Liễu Minh đứng đợi ở khu giao dịch cho đến khi một vầng trăng máu mọc trên bầu trời đen ngòm rồi hắn mới trở lại động phủ.
Trong mấy ngày tiếp theo ngoài tĩnh tọa ra thì thời gian còn lại hắn luôn đi dạo các nơi trong thành, tìm một ít chưởng quỹ thương gia bàn chuyện, dần dần hắn cũng bước đầu biết rõ toàn bộ Kim Quang Thành và những khu vực lân cận đó.
Đồng thời trải qua lần thăm dò trước, hắn và bốn thành viên trong tiểu đổi thứ bảy đã dần dần quen thuộc, nói cho cùng ở cái nơi hiểm địa tàn khốc này thì người có thực lực càng mạnh mẽ sẽ càng lấy được nhiều kính trọng.
Rồi một ngày kia, lúc hắn đang cùng chưởng quầy nói với nhau gì đó ở một gian tạp hóa, bỗng lệnh bài bên hông chợt vang lên một trận âm thanh vù vù, phát ra những luồng hắc quang, giữa hắc quang hiện ra mấy hàng chữ nhỏ.
Ánh mắt Liễu Minh quét lên hàng chữ nhỏ đó, sắc mặt hắn chợt trở nên ngưng trọng, sau khi chào tạm biệt đối phương hắn lập tức xoay người bước ra khỏi cửa hàng, dưới chân đạp mạnh, cả cơ thể bay vút lên rồi hướng về phía động phủ lao đi như tên bắn.
Lúc nãy hắn nhận được tin tức truyền từ Thượng tầng, có một nhiệm vụ cho tiểu đội thứ bảy.
Sau thời gian nửa nén hương, khi Liễu Minh đi đến trước cửa động phủ thì bốn thành viên khác của tiểu đội cũng đã đứng ngay lối vào.
“Liễu đội trưởng, ngươi đến rồi!”. Lão giả lưng còng và công tử trẻ tuổi hơi mỉm cười, hành lễ với Liễu Minh.
Trên mặt của Hồng sam thiếu phụ và Hồng cung đạo hán tuy có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn tiến tới chào hỏi hắn một chút.
Liễu Minh lơ đễnh không để ý, chỉ nhẹ gật đầu, lúc đang muốn mở miệng nói chuyện thì phía sau truyền đến một tiếng huýt gió trong trẻo.
Lúc mấy người quay đầu nhìn lại thì thấy một luồng khôi quang lập lòe tiến tới nơi này, rồi nó đáp xuống ở một nơi phía trước cách đó không xa.
Khôi quang tản đi, hiện ra bóng dáng một nam tử cao cao gầy gò, người này thoạt nhìn khoảng chừng 30 tuổi, sắc mặt có chút khô vàng, thế nhưng đôi mắt hắn lại sắc bén như điện, sáng ngời có thần.
“Các vị đều đến cả rồi, rất tốt!” ánh mắt của nam tử cao gầy quét qua đám người, cuối cùng ánh mắt kia dừng lại trên người Liễu Minh.
Sắc mặt Liễu Minh hơi động một chút, người này rõ ràng là một tu sĩ Chân Đan kỳ, hơn nữa luồng khôi quang lúc nãy chính là thần thông ngự kiếm mà hắn vô cùng quen thuộc.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trên mặt nam tử cao gầy bỗng nhiên lộ ra một chút dị sắc, ánh mắt đột ngột sáng lên rồi một cổ kiếm ý lăng thiên kích bắn tới.
Hai mắt Liễu Minh bất chợt cảm thấy có chút đau đớn, trên người bắn ra một luồng tử sắc điện quang, trong cơ thể cũng để lộ ra một cổ kiếm ý dày đặc.
Hai cổ kiếm ý ầm va chạm nhau giữa không trung, nơi hư không đằng trước hai người phát ra một luồng cương phong vô hình, sau đó cả hai nhanh chóng tiêu tán ra.
“Tốt! xem ra vị này chính là đội phó mới của đội ta, Liễu Minh sư đệ đúng không? Đã sớm nghe nói đại danh của sư đệ, hôm nay gặp mặt quả nhiên không giống bình thường!” Ánh sáng trong đôi mắt của nam tử cao gầy chợt thu lại, cười ha ha nói.
