Trí Tĩnh tuy thấy chưởng của mình bị chưởng của Trí Thâm đánh lui nhưng không vì thế mà sợ hãi chút nào. Nàng vẫn tiếp tục hướng tới Trí Thâm mà công kích, sử dụng nội lực toàn thân, dùng chân khí bao bọc thân mình, tức thì quanh người phát ra một liệt bạch quang”.
“Đánh”, Trí Tĩnh hai tay xoay thành một vòng tròn, tức thì vòng bạch quang chân khí liền hướng Trí Thâm phóng tới, mang theo những tiếng vang như mãnh hổ dã thú đang gào rú, có thể thấy Trí Tĩnh đang triển khai hết những tuyệt học của bản thân. Nàng biết mình không phải là đối thủ của Trí Thâm, Tiểu Ny lại càng không phải là đối thủ của Vân Ma cho nên nàng chỉ có thể liều mạng mà chiến đấu.
“Hắc hắc, Trí Tĩnh, xem ra mấy năm rồi võ công của cô tiến bộ không nhiều. Ôi, hay là tên Trí Hải keo kiệt không chịu mang những thứ võ công hữu dụng ra dạy cho cô. Chờ ta làm chưởng môn, ta sẽ dạy cho cô những chiêu võ tốt nhất”, Trí Thâm vừa nói vừa phát ra nội lực cực đại của bản thân đánh vào Trí Tĩnh.
Lập tức, nhân ảnh bay tán loạn khắp vòng, Trí Thâm cùng Trí Tĩnh chưởng qua chưởng lại liên tục. Nhưng nhìn thân bộ nhẹ nhàng dễ dàng của Trí Thâm, có thể đoán được không bao lâu nữa hắn sẽ đánh bại Trí Tĩnh.
Nhưng Tiểu Ny mới đáng lo ngại. Mặc dù nàng đã thi triển hết công lực nhưng võ công của Vân Ma rõ ràng cao hơn nàng không ít nên chỉ chốc lát, nàng đã bị Vân Ma đánh bại. Hắn nhanh chóng quản chế nàng hoàn toàn.
“Ba”, Tiểu Ny bị Vân Ma đánh một chưởng lui về phía sau vài bước. May mà cửa phòng của Trí Tĩnh vẫn đang rộng mở, nếu không, nàng đã sớm bị va vào tường rồi. “Sư phụ, mau đi đi”, Tiểu Ny khóe miệng rớm máu kêu lên.
Trí Tĩnh bây giờ làm gì còn cách nào để có thể thoạt được cơ chứ. Trí Thâm hiện giờ vẫn đang quấn quít lấy nàng, nếu như không phải bởi Trí Thâm muốn bắt sống nàng thì nàng đã sớm bị Trí Thâm giết chết rồi. Nàng hướng về phía Tiểu Ny nói: “Tiểu Ny, sư phụ không đi được”.
Trí Thâm quay sang Vân Ma nói: “Vân Ma, anh nhất định không được giết hai cô gái này đâu, tôi còn muốn dùng họ”. Trí Thâm thấy Tiểu Ny bị Vân Ma đánh cho hộc máu, không khỏi sợ Vân Ma giết chết Tiểu Ny, hại hắn không thực hiện được kế hoạch một mũi tên hạ được hai con chim của mình”.
“Trí Thâm, anh yên tâm đi. Tôi sẽ xuống tay có chừng mực” Vân Ma nói.
“Tiểu Ny, nếu con có cơ hội thì mau chạy đi. Đi tìm Trần Thiên Minh bọn họ nói báo thù cho chúng ta”, Trí Tĩnh biết hôm nay các nàng đã rơi vào tình thế dữ nhiều lành ít, bởi vậy, nàng hy vọng Tiểu Ny có thể chạy thoát.
“Không, con muốn ở cùng một chỗ với sư phụ”, Tiểu Ny khóc mà nói. Vân Ma bây giờ càng đánh càng mạnh, nàng muốn trốn thoát chắc cũng không được.
Trí Tĩnh hướng sang Trí Thâm đánh một chưởng nữa. Võ công của Trí Thâm so với nàng cao hơn không ít, nàng đã bị hắn đánh cho khí huyết nhộn nhạo, sức lực ngày một đi xuống. Nếu cứ như thế này chắc chắn nàng không khỏi bị thương nặng. “Không, nếu như chúng ta hôm nay đều bỏ mạng ở nơi đây thì làm sao báo cho người khác biết Trí Thâm đã cấu kết với Ma Môn để hại chúng ta”. Nàng thấy Trí Thâm nói đã phế bỏ võ công của Trí Hải, phỏng chừng Huyền Môn đêm nay dữ nhiều lành ít.
