Sắc mặt đám người Thiên Qua chân nhân lại càng trở nên khó coi hơn, chỉ có điều thân phận hạn chế nên không tiện cứ thế mà phát tác thôi.
“Sư huynh, sao lại xuất hiện tình trạng như thế này?” Nữ tử Thiên Cung thấy vậy, hàng mi nhíu chặt rồi lặng lặng truyền âm cho đồng bạn hỏi.
“Không rõ nữa, việc này thật là kỳ quái, các kỳ đại hội trước đều chưa bao giờ nảy sinh tình huống như vậy.”
Nam tử mang mặt nạ thanh đồng sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi, sau khi ngưng lại một chút liền tiếp tục truyền âm trả lời:
“Bây giờ xảy ra tình hình này, tình huống trông giống như là tấm bia Khí Vận đột ngột không cách nào cảm ứng được những đệ tử kia, tấm bia đá Khí Vận cùng nhịp thở với bí cảnh Thiên Môn, theo lý thuyết, chỉ cần những người này vẫn còn trong không gian bí cảnh thì bia Khí Vận đều có thể cảm ứng được, trù khi những người này không hề ở trong bí cảnh.”
“Điều này sao có thể, toàn bộ bí cảnh Thiên Môn đã bị thi triển cấm chế phá giới, toàn bộ không gian đều được ngăn cách với thế giới bên ngoài rồi, cơ bản không thể có người có khả năng tùy tiện truyền tống ra ngoài.” Nữ tử quả quyết nói.
Nam tử mang mặt nạ thanh đồng im lặng không nói, đây cũng là sự việc mà hắn đó giờ nghĩ mãi không ra.
“Hai vị đã có kết luận gì chưa?”
Đúng vào lúc này, vị trung niên nhã nhặn mặc nho bào màu trắng từ tốn cất tiếng hỏi.
Hai sứ giả Thiên Cung liếc nhìn nhau một cái xong đành phải nói ra tình hình thực tế với mọi người.
“Đến lúc này rồi mà cả Thiên Cung các ngươi cũng không cách nào xác minh được tình hình hiện tại của các đệ tử sao?” Bạch mi lão giả của Âu Dương thế gia nghe thế, mặt mũi tràn ngập vẻ không tin tưởng.
Những người khác cũng ầm ĩ một trận.
“Chư vị đừng nóng, xin bình tâm một chút, tại hạ lập tức đưa tin này tới Thiên Hà trưởng lão, lão nhân gia ông ta có tu vi Thông Huyền, có lẽ sẽ có biện pháp giải quyết.” Nam tử mang mặt nạ thanh đồng bỗng nhiên khẽ thở dài, cất lời nói.
Lần này y chủ trì đại hội Thiên Môn, từ khi Bắc Đẩu Các xuất hiện đến bây giờ chẳng có khi nào ngồi yên, tuy hắn không phải chịu trách nhiệm nhưng thiết nghĩ sau khi đại hội lần này kết thúc, đánh giá của cấp trên đối với bản thân y hẳn sẽ thấp đi rồi.
Nói xong, nam tử mang mặt nạ lật tay lấy ra một trận bàn màu trắng, nói nhỏ vài câu, tức thì mặt trận bàn tỏa ánh sáng trắng rồi nhanh chóng yên lặng lại.
. . .
Tại một không gian tăm tối nào đó.
Một quái vật cao chừng hơn trượng, toàn thân phát ánh sáng mờ mịt, hai mắt nhắm nghiền khoanh chân ngồi thẳng, phần lưng gã là hai cánh đang khép mở hai bên thân thể, cái đuôi xương tùy tiện nằm một bên, một tay nắm lấy một cây tam xoa kích tỏa ánh sáng đen nhánh, tay kia thì không ngừng biến đổi pháp quyết.
Gã này tất nhiên chính là kẻ ẩn thân, Huyết Xoa!
Chỉ thấy trên cây kích đang có hai đoàn nhục cầu màu máu lớn chừng vài tấc giống hệt nhau, trong khói đen quay quẩn ở mặt ngoài lờ mờ thấy có phù văn quỷ dị lập lòe không dứt, theo những chú ngữ trong miệng Huyết Xoa chúng không ngưng xoay vòng quanh cây tam xoa kích.