“Sư huynh quá khen, tại hạ chính là Liễu Minh, gặp qua Mẫn đội trưởng!” tử quang trên người Liễu Minh tán đi, chắp tay nói.
Mấy hôm nay, hắn cũng đã từ chỗ của bọn người lão giả mà nghe được một ít chuyện có liên quan đến vị đội trưởng của tiểu đội thứ bảy này, bất quá hắn chưa gặp qua lần nào.
Đội trưởng Chân Đan cảnh đều đơn cư ở một động phủ, không ở cùng với mấy người bọn họ.
Bốn người Lão giả lưng còng đều nhìn thấy tình hình lúc nãy, trong mắt ai cũng lộ ra vài phần kinh ngạc, thoạt trông như Liễu Minh có thể có địa vị ngang với nam tử Chân Đan cảnh cao gầy kia, lập tức sự đánh giá về Liễu Minh trong lòng bốn người lại tăng lên một đoạn nữa.
“Tham kiến Mẫn đội trưởng.” bốn người đều ôm quyền thi lễ một cái.
“Chư vị không cần phải khách khí, chúng ta đều là đồng môn, chẳng qua lúc này chỉ làm việc chung với nhau, khách sáo quá mức thì không thú vị lắm đâu.” Nam tử họ Mẫn lắc đầu nói.
Ánh mắt Liễu Minh chợt lóe lên, tính cách của nam tử họ Mẫn này vậy mà có vài phần tương tự với Cầu Long Tử, đều là người hào sảng.
“Các vị đều đến rồi vậy ta cũng không nhiều lời, lúc nãy Thượng tầng đưa tin hẳn là mọi người đều đã xem rồi nhỉ, lần này tông môn ban cho chúng ta một nhiệm vụ khó giải quyết.” Nam tử họ Mẫn trực tiếp buông lời nói.
Sắc mặt Liễu Minh ngược lại không biến hóa bao nhiêu, bốn người lão giả lưng còng nghe vậy, sắc mặt đều hơi đổi.
Thông tin nhiệm vụ khi nãy bọn họ đều nhìn thấy, dựa theo lời của Thượng tầng thì một thành lũy tuyền tuyến của Kim Quang Thành bị quân đoàn ác quỷ phá hủy, nội dung của nhiệm vụ lần này là đi vào bên trong tìm kiếm người sống sót và một vật phẩm quang trọng.
Bốn người bọn họ đều ở Ác Quỷ Đạo chờ đợi nhiều năm nên hiển nhiên đều hiểu tính nguy hiểm của nhiệm vụ lần này.
Thành lũy bên ngoài Ác Quỷ Đạo dẫn vào nơi sâu trong Ác Quỷ Đạo, thiết trí nơi tuyền tuyến thành lũy chủ yếu là có tác dụng canh gác và báo động trước đối với những trận tấn công quy mô lớn của quân đoàn ác quỷ.
Hạch tâm của tiền tuyến thành trì có một món dị bảo gọi là “Tạo Hóa Bát”, bát này có thể đem âm khí giới này chuyển hóa thành linh khí mà tu sĩ Nhân tộc cần trong phạm vị nhỏ, là vật phẩm mà tu sĩ Nhân tộc ở lâu trong Ác Quỷ Đạo không thể thiếu được, mấy hôm nay Liễu Minh mới biết rằng, kim sắc quang đoàn trên đỉnh tháp cao ở bên trong Kim Quang Thành chủ thành này chính là một cái Tạo Hóa Bát khổng lồ đặc thù.
Bởi vì vật ấy luyện chế không dễ nên trong Kim Quang Quân cũng không có nhiều, một khi thành trì bị công phá sẽ kích thích cấm chế dự báo có sẵn, Tạo Hóa Bát sẽ tự động truyền tống về Kim Quang Thành chủ thành. Nhưng lần này chẳng biết quân đoàn ác quỷ sử dụng phương pháp gì tiến hành quấy nhiễu, khiến cho vật đó tuy được truyền tống ra ngoài lúc thành lũy bị công phá, nhưng lại không quay về Kim Quang Thành, đoán chừng đã rơi đến nơi khác rồi.