Nghe Trí Tĩnh nói vậy, Tiểu Ny đã nghĩ tới việc làm cách nào đó chạy trốn đi. Nhưng điều đó có vẻ không tưởng. Bây giờ toàn thân nàng đều đang bị chưởng của Vân Ma phong bế, nếu không cẩn thận dù chỉ một chút thôi thì cũng sẽ bị chưởng phong của Vân Ma đánh trúng.
Không có cách nào khác, Trí Tĩnh đành cắn môn, phi thân thật nhanh đánh tới chỗ Vân Ma, song chưởng phát ra hướng Vân Ma phóng tới. “Tiểu Ny, nhảy ra ngoài cửa sổ chạy đi”. Bây giờ Trí Tĩnh đã không còn quan tâm đến sự an nguy của chính mình, tình nguyện chịu một chưởng của Trí Thâm để tìm cách giúp Tiểu Ny chạy thoát.
Vân Ma thấy Trí Tĩnh đáng hướng sang mình mà tung chưởng thì vội vàng bứt ra đón nhận song chưởng của Trí Tĩnh. “Ba”, song chưởng của hai người tương hợp lại cùng một chỗ.
Tiểu Ny thấy Trí Tĩnh liều chết để cứu mình, để mình có thể chạy đi báo tin thì lập tức cắn hàm răng ngọc xoay người hướng theo cửa sổ bay đi. Tiểu Ny tung một chưởng đánh vỡ cửa sổ bay ra ngoài, sau đó thi triển khinh công rất nhanh cố gắng chạy thoát trong đêm đen.
“Thình thịch”, Trí Tĩnh bị Trí Thâm đánh trúng một chưởng té lăn trên mặt đất. Trí Tĩnh phun ra một ngụm máu tươi, xem ra nàng đã bị chưởng của Trí Thâm làm cho bị thương rất nặng.
“Tiểu Tĩnh, cô nhìn xem. Nếu cô chịu nghe lời ta thì đâu có ra bộ dạng thế này. Cô biết là ta rất thích cô, ta không nỡ làm cô tổn thương mà”, Trí Thâm vừa nói vừa tiến lên phong bế võ công của Trí Tĩnh, không cho nàng ta có cơ hội ra tay đối phó với mình.
“Trí Thâm, tôi đi ra ngoài giúp bọn hắn”, Vân Ma thấy Tiểu Ny đã chạy đi, trừ phi nàng bị bọn người bên ngoài chặn lại, bằng không thì mình rất khó có thể đuổi được nàng.
“Tốt, tôi sẽ đi ra ngoài cùng với anh”, Trí Thâm gật đầu. Bởi vì Trí Hải, Trí Tĩnh đã bị hắn thu phục, Huyền Môn không còn ai võ công cao hơn hắn được nữa. Hắn giơ tay điểm lên bất tỉnh huyệt của Trí Tĩnh.
Trí Thâm cùng Vân Ma sau khi rời khỏi đây phát hiện thế cục cơ bản đã ổn định. Diệp Đại Vĩ bọn họ đã giết chết những đệ tử Huyền Môn ngoan cố chống cự đến cùng, những người khác thì đều bị phong bế toàn bộ võ công.
“Mọi người hãy nghe đây. Trí Hải đã bị ta phế bỏ võ công, sau này ta chính là chưởng môn của Huyền Môn. Nếu như người nào chịu nghe ta, sau này ta sẽ truyền thụ lại võ công cao thâm cho. Còn những người không chịu nghe theo ta, hết thảy sẽ chết”, Trí Thâm lên tiếng đe dọa những đệ tử Huyền Môn.
Những đệ tử Huyền Môn này thấy Trí Thâm cấu kết cùng Ma Môn, mà võ công bọn họ thì ai cũng biết là vô cùng cao cường. Nếu như mình có phản kháng thì chỉ có chuốc lấy cái chết. Nghĩ vậy nên bọn họ không dám lên tiếng nữa.
Trí Thâm thấy không có người nào lên tiếng phản đối nên cao hứng mà nói: “Các ngươi cứ trở về nghỉ ngơi tĩnh tâm lại một chút, sau này ta sẽ giúp các ngươi giải khai huyệt đạo”. Trí Thâm rất sợ những đệ tử Huyền Môn này chỉ ủng hộ mình ngoài miệng nên hắn dứt khoát trong lúc này phải phong bế toàn bộ võ công của họ, trước tiên để họ phải phụ thuộc vào mình cái đã, sau đó sẽ từ từ thuyết phục các đệ tử hoàn toàn ủng hộ mình.
Nói xong, Trí Thâm sai Bàng Chí Dũng mang theo những người của mình dọn dẹp chiến trường, còn hắn thì còn phải giải quyết một chuyện vô cùng quan trọng, chuyện này đã nung nấu trong đầu hắn hơn 20 năm nay.
