngươi không cần nhẫn nại.” Hắn còn thật sự dặn dò.
Nghe được lời của anh, Bạch Hành cười rất vui vẻ, một loại cảm giác ấm áp bao phủ cả người anh – cảm giác được người cưng chiều như vậy thật sự là không tệ!
“Cũng không tính là nhẫn nại, nói tiếp, anh ta dù sao cũng là anh trai của Lankers, hơn nữa hình như không có ác ý. Là không có ác ý đi?” Loại chuyện này vẫn là hỏi Tiểu Ngân khá an toàn hơn.
“Không có.”
…
Ngày hôm sau, Nguyên soái Weson hạ lệnh – tiến hành cuộc chiến phản công!
Binh lính luôn luôn đều dựa vào tường băng của Bạch Hành làm bị động phản kích sau khi tường băng biến mất thì giơ binh khí bắt đầu hướng tiến lên trước, mọi người trên đường gặp phải kẻ địch toàn bộ đều muốn tiêu diệt!
Binh khí tác chiến thời gian dài tạo thành mài mòn nghiêm trọng không hề lóe ra hàn quang, nhưng chúng nó vẫn sắc bén như trước, ở trên tay binh lính không ngừng hướng tới cương thi đi qua.
Đồng dạng, liên tục vài ngày đều không có xuất hiện tình trạng binh lính thương vong bị đánh vỡ. Từ cuộc chiến phản công bắt đầu khai hỏa thì liên tục có binh lính bị thương thậm chí tử vong.
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân hai ma pháp sư thủ tịch này thật không có cùng đội ngũ ma pháp sư cùng nhau chiến đấu ở hậu phương chiến trường.
“Andreu, chúng tôi muốn lên tiền tuyết chiến đấu, hiện tại quyền chỉ huy của ma pháp sư giao cho cậu. Cậu nghĩ thấy mình có thể làm được việc này sao?”
Bạch Hành giương mắt hữu thần hỏi Andreu.
Ở trong đội ngũ ma pháp sư không phải không có ai so với Andreu lợi hại hơn, nhưng mà luận nhân duyên cùng năng lực chỉ huy, nói về trí tuệ tác chiến cùng kinh nghiệm tác chiến đoàn thể, tổng hợp thực lực của Andreu tuyệt đối tên hạng được gần trước, huống hồ Bạch Hành và Tiểu Ngân quen thuộc ma pháp cũng như con người Andreu.
Andreu sửng sốt một chút, thực tế toàn bộ ma pháp sư đều ngây ngẩn cả người. Tuy rằng, ở trên chiến trường ma pháp sư thật sự là một đám người tự do nhất tùy tâm sở dục nhất, chẳng qua vừa mới bắt đầu trận chiến đã trực tiếp đem thủ hạ vứt bỏ bản thân chạy đến phía trước tác chiến cũng hơi quá đáng chút…
“Tôi nói, hai người các anh cũng rất không chịu trách nhiệm đi.” Andreu thần tình hắc tuyến, hai người này, thật sự là làm cho người ta không nói được gì đến cực điểm.
Bạch Hành xấu hổ cười cười, làm như vậy quả thật không được tốt lắm, nhưng để cho bọn họ hai người cứ đợi ở đây nhìn xem binh lính tiền tuyến đẫm máu chiến đấu, bọn họ làm sao có thể làm được?
“Andreu, cậu nên biết hai người chúng tôi mặc dù thực lực cơ thể không tệ, nhưng ở phương diện chỉ huy vừa không có tài năng vừa không có kinh nghiệm, nhưng mà cậu không hề thế phải không? Người như bọn tôi càng thích hợp chiến đấu ở tiền tuyến chiến trường, mà không phải ở đây chỉ huy.”
Bạch Hành đỏ mặt biện bạch nói.
Andreu thở dài, phủi tay tựa như đuổi ruồi bọn họ, dùng một loại ngữ khí cực độ bất đắc dĩ nói: “Hãy đi đi, hãy đi đi, bên này tôi sẽ chống đỡ.”
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân lúc này mới áy náy cùng một đám ma pháp sư nói một câu xin lỗi, sau đó tay kéo tay bay đến chiến trường tiền tuyến.
“Andreu, bọn họ cứ như vậy đi rồi?”
Một ma pháp sư bình thường cùng Andreu quan hệ tương đối tốt đi lên tiến đến.