*nhục cầu: viên cầu bằng thịt hay thịt viên đó.
Chúng cứ xoay tròn một vòng thì phù văn trong đó liền mơ hồ sáng lên một phần.
Một tiếng phốc nhỏ vang lên!
Một viên nhục cầu màu máu trong đó đột nhiên lóe lên ánh sáng màu đỏ rồi thình lình nổ tung ra.
Khuôn mặt vốn hiện ra ánh đỏ nhạt của Huyết Xoa lập tức nhăn nhúm một hồi đồng thời gã há mồm phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên người nhanh chóng uể oải.
“Huyết Lung lại bị phá hỏng mất một cái, chẳng lẽ tên Minh tộc kia xảy ra điều gì ngoài ý muốn sao? Thực là không đáng tin cậy. Đáng giận, không gian chi lực phản phệ thực lợi hại khó ngờ.” Sắc mặt Huyết Xóa từ đỏ chuyển trắng mà khí diễm màu máu trên người cũng nhạt đi.
Mà một viên nhục cầu màu máu còn lại do Huyết Xoa chịu đựng phản phệ nên mặt ngoài lúc sáng lúc tối, mơ hồ lộ ra dấu hiệu bất ổn.
. . .
Trong tiểu không gian màu máu, Liễu Minh đang điều động khói đen cuồn cuộn biến ảo thành mấy con vụ giao và vụ hồ điên cuồng công kích về một chỗ trên bức nhục bích.
Thanh niên xe bạc ở bênh cạnh cũng đang điều khiển hơn trăm thanh cơ quan phi kiếm, mặt khác còn thả ra hơn mười đầu khôi lỗi sói xám cực lớn, miệng chúng phun ra từng cột sáng trắng tiến hành hỗ trợ công kích.
Mặt ngoài bức nhục bích ở phía kia điên cuồng rung động không thôi, cả không gian nhỏ này không ngừng vang vọng tiếng ông ông.
Bỗng nhiên một tiếng nổi kinh thiên động địa vang lên, cả bức nhục bích đột ngột nổ tung tóe, đồng thời một quầng sáng màu máu lớn từ đó tỏa ra.
Hai người Liễu Minh chỉ thấy ánh sáng màu máu trước mắt lóe lên, cảnh vật bốn phía thoáng mờ đi rồi xong hai người một lần nữa trở lại không gian cực lớn mà họ từ đó biến mất khi trước.
Liễu Minh đưa mắt quét qua khắp nơi, tức thì nhìn thấy rõ ở không trung trên cao thình lình có hai cái kén máu cực lớn đường kính mấy trăm trượng, một cái trong đó đã vỡ tung ra, trông y hết như một quả bóng bay bị thủng xì khí ra rồi nhanh chóng khô quắt lại.
Cái kén màu khổng lồ còn lại thì bên trong liên tục có âm thanh ầm ầm phát ra, đồng thời mặt ngoài nó điên cuồng co rút không thôi.
Liễu Minh nhíu hai mắt lại, khi hắn còn chưa kịp nhận ra xảy ra chuyện gì thì trên bầu trời lại có một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Theo âm thanh đó, kén máu đang nhúc nhích kia bỗng nhiên nổ tung tóe ra.
Một tràng những tiếng pháp lực xung động kịch liệt truyền xuống rồi một bóng người màu bạc, một bóng người màu tím đen và còn một con quái vật khổng lồ hình con tằm đột nhiên theo đám máu thịt bắn tung tóe khắp phía kia bay vụt ra.
Ánh mắt Liễu Minh ngưng tụ lại.
Ba người này không phải ai khác mà chính là La Thiên Thành, nam tử tóc tím và con quái vật gọi là Khúc Nghiêu kia!
Nhưng mà tình trạng cả ba người đều không tốt lắm.
La Thiên Thành thì búi tóc trên đầu xõa xù ra, hình dáng một bộ đầu bù tóc rối, y phục màu xanh dương trên người rách te tua, trên quá nửa người hiện ra không ít vết thương màu xám đen hiện đang có ánh bạc lưu chuyển để chậm rãi phục hồi, miệng vết thương vẫn còn đang rỉ ra một chút máu tươi.
