Liễu Minh dĩ nhiên sẽ không để tâm đến lời nói cợt nhả của đối phương, chỉ là ánh mắt của hắn đã không kìm được hiện lên một tia sắc lạnh không dễ nhận ra. Chỉ thấy họ Liễu khẽ run tay, một đạo hôi mang mờ nhạt đã lẳng lặng chảy xuống tay hắn tiếp theo thân hình chỉ nhoáng lên một cái liền hóa thành bốn đạo hư ảnh quỷ mị bắn về phía trước. Trong khi cơ thể còn đang lơ lửng giữa không trung, hai tay của hắn đã thúc giục pháp quyết một cách mãnh liệt.
Vài tiếng “Phanh” “Phanh” vang lên liên tiếp!
Đúng lúc này, năm đầu Vụ Giao và Vụ Hổ còn lại cũng thình lình nổ tung rồi hóa thành sương đen rợp trời kín đất bao phủ hoàn toàn nam tử cẩm y cùng năm chiếc Thị Minh Hoàn vào giữa. Đồng thời, bốn đạo hư ảnh do Liễu Minh biến thành cũng không chút chậm trễ tiếp cận bên người đối phương đang bị khói đen che mắt.
Nam tử cẩm y nhìn quanh bốn phía bị sương mù cuồn cuộn bao phủ, sắc mặt không khỏi trầm xuống, không chút chậm trễ đánh ra một chiêu khiến cho năm miếng Thị minh Hoàn đang phiêu hốt giữa không trung lập tức bay về bên cạnh rồi không ngừng xoay tròn che chắn quanh người. Lúc này, Thị Minh Hoàn liên tục bắn ra từng sợi tơ màu xám kết thành tấm lưới cẩn mật không ngừng hấp thụ sương mù màu đen ùn ùn kéo tới.
Vài tiếng “Vèo” “Vèo” vang lên, bốn đạo hư ảnh đã đồng thời xộc ra từ biển sương nghi ngút tạo thành thế kìm kẹp vây chặt nam tử cẩm y vào giữa.
“Hừ, ta đợi chính là lúc này đây!”
Kết quả, Liễu Minh còn chưa đứng vững thân hình đã nghe đối phương quát lên một tiếng chói tai. Chỉ nghe tiếng xé gió rít gào, vô số tơ lụa xám xịt đã bắn ra như mưa từ trong năm miếng Thị Linh Hoàn đang xoay tròn giữa không trung. Chỉ thấy hôi mang lóe lên không ngớt, ba đạo hư ảnh đã bị tơ xám chằng chịt xé cho nát bấy. Còn lại một đạo hư ảnh đột nhiên khẽ run cánh tay phóng ra một đạo hôi quang buốt lạnh dễ dàng cắn nát tơ lụa bao bọc quanh người.
Chính là Tử Mẫu Âm Hồn Kiếm!
Trong nháy mắt, vô số kiếm ảnh đã lóe lên như chớp, hơn nữa còn mang theo hàn quang thuận thế truy kích nam tử cẩm y gần đó.
Gã kia thấy vậy bèn hừ lạnh một tiếng. Hai tay nhanh chóng biến đổi pháp quyết khiến cho năm kiện Minh khí trên cao bỗng nhiên co rút lại với tốc độ chóng mặt rồi hợp lại thành một vòng tròn màu xám che chắn trước người.
“Phanh” một tiếng!
Kiếm quanh màu tro tưởng như đã xuyên qua thủng vòng tròn phòng ngự lại bất ngờ bị chặn lại cứng ngắc. Chỉ thấy từng hàng Minh văn trên mặt khuyên tròn thình lình rực sáng, từng sợi âm khí màu xám nhạt cũng theo đó bị Thị Minh Hoàn rút khỏi thân kiếm khiến cho cả chuôi mẫu kiếm không ngừng rung lắc giữa không trung hơn nữa thỉnh thoảng còn phát ra từng tràng ong ong gào thét.
“Hừ, bất kể Minh khí dạng gì đều bị Thị Minh Hoàn của ta hấp thụ. Hôm nay chủ lực của ngươi đã bị ta khống chế, xem ngươi còn cách nào…” Cẩm y nam tử cười cợt ngạo nghễ giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Trong lúc đắc ý tên xấu số kia nào có để ý khuôn mặt Liễu Minh chợt lộ ra một tia tàn nhẫn, pháp quyết trong tay cũng theo đó biến đổi khiến gã còn chưa dứt lời đã nghe bên tai truyền đến một tiếng ngâm thanh thúy. Một thanh tiểu kiếm trong lúc bất thần đã phóng ra từ mẫu kiếm với tốc độ không ai ngờ tới. Đến khi nam tử cẩm y phát hiện sư tình không ổn thì đã qua muộn, mi tâm của gã đã bị chiêu số của đối phương xuyên thủng hoàn toàn.
“Ngươi…” Gã chỉ kịp trợn mắt nhìn Liễu Minh thốt lên một tiếng sau đó liền ngã lăn quay ra đất.
Sau một khắc, Liễu Minh mới khẽ vung tay thu lại hai đạo kiếm quanh màu xám một dài một ngắn. Trải qua một phen chà xát nhẹ nhàng, hai thanh Tử Mẫu Âm Hồn Kiếm mới lần nữa hợp lại một thể.
Diễn biến trận đấu vừa rồi thay đổi nhanh đến bất ngờ. Mới vừa rồi, Liễu Minh tựa hồ còn đang rơi vào thế hạ phong thế mà chỉ sau vài ba nhịp thở đám đông đã thấy nam tử cẩm y vẫn lạc tại chỗ! Một màn này khiến cho bọn họ không khỏi ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm! Phần đông những người này còn chưa kịp xem chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy một đạo hôi quang nhàn nhạt hiện lên, đối thủ của Liễu Minh đã nằm lăn dưới đất.
Trên đài cao, thành chủ Lãnh Nguyệt cũng tình cờ chứng kiến trận đấu này thế nhưng y chỉ nhìn qua một chút liền đem ánh mắt dời đi nơi khác. Điều này cũng khó trách. Tuy nói lấy tu vị Giả Đan chiến thắng tu sĩ Chân Đan là chuyện không hề dễ dàng nhưng vẫn không đủ để cường giả Thiên Tượng cảnh như y thật tình xem trọng.
Lại nói, sau khi nam tử cẩm y ngã phịch xuống đất, cấm chế lôi đài bao phủ hai người cũng đồng thời chậm rãi tiêu tán. Lúc này, hai vị chấp sự U tộc mới tiến lên sàn đấu. Tới khi xác nhận người đàn ông kia đã hoàn toàn tuyệt mệnh bọn họ mới nhanh chóng dọn dẹp thi thể khỏi sàn đấu, chẳng qua ánh mắt của hai người nhìn về phía Liễu Minh đã mơ hồ mang theo một tia sợ hãi. Sau khi hạ gục đối thủ, họ Liễu chỉ lẳng lặng chắp tay sau lưng quan sát hai vị chấp sự thu gọn tàn cục rồi mới lạnh lùng quét mắt nhìn xuống đám đông bên dưới.
Trong lúc nhất thời, đã không còn ai nảy sinh ý định tiến lên khiêu chiến. Vừa rồi, thực lực cường mà Liễu Minh phô bày đã khiến vài kẻ vốn mang tâm tình kích động triệt để buông tha ý định bước lên sàn đầu. Chỉ thấy lượng lớn tu sĩ đột ngột chạy sang những lôi đài bên cạnh để tìm kiếm đấu sĩ có vẻ ngoài dễ xơi hơn hoặc đã lộ ra vẻ mệt mỏi sau thời gian dài chiến đấu.
Liễu Minh thấy vậy không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi. Tuy nói hắn không e sợ bất kỳ sự khiêu chiến nào nhưng nếu những kẻ kia thật sư áp dụng phương pháp xa luân chiến, chỉ sợ sẽ gây cho hắn không ít phiền toái.