Trí Thâm quay trở lại phòng Trí Tĩnh, khai giải huyệt đạo của Trí Tĩnh rồi nói: “Tiểu Tĩnh, bây giờ ta đã là chưởng môn của Huyền Môn. Huyền Môn là của ta. Vài ngày nữa ta sẽ sửa môn quy, lập em làm chưởng môn phu nhân”. Đây chính là ý nghĩ mà hắn đã nung nấu 20 năm ròng, đến bây giờ mới có cơ hội thổ lộ ra.
“Trí Thâm, ngươi đừng có mơ. Ta có chết cũng sẽ không bao giờ đồng ý làm phu nhân của ngươi. Tốt nhất ngươi cứ giết ta đi. Tiểu Lượng với Trần Thiên Minh nhất định sẽ tìm ngươi báo thù cho ta”, Trí Tĩnh nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Ha ha Tiểu Tĩnh, xem ra em rất là ngây thơ. Hiện nay Ma Môn đang là võ lâm long đầu. Ngày mai, Minh Thiên ma vương sẽ mở hội tuyên bố rộng rãi rằng đệ tử Huyền Môn câu kết với tặc nhân bên ngoài sát hại Trí Hải, nhưng bị ta Trí Thâm đánh bại. Bây giờ, ta sẽ làm chưởng môn của Huyền Môn. Mà Ma vương còn có thể phái một vài võ lâm cao thủ đến hiệp trợ ta, ta còn sợ Chung Hướng Lượng với Trần Thiên Minh bọn họ còn không dám đến đây nữa cơ”, Trí Thâm âm âm mà cười.
Thật ra Ma Vương đã có một kế hoạch tốt hơn. Ngày mai hắn sẽ phái vài nhân vật Ma Môn võ lâm bại hoại lại đây giúp Trí Thâm. Nhưng chúng sẽ tạo “điều kiện” cho Trần Thiên Minh cùng Trí Thâm bọn họ tàn sát nhau, sau đó chính mình ngồi đó mà ngư ông đắc lợi.
Trí Tĩnh mắng: “Phản đồ, người như ngươi mà dám đứng ra lãnh đạo Huyền Môn ư?”
Trí Thâm cười lạnh: “Thị Huyền Môn quả là bất công đối với ta, tại sao không cho ta làm chưởng môn mà lại trao cho Trí Hải. Trí Hải trước kia có điểm nào mạnh hơn ta? Bây giờ khi hắn được làm chưởng môn thì võ công hắn lại mạnh hơn ta rất nhiều”.
“Ngươi sẽ bị báo ứng”, Trí Tĩnh nói.
“Hắc hắc. Tiểu Tĩnh, ta đã mơ mộng đến em hơn hai mươi năm nay rồi, đêm nay ta nhất định phải có được em. Không biết em đã có qua lại với Chung Hướng Lượng chưa? Hay em vẫn còn là một xử nữ?” Trí Thâm ngồi xổm xuống bên cạnh thân thể Trí Tĩnh, giơ tay định sờ mó đôi gò bồng đảo nàng.
“Ngươi, ngươi không nên đụng vào ta”, Trí Tĩnh sợ hãi mà vội vàng giơ tay ra che ngực mình. Nhưng làm sao mà có thể ngăn được võ công cao cường của Trí Thâm, tay nàng đã bị Trí Thâm dùng sức mà giật ra”.
Trí Thâm dâm đãng mà nói: “Tiểu Tĩnh, ta sẽ cởi sạch quần áo của em, cùng em tận hưởng ngư thủy chi nhạc, ha ha. Sau này Huyền Môn sẽ là của chúng ta. Ôi, thật đáng tiếc là Tiểu Ny đã bỏ chạy mất rồi, nếu không đêm nay ta có thể vui vẻ mà tận hưởng thầy trò các em”, Trí Thâm dùng sức nắm lấy đôi gò bồng đảo của Trí Tĩnh, hình như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Trí Tĩnh trừng mắt nhìn Trí Thâm, giọng căm hận nói: “Trí Thâm, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi” , nói xong, Trí Tĩnh cắn mạnh đầu lưỡi mình tự vẫn.
Trí Thâm cứ tiếp tục công việc của hắn mà không biết Trí Tĩnh đã chết. Khi hắn vuốt vuốt mãi mà không thấy Trí Tĩnh nhúc nhích gì, hắn chợt cảm thấy có chút kỳ quái. Ngẩng đầu lên nhìn Trí Tĩnh, hắn mới phát hiện ra Trí Tĩnh đã cắn lưỡi tự vẫn.
“Mẹ kiếp ngươi, Trí Tĩnh. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi chết thì ta sẽ buông tha cho ngươi. Ngươi khi còn sống ta không không chiếm được thì ta chiếm khi chết”, Trí Thâm dùng sức xé rách hết quần áo Trí Tĩnh, lộ ra thân hình trắng nõn nà hấp dẫn.
“Thật không sao hiểu được ngươi tuổi không ít nhưng lại có thân hình đẹp như một vị tiểu thư đài các vậy”, Trí Thâm vừa nói vừa cởi quần áo của mình rồi đè lên người Trí Tĩnh, ra sức mà làm cái việc không có chút tính người.
