"Này. . . . . . Tôi không có sai khiến, đều là chính anh làm." Ông chủ Cố vội vàng phủi sạch, cắt đứt mọi quan hệ, chết không thừa nhận.
"Tôi đã điều tra rõ ràng, cũng nắm giữ nhân chứng cùng vật chứng, ông còn muốn chối?" Địch Tử Uy giận dữ gầm nhẹ.
Ông chủ Cố bị dọa sợ đến lại không dám phủ nhận, ấp úng không biết nên thế nào nói tiếp "Tôi. . . . . ."
"Tôi muốn ông đăng báo công khai nói xin lỗi “Ba Đóa Hoa”, cũng thừa nhận tất cả mọi chuyện đều là ông âm thầm bày ra vu hại “Ba Đóa Hoa”, ông nhất định phải làm theo, nếu không tôi sẽ dùng hết khả năng của mình, để cho việc kinh doanh cả đời của ông cũng không ngóc đầu lên được, tôi nói được làm được."
Địch Tử Uy uy thế bức người, hướng điện thoại cảnh cáo, đối phương tự biết đuối lý, không có phần tanhg, bị hù dọa sơ mất mật gấp đến độ nói thẳng "Tôi sẽ nói xin lỗi, thật xin lỗi, Ông Địch xin ông tha cho tôi một con đường sống, không nể mặt mũi tôi, thì nên vì cuộc sống của 1000 nhân viên, bỏ qua cho tôi, thật xin lỗi. . . . . ."
Địch Tử Uy nghĩ đến cuộc sống của nhân viên, liền giận đến cúp điện thoại.
Nhìn khuôn mặt tái xanh vì xấu hổ của Lô Chính Minh, toàn thân run rẩy quỳ trên mặt đất, thanh âm nghẹn ngào, hướng về phía Đỗ Dĩ Du cầu xin tha thứ.
"Thật xin lỗi, chị Dĩ Du, tôi không phải cố ý, tôi là bởi vì không có tiền lo thuốc thang cho bà nội mới bị ông chủ Cố lợi dụng . . . . . ."
"Quả nhiên là như vậy, anh Địch, suy đoán của anh hoàn toàn chính xác." Lúc này, giữ ở ngoài cửa Nhâm Hi Vi cùng A Ben nghe ra ngọn nguồn câu chuyện, cũng đẩy cửa đi vào trong phòng bếp, nhìn chằm chằm Lô Chính Minh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
"Cho nên, ông chủ Cố là ông chủ trước kia của cậu?" Trong thời gian ngắn, Địch Tử Uy không còn kịp nữa điều tra ra kết quả, anh là dựa vào logic suy luận mà ra, mà sự thật đúng là như thế.
"Đúng vậy, ông chủ Cố biết bà nội tội bệnh ung thư nằm viện, không có tiền thuốc thang mà lo lắng, nhất định không thể lo tiền trong thời gian ngắn, ông ta nói chỉ cần tôi đồng ý giúp ông ta, thì ông ta sẽ giúp tôi giải quyết vấn đề tiền bạc, ông nói với tôi đơn đặt hàng của Ny Khả bị đoạt mất, khách hàng lớn cũng bị “Ba Đóa Hoa” đoạt đi, vừa đúng “Ba Đóa Hoa” cần tuyển nhân viên, liền kêu tôi tới ứng tuyển, tìm cơ hội làm doanh thu của “Ba Đóa Hoa” xuống thấp, tôi. . . . . . Thật sự là bị tiền ép đến đường cùng, mới có thể cố ý ngụy tạo thời gian sản xuất bánh, xin mọi người tha thứ cho tôi được không?" Lô Chính Minh cúi đầu, thừa nhận tất cả.
"Haiz, a Minh. . . . . ." Đỗ Dĩ Du sắc mặt chán nản, trong lòng ưu tư "Tôi tin tưởng cậu như vậy, cậu lại. . . . . ."
"A Minh, nam tử hán dám làm dám chịu." Địch Tử Uy trầm giọng nói xong "Không tuân theo đạo đức kinh doanh, dẫn đến việc “Ba Đóa Hoa” tổn thất đến thương hiệu cùng ích lợi, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."
Thật ra thì toàn bộ sự việc này anh cũng có trách nhiệm, nếu anh không hủy đơn đặt hàng của Ny Khả, cũng sẽ không khiến ông chủ Ny Khả sinh ra hận, mà gặp phải những chuyện này, mặc dù anh vì cuộc sống của đông đảo nhân viên không truy cứu trách nhiệm của ông chủ Ny Khả, nhưng anh biết Lô Chính Minh bản tính không xấu, muốn anh ta phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, về sau mới có thể đường đường chính chính làm người.
"Tôi biết tôi sai lầm rồi." Lô Chính Minh hối hận khóc thành tiếng.
