Lưu Manh Lão Sư

Chương 524: Lẽ nào là quái vật

/1969


Sáng sớm ngày thứ hai đã có người gõ cửa phòng Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh vừa mở cửa đã nhìn thấy một Lạt Ma khoảng hơn 20 tuổi, da ngăm đen, nhìn trang phục thì có vẻ là người của Hoàng Lạt Ma giáo.

“Xin chào, anh là Trần tiên sinh phải không?” Lạt Ma đó hỏi Trần Thiên Minh.

“Đúng, là tôi, anh là?” Nghe Lạt Ma hỏi, Trần Thiên Minh hỏi lại.

“Tôi là đệ tử của toạ hạ Hồ Minh đại sư, tôi tên Thản Ca, sư phụ tôi bảo tôi đến làm người dẫn đường cho anh.” Lạt Ma đó nói.

Trần Thiên Minh nghe thấy là đệ tử của Hồ Minh đến làm người dẫn đường cho mình thì nhớ tới lời mà Ngật Tang Đạt Kiệt hôm qua đã nói, đây chính là họ bảo Thản Ca Lạt Ma này đến, vì thế hắn nói với Thản Ca: “Xin chào, Thản Ca, cảm ơn anh đã làm dẫn đường cho tôi.” Nói xong hắn mời Thản Ca vào phòng.

Thản Ca xua xua tay nói: “Trần tiên sinh, anh đừng khách sáo như vậy, sư phụ tôi nói anh là người bạn tôn kính của chúng tôi, chúng tôi nên giúp đỡ ông.”

“Ừm, anh ngồi xuống trước đã, đợi tôi một lát.” Nói rồi Trần Thiên Minh chạy vào trong nhà vệ sinh bận chuyện của mình. Một lát sau Trần Thiên Minh bước ra nói: “Ngại quá, để anh chờ lâu rồi.”

“Không có gì, Trần tiên sinh, hôm nay anh muốn sắp xếp như thế nào?” Thản Ca hỏi Trần Thiên Minh.

“Tôi muốn đi dạo các vùng gần đây xem phong cảnh, xem có gì có thể thu mua không.” Trần Thiên Minh cười nói.

“Được, anh còn có bạn đồng hành nào không?” Thản Ca hỏi Trần Thiên Minh

“Còn có hai người nữa, một lát họ sẽ tới đây.” Trần Thiên Minh nói.

Một lát sau Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Khởi bước vào, họ nói với Trần Thiên Minh: “Ông chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?” Vì có người ngoài nên họ đã đổi cách xưng hô.

“Đi dạo bên ngoài xem có gì tốt không?” Trần Thiên Minh cười nói. Tiếp theo đó họ xuống nhà ăn nhỏ phía dưới ăn sáng rồi ra ngoài.

Thản Ca vừa đi vừa giới thiệu cho đám người Trần Thiên Minh cảnh đẹp gần đó. “Bên này là Hoàng Lạt Ma giáo, bên kia là Hồng Lạp Ma giáo, không xa phía trước chính là một số thôn trang của tây bộ. Bên đó có một hồ nước thiên nhiên, bên cạnh hồ nước là rừng cây, bên thôn lâm là núi.”

Sau khi đám người Trần Thiên Minh đi được khoảng nửa tiếng đồng hồ thì đã đến được một cái hồ, nước hồ trong vắt nhìn thấy đáy, hơn nữa phản chiếu màu xanh của nền trời, trông như một chiếc gương. “Wa! Cái hồ này thật đẹp!” Ngô Tổ Kiệt hưng phấn kêu lên.

Thản Ca đã quen với sự kinh ngạc của du khách khi lần đầu tiên nhìn thấy cái hồ này, anh ta mỉm cười nói với mọi người: “Đây là Nạp Mộc Thố, nước ở hồ này là do băng tuyết của Niệm Thanh Đường Cổ Lạp Sơn tan chảy mà thành, vì thế nước rất trong, hiện ra cả màu xanh của nền trời.

Trong thần thoại cổ Tây Tạng Nạp Mộc Thố và đỉnh tuyết Niệm Thanh Đường Cổ Lạp không chỉ là thần núi thánh hồ mà còn là nơi những đôi tình nhân hẹn hò. Đỉnh tuyết Niệm Thanh Đường Cổ Lạp vì dựa sát vào Nạp Mộc Thố mà càng anh tuấn hùng vĩ. Nạp Mộc Thố cũng vì thế mà làm bạn với Niệm Thanh Đường Cổ Lạp, càng làm động lòng người. Nó là một trong ba đại thánh hồ thu hút những người cúng bái từ bốn phương tám hướng đến đây.