“Hả? Vẫn là xử nữ sao?” Trí Thâm run lên một hồi, sau đó rời khỏi người Trí Tĩnh, rồi mặc quần áo lại.
“Sư phụ”, Bàng Chí Dũng vẫn đang canh giữ ở phòng bên ngoài, phát hiện Trí Thâm đi ra thì lên tiếng hỏi.
“Chuyện gì?” Trí Thâm hỏi.
Bàng Chí Dũng nói: “ta tìm rất kỹ cả trên người Trí Hải lẫn trong phòng hắn nhưng tuyệt nhiên không thấy cái nhẫn chưởng môn. Chúng ta sẽ xử trí Trí Hải thế nào bây giờ?”
Trí Thâm suy nghĩ một chút rồi nói: “bây giờ hắn đang bị nhốt một mình ở phòng tạm giam phía sau, nhất định phải tìm cách nào đó buộc hắn giao ra chiếc nhẫn chưởng môn, ngoài ra còn võ công cao thâm của Huyền Môn nữa. Cần phải tìm lúc thích hợp để bức bách hắn mới được”.
Chiếc nhẫn chưởng môn này là tín vật của chưởng môn Huyền Môn. Người nào có nó thì chính là Huyền Môn chưởng môn, thấy chiếc nhẫn như thấy chưởng môn. Mà tương truyền Huyền Môn có một gian mật thất mà chỉ có chiếc nhẫn chưởng môn mới có thể mở được. Chính vì thế Trí Thâm mới tìm mọi cách muốn đoạt được chiếc nhẫn, nhưng hắn không ngờ Trí Hải lại giấu chiếc nhẫn kỹ như vậy, không có trên người hắn, mà cũng không có trong phòng của hắn.
“Được, giờ thì ta phải đi đã”, Bàng Chí Dũng gật đầu rồi cất bước đi.
Trở lại nơi Thị Hậu, sau cuộc hội ngộ của Trần Thiên Minh và Chung Hướng Lượng, Trần Thiên Minh lên đường trở về trường học để điểm danh.
“Thiên Minh, rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra với anh vậy? Anh luôn tìm cách vắng mặt, sắp trở thành đệ tử cá biệt của khóa rồi đó”, Lý Hân Di thấy Trần Thiên Minh quay về trường học thì tâm lý vô cùng vui mừng, nhưng ngoài miệng vẫn than phiền một câu.
“Ôi, không có cách nào khác cả. Anh có nhiều lão bà quá, lần trước vừa thành thân với lão bà thứ năm và đưa nàng về xong”. Trần Thiên Minh nửa đùa nửa thật nói.
Lý Hân Di tưởng Trần Thiên Minh đang ba hoa bốc phét nên mắng: “Thiên Minh, anh bốc phét vừa chứ. Gì mà lão bà thứ năm? Tôi xem anh đến một lão bà cũng không có ý chứ”.
“Ôi xem ra em bị cái vẻ đẹp trai của anh mê hoặc rồi. Nhưng anh đã là cha của hài tử, chắc mấy năm nữa sẽ thành gia gia ý chứ” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
“Anh biến đi cho khuất mắt, lão gia gia”, Lý Hân Di trước kia đã từng xem qua hồ sơ lý lịch của Thiên Minh, thấy hắn ghi trong đó là chưa lập gia đình cho nên không thể nào tin tưởng được rằng Trần Thiên Minh lại có đến năm lão bà, lại càng không thể có hài tử.
“Hân Di, đã lâu lắm rồi em không nhìn thấy anh, em không nghĩ anh thành thân nhanh vậy sao?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa đi dần tới bên cạnh Lý Hân Di.
Mùi cơ thể nam nhân hấp dẫn khiến tâm lý Lý Hân Di trở nên vô cùng khẩn trương. Nàng đỏ mặt bối rối mà nói:
“Hừ, tôi cứ tưởng anh… Nhưng rất lạ là khi anh không ở chỗ này tôi bỗng có cảm giác đặc biệt thoải mái”, nàng vừa nói câu này vừa thối lui dần, cố không thể hiện Trần Thiên Minh đang làm cho nàng cảm giác được chút tình ý mê loạn. Từ lần trước trong buổi họp lớp, Trần Thiên Minh đã giả làm bạn trai nàng và mua cho nàng chiếc vòng cổ, giúp nàng nở mày nở mặt, nàng đã có chút tâm ý với Trần Thiên Minh, vừa biết ơn vừa khâm phục. Cảm giác này khiến nàng thường hay nhớ đến hắn, đặc biệt trong khoảng thời gian Trần Thiên Minh không có ở đây, nàng lại càng thấy nhớ hắn hơn.