Đỗ Dĩ Du trong lòng rất khổ sở, hai ngày nay thương hiệu cửa tiệm bị ảnh hưởng nghiêm trọng, buồn bã không dứt, dù thế nào cũng không nghĩ ra Lô Chính Minh làm, mặc dù là hiểu biết rõ anh là có nỗi khổ tâm, nhưng cô cũng không cách nào bao che anh nữa.
"A Minh, bà nội cậu nếu biết cậu làm chuyện sai trái, là vì trả tiền thuốc men, tuyệt sẽ không tha thứ cho cậu." Nhâm Hi Vi mắng anh.
"Cậu ta đã đủ khổ rồi, Hi Vi… cậu không nên trách cứ cậu ta nữa." Đỗ Dĩ Du nói qua.
"Thật xin lỗi, chị Dĩ Du." Lô Chính Minh nghe Đỗ Dĩ Du chẳng những không có trách tội anh, còn nói giúp anh, trong lòng càng thêm tự trách "Tôi đồng ý chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhưng bà nội không có ai chăm sóc thì phải làm sao?"
"A Minh… hoàn cảnh cũng đáng thương." Đỗ Dĩ Du cảm thấy tội.
Địch Tử Uy biết cô tâm địa thiện lương nhân hậu, sự việc môt khi bị công khai sẽ liên lụy bà nội a Minh "A Minh…. tôi sẽ phụ trách chăm coi bà nội cậu cùng tiền thuốc thang viện phí, cậu không cần lo lắng."
"Tử Uy. . . . . ." Đỗ Dĩ Du cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt của cô cảm động, còn tưởng rằng anh công chính vô tư, cho là A Minh làm sai đáng bị tôi, lại không nghĩ rằng anh nguyện ý giúp bà nội A Minhlo tiền thuốc men, giải quyết khó khăn của anh ta.
"Anh Địch, anh thật là người tốt." Nhâm Hi Vi cùng A Ben cũng gật đầu, bày tỏ tán thưởng.
"Hủy bỏ đơn đặt hàng của Ny Khả, là tôi suy tính không chu đáo, A Minh mới có thể bị ông chủ Cố lợi dụng, cùng ông ta phạm tội, căn cứ vào điều này tôi nguyện ý Giúp a Minh chăm sóc bà nội cậu ta trong những ngày cuối đời."
"Cảm ơn anh, chị Dĩ Du… tôi sẽ đi tự thú, nói ra tất cả." Lô Chính Minh không ngừng đối với bọn họ dập đầu, nước mắt cảm kích rơi lả chả, cho đến khi Địch Tử Uy cùng Đỗ Dĩ Du kéo anh đứng lên.
"Cuối cùng mọi chuyện cũng sáng tỏ, kế tiếp là chấn chỉnh tinh thần, nghĩ biện pháp xây dựng lại lòng tin của khách hàng, để khách hàng trở lại." Địch Tử Uy khích lệ mọi người phải có lòng tin, mới có thể vượt qua những khó khăn này.
"Vâng" tất cả mọi người gật đầu, nhất trí đề nghị của Địch Tử Uy.
Chuyện cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng, tất cả mọi người đi ra phòng bếp, khiến Đỗ Dĩ Du trong mắt đầy mừng rỡ.
"Tử Uy, cảm ơn anh vì em làm tất cả."
"Ngốc, anh cũng không phải là người ngoài, chỉ là… biểu hiện của anh được không?" Địch Tử Uy nhớ lại trước cô đã từng nói với anh "Có đủ tư cách trở thành người để em dựa vào, cùng em đi đến hết cuộc đời không?"
Hoạn nạn thấy chân tình, khi sự nghiệp của cô lâm vào nguy cơ phá sản, là anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Anh xem chuyện của cô thành của mình mà giải quyết êm đẹp.
Anh không đành lòng nhìn cô thất vọng cô đơn, cùng cô đứng ở trên cùng một trận tuyến, không ngừng an ủi cô, xây dựng lòng tin, tìm ra điểm mấu chốt.
Có anh ở bên cạnh chia sẻ gánh nặng lo lắng trên vai cô, những giằng co sầu muộn đều được giải quyết, hiện tại cô như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.
"Anh là người tuyệt vời nhất rồi, không có ai thích hợp hơn anh đâu." Cô gật đầu, mi tâm nhăn nheo buông lỏng, những lo lắng hai ngày nay dần lùi xa.
Anh ôm chặt cô, cúi đầu hôn vợ mình.
Hai người hôn nhau quấn quýt triền miên, lòng của cả hai đang được rót vào những ấm áp cùng hy vọng.
Trải qua mưa gió thăng trầm, hai người nâng đỡ lẫn nhau, trái tim chặt chẽ hơn, cảm thấy vô cùng thoải mái, như là tìm được bạn tâm giao, là cuối cùng và duy nhất.
