- Không có khả năng.
Đồng tử Kim Giáp Nhân co rụt lại, nghẹn ngào nói ra khỏi miệng.
Chủ nhân bàn tay tàn khốc kia, rõ ràng chính là Liễu Minh, kẻ mà hắn tưởng rằng đã chết.
Lúc này Liễu Minh chẳng biết đứng dậy từ lúc nào, hơn nữa toàn thân bao phủ một tầng vầng sáng màu đen nhạt, toàn thân máu tươi chảy đầm đìa. Miệng vết thương chảy ra huyết dịch màu vàng nhạt, đồng thời tất cả miệng vết thương nhanh chóng co rút lại, mơ hồ dưới da thịt từng sợi cơ bắp tức thì phát ra những tiếng ‘Xuy! Xuy’, cũng dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi một lần nữa tổ hợp lại.
Kim Giáp Nhân thấy rõ có vô số trùng quang ở dưới da thịt Liễu Minh không ngừng nhúc nhích. Chỉ trong chốc lát, trên người Liễu Minh không còn lấy một chút vết thường nào, đồng thời tay chân đều được bồi đắp hiện ra một tầng óng ánh chi sắc, hai đầu lông mày tức thì dùng một đoàn hắc diễm cuồn cuộn ngưng tụ, bỗng biến thành một cái phù văn không biết tên đen sì như mực, chớp động hắc mang cực kỳ thần bí.
Mắt thấy chuyện kinh biến bực này, Kim Giáp Nhân tuy rằng trong nội tâm hoảng sợ. Nhưng không phải đến mức mà bản thân không thể làm gì được. Năm ngón tay Kim Giáp Nhân hợp lại chỉ về phía Liễu Minh ở dưới mặt đất.
Một tiếng nổ đùng vang lên!
Trong hư không chấn động, một đạo nhân quang lăng không hiển hiện, chém về phía thân hình Liễu Minh.
‘Phanh’ một tiếng.
Cánh tay Liễu Minh khẽ động, năm ngón tay quỷ mị không ngờ có thể dễ dàng bắt lấy được nhận quang màu vàng.
Một màn này, khiến cho sắc mặt Kim Giáp Nhân đại biến.
Một kích vừa rồi, tuy rằng không có đạt đến trình độ của một cường giả Hoá Tinh Kỳ, nhưng nhận quang này cũng vô cùng sắc bén, tuyệt không phải là huyết nhục thân thể bình thường có thể ngăn cản.
Càng làm cho lòng của hắn kinh nghi chính là, lúc này trên người ‘Liễu Minh’ khí tức cũng không có tăng cường bao nhiêu, nhưng mà trở nên âm trầm dị thường. So với lúc trước, vậy mà giống như hai người khác nhau.
Ngay tại thời điểm Kim Giáp Nhân có chút do dự, có hay không lại kích phát Pháp lực, dùng thủ đoạn Hóa Tinh Kỳ để đối phó địch nhân vừa mới sống lại trước mắt thì bên dưới, ‘Liễu Minh’ ngẩng đầu lên, mở hai mắt ra.
Chỉ nghe ‘XÌ...’ một tiếng! Hai đạo hoàng mang dài nửa xích từ trong đôi mắt bay ra.
Kim Giáp Nhân ở trên không trung bỗng nhiên cảm giác hai đạo hàn quang lóe lên, hai cánh tay cảm giác mát lạnh từ đầu vai rơi ra hạ xuống.
Lần này Kim Giáp Nhân chấn động vô cùng, hắn gầm lên giận dữ, thân hình bỗng nhiên trở nên mơ hồ hướng bay về phía sau vài chục trượng. Đồng thời há miệng, một đạo phù văn màu vàng bay ra, quay tròn ngưng tụ, liền biến thành một tấm cự thuẫn màu vàng chắn trước người.
Hai cánh tay vừa bị chém rụng rơi xuống đất, tức thì ‘Phanh phanh’ hai tiếng, liền không hiểu vì sao bạo liệt.