“Trời ạ, em như thế là thế nào vậy? Vừa mới làm cho anh cao hứng muốn bay lên chín tầng mây, giờ lại đá anh một phát té xuống rơi đau muốn chết”, Trần Thiên Minh vừa nói vừa ôm ngực, tỏ vẻ không phải là đau cái mông mà là đau ở trong tim.
“Đánh”, Trí Tĩnh hai tay xoay thành một vòng tròn, tức thì vòng bạch quang chân khí liền hướng Trí Thâm phóng tới, mang theo những tiếng vang như mãnh hổ dã thú đang gào rú, có thể thấy Trí Tĩnh đang triển khai hết những tuyệt học của bản thân. Nàng biết mình không phải là đối thủ của Trí Thâm, Tiểu Ny lại càng không phải là đối thủ của Vân Ma cho nên nàng chỉ có thể liều mạng mà chiến đấu.
“Hắc hắc, Trí Tĩnh, xem ra mấy năm rồi võ công của cô tiến bộ không nhiều. Ôi, hay là tên Trí Hải keo kiệt không chịu mang những thứ võ công hữu dụng ra dạy cho cô. Chờ ta làm chưởng môn, ta sẽ dạy cho cô những chiêu võ tốt nhất”, Trí Thâm vừa nói vừa phát ra nội lực cực đại của bản thân đánh vào Trí Tĩnh.
Lập tức, nhân ảnh bay tán loạn khắp vòng, Trí Thâm cùng Trí Tĩnh chưởng qua chưởng lại liên tục. Nhưng nhìn thân bộ nhẹ nhàng dễ dàng của Trí Thâm, có thể đoán được không bao lâu nữa hắn sẽ đánh bại Trí Tĩnh.
Nhưng Tiểu Ny mới đáng lo ngại. Mặc dù nàng đã thi triển hết công lực nhưng võ công của Vân Ma rõ ràng cao hơn nàng không ít nên chỉ chốc lát, nàng đã bị Vân Ma đánh bại. Hắn nhanh chóng quản chế nàng hoàn toàn.
“Ba”, Tiểu Ny bị Vân Ma đánh một chưởng lui về phía sau vài bước. May mà cửa phòng của Trí Tĩnh vẫn đang rộng mở, nếu không, nàng đã sớm bị va vào tường rồi. “Sư phụ, mau đi đi”, Tiểu Ny khóe miệng rớm máu kêu lên.
Trí Tĩnh bây giờ làm gì còn cách nào để có thể thoạt được cơ chứ. Trí Thâm hiện giờ vẫn đang quấn quít lấy nàng, nếu như không phải bởi Trí Thâm muốn bắt sống nàng thì nàng đã sớm bị Trí Thâm giết chết rồi. Nàng hướng về phía Tiểu Ny nói: “Tiểu Ny, sư phụ không đi được”.
Trí Thâm quay sang Vân Ma nói: “Vân Ma, anh nhất định không được giết hai cô gái này đâu, tôi còn muốn dùng họ”. Trí Thâm thấy Tiểu Ny bị Vân Ma đánh cho hộc máu, không khỏi sợ Vân Ma giết chết Tiểu Ny, hại hắn không thực hiện được kế hoạch một mũi tên hạ được hai con chim của mình”.
“Trí Thâm, anh yên tâm đi. Tôi sẽ xuống tay có chừng mực” Vân Ma nói.
“Tiểu Ny, nếu con có cơ hội thì mau chạy đi. Đi tìm Trần Thiên Minh bọn họ nói báo thù cho chúng ta”, Trí Tĩnh biết hôm nay các nàng đã rơi vào tình thế dữ nhiều lành ít, bởi vậy, nàng hy vọng Tiểu Ny có thể chạy thoát.
“Không, con muốn ở cùng một chỗ với sư phụ”, Tiểu Ny khóc mà nói. Vân Ma bây giờ càng đánh càng mạnh, nàng muốn trốn thoát chắc cũng không được.
Trí Tĩnh hướng sang Trí Thâm đánh một chưởng nữa. Võ công của Trí Thâm so với nàng cao hơn không ít, nàng đã bị hắn đánh cho khí huyết nhộn nhạo, sức lực ngày một đi xuống. Nếu cứ như thế này chắc chắn nàng không khỏi bị thương nặng. “Không, nếu như chúng ta hôm nay đều bỏ mạng ở nơi đây thì làm sao báo cho người khác biết Trí Thâm đã cấu kết với Ma Môn để hại chúng ta”. Nàng thấy Trí Thâm nói đã phế bỏ võ công của Trí Hải, phỏng chừng Huyền Môn đêm nay dữ nhiều lành ít.
Nghe Trí Tĩnh nói vậy, Tiểu Ny đã nghĩ tới việc làm cách nào đó chạy trốn đi. Nhưng điều đó có vẻ không tưởng. Bây giờ toàn thân nàng đều đang bị chưởng của Vân Ma phong bế, nếu không cẩn thận dù chỉ một chút thôi thì cũng sẽ bị chưởng phong của Vân Ma đánh trúng.
