Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 47: Sơn cốc con nhện

/832


Hôn hắn một cái?
Quả nhiên, nghe Dương Lăng vừa nói như vậy, nữ thích khách Cổ Lan Đan Na tức giận đến cắn chặt răng, hung hăng lao lên đá cho hắn một cước, lớn tiếng mắng:
-Tên dâm tặc chết tiệt, tên lưu manh hôi thối, sắp chết còn không biết hối cải!
Đã thấy qua dâm tặc, nhưng chưa bao giờ thấy qua tên dâm tặc nào lưu manh như vậy.
Cổ Lan Đan Na tức giận đến độ cả người run lên, không nghĩ tới trước khi chết Dương Lăng còn ghê tởm đến như vậy, nhớ tới lần trước xấu hổ, hận không được phải đem cái lưỡi của hắn cắt xuống. Cảnh Dương Lăng trần truồng hạ thân, tiểu huynh đệ cương ngạnh, vẫn lưu mãi trong đầu nàng không thôi, vừa nghĩ đến lại vừa thẹn vừa tức.
Bị Cổ Lan Đan Na quấy rầy, thích khách che mặt dừng lại một chút, cấp cho Dương Lăng một thời gian quý giá. Càng tuyệt diệu hơn là một cước của Cổ Lan Đan Na đá tại đan điền của hắn, Dương Lăng phát hiện vu lực trong cơ thể đang chậm rãi tự động vận chuyển, ngón tay từ từ hồi phục ý thức.
-Không tốt, Cổ Lan Đan Na, tránh ra!
Thấy hàn quang trong mắt Dương Lăng chợt lóe, nam thích khách kinh nghiệm phong phú hiểu rằng không ổn, đẩy Cổ Lan Đan Na ra ngoài, thanh chủy thủ sắc bén hung hăng chém về phía cổ Dương Lăng.
Động tác của thích khách che mặt rất nhanh nhưng vẫn chậm một bước, theo tiếng thét chói tai của Dương Lăng, trước mặt bỗng xuất hiện một gã khô mộc chiến sĩ cao hơn mười thước.
Tránh thoát được một kích phải chết của thích khách che mặt, khô mộc chiến sĩ ôm cả người Dương Lăng lên, chạy về phía Duy Sâm tòa thành. Chạy như bay, một một bước gần mười thước, tạo lên một tảng tro bụi lớn.
Khô mộc chiến sĩ chạy rất nhanh, nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi Thiên bảng sát thủ, rất nhanh, đối phương như bóng với hình bám sát phía sau. Không một tiếng động, thanh chủy thủ sắc bén hướng về phía chân khô mộc chiến sĩ chém xuống.
Kêu thảm một tiếng, khô mộc chiến sĩ hung hăng đánh xuống một côn, nhưng sát thủ kinh nghiệm phong phú sớm có chuẩn bị, nhanh như gió tránh thoát. Theo sát, nhanh như tia chớp đâm vào khô mộc chiến sĩ, tạo một vết thương thật sâu.
-Oanh một tiếng, mất đi cân bằng, khô mộc chiến sĩ ngã xuống mặt đất. Hoàn hảo, Dương Lăng nhanh chóng phản ứng, tại không trung xoay tròn một vòng, tránh qua một chiêu hiểm độc của sát thủ che mặt.
Nhanh chóng thu hồi khô mộc chiến sĩ bị thương rồi Dương Lăng gọi ra một con Giác phong thú cản phía sau, lập tức cắn răng chạy về hướng Đặc Lạp Tư sâm lâm cách đó không xa. Đối mặt với sát thủ Thiên bảng kinh khủng, nếu theo đường cũ chạy về Duy Sâm tòa thành tuyệt đối chỉ là tử lộ, chạy trốn vào trong Đặc Lạp Tư sâm lâm, nói không chừng còn có đường sống.
Giác phong thú ngăn trở đối phương lại, giúp cho Dương Lăng một ít thời gian quý báu, trước khi sát thủ che mặt đuổi kịp đã chạy vào trong Đặc Lạp Tư sâm lâm. Một bên gọi ra Giác phong thú cản đường, một bên bỏ chạy như điên. Cùng lúc đó không ngừng nuốt vào ma thú huyết châu, kiệt lực vận chuyển vu lực trong cơ thể, hy vọng nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu.