Nam tử tóc tím thì nửa người phủ đầy máu tươi, tay và chân trái còn bị từng sợi dị vật hình dạng như nhưng sợi tơ trắng quấn lấy, những sợi to này xiết sâu vào trong thịt, bằng vào man lực của nam tử tóc tím cũng không cách nào trực tiếp làm đứt nó, đủ thấy độ chắc chắn của những sợi tơ này.
Còn “Khúc Nghiêu” vốn nửa trên là cô gái áo vàng giờ này đã hoàn toàn biến thành một con quái vật hình dạng như con tằm dữ tợn, toàn thân màu xanh nhạt trong suốt dài hơn mười trượng, trên sống lưng nó mọc ra từng hàng gai nhọn trông như kiếm sắc, trong đôi mắt kép có ánh sáng màu đỏ lập lòe, hai bên cái đầu mập mạp có hai hàng lỗ thoát khí, thình thoảng từ đó thổi ra một luồng gió nóng hôi tanh.
Quái vật kia cũng có chút chịu không nổi, trên thân thể giống như băng tằm của nó là đầy những vết thương cắt lung tung lộn xộn trải khắp, miệng vết thương không sâu nhưng lại có không ít huyết dịch màu lục không ngừng chảy ra từ đó.
Bộ dáng cả ba rõ ràng là một bộ lưỡng bại câu thương, chỉ có điều là thương thế của Khúc Nghiêu so với hai người La Thiên Thành thì nhẹ hơn một chút thôi.
La Thiên Thành lồm cồm bò dậy nhìn quanh bốn phía một cái, sau khi nhìn tới kén máu bị hai người Liễu Minh nghiền nát ở đằng sau liền cảm thấy nao nao, cuối cùng ánh mắt đặt lên trên người Liễu Minh và nam tử xe bạc.
“Là hai người các người phá vỡ cái không giam giam cầm kia?” La Thiên Thành có phần suy yếu hỏi, y tuy có thân là Đô Thiên Linh Thể, được xưng là bất tử bất diệt nhưng hiện tại bất luận thể lực hay pháp lực đều bị hao tổn khá lớn nên tốc độ khôi phục thương thế cũng vì thế mà chậm đi không ít.
“Mới rồi không gian vây khốn hai chúng ta chẳng biết vì sao bỗng nhiên rung lên rồi cũng chẳng rõ thế nào lại đột ngột nổ tung.” Liễu Minh hờ hững đáp một câu.
Thanh niên xe bạc sau lưng hắn nghe thế cũng không nói gì mà đưa mắt nhìn về phía quái vật hình con tằm ở trước mặt.
Nam tử tóc tím cũng từ từ đứng dậy, ánh sáng đen sau lưng lóe lên, hiện ra một con quỷ vật mang hai mau đen vàng đan xen nhau, đồng thời một đôi quỷ trảo lóe lên xong liền kéo đám tơ mỏng màu trắng đang quấn quanh tay chân xuống.
Tiếp đó hắn vừa thu hồi quỷ vật sau lưng vừa mang bộ mặt không biểu cảm, ngẩng đầu nhìn về phía Khúc Nghiêu trước mặt rồi nhìn chếch qua phía hai người Liễu Minh.
Khúc Nghiêu giơ cái đầu cực lớn lên, nhìn nhìn xung quanh, khi thấy hai người Liễu Minh an ổn đứng ở đây đồng thời không có phát hiện bóng dáng quái thú Minh tộc, trong mặt tức thì hiện lên nét kinh ngạc, trong lòng thầm mắng:
“Tên kia thực là đồ phế vật, không lẽ lại bị hai tên tiểu bối Hóa Tinh kỳ giết rồi.”
Trong mắt Khúc Nghiêu thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc nhưng nam tử tóc tím và La Thiên Thành có nhãn lực bực nào, tự nhiên cũng phát hiện việc kia.
Thanh niên cưỡi xe bạc liếc nhìn Liễu Minh đoạn khóe miệng bỗng nhúc nhích, không nói gì nhưng các loại ý niệm nhanh chóng xoẹt qua trong đầu.
