Sau thời gian chừng một bữa cơm tại nơi Liễu Minh vừa rời đi.
Khắp thông đạo, cuồng phong bất thần nổi lên, khắp nơi đều là cát bay đá chạy, bên trong đầy hắc khí, những bong đen to lớn như ẩn như hiện, tiếng gầm rú vang lên có phần mạnh mẽ hơn. Hai con Thiềm Thừ có bộ dạng ngu ngốc, bây giờ cũng thình lình dần biến mất, sau những âm thanh “Xỳ Lạp…” kỳ lạ. . .
Tại biển sâu mạch khoáng khoảng cách mấy ngàn trượng, một căn phòng vàng son lộng lẫy, nằm trên đỉnh của một tòa cung điện. Có một căn phòng ước chừng khoảng hơn mười trượng hơn, bên trong khá rộng rãi, mặt đất lát đầy lam ngọc màu sắc ấm dịu, trên tường thì dán đầy thủy lam Tinh Thạch. Những thứ Tinh Thạch này phát ra sóng sáng lưu chuyển, tia nước nhỏ bắt bay lên lóe ra ánh sáng nhàn nhạt màu lam, khiến cho cả tòa sương phòng lộ ra đẹp cực kỳ hoa lệ. Sương phòng được chỉnh đốn sạch sẽ, bạch ngọc điêu khắc thành, cái bàn cùng giường đều không nhiễm một hạt bụi, đem cảnh đẹp nơi biển sâu vừa thu lại trong khuôn cửa sổ, bên cạnh còn đặt mấy bồn hoa tươi không biết tên màu lam nhạt. Giờ phút trên một chiếc giường cạnh đó, một nữ tử áo xanh màu mây, khuôn mặt tuyệt mỹ, hai mắt nhắm nghiền khoanh chân ngồi yên, làn tóc đen óng, xõa qua vai càng làm nổi bật nước da trắng như bạch ngọc của nàng.
Chính là người mà Hải Yêu Hoàng đã đưa ra hôn ước mười năm sau, Diệp Thiên Mi!
Một khắc sau, ngọc dung vừa động, nàng chợt mở mắt, nhẹ thở ra một hơi, thần sắc như mặt nướctrong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng, đối với cảnh đẹp trong sương phòng hết thảy toàn bộ như không nhìn thấy. Cho đến ngày nay, trọng thương lưu lại từ nửa năm trước bởi vì mấy lần thúc giục kiếm phôi chi linh cuối cùng đã hoàn toàn khôi phục.
Trong lúc đó, Hải Yêu Hoàng từ sau lần gặp để hứa hẹn, thì hoàn toàn chưa từng xuất hiện một lần tại nơi này, chẳng qua là cách một đoạn thời gian, lại có một người thị nữ đưa tới một hộp ngọc tinh xảo, trong hộp ngọc thả có một quả đan dược màu vàng nhạt tản ra kỳ hương nồng đậm. Diệp Thiên Mi biết đây chính là thượng phẩm thánh dược chữa thương hiếm có khó tìm trên toàn bộ khu vực Thương Hải, Thể Hồ đan. Đối với cái này, nàng tự nhiên không cự tuyệt. Lúc này dưới hiệu quả kinh nhân của thánh dược, thương thế của nàng mới có thể trong thời gian ngắn ngủi khôi phục, mà lại không để lại cái tai hoạ ngầm gì.
Hiện tại Diệp Thiên Mi trong mắt tinh quang lưu chuyển, đột nhiên cái miệng nhỏ hé ra, một thanh kiếm nhỏ màu bạc liền bay ra thật nhanh, trên không trung xoay quanh một cái sau đó lơ lửng trước người, tiếp đó, hai tay để lên đùi, trong miệng lẩm bẩm niệm chú. Trong chốc lát, trên người lập tức phủ thêm một tầng hào quang màu bạc nhạt. Chỉ thấy hào quang dao động một hồi, tiểu kiếm trước người cũng khẽ run lên, mặt ngoài phù văn màu bạc nhạt chậm rãi lưu chuyển, phát ra một hồi nhẹ nhàng âm thanh vù vù.