“Cái hồ này hoá ra lại có nhiều truyền thuyết như vậy.” Chiêm Khởi kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, hơn nữa trong Nạp Mộc Thố tôm cá nhiều vô cùng, đặc biệt còn có các loại trùng tuỵ bối mẫu, tuyết liên…đủ các loại dược liệu quý, cho nên những thương nhân đến đây thu mua dược liệu rất nhiều.” Thản Ca nói.

“Thản Ca , bên kia có bò dê, đó là hoang dã hay là do người tây bộ nuôi?” Trần Thiên Minh chỉ tay về đàn bò dê ở trước mặt, hưng phấn hỏi Thản Ca , nếu như là hoang dã thì mình có thể săn bắn rồi. Đặc biệt là những con bò dê đó trông rất kì lạ, bên trái phần màu trắng của những con dê lại có cái đầu màu đen, những con bò bên phải toàn thân màu đen nhưng lại có cái mặt màu trắng rất giống cái mặt nạ.

“Là những trang thôn gần đây nuôi, đặc beietj là chu kì sinh trưởng của chúng khá dài, mỗi con bò phải nuôi khoảng 6, 7 năm mới có thể bán được. Người tây bộ là những người trọng tình cảm, vì thế họ sẽ không tự giết mổ bò dê mà mình nuôi.” Thản Ca nói. “Trần tiên sinh, các anh chủ yếu đến đây là muốn thu mua cái gì?”

“Chúng tôi thu mua da lông và dược liệu. Thản Ca, nghe nói Tạng dược ở tây bộ rất lợi hại, đúng không?” Trần Thiên Minh hỏi Thản Ca .

“Đúng vậy Tạng dược quả thật rất thần kì. Chúng tôi ở đây có rất nhiều dược liệu đều là sinh trưởng ở nhưng nơi cao mấy nghìn mét so với mực nước biển, hoàn cảnh môi trường cao hàn thiếu dưỡng khí đã ban cho những loại dược liệu này dược tính đặc biệt. Tôi lấy một ví dụ nhé: Thiện đại sư đời thứ mười của chúng tôi sau khi được xử lí qua bằng thuốc Tạng mà trong ba năm đầu và các móng tay vẫn tiếp tục sinh trưởng. Có thể cho thế Tạng dược đối với một số cơ năng trong cơ thể con người có tác dụng cải tử hoàn sinh.” Thản Ca nói.

Họ đi vòng quanh hồ, liền nhìn thấy một thôn trang. Thản Ca chỉ về phía thôn trang đó nói: “Đó là thôn A Bá, họ có da lông và dược liệu bán, chúng ta đi xem xem.”

Trần Thiên Minh bị cảnh sắc của hồ Nạp Mộc làm cho mê mẩn, hắn nói với hai người Ngô Tổ Kiệt: “Tiểu Kiệt, các cậu đi cùng với Thản Ca vào trong thôn xem xem có lông a và dược liệu tốt không, nếu có thì mua một ít. Ta ở đây đi dạo một lát.” Dù sao bọn họ vào đây cũng là giả vờ mua một số vật phẩm rồi trở về, cho nên Trần Thiên Minh cũng không muốn đi, chi bằng ở lại đây đi dạo còn hơn.

“Vâng, ông chủ, chúng tôi sẽ đi xem xem.” Ngô Tỏ Kiệt gật đầu nói.

“Hai giờ sau bất kể là có hay không thì các cậu cứ quay lại nhé!” Trần Thiên Minh nhìn thời gian rồi nói.

“Rõ rồi.” Nói xong mấy người Ngô Tổ Kiệt đi vào trong thôn với Thản Ca .

Trần Thiên Minh thấy mấy người Ngô Tổ Kiệt đã đi rồi, hắn cũng bước tới ngắm hồ Nạp Mộc Thố. Thật là đáng tiếc, lần này hắn đi không có đem theo camera, nếu không đã thu lại cảnh đẹp này rồi mang về cho chị Yến xem. Có điều Trần Thiên Minh vẫn mang chiếc điện thoại chức năng không cao lắm lên chụp cảnh đẹp.

Hắn vừa ngắm vừa chụp, nếu không phải là thời tiết lạnh thì hắn còn muốn xuống hồ bơi một lát, tiện thể xem có thể tìm thấy một số dược liệu quý hiếm không.

Đang đi dạo thì Trần Thiên Minh nhìn thấy một rừng cây rất lớn gần đó, đang không có việc gì làm hắn liền bước vào trong rừng cây xem cảnh vật. Bên trong có một con đường nhỏ thẳng tắp kéo dài về phía trước, Trần Thiên Minh liền đi men theo con đường đó. Đi qua con đường nhỏ trước mặt lại là một ngọn núi lớn.