Cùng là lấy hai chọi một, thực lực hai bên cũng không chênh lệch nhiều mà thậm chí thực lực nam tử tóc tím lại càng nổi bật trong số bốn người còn quái vật Minh tộc và Khúc Nghiêu thì thực lực hiển nhiên là ngang nhau.
Nhưng kết quả trước mắt lại là Liễu Minh và bản thân mình chém giết đối thủ còn La Thiên Thành và nam tử tóc tím thì lại lưỡng bại câu thương cùng địch thủ, chiến cuộc thế này chỉ e sẽ khiến sắc mặt của hai tên kia khó coi cực kỳ.
Chẳng qua hiện giờ thân đụng đại địch nên những thứ như vậy xem như chuyện nhỏ, tốt nhất là liên thủ đối phó với hóa thân Khúc Nghiêu này rồi mọi chuyện nói sau.
Thanh niên cưỡi xe bạc nghĩ tới đây, khi ho nhẹ một tiếng định nói gì đó thì Khúc Nghiêu ở phía đối diện đột nhiên vặn vẹo thân hình mập mạp, mãnh liệt bổ tới phía bốn người, đồng thời nó ngoác miệng, thình lình phun ra một vật trông giống như một cục bông sợi trắng như tuyết, nó đón gió hóa thành một mảng tơ trắng lớn, khí thế như che trời chụp tới phía bốn người Liễu Minh.
“Cẩn thận, tơ tằm này cực kỳ rắn chắc, không cách nào dễ dàng chặt đứt, bị nó cuốn lấy thì sẽ rất khó thoát thân, chỉ có dùng linh hỏa mới có thể thiêu đứt nó.”
La Thiên Thành biến sắc, nhanh chóng nhắc nhở một câu đồng thời thân hình nhoáng cái bắn ngược ra phía sau.
Liễu Minh nghe thế chẳng cần nghĩ ngợi, chân lập tức điểm xuống một cái, người cũng bay ra phía xa xa, thoát khỏi phạm vi bao phủ của tơ tằm đồng thời một tay vung lên không trung, cong lại bắn ra bảy tám đạo kiếm khí màu vàng kim bay vọt tới, oanh kích lên trên mảng tơ tằm.
Tuy La Thiên Thành đã nói thế nhưng hắn vẫn muốn tự tay thăm dò qua một chút độ rắn chắc của đám tơ tằm kia.
Mấy tiếng “phành” “phành” trầm đục vang lên. Những tơ tằm kia bị bảy, tám đạo kiếm khí màu vàng kim đánh tới thì chỉ hơi nhoáng cái rồi vẫn tiếp tục úp xuống mà chẳng có vẻ gì bị hư hại mảy may.
Liễu Minh gặp tình hình này, sắc mặt hơi đổi.
Thanh niên xe bạc vừa bay ra ngoài đồng thời cơ quan chiến giáp quanh thân lóe lên những tia sáng màu vàng kim, tiếp đó ba cặp cơ quan sí bàng một lần nữa mở ra đoạn bắt đầu không ngừng vỗ “phạch phạch”, tốc độ tăng lên kéo theo bóng người lóe cái đã tới chỗ cách chỗ cũ hơn mười trượng.
*sí bàng: cánh.
Nam tử tóc tím liếc mắt nhìn hai người Liễu Minh xong cười lạnh một tiếng, đồng thời không có lùi về sau, gã mới đây đã giao thủ với Khúc Nghiêu nên việc đối phó với đám tơ tằm này đã sớm có tính toán.
Chỉ thấy linh văn màu vàng đen trên mặt gã lóe lên, ảo ảnh quỷ vật dữ tợn ngao ngao một tiểng quỷ khóc hiển hiện ra, chắn trước người đồng thời nó há mồm phun ra từng sợi hỏa diễm màu xanh đậm, lập tức hóa thành một trụ lửa màu lục vọt tới đám tơ tằm màu trắng trước mặt.
Một tràng những tiếng xì xì vang lên, tơ tằm ở trong đám lửa màu lục chỉ trụ được một lát liền biến thành tro bụi.
Chứng kiến cảnh này, ánh mắt Liễu Minh và thanh niên cưỡi xe bạc đều sáng lên, xem ra La Thiên Thành nói không sai, tơ tằm màu trắng này thực sự kị lửa.
