- Huyết sư huynh chẳng lẽ nói giỡn, chỉ bằng chúng ta mà phá hủy tòa phù thành này? Sợ rằng tất cả cường giả Hóa Tinh Kỳ của chúng ta cũng đừng hòng làm được.
Thanh niên họ Vân nghe xong lời này lúc này nghẹn ngào lối ra.
- Vân sư đệ không cần quá kích động. Mấy vị tiền bối chế định kế hoạch này cũng không bảo chúng ta động thủ bây giờ. Mà là đợi đại chiến bắt đầu thì dẫn lực lượng trong phù thành này đi ra, tới phiên chúng ta ra tay. Hơn nữa chúng ta đi vào trong đó, đến lúc đó chúng ta sẽ đồng loạt ra tay. Nhưng mà bọn họ chỉ đánh nghi binh, chúng ta mới là chủ lực.
Huyết Phong lạnh nhạt nói ra.
- Thì ra là thế! Nếu là như vậy thì chúng ta có thể thử một lần.
Thanh niên họ Vân nghe nói như thế thần sắc nghiêm nghị nói ra.
Trương Tú Nương cùng Liễu Minh vẫn đang chau mày, hiển nhiên đều ý thức được nhiệm vụ rất gian nan.
- Tuy ta không biết vì sao những tiền bối Hóa Tinh trong tông lại cho ba Linh Sư mới tiến giai như các ngươi tham gia chuyện này, thậm chí ta cùng Huyết Phong đạo hữu trên thực tế cũng chỉ phụ trợ ba người, nhưng các ngươi có lẽ rất rõ ràng nguyên do trong đó, có thể nói một hai không?
Mỹ nữ áo xanh mị ý mười phần nói ra.
- Cái này...
Thanh niên họ Vân nghe vậy lộ ra vẻ chần chờ.
- Mặc đạo hữu!
Thanh niên tóc trắng nghe vậy nhắc nhở.
- Khanh khách, ta chỉ nói đùa mà thôi. Nếu các vị tiền bối đã phái đi thì chắc không nhầm người, nguyên nhân trong đó ta không vội nhất thời, nghĩ ngày mai sẽ rõ ràng cả thôi.
Nữ tử áo xanh xinh đẹp mười phần nói ra.
Chuyện này làm cho thanh niên họ Vân làm cho có chút xấu hổ.
- Mặc sư tỷ, nhiệm vụ của chúng ta không chỉ phá hủy phù thành đơn giản như vậy. Không phải tiểu muội khoe khoang, bởi vì có chút nguyên nhân đặc thù. Nếu như ngày mai ta xuất hiện trong trận doanh Thiên Nguyệt tông sẽ có thể phá huy tác dụng không kém gì cường giả Hóa Tinh Kỳ. Kể từ đó nghĩ tới Liễu sư đệ cùng Vân sư huynh hai người có lẽ cũng có tác dụng không sai. Nếu như đơn thuần là phá hủy đại bản doanh hải tộc. Căn bản là được không bù mất.
Trương Tú Nương mở miệng lần nữa.
- Đúng vậy, Liễu mỗ cũng có nghi hoặc như vậy. Hơn nữa cho dù nhiệm vụ của chúng ta thật sự là phá hủy tòa phù thành này, có lẽ cũng có một mục tiêu a, là giết sạch cường giả hải tộc trong phù thành, hay là đem kiến trúc cấm chế trong đó phá hủy?
Liễu Minh cũng có chút chần chờ mở miệng.
- Ba vị Trương sư muội nếu như là chiến lực hiếm có trong các tông, tự nhiên sẽ không đem mục tiêu đặc lên hải tộc lưu thủ. Về phần bản thân phù thành có hay không cũng không sao, chỉ cần hải tộc có đầy đủ nhân thủ lăng không xây lại một lần cũng không có gì. Mục tiêu của chúng ta trên thực tế là hủy diệt trận pháp trong tòa thành này, cũng cướp đi một kiện linh khí ở trận nhãn.