"Tôi đã điều tra rõ ràng, cũng nắm giữ nhân chứng cùng vật chứng, ông còn muốn chối?" Địch Tử Uy giận dữ gầm nhẹ.
Ông chủ Cố bị dọa sợ đến lại không dám phủ nhận, ấp úng không biết nên thế nào nói tiếp "Tôi. . . . . ."
"Tôi muốn ông đăng báo công khai nói xin lỗi “Ba Đóa Hoa”, cũng thừa nhận tất cả mọi chuyện đều là ông âm thầm bày ra vu hại “Ba Đóa Hoa”, ông nhất định phải làm theo, nếu không tôi sẽ dùng hết khả năng của mình, để cho việc kinh doanh cả đời của ông cũng không ngóc đầu lên được, tôi nói được làm được."
Địch Tử Uy uy thế bức người, hướng điện thoại cảnh cáo, đối phương tự biết đuối lý, không có phần tanhg, bị hù dọa sơ mất mật gấp đến độ nói thẳng "Tôi sẽ nói xin lỗi, thật xin lỗi, Ông Địch xin ông tha cho tôi một con đường sống, không nể mặt mũi tôi, thì nên vì cuộc sống của 1000 nhân viên, bỏ qua cho tôi, thật xin lỗi. . . . . ."
Địch Tử Uy nghĩ đến cuộc sống của nhân viên, liền giận đến cúp điện thoại.
Nhìn khuôn mặt tái xanh vì xấu hổ của Lô Chính Minh, toàn thân run rẩy quỳ trên mặt đất, thanh âm nghẹn ngào, hướng về phía Đỗ Dĩ Du cầu xin tha thứ.
"Thật xin lỗi, chị Dĩ Du, tôi không phải cố ý, tôi là bởi vì không có tiền lo thuốc thang cho bà nội mới bị ông chủ Cố lợi dụng . . . . . ."
"Quả nhiên là như vậy, anh Địch, suy đoán của anh hoàn toàn chính xác." Lúc này, giữ ở ngoài cửa Nhâm Hi Vi cùng A Ben nghe ra ngọn nguồn câu chuyện, cũng đẩy cửa đi vào trong phòng bếp, nhìn chằm chằm Lô Chính Minh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
"Cho nên, ông chủ Cố là ông chủ trước kia của cậu?" Trong thời gian ngắn, Địch Tử Uy không còn kịp nữa điều tra ra kết quả, anh là dựa vào logic suy luận mà ra, mà sự thật đúng là như thế.
"Đúng vậy, ông chủ Cố biết bà nội tội bệnh ung thư nằm viện, không có tiền thuốc thang mà lo lắng, nhất định không thể lo tiền trong thời gian ngắn, ông ta nói chỉ cần tôi đồng ý giúp ông ta, thì ông ta sẽ giúp tôi giải quyết vấn đề tiền bạc, ông nói với tôi đơn đặt hàng của Ny Khả bị đoạt mất, khách hàng lớn cũng bị “Ba Đóa Hoa” đoạt đi, vừa đúng “Ba Đóa Hoa” cần tuyển nhân viên, liền kêu tôi tới ứng tuyển, tìm cơ hội làm doanh thu của “Ba Đóa Hoa” xuống thấp, tôi. . . . . . Thật sự là bị tiền ép đến đường cùng, mới có thể cố ý ngụy tạo thời gian sản xuất bánh, xin mọi người tha thứ cho tôi được không?" Lô Chính Minh cúi đầu, thừa nhận tất cả.
"Haiz, a Minh. . . . . ." Đỗ Dĩ Du sắc mặt chán nản, trong lòng ưu tư "Tôi tin tưởng cậu như vậy, cậu lại. . . . . ."
"A Minh, nam tử hán dám làm dám chịu." Địch Tử Uy trầm giọng nói xong "Không tuân theo đạo đức kinh doanh, dẫn đến việc “Ba Đóa Hoa” tổn thất đến thương hiệu cùng ích lợi, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."
Thật ra thì toàn bộ sự việc này anh cũng có trách nhiệm, nếu anh không hủy đơn đặt hàng của Ny Khả, cũng sẽ không khiến ông chủ Ny Khả sinh ra hận, mà gặp phải những chuyện này, mặc dù anh vì cuộc sống của đông đảo nhân viên không truy cứu trách nhiệm của ông chủ Ny Khả, nhưng anh biết Lô Chính Minh bản tính không xấu, muốn anh ta phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, về sau mới có thể đường đường chính chính làm người.
"Tôi biết tôi sai lầm rồi." Lô Chính Minh hối hận khóc thành tiếng.