“Sư huynh, sao lại xuất hiện tình trạng như thế này?” Nữ tử Thiên Cung thấy vậy, hàng mi nhíu chặt rồi lặng lặng truyền âm cho đồng bạn hỏi.
“Không rõ nữa, việc này thật là kỳ quái, các kỳ đại hội trước đều chưa bao giờ nảy sinh tình huống như vậy.”
Nam tử mang mặt nạ thanh đồng sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi, sau khi ngưng lại một chút liền tiếp tục truyền âm trả lời:
“Bây giờ xảy ra tình hình này, tình huống trông giống như là tấm bia Khí Vận đột ngột không cách nào cảm ứng được những đệ tử kia, tấm bia đá Khí Vận cùng nhịp thở với bí cảnh Thiên Môn, theo lý thuyết, chỉ cần những người này vẫn còn trong không gian bí cảnh thì bia Khí Vận đều có thể cảm ứng được, trù khi những người này không hề ở trong bí cảnh.”
“Điều này sao có thể, toàn bộ bí cảnh Thiên Môn đã bị thi triển cấm chế phá giới, toàn bộ không gian đều được ngăn cách với thế giới bên ngoài rồi, cơ bản không thể có người có khả năng tùy tiện truyền tống ra ngoài.” Nữ tử quả quyết nói.
Nam tử mang mặt nạ thanh đồng im lặng không nói, đây cũng là sự việc mà hắn đó giờ nghĩ mãi không ra.
“Hai vị đã có kết luận gì chưa?”
Đúng vào lúc này, vị trung niên nhã nhặn mặc nho bào màu trắng từ tốn cất tiếng hỏi.
Hai sứ giả Thiên Cung liếc nhìn nhau một cái xong đành phải nói ra tình hình thực tế với mọi người.
“Đến lúc này rồi mà cả Thiên Cung các ngươi cũng không cách nào xác minh được tình hình hiện tại của các đệ tử sao?” Bạch mi lão giả của Âu Dương thế gia nghe thế, mặt mũi tràn ngập vẻ không tin tưởng.
Những người khác cũng ầm ĩ một trận.
“Chư vị đừng nóng, xin bình tâm một chút, tại hạ lập tức đưa tin này tới Thiên Hà trưởng lão, lão nhân gia ông ta có tu vi Thông Huyền, có lẽ sẽ có biện pháp giải quyết.” Nam tử mang mặt nạ thanh đồng bỗng nhiên khẽ thở dài, cất lời nói.
Lần này y chủ trì đại hội Thiên Môn, từ khi Bắc Đẩu Các xuất hiện đến bây giờ chẳng có khi nào ngồi yên, tuy hắn không phải chịu trách nhiệm nhưng thiết nghĩ sau khi đại hội lần này kết thúc, đánh giá của cấp trên đối với bản thân y hẳn sẽ thấp đi rồi.
Nói xong, nam tử mang mặt nạ lật tay lấy ra một trận bàn màu trắng, nói nhỏ vài câu, tức thì mặt trận bàn tỏa ánh sáng trắng rồi nhanh chóng yên lặng lại.
. . .
Tại một không gian tăm tối nào đó.
Một quái vật cao chừng hơn trượng, toàn thân phát ánh sáng mờ mịt, hai mắt nhắm nghiền khoanh chân ngồi thẳng, phần lưng gã là hai cánh đang khép mở hai bên thân thể, cái đuôi xương tùy tiện nằm một bên, một tay nắm lấy một cây tam xoa kích tỏa ánh sáng đen nhánh, tay kia thì không ngừng biến đổi pháp quyết.
Gã này tất nhiên chính là kẻ ẩn thân, Huyết Xoa!
Chỉ thấy trên cây kích đang có hai đoàn nhục cầu màu máu lớn chừng vài tấc giống hệt nhau, trong khói đen quay quẩn ở mặt ngoài lờ mờ thấy có phù văn quỷ dị lập lòe không dứt, theo những chú ngữ trong miệng Huyết Xoa chúng không ngưng xoay vòng quanh cây tam xoa kích.
