Lưu Manh Lão Sư

Chương 584: Phó sòng bạc

/1969


Chung Hướng Lượng thấy Trần Thiên Minh đã đồng ý thì cao hứng mà nói: “Thiên Minh, em đồng ý thì tốt rồi. Hôm nay Hà Liên sẽ chính thức lên làm Cục trưởng Cục Công an. Tối nay em dẫn người đi phá sòng bạc Thường Nhạc luôn đi”

“Được, sư huynh. Có cần phái người đi bảo vệ nhạc phụ tương lai của em không nhỉ?” Trần Thiên Minh hỏi.

“Bây giờ tạm thời không cần. Sau chiến dịch này chúng ta sẽ phái người đi bảo vệ Hà Liên ngay. Em cứ yên tâm đi”, Chung Hướng Lượng vỗ vai Thiên Minh trấn an hắn. “Tối nay mấy người bọn em cứ hoàn thành nhiệm vụ phá sòng bạc Thường Nhạc rồi sau đó phối hợp với bọn anh đối phó với Ma Môn thôi”.

“Được ạ. Em sẽ sắp xếp việc đó”, Trần Thiên Minh nói.

Chung Hướng Lượng nói thêm: “Dù sao Hà Đào cũng đã học võ công. Buổi tối cứ để cô ta về cùng cha cũng là bảo vệ ông ta luôn”.

“Được”, Trần Thiên Minh trả lời.

Trời về tối. Màn đêm như một tấm áo khoác to phủ kín thành phố M. Tại vùng ngoại ô, Trần Thiên Minh cùng người của hắn hùng dũng tiến đến sòng bạc Thường Nhạc

“Lão Đại, chúng ta dùng hai bao tải to có đựng được hết không nhỉ?” Trương Ngạn Thanh hỏi Trần Thiên Minh. Tối hôm nay, Trần Thiên Minh dẫn theo Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh, Tiểu Tô, Ngô Tổ Kiệt, Chiêm Ỷ cùng vài người đi trên một chiếc xe tải.

“Thế là đủ rồi”, Trần Thiên Minh gật đầu nói. “Phần của chúng ta chỉ là một nửa số tiền đó thôi. Nghe sư huynh nói sòng bạc này nhiều nhất cũng chỉ có vài chục triệu đồng, chúng ta cứ cho vào hai bao tải đó là đủ. Bao tải đầy các em cũng có thể nhét vào túi quần, áo. Nhiều thì nhiều, ít thì ít nhưng chúng ta cũng không nên tham quá biết không?” Trần Thiên Minh hôm nay cố ý mặc một bộ quần áo có rất nhiều túi. Dạo này hắn cũng không còn nhiều tiền nên cũng muốn nhân cơ hội này kiếm chút tiền dùng riêng.

Sau khi cả nhóm đã vào trong sòng bạc Thường Nhạc, Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói: “Các em cứ đi theo anh là được rồi, không cần chia ra các bàn khác nhau đâu”. Hôm nay bọn họ đã có kế hoạch rõ ràng nên không cần ngụy trang hay gì cả.

Trần Thiên Minh trực tiếp đi đến chỗ bàn chơi ném xúc xắc. Không phải nói phét nhưng trò này đại bá đã dạy cho hắn những công phu lợi hại nhất cho nên hắn quyết định sẽ làm nên chuyện từ chỗ này.

“Tới… mọi người đặt đi, nhanh tay nhanh tay nào”, một đại hán chừng ngoài ba mươi tuổi kêu to. Xem ra hắn chính là nhà cái.

Trần Thiên Minh nghe xong thì kêu Ngô Tổ Kiệt lấy ra năm mươi vạn, đặt vào vị trí tiểu. “Ta đặt tiểu”, hắn nói.

“Ai chơi nữa không?” đại hán liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh rồi nói với những người khác. Thường tại các sòng bạc, bên trong xúc xắc được cho thêm thuỷ ngân để người đổ có thể hướng điểm số theo ý muốn của mình. Đại hán là người gieo xúc xắc, hắn thừa biết điểm số của lần gieo này đúng là “tiểu” như Trần Thiên Minh nói.

“Mở… Tiểu rồi”, đại hán quát to một tiếng. Trợ thủ đứng bên cạnh hắn vội giúp hắn thu tiền của người thua và trả cho người thắng.

Những vị khách khác chỉ đánh nhiều nhất là mười vạn hoặc chỉ vài ngàn, không có ai đặt tận năm mươi vạn như Trần Thiên Minh nên lần này nhà cái đã lỗ.

“Mọi người nhanh tay đặt nào”, đại hán lại gieo xúc xắc và lớn tiếng nói. Rồi hắn lén nhìn Trần Thiên Minh xem hắn đặt cửa nào.

“Ta muốn đặt tiểu, một triệu”, Trần Thiên Minh nói. Ngô Tổ Kiệt nghe Trần Thiên Minh nói thì lấy năm mươi vạn tiền vừa rồi cùng với năm mươi vạn thắng đặt toàn bộ vào cửa tiểu. Chiến dịch này Trần Thiên Minh đã phân công rất rõ ràng, Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh cùng Tiểu Tô phụ trách động thủ, Ngô Tổ Kiệt với Chiêm Ỷ thì phụ trách việc thu tiền vào bao tải.

Mới nghe Trần Thiên Minh nói đặt cửa tiểu, đại hán nọ đã run lên. Lần trước hắn còn nghĩ Trần Thiên Minh chỉ may mắn mà trúng nhưng đến giờ thì hắn biết rõ Trần Thiên Minh không phải là tầm thường.

“Nhà cái, mở nhanh lên nào”, Trần Thiên Minh giục hắn. Những người khách khác đã đặt cược cũng kêu theo.

“Đây đây… còn ai muốn đặt thêm không?” đại hán vừa nói vừa đưa tay ấn nhẹ vào cái đầu chung (cái cốc đựng xúc xắc) khiến xúc xắc bên trong cũng chuyển động theo.

“Ta đổi sang cửa đại, đặt một triệu”, Trần Thiên Minh nghe tiếng xúc xắc nhảy vội vàng gom tiền của mình đặt sang cửa đại.

Đại hán biến sắc, căm tức nhìn Trần Thiên Minh nói: “Tiên sinh, ngài đã đặt tiểu sao giờ lại chuyển sang đại vậy?”

“Tiên sinh, ngài còn chưa mở hộp thì ta vẫn đổi được mà. Hơn nữa không phải ngài mới di chuyển cái hộp xúc xắc một chút sao? Ngài đổi mất vận khí nên tôi cũng muốn sửa lại cửa đặt”, Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

Nghe Trần Thiên Minh nói vậy, những khách khác lúc trước đã đánh cửa “tiểu” giờ cũng chuyển hết sang cửa “đại”. “Mở đi nhà cái”, vài khách khác thấy nhà cái chậm chạp thì giục luôn.

“Được, mở đây. Đại rồi”, giọng nhà cái nghe đầy bất lực. Ván trước hắn thua Trần Thiên Minh năm mươi vạn, ván này chẳng những thua tận một triệu mà còn có thêm rất nhiều những vị khách khác cũng đặt cửa đại theo Trần Thiên Minh. Sớm biết như vậy thì vừa rồi hắn đừng có thay đổi xúc xắc làm chi.

“Ha ha, vậy là ta có hai triệu rồi”, Trần Thiên Minh nhìn đống tiền trước mặt ngẫu hứng kêu to. Hắn biết nếu chỉ có hắn trúng một vài triệu thì cũng chưa thu hút được sự chú ý lắm nhưng nếu hắn thắng lên đến mười, hai mươi triệu chắc chắn khách hàng trong sòng bạc sẽ đánh theo mình và đó chính là điều mà sòng bạc lo sợ nhất.

Sòng bạc là như thế! Nếu có người này thắng, người khác thua thì họ có thể hòa, nhưng nếu toàn bộ khách đánh giống nhau và đều thắng thì sòng bạc chỉ có phá sản. Bây giờ Trần Thiên Minh cố ý lớn tiếng nói như vậy chẳng phải muốn người khác chú ý đến mình? Khách chơi bạc thường hay mê tín, nếu biết hôm nay người nào có vận khí tốt họ sẽ đánh theo hắn nhằm hưởng chút lộc đỏ.

Quả nhiên câu nói của Trần Thiên Minh đã hấp dẫn được vài người khách.

“Mọi người đặt cửa nào”, đại hán bắt đầu lo lắng. Nếu Trần Thiên Minh là cao thủ thật thì hôm nay hắn sắp thua to rồi.

“Cửa tiểu, hai triệu”, Trần Thiên Minh lại lớn tiếng kêu. Thanh âm hắn vang lên khắp sòng bạc.

Các khách chơi khác thấy Trần Thiên Minh đặt cửa tiểu, đặc biệt là những người mà ván trước đã thắng theo Trần Thiên Minh lập tức đặt hết vốn liếng vào cửa tiểu.

“Mọi người nhanh lên nào. Tôi chuẩn bị mở đây”, đại hán nọ vừa nói vừa sờ đầu chung hòng thay đổi xúc xắc bên trong.

Khách chơi lập tức nhìn Trần Thiên Minh xem hắn có vì hành động vừa rồi của đại hán mà chuyển sang cửa đại hay không. Vài khách còn nóng lòng hỏi thẳng hắn.

Trần Thiên Minh lắc đầu nói: “nhà cái, anh mở nhanh lên chút, đừng có sờ mó như phụ nữ thế. Tôi cảm giác lần này tôi có vận khí với cửa tiểu này đây”. “Hừ ngươi tưởng ngươi đánh lừa được ta sao, lần này tuy ngươi có xoay đầu chung nhưng không có thay đổi xúc xắc”.

Đại hán thừ người ra. Hắn vốn vẫn muốn nghĩ Trần Thiên Minh thắng nhờ vận khí tốt, nhưng giờ rõ ràng Trần Thiên Minh là một cao thủ, xem ra mình không thể thắng được hắn rồi.

“Mở… cửa tiểu”, nhà cái buồn rầu mà nói. Lần này hắn phải thua ít nhất vài triệu.

“Ha ha, ta thắng bốn triệu rồi, nhà cái, anh nhanh tay chút. Lần này ta sẽ đặt cả bốn triệu đó”, Trần Thiên Minh cười ha ha. Những khách chơi bên cạnh cũng cười tít khoái chí, bọn họ ván rồi cũng thắng không ít.

Đại hán lấy tay lau mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán. “Tôi xin lỗi, tôi cảm thấy không khỏe, tôi sẽ gọi đồng nghiệp khác đến phục vụ các ngài”, nói xong, đại hán vội chạy vào bên trong.

Khách chơi biết đại hán muốn thay người làm cái. Nhưng vừa rồi bọn họ đã thắng liền 2-3 ván nên vẫn muốn chờ xem nhà cái tiếp theo là ai còn chơi tiếp.

Chỉ chốc lát sau từ bên trong đi ra một mỹ nữ trẻ chỉ chừng trên dưới hai mươi tuổi. Mỹ nữ mặc một bộ váy liền màu đỏ, bó chặt ở thắt lưng. Đôi tất chân màu hồng bao bọc lấy đôi chân thon thả. Dáng người nàng cao, gầy với mái tóc đen thẳng mượt. Phần ngực áo khoét sâu, để lộ ra phần ngực đầy đặn với cái khe sâu hấp dẫn.

Tiếng huýt sáo tức thì vang lên như muốn hoan nghênh mỹ nữ yêu kiều.

“Lão đại, mỹ nữ kìa”, Chiêm Ỷ đứng cạnh Trần Thiên Minh hưng phấn mà nói.

“Ngốc ạ, người đó là nhân vật lợi hại lắm đó. Ngươi nói xem ngươi thích ngắm mỹ nữ hơn hay muốn thua hết tiền hơn?” Trần Thiên Minh mắng.

“Thua hết, à không, phải thắng mới được chứ”, Chiêm Ỷ lập tức chữa lại.

Mỹ nữ nọ đi tới bàn chơi xúc xắc rồi nói với mọi người: “Xin chào mọi người. Đồng sự của tôi mới rồi không được khỏe nên tôi sẽ thay anh ta đánh cuộc cùng mọi người”. Nàng ta nói xong thì cố ý liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, xem ra đại hán kia đã nói với nàng về Trần Thiên Minh rồi.

“Mỹ nữ, đánh cuộc như thế nào vậy? Có giống như chơi với đại hán vừa rồi không? Cô sẽ không thay đổi luật lệ chứ hả?” Trần Thiên Minh hỏi.