Đối mặt với sát thủ che mặt tốc độ quá nhanh, Dương Lăng hiểu được hành động chậm chạp như Tà nhãn và khô mộc chiến sĩ căn bản không làm nên chuyện gì. Vốn thú một sừng tốc độ rất nhanh, có thể công cũng có thể thủ, là lực lượng tốt nhất để chống đỡ sát thủ che mặt. Đáng tiếc vu lực mới khôi phục một chút, không thể gọi ra, không thể làm gì khác hơn là gọi Giác phong thú ra làm pháo hôi.
Đối với người bình thường, châm độc của Giác phong thú khó lòng phòng bị, nhưng đối với kinh nghiệm phong phú sát thủ che mặt, một vài con Giác phong thú căn bản không có tác dụng. Dễ dàng tránh thoát châm độc của Giác phong thú, chủy thủ sắc bén trong tay hắn nhẹ nhàng cắt nó thành hai nửa.
Liên tục tổn thất hơn mười con Giác phong thú, Dương Lăng vô cùng kinh hãi, cắn răng chạy như điên, vì đề phòng lại trúng phải ma pháp cổ quái của đối phương, vừa chạy vừa thỉnh thoảng đổi hướng, dựa vào cây cối, tảng đá làm chướng ngại vật, nguy hiểm tránh thoát được các đợt tập kích liên tục của sát thủ áo đen. May là có thể không ngừng gọi ra Giác phong thú chặn đường, tại thời khắc quyết định kéo dài được một chút thời gian, nếu không sợ rằng đã sớm chết rồi.
Mặc dù Giác phong thú đều bị đánh chết, nhưng Dương Lăng cũng không có biện pháp tốt hơn. Giác phong thú hết thì còn có thể vào sâm lâm thuần hóa, nhưng nếu bị người bịt mặt là một Thiên bảng sát thủ cuốn lấy, sợ rằng sẽ chết không có chỗ chôn. Điều cảm thấy vui mừng duy nhất chính là vu lực trong cơ thể càng ngày càng nhiều, vận chuyển cũng càng ngày càng dễ dàng. Chỉ cần có thể gọi thú một sừng ra, không nói chuyển bại thành thắng, nhưng cũng có thể dựa vào tốc độ của nó thoát khỏi sát thủ vẫn đuổi giết như hình với bóng.
Dương Lăng kinh hãi thất sắc, cắn răng chạy như điên, nhưng sát thủ che mặt càng thêm khiếp sợ. Là một gã sát thủ Thiên bảng, nhiều năm như vậy tới nay hắn còn không có lần nào thất thủ, không nghĩ tới lần này vì thất thần mà để Dương Lăng trốn thoát. Ngoài ra ma pháp phụ trợ hắn phát ra cũng đã luyện tới cao giai, không thể tưởng tượng được Dương Lăng khôi phục nhanh như vậy, hành động vẫn hoàn toàn tự nhiên.
Để cho sát thủ che mặt càng thêm tức giận đó là Dương Lăng lúc đông lúc tây, so với cá dưới nước còn linh hoạt hơn. Vừa mới dồn hắn vào một góc, còn không kịp phát ra ma pháp đã bị hắn tránh ra ngoài, mỗi lần đều như vậy, nửa đường mà bỏ. Ngoài ra, mấy lần tăng tốc xông lên thì đều lại bị Giác phong thú ngang trời xuất hiện ngăn trở đường đi. Mặc dù hắn không sợ hàm răng sắc bén của Giác phong thú, nhưng đối với châm độc của chúng lại không thể không đề phòng, mỗi lần đều để cho Dương Lăng có cơ hội tránh thoát cú đánh bất ngờ của hắn.
Cứ như vậy, Dương Lăng ở phía trước chạy như điên, sát thủ che mặt đuổi sát theo sau. Từ từ, vu lực trong cơ thể càng ngày càng nhiều, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, giống như con chim to nhảy từ thân cây này sang thân cây khác, khiến cho sát thủ che mặt căm thù nghiến chặt răng.
Mắt thấy Dương Lăng tốc độ càng lúc càng nhanh, sát thủ che mặt cắn chặt răng, lấy từ trên lưng xuống một cây cung đen nhánh, để lên một cây ma pháp tiến cuối cùng. Nhằm chuẩn bóng lưng Dương Lăng, -Sưu một tiếng bắn ra ngoài. Vì giết chết tên Dương Lăng ghê tởm, hắn quyết định hạ huyết bổn, sử dụng cây ma pháp tiến cuối cùng rất khó khăn có được.
Vù.