Không có cách nào khác, Trí Tĩnh đành cắn môn, phi thân thật nhanh đánh tới chỗ Vân Ma, song chưởng phát ra hướng Vân Ma phóng tới. “Tiểu Ny, nhảy ra ngoài cửa sổ chạy đi”. Bây giờ Trí Tĩnh đã không còn quan tâm đến sự an nguy của chính mình, tình nguyện chịu một chưởng của Trí Thâm để tìm cách giúp Tiểu Ny chạy thoát.
Vân Ma thấy Trí Tĩnh đáng hướng sang mình mà tung chưởng thì vội vàng bứt ra đón nhận song chưởng của Trí Tĩnh. “Ba”, song chưởng của hai người tương hợp lại cùng một chỗ.
Tiểu Ny thấy Trí Tĩnh liều chết để cứu mình, để mình có thể chạy đi báo tin thì lập tức cắn hàm răng ngọc xoay người hướng theo cửa sổ bay đi. Tiểu Ny tung một chưởng đánh vỡ cửa sổ bay ra ngoài, sau đó thi triển khinh công rất nhanh cố gắng chạy thoát trong đêm đen.
“Thình thịch”, Trí Tĩnh bị Trí Thâm đánh trúng một chưởng té lăn trên mặt đất. Trí Tĩnh phun ra một ngụm máu tươi, xem ra nàng đã bị chưởng của Trí Thâm làm cho bị thương rất nặng.
“Tiểu Tĩnh, cô nhìn xem. Nếu cô chịu nghe lời ta thì đâu có ra bộ dạng thế này. Cô biết là ta rất thích cô, ta không nỡ làm cô tổn thương mà”, Trí Thâm vừa nói vừa tiến lên phong bế võ công của Trí Tĩnh, không cho nàng ta có cơ hội ra tay đối phó với mình.
“Trí Thâm, tôi đi ra ngoài giúp bọn hắn”, Vân Ma thấy Tiểu Ny đã chạy đi, trừ phi nàng bị bọn người bên ngoài chặn lại, bằng không thì mình rất khó có thể đuổi được nàng.
“Tốt, tôi sẽ đi ra ngoài cùng với anh”, Trí Thâm gật đầu. Bởi vì Trí Hải, Trí Tĩnh đã bị hắn thu phục, Huyền Môn không còn ai võ công cao hơn hắn được nữa. Hắn giơ tay điểm lên bất tỉnh huyệt của Trí Tĩnh.
Trí Thâm cùng Vân Ma sau khi rời khỏi đây phát hiện thế cục cơ bản đã ổn định. Diệp Đại Vĩ bọn họ đã giết chết những đệ tử Huyền Môn ngoan cố chống cự đến cùng, những người khác thì đều bị phong bế toàn bộ võ công.
“Mọi người hãy nghe đây. Trí Hải đã bị ta phế bỏ võ công, sau này ta chính là chưởng môn của Huyền Môn. Nếu như người nào chịu nghe ta, sau này ta sẽ truyền thụ lại võ công cao thâm cho. Còn những người không chịu nghe theo ta, hết thảy sẽ chết”, Trí Thâm lên tiếng đe dọa những đệ tử Huyền Môn.
Những đệ tử Huyền Môn này thấy Trí Thâm cấu kết cùng Ma Môn, mà võ công bọn họ thì ai cũng biết là vô cùng cao cường. Nếu như mình có phản kháng thì chỉ có chuốc lấy cái chết. Nghĩ vậy nên bọn họ không dám lên tiếng nữa.
Trí Thâm thấy không có người nào lên tiếng phản đối nên cao hứng mà nói: “Các ngươi cứ trở về nghỉ ngơi tĩnh tâm lại một chút, sau này ta sẽ giúp các ngươi giải khai huyệt đạo”. Trí Thâm rất sợ những đệ tử Huyền Môn này chỉ ủng hộ mình ngoài miệng nên hắn dứt khoát trong lúc này phải phong bế toàn bộ võ công của họ, trước tiên để họ phải phụ thuộc vào mình cái đã, sau đó sẽ từ từ thuyết phục các đệ tử hoàn toàn ủng hộ mình.
Nói xong, Trí Thâm sai Bàng Chí Dũng mang theo những người của mình dọn dẹp chiến trường, còn hắn thì còn phải giải quyết một chuyện vô cùng quan trọng, chuyện này đã nung nấu trong đầu hắn hơn 20 năm nay.
Trí Thâm quay trở lại phòng Trí Tĩnh, khai giải huyệt đạo của Trí Tĩnh rồi nói: “Tiểu Tĩnh, bây giờ ta đã là chưởng môn của Huyền Môn. Huyền Môn là của ta. Vài ngày nữa ta sẽ sửa môn quy, lập em làm chưởng môn phu nhân”. Đây chính là ý nghĩ mà hắn đã nung nấu 20 năm ròng, đến bây giờ mới có cơ hội thổ lộ ra.