Mục tiêu nhiệm vụ lần này của tiểu đội bọn họ chính là không tiếc chi phí để tìm ra được cái Tạo Hóa Bát bị thất lạc này.
Thành lũy bị công phá lần này chính là thành lũy số một9 nằm ở nơi xa nhất sâu trong Ác Quỷ Đạo, cách Kim Quang Thành xa chừng mười vạn dặm, nơi này cũng là khu vực mà quân đoàn ác quỷ và tu sĩ nhân tộc giao chiến nhiều nhất.
“Các vị cũng không cần phải lo lắng, nhận thấy tính nguy hiểm của nhiệm vụ lần này, Thượng tầng tông môn vì đảm bảo tuyệt đối nên ngoại trừ phái tiểu đội thứ bảy của chúng ta còn có hai tiểu đổi thứ chín và thứ mười hai cùng nhau phụ trách việc này.” Nam tử họ Mẫn nhìn vè mặt của mọi người rồi mở miệng nói ra.
Bốn người Lão giả lưng còng nghe được lời ấy, sắc mặt mới trở lại bình thường.
Bốn người lão già lưng còng nghe vậy bèn dừng lại một chút.
Tổ hợp bao gồm ba tiểu đội được xem là lực lượng tương đối cường đại, cho dù xui xẻo gặp phải quân đoàn Ác Quỷ tuy rằng không thể đánh lại nhưng vẫn có thể hợp sức mở đường thoát thân.
“Tiểu đội thứ chín…” Liễu Minh khẽ động trong lòng, vị đồng môn đã dẫn hắn đến đây, Việt Thích, dường như cũng là thành viên của tiểu đội này chỉ là không biết y có tham gia nhiệmvụ lần này hay không.
“Đây là Cảm Ứng Châu có khả năng cảm ứng được vị trí của Tạo Hóa Bát trong vòng trăm dặm.” Tu sĩ họ Mẫn nói xong lập tức lấy ra nămviên ngọc màu vàng nhạt lớn chừng ngón tay cái, phân phát cho năm người Liễu Minh.
Sau khi tiếp nhận viên châu, Liễu Minh khẽ đánh giá sơ qua rồi mới từ từ thu lại.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cũng nên lên đường để kịp tập hợp với hai tiểu đội khác tại cửa ra vào Kim Quang Thành.” Nam tử họ Mẫn nói xong liền quay về sau, tung người phóng như bay về hướng cửa thành.
Một nhóm sáu người rất nhanh đã đến nơi. Dựa vào nhân số phía trước, có lẽ hai tiểu đội còn lại cũng đã tập hợp đầy đủ. Liễu Minh vừa nhìn qua đám người trước mặt, trên mặt liền lộ ra ý cười. Chỉ thấy bên trong đám người đối diện, Việt Thích đang đứng tại chỗ đưa mắt nhìn lại, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
“Trác huynh, Mục huynh, tiểu đệ đến muộn một bước đã để hai vị chờ lâu.” Nam tử họ Mẫn vừa đáp xuống đất đã cười to chào hỏi một tiếng.
Hai vị Trác, Mục đều là tu sĩ Chân Đan cảnh, cũng là đội trưởng của hai tiểu đội phối hợp với bọn họ lần này: một người thoạt nhìn lớn tuổi, mắt xanh râu dài, dáng người cao to; vị còn lại gây chú bởi khuôn mặt đỏ bừng như lửa cùng thân hình vạm vỡ. Mỗi người bọn họ đều dẫn theo bốn đội viên mang tu vi Giả Đan. Từ đó, nhân số tổng cộng của ba tiểu đội đã lên đến con số mười sáu tu sĩ. Ba gã đội trưởng Chân Đan, mười ba đội viên mang cấp bậc Giả Đan, đặt ở bất cứ nơi nào cũng đều được xem là một cỗ chiến lực vô cùng cường đại. Huống chi những người này có ai không phải là tinh anh của môn phái, hơn nữa phần lớn bọn họ đều đã trải nghiệm qua tình cảnh cửu tử nhất sinh ở Ác Quỷ Đạo nhiều năm.