Cùng lúc đó, đầu vai Kim Giáp Nhân hiện ra điểm điểm kim quang không ngừng ngưng tụ, cũng một lần nữa huyễn hóa ra hai cánh tay giống hết lúc trước.
Nhưng lúc này Kim Giáp Nhân mặt trầm như nước, gắt gao nhìn chằm chằm vào ‘Liễu Minh’ bên dưới, gằn từng chữ nói:
- Ngươi rút cuộc là ai, tuyệt đối không có khả năng là tên tiểu tử nhân tộc trước kia!
‘Liễu Minh’ ở bên dưới, hai mắt đã mở ra. Đồng tử loé lên ngân quang lập loè, nhưng thần sắc đờ đẫn không có chút biểu lộ nào. Bỗng nhiên năm ngón tay dùng lực, liền ‘Rặc rặc’ một tiếng liền bóp nát nhận quang màu vàng rồi thu tay lại, giơ lên trước mặt nhìn.
Chỉ thấy nơi lòng bàn tay kia, thình lình nhiều hơn mười mảnh lân phiến đỏ thẫm, mỗi một cái bất quá chỉ bằng hạt đậu, nhưng thập phần xảo diệu trải rộng ngăn cản quang nhận màu vàng.
Mà nguyên bản kiện thiếp thân Giao lân giáp da trên người, mặt ngoài không ngờ trống rỗng một mảnh, trước kia hơn mười miếng Giao lân đã lăng không không thấy bóng dáng.
‘Liễu Minh’ không biết dùng thủ đoạn gì đem Giao lân trên bì giáp toàn bộ hút vào thể nội, cũng thần không biết quỷ không hay dịch chuyển đã đến lòng bàn tay. Điều này lý giải tại sao sau khi ‘Liễu Minh’ trọng sinh lại thân thể, vì sao có thể thực bằng huyết nhục thân thể ngăn cản đạo nhận quang vô cùng sắc bén kia.
Kim Giáp Nhân cũng liếc nhìn trong lòng không khỏi buông lỏng. Đối phương tuy rằng thần bí, nhưng tựa hồ cũng không có cường đại như mình tự nghĩ!
Vào thời khắc này ‘Liễu Minh’ lại ngẩng đầu nhìn về phía Kim Giáp Nhân, cao thấp đánh giá vài lần, bỗng nhiên mặt hiện một tia cổ quái mở miệng:
- Chính là ngươi mới vừa rồi giúp ta đánh chủ ký sinh bị thương, để cho ta có thể thoát khỏi phong ấn, do đó nắm giữ thân thể này. Ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái, chỉ xoá đi linh tính của ngươi, lưu lại Hoàng Cân lực sĩ mật phù. Nghĩ cho tới bây giờ, mật phù như ngươi có thể sinh ra linh trí, trên đời này tồn tại không nhiều lắm.
Giọng nói của của ‘Liễu Minh’ hoàn toàn giống với Liễu Minh, nhưng rõ ràng âm trầm rất nhiều.
- Cái gì Hoàng Cân lực sĩ mật phù, ngươi đang ở đây nói bậy bạ gì đó. Nhân tộc tiểu tử, không quản ngươi là ai chiếm cứ thể xác kia, nếu như muốn chính thức chết đi, ta sẽ thành toàn ngươi rồi.
Kim Giáp Nhân nghe xong mấy chữ ‘Hoàng Cân lực sĩ mật phù’, lúc này như là bị người giẫm phải cái đuôi nhảy dựng lên, trên mặt sát cơ vừa hiện. Lúc này một tay bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân từng tầng phù văn màu vàng tuôn ra, đồng thời sau lưng hư ảnh Cự Nhân màu vàng hiển hiện. Chỉ sau hai lần hô hấp liền biến thành cao lớn bốn trượng.
Mà tu vi Kim Giáp Nhân, lập tức tiến vào cảnh giới Hóa Tinh Kỳ.