Thanh niên tóc trắng thần sắc trở nên ngưng trọng lên.
- Pháp trận và linh khí gì mà cần chiến lực mạnh mẽ như vậy?
Thanh niên họ Vân thập phần kinh ngạc.
Liễu Minh cũng lộ thần sắc suy tư và tập trung tinh thần lắng nghe.
Trương Tú Nương nháy mắt máy cái suy nghĩ.
- Tên trận pháp này gọi là gì thì ta cùng Huyết Phong huynh còn thật không biết. Chỉ biết tác dụng của trận pháp này chính là tập trung nước trên đại lục lại, sở dĩ những hải tộc kia có thể huy động nước đấu với chúng ta, kỳ thật hơn phân nửa là nhờ uy lực của linh khí trong trận pháp. Nếu không, người hải tộc mặc dù có thể thao khống nước cũng tuyệt không nhiều và dễ dàng như hiện giờ đâu. Mà kiện linh khí có thể làm trận nhãn chính là một kiện cực phẩm linh khí, là vật không thể thay thế. Trước mắt trong tay của hải tộc chỉ có một kiện. Một khi mất đi hải tộc có bố trí hoặc tu bổ trận pháp cũng tuyệt đối không phải thời gian ngắn có thể làm được.
Nam tử áo xanh nói ra.
- Dĩ nhiên là cực phẩm linh khí!
Thanh niên họ Vân nghe lời này trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Phải biết rằng trong tay của hắn chỉ có hai ba kiện hạ phẩm linh khí mà thôi. Thậm chí ngay cả trung phẩm linh khí cũng không có một kiện.
- Thì ra là thế, Tú Nương trước kia từng nghe Diệp sư thúc đề cập qua chuyện pháp trận này, như vậy chỉ cần phá hủy nó. Thực sự có thể lập tức suy yếu gần nửa thực lực của hải tộc.
Trương Tú Nương thở khẽ một ngụm hương khí nói ra.
- Nếu là như thế thì hải tộc cũng cực kỳ xem trọng cực phẩm linh khí này. Thậm chí có cường giả chuyên môn tiến hành thủ hộ.
Liễu Minh nghe được mấy chữ cực phẩm linh khí thì nội tâm chấn động. Nhưng tâm niệm chuyển động lo lắng hỏi.
- Liễu sư đệ nói đúng vậy. Theo chúng ta biết trong tòa trận pháp này mỗi ngày đều có một cường giả Hóa Tinh Kỳ trấn thủ, cho dù mỗi lần hải tộc đại chiến nhân tộc cũng sẽ không có ngoại lệ. Nhưng mà người này không cần chúng ta quan tâm, đều có người khác dẫn hắn đi rồi. Nhiệm vụ của chúng ta là dùng tốc độ nhanh nhất công phá trận pháp, sau đó cướp lấy kiện cực phẩm linh khí.
Huyết Phong cẩn thận trả lời.
- Liễu mỗ hiểu rồi.
Liễu Minh sau khi nghe xong thần sắc cũng có chút dừng một chút.
Thanh niên họ Vân nhãn châu xoay động và hiếu kỳ hỏi lại.
- Mặc sư tỷ, Huyết Phong sư huynh, các ngươi cũng biết người của hướng khác làm cách nào dẫn đám cường giả Hóa Tinh rời đi không, nói như vậy cường giả hải tộc thủ trận sao dễ dàng rời đi. Nếu không tới lúc đó sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn a.
- Việc này hai người chúng ta không biết. Nhưng nếu các tiền bối trong tông đã chế định kế hoạch, nghĩ đến có mười phần nắm chắc mới làm a.
Nữ tử áo xanh nghe vậy trên mặt dáng tươi cười chậm rãi thu lại và nghiêm nghị trả lời.
- Hắc hắc, tiểu đệ hiểu rõ.
Thanh niên họ Vân nháy mắt mấy cái và làm như nhớ tới cái gì đó nói ra.