Thời gian trôi qua nhanh chóng. Trong nháy mắt, vầng Minh nhật trên không trung đã bị che khuất non nửa. Sắc trời cũng dần trở nên nhá nhem. Giờ phút này, ngoại trừ lôi đài Liễu Minh đang đứng, còn có ba bốn sàn đấu khác đã lâu không còn xuất hiện tu sĩ khiêu chiến. Vị tu sĩ U tộc sở hữu đôi mắt mục bích cũng có mặt trong hàng ngũ đó. Còn lại bốn năm đạo lôi đài khác liền trở thành đích ngắm của mọi người khiến cho người chiếm giữ sàn đấu không ngừng thay đổi.
Trong lúc rảnh rỗi chờ đợi kết quả chung cuộc, Liễu Minh liền cẩn thận đánh giá những cường giả đã thành công bảo vệ sàn đấu của mình. Những kẻ này đều đã đạt đến cảnh giới Chân Đan, trong đó còn có một gã đại hán vạm vỡ sở hữu quỷ vật Cự Viên đã thình lình luyện đến Chân Đan hậu kỳ.
Không bao lâu sau, một tiếng chuông thanh thúy thình lình từ trên cao truyền đến khiến cho đám đông vốn đang ầm ĩ lập tức khôi phục trạng thái bình tĩnh. Bọn họ đều rõ ràng, âm thanh này vang lên cũng đồng nghĩa lần thi đấu tuyển chọn này rốt cuộc đã chấm dứt. Mười vị tu sĩ còn trụ vững đến lúc này cũng mặc nhiên trở thành những người hợp cách tham gia đội ngũ hộ tống sắp tới.
“Rất tốt! Xem ra thành Lãnh Nguyệt của chúng ta những năm gần đây đã sản sinh không ít nhân tài. Ngay đến ta cũng không nghĩ đến, một vị tu sĩ Giả Đan kỳ cũng lộ tài năng xuất quần bạt chúng để trụ vững đến cuối cùng! Có được các vị gia nhập, Lãnh mỗ tin tưởng lần tiến cống sắp tới sẽ không thể nảy sinh bất kỳ sơ hở nào.” Thành chủ Lãnh Nguyệt lạnh lùng đứng trên đài cao rốt cuộc nở một nụ cười, ánh mắt nhìn quanh mười tòa lôi đài một vòng, hơn nữa còn đặc biệt dừng lại trên người Liễu Minh một lát.
“Chúng tại hạ quyết đem hết sức phục vụ thành chủ đại nhân, nhất định bảo hộ vật tiến cống bình yên đến thành Bích U để không phụ sự kỳ vọng của thành chủ!” Đang lúc đám đông hâm mộ bàn tán, Liễu Minh cùng chín gã U tộc kia đều nhất tề quay người hướng về phía đài cao khom mình hành lễ.
Lãnh Nguyệt thấy vậy mới hài lòng gật đầu.
“Đây cũng là hồng phúc của thành chủ đại nhân! Đội ngũ tiến cống lần này được chuẩn bị vô cùng bài bản nhất định hơn xa đám người thành Hàn Thủy cũng như các thế lực khác! Những người mới được chọn ra chỉ đợi đại nhân khâm điểm sau đó liền có thể theo năm vị U Tướng phản hồi thành trì.” Đúng vào lúc này, lão già bên cạnh Lãnh Nguyệt liền bước lên nịnh nọt vài câu.
“Quả thật như vậy, vật tiến cống lần này nhất định sẽ làm Bích U đại nhân thỏa mãn từ đó khiến cho ngài ấy càng thêm coi trọng Lãnh Nguyệt đại nhân!” Nữ tử còn lại thấy vậy bèn không chút chậm trễ đưa lời tâng bốc.
“Tuy nói như vậy nhưng sự việc sắp tới chỉ sợ không hề đơn giản! Mấy tên kia đều là những lão hồ ly giảo hoạt! Ta cũng nói trước, sự tình lần này giao cho các ngươi toàn quyền giải quyết. Nếu như thật sự xảy ra vấn đề ta sẽ hỏi tội hai ngươi trước tiên!” Lãnh Nguyệt thành chủ chẳng biết tại sao vừa nghe đến đó lại bỗng nhiên trở mặt, sau khi lạnh bỏ lại một câu liền khẽ động thân hình biến mất tại chỗ.
Lão già cùng người phụ nữ kia chỉ khẽ nhìn nhau một cái sau đó lập tức hóa thành hắc quanh bay vọt trở lại thành Lãnh Nguyệt.
Sau khi ba vị tai to mặt lớn rời đi, đám đông bên dưới mới lần nữa ầm ầm rúng động. Tất cả đều nghị luận sôi nổi về tình hình thi đấu vừa rồi cũng như về mười vị tu sĩ U tộc vừa được chọn ra. Bởi vì những người này chỉ cần thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ hộ tống, khi trở về không những nhận được phần thưởng hậu hĩ mà thông thường còn có thể được Lãnh Nguyệt thành chủ phong làm U Tướng, phái đi trấn thủ một ít khoáng mạch Minh thạch từ đó không cần bận tâm đến việc thiếu thốn tài nguyên tu luyện nữa rồi.
Thời gian tiếp theo, sau khi sử dụng lệnh bài để kiểm chứng thân phận, đám người Liễu Minh liền trở về nơi ở của mình để nghỉ ngơi. Trước khi lên đường, đội ngũ tiến công sẽ sớm thông báo cho họ.
Vào một ngày nửa tháng sau đó, Liễu Minh đang khoanh chân ngồi trong mật thất khách sạn, tay cầm địa đồ, trong đầu không ngừng suy tính kế hoạch cho hành trình sắp tới. Đúng lúc này, lệnh bài thân phận bên hông chợt lóe lên từng sợi hôi quang, ngay sau đó một hàng ký tự màu tím nhạt liền theo đó hiển hiện mà ra.
“Buổi trưa ba ngày sau, tập hợp tại thành Tây!”
“Rốt cuộc đến lúc lên đường!”
Liễu Minh nghe vậy, trong mắt mơ hồ lộ ra một tia hưng phấn, sau khi thì thào một câu, liền nhanh chóng thu gọn đồ đạt, rời khỏi khách sạn rồi rảo bước về phường thị ở phía Đông Bắc của thành Lãnh Nguyệt.
Ba ngày sau.
Trên một bình nguyên bát ngát nằm ngoài hào môn phía Tây của thành trì, có thể nhìn thấy một mặt cờ xí cực lớn phiêu lãng theo gió, phía trên bề mặt còn lộ ra hai chữ ‘Lãnh Nguyệt’ màu bạc vô cùng bắt mắt. Trên đài cao bên cạnh đại kỳ, thành chủ Lãnh Nguyệt thân vận cẩm bào màu bạc đang đứng chắp tay lẳng lặng khoang tay.
Trước mặt y là một nhóm tu sĩ U tộc vận áo giáp xanh nâu khoảng chừng mấy trăm người, bộ dáng vô cùng uy nghiêm, chỉnh tề. Những kẻ này chia làm năm đội được dẫn dắt bởi một tên giáp sĩ áo bạc có tu vi Chân Đan cảnh.
Bên cạnh bọn họ là một bầy năm con Quỷ thú khổng lồ lớn chừng bảy tám chục trượng đang bò lổm ngổm trên mặt đất. Đám quỷ thú này thoạt nhìn có chút tương tự loài dơi thế nhưng hai mắt của chúng bị vật gì che lại, phần lưng bằng phẳng lại được xếp lên không ít vật thể hình tròn kỳ lạ lớn chừng bảy tám trượng.
“Không ngờ bọn họ còn phái thêm lượng lớn hộ vệ theo kèm. Chẳng lẽ thành chủ sợ rằng chúng ta không thể bảo vệ vật phẩm tiến công sao chứ?” Bên cạnh đội ngũ khổng lồ kia còn có một nhóm tu sĩ ăn mặc khác biệt, đúng là đám người Liễu Minh vừa được tuyển chọn khi trước. Trong đó, đại hán U tộc điều khiển Cự Viên thấy vậy bèn thốt lên một cách bất mãn.
Vài tiếng “Phanh” “Phanh” vang lên liên tiếp!
Đúng lúc này, năm đầu Vụ Giao và Vụ Hổ còn lại cũng thình lình nổ tung rồi hóa thành sương đen rợp trời kín đất bao phủ hoàn toàn nam tử cẩm y cùng năm chiếc Thị Minh Hoàn vào giữa. Đồng thời, bốn đạo hư ảnh do Liễu Minh biến thành cũng không chút chậm trễ tiếp cận bên người đối phương đang bị khói đen che mắt.
Nam tử cẩm y nhìn quanh bốn phía bị sương mù cuồn cuộn bao phủ, sắc mặt không khỏi trầm xuống, không chút chậm trễ đánh ra một chiêu khiến cho năm miếng Thị minh Hoàn đang phiêu hốt giữa không trung lập tức bay về bên cạnh rồi không ngừng xoay tròn che chắn quanh người. Lúc này, Thị Minh Hoàn liên tục bắn ra từng sợi tơ màu xám kết thành tấm lưới cẩn mật không ngừng hấp thụ sương mù màu đen ùn ùn kéo tới.
Vài tiếng “Vèo” “Vèo” vang lên, bốn đạo hư ảnh đã đồng thời xộc ra từ biển sương nghi ngút tạo thành thế kìm kẹp vây chặt nam tử cẩm y vào giữa.
“Hừ, ta đợi chính là lúc này đây!”
Kết quả, Liễu Minh còn chưa đứng vững thân hình đã nghe đối phương quát lên một tiếng chói tai. Chỉ nghe tiếng xé gió rít gào, vô số tơ lụa xám xịt đã bắn ra như mưa từ trong năm miếng Thị Linh Hoàn đang xoay tròn giữa không trung. Chỉ thấy hôi mang lóe lên không ngớt, ba đạo hư ảnh đã bị tơ xám chằng chịt xé cho nát bấy. Còn lại một đạo hư ảnh đột nhiên khẽ run cánh tay phóng ra một đạo hôi quang buốt lạnh dễ dàng cắn nát tơ lụa bao bọc quanh người.
Chính là Tử Mẫu Âm Hồn Kiếm!
Trong nháy mắt, vô số kiếm ảnh đã lóe lên như chớp, hơn nữa còn mang theo hàn quang thuận thế truy kích nam tử cẩm y gần đó.
Gã kia thấy vậy bèn hừ lạnh một tiếng. Hai tay nhanh chóng biến đổi pháp quyết khiến cho năm kiện Minh khí trên cao bỗng nhiên co rút lại với tốc độ chóng mặt rồi hợp lại thành một vòng tròn màu xám che chắn trước người.
“Phanh” một tiếng!
Kiếm quanh màu tro tưởng như đã xuyên qua thủng vòng tròn phòng ngự lại bất ngờ bị chặn lại cứng ngắc. Chỉ thấy từng hàng Minh văn trên mặt khuyên tròn thình lình rực sáng, từng sợi âm khí màu xám nhạt cũng theo đó bị Thị Minh Hoàn rút khỏi thân kiếm khiến cho cả chuôi mẫu kiếm không ngừng rung lắc giữa không trung hơn nữa thỉnh thoảng còn phát ra từng tràng ong ong gào thét.
“Hừ, bất kể Minh khí dạng gì đều bị Thị Minh Hoàn của ta hấp thụ. Hôm nay chủ lực của ngươi đã bị ta khống chế, xem ngươi còn cách nào…” Cẩm y nam tử cười cợt ngạo nghễ giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Trong lúc đắc ý tên xấu số kia nào có để ý khuôn mặt Liễu Minh chợt lộ ra một tia tàn nhẫn, pháp quyết trong tay cũng theo đó biến đổi khiến gã còn chưa dứt lời đã nghe bên tai truyền đến một tiếng ngâm thanh thúy. Một thanh tiểu kiếm trong lúc bất thần đã phóng ra từ mẫu kiếm với tốc độ không ai ngờ tới. Đến khi nam tử cẩm y phát hiện sư tình không ổn thì đã qua muộn, mi tâm của gã đã bị chiêu số của đối phương xuyên thủng hoàn toàn.
“Ngươi…” Gã chỉ kịp trợn mắt nhìn Liễu Minh thốt lên một tiếng sau đó liền ngã lăn quay ra đất.
Sau một khắc, Liễu Minh mới khẽ vung tay thu lại hai đạo kiếm quanh màu xám một dài một ngắn. Trải qua một phen chà xát nhẹ nhàng, hai thanh Tử Mẫu Âm Hồn Kiếm mới lần nữa hợp lại một thể.
Diễn biến trận đấu vừa rồi thay đổi nhanh đến bất ngờ. Mới vừa rồi, Liễu Minh tựa hồ còn đang rơi vào thế hạ phong thế mà chỉ sau vài ba nhịp thở đám đông đã thấy nam tử cẩm y vẫn lạc tại chỗ! Một màn này khiến cho bọn họ không khỏi ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm! Phần đông những người này còn chưa kịp xem chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy một đạo hôi quang nhàn nhạt hiện lên, đối thủ của Liễu Minh đã nằm lăn dưới đất.
Trên đài cao, thành chủ Lãnh Nguyệt cũng tình cờ chứng kiến trận đấu này thế nhưng y chỉ nhìn qua một chút liền đem ánh mắt dời đi nơi khác. Điều này cũng khó trách. Tuy nói lấy tu vị Giả Đan chiến thắng tu sĩ Chân Đan là chuyện không hề dễ dàng nhưng vẫn không đủ để cường giả Thiên Tượng cảnh như y thật tình xem trọng.
Lại nói, sau khi nam tử cẩm y ngã phịch xuống đất, cấm chế lôi đài bao phủ hai người cũng đồng thời chậm rãi tiêu tán. Lúc này, hai vị chấp sự U tộc mới tiến lên sàn đấu. Tới khi xác nhận người đàn ông kia đã hoàn toàn tuyệt mệnh bọn họ mới nhanh chóng dọn dẹp thi thể khỏi sàn đấu, chẳng qua ánh mắt của hai người nhìn về phía Liễu Minh đã mơ hồ mang theo một tia sợ hãi. Sau khi hạ gục đối thủ, họ Liễu chỉ lẳng lặng chắp tay sau lưng quan sát hai vị chấp sự thu gọn tàn cục rồi mới lạnh lùng quét mắt nhìn xuống đám đông bên dưới.
Trong lúc nhất thời, đã không còn ai nảy sinh ý định tiến lên khiêu chiến. Vừa rồi, thực lực cường mà Liễu Minh phô bày đã khiến vài kẻ vốn mang tâm tình kích động triệt để buông tha ý định bước lên sàn đầu. Chỉ thấy lượng lớn tu sĩ đột ngột chạy sang những lôi đài bên cạnh để tìm kiếm đấu sĩ có vẻ ngoài dễ xơi hơn hoặc đã lộ ra vẻ mệt mỏi sau thời gian dài chiến đấu.
Liễu Minh thấy vậy không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi. Tuy nói hắn không e sợ bất kỳ sự khiêu chiến nào nhưng nếu những kẻ kia thật sư áp dụng phương pháp xa luân chiến, chỉ sợ sẽ gây cho hắn không ít phiền toái.