- Thiên Tượng Pháp Địa yếu như vậy, nếu để cho tồn tại Thiên Tượng chính thức nhìn thấy, nói không chừng sẽ tức giận mà hộc máu. Bất quá ngươi có thể thả ra Thiên Tượng, xem ra Hoàng Cân lực sĩ mật phù này phẩm chất không tệ, cho dù đặt ở thời điểm thượng cổ cũng coi như được xưng tụng là cực phẩm mật phù. Bất quá khí tức của ngươi bây giờ, tăng lên tới cảnh giới Hóa Tinh Kỳ vẫn là quá miễn cưỡng một chút, nhiều lắm cũng chỉ có lực xuất ra hai kích. Về sau chỉ sợ năng lực hoá hình cũng không có.
‘Liễu Minh’ nhìn thấy cảnh này, trên mặt vẫn không có bao nhiêu vẻ kinh ngạc, chẳng qua là như có điều suy nghĩ thì thào nói ra.
Kim Giáp Nhân nghe từng câu nói của ‘Liễu Minh’, sắc mặt lại tối sầm hơn. Đợi đối phương nói xong, lúc này rút cuộc không thể chịu đựng được gầm hét lên:
- Cho dù lực lượng Thiên Tượng Pháp Địa yếu thì thế nào, để nghiền ép một gã Ngưng Dịch cảnh sơ kỳ như ngươi cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vừa dứt lời, Kim Giáp Nhân không tiếp tục giữ lại chút Pháp lực nào. Bỗng nhiên hai tay thúc giục pháp quyết, sau lưng nguyên bản hư ảnh Cự Nhân mịt mờ mơ hồ, vậy mà thoáng một phát mở hai mắt, đồng thời cánh tay khẽ động, một tay giống như trì hoãn chỉ về phía ‘Liễu Minh’.
‘Phốc’ một tiếng.
‘Liễu Minh’ trên không lúc này chấn động, một cự chưởng màu vàng lớn chừng mẫu lăng không hiển hiện, chỉ còn cách bản thân vài thước.
Phía dưới trong hư không lúc này âm thanh ‘Xùy xùy’ vang lên, một cỗ man lực vô hình, từ không trung hạ xuống.
‘Liễu Minh’ chỉ cảm thấy bốn phía hư không lúc này xiết chặt, không khí liền giống như Tinh Cương vô cùng cứng rắn, cũng khiến cốt cách toàn thân loạn hưởng một hồi.
- Thân thể thật yếu! Cũng đã có tu vi Ngưng Dịch cảnh, thậm chí ngay cả điểm ấy lực lượng cũng không thể chịu được.
‘Liễu Minh’ nhìn cự chưởng màu vàng từ trên không trung rơi xuống, hai mắt nhíu lại lẩm bẩm, đối với man lực trên thân thể mình không thèm quan tâm
Kim Giáp Nhân thấy vậy, lại trong lòng vui vẻ, lúc này càng là điên cuồng thúc hư ảnh Cự Nhân sau lưng.
‘Oanh’ một tiếng.
Cự chưởng màu vàng lần nữa trầm xuống nửa trượng, lúc này một cỗ lực lượng so với lúc trước càng thêm lớn hơn ba phần từ không trung hạ xuống. Không ngờ có thể khiến cho mặt đất xung quanh ‘Liễu Minh’ trầm xuống, một đại thủ nhấn sâu hơn nửa xích xuất hiện.
Thân hình ‘Liễu Minh’ ở ngay chính trung tâm của đại thủ ấn, đồng thời bên ngoài thân lộ ra da thịt, vô số tơ máu từ đó bắn ra, biến thành từng đoàn từng đoàn huyết vụ, mắt thấy toàn bộ thân hình thật bị cự chưởng màu vàng phát ra man lực cứng rắn chấn động nát bấy.
Đúng lúc này, từ trong miệng ‘Liễu Minh’ truyền ra thanh âm lạnh lùng:
- Diệt Thần Chỉ!