Liễu Minh thấy vậy có chút kinh ngạc, cũng không phải biết rõ đối phương là thật sự hiểu rõ hay là giả hiểu rõ. Dù sao hắn có hiểu hay không cũng không sao, không biết đám người kia làm cách nào dẫn cường giả rời đi a.
Nhưng tất cả chuyện này ngay mai sẽ công bố rõ ràng, hắn cũng lười suy nghĩ nhiều.
Vì vậy thời gian kế tiếp năm người nhắm mắt dưỡng thần, làm tốt chuẩn bị đại chiến vào ngày mai.
Sáng sớm hôm sau khi mặt trời vừa mọc lên ở phía chân trời, Nhân tộc cùng hải tộc đã có động tĩnh.
Một phương nhân tộc có chiến xa phi chu bay lên trơi, nhắm hướng của hải tộc mà đi.
Nhưng mà so với mấy lần trước, đội ngũ nhân tộc nhiều hơn bảy tám lần, mỗi một chiến thuyền đều dài bốn trăm trượng.
Trong đó ba cái bắt mắt nhất dài cả ngàn trượng.
Trên một chiếc thuyền đen nhánh, phía trên có phù văn tỏa sáng không ngừng.
Ở trên chiếc thuyền này có vô số khôi lỗi đang đứng, tất cả người đều mặc thiết giáp, hoặc cầm thương, hoặc cầm nỏ, rậm rạp chằng chịt chừng ngàn con khôi lỗi.
Một con điện toàn thân huyết hồng, bốn phía tất cả đều có huyết vụ cuồn cuộn, bên trong thỉnh thoảng có một ít thú ảnh mông lung, cũng mơ hồ có tiếng quỷ kêu gào.
Trừ chuyện đo ra, đệ tử ba tông Nguyên Ma cũng tạo thành trận thế theo sát năm tông.
Còn phía hải tộc thì trên không trung mây đen hiện ra, khống chế nước biển cuồn cuộn bay tới.
Cũng là động vật biển chằng chịt, vô số chim biển và hải tộc gương mặt dữ tợn, nhưng trong đó mười đầu yêu thú hình thể kinh người, mỗi một còn lớn nhỏ vượt qua trăm trượng.
Ba tòa phù đảo này không ngừng trôi nổi, chừng ngàn mẫu lớn nhỏ, mà động vật biển cũng theo sát phía sau.
Trên phù đảo có vệ sĩ hải tộc mặc áo giáp, hiển nhiên là tinh nhuệ của hải tộc.
Nhưng mà hải tộc đứng trên mỗi tòa phù đảo đều có lân giáp khác nhau, theo thứ tự là xanh nhạt, đỏ thẫm, bạc ba màu khác nhau, phân biệt đại biểu cho Thanh Lân, Xích Lân, Ngân Lân là ba đại hải tộc ở vùng biển gần đó.
Lúc này đại chiến nhân tộc cùng hải tộc cũng không như mấy lần trước, lập tức đại chiến trùng kích lẫn nhau, mà đứng cách nhau mấy trăm trượng đều không tự chủ mà ước thúc tộc nhân đứng nguyên vị trí.
- Lão phu Thanh Lân tộc Đổng Thái Thanh, không biết đạo hữu nhân tộc nào ở đối diện có thể thay mặt các tông nói chuyện.
Trên một tòa phù đảo của hải tộc, một lão giả áo bào tím uy nghiêm bỗng nhiên bay lên trời, sau mấy lần lắc lư đã đi tới giữa hai bên, cũng bình tĩnh nhìn qua nhân tộc cao giọng nói.
Lời này làm cho nhân tộc bên kia đại loạn, sau một lát có một thân ảnh màu xanh từ trong nhân tộc bay lên, cao giọng nói ra:
- Thì ra là Đổng đạo hữu, bần ni bất tài có thể thay mặt các đạo hữu khác nói một hai.
Người này thân mặc tăng bào màu trắng, gương mặt vô cùng lạnh lùng, chính là Lãnh Nguyệt sư thái.