Mỹ nữ mỉm cười nói: “không có thay đổi gì cả”. Nói xong, mỹ nữ mở đầu chung ra, bỏ xúc xắc của mình vào đó. “Mọi người mau đến đây, đặt cửa nhanh nào”. Một làn gió thơm chợt tỏa ra khiến mọi người đứng đó đều ngây ngất.

Trần Thiên Minh nghe xong một hồi thì nói to: “Ta chọn cửa tiểu, bốn triệu. Theo như hắn nghe được thì xúc xắc đã dừng ở cửa tiểu. Khách chơi hắn thấy hắn chắc chắn vậy thì cũng đặt tiền vào cửa tiểu theo hắn.

“Còn ai muốn đặt thêm không? Nhanh lên một chút nào”, Mỹ nữ thấy các khách khác cũng đặt ở cửa tiểu theo Trần Thiên Minh thì lạnh lùng mà cười.

Nhìn thấy nụ cười của mỹ nữ, tâm lý Trần Thiên Minh không khỏi run lên. Hắn cố gắng nghe thêm xúc xắc một chút nữa thì chợt phát hiện ra xúc xắc bây giờ đã chuyển sang đại. “Chờ một chút, tôi muốn thay đổi”, Trần Thiên Minh vội chuyển hết tiền của hắn sang cửa đại.

“Anh đã quyết định chưa?” mỹ nữ nhìn Trần Thiên Minh cười nói. Xem vẻ mặt của nàng thì có vẻ đã chắc phần thắng trong tay.

Trần Thiên Minh lại nghe thêm chút nữa. Hắn lại phát hiện ra xúc xắc đã chuyển về tiểu. Trời ạ, có chuyện, có chuyện thật rồi. Trần Thiên Minh vội vàng thu hết tiền về, nói: “Ván này tôi không chơi nữa. Mỹ nữ, cô xinh đẹp quá làm tôi rối trí rồi, chơi không lại với cô được”. Hắn bỗng cảm thấy chút buồn bực. Rõ ràng mỹ nữ đó không động vào đầu chung, thế sao xúc xắc lại thay đổi được như vậy nhỉ?

“Có chắc không? Tôi còn nghĩ anh sợ không dám đánh cơ, hóa ra là do tôi hả?” Mỹ nữ có vẻ đang kiềm chế sự tức giận của mình. “Mở.. cửa tiểu”. Khách chơi lúc trước chuyển cửa theo Trần Thiên Minh lúc này bắt đầu chửi nọ chửi kia. Họ còn chửi cả Trần Thiên Minh là tiểu nhân, đang đặt cửa này lại đổi cửa khác làm họ thua hết tiền.

“Các anh không đặt theo tôi là được chứ gì. Ai còn mắng chửi tôi nữa là tôi ném ra khỏi cửa đó”, Trần Thiên Minh nghiêm mặt nói với mấy người khách chơi vừa chửi mình.

Mấy người đó đang đứng sau Trần Thiên Minh, chỉ dám căm hận nhìn hắn chứ không dám nói gì nữa.

“Tiên sinh, ván tới anh còn dám chơi nữa không?” Mỹ nữ cười nói.

“Chơi chứ, sao lại không dám chơi?” Trần Thiên Minh giờ vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo mọi chuyện ra sao, tại sao xúc xắc lại tự thay đổi được như vậy nhỉ?

“Vậy anh đặt cửa đi”, mỹ nữ nói.

“Mỹ nữ, tôi muốn hỏi cô một câu. Muốn ngủ với cô một thêm thì phải chi bao nhiêu tiền hả?” Trần Thiên Minh cố ý chọc giận cô gái nên hắn ghé vào tai cô ta hỏi nhỏ.

“Ngươi lưu manh!”, Cô gái biến sắc, trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái. Nàng không ngờ ngay giữa sòng bạc đông đúc vậy mà hắn ta dám buông lời đùa rỡn mình. Xem ra giờ không những phải cho hắn thua hết tiền mà còn phải đánh cho một trận cho chừa đi.

“Ha ha, ai bảo cô xinh đẹp vậy chứ!”, Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn bộ ngực của cô ta. Ôi chao nó mới thật đồ sộ, thật hấp dẫn làm sao!


/1969

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status