“Trí Thâm, ngươi đừng có mơ. Ta có chết cũng sẽ không bao giờ đồng ý làm phu nhân của ngươi. Tốt nhất ngươi cứ giết ta đi. Tiểu Lượng với Trần Thiên Minh nhất định sẽ tìm ngươi báo thù cho ta”, Trí Tĩnh nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Ha ha Tiểu Tĩnh, xem ra em rất là ngây thơ. Hiện nay Ma Môn đang là võ lâm long đầu. Ngày mai, Minh Thiên ma vương sẽ mở hội tuyên bố rộng rãi rằng đệ tử Huyền Môn câu kết với tặc nhân bên ngoài sát hại Trí Hải, nhưng bị ta Trí Thâm đánh bại. Bây giờ, ta sẽ làm chưởng môn của Huyền Môn. Mà Ma vương còn có thể phái một vài võ lâm cao thủ đến hiệp trợ ta, ta còn sợ Chung Hướng Lượng với Trần Thiên Minh bọn họ còn không dám đến đây nữa cơ”, Trí Thâm âm âm mà cười.
Thật ra Ma Vương đã có một kế hoạch tốt hơn. Ngày mai hắn sẽ phái vài nhân vật Ma Môn võ lâm bại hoại lại đây giúp Trí Thâm. Nhưng chúng sẽ tạo “điều kiện” cho Trần Thiên Minh cùng Trí Thâm bọn họ tàn sát nhau, sau đó chính mình ngồi đó mà ngư ông đắc lợi.
Trí Tĩnh mắng: “Phản đồ, người như ngươi mà dám đứng ra lãnh đạo Huyền Môn ư?”
Trí Thâm cười lạnh: “Thị Huyền Môn quả là bất công đối với ta, tại sao không cho ta làm chưởng môn mà lại trao cho Trí Hải. Trí Hải trước kia có điểm nào mạnh hơn ta? Bây giờ khi hắn được làm chưởng môn thì võ công hắn lại mạnh hơn ta rất nhiều”.
“Ngươi sẽ bị báo ứng”, Trí Tĩnh nói.
“Hắc hắc. Tiểu Tĩnh, ta đã mơ mộng đến em hơn hai mươi năm nay rồi, đêm nay ta nhất định phải có được em. Không biết em đã có qua lại với Chung Hướng Lượng chưa? Hay em vẫn còn là một xử nữ?” Trí Thâm ngồi xổm xuống bên cạnh thân thể Trí Tĩnh, giơ tay định sờ mó đôi gò bồng đảo nàng.
“Ngươi, ngươi không nên đụng vào ta”, Trí Tĩnh sợ hãi mà vội vàng giơ tay ra che ngực mình. Nhưng làm sao mà có thể ngăn được võ công cao cường của Trí Thâm, tay nàng đã bị Trí Thâm dùng sức mà giật ra”.
Trí Thâm dâm đãng mà nói: “Tiểu Tĩnh, ta sẽ cởi sạch quần áo của em, cùng em tận hưởng ngư thủy chi nhạc, ha ha. Sau này Huyền Môn sẽ là của chúng ta. Ôi, thật đáng tiếc là Tiểu Ny đã bỏ chạy mất rồi, nếu không đêm nay ta có thể vui vẻ mà tận hưởng thầy trò các em”, Trí Thâm dùng sức nắm lấy đôi gò bồng đảo của Trí Tĩnh, hình như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Trí Tĩnh trừng mắt nhìn Trí Thâm, giọng căm hận nói: “Trí Thâm, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi” , nói xong, Trí Tĩnh cắn mạnh đầu lưỡi mình tự vẫn.
Trí Thâm cứ tiếp tục công việc của hắn mà không biết Trí Tĩnh đã chết. Khi hắn vuốt vuốt mãi mà không thấy Trí Tĩnh nhúc nhích gì, hắn chợt cảm thấy có chút kỳ quái. Ngẩng đầu lên nhìn Trí Tĩnh, hắn mới phát hiện ra Trí Tĩnh đã cắn lưỡi tự vẫn.
“Mẹ kiếp ngươi, Trí Tĩnh. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi chết thì ta sẽ buông tha cho ngươi. Ngươi khi còn sống ta không không chiếm được thì ta chiếm khi chết”, Trí Thâm dùng sức xé rách hết quần áo Trí Tĩnh, lộ ra thân hình trắng nõn nà hấp dẫn.
“Thật không sao hiểu được ngươi tuổi không ít nhưng lại có thân hình đẹp như một vị tiểu thư đài các vậy”, Trí Thâm vừa nói vừa cởi quần áo của mình rồi đè lên người Trí Tĩnh, ra sức mà làm cái việc không có chút tính người.
“Hả? Vẫn là xử nữ sao?” Trí Thâm run lên một hồi, sau đó rời khỏi người Trí Tĩnh, rồi mặc quần áo lại.