“Những lời khách để sau hẵng nói. Nhiệm vụ lần này vô cùng cấp bách, nếu như mọi người đã có mặt đông đủ chúng ta cũng nên lập tức lên đường.” Lão giả mắt xanh sau khi lạnh lùng thốt lên một câu liền quay người bước đi về hướng cửa thành.
Đại hán vạm vỡ có vẻ hiền hòa hơn một chút, sau khi lên tiếng chào hỏi nam tử họ Mẫn, y liền mang theo ánh mắt tò mò liếc nhìn Liễu Minh nhưng rất nhanh sau đó vị đội trưởng này đã thu hồi ánh mắt rồi mang theo thủ hạ của mình cất bước về phía cửa thành.
Nam tử họ Mẫn dường như đã quen với việc này vì vậy không hề tỏ ra phật ý, tiếp đó y cũng phân phó đám người Liễu Minh bám sát theo sau. Đoàn người đi vào cửa thành sau đó lần lượt giao nộp lệnh bài thân phận của mình cho đệ tử thủ thành.
Kim Quang Quân trước giờ vẫn luôn quản lý việc ra vào cửa thành vô cùng nghiêm khắc. Cho dù là thành viên của đại đội một nhưng nếu không được tông môn cho phép cũng không được rời khỏi thành trì nửa bước. Sau khi hoàn tất mọi thủ tục kiểm tra cần thiết, đám người đã thuận lợi ra khỏi Kim Quang Thành.
Mây mù âm u bao phủ trên đầu bọn họ, âm khí dày đặc cũng lập tức kéo đến từ bốn phương tám hướng khiến cho sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng.
“Xuất phát!” Ba gã đội trưởng vừa đồng thanh ra lệnh, mọi người đã không chút chậm trễ thúc giục độn quang phân làm ba nhóm lao nhanh về phía xa xa.
Đích đến của bọn họ là thành lũy số mười chính chếch về phía Đông Bắc của Kim Quang Thành. Lúc này hơi mười đạo quang mang giống như sao chổi vạch phá chân trời đang đồng loạt phóng đi vun vút.
“Ồ!” Đột nhiên, Liễu Minh khẽ nheo mắt ồ nhẹ một tiếng ngạc nhiên.
Sau khi rời khỏi Kim Quang Thành, càng đi về phía trước, âm khí chung quanh càng trở nên dày đặc khiến cho thân thức bắt đầu nhận lấy áp chế vô cùng mạnh mẽ chỉ là mức độ ảnh hưởng nghiêm trọng hơn nhiều so với dự đoán của Liễu Minh.
“Liễu sư đệ vừa tới đây ắt hẳn không biết, càng tiến sâu vào Ác Quỷ Đạo, âm khí xung quanh càng trở nên nồng đậm, hơn nữa đám khí tức hỗn loạn này còn có khả năng quấy nhiễu thần niệm đấy. Đợi khi đến nơi, tình hình sẽ được cải thiện một chút, ít nhất tại phụ cận thành lũy số mười chính, chúng ta có thể sử dụng thần thức tra xét phạm vi vài dặm chung quanh.” Việt Thích đang phi hành với tốc độ đột ngột nhích đến bên cạnh Liễu Minh, nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của vị sư đệ này, y liền cười cười lên tiếng giải thích.
“Thì ra là thế, Ác Quỷ Đạo này quả thật muôn phần hung hiểm.” Liễu Minh nhướng mày.
“Đợi khi Liễu sư đệ ở đây được một thời gian tự nhiên sẽ nắm rõ những điều này.” Việt Thích cười cười trấn an.
Thời gian tiếp theo, đoàn người chỉ lẳng lặng phi hành về phía trước. Bởi vì thần thức chịu ảnh hưởng của âm khí, bọn họ cũng không dám mạo hiểm đẩy cao tốc vì vậy để vượt qua khoảng cách mười mấy vạn dặm, thời gian tiêu phí ước tính lên đến một ngày một đêm.
“Cẩn thận, phía trước có bầy Quỷ Phong!” Lão già mắt xanh bay ở trước nhất trong mắt đột nhiên lóe lên lục quang bèn không chút chậm trễ lên tiếng nhắc nhở.
Liễu Minh nghe vậy không khỏi rùng mình. Từ trong điển tịch thu được ở chỗ nữ tu áo xanh, hắn được giới thiệu vài loại quỷ vật ưa sống quần cư, tu vi lại không thấp, quả thật vô cùng khó chơi.
Trong mấy ngày tiếp theo ngoài tĩnh tọa ra thì thời gian còn lại hắn luôn đi dạo các nơi trong thành, tìm một ít chưởng quỹ thương gia bàn chuyện, dần dần hắn cũng bước đầu biết rõ toàn bộ Kim Quang Thành và những khu vực lân cận đó.
Đồng thời trải qua lần thăm dò trước, hắn và bốn thành viên trong tiểu đổi thứ bảy đã dần dần quen thuộc, nói cho cùng ở cái nơi hiểm địa tàn khốc này thì người có thực lực càng mạnh mẽ sẽ càng lấy được nhiều kính trọng.
Rồi một ngày kia, lúc hắn đang cùng chưởng quầy nói với nhau gì đó ở một gian tạp hóa, bỗng lệnh bài bên hông chợt vang lên một trận âm thanh vù vù, phát ra những luồng hắc quang, giữa hắc quang hiện ra mấy hàng chữ nhỏ.
Ánh mắt Liễu Minh quét lên hàng chữ nhỏ đó, sắc mặt hắn chợt trở nên ngưng trọng, sau khi chào tạm biệt đối phương hắn lập tức xoay người bước ra khỏi cửa hàng, dưới chân đạp mạnh, cả cơ thể bay vút lên rồi hướng về phía động phủ lao đi như tên bắn.
Lúc nãy hắn nhận được tin tức truyền từ Thượng tầng, có một nhiệm vụ cho tiểu đội thứ bảy.
Sau thời gian nửa nén hương, khi Liễu Minh đi đến trước cửa động phủ thì bốn thành viên khác của tiểu đội cũng đã đứng ngay lối vào.
“Liễu đội trưởng, ngươi đến rồi!”. Lão giả lưng còng và công tử trẻ tuổi hơi mỉm cười, hành lễ với Liễu Minh.
Trên mặt của Hồng sam thiếu phụ và Hồng cung đạo hán tuy có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn tiến tới chào hỏi hắn một chút.
Liễu Minh lơ đễnh không để ý, chỉ nhẹ gật đầu, lúc đang muốn mở miệng nói chuyện thì phía sau truyền đến một tiếng huýt gió trong trẻo.
Lúc mấy người quay đầu nhìn lại thì thấy một luồng khôi quang lập lòe tiến tới nơi này, rồi nó đáp xuống ở một nơi phía trước cách đó không xa.
Khôi quang tản đi, hiện ra bóng dáng một nam tử cao cao gầy gò, người này thoạt nhìn khoảng chừng 30 tuổi, sắc mặt có chút khô vàng, thế nhưng đôi mắt hắn lại sắc bén như điện, sáng ngời có thần.
“Các vị đều đến cả rồi, rất tốt!” ánh mắt của nam tử cao gầy quét qua đám người, cuối cùng ánh mắt kia dừng lại trên người Liễu Minh.
Sắc mặt Liễu Minh hơi động một chút, người này rõ ràng là một tu sĩ Chân Đan kỳ, hơn nữa luồng khôi quang lúc nãy chính là thần thông ngự kiếm mà hắn vô cùng quen thuộc.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trên mặt nam tử cao gầy bỗng nhiên lộ ra một chút dị sắc, ánh mắt đột ngột sáng lên rồi một cổ kiếm ý lăng thiên kích bắn tới.
Hai mắt Liễu Minh bất chợt cảm thấy có chút đau đớn, trên người bắn ra một luồng tử sắc điện quang, trong cơ thể cũng để lộ ra một cổ kiếm ý dày đặc.
Hai cổ kiếm ý ầm va chạm nhau giữa không trung, nơi hư không đằng trước hai người phát ra một luồng cương phong vô hình, sau đó cả hai nhanh chóng tiêu tán ra.
“Tốt! xem ra vị này chính là đội phó mới của đội ta, Liễu Minh sư đệ đúng không? Đã sớm nghe nói đại danh của sư đệ, hôm nay gặp mặt quả nhiên không giống bình thường!” Ánh sáng trong đôi mắt của nam tử cao gầy chợt thu lại, cười ha ha nói.