*nhục cầu: viên cầu bằng thịt hay thịt viên đó.
Chúng cứ xoay tròn một vòng thì phù văn trong đó liền mơ hồ sáng lên một phần.
Một tiếng phốc nhỏ vang lên!
Một viên nhục cầu màu máu trong đó đột nhiên lóe lên ánh sáng màu đỏ rồi thình lình nổ tung ra.
Khuôn mặt vốn hiện ra ánh đỏ nhạt của Huyết Xoa lập tức nhăn nhúm một hồi đồng thời gã há mồm phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên người nhanh chóng uể oải.
“Huyết Lung lại bị phá hỏng mất một cái, chẳng lẽ tên Minh tộc kia xảy ra điều gì ngoài ý muốn sao? Thực là không đáng tin cậy. Đáng giận, không gian chi lực phản phệ thực lợi hại khó ngờ.” Sắc mặt Huyết Xóa từ đỏ chuyển trắng mà khí diễm màu máu trên người cũng nhạt đi.
Mà một viên nhục cầu màu máu còn lại do Huyết Xoa chịu đựng phản phệ nên mặt ngoài lúc sáng lúc tối, mơ hồ lộ ra dấu hiệu bất ổn.
. . .
Trong tiểu không gian màu máu, Liễu Minh đang điều động khói đen cuồn cuộn biến ảo thành mấy con vụ giao và vụ hồ điên cuồng công kích về một chỗ trên bức nhục bích.
Thanh niên xe bạc ở bênh cạnh cũng đang điều khiển hơn trăm thanh cơ quan phi kiếm, mặt khác còn thả ra hơn mười đầu khôi lỗi sói xám cực lớn, miệng chúng phun ra từng cột sáng trắng tiến hành hỗ trợ công kích.
Mặt ngoài bức nhục bích ở phía kia điên cuồng rung động không thôi, cả không gian nhỏ này không ngừng vang vọng tiếng ông ông.
Bỗng nhiên một tiếng nổi kinh thiên động địa vang lên, cả bức nhục bích đột ngột nổ tung tóe, đồng thời một quầng sáng màu máu lớn từ đó tỏa ra.
Hai người Liễu Minh chỉ thấy ánh sáng màu máu trước mắt lóe lên, cảnh vật bốn phía thoáng mờ đi rồi xong hai người một lần nữa trở lại không gian cực lớn mà họ từ đó biến mất khi trước.
Liễu Minh đưa mắt quét qua khắp nơi, tức thì nhìn thấy rõ ở không trung trên cao thình lình có hai cái kén máu cực lớn đường kính mấy trăm trượng, một cái trong đó đã vỡ tung ra, trông y hết như một quả bóng bay bị thủng xì khí ra rồi nhanh chóng khô quắt lại.
Cái kén màu khổng lồ còn lại thì bên trong liên tục có âm thanh ầm ầm phát ra, đồng thời mặt ngoài nó điên cuồng co rút không thôi.
Liễu Minh nhíu hai mắt lại, khi hắn còn chưa kịp nhận ra xảy ra chuyện gì thì trên bầu trời lại có một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Theo âm thanh đó, kén máu đang nhúc nhích kia bỗng nhiên nổ tung tóe ra.
Một tràng những tiếng pháp lực xung động kịch liệt truyền xuống rồi một bóng người màu bạc, một bóng người màu tím đen và còn một con quái vật khổng lồ hình con tằm đột nhiên theo đám máu thịt bắn tung tóe khắp phía kia bay vụt ra.
Ánh mắt Liễu Minh ngưng tụ lại.
Ba người này không phải ai khác mà chính là La Thiên Thành, nam tử tóc tím và con quái vật gọi là Khúc Nghiêu kia!
Nhưng mà tình trạng cả ba người đều không tốt lắm.
La Thiên Thành thì búi tóc trên đầu xõa xù ra, hình dáng một bộ đầu bù tóc rối, y phục màu xanh dương trên người rách te tua, trên quá nửa người hiện ra không ít vết thương màu xám đen hiện đang có ánh bạc lưu chuyển để chậm rãi phục hồi, miệng vết thương vẫn còn đang rỉ ra một chút máu tươi.