“Sư phụ”, Bàng Chí Dũng vẫn đang canh giữ ở phòng bên ngoài, phát hiện Trí Thâm đi ra thì lên tiếng hỏi.
“Chuyện gì?” Trí Thâm hỏi.
Bàng Chí Dũng nói: “ta tìm rất kỹ cả trên người Trí Hải lẫn trong phòng hắn nhưng tuyệt nhiên không thấy cái nhẫn chưởng môn. Chúng ta sẽ xử trí Trí Hải thế nào bây giờ?”
Trí Thâm suy nghĩ một chút rồi nói: “bây giờ hắn đang bị nhốt một mình ở phòng tạm giam phía sau, nhất định phải tìm cách nào đó buộc hắn giao ra chiếc nhẫn chưởng môn, ngoài ra còn võ công cao thâm của Huyền Môn nữa. Cần phải tìm lúc thích hợp để bức bách hắn mới được”.
Chiếc nhẫn chưởng môn này là tín vật của chưởng môn Huyền Môn. Người nào có nó thì chính là Huyền Môn chưởng môn, thấy chiếc nhẫn như thấy chưởng môn. Mà tương truyền Huyền Môn có một gian mật thất mà chỉ có chiếc nhẫn chưởng môn mới có thể mở được. Chính vì thế Trí Thâm mới tìm mọi cách muốn đoạt được chiếc nhẫn, nhưng hắn không ngờ Trí Hải lại giấu chiếc nhẫn kỹ như vậy, không có trên người hắn, mà cũng không có trong phòng của hắn.
“Được, giờ thì ta phải đi đã”, Bàng Chí Dũng gật đầu rồi cất bước đi.
Trở lại nơi Thị Hậu, sau cuộc hội ngộ của Trần Thiên Minh và Chung Hướng Lượng, Trần Thiên Minh lên đường trở về trường học để điểm danh.
“Thiên Minh, rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra với anh vậy? Anh luôn tìm cách vắng mặt, sắp trở thành đệ tử cá biệt của khóa rồi đó”, Lý Hân Di thấy Trần Thiên Minh quay về trường học thì tâm lý vô cùng vui mừng, nhưng ngoài miệng vẫn than phiền một câu.
“Ôi, không có cách nào khác cả. Anh có nhiều lão bà quá, lần trước vừa thành thân với lão bà thứ năm và đưa nàng về xong”. Trần Thiên Minh nửa đùa nửa thật nói.
Lý Hân Di tưởng Trần Thiên Minh đang ba hoa bốc phét nên mắng: “Thiên Minh, anh bốc phét vừa chứ. Gì mà lão bà thứ năm? Tôi xem anh đến một lão bà cũng không có ý chứ”.
“Ôi xem ra em bị cái vẻ đẹp trai của anh mê hoặc rồi. Nhưng anh đã là cha của hài tử, chắc mấy năm nữa sẽ thành gia gia ý chứ” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
“Anh biến đi cho khuất mắt, lão gia gia”, Lý Hân Di trước kia đã từng xem qua hồ sơ lý lịch của Thiên Minh, thấy hắn ghi trong đó là chưa lập gia đình cho nên không thể nào tin tưởng được rằng Trần Thiên Minh lại có đến năm lão bà, lại càng không thể có hài tử.
“Hân Di, đã lâu lắm rồi em không nhìn thấy anh, em không nghĩ anh thành thân nhanh vậy sao?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa đi dần tới bên cạnh Lý Hân Di.
Mùi cơ thể nam nhân hấp dẫn khiến tâm lý Lý Hân Di trở nên vô cùng khẩn trương. Nàng đỏ mặt bối rối mà nói:
“Hừ, tôi cứ tưởng anh… Nhưng rất lạ là khi anh không ở chỗ này tôi bỗng có cảm giác đặc biệt thoải mái”, nàng vừa nói câu này vừa thối lui dần, cố không thể hiện Trần Thiên Minh đang làm cho nàng cảm giác được chút tình ý mê loạn. Từ lần trước trong buổi họp lớp, Trần Thiên Minh đã giả làm bạn trai nàng và mua cho nàng chiếc vòng cổ, giúp nàng nở mày nở mặt, nàng đã có chút tâm ý với Trần Thiên Minh, vừa biết ơn vừa khâm phục. Cảm giác này khiến nàng thường hay nhớ đến hắn, đặc biệt trong khoảng thời gian Trần Thiên Minh không có ở đây, nàng lại càng thấy nhớ hắn hơn.
“Trời ạ, em như thế là thế nào vậy? Vừa mới làm cho anh cao hứng muốn bay lên chín tầng mây, giờ lại đá anh một phát té xuống rơi đau muốn chết”, Trần Thiên Minh vừa nói vừa ôm ngực, tỏ vẻ không phải là đau cái mông mà là đau ở trong tim.
/1969
|