Thời gian trôi qua nhanh chóng. Trong nháy mắt, vầng Minh nhật trên không trung đã bị che khuất non nửa. Sắc trời cũng dần trở nên nhá nhem. Giờ phút này, ngoại trừ lôi đài Liễu Minh đang đứng, còn có ba bốn sàn đấu khác đã lâu không còn xuất hiện tu sĩ khiêu chiến. Vị tu sĩ U tộc sở hữu đôi mắt mục bích cũng có mặt trong hàng ngũ đó. Còn lại bốn năm đạo lôi đài khác liền trở thành đích ngắm của mọi người khiến cho người chiếm giữ sàn đấu không ngừng thay đổi.
Trong lúc rảnh rỗi chờ đợi kết quả chung cuộc, Liễu Minh liền cẩn thận đánh giá những cường giả đã thành công bảo vệ sàn đấu của mình. Những kẻ này đều đã đạt đến cảnh giới Chân Đan, trong đó còn có một gã đại hán vạm vỡ sở hữu quỷ vật Cự Viên đã thình lình luyện đến Chân Đan hậu kỳ.
Không bao lâu sau, một tiếng chuông thanh thúy thình lình từ trên cao truyền đến khiến cho đám đông vốn đang ầm ĩ lập tức khôi phục trạng thái bình tĩnh. Bọn họ đều rõ ràng, âm thanh này vang lên cũng đồng nghĩa lần thi đấu tuyển chọn này rốt cuộc đã chấm dứt. Mười vị tu sĩ còn trụ vững đến lúc này cũng mặc nhiên trở thành những người hợp cách tham gia đội ngũ hộ tống sắp tới.
“Rất tốt! Xem ra thành Lãnh Nguyệt của chúng ta những năm gần đây đã sản sinh không ít nhân tài. Ngay đến ta cũng không nghĩ đến, một vị tu sĩ Giả Đan kỳ cũng lộ tài năng xuất quần bạt chúng để trụ vững đến cuối cùng! Có được các vị gia nhập, Lãnh mỗ tin tưởng lần tiến cống sắp tới sẽ không thể nảy sinh bất kỳ sơ hở nào.” Thành chủ Lãnh Nguyệt lạnh lùng đứng trên đài cao rốt cuộc nở một nụ cười, ánh mắt nhìn quanh mười tòa lôi đài một vòng, hơn nữa còn đặc biệt dừng lại trên người Liễu Minh một lát.
“Chúng tại hạ quyết đem hết sức phục vụ thành chủ đại nhân, nhất định bảo hộ vật tiến cống bình yên đến thành Bích U để không phụ sự kỳ vọng của thành chủ!” Đang lúc đám đông hâm mộ bàn tán, Liễu Minh cùng chín gã U tộc kia đều nhất tề quay người hướng về phía đài cao khom mình hành lễ.
Lãnh Nguyệt thấy vậy mới hài lòng gật đầu.
“Đây cũng là hồng phúc của thành chủ đại nhân! Đội ngũ tiến cống lần này được chuẩn bị vô cùng bài bản nhất định hơn xa đám người thành Hàn Thủy cũng như các thế lực khác! Những người mới được chọn ra chỉ đợi đại nhân khâm điểm sau đó liền có thể theo năm vị U Tướng phản hồi thành trì.” Đúng vào lúc này, lão già bên cạnh Lãnh Nguyệt liền bước lên nịnh nọt vài câu.
“Quả thật như vậy, vật tiến cống lần này nhất định sẽ làm Bích U đại nhân thỏa mãn từ đó khiến cho ngài ấy càng thêm coi trọng Lãnh Nguyệt đại nhân!” Nữ tử còn lại thấy vậy bèn không chút chậm trễ đưa lời tâng bốc.
“Tuy nói như vậy nhưng sự việc sắp tới chỉ sợ không hề đơn giản! Mấy tên kia đều là những lão hồ ly giảo hoạt! Ta cũng nói trước, sự tình lần này giao cho các ngươi toàn quyền giải quyết. Nếu như thật sự xảy ra vấn đề ta sẽ hỏi tội hai ngươi trước tiên!” Lãnh Nguyệt thành chủ chẳng biết tại sao vừa nghe đến đó lại bỗng nhiên trở mặt, sau khi lạnh bỏ lại một câu liền khẽ động thân hình biến mất tại chỗ.