Diệp Thiên Mi nhìn tiểu kiếm trước mắt, hai mắt bỗng nhiên lạnh lùng nhắm lại lần nữa. Sau một khắc, một cỗ kiếm ý trùng thiên không cách nào diễn tả bằng lời, bỗng nhiên phóng lên!
Thân hình Diệp Thiên Mi tựa như đồng nhất với tiểu kiếm, đồng dạng bừng bừng tỏa ra ánh hào quang lóa mắt...
Cùng lúc đó.
Ở một nơi xa lạ, trong một thông dạo dưới đáy sâu khoáng mạch.
Một thân áo xám Liễu Minh đang tung bay, cánh tay một cái mơ hồ, trong tay màu đen tiểu kiếm bỗng nhiên hóa thành một đạo hắc hồng cuốn ra, liền đem đối diện đó mấy đầu Tích Dịch giống như Nghiệt Thú lần lượt bổ ra hai đoạn, đồng thời cánh tay còn lại khẽ động, một nắm đấm được lân phiến bao bọc, ánh lên màu hồng nhạt, trùng trùng điệp điệp đánh vào một đầu Nghiệt Thú khác khiến nó trông như một cái bao cát bị đánh bay ra ngoài.
Vèo một tiếng.
Một vệt màu xám xuất hiện, nhanh như điện bay ra, xuyên thủng qua người Nghiệt Thú, sau đó bay ngược trở lại. Chính là Cốt Hạt đứng sau lưng Liễu Minh, nắm đúng cơ hội, thoáng phát lao ra tấn công vào chỗ hiểm của con thú, khiến nó không thể nào trốn thoát tử thần.
Con thú mặc dù đôi cánh có hơi vẫy vẫy, trong miệng gầm lên, nhưng căn bản chỉ là đèn cạn dầu, lóe lên lần cuối. Chỉ thấy sau mấy cái gượng người thì đình chỉ hành động, toàn thân chuyển sang màu xám, hắc khí lưu chuyển quanh người. Nọc độc trong móc câu của Cốt Hạt là vô cùng mạnh mẽ, dù cho những con thú này có cách ngăn độc tố thiên bẩm, nhưng nếu nọc độc được toàn lực rót vào, thì chỉ cần là người có tu vi không thâm sâu mà muốn sống sót thì chỉ là nằm mộng.
Sau khi thu lại tiểu kiếm, tâm niệm Liễu Minh vừa động, lân phiến màu đỏ trên tay cũng lập tức thu lại.
Đúng lúc này, từ khoảng không đen ngòm sâu trong thông đạo, lần nữa mơ hồ truyền đến những tiếng gầm nhẹ.
Liễu Minh tỏ vẻ bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, cánh tay đưa lên, Cốt Hạt phía sau cũng nhanh chóngthu nhỏ lại, bay lên đứng trên vai hắn. Tiếp đó thân hình họ Liễu khẽ nhoáng một cái, lần nữa hóa thành tàn ảnh kích xạ rời đi, mấy cái chớp động về sau, liền xuất hiện ở cuối thông đạo, tiếp tục dùng tốc độ nhanh nhất chạy như điên.
. . .
Một lúc lâu sau.
Tại nơi giao nhau của năm sáu thông đạo lớn, một cuộc hỗn chiến đang xảy ra. Đao quang kiếm ảnh, tia máu như vòi rồng trong hư không đan vào nhau, tiếng gào thét tiếng bạo liệt không ngừng vang vọng. Một thân áo xám Liễu Minh trong tay nắm lấy một thanh kiếm màu đen, cùng bảy tám tên Quáng Nô khác, đang dốc sức liều mạng ngăn cản hơn mười đầu Nghiệt Thú vây công. Trong những Quáng Nô này, thình lình lại có những kẻ ngày trước từng báo tin cho Sa lão đại. Giờ phút này nữ tử tên gọi Thanh Kỳ cầm trong tay một thanh cốt kiếm đang cùng một đầu lang Nghiệt Thú độc đấu. Cách đó không xa, hai người khác đang dựa lưng vào nhau kịch chiến cùng ba bốn đầu Nghiệt Thú.