“Sư huynh quá khen, tại hạ chính là Liễu Minh, gặp qua Mẫn đội trưởng!” tử quang trên người Liễu Minh tán đi, chắp tay nói.
Mấy hôm nay, hắn cũng đã từ chỗ của bọn người lão giả mà nghe được một ít chuyện có liên quan đến vị đội trưởng của tiểu đội thứ bảy này, bất quá hắn chưa gặp qua lần nào.
Đội trưởng Chân Đan cảnh đều đơn cư ở một động phủ, không ở cùng với mấy người bọn họ.
Bốn người Lão giả lưng còng đều nhìn thấy tình hình lúc nãy, trong mắt ai cũng lộ ra vài phần kinh ngạc, thoạt trông như Liễu Minh có thể có địa vị ngang với nam tử Chân Đan cảnh cao gầy kia, lập tức sự đánh giá về Liễu Minh trong lòng bốn người lại tăng lên một đoạn nữa.
“Tham kiến Mẫn đội trưởng.” bốn người đều ôm quyền thi lễ một cái.
“Chư vị không cần phải khách khí, chúng ta đều là đồng môn, chẳng qua lúc này chỉ làm việc chung với nhau, khách sáo quá mức thì không thú vị lắm đâu.” Nam tử họ Mẫn lắc đầu nói.
Ánh mắt Liễu Minh chợt lóe lên, tính cách của nam tử họ Mẫn này vậy mà có vài phần tương tự với Cầu Long Tử, đều là người hào sảng.
“Các vị đều đến rồi vậy ta cũng không nhiều lời, lúc nãy Thượng tầng đưa tin hẳn là mọi người đều đã xem rồi nhỉ, lần này tông môn ban cho chúng ta một nhiệm vụ khó giải quyết.” Nam tử họ Mẫn trực tiếp buông lời nói.
Sắc mặt Liễu Minh ngược lại không biến hóa bao nhiêu, bốn người lão giả lưng còng nghe vậy, sắc mặt đều hơi đổi.
Thông tin nhiệm vụ khi nãy bọn họ đều nhìn thấy, dựa theo lời của Thượng tầng thì một thành lũy tuyền tuyến của Kim Quang Thành bị quân đoàn ác quỷ phá hủy, nội dung của nhiệm vụ lần này là đi vào bên trong tìm kiếm người sống sót và một vật phẩm quang trọng.
Bốn người bọn họ đều ở Ác Quỷ Đạo chờ đợi nhiều năm nên hiển nhiên đều hiểu tính nguy hiểm của nhiệm vụ lần này.
Thành lũy bên ngoài Ác Quỷ Đạo dẫn vào nơi sâu trong Ác Quỷ Đạo, thiết trí nơi tuyền tuyến thành lũy chủ yếu là có tác dụng canh gác và báo động trước đối với những trận tấn công quy mô lớn của quân đoàn ác quỷ.
Hạch tâm của tiền tuyến thành trì có một món dị bảo gọi là “Tạo Hóa Bát”, bát này có thể đem âm khí giới này chuyển hóa thành linh khí mà tu sĩ Nhân tộc cần trong phạm vị nhỏ, là vật phẩm mà tu sĩ Nhân tộc ở lâu trong Ác Quỷ Đạo không thể thiếu được, mấy hôm nay Liễu Minh mới biết rằng, kim sắc quang đoàn trên đỉnh tháp cao ở bên trong Kim Quang Thành chủ thành này chính là một cái Tạo Hóa Bát khổng lồ đặc thù.
Bởi vì vật ấy luyện chế không dễ nên trong Kim Quang Quân cũng không có nhiều, một khi thành trì bị công phá sẽ kích thích cấm chế dự báo có sẵn, Tạo Hóa Bát sẽ tự động truyền tống về Kim Quang Thành chủ thành. Nhưng lần này chẳng biết quân đoàn ác quỷ sử dụng phương pháp gì tiến hành quấy nhiễu, khiến cho vật đó tuy được truyền tống ra ngoài lúc thành lũy bị công phá, nhưng lại không quay về Kim Quang Thành, đoán chừng đã rơi đến nơi khác rồi.
Mục tiêu nhiệm vụ lần này của tiểu đội bọn họ chính là không tiếc chi phí để tìm ra được cái Tạo Hóa Bát bị thất lạc này.