Vừa dứt lời, đột nhiên từ trong huyết vụ ngút trời bay ra một đạo huyết quang đỏ sậm, chỉ mơ hồ một cái, liền biến thành một đạo hư ảnh cự đại thủ chỉ huyết quang dài hơn một trượng. Chớp động một cái, đơn giản điểm vào lòng bàn tay cự chưởng màu vàng.
Một màn kinh người xuất hiện.
Cự chưởng màu vàng bị chỉ lực huyết hồng đánh trúng, lúc này bên ngoài thân run lên, bỗng sinh ra vô số vết rách huyết sắc, tiếp đó liền tan vỡ.
Cùng lúc đó, hư ảnh Cự Nhân sau lưng Kim Giáp Nhân, cũng lóe lên tan vỡ.
- Không tốt!
Kim Giáp Nhân cũng có kinh nghiệm chiến trận. Vừa thấy cảnh này, cũng biết được đối phương không hề phô trương thanh thế, thật sự có thực lực chém giết mình. Kim Giáp Nhân không nói hai lời vội vàng bấm niệm pháp quyết, đem chút Pháp lực còn sót lại trong thể nội nhen nhóm kích phát, hóa thành một đạo cầu vồng màu vàng phá không bỏ chạy thật xa.
- Hiện tại muốn đi, không phải dễ dàng.
Trong huyết vụ dưới mặt đất, lần nữa vang lên tiếng thở dài của ‘Liễu Minh’.
Tiếp đó chỉ lực huyết hồng trên không trung quay vòng một cái, liền đuổi theo Kim Giáp Nhân.
‘Oanh’ một tiếng.
Vận dụng tốc độ đến cực hạn, Kim Giáp Nhân bay đi được hơn trăm dặm, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy thể nội các nơi bỗng nhiên nóng lên. Toàn bộ thân thể bị một cỗ lực lượng quỷ dị tác dụng, hóa thành vô số mảnh vỡ bạo liệt.
Đúng lúc này, ‘Vèo’ một tiếng, một đạo Huyết Ảnh từ phía dưới trong huyết vụ kích bắn, xuyên thủng Kim Giáp Nhân.
Huyết quang lại thu vào về, ‘Liễu Minh’ cũng một lần nữa hiện thân trong hư không.
Chẳng qua lúc này toàn thân ‘Liễu Minh’ lại máu tưới đầm đìa, trong tay lại cầm lấy một trương Phù Lục ánh vàng rực rỡ.
- Không tệ, không tệ. Không nghĩ tới mới từ trong phong ấn đi ra, dĩ nhiên đoạt được một bảo vật như vậy. Bất quá, nếu không phải gia hỏa này bị ta hù dọa, căn bản không dám cận thân công kích, còn đứng lại cho ta thời gian dài như vậy thi triển ra huyết tế. Nếu không ta vừa mới khống chế thân thể này, chỉ sợ cũng không cách nào phát ra Diệt Thần Chỉ!
‘Liễu Minh’ đánh giá Phù Lục màu vàng trong tay, trên mặt tràn nở nụ cười quỷ dị.
Làm cho người ta giật mình chính là, tấm Phù Lục màu vàng lại ở trong tay không ngừng giãy giụa lắc lư, giống như vật còn sống.
Nhưng sau một khắc, ‘Liễu Minh’ hừ lạnh một tiếng, há mồm phun ra một đoàn huyết vụ màu vàng nhạt. Lúc này Phù Lục màu vàng trong huyết vụ chỉ động đậy vài cái, Linh quang tản ra hóa thành một trương Phù Lục màu vàng có chút cũ nát.
Tiếp theo thân hình ‘Liễu Minh’ trầm xuống, chậm rãi chui vào trong lòng đất
Mà lúc này, phù văn màu đen ở hai đầu lông mày chớp động vài cái, miệng vết thương bên ngoài thân lại lần nữa dùng tốc độ bất khả tư nghị, nhanh chóng khép lại.