Phong cảnh bên này không giống chỗ lúc vừa nãy, ở đây là núi và rừng bao bọc lẫn nhau. Đột nhiên Trần Thiên Minh phát hiện thấy một thôn lâm bên ngã rẽ có điều khác thường, vì hắn nhìn thấy bên trong hình như có sương khói. Nếu như không phải nội lực của hắn thâm hậu thì rất khó phát hiện ra thôn lâm đó có sương khói.

Trời ạ, không phải là bên đó có người đang đốt rừng chứ? Trần Thiên Minh thầm kinh hãi, một cánh rừng đẹp như vậy mà lại bị người ta đốt, tội quá. Nghĩ đến đây Trần Thiên Minh liền thi triển khinh công bay sang bên đó.

Đến đợi chỗ đó thì Trần Thiên Minh không khỏi ngẩn ra. Hoá ra không phải là có người đốt rừng mà là cánh rừng đó có một cái hồ nhỏ, sương khói là bay từ hồ đó ra. “Đây là sao vậy? Sao lại bốc ra sương khói?” Trần Thiên Minh tự hỏi mình, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên mặt hồ.

Có những khi trời quá lạnh thì hồ cũng toả ra sương khói, nhưng ở hồ Nạp Mộc lúc nãy không thấy xuất hiện hiện tượng này, vậy tại sao ở đây lại có sương khói? Trần Thiên Minh trong lòng cảm thấy kì lạ vô cùng, khi vừa đặt bàn tay xuống mặt nước thì trong lòng bất giác vui mừng, vì hắn phát hiện ra hồ này lại là hồ nước nóng.

Trời ạ, suối nước nóng! Trần Thiên Minh thầm kêu lên trong lòng. Không phải, là hồ nước nóng, làm gì có suối nước nóng nào to đến vậy? Không ngờ tây bộ lại có một nơi tốt như thế này, Trần Thiên Minh thầm than tiếc, nếu như ở đây có thể làm thành suối nước nóng rồi mở cửa bán vé cho người ta vào tắm thì nhất định có thể kiếm được tiền.

Bây giờ Trần Thiên Minh đã có chút động lòng, hắn muốn xuống tắm một cái, hôm qua trong khách sạn chỉ có một ít nước nóng để tắm, cũng chẳng đã tí nào. Ở tây bộ không giống như phía nam của mình, có thể dùng bình nước nắm tắm cho đã, nghĩ đến đây Trần Thiên Minh liền nhìn xung quanh thấy không có người.

Thực ra hồ này ở trong rừng có chút âm u, nhưng vừa rồi đều thấy không có đường, là mình dùng khinh công bay vào đây, cho nên hắn cởi quần áo ra rồi nhảy xuống tắm. Tắm một lúc thì Trần Thiên Minh cảm thấy vo vị.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn hồ nước, ở bên mình là điểm cuối của hồ, nhưng bên kia lại không phải. Tuy cái hồ này không dài nhưng nó lại từ bên phải cánh rừng chảy tới. “Đi qua bên kia xem phong cảnh như thế nào.” Trần Thiên Minh thầm nghĩ. Vì thế hắn liền bơi sang bên đó. Khi vừa bơi đến chỗ rẽ thì Trần Thiên Minh phát hiện nước phía trước mặt đang động, hình như phía dưới có vật gì đó.

Trời ơi, cái gì đang động vậy? Lẽ nào là cá? Chắc không phải, vì cá nào có động tĩnh lớn như vậy. Lẽ nào là quái vật? Nghĩ đến đây thì Trần Thiên Minh cảm thấy có chút căng thẳng. Hắn vội vàng vận nội lực của mình, hướng một chưởng về chỗ nước động. “Bộp” một tiếng, nước hồ bị hắn xuất chưởng làm vang lên tiếng kêu, cho dù là quái vật thì cũng sẽ bị doạ sợ hãi mà bỏ đi.

“Nước hồ vừa nãy có động tĩnh đột nhiên chui lên một cái đầu, hơn nữa cái đầu còn bay nhanh lên. Trời ơi, đó không phải là quái vật mà là một người, còn là một cô gái trẻ!

Trần Thiên Minh kinh ngạc ngẩn ra, có thể vì nước phía trước không phải rất sâu, cô gái đó từ nước nhảy lên, lộ ta toàn bộ cơ thể. Đây không phải là nguyên nhân chủ yếu làm cho hắn ngẩn ra, mà chủ yếu là cơ thể cô gái này quá đẹp. Da trắng mượt mà như tuyết, hồng hào căng tròn, bụng bằng phẳng toả ra hương thơm mê người.

Cô gái trẻ đó đã rơi xuống, như cô ấy hoàn toàn trần chụi, đẫy đà bóng loáng còn lộ ra khuôn mặt với lấm tấm giọt nước, những giọt nước đó rơi xuống bộ ngực trắng nõn. Trời ơi, đẹp quá! Trần Thiