"Thầy xin nghỉ sao không nói cho em mà lại nói cho Tiểu Hồng biết ? Điểm của em kém hơn cô ta à ?" - Hoàng Lăng tức giận nói.
"Hoàng Lăng à ... Em đừng như vậy được không !"
"Em nên nói như thế nào ? Có phải thầy thích Tiểu Hồng là 'tiên nữ trên trời' (Nguyên văn : thiên chi kiều tử) nên thầy không quan tâm đến em. - Hoàng Lăng trừng mắt.
"Không phải. Tiểu Hồng là lớp trưởng, việc thầy nghỉ thì lớp trưởng phải biết." - Trần Thiên Minh giải thích.
Nhưng trên thực tế, đúng là Trần Thiên Minh gọi điện cho Tiểu Hồng là hắn có việc phải nghỉ, muốn Tiểu Hồng chú ý, nếu có sự tình gì thì gọi điện thoại cho bọn Tiểu Ngũ. Bọn Tiểu Ngũ lại nói là do Tiểu Hồng gọi mình.
"Thầy nói thật à ?" - Hoàng Lăng vui vẻ hỏi.
Trần Thiên Minh gật gật đầu, nói rằng :
"Là thật. Hoàng Lăng, em về sau nhất định phải cố gắng học tập. Sau này dùng sức của mình mà đạt được top 10 ở trường."
"Nhưng thầy không để ý tới em thì em học thế nào có tác dụng gì ?" - Hoàng Lăng than thở (Nguyên văn : 'thán đi khí' ???) đáp lại.
"Nếu thầy chịu đến nhà em, hướng dẫn em học thì em nhất định sẽ cố gắng, sau này cũng không chơi nữa."
"Tốt. Có thời gian thầy sẽ đến nhà em gặp em. Nhưng mà em phải nghe thầy, chịu khó học tập, không ra ngoài chơi linh tinh. Với lại mẹ em lại để giúp thầy dạy em thì bà sẽ là người dạy em. Thầy chỉ là người đến kiểm tra thôi."
"Thầy à ... Không phải thầy giúp em học bù ư ?"
"Thầy bận quá nên không thể mỗi ngày đều giúp em học bù, nhưng lúc thầy kiểm tra mà em không có tiến bộ là thầy ... tét mông em (Biên : đoạn tét mông em tự thêm vào cho hợp )" - Trần Thiên Minh giơ tay lên đe dọa.
"Thầy thật là hư !" - Hoàng Lăng đỏ mặt đáp lại. Nàng nghĩ đến việc Trần Thiên Minh đánh mình thì tình cảm trong lòng không khỏi ngòn ngọt. Nếu như thầy đánh mình thật thì không biết mình sẽ ra vẻ không cho thầy đánh hay để yên đây ? ... Hoàng Lăng nghĩ thầm trong lòng.
Trần Thiên Minh nghe xong nghĩ thầm hỏng bét ! Trời ạ ! Mình sao có thể nói như vậy chứ, cũng tự trách mình trêu chọc phụ nữ nào không trêu chọc, lại chọc vào đúng Hoàng Lăng.
"Thầy à ... Em biết thầy làm thế là tốt cho em. Sau này em sẽ không ra ngoài chơi, không lên mạng nữa ..." - Hoàng Lăng nhìn về phía Trần Thiên Minh mà nói.
"Tốt lắm, em cần phải ngoan ngoãn một chút. Chỉ có điều, không phải cứ lên mạng là không tốt, Tiểu Hồng cũng hay lên mạng học bài. Em học trên mạng thì thầy cũng không trách em đâu." - Trần Thiên Minh nói.
"Hừ ! Lại là Tiểu Hồng ! Thầy lúc nào cũng Tiểu Hồng thôi !" - Hoàng Lăng chu cái miệng nhỏ tức giận. Bây giờ Tiểu Hồng càng lúc càng nổi tiếng. Có một số học sinh cả nam lẫn nữ, lúc nào cũng hỏi bài Tiểu Hồng. Tiểu Hồng đã trở thành niềm tự hào, nhân vật trứ danh của của học sinh trung học toàn thành phố.
"Hoàng Lăng ... Thỉnh thoảng thầy thật muốn để cho Tiểu Hồng với em học với nhau một chút, phương thức học tập của Tiểu Hồng rất phù hợp với em."
Hoàng Lăng lắc đầu đáp lại :
"Không, em không muốn học cùng với cô ta."
"Được rồi, em về phòng học đi. Nhớ kỹ, nếu em lại không hảo hảo học tập thì em cứ cẩn thận với thầy."
"Thầy à ... người thật xấu xa !" - Hoàng Lăng (Nguyên văn : 'sờ soạng mình một chút' ?) sau đó vui vẻ chạy lên tầng.
Trần Thiên Minh nhìn cái kia của Hoàng Lăng lắc lư, trong lòng không khỏi sinh ra một hồi đặc biệt : nếu như mình đánh con bé thật thì chắc là rất thú vị. Theo cảm giác của mắt thì mông (kiều đồn ?) của Hoàng Lăng rất vểnh, hẳn là tính đàn hồi mười phần thuần chất. Ôi, sao hai mẹ con này đều xinh đẹp mê người như vậy !
Sau khi tan học, Trần Thiên Minh đi tìm Tiểu Hồng, cùng nàng trò chuyện một hồi, xem nàng bây giờ có cần gì không. Cô Đặng luôn quan tâm đến Tiểu Hồng. Mọi việc đều tốt đẹp Nhìn thời gian cũng gần đến lúc hẹn với Dương Quế Nguyệt, Trần Thiên minh đến quán rượu tìm Dương Quế Nguyệt. Vào chỗ hai người đã hẹn sẵn, Trần Thiên Minh thấy Dương Quế Nguyệt ngồi ở nơi này mà có chút đứng ngồi không yên, hình như đang có chuyện gì.
"Trần Thiên Minh, bây giờ ngươi mới đến à ?"
"Người đẹp ngực to của tôi đừng như vậy được không ? Không phải chúng ta nói buổi chiều, 6 giờ gặp nhau sao ? Bây giờ mới 6 giờ 5 giây, ta có đến muộn tí nào đâu." - Trần Thiên Minh tức giận nói. Mẹ, cái này người đẹp ngực to có phải thích cãi nhau với mình hay sao mà mới đến muộn 5 giây cô ta đã nói rồi.
"Không phải ta tới trước sao ? Ta đến rồi mà chưa thấy ngươi, cũng không biết ngươi có phải đàn ông không mà cứ để con gái người ta chờ." - Dương Quế Nguyệt oán trách Trần Thiên Minh.
"Dương Quế Nguyệt, ngươi tự biết mình một chút được không ? Ngươi không được gọi là nữ hài, mà được gọi là nữ nhân. Ngươi qua tuổi của nữ hài rồi." - Trần Thiên Minh vừa đi vừa đứng lên, còn muốn đi. Dù sao cũng là Dương Quế Nguyệt tìm đến hắn chứ không phải hắn đến tìm nàng nên Dương Quế Nguyệt lo lắng :
"Trần Thiên Minh, ngươi đứng lại đo cho ta." Dương Quê Nguyệt thấy Trần Thiên Minh muốn đi, vội vã lớn tiếng kêu lên.
"Tại sao ta phải đứng lại ? Là ngươi gọi ta tới, bây giờ lại mắng ta, ta là tài năng xuất chúng của thành phố M., tiêu sái siêu đẹp trai, sao cứ phải để ngươi bảo đi là đi, bảo dừng là dừng ?"
"Ta có chuyện tìm ngươi." - Dương Quế Nguyệt nhỏ giọng nói.
"Ta thấy không có ai được người nhờ mà lại giống như ta cả." - Trần Thiên Minh không cho là đúng.
"Ta thật có chuyện tìm ngươi." - Dương Quế Nguyệt sốt ruột.
"Vậy ngươi nên ăn nói nhũn nhặn mà tìm ta, nào có việc vừa thấy ta liên mắng."
"Ta có mắng ngươi sao ? Trần Thiên Minh, ta thế nào lại không biết ?"
"Tốt, ngươi có chuyện gì cứ nói đi, ta không có thời gian liếc mắt đưa tình với ngươi." - Trần Thiên Minh nhún nhún vai.
"Ngươi nói ai cùng ngươi liếc mắt đưa tình ?" - Dương Quế Nguyệt mắng.
"Ngươi không soi lại gương xem nhìn ngươi như thế nào, xứng với ta sao ?" - Vừa nghe Trần Thiên Minh châm chọc như vậy, Dương Quế Nguyệt đánh hắn một cái.
"Ngươi rốt cuộc tìm ta có chuyện gì ?"
"Ta có việc tìm ngươi giúp." - Dương Quế Nguyệt nửa muốn nói, nửa lại không.
"Ta làm sao biết được chuyện gì để giúp người ?" - Trần Thiên Minh sốt ruột nói.
"Là như thế này, ngươi còn nhớ lần trước chúng ta mời Cao Ngọc Nghị ăn cơm không ?"
"Cao Ngọc Nghị ? Có phải lần trước hắn mời chúng ta đi ăn cơm không ?" - Trần Thiên Minh ui vẻ, dù Trần Thiên Minh coi tiền như rác, nhưng nếu tự bỏ tiền túi ra thì vẫn tiếc hơn là được người khác mời.
"Ngươi nhớ đúng rồi đấy." - Dương Quế Nguyệt gật đầu.
"Hắn lại mời chúng ta đi ăn cơm, ngươi lại muốn ta giả làm bạn trai ngươi đúng không ?" - Trần Thiên Minh hỏi.
Dương Quế Nguyệt lắc đầu đáp lại :
"Không phải a. Cao Ngọc Nghị nghe tin ta có bạn trai bèn nói cho ông ngoại ta, tuần sau sinh nhật ông ngoại ta, người muốn mời ngươi đến ăn cơm."
"Ý của ngươi là muốn ta giả làm bạn trai ngươi đúng không ?" - Trần Thiên Minh hỏi.
"Có lẽ là vậy."
"Có rượu ngon như lần trước không ?"
"Không phải ta vừa nói sao ? Là ăn cơm bình thường ở nhà thôi, không như ăn hết 10 vạn lần trước đâu."
"Không có rượu ngon ta không đi, loại chuyện này ngươi tìm người khác đi, nếu không ngươi tìm gã họ Cao coi tiền như rác ấy." - Việc không có lợi, Trần Thiên Minh sẽ không làm.
"Trần Thiên Minh, có phải ngươi muốn chết không ? Ta muốn tìm ai cũng không tìm Cao Ngọc Nghị và ông ngoại ta còn biết tên ngươi, ta đi đâu tìm Trần Thiên Minh thứ hai hả !" - Dương Quế Nguyệt làm vẻ mặt đau khổ.
"Đó là tại thành phố M. không tìm được người anh minh thần võ như ta." - Trần Thiên Minh Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi.
"Được rồi ... Trần Thiên Minh, người ta không biết, ta và ngươi còn không biết hay sao ? Một câu : ngươi có giúp ta hay không hả ?"
"Không giúp. Tại sao ta phải giúp ngươi mà không được chỗ tốt gì a ?" - Trần Thiên Minh lắc đầu đáp lại.
"Trần Thiên Minh, ngươi không làm kẻ đầu cơ trục lợi được không ?"
"Ta chính là như vậy, ai kêu ngươi lần trước nói đồng ý làm cho ta một việc mà lại không hoàn thành ? Bây giờ tối thiểu là ngươi làm 2 việc cho ta." - Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn bộ ngực cao vút của nàng.
Dương Quế Nguyệt tức giận nói :
"Ta đã thấy nhiều người vô sỉ, nhưng chưa thấy người nào vô sỉ như ngươi. Trần Thiên Minh, ta nhìn nhầm ngươi rồi."
"Thế thì một việc thôi vậy."
Dương Quế Nguyệt khẽ cắn môi :
"Được rồi, ta đáp ứng ngươi, nhưng ngươi phải làm tốt việc ta nhờ ngươi, sau đó muốn ta làm gì cũng được, nhưng không được chuyện 'thương thiên hại lý' (trái với đạo nghĩa, luân thường, đại loại là chuyện xấu)."
"Được rồi." - Trần Thiên minh thầm nghĩ, chỉ chiếm tiện nghi của ngươi là hại ngươi thôi, chứ có làm bị thương lão Thiên đâu ?
Nghe Trần Thiên Minh đáp ứng, Dương Quế Nguyệt vội rút điện thoại trong túi ra :
"Alô, ông ngoại ạ. Cháu Tiểu Nguyệt đây, hắn đồng ý tuần sau, khi nào rảnh thì sẽ qua nhà ông rồi. Cháu nói rồi, ông đừng có gọi cho cháu nữa nhé. Cứ như vậy đi. Chào ông.", nói xong Dương Quế Nguyệt cúp điện thoại.
Trần Thiên Minh thầm nghĩ, trách không được tại sau Dương Quế Nguyệt lại vội vã tìm mình nhu vậy. Tất cả là do tên họ Cao kia ăn no dửng mỡ, nói chuyện này cho ông ngoại Dương Quế Nguyệt. Dương Quế Nguyệt đâm lao phải theo lao, đành bảo mình giả làm bạn trai cô ta đến cùng.
"Người đẹp ngực to của ta ơi ... Ngươi mời ta ăn cơm, vậy ngươi có mang ví không thế ?" - Trần Thiên Minh dè dặt hỏi Dương Quế Nguyệt.
"Xâu hổ quá, ta không mang ví."
"ẦM" - Trần Thiên Minh ngã từ trên ghế xuồng. Xem ra lại muốn đi WC chạy trốn.
"Nhưng ta có mang tiền." - Dương Quế Nguyệt nhìn sắc mặt Trần Thiên Minh đại biến, vừa cười vừa nói.
"Hoàng Lăng à ... Em đừng như vậy được không !"
"Em nên nói như thế nào ? Có phải thầy thích Tiểu Hồng là 'tiên nữ trên trời' (Nguyên văn : thiên chi kiều tử) nên thầy không quan tâm đến em. - Hoàng Lăng trừng mắt.
"Không phải. Tiểu Hồng là lớp trưởng, việc thầy nghỉ thì lớp trưởng phải biết." - Trần Thiên Minh giải thích.
Nhưng trên thực tế, đúng là Trần Thiên Minh gọi điện cho Tiểu Hồng là hắn có việc phải nghỉ, muốn Tiểu Hồng chú ý, nếu có sự tình gì thì gọi điện thoại cho bọn Tiểu Ngũ. Bọn Tiểu Ngũ lại nói là do Tiểu Hồng gọi mình.
"Thầy nói thật à ?" - Hoàng Lăng vui vẻ hỏi.
Trần Thiên Minh gật gật đầu, nói rằng :
"Là thật. Hoàng Lăng, em về sau nhất định phải cố gắng học tập. Sau này dùng sức của mình mà đạt được top 10 ở trường."
"Nhưng thầy không để ý tới em thì em học thế nào có tác dụng gì ?" - Hoàng Lăng than thở (Nguyên văn : 'thán đi khí' ???) đáp lại.
"Nếu thầy chịu đến nhà em, hướng dẫn em học thì em nhất định sẽ cố gắng, sau này cũng không chơi nữa."
"Tốt. Có thời gian thầy sẽ đến nhà em gặp em. Nhưng mà em phải nghe thầy, chịu khó học tập, không ra ngoài chơi linh tinh. Với lại mẹ em lại để giúp thầy dạy em thì bà sẽ là người dạy em. Thầy chỉ là người đến kiểm tra thôi."
"Thầy à ... Không phải thầy giúp em học bù ư ?"