Đồng tử Kim Giáp Nhân co rụt lại, nghẹn ngào nói ra khỏi miệng.
Chủ nhân bàn tay tàn khốc kia, rõ ràng chính là Liễu Minh, kẻ mà hắn tưởng rằng đã chết.
Lúc này Liễu Minh chẳng biết đứng dậy từ lúc nào, hơn nữa toàn thân bao phủ một tầng vầng sáng màu đen nhạt, toàn thân máu tươi chảy đầm đìa. Miệng vết thương chảy ra huyết dịch màu vàng nhạt, đồng thời tất cả miệng vết thương nhanh chóng co rút lại, mơ hồ dưới da thịt từng sợi cơ bắp tức thì phát ra những tiếng ‘Xuy! Xuy’, cũng dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi một lần nữa tổ hợp lại.
Kim Giáp Nhân thấy rõ có vô số trùng quang ở dưới da thịt Liễu Minh không ngừng nhúc nhích. Chỉ trong chốc lát, trên người Liễu Minh không còn lấy một chút vết thường nào, đồng thời tay chân đều được bồi đắp hiện ra một tầng óng ánh chi sắc, hai đầu lông mày tức thì dùng một đoàn hắc diễm cuồn cuộn ngưng tụ, bỗng biến thành một cái phù văn không biết tên đen sì như mực, chớp động hắc mang cực kỳ thần bí.
Mắt thấy chuyện kinh biến bực này, Kim Giáp Nhân tuy rằng trong nội tâm hoảng sợ. Nhưng không phải đến mức mà bản thân không thể làm gì được. Năm ngón tay Kim Giáp Nhân hợp lại chỉ về phía Liễu Minh ở dưới mặt đất.
Một tiếng nổ đùng vang lên!
Trong hư không chấn động, một đạo nhân quang lăng không hiển hiện, chém về phía thân hình Liễu Minh.
‘Phanh’ một tiếng.
Cánh tay Liễu Minh khẽ động, năm ngón tay quỷ mị không ngờ có thể dễ dàng bắt lấy được nhận quang màu vàng.
Một màn này, khiến cho sắc mặt Kim Giáp Nhân đại biến.
Một kích vừa rồi, tuy rằng không có đạt đến trình độ của một cường giả Hoá Tinh Kỳ, nhưng nhận quang này cũng vô cùng sắc bén, tuyệt không phải là huyết nhục thân thể bình thường có thể ngăn cản.
Càng làm cho lòng của hắn kinh nghi chính là, lúc này trên người ‘Liễu Minh’ khí tức cũng không có tăng cường bao nhiêu, nhưng mà trở nên âm trầm dị thường. So với lúc trước, vậy mà giống như hai người khác nhau.
Ngay tại thời điểm Kim Giáp Nhân có chút do dự, có hay không lại kích phát Pháp lực, dùng thủ đoạn Hóa Tinh Kỳ để đối phó địch nhân vừa mới sống lại trước mắt thì bên dưới, ‘Liễu Minh’ ngẩng đầu lên, mở hai mắt ra.
Chỉ nghe ‘XÌ...’ một tiếng! Hai đạo hoàng mang dài nửa xích từ trong đôi mắt bay ra.
Kim Giáp Nhân ở trên không trung bỗng nhiên cảm giác hai đạo hàn quang lóe lên, hai cánh tay cảm giác mát lạnh từ đầu vai rơi ra hạ xuống.
Lần này Kim Giáp Nhân chấn động vô cùng, hắn gầm lên giận dữ, thân hình bỗng nhiên trở nên mơ hồ hướng bay về phía sau vài chục trượng. Đồng thời há miệng, một đạo phù văn màu vàng bay ra, quay tròn ngưng tụ, liền biến thành một tấm cự thuẫn màu vàng chắn trước người.
Hai cánh tay vừa bị chém rụng rơi xuống đất, tức thì ‘Phanh phanh’ hai tiếng, liền không hiểu vì sao bạo liệt.
Cùng lúc đó, đầu vai Kim Giáp Nhân hiện ra điểm điểm kim quang không ngừng ngưng tụ, cũng một lần nữa huyễn hóa ra hai cánh tay giống hết lúc trước.
Nhưng lúc này Kim Giáp Nhân mặt trầm như nước, gắt gao nhìn chằm chằm vào ‘Liễu Minh’ bên dưới, gằn từng chữ nói:
- Ngươi rút cuộc là ai, tuyệt đối không có khả năng là tên tiểu tử nhân tộc trước kia!
‘Liễu Minh’ ở bên dưới, hai mắt đã mở ra. Đồng tử loé lên ngân quang lập loè, nhưng thần sắc đờ đẫn không có chút biểu lộ nào. Bỗng nhiên năm ngón tay dùng lực, liền ‘Rặc rặc’ một tiếng liền bóp nát nhận quang màu vàng rồi thu tay lại, giơ lên trước mặt nhìn.
Chỉ thấy nơi lòng bàn tay kia, thình lình nhiều hơn mười mảnh lân phiến đỏ thẫm, mỗi một cái bất quá chỉ bằng hạt đậu, nhưng thập phần xảo diệu trải rộng ngăn cản quang nhận màu vàng.
Mà nguyên bản kiện thiếp thân Giao lân giáp da trên người, mặt ngoài không ngờ trống rỗng một mảnh, trước kia hơn mười miếng Giao lân đã lăng không không thấy bóng dáng.
‘Liễu Minh’ không biết dùng thủ đoạn gì đem Giao lân trên bì giáp toàn bộ hút vào thể nội, cũng thần không biết quỷ không hay dịch chuyển đã đến lòng bàn tay. Điều này lý giải tại sao sau khi ‘Liễu Minh’ trọng sinh lại thân thể, vì sao có thể thực bằng huyết nhục thân thể ngăn cản đạo nhận quang vô cùng sắc bén kia.
Kim Giáp Nhân cũng liếc nhìn trong lòng không khỏi buông lỏng. Đối phương tuy rằng thần bí, nhưng tựa hồ cũng không có cường đại như mình tự nghĩ!
Vào thời khắc này ‘Liễu Minh’ lại ngẩng đầu nhìn về phía Kim Giáp Nhân, cao thấp đánh giá vài lần, bỗng nhiên mặt hiện một tia cổ quái mở miệng:
- Chính là ngươi mới vừa rồi giúp ta đánh chủ ký sinh bị thương, để cho ta có thể thoát khỏi phong ấn, do đó nắm giữ thân thể này. Ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái, chỉ xoá đi linh tính của ngươi, lưu lại Hoàng Cân lực sĩ mật phù. Nghĩ cho tới bây giờ, mật phù như ngươi có thể sinh ra linh trí, trên đời này tồn tại không nhiều lắm.
Giọng nói của của ‘Liễu Minh’ hoàn toàn giống với Liễu Minh, nhưng rõ ràng âm trầm rất nhiều.
- Cái gì Hoàng Cân lực sĩ mật phù, ngươi đang ở đây nói bậy bạ gì đó. Nhân tộc tiểu tử, không quản ngươi là ai chiếm cứ thể xác kia, nếu như muốn chính thức chết đi, ta sẽ thành toàn ngươi rồi.
Kim Giáp Nhân nghe xong mấy chữ ‘Hoàng Cân lực sĩ mật phù’, lúc này như là bị người giẫm phải cái đuôi nhảy dựng lên, trên mặt sát cơ vừa hiện. Lúc này một tay bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân từng tầng phù văn màu vàng tuôn ra, đồng thời sau lưng hư ảnh Cự Nhân màu vàng hiển hiện. Chỉ sau hai lần hô hấp liền biến thành cao lớn bốn trượng.
Mà tu vi Kim Giáp Nhân, lập tức tiến vào cảnh giới Hóa Tinh Kỳ.