Nam tử tóc tím thì nửa người phủ đầy máu tươi, tay và chân trái còn bị từng sợi dị vật hình dạng như nhưng sợi tơ trắng quấn lấy, những sợi to này xiết sâu vào trong thịt, bằng vào man lực của nam tử tóc tím cũng không cách nào trực tiếp làm đứt nó, đủ thấy độ chắc chắn của những sợi tơ này.
Còn “Khúc Nghiêu” vốn nửa trên là cô gái áo vàng giờ này đã hoàn toàn biến thành một con quái vật hình dạng như con tằm dữ tợn, toàn thân màu xanh nhạt trong suốt dài hơn mười trượng, trên sống lưng nó mọc ra từng hàng gai nhọn trông như kiếm sắc, trong đôi mắt kép có ánh sáng màu đỏ lập lòe, hai bên cái đầu mập mạp có hai hàng lỗ thoát khí, thình thoảng từ đó thổi ra một luồng gió nóng hôi tanh.
Quái vật kia cũng có chút chịu không nổi, trên thân thể giống như băng tằm của nó là đầy những vết thương cắt lung tung lộn xộn trải khắp, miệng vết thương không sâu nhưng lại có không ít huyết dịch màu lục không ngừng chảy ra từ đó.
Bộ dáng cả ba rõ ràng là một bộ lưỡng bại câu thương, chỉ có điều là thương thế của Khúc Nghiêu so với hai người La Thiên Thành thì nhẹ hơn một chút thôi.
La Thiên Thành lồm cồm bò dậy nhìn quanh bốn phía một cái, sau khi nhìn tới kén máu bị hai người Liễu Minh nghiền nát ở đằng sau liền cảm thấy nao nao, cuối cùng ánh mắt đặt lên trên người Liễu Minh và nam tử xe bạc.
“Là hai người các người phá vỡ cái không giam giam cầm kia?” La Thiên Thành có phần suy yếu hỏi, y tuy có thân là Đô Thiên Linh Thể, được xưng là bất tử bất diệt nhưng hiện tại bất luận thể lực hay pháp lực đều bị hao tổn khá lớn nên tốc độ khôi phục thương thế cũng vì thế mà chậm đi không ít.
“Mới rồi không gian vây khốn hai chúng ta chẳng biết vì sao bỗng nhiên rung lên rồi cũng chẳng rõ thế nào lại đột ngột nổ tung.” Liễu Minh hờ hững đáp một câu.
Thanh niên xe bạc sau lưng hắn nghe thế cũng không nói gì mà đưa mắt nhìn về phía quái vật hình con tằm ở trước mặt.
Nam tử tóc tím cũng từ từ đứng dậy, ánh sáng đen sau lưng lóe lên, hiện ra một con quỷ vật mang hai mau đen vàng đan xen nhau, đồng thời một đôi quỷ trảo lóe lên xong liền kéo đám tơ mỏng màu trắng đang quấn quanh tay chân xuống.
Tiếp đó hắn vừa thu hồi quỷ vật sau lưng vừa mang bộ mặt không biểu cảm, ngẩng đầu nhìn về phía Khúc Nghiêu trước mặt rồi nhìn chếch qua phía hai người Liễu Minh.
Khúc Nghiêu giơ cái đầu cực lớn lên, nhìn nhìn xung quanh, khi thấy hai người Liễu Minh an ổn đứng ở đây đồng thời không có phát hiện bóng dáng quái thú Minh tộc, trong mặt tức thì hiện lên nét kinh ngạc, trong lòng thầm mắng:
“Tên kia thực là đồ phế vật, không lẽ lại bị hai tên tiểu bối Hóa Tinh kỳ giết rồi.”
Trong mắt Khúc Nghiêu thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc nhưng nam tử tóc tím và La Thiên Thành có nhãn lực bực nào, tự nhiên cũng phát hiện việc kia.
Thanh niên cưỡi xe bạc liếc nhìn Liễu Minh đoạn khóe miệng bỗng nhúc nhích, không nói gì nhưng các loại ý niệm nhanh chóng xoẹt qua trong đầu.