"Thầy bận quá nên không thể mỗi ngày đều giúp em học bù, nhưng lúc thầy kiểm tra mà em không có tiến bộ là thầy ... tét mông em (Biên : đoạn tét mông em tự thêm vào cho hợp )" - Trần Thiên Minh giơ tay lên đe dọa.
"Thầy thật là hư !" - Hoàng Lăng đỏ mặt đáp lại. Nàng nghĩ đến việc Trần Thiên Minh đánh mình thì tình cảm trong lòng không khỏi ngòn ngọt. Nếu như thầy đánh mình thật thì không biết mình sẽ ra vẻ không cho thầy đánh hay để yên đây ? ... Hoàng Lăng nghĩ thầm trong lòng.
Trần Thiên Minh nghe xong nghĩ thầm hỏng bét ! Trời ạ ! Mình sao có thể nói như vậy chứ, cũng tự trách mình trêu chọc phụ nữ nào không trêu chọc, lại chọc vào đúng Hoàng Lăng.
"Thầy à ... Em biết thầy làm thế là tốt cho em. Sau này em sẽ không ra ngoài chơi, không lên mạng nữa ..." - Hoàng Lăng nhìn về phía Trần Thiên Minh mà nói.
"Tốt lắm, em cần phải ngoan ngoãn một chút. Chỉ có điều, không phải cứ lên mạng là không tốt, Tiểu Hồng cũng hay lên mạng học bài. Em học trên mạng thì thầy cũng không trách em đâu." - Trần Thiên Minh nói.
"Hừ ! Lại là Tiểu Hồng ! Thầy lúc nào cũng Tiểu Hồng thôi !" - Hoàng Lăng chu cái miệng nhỏ tức giận. Bây giờ Tiểu Hồng càng lúc càng nổi tiếng. Có một số học sinh cả nam lẫn nữ, lúc nào cũng hỏi bài Tiểu Hồng. Tiểu Hồng đã trở thành niềm tự hào, nhân vật trứ danh của của học sinh trung học toàn thành phố.
"Hoàng Lăng ... Thỉnh thoảng thầy thật muốn để cho Tiểu Hồng với em học với nhau một chút, phương thức học tập của Tiểu Hồng rất phù hợp với em."
Hoàng Lăng lắc đầu đáp lại :
"Không, em không muốn học cùng với cô ta."
"Được rồi, em về phòng học đi. Nhớ kỹ, nếu em lại không hảo hảo học tập thì em cứ cẩn thận với thầy."
"Thầy à ... người thật xấu xa !" - Hoàng Lăng (Nguyên văn : 'sờ soạng mình một chút' ?) sau đó vui vẻ chạy lên tầng.
Trần Thiên Minh nhìn cái kia của Hoàng Lăng lắc lư, trong lòng không khỏi sinh ra một hồi đặc biệt : nếu như mình đánh con bé thật thì chắc là rất thú vị. Theo cảm giác của mắt thì mông (kiều đồn ?) của Hoàng Lăng rất vểnh, hẳn là tính đàn hồi mười phần thuần chất. Ôi, sao hai mẹ con này đều xinh đẹp mê người như vậy !
Sau khi tan học, Trần Thiên Minh đi tìm Tiểu Hồng, cùng nàng trò chuyện một hồi, xem nàng bây giờ có cần gì không. Cô Đặng luôn quan tâm đến Tiểu Hồng. Mọi việc đều tốt đẹp Nhìn thời gian cũng gần đến lúc hẹn với Dương Quế Nguyệt, Trần Thiên minh đến quán rượu tìm Dương Quế Nguyệt. Vào chỗ hai người đã hẹn sẵn, Trần Thiên Minh thấy Dương Quế Nguyệt ngồi ở nơi này mà có chút đứng ngồi không yên, hình như đang có chuyện gì.
"Trần Thiên Minh, bây giờ ngươi mới đến à ?"