Đỗ Dĩ Du trong lòng rất khổ sở, hai ngày nay thương hiệu cửa tiệm bị ảnh hưởng nghiêm trọng, buồn bã không dứt, dù thế nào cũng không nghĩ ra Lô Chính Minh làm, mặc dù là hiểu biết rõ anh là có nỗi khổ tâm, nhưng cô cũng không cách nào bao che anh nữa.
"A Minh, bà nội cậu nếu biết cậu làm chuyện sai trái, là vì trả tiền thuốc men, tuyệt sẽ không tha thứ cho cậu." Nhâm Hi Vi mắng anh.
"Cậu ta đã đủ khổ rồi, Hi Vi… cậu không nên trách cứ cậu ta nữa." Đỗ Dĩ Du nói qua.
"Thật xin lỗi, chị Dĩ Du." Lô Chính Minh nghe Đỗ Dĩ Du chẳng những không có trách tội anh, còn nói giúp anh, trong lòng càng thêm tự trách "Tôi đồng ý chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhưng bà nội không có ai chăm sóc thì phải làm sao?"
"A Minh… hoàn cảnh cũng đáng thương." Đỗ Dĩ Du cảm thấy tội.
Địch Tử Uy biết cô tâm địa thiện lương nhân hậu, sự việc môt khi bị công khai sẽ liên lụy bà nội a Minh "A Minh…. tôi sẽ phụ trách chăm coi bà nội cậu cùng tiền thuốc thang viện phí, cậu không cần lo lắng."
"Tử Uy. . . . . ." Đỗ Dĩ Du cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt của cô cảm động, còn tưởng rằng anh công chính vô tư, cho là A Minh làm sai đáng bị tôi, lại không nghĩ rằng anh nguyện ý giúp bà nội A Minhlo tiền thuốc men, giải quyết khó khăn của anh ta.
"Anh Địch, anh thật là người tốt." Nhâm Hi Vi cùng A Ben cũng gật đầu, bày tỏ tán thưởng.
"Hủy bỏ đơn đặt hàng của Ny Khả, là tôi suy tính không chu đáo, A Minh mới có thể bị ông chủ Cố lợi dụng, cùng ông ta phạm tội, căn cứ vào điều này tôi nguyện ý Giúp a Minh chăm sóc bà nội cậu ta trong những ngày cuối đời."
"Cảm ơn anh, chị Dĩ Du… tôi sẽ đi tự thú, nói ra tất cả." Lô Chính Minh không ngừng đối với bọn họ dập đầu, nước mắt cảm kích rơi lả chả, cho đến khi Địch Tử Uy cùng Đỗ Dĩ Du kéo anh đứng lên.
"Cuối cùng mọi chuyện cũng sáng tỏ, kế tiếp là chấn chỉnh tinh thần, nghĩ biện pháp xây dựng lại lòng tin của khách hàng, để khách hàng trở lại." Địch Tử Uy khích lệ mọi người phải có lòng tin, mới có thể vượt qua những khó khăn này.
"Vâng" tất cả mọi người gật đầu, nhất trí đề nghị của Địch Tử Uy.
Chuyện cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng, tất cả mọi người đi ra phòng bếp, khiến Đỗ Dĩ Du trong mắt đầy mừng rỡ.
"Tử Uy, cảm ơn anh vì em làm tất cả."
"Ngốc, anh cũng không phải là người ngoài, chỉ là… biểu hiện của anh được không?" Địch Tử Uy nhớ lại trước cô đã từng nói với anh "Có đủ tư cách trở thành người để em dựa vào, cùng em đi đến hết cuộc đời không?"
Hoạn nạn thấy chân tình, khi sự nghiệp của cô lâm vào nguy cơ phá sản, là anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Anh xem chuyện của cô thành của mình mà giải quyết êm đẹp.
Anh không đành lòng nhìn cô thất vọng cô đơn, cùng cô đứng ở trên cùng một trận tuyến, không ngừng an ủi cô, xây dựng lòng tin, tìm ra điểm mấu chốt.
Có anh ở bên cạnh chia sẻ gánh nặng lo lắng trên vai cô, những giằng co sầu muộn đều được giải quyết, hiện tại cô như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.
"Anh là người tuyệt vời nhất rồi, không có ai thích hợp hơn anh đâu." Cô gật đầu, mi tâm nhăn nheo buông lỏng, những lo lắng hai ngày nay dần lùi xa.
Anh ôm chặt cô, cúi đầu hôn vợ mình.
Hai người hôn nhau quấn quýt triền miên, lòng của cả hai đang được rót vào những ấm áp cùng hy vọng.
Trải qua mưa gió thăng trầm, hai người nâng đỡ lẫn nhau, trái tim chặt chẽ hơn, cảm thấy vô cùng thoải mái, như là tìm được bạn tâm giao, là cuối cùng và duy nhất.
/33
|