Cùng là lấy hai chọi một, thực lực hai bên cũng không chênh lệch nhiều mà thậm chí thực lực nam tử tóc tím lại càng nổi bật trong số bốn người còn quái vật Minh tộc và Khúc Nghiêu thì thực lực hiển nhiên là ngang nhau.
Nhưng kết quả trước mắt lại là Liễu Minh và bản thân mình chém giết đối thủ còn La Thiên Thành và nam tử tóc tím thì lại lưỡng bại câu thương cùng địch thủ, chiến cuộc thế này chỉ e sẽ khiến sắc mặt của hai tên kia khó coi cực kỳ.
Chẳng qua hiện giờ thân đụng đại địch nên những thứ như vậy xem như chuyện nhỏ, tốt nhất là liên thủ đối phó với hóa thân Khúc Nghiêu này rồi mọi chuyện nói sau.
Thanh niên cưỡi xe bạc nghĩ tới đây, khi ho nhẹ một tiếng định nói gì đó thì Khúc Nghiêu ở phía đối diện đột nhiên vặn vẹo thân hình mập mạp, mãnh liệt bổ tới phía bốn người, đồng thời nó ngoác miệng, thình lình phun ra một vật trông giống như một cục bông sợi trắng như tuyết, nó đón gió hóa thành một mảng tơ trắng lớn, khí thế như che trời chụp tới phía bốn người Liễu Minh.
“Cẩn thận, tơ tằm này cực kỳ rắn chắc, không cách nào dễ dàng chặt đứt, bị nó cuốn lấy thì sẽ rất khó thoát thân, chỉ có dùng linh hỏa mới có thể thiêu đứt nó.”
La Thiên Thành biến sắc, nhanh chóng nhắc nhở một câu đồng thời thân hình nhoáng cái bắn ngược ra phía sau.
Liễu Minh nghe thế chẳng cần nghĩ ngợi, chân lập tức điểm xuống một cái, người cũng bay ra phía xa xa, thoát khỏi phạm vi bao phủ của tơ tằm đồng thời một tay vung lên không trung, cong lại bắn ra bảy tám đạo kiếm khí màu vàng kim bay vọt tới, oanh kích lên trên mảng tơ tằm.
Tuy La Thiên Thành đã nói thế nhưng hắn vẫn muốn tự tay thăm dò qua một chút độ rắn chắc của đám tơ tằm kia.
Mấy tiếng “phành” “phành” trầm đục vang lên. Những tơ tằm kia bị bảy, tám đạo kiếm khí màu vàng kim đánh tới thì chỉ hơi nhoáng cái rồi vẫn tiếp tục úp xuống mà chẳng có vẻ gì bị hư hại mảy may.
Liễu Minh gặp tình hình này, sắc mặt hơi đổi.
Thanh niên xe bạc vừa bay ra ngoài đồng thời cơ quan chiến giáp quanh thân lóe lên những tia sáng màu vàng kim, tiếp đó ba cặp cơ quan sí bàng một lần nữa mở ra đoạn bắt đầu không ngừng vỗ “phạch phạch”, tốc độ tăng lên kéo theo bóng người lóe cái đã tới chỗ cách chỗ cũ hơn mười trượng.
*sí bàng: cánh.
Nam tử tóc tím liếc mắt nhìn hai người Liễu Minh xong cười lạnh một tiếng, đồng thời không có lùi về sau, gã mới đây đã giao thủ với Khúc Nghiêu nên việc đối phó với đám tơ tằm này đã sớm có tính toán.
Chỉ thấy linh văn màu vàng đen trên mặt gã lóe lên, ảo ảnh quỷ vật dữ tợn ngao ngao một tiểng quỷ khóc hiển hiện ra, chắn trước người đồng thời nó há mồm phun ra từng sợi hỏa diễm màu xanh đậm, lập tức hóa thành một trụ lửa màu lục vọt tới đám tơ tằm màu trắng trước mặt.
Một tràng những tiếng xì xì vang lên, tơ tằm ở trong đám lửa màu lục chỉ trụ được một lát liền biến thành tro bụi.
Chứng kiến cảnh này, ánh mắt Liễu Minh và thanh niên cưỡi xe bạc đều sáng lên, xem ra La Thiên Thành nói không sai, tơ tằm màu trắng này thực sự kị lửa.
/1550
|