“Đúng vậy, thật sự là hai cái tên bốc đồng. Chẳng qua đúng như bọn họ nói, để bọn họ ở đây hiệu quả đạt được so ra kém hiệu quả bọn họ ở trên chiến trường giết địch.” Andreu nhìn thấy Bạch Hành cùng Tiểu Ngân dần dần bay xa nói. Sau đó, bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ cho ma pháp sư – không ai đề xuất dị nghị, phương diện này ngoại trừ năng lực của bản thân Andreu ra còn có một cái nguyên nhân là ở trong Đại Chiến, mức độ đặc quyền lớn nhất của ma pháp sư đã bị suy yếu, không phục theo chỉ huy, cho dù là ma pháp sư quý tộc cấp một cũng sẽ bị quân pháp xử trí.
“Chúng ta đi như vậy có phải là quá không ổn.” Bạch Hành quay đầu lại nhìn xem nhóm ma pháp sư bị bọn họ vứt bỏ sạch sẽ gọn gàng.
“Bọn họ thực lực quá yếu.” Tiểu Ngân đáp lại vô cùng rõ ràng.
Nghe anh nói như vậy, Bạch Hành rất may mắn bọn họ đã đi cách đủ xa, thủ hạ trên danh nghĩa của bọn họ không có nghe được lời của Tiểu Ngân.
“Chúng ta hiện tại đi đâu?”
“Phía sau đại quân Vong Linh, nơi đó có Vong Linh cấp cao.”
…
“Andreu——” Khi Andreu đem nhiệm vụ phân chia xong, thời điểm tính rằng chính mình cũng tự mình lên chiến trường thi triển ma pháp giết địch, một âm thanh quen thuộc từ phía sau vang lên.
Anh nhanh chóng xoay người, “Maude, anh tại sao lại đến đây?”
“Hỗ trợ chiến đấu.” Maude Orly không để ý ánh mắt kinh diễm của người xung quanh, thần sắc lạnh nhạt nói.
Andreu trừng lớn mắt, “Đừng nói giỡn, Maude, chúng ta quen biết đã lâu.” Nói xong, anh nghĩ một chút, như là nghĩ đến gì đó nói: “Bạch cùng Tiểu Ngân không ở đây, bọn họ đi đến tiền tuyến chiến đấu.”
Maude theo bản năng nhíu mày, “Bọn họ không phải ma pháp sư thủ tịch sao? Tại sao có thể vứt bỏ các anh lên phía trước? Hay đây là nhiệm vụ đặc thù của bọn họ?”
Quả nhiên là như thế!
Andreu thở dài, “Cá tính của bọn họ đều không rất thính hợp làm thủ tịch, cho nên hiện tại nhiệm vụ này tạm thời giao cho tôi. Maude, bọn họ rất đơn giản, không ác ý. Lankers rất thích bọn họ, cũng rất xem trọng bọn họ. Bạch và Tiểu Ngân mặc dù nhìn qua nói chuyện rất tốt, nhưng nếu chạm đến điểm mấu chốt của bọn họ, vậy hai vị đó khá là cực độ nguy hiểm, biết Sandro chứ, vừa thấy mặt đã bị bọn họ giết, hai người họ một chút cũng không chịu thua.”
“Là Tiểu Ngân kia làm đi?”
Maude Orly khẳng định nói. Anh liếc mắt đã nhìn ra được, trong hai người Tiểu Ngân mới là người lãnh khốc vô tình, mà Bạch Hành là một người chân chính ôn hòa thiện lương.
“Đúng, nhưng mà, Bạch tuyệt đối có phần tham dự. Anh ấy mặc dù rất ôn hòa, nhưng đối với kẻ địch xuống tay rất hung ác, hơn nữa rất nhiều chuyện anh ấy đều thấy rất rõ ràng. Anh ấy cùng Tiểu Ngân đều là tồn tại rất đặc biệt.”
Nói đến hai người bọn họ, Andreu cau mày, chung quy nghĩ thấy hai người kia làm sao cũng thấy không rõ, rồi lại đơn giản và dễ hiểu. Cảm giác rất mâu thuẫn!
Maude Orly không cho ý kiến xoay người, giơ ma trượng lộng lẫy tinh xảo trên tay gia nhập chiến đấu. Thần sắc lạnh nhạt, làm cho người ta không hiểu anh suy nghĩ cái gì.
/91
|