Thành lũy bị công phá lần này chính là thành lũy số một9 nằm ở nơi xa nhất sâu trong Ác Quỷ Đạo, cách Kim Quang Thành xa chừng mười vạn dặm, nơi này cũng là khu vực mà quân đoàn ác quỷ và tu sĩ nhân tộc giao chiến nhiều nhất.
“Các vị cũng không cần phải lo lắng, nhận thấy tính nguy hiểm của nhiệm vụ lần này, Thượng tầng tông môn vì đảm bảo tuyệt đối nên ngoại trừ phái tiểu đội thứ bảy của chúng ta còn có hai tiểu đổi thứ chín và thứ mười hai cùng nhau phụ trách việc này.” Nam tử họ Mẫn nhìn vè mặt của mọi người rồi mở miệng nói ra.
Bốn người Lão giả lưng còng nghe được lời ấy, sắc mặt mới trở lại bình thường.
Bốn người lão già lưng còng nghe vậy bèn dừng lại một chút.
Tổ hợp bao gồm ba tiểu đội được xem là lực lượng tương đối cường đại, cho dù xui xẻo gặp phải quân đoàn Ác Quỷ tuy rằng không thể đánh lại nhưng vẫn có thể hợp sức mở đường thoát thân.
“Tiểu đội thứ chín…” Liễu Minh khẽ động trong lòng, vị đồng môn đã dẫn hắn đến đây, Việt Thích, dường như cũng là thành viên của tiểu đội này chỉ là không biết y có tham gia nhiệmvụ lần này hay không.
“Đây là Cảm Ứng Châu có khả năng cảm ứng được vị trí của Tạo Hóa Bát trong vòng trăm dặm.” Tu sĩ họ Mẫn nói xong lập tức lấy ra nămviên ngọc màu vàng nhạt lớn chừng ngón tay cái, phân phát cho năm người Liễu Minh.
Sau khi tiếp nhận viên châu, Liễu Minh khẽ đánh giá sơ qua rồi mới từ từ thu lại.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cũng nên lên đường để kịp tập hợp với hai tiểu đội khác tại cửa ra vào Kim Quang Thành.” Nam tử họ Mẫn nói xong liền quay về sau, tung người phóng như bay về hướng cửa thành.
Một nhóm sáu người rất nhanh đã đến nơi. Dựa vào nhân số phía trước, có lẽ hai tiểu đội còn lại cũng đã tập hợp đầy đủ. Liễu Minh vừa nhìn qua đám người trước mặt, trên mặt liền lộ ra ý cười. Chỉ thấy bên trong đám người đối diện, Việt Thích đang đứng tại chỗ đưa mắt nhìn lại, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
“Trác huynh, Mục huynh, tiểu đệ đến muộn một bước đã để hai vị chờ lâu.” Nam tử họ Mẫn vừa đáp xuống đất đã cười to chào hỏi một tiếng.
Hai vị Trác, Mục đều là tu sĩ Chân Đan cảnh, cũng là đội trưởng của hai tiểu đội phối hợp với bọn họ lần này: một người thoạt nhìn lớn tuổi, mắt xanh râu dài, dáng người cao to; vị còn lại gây chú bởi khuôn mặt đỏ bừng như lửa cùng thân hình vạm vỡ. Mỗi người bọn họ đều dẫn theo bốn đội viên mang tu vi Giả Đan. Từ đó, nhân số tổng cộng của ba tiểu đội đã lên đến con số mười sáu tu sĩ. Ba gã đội trưởng Chân Đan, mười ba đội viên mang cấp bậc Giả Đan, đặt ở bất cứ nơi nào cũng đều được xem là một cỗ chiến lực vô cùng cường đại. Huống chi những người này có ai không phải là tinh anh của môn phái, hơn nữa phần lớn bọn họ đều đã trải nghiệm qua tình cảnh cửu tử nhất sinh ở Ác Quỷ Đạo nhiều năm.
“Những lời khách để sau hẵng nói. Nhiệm vụ lần này vô cùng cấp bách, nếu như mọi người đã có mặt đông đủ chúng ta cũng nên lập tức lên đường.” Lão giả mắt xanh sau khi lạnh lùng thốt lên một câu liền quay người bước đi về hướng cửa thành.
Đại hán vạm vỡ có vẻ hiền hòa hơn một chút, sau khi lên tiếng chào hỏi nam tử họ Mẫn, y liền mang theo ánh mắt tò mò liếc nhìn Liễu Minh nhưng rất nhanh sau đó vị đội trưởng này đã thu hồi ánh mắt rồi mang theo thủ hạ của mình cất bước về phía cửa thành.
Nam tử họ Mẫn dường như đã quen với việc này vì vậy không hề tỏ ra phật ý, tiếp đó y cũng phân phó đám người Liễu Minh bám sát theo sau. Đoàn người đi vào cửa thành sau đó lần lượt giao nộp lệnh bài thân phận của mình cho đệ tử thủ thành.
Kim Quang Quân trước giờ vẫn luôn quản lý việc ra vào cửa thành vô cùng nghiêm khắc. Cho dù là thành viên của đại đội một nhưng nếu không được tông môn cho phép cũng không được rời khỏi thành trì nửa bước. Sau khi hoàn tất mọi thủ tục kiểm tra cần thiết, đám người đã thuận lợi ra khỏi Kim Quang Thành.
Mây mù âm u bao phủ trên đầu bọn họ, âm khí dày đặc cũng lập tức kéo đến từ bốn phương tám hướng khiến cho sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng.
“Xuất phát!” Ba gã đội trưởng vừa đồng thanh ra lệnh, mọi người đã không chút chậm trễ thúc giục độn quang phân làm ba nhóm lao nhanh về phía xa xa.
Đích đến của bọn họ là thành lũy số mười chính chếch về phía Đông Bắc của Kim Quang Thành. Lúc này hơi mười đạo quang mang giống như sao chổi vạch phá chân trời đang đồng loạt phóng đi vun vút.
“Ồ!” Đột nhiên, Liễu Minh khẽ nheo mắt ồ nhẹ một tiếng ngạc nhiên.
Sau khi rời khỏi Kim Quang Thành, càng đi về phía trước, âm khí chung quanh càng trở nên dày đặc khiến cho thân thức bắt đầu nhận lấy áp chế vô cùng mạnh mẽ chỉ là mức độ ảnh hưởng nghiêm trọng hơn nhiều so với dự đoán của Liễu Minh.
“Liễu sư đệ vừa tới đây ắt hẳn không biết, càng tiến sâu vào Ác Quỷ Đạo, âm khí xung quanh càng trở nên nồng đậm, hơn nữa đám khí tức hỗn loạn này còn có khả năng quấy nhiễu thần niệm đấy. Đợi khi đến nơi, tình hình sẽ được cải thiện một chút, ít nhất tại phụ cận thành lũy số mười chính, chúng ta có thể sử dụng thần thức tra xét phạm vi vài dặm chung quanh.” Việt Thích đang phi hành với tốc độ đột ngột nhích đến bên cạnh Liễu Minh, nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của vị sư đệ này, y liền cười cười lên tiếng giải thích.
“Thì ra là thế, Ác Quỷ Đạo này quả thật muôn phần hung hiểm.” Liễu Minh nhướng mày.
“Đợi khi Liễu sư đệ ở đây được một thời gian tự nhiên sẽ nắm rõ những điều này.” Việt Thích cười cười trấn an.
Thời gian tiếp theo, đoàn người chỉ lẳng lặng phi hành về phía trước. Bởi vì thần thức chịu ảnh hưởng của âm khí, bọn họ cũng không dám mạo hiểm đẩy cao tốc vì vậy để vượt qua khoảng cách mười mấy vạn dặm, thời gian tiêu phí ước tính lên đến một ngày một đêm.
“Cẩn thận, phía trước có bầy Quỷ Phong!” Lão già mắt xanh bay ở trước nhất trong mắt đột nhiên lóe lên lục quang bèn không chút chậm trễ lên tiếng nhắc nhở.
Liễu Minh nghe vậy không khỏi rùng mình. Từ trong điển tịch thu được ở chỗ nữ tu áo xanh, hắn được giới thiệu vài loại quỷ vật ưa sống quần cư, tu vi lại không thấp, quả thật vô cùng khó chơi.
/1550
|