"Người đẹp ngực to của tôi đừng như vậy được không ? Không phải chúng ta nói buổi chiều, 6 giờ gặp nhau sao ? Bây giờ mới 6 giờ 5 giây, ta có đến muộn tí nào đâu." - Trần Thiên Minh tức giận nói. Mẹ, cái này người đẹp ngực to có phải thích cãi nhau với mình hay sao mà mới đến muộn 5 giây cô ta đã nói rồi.
"Không phải ta tới trước sao ? Ta đến rồi mà chưa thấy ngươi, cũng không biết ngươi có phải đàn ông không mà cứ để con gái người ta chờ." - Dương Quế Nguyệt oán trách Trần Thiên Minh.
"Dương Quế Nguyệt, ngươi tự biết mình một chút được không ? Ngươi không được gọi là nữ hài, mà được gọi là nữ nhân. Ngươi qua tuổi của nữ hài rồi." - Trần Thiên Minh vừa đi vừa đứng lên, còn muốn đi. Dù sao cũng là Dương Quế Nguyệt tìm đến hắn chứ không phải hắn đến tìm nàng nên Dương Quế Nguyệt lo lắng :
"Trần Thiên Minh, ngươi đứng lại đo cho ta." Dương Quê Nguyệt thấy Trần Thiên Minh muốn đi, vội vã lớn tiếng kêu lên.
"Tại sao ta phải đứng lại ? Là ngươi gọi ta tới, bây giờ lại mắng ta, ta là tài năng xuất chúng của thành phố M., tiêu sái siêu đẹp trai, sao cứ phải để ngươi bảo đi là đi, bảo dừng là dừng ?"
"Ta có chuyện tìm ngươi." - Dương Quế Nguyệt nhỏ giọng nói.
"Ta thấy không có ai được người nhờ mà lại giống như ta cả." - Trần Thiên Minh không cho là đúng.
"Ta thật có chuyện tìm ngươi." - Dương Quế Nguyệt sốt ruột.
"Vậy ngươi nên ăn nói nhũn nhặn mà tìm ta, nào có việc vừa thấy ta liên mắng."
"Ta có mắng ngươi sao ? Trần Thiên Minh, ta thế nào lại không biết ?"
"Tốt, ngươi có chuyện gì cứ nói đi, ta không có thời gian liếc mắt đưa tình với ngươi." - Trần Thiên Minh nhún nhún vai.
"Ngươi nói ai cùng ngươi liếc mắt đưa tình ?" - Dương Quế Nguyệt mắng.
"Ngươi không soi lại gương xem nhìn ngươi như thế nào, xứng với ta sao ?" - Vừa nghe Trần Thiên Minh châm chọc như vậy, Dương Quế Nguyệt đánh hắn một cái.
"Ngươi rốt cuộc tìm ta có chuyện gì ?"
"Ta có việc tìm ngươi giúp." - Dương Quế Nguyệt nửa muốn nói, nửa lại không.
"Ta làm sao biết được chuyện gì để giúp người ?" - Trần Thiên Minh sốt ruột nói.
"Là như thế này, ngươi còn nhớ lần trước chúng ta mời Cao Ngọc Nghị ăn cơm không ?"
"Cao Ngọc Nghị ? Có phải lần trước hắn mời chúng ta đi ăn cơm không ?" - Trần Thiên Minh ui vẻ, dù Trần Thiên Minh coi tiền như rác, nhưng nếu tự bỏ tiền túi ra thì vẫn tiếc hơn là được người khác mời.
"Ngươi nhớ đúng rồi đấy." - Dương Quế Nguyệt gật đầu.
"Hắn lại mời chúng ta đi ăn cơm, ngươi lại muốn ta giả làm bạn trai ngươi đúng không ?" - Trần Thiên Minh hỏi.
Dương Quế Nguyệt lắc đầu đáp lại :
"Không phải a. Cao Ngọc Nghị nghe tin ta có bạn trai bèn nói cho ông ngoại ta, tuần sau sinh nhật ông ngoại ta, người muốn mời ngươi đến ăn cơm."
"Ý của ngươi là muốn ta giả làm bạn trai ngươi đúng không ?" - Trần Thiên Minh hỏi.
"Có lẽ là vậy."
"Có rượu ngon như lần trước không ?"
"Không phải ta vừa nói sao ? Là ăn cơm bình thường ở nhà thôi, không như ăn hết 10 vạn lần trước đâu."
"Không có rượu ngon ta không đi, loại chuyện này ngươi tìm người khác đi, nếu không ngươi tìm gã họ Cao coi tiền như rác ấy." - Việc không có lợi, Trần Thiên Minh sẽ không làm.
"Trần Thiên Minh, có phải ngươi muốn chết không ? Ta muốn tìm ai cũng không tìm Cao Ngọc Nghị và ông ngoại ta còn biết tên ngươi, ta đi đâu tìm Trần Thiên Minh thứ hai hả !" - Dương Quế Nguyệt làm vẻ mặt đau khổ.
"Đó là tại thành phố M. không tìm được người anh minh thần võ như ta." - Trần Thiên Minh Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi.
"Được rồi ... Trần Thiên Minh, người ta không biết, ta và ngươi còn không biết hay sao ? Một câu : ngươi có giúp ta hay không hả ?"
"Không giúp. Tại sao ta phải giúp ngươi mà không được chỗ tốt gì a ?" - Trần Thiên Minh lắc đầu đáp lại.
"Trần Thiên Minh, ngươi không làm kẻ đầu cơ trục lợi được không ?"
"Ta chính là như vậy, ai kêu ngươi lần trước nói đồng ý làm cho ta một việc mà lại không hoàn thành ? Bây giờ tối thiểu là ngươi làm 2 việc cho ta." - Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn bộ ngực cao vút của nàng.
Dương Quế Nguyệt tức giận nói :
"Ta đã thấy nhiều người vô sỉ, nhưng chưa thấy người nào vô sỉ như ngươi. Trần Thiên Minh, ta nhìn nhầm ngươi rồi."
"Thế thì một việc thôi vậy."
Dương Quế Nguyệt khẽ cắn môi :
"Được rồi, ta đáp ứng ngươi, nhưng ngươi phải làm tốt việc ta nhờ ngươi, sau đó muốn ta làm gì cũng được, nhưng không được chuyện 'thương thiên hại lý' (trái với đạo nghĩa, luân thường, đại loại là chuyện xấu)."
"Được rồi." - Trần Thiên minh thầm nghĩ, chỉ chiếm tiện nghi của ngươi là hại ngươi thôi, chứ có làm bị thương lão Thiên đâu ?
Nghe Trần Thiên Minh đáp ứng, Dương Quế Nguyệt vội rút điện thoại trong túi ra :
"Alô, ông ngoại ạ. Cháu Tiểu Nguyệt đây, hắn đồng ý tuần sau, khi nào rảnh thì sẽ qua nhà ông rồi. Cháu nói rồi, ông đừng có gọi cho cháu nữa nhé. Cứ như vậy đi. Chào ông.", nói xong Dương Quế Nguyệt cúp điện thoại.
Trần Thiên Minh thầm nghĩ, trách không được tại sau Dương Quế Nguyệt lại vội vã tìm mình nhu vậy. Tất cả là do tên họ Cao kia ăn no dửng mỡ, nói chuyện này cho ông ngoại Dương Quế Nguyệt. Dương Quế Nguyệt đâm lao phải theo lao, đành bảo mình giả làm bạn trai cô ta đến cùng.
"Người đẹp ngực to của ta ơi ... Ngươi mời ta ăn cơm, vậy ngươi có mang ví không thế ?" - Trần Thiên Minh dè dặt hỏi Dương Quế Nguyệt.
"Xâu hổ quá, ta không mang ví."
"ẦM" - Trần Thiên Minh ngã từ trên ghế xuồng. Xem ra lại muốn đi WC chạy trốn.
"Nhưng ta có mang tiền." - Dương Quế Nguyệt nhìn sắc mặt Trần Thiên Minh đại biến, vừa cười vừa nói.
/1969
|