Nghe thấy tiếng rít cổ quái của ma pháp tiến, Dương Lăng kinh hãi, -Bá một tiếng, từ giữa hai cây đại thụ xuyên qua. Không nghĩ tới, ma pháp tiến như bóng với hình, xoay quanh một vòng tiếp tục theo đuôi.
Mũi tên có điều khiển?
Vội vàng quay đầu lại nhìn ma pháp tiễn cổ quái, Dương Lăng thiếu chút nữa hồn phi phách tán, không để ý hết thảy tại bên trong sâm lâm tránh lé, cắn răng dùng hết tất cả khí lực. Rất nhanh, trong lúc vô ý đi tới một cái sơn cốc kỳ quái.
Sơn cốc kỳ quái có rất nhiều các cây kỳ quái màu đỏ, có chút cành lá tươi tốt cao hơn tòa nhà mười mấy tầng, có chút chỉ có cái thân cây, giống như cái cột điện thẳng tắp, thẩm thấu ra một giọt giống như máu tuơi, vô cùng quỷ dị. Bên trong sơn cốc thỉnh thoảng có thể thấy được vài con nhện màu đỏ to như bàn tay, tùy thời có thể thấy được tơ nhện giăng mắc.
Có chút mạng nhện đang quấn quanh một con tê giác to như máy kéo, có chút lại đang buộc chặt rất nhiều sâu bọ, vừa nhìn đã biết vô cùng cứng cỏi. Ỷ vào vu lực đang từ từ hồi phục, Dương Lăng linh hoạt tránh né, hắn không dám lỗ mãng chạm vào mạng nhện quỷ dị này, nếu như bị cuốn lấy, có lẽ chỉ có chờ chết mà thôi.
Mạng nhện dai.
Cẩn thận đề phòng tránh thoát được vài mạng nhện, Dương Lăng thình lình cảm ứng, ở đây nhiều mạng nhện như vậy ma pháp tiến sao có thể đi vào. Quả nhiên, theo sự xuất hiện của mạng nhện càng ngày càng dày đặc, ma pháp tiễn như tên lửa ở phía sau đuổi theo càng ngày càng chậm, để cho hắn thấy một cơ hội sống sót.
Cùng lúc đó, nhìn hướng Dương Lăng chạy trốn, lại nhìn sơn cốc cổ quái cùng với dày đặc mạng nhện, sát thủ che mặt chần chờ dừng lại cước bộ.
-Để cho hắn đi vào, không cần đuổi tiếp!
Đang lúc thích khách che mặt chuẩn bị cắn răng đuổi theo, không khí một trận rung động, một lão già áo đen mang theo nữ thích khách Cổ Lan Đan Na trống rỗng xuất hiện, nói:
-Xông vào Lang Chu cốc, tuyệt đối không thể còn sống, không cần đuổi tiếp!
-Đại nhân, vì bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, nếu không, thuộc hạ tiếp tục đuổi theo?
Nhìn lão già áo đen đột nhiên xuất hiện, sát thủ che mặt đặt tay lên ngực khom lưng hành lễ, thái độ rất cung kính.
-Hừ, cơ hội tốt nhất đã bỏ qua, nếu đối phương có thể đi ra khỏi Lang Chu sơn cốc, vậy tính là hắn mạng lớn đi!
Nhìn nữ thích khách Cổ La Đan Na, lão già áo đen lạnh lùng hừ lạnh một tiếp, nói:
-Càng quan trọng hơn, chúng ta sẽ có một nhiệm vụ còn khẩn cấp hơn, không cần lãng phí tinh lực thêm nữa với tên tuổi trẻ này.
Sau một lúc líu lo, bên cạnh lão già áo đen xuất hiện một cái truyền tống trận hình ngôi sao sáu cánh. Trước khi bỏ đi hắn nhàn nhạt nói với nữ thích khách đang quỳ trên mặt đất nói:
-Cổ La Đan Na, sau nhiều lần ám sát thất bại, ngày mai nguơi đi tới Hắc Vũ thành tiếp nhận cường hóa huấn luyện đi . Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Tời Hắc Vũ thành huấn luyện?
Nghe lão già áo đen nói như vậy, đừng nói vừa mới xuất đạo nữ thích khách Cổ Lan Đan Na, mà ngay cả sát thủ che mặt bên cạnh nàng cũng run lên. Nhưng dưới cái nhìn lạnh lùng của lão già áo đen không một ai dám phản đối
Ma Thú Lĩnh Chủ.

/832

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status