- Thì ra là Thiên Nguyệt tông Lãnh Nguyệt đạo hữu, đạo hữu thương thế có lẽ đã khỏi hẳn.
Lão giả áo bào tìm dò xét Lãnh Nguyệt sư thái, trên mặt hơi có chút ngạc nhiên.
- Hừ, chuyện này là đám hải tộc các ngươi ban tặng cho ta, nhưng may mắn bần ni mạng lớn, đã vô sự.
Lãnh Nguyệt sư thái nghe nói như thế, ánh mắt lập tức lạnh hơn hai phần.
- Hắc hắc, việc này cũng đứng trách lên người lão phu. Đây chính là chuyện những người Ngân Lân tộc làm. Dựa theo ý của lão phu, dùng thực lực của hải tộc chúng ta không cần làm chuyện này, trực tiếp đánh lên Vân Xuyên đại lục là được.
Lão giả áo tím nghe vậy hắc hắc nói một câu.
- Đã như vậy, ta và ngươi có lời gì để nói.
Lãnh Nguyệt sư thái nghe xong lời này hai hàng lông mày đứng lên.
- Sở dĩ lão phu xuất hiện chính là cho các tông môn Đại Huyền các ngươi cơ hội cuối cùng mà thôi. Nếu năm tông môn các ngươi chịu buông tha Đại Huyền, rút lui tới các quốc gia nhân tộc khác. Lão phu có thể làm chủ cho môn hạ đệ tử năm tông các ngươi bình yên rời đi. Nếu không trận chiến này một khi bắt đầu thì với các tông các ngươi chính là đại họa.
Đổng Thái Thanh hai mắt híp lại âm thanh âm trầm nói ra.
- Đổng đạo hữu khẩu khí đúng là lớn! Ngươi thực cho rằng trận chiến này kết quả nhất định là Đại Huyền chúng ta diệt tông, mà không phải ba tộc của các ngươi diệt tộc sao?
Lãnh Nguyệt sư thái nghe vậy không quan tâm, ngược lại cười lạnh một tiếng trả lời.
Thanh niên họ Vân nghe xong lời này lúc này nghẹn ngào lối ra.
- Vân sư đệ không cần quá kích động. Mấy vị tiền bối chế định kế hoạch này cũng không bảo chúng ta động thủ bây giờ. Mà là đợi đại chiến bắt đầu thì dẫn lực lượng trong phù thành này đi ra, tới phiên chúng ta ra tay. Hơn nữa chúng ta đi vào trong đó, đến lúc đó chúng ta sẽ đồng loạt ra tay. Nhưng mà bọn họ chỉ đánh nghi binh, chúng ta mới là chủ lực.
Huyết Phong lạnh nhạt nói ra.
- Thì ra là thế! Nếu là như vậy thì chúng ta có thể thử một lần.
Thanh niên họ Vân nghe nói như thế thần sắc nghiêm nghị nói ra.
Trương Tú Nương cùng Liễu Minh vẫn đang chau mày, hiển nhiên đều ý thức được nhiệm vụ rất gian nan.
- Tuy ta không biết vì sao những tiền bối Hóa Tinh trong tông lại cho ba Linh Sư mới tiến giai như các ngươi tham gia chuyện này, thậm chí ta cùng Huyết Phong đạo hữu trên thực tế cũng chỉ phụ trợ ba người, nhưng các ngươi có lẽ rất rõ ràng nguyên do trong đó, có thể nói một hai không?
Mỹ nữ áo xanh mị ý mười phần nói ra.
- Cái này...
Thanh niên họ Vân nghe vậy lộ ra vẻ chần chờ.
- Mặc đạo hữu!
Thanh niên tóc trắng nghe vậy nhắc nhở.
- Khanh khách, ta chỉ nói đùa mà thôi. Nếu các vị tiền bối đã phái đi thì chắc không nhầm người, nguyên nhân trong đó ta không vội nhất thời, nghĩ ngày mai sẽ rõ ràng cả thôi.
Nữ tử áo xanh xinh đẹp mười phần nói ra.
Chuyện này làm cho thanh niên họ Vân làm cho có chút xấu hổ.
- Mặc sư tỷ, nhiệm vụ của chúng ta không chỉ phá hủy phù thành đơn giản như vậy. Không phải tiểu muội khoe khoang, bởi vì có chút nguyên nhân đặc thù. Nếu như ngày mai ta xuất hiện trong trận doanh Thiên Nguyệt tông sẽ có thể phá huy tác dụng không kém gì cường giả Hóa Tinh Kỳ. Kể từ đó nghĩ tới Liễu sư đệ cùng Vân sư huynh hai người có lẽ cũng có tác dụng không sai. Nếu như đơn thuần là phá hủy đại bản doanh hải tộc. Căn bản là được không bù mất.
Trương Tú Nương mở miệng lần nữa.
- Đúng vậy, Liễu mỗ cũng có nghi hoặc như vậy. Hơn nữa cho dù nhiệm vụ của chúng ta thật sự là phá hủy tòa phù thành này, có lẽ cũng có một mục tiêu a, là giết sạch cường giả hải tộc trong phù thành, hay là đem kiến trúc cấm chế trong đó phá hủy?
Liễu Minh cũng có chút chần chờ mở miệng.
- Ba vị Trương sư muội nếu như là chiến lực hiếm có trong các tông, tự nhiên sẽ không đem mục tiêu đặc lên hải tộc lưu thủ. Về phần bản thân phù thành có hay không cũng không sao, chỉ cần hải tộc có đầy đủ nhân thủ lăng không xây lại một lần cũng không có gì. Mục tiêu của chúng ta trên thực tế là hủy diệt trận pháp trong tòa thành này, cũng cướp đi một kiện linh khí ở trận nhãn.
Thanh niên tóc trắng thần sắc trở nên ngưng trọng lên.
- Pháp trận và linh khí gì mà cần chiến lực mạnh mẽ như vậy?
Thanh niên họ Vân thập phần kinh ngạc.
Liễu Minh cũng lộ thần sắc suy tư và tập trung tinh thần lắng nghe.
Trương Tú Nương nháy mắt máy cái suy nghĩ.
- Tên trận pháp này gọi là gì thì ta cùng Huyết Phong huynh còn thật không biết. Chỉ biết tác dụng của trận pháp này chính là tập trung nước trên đại lục lại, sở dĩ những hải tộc kia có thể huy động nước đấu với chúng ta, kỳ thật hơn phân nửa là nhờ uy lực của linh khí trong trận pháp. Nếu không, người hải tộc mặc dù có thể thao khống nước cũng tuyệt không nhiều và dễ dàng như hiện giờ đâu. Mà kiện linh khí có thể làm trận nhãn chính là một kiện cực phẩm linh khí, là vật không thể thay thế. Trước mắt trong tay của hải tộc chỉ có một kiện. Một khi mất đi hải tộc có bố trí hoặc tu bổ trận pháp cũng tuyệt đối không phải thời gian ngắn có thể làm được.
Nam tử áo xanh nói ra.
- Dĩ nhiên là cực phẩm linh khí!
Thanh niên họ Vân nghe lời này trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Phải biết rằng trong tay của hắn chỉ có hai ba kiện hạ phẩm linh khí mà thôi. Thậm chí ngay cả trung phẩm linh khí cũng không có một kiện.
- Thì ra là thế, Tú Nương trước kia từng nghe Diệp sư thúc đề cập qua chuyện pháp trận này, như vậy chỉ cần phá hủy nó. Thực sự có thể lập tức suy yếu gần nửa thực lực của hải tộc.
Trương Tú Nương thở khẽ một ngụm hương khí nói ra.
- Nếu là như thế thì hải tộc cũng cực kỳ xem trọng cực phẩm linh khí này. Thậm chí có cường giả chuyên môn tiến hành thủ hộ.
Liễu Minh nghe được mấy chữ cực phẩm linh khí thì nội tâm chấn động. Nhưng tâm niệm chuyển động lo lắng hỏi.
- Liễu sư đệ nói đúng vậy. Theo chúng ta biết trong tòa trận pháp này mỗi ngày đều có một cường giả Hóa Tinh Kỳ trấn thủ, cho dù mỗi lần hải tộc đại chiến nhân tộc cũng sẽ không có ngoại lệ. Nhưng mà người này không cần chúng ta quan tâm, đều có người khác dẫn hắn đi rồi. Nhiệm vụ của chúng ta là dùng tốc độ nhanh nhất công phá trận pháp, sau đó cướp lấy kiện cực phẩm linh khí.
Huyết Phong cẩn thận trả lời.
- Liễu mỗ hiểu rồi.
Liễu Minh sau khi nghe xong thần sắc cũng có chút dừng một chút.
Thanh niên họ Vân nhãn châu xoay động và hiếu kỳ hỏi lại.
- Mặc sư tỷ, Huyết Phong sư huynh, các ngươi cũng biết người của hướng khác làm cách nào dẫn đám cường giả Hóa Tinh rời đi không, nói như vậy cường giả hải tộc thủ trận sao dễ dàng rời đi. Nếu không tới lúc đó sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn a.
- Việc này hai người chúng ta không biết. Nhưng nếu các tiền bối trong tông đã chế định kế hoạch, nghĩ đến có mười phần nắm chắc mới làm a.
Nữ tử áo xanh nghe vậy trên mặt dáng tươi cười chậm rãi thu lại và nghiêm nghị trả lời.
- Hắc hắc, tiểu đệ hiểu rõ.
Thanh niên họ Vân nháy mắt mấy cái và làm như nhớ tới cái gì đó nói ra.
Liễu Minh thấy vậy có chút kinh ngạc, cũng không phải biết rõ đối phương là thật sự hiểu rõ hay là giả hiểu rõ. Dù sao hắn có hiểu hay không cũng không sao, không biết đám người kia làm cách nào dẫn cường giả rời đi a.
Nhưng tất cả chuyện này ngay mai sẽ công bố rõ ràng, hắn cũng lười suy nghĩ nhiều.
Vì vậy thời gian kế tiếp năm người nhắm mắt dưỡng thần, làm tốt chuẩn bị đại chiến vào ngày mai.
Sáng sớm hôm sau khi mặt trời vừa mọc lên ở phía chân trời, Nhân tộc cùng hải tộc đã có động tĩnh.
Một phương nhân tộc có chiến xa phi chu bay lên trơi, nhắm hướng của hải tộc mà đi.
Nhưng mà so với mấy lần trước, đội ngũ nhân tộc nhiều hơn bảy tám lần, mỗi một chiến thuyền đều dài bốn trăm trượng.
Trong đó ba cái bắt mắt nhất dài cả ngàn trượng.
Trên một chiếc thuyền đen nhánh, phía trên có phù văn tỏa sáng không ngừng.
Ở trên chiếc thuyền này có vô số khôi lỗi đang đứng, tất cả người đều mặc thiết giáp, hoặc cầm thương, hoặc cầm nỏ, rậm rạp chằng chịt chừng ngàn con khôi lỗi.
Một con điện toàn thân huyết hồng, bốn phía tất cả đều có huyết vụ cuồn cuộn, bên trong thỉnh thoảng có một ít thú ảnh mông lung, cũng mơ hồ có tiếng quỷ kêu gào.
Trừ chuyện đo ra, đệ tử ba tông Nguyên Ma cũng tạo thành trận thế theo sát năm tông.
Còn phía hải tộc thì trên không trung mây đen hiện ra, khống chế nước biển cuồn cuộn bay tới.
Cũng là động vật biển chằng chịt, vô số chim biển và hải tộc gương mặt dữ tợn, nhưng trong đó mười đầu yêu thú hình thể kinh người, mỗi một còn lớn nhỏ vượt qua trăm trượng.