- Thiên Tượng Pháp Địa yếu như vậy, nếu để cho tồn tại Thiên Tượng chính thức nhìn thấy, nói không chừng sẽ tức giận mà hộc máu. Bất quá ngươi có thể thả ra Thiên Tượng, xem ra Hoàng Cân lực sĩ mật phù này phẩm chất không tệ, cho dù đặt ở thời điểm thượng cổ cũng coi như được xưng tụng là cực phẩm mật phù. Bất quá khí tức của ngươi bây giờ, tăng lên tới cảnh giới Hóa Tinh Kỳ vẫn là quá miễn cưỡng một chút, nhiều lắm cũng chỉ có lực xuất ra hai kích. Về sau chỉ sợ năng lực hoá hình cũng không có.
‘Liễu Minh’ nhìn thấy cảnh này, trên mặt vẫn không có bao nhiêu vẻ kinh ngạc, chẳng qua là như có điều suy nghĩ thì thào nói ra.
Kim Giáp Nhân nghe từng câu nói của ‘Liễu Minh’, sắc mặt lại tối sầm hơn. Đợi đối phương nói xong, lúc này rút cuộc không thể chịu đựng được gầm hét lên:
- Cho dù lực lượng Thiên Tượng Pháp Địa yếu thì thế nào, để nghiền ép một gã Ngưng Dịch cảnh sơ kỳ như ngươi cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vừa dứt lời, Kim Giáp Nhân không tiếp tục giữ lại chút Pháp lực nào. Bỗng nhiên hai tay thúc giục pháp quyết, sau lưng nguyên bản hư ảnh Cự Nhân mịt mờ mơ hồ, vậy mà thoáng một phát mở hai mắt, đồng thời cánh tay khẽ động, một tay giống như trì hoãn chỉ về phía ‘Liễu Minh’.
‘Phốc’ một tiếng.
‘Liễu Minh’ trên không lúc này chấn động, một cự chưởng màu vàng lớn chừng mẫu lăng không hiển hiện, chỉ còn cách bản thân vài thước.
Phía dưới trong hư không lúc này âm thanh ‘Xùy xùy’ vang lên, một cỗ man lực vô hình, từ không trung hạ xuống.
‘Liễu Minh’ chỉ cảm thấy bốn phía hư không lúc này xiết chặt, không khí liền giống như Tinh Cương vô cùng cứng rắn, cũng khiến cốt cách toàn thân loạn hưởng một hồi.
- Thân thể thật yếu! Cũng đã có tu vi Ngưng Dịch cảnh, thậm chí ngay cả điểm ấy lực lượng cũng không thể chịu được.
‘Liễu Minh’ nhìn cự chưởng màu vàng từ trên không trung rơi xuống, hai mắt nhíu lại lẩm bẩm, đối với man lực trên thân thể mình không thèm quan tâm
Kim Giáp Nhân thấy vậy, lại trong lòng vui vẻ, lúc này càng là điên cuồng thúc hư ảnh Cự Nhân sau lưng.
‘Oanh’ một tiếng.
Cự chưởng màu vàng lần nữa trầm xuống nửa trượng, lúc này một cỗ lực lượng so với lúc trước càng thêm lớn hơn ba phần từ không trung hạ xuống. Không ngờ có thể khiến cho mặt đất xung quanh ‘Liễu Minh’ trầm xuống, một đại thủ nhấn sâu hơn nửa xích xuất hiện.
Thân hình ‘Liễu Minh’ ở ngay chính trung tâm của đại thủ ấn, đồng thời bên ngoài thân lộ ra da thịt, vô số tơ máu từ đó bắn ra, biến thành từng đoàn từng đoàn huyết vụ, mắt thấy toàn bộ thân hình thật bị cự chưởng màu vàng phát ra man lực cứng rắn chấn động nát bấy.
Đúng lúc này, từ trong miệng ‘Liễu Minh’ truyền ra thanh âm lạnh lùng:
- Diệt Thần Chỉ!