Lão già cùng người phụ nữ kia chỉ khẽ nhìn nhau một cái sau đó lập tức hóa thành hắc quanh bay vọt trở lại thành Lãnh Nguyệt.
Sau khi ba vị tai to mặt lớn rời đi, đám đông bên dưới mới lần nữa ầm ầm rúng động. Tất cả đều nghị luận sôi nổi về tình hình thi đấu vừa rồi cũng như về mười vị tu sĩ U tộc vừa được chọn ra. Bởi vì những người này chỉ cần thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ hộ tống, khi trở về không những nhận được phần thưởng hậu hĩ mà thông thường còn có thể được Lãnh Nguyệt thành chủ phong làm U Tướng, phái đi trấn thủ một ít khoáng mạch Minh thạch từ đó không cần bận tâm đến việc thiếu thốn tài nguyên tu luyện nữa rồi.
Thời gian tiếp theo, sau khi sử dụng lệnh bài để kiểm chứng thân phận, đám người Liễu Minh liền trở về nơi ở của mình để nghỉ ngơi. Trước khi lên đường, đội ngũ tiến công sẽ sớm thông báo cho họ.
Vào một ngày nửa tháng sau đó, Liễu Minh đang khoanh chân ngồi trong mật thất khách sạn, tay cầm địa đồ, trong đầu không ngừng suy tính kế hoạch cho hành trình sắp tới. Đúng lúc này, lệnh bài thân phận bên hông chợt lóe lên từng sợi hôi quang, ngay sau đó một hàng ký tự màu tím nhạt liền theo đó hiển hiện mà ra.
“Buổi trưa ba ngày sau, tập hợp tại thành Tây!”
“Rốt cuộc đến lúc lên đường!”
Liễu Minh nghe vậy, trong mắt mơ hồ lộ ra một tia hưng phấn, sau khi thì thào một câu, liền nhanh chóng thu gọn đồ đạt, rời khỏi khách sạn rồi rảo bước về phường thị ở phía Đông Bắc của thành Lãnh Nguyệt.
Ba ngày sau.
Trên một bình nguyên bát ngát nằm ngoài hào môn phía Tây của thành trì, có thể nhìn thấy một mặt cờ xí cực lớn phiêu lãng theo gió, phía trên bề mặt còn lộ ra hai chữ ‘Lãnh Nguyệt’ màu bạc vô cùng bắt mắt. Trên đài cao bên cạnh đại kỳ, thành chủ Lãnh Nguyệt thân vận cẩm bào màu bạc đang đứng chắp tay lẳng lặng khoang tay.
Trước mặt y là một nhóm tu sĩ U tộc vận áo giáp xanh nâu khoảng chừng mấy trăm người, bộ dáng vô cùng uy nghiêm, chỉnh tề. Những kẻ này chia làm năm đội được dẫn dắt bởi một tên giáp sĩ áo bạc có tu vi Chân Đan cảnh.
Bên cạnh bọn họ là một bầy năm con Quỷ thú khổng lồ lớn chừng bảy tám chục trượng đang bò lổm ngổm trên mặt đất. Đám quỷ thú này thoạt nhìn có chút tương tự loài dơi thế nhưng hai mắt của chúng bị vật gì che lại, phần lưng bằng phẳng lại được xếp lên không ít vật thể hình tròn kỳ lạ lớn chừng bảy tám trượng.
“Không ngờ bọn họ còn phái thêm lượng lớn hộ vệ theo kèm. Chẳng lẽ thành chủ sợ rằng chúng ta không thể bảo vệ vật phẩm tiến công sao chứ?” Bên cạnh đội ngũ khổng lồ kia còn có một nhóm tu sĩ ăn mặc khác biệt, đúng là đám người Liễu Minh vừa được tuyển chọn khi trước. Trong đó, đại hán U tộc điều khiển Cự Viên thấy vậy bèn thốt lên một cách bất mãn.
/1550
|