Ba tòa phù đảo này không ngừng trôi nổi, chừng ngàn mẫu lớn nhỏ, mà động vật biển cũng theo sát phía sau.
Trên phù đảo có vệ sĩ hải tộc mặc áo giáp, hiển nhiên là tinh nhuệ của hải tộc.
Nhưng mà hải tộc đứng trên mỗi tòa phù đảo đều có lân giáp khác nhau, theo thứ tự là xanh nhạt, đỏ thẫm, bạc ba màu khác nhau, phân biệt đại biểu cho Thanh Lân, Xích Lân, Ngân Lân là ba đại hải tộc ở vùng biển gần đó.
Lúc này đại chiến nhân tộc cùng hải tộc cũng không như mấy lần trước, lập tức đại chiến trùng kích lẫn nhau, mà đứng cách nhau mấy trăm trượng đều không tự chủ mà ước thúc tộc nhân đứng nguyên vị trí.
- Lão phu Thanh Lân tộc Đổng Thái Thanh, không biết đạo hữu nhân tộc nào ở đối diện có thể thay mặt các tông nói chuyện.
Trên một tòa phù đảo của hải tộc, một lão giả áo bào tím uy nghiêm bỗng nhiên bay lên trời, sau mấy lần lắc lư đã đi tới giữa hai bên, cũng bình tĩnh nhìn qua nhân tộc cao giọng nói.
Lời này làm cho nhân tộc bên kia đại loạn, sau một lát có một thân ảnh màu xanh từ trong nhân tộc bay lên, cao giọng nói ra:
- Thì ra là Đổng đạo hữu, bần ni bất tài có thể thay mặt các đạo hữu khác nói một hai.
Người này thân mặc tăng bào màu trắng, gương mặt vô cùng lạnh lùng, chính là Lãnh Nguyệt sư thái.
- Thì ra là Thiên Nguyệt tông Lãnh Nguyệt đạo hữu, đạo hữu thương thế có lẽ đã khỏi hẳn.
Lão giả áo bào tìm dò xét Lãnh Nguyệt sư thái, trên mặt hơi có chút ngạc nhiên.
- Hừ, chuyện này là đám hải tộc các ngươi ban tặng cho ta, nhưng may mắn bần ni mạng lớn, đã vô sự.
Lãnh Nguyệt sư thái nghe nói như thế, ánh mắt lập tức lạnh hơn hai phần.
- Hắc hắc, việc này cũng đứng trách lên người lão phu. Đây chính là chuyện những người Ngân Lân tộc làm. Dựa theo ý của lão phu, dùng thực lực của hải tộc chúng ta không cần làm chuyện này, trực tiếp đánh lên Vân Xuyên đại lục là được.
Lão giả áo tím nghe vậy hắc hắc nói một câu.
- Đã như vậy, ta và ngươi có lời gì để nói.
Lãnh Nguyệt sư thái nghe xong lời này hai hàng lông mày đứng lên.
- Sở dĩ lão phu xuất hiện chính là cho các tông môn Đại Huyền các ngươi cơ hội cuối cùng mà thôi. Nếu năm tông môn các ngươi chịu buông tha Đại Huyền, rút lui tới các quốc gia nhân tộc khác. Lão phu có thể làm chủ cho môn hạ đệ tử năm tông các ngươi bình yên rời đi. Nếu không trận chiến này một khi bắt đầu thì với các tông các ngươi chính là đại họa.
Đổng Thái Thanh hai mắt híp lại âm thanh âm trầm nói ra.
- Đổng đạo hữu khẩu khí đúng là lớn! Ngươi thực cho rằng trận chiến này kết quả nhất định là Đại Huyền chúng ta diệt tông, mà không phải ba tộc của các ngươi diệt tộc sao?
Lãnh Nguyệt sư thái nghe vậy không quan tâm, ngược lại cười lạnh một tiếng trả lời.
/1550
|