Liễu Minh vừa quần chiến với hai đầu lực Nghiệt Thú hình hổ có lực phòng ngự kinh người, vừa không ngừng quan sát tình huống chiến trường, tìm kiếm thời cơ để thoát thân.
Đúng vào lúc này, một gã Quáng Nô Thú tộc đang dùng tay không đấu với một đầu Nghiệt Thú hình báo đen, chỉ nghe trên đỉnh đầu một tiếng gào thét điếc tai nhức óc truyền đến về sau, lập tức mặt mũi tràn đầy kinh hãi vội vàng khoát tay, cầm trong tay cốt thuẫn trở nên nhanh hơn, đồng thời cắn răng một cái lấy ra một quả Phù Lục tức thì bóp vỡ, hóa thành một tầng hào quang bảo hộ bản thân vào trong. Nào ngờ gã chỉ kịp nghe một tiếng Phanh vang lên thật lớn. Trên đỉnh đầu thanh âm Xùy xùy nổi lên, chỉ thấy hàng trăm mũi nhọn màu xanh, từ một con Nghiệt Thú bọ ngựa vừa bộc phát, phô thiên cái địa kích xạ ra tứ phía. Ánh sáng màu xanh chớp động một lúc, cốtthuẫn sau khi vang lên nhưng âm thanh bén nhọn như tiếng kim loại va chạm thì vỡ vụn. Chằng chịt mũi nhọn màu xanh chẳng qua là thoáng ngưng tụ, liền cuốn tới đỉnh đầu gã Quáng Nô Thú tộc.
Một tiếng kêu thê thiết truyền đến!
Tuy rằng Quáng Nô kia lại rút ra một thanh cốt kiếm vung vẩy điên cuồng giữa không trung thế nhưng mũi nhọn màu xanh lại quá đỗi sắc bén. Chỉ qua vài nhịp thở, cả người gã lẫn hào quang hộ thể xung quanh liền biến thành vô số thịt nát, xoáy lên một mảnh huyết vụ.
Nghiệt Thú hình bọ ngựa khổng lồ vừa rơi xuống, đôi mắt màu đỏ lóe lên ánh sáng, liền lần nữa nhảy lên vách động, bò tới mục tiêu kế tiếp.
Tại một nơi khác khác, một gã Hải Tộc gầy cao đang phải đối mặt với sự vây công của một đầu Nghiệt Thú hình Sói cùng một con Nghiệt Thú mặt heo. Thanh cốt xoa Hổ Sinh Phong trên tay gã trong khoảng thời gian ngắn vẫn luôn kiên trì vũ động thế nhưng ngay lúc tiếng kêu thảm thiết vang lên, gã lập tức không kìm được rùng mình một cái, rồi đưa tầm mắt nhìn qua phía cửa thông đạo, trong đầu nảy ra ý niệm chạy trốn. Chỉ thấy Quáng Nô này hai tay nắm chặt cốt xoa rồi vung lên đánh về phía Nghiệt Thú mặt sói sau đó đột nhiên chống cốt xoa xuống đất khẽ chống, thân hình từ trên mặt đất bắn lên, dùng một cước đá vào phía sau Nghiệt Thú mặt heo, mượn phản lực thoáng một phát thoát ra ngoài ba bốn trượng, sau đó không chút do dự lấy ra một quả Phù Lục dán lên trên người, lập tức một cỗ lục quang bao bọc lấy cả người giúp gã vững tâm liều mạng lao nhanh về hướng cửa ra thông đạo.
Thế nhưng ngay lúc gã Quáng Nô này thoát đi vài chục trượng, bỗng nhiên cuồng phong nổi lên, một đạo thân ảnh cực lớn mơ hồ lay động, vừa vặn chặn phía trước đường đi của gã. Vị Hải Tộc nhân này lập tức biến sắc, trong mắt lóe lên ánh nhìn dữ tợn, độn tốc chẳng những không có dừng lại, ngược lại thoáng một phát càng nhanh thêm hai phần, đồng thời há mồm phun ra một ngụm tinh huyết bay vào cốt xoa trong tay, cốt xoa phát ra ánh sáng rực rỡ.
Đúng là một thanh Linh Khí!
Chỉ thấy sau khi bay ra, cốt xoa liền hóa thành một đạo hắc mang cực lớn về điên cuồng lao về phía trước.
Nhưng vào lúc này, nguyên bản phía trước có một thân ảnh mơ hồ lay động, giống như đang ngưng tụ ra một đầu Cự Hùng Nghiệt Thú hình thể ước chừng năm sáu trượng cao lớn.
Hắc quang lóe lên, cự xoa đã đến trước mặt con thú này.
Nhưng nó không chút nào có ý định tránh né, ngược lại một tiếng gầm nhẹ, hai bàn tay như thiểm điện vỗ lên, liền Phốc một tiếng, lập tức đem cự xoa chụp vào trong tay, cánh tay nhẹ dùng sức một chút.
Rắc rắc một tiếng, cốt xoa lập tức tan vỡ , hóa thành bột phấn nhao nhao rơi xuống lả tả.
Sau đó Cự Hùng Nghiệt Thú thân ảnh lần nữa mơ hồ một cái, sau một khắc, liền xuất hiện ở trước vị trí độn quang của Hải Tộc nhân, hai bàn tay lại vỗ lên. Quáng Nô Hải tộc thấy vậy không khỏi đại biến sắc mặt. Gã chỉ cảm thấy bốn phía không khí xiết chặt, thoáng một phát không cách nào nhúc nhích mảy may.
A! một tiếng hét thảm cũng chưa kịp thốt ra, gã Quáng Nô này đã bị đôi cự chưởng đè xuống, hóa thành một đoàn huyết vụ bay tung tóe.
Đầu Nghiệt Thú hình gấu khổng lồ này thình lình lại có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ!
Trong nháy mắt đã có hai gã Quáng Nô vẫn lạc ngay trước mặt, điều này khiến cho mấy người còn lại, phần lớn biến sắc, lúc này có người mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Thanh Kỳ thấy tình cảnh này, sắc mặt thoáng một phát tái nhợt, thân lóe lên, tránh thoát một cái táp của Lang thú, đột nhiên hướng hai gã đồng bạn bên cạnh lớn tiếng kêu:
Tình hình này, mọi người chúng ta có thể sẽ bị Nghiệt Thú giết chết có thể không còn nghi ngờ gì, Mặc Thất, Tiểu Ngũ, ba người chúng ta lập tức chia nhau đào tẩu, có thể đi thoát được ai thì chỉ có thể nhìn vận số rồi.
Vừa dứt lời, nàng này liền nhảy lên, lập tức lấy ra hai quả Phù Lục, bóp nát một quả, lập tức hóa thành một đoàn Hắc Vụ bao bọc Nghiệt Thú cự lang vào trong. Tấm Phù Lục màu lam còn lại tức thì dán lên trên người, quanh thân được một đoàn hào quang màu cam bao bọc, hướng một cái cửa thông đạo phụ lao đi. Hai người kia nghe xong lời ấy, nhìn nhau liếc một cái, một chưởng bức lui Nghiệt Thú trước mắt, liền đồng dạng nhảy lên hướng một thông đạo khác mà chạy. Nhưng mà sau một khắc, từ trong thông đạo, ngẫu nhiên tuôn ra bảy tám đầu Nghiệt Thú, một cái vỗ tay đã đem hai người lần nữa bao vây vào trong. Sau một hồi kinh hãi, tay chân luống cuống ngăn cản đòn tới, nhưng trong khoảnh khắc lần nữa bị nhốt vào trong đàn thú.
Khắp thông đạo, cuồng phong bất thần nổi lên, khắp nơi đều là cát bay đá chạy, bên trong đầy hắc khí, những bong đen to lớn như ẩn như hiện, tiếng gầm rú vang lên có phần mạnh mẽ hơn. Hai con Thiềm Thừ có bộ dạng ngu ngốc, bây giờ cũng thình lình dần biến mất, sau những âm thanh “Xỳ Lạp…” kỳ lạ. . .
Tại biển sâu mạch khoáng khoảng cách mấy ngàn trượng, một căn phòng vàng son lộng lẫy, nằm trên đỉnh của một tòa cung điện. Có một căn phòng ước chừng khoảng hơn mười trượng hơn, bên trong khá rộng rãi, mặt đất lát đầy lam ngọc màu sắc ấm dịu, trên tường thì dán đầy thủy lam Tinh Thạch. Những thứ Tinh Thạch này phát ra sóng sáng lưu chuyển, tia nước nhỏ bắt bay lên lóe ra ánh sáng nhàn nhạt màu lam, khiến cho cả tòa sương phòng lộ ra đẹp cực kỳ hoa lệ. Sương phòng được chỉnh đốn sạch sẽ, bạch ngọc điêu khắc thành, cái bàn cùng giường đều không nhiễm một hạt bụi, đem cảnh đẹp nơi biển sâu vừa thu lại trong khuôn cửa sổ, bên cạnh còn đặt mấy bồn hoa tươi không biết tên màu lam nhạt. Giờ phút trên một chiếc giường cạnh đó, một nữ tử áo xanh màu mây, khuôn mặt tuyệt mỹ, hai mắt nhắm nghiền khoanh chân ngồi yên, làn tóc đen óng, xõa qua vai càng làm nổi bật nước da trắng như bạch ngọc của nàng.
Chính là người mà Hải Yêu Hoàng đã đưa ra hôn ước mười năm sau, Diệp Thiên Mi!
Một khắc sau, ngọc dung vừa động, nàng chợt mở mắt, nhẹ thở ra một hơi, thần sắc như mặt nướctrong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng, đối với cảnh đẹp trong sương phòng hết thảy toàn bộ như không nhìn thấy. Cho đến ngày nay, trọng thương lưu lại từ nửa năm trước bởi vì mấy lần thúc giục kiếm phôi chi linh cuối cùng đã hoàn toàn khôi phục.
Trong lúc đó, Hải Yêu Hoàng từ sau lần gặp để hứa hẹn, thì hoàn toàn chưa từng xuất hiện một lần tại nơi này, chẳng qua là cách một đoạn thời gian, lại có một người thị nữ đưa tới một hộp ngọc tinh xảo, trong hộp ngọc thả có một quả đan dược màu vàng nhạt tản ra kỳ hương nồng đậm. Diệp Thiên Mi biết đây chính là thượng phẩm thánh dược chữa thương hiếm có khó tìm trên toàn bộ khu vực Thương Hải, Thể Hồ đan. Đối với cái này, nàng tự nhiên không cự tuyệt. Lúc này dưới hiệu quả kinh nhân của thánh dược, thương thế của nàng mới có thể trong thời gian ngắn ngủi khôi phục, mà lại không để lại cái tai hoạ ngầm gì.
Hiện tại Diệp Thiên Mi trong mắt tinh quang lưu chuyển, đột nhiên cái miệng nhỏ hé ra, một thanh kiếm nhỏ màu bạc liền bay ra thật nhanh, trên không trung xoay quanh một cái sau đó lơ lửng trước người, tiếp đó, hai tay để lên đùi, trong miệng lẩm bẩm niệm chú. Trong chốc lát, trên người lập tức phủ thêm một tầng hào quang màu bạc nhạt. Chỉ thấy hào quang dao động một hồi, tiểu kiếm trước người cũng khẽ run lên, mặt ngoài phù văn màu bạc nhạt chậm rãi lưu chuyển, phát ra một hồi nhẹ nhàng âm thanh vù vù.
Diệp Thiên Mi nhìn tiểu kiếm trước mắt, hai mắt bỗng nhiên lạnh lùng nhắm lại lần nữa. Sau một khắc, một cỗ kiếm ý trùng thiên không cách nào diễn tả bằng lời, bỗng nhiên phóng lên!
Thân hình Diệp Thiên Mi tựa như đồng nhất với tiểu kiếm, đồng dạng bừng bừng tỏa ra ánh hào quang lóa mắt...
Cùng lúc đó.
Ở một nơi xa lạ, trong một thông dạo dưới đáy sâu khoáng mạch.
Một thân áo xám Liễu Minh đang tung bay, cánh tay một cái mơ hồ, trong tay màu đen tiểu kiếm bỗng nhiên hóa thành một đạo hắc hồng cuốn ra, liền đem đối diện đó mấy đầu Tích Dịch giống như Nghiệt Thú lần lượt bổ ra hai đoạn, đồng thời cánh tay còn lại khẽ động, một nắm đấm được lân phiến bao bọc, ánh lên màu hồng nhạt, trùng trùng điệp điệp đánh vào một đầu Nghiệt Thú khác khiến nó trông như một cái bao cát bị đánh bay ra ngoài.
Vèo một tiếng.
Một vệt màu xám xuất hiện, nhanh như điện bay ra, xuyên thủng qua người Nghiệt Thú, sau đó bay ngược trở lại. Chính là Cốt Hạt đứng sau lưng Liễu Minh, nắm đúng cơ hội, thoáng phát lao ra tấn công vào chỗ hiểm của con thú, khiến nó không thể nào trốn thoát tử thần.
Con thú mặc dù đôi cánh có hơi vẫy vẫy, trong miệng gầm lên, nhưng căn bản chỉ là đèn cạn dầu, lóe lên lần cuối. Chỉ thấy sau mấy cái gượng người thì đình chỉ hành động, toàn thân chuyển sang màu xám, hắc khí lưu chuyển quanh người. Nọc độc trong móc câu của Cốt Hạt là vô cùng mạnh mẽ, dù cho những con thú này có cách ngăn độc tố thiên bẩm, nhưng nếu nọc độc được toàn lực rót vào, thì chỉ cần là người có tu vi không thâm sâu mà muốn sống sót thì chỉ là nằm mộng.
Sau khi thu lại tiểu kiếm, tâm niệm Liễu Minh vừa động, lân phiến màu đỏ trên tay cũng lập tức thu lại.
Đúng lúc này, từ khoảng không đen ngòm sâu trong thông đạo, lần nữa mơ hồ truyền đến những tiếng gầm nhẹ.
Liễu Minh tỏ vẻ bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, cánh tay đưa lên, Cốt Hạt phía sau cũng nhanh chóngthu nhỏ lại, bay lên đứng trên vai hắn. Tiếp đó thân hình họ Liễu khẽ nhoáng một cái, lần nữa hóa thành tàn ảnh kích xạ rời đi, mấy cái chớp động về sau, liền xuất hiện ở cuối thông đạo, tiếp tục dùng tốc độ nhanh nhất chạy như điên.
. . .
Một lúc lâu sau.
Tại nơi giao nhau của năm sáu thông đạo lớn, một cuộc hỗn chiến đang xảy ra. Đao quang kiếm ảnh, tia máu như vòi rồng trong hư không đan vào nhau, tiếng gào thét tiếng bạo liệt không ngừng vang vọng. Một thân áo xám Liễu Minh trong tay nắm lấy một thanh kiếm màu đen, cùng bảy tám tên Quáng Nô khác, đang dốc sức liều mạng ngăn cản hơn mười đầu Nghiệt Thú vây công. Trong những Quáng Nô này, thình lình lại có những kẻ ngày trước từng báo tin cho Sa lão đại. Giờ phút này nữ tử tên gọi Thanh Kỳ cầm trong tay một thanh cốt kiếm đang cùng một đầu lang Nghiệt Thú độc đấu. Cách đó không xa, hai người khác đang dựa lưng vào nhau kịch chiến cùng ba bốn đầu Nghiệt Thú.
Liễu Minh vừa quần chiến với hai đầu lực Nghiệt Thú hình hổ có lực phòng ngự kinh người, vừa không ngừng quan sát tình huống chiến trường, tìm kiếm thời cơ để thoát thân.
Đúng vào lúc này, một gã Quáng Nô Thú tộc đang dùng tay không đấu với một đầu Nghiệt Thú hình báo đen, chỉ nghe trên đỉnh đầu một tiếng gào thét điếc tai nhức óc truyền đến về sau, lập tức mặt mũi tràn đầy kinh hãi vội vàng khoát tay, cầm trong tay cốt thuẫn trở nên nhanh hơn, đồng thời cắn răng một cái lấy ra một quả Phù Lục tức thì bóp vỡ, hóa thành một tầng hào quang bảo hộ bản thân vào trong. Nào ngờ gã chỉ kịp nghe một tiếng Phanh vang lên thật lớn. Trên đỉnh đầu thanh âm Xùy xùy nổi lên, chỉ thấy hàng trăm mũi nhọn màu xanh, từ một con Nghiệt Thú bọ ngựa vừa bộc phát, phô thiên cái địa kích xạ ra tứ phía. Ánh sáng màu xanh chớp động một lúc, cốtthuẫn sau khi vang lên nhưng âm thanh bén nhọn như tiếng kim loại va chạm thì vỡ vụn. Chằng chịt mũi nhọn màu xanh chẳng qua là thoáng ngưng tụ, liền cuốn tới đỉnh đầu gã Quáng Nô Thú tộc.
Một tiếng kêu thê thiết truyền đến!
Tuy rằng Quáng Nô kia lại rút ra một thanh cốt kiếm vung vẩy điên cuồng giữa không trung thế nhưng mũi nhọn màu xanh lại quá đỗi sắc bén. Chỉ qua vài nhịp thở, cả người gã lẫn hào quang hộ thể xung quanh liền biến thành vô số thịt nát, xoáy lên một mảnh huyết vụ.
Nghiệt Thú hình bọ ngựa khổng lồ vừa rơi xuống, đôi mắt màu đỏ lóe lên ánh sáng, liền lần nữa nhảy lên vách động, bò tới mục tiêu kế tiếp.
Tại một nơi khác khác, một gã Hải Tộc gầy cao đang phải đối mặt với sự vây công của một đầu Nghiệt Thú hình Sói cùng một con Nghiệt Thú mặt heo. Thanh cốt xoa Hổ Sinh Phong trên tay gã trong khoảng thời gian ngắn vẫn luôn kiên trì vũ động thế nhưng ngay lúc tiếng kêu thảm thiết vang lên, gã lập tức không kìm được rùng mình một cái, rồi đưa tầm mắt nhìn qua phía cửa thông đạo, trong đầu nảy ra ý niệm chạy trốn. Chỉ thấy Quáng Nô này hai tay nắm chặt cốt xoa rồi vung lên đánh về phía Nghiệt Thú mặt sói sau đó đột nhiên chống cốt xoa xuống đất khẽ chống, thân hình từ trên mặt đất bắn lên, dùng một cước đá vào phía sau Nghiệt Thú mặt heo, mượn phản lực thoáng một phát thoát ra ngoài ba bốn trượng, sau đó không chút do dự lấy ra một quả Phù Lục dán lên trên người, lập tức một cỗ lục quang bao bọc lấy cả người giúp gã vững tâm liều mạng lao nhanh về hướng cửa ra thông đạo.
Thế nhưng ngay lúc gã Quáng Nô này thoát đi vài chục trượng, bỗng nhiên cuồng phong nổi lên, một đạo thân ảnh cực lớn mơ hồ lay động, vừa vặn chặn phía trước đường đi của gã. Vị Hải Tộc nhân này lập tức biến sắc, trong mắt lóe lên ánh nhìn dữ tợn, độn tốc chẳng những không có dừng lại, ngược lại thoáng một phát càng nhanh thêm hai phần, đồng thời há mồm phun ra một ngụm tinh huyết bay vào cốt xoa trong tay, cốt xoa phát ra ánh sáng rực rỡ.
Đúng là một thanh Linh Khí!
Chỉ thấy sau khi bay ra, cốt xoa liền hóa thành một đạo hắc mang cực lớn về điên cuồng lao về phía trước.
Nhưng vào lúc này, nguyên bản phía trước có một thân ảnh mơ hồ lay động, giống như đang ngưng tụ ra một đầu Cự Hùng Nghiệt Thú hình thể ước chừng năm sáu trượng cao lớn.
Hắc quang lóe lên, cự xoa đã đến trước mặt con thú này.
Nhưng nó không chút nào có ý định tránh né, ngược lại một tiếng gầm nhẹ, hai bàn tay như thiểm điện vỗ lên, liền Phốc một tiếng, lập tức đem cự xoa chụp vào trong tay, cánh tay nhẹ dùng sức một chút.
Rắc rắc một tiếng, cốt xoa lập tức tan vỡ , hóa thành bột phấn nhao nhao rơi xuống lả tả.
Sau đó Cự Hùng Nghiệt Thú thân ảnh lần nữa mơ hồ một cái, sau một khắc, liền xuất hiện ở trước vị trí độn quang của Hải Tộc nhân, hai bàn tay lại vỗ lên. Quáng Nô Hải tộc thấy vậy không khỏi đại biến sắc mặt. Gã chỉ cảm thấy bốn phía không khí xiết chặt, thoáng một phát không cách nào nhúc nhích mảy may.
A! một tiếng hét thảm cũng chưa kịp thốt ra, gã Quáng Nô này đã bị đôi cự chưởng đè xuống, hóa thành một đoàn huyết vụ bay tung tóe.
Đầu Nghiệt Thú hình gấu khổng lồ này thình lình lại có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ!
Trong nháy mắt đã có hai gã Quáng Nô vẫn lạc ngay trước mặt, điều này khiến cho mấy người còn lại, phần lớn biến sắc, lúc này có người mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Thanh Kỳ thấy tình cảnh này, sắc mặt thoáng một phát tái nhợt, thân lóe lên, tránh thoát một cái táp của Lang thú, đột nhiên hướng hai gã đồng bạn bên cạnh lớn tiếng kêu:
Tình hình này, mọi người chúng ta có thể sẽ bị Nghiệt Thú giết chết có thể không còn nghi ngờ gì, Mặc Thất, Tiểu Ngũ, ba người chúng ta lập tức chia nhau đào tẩu, có thể đi thoát được ai thì chỉ có thể nhìn vận số rồi.
Vừa dứt lời, nàng này liền nhảy lên, lập tức lấy ra hai quả Phù Lục, bóp nát một quả, lập tức hóa thành một đoàn Hắc Vụ bao bọc Nghiệt Thú cự lang vào trong. Tấm Phù Lục màu lam còn lại tức thì dán lên trên người, quanh thân được một đoàn hào quang màu cam bao bọc, hướng một cái cửa thông đạo phụ lao đi. Hai người kia nghe xong lời ấy, nhìn nhau liếc một cái, một chưởng bức lui Nghiệt Thú trước mắt, liền đồng dạng nhảy lên hướng một thông đạo khác mà chạy. Nhưng mà sau một khắc, từ trong thông đạo, ngẫu nhiên tuôn ra bảy tám đầu Nghiệt Thú, một cái vỗ tay đã đem hai người lần nữa bao vây vào trong. Sau một hồi kinh hãi, tay chân luống cuống ngăn cản đòn tới, nhưng trong khoảnh khắc lần nữa bị nhốt vào trong đàn thú.
/1550
|