Vừa dứt lời, đột nhiên từ trong huyết vụ ngút trời bay ra một đạo huyết quang đỏ sậm, chỉ mơ hồ một cái, liền biến thành một đạo hư ảnh cự đại thủ chỉ huyết quang dài hơn một trượng. Chớp động một cái, đơn giản điểm vào lòng bàn tay cự chưởng màu vàng.
Một màn kinh người xuất hiện.
Cự chưởng màu vàng bị chỉ lực huyết hồng đánh trúng, lúc này bên ngoài thân run lên, bỗng sinh ra vô số vết rách huyết sắc, tiếp đó liền tan vỡ.
Cùng lúc đó, hư ảnh Cự Nhân sau lưng Kim Giáp Nhân, cũng lóe lên tan vỡ.
- Không tốt!
Kim Giáp Nhân cũng có kinh nghiệm chiến trận. Vừa thấy cảnh này, cũng biết được đối phương không hề phô trương thanh thế, thật sự có thực lực chém giết mình. Kim Giáp Nhân không nói hai lời vội vàng bấm niệm pháp quyết, đem chút Pháp lực còn sót lại trong thể nội nhen nhóm kích phát, hóa thành một đạo cầu vồng màu vàng phá không bỏ chạy thật xa.
- Hiện tại muốn đi, không phải dễ dàng.
Trong huyết vụ dưới mặt đất, lần nữa vang lên tiếng thở dài của ‘Liễu Minh’.
Tiếp đó chỉ lực huyết hồng trên không trung quay vòng một cái, liền đuổi theo Kim Giáp Nhân.
‘Oanh’ một tiếng.
Vận dụng tốc độ đến cực hạn, Kim Giáp Nhân bay đi được hơn trăm dặm, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy thể nội các nơi bỗng nhiên nóng lên. Toàn bộ thân thể bị một cỗ lực lượng quỷ dị tác dụng, hóa thành vô số mảnh vỡ bạo liệt.
Đúng lúc này, ‘Vèo’ một tiếng, một đạo Huyết Ảnh từ phía dưới trong huyết vụ kích bắn, xuyên thủng Kim Giáp Nhân.
Huyết quang lại thu vào về, ‘Liễu Minh’ cũng một lần nữa hiện thân trong hư không.
Chẳng qua lúc này toàn thân ‘Liễu Minh’ lại máu tưới đầm đìa, trong tay lại cầm lấy một trương Phù Lục ánh vàng rực rỡ.
- Không tệ, không tệ. Không nghĩ tới mới từ trong phong ấn đi ra, dĩ nhiên đoạt được một bảo vật như vậy. Bất quá, nếu không phải gia hỏa này bị ta hù dọa, căn bản không dám cận thân công kích, còn đứng lại cho ta thời gian dài như vậy thi triển ra huyết tế. Nếu không ta vừa mới khống chế thân thể này, chỉ sợ cũng không cách nào phát ra Diệt Thần Chỉ!
‘Liễu Minh’ đánh giá Phù Lục màu vàng trong tay, trên mặt tràn nở nụ cười quỷ dị.
Làm cho người ta giật mình chính là, tấm Phù Lục màu vàng lại ở trong tay không ngừng giãy giụa lắc lư, giống như vật còn sống.
Nhưng sau một khắc, ‘Liễu Minh’ hừ lạnh một tiếng, há mồm phun ra một đoàn huyết vụ màu vàng nhạt. Lúc này Phù Lục màu vàng trong huyết vụ chỉ động đậy vài cái, Linh quang tản ra hóa thành một trương Phù Lục màu vàng có chút cũ nát.
Tiếp theo thân hình ‘Liễu Minh’ trầm xuống, chậm rãi chui vào trong lòng đất
Mà lúc này, phù văn màu đen ở hai đầu lông mày chớp động vài cái, miệng vết thương bên ngoài thân lại lần nữa dùng tốc độ bất khả tư nghị, nhanh chóng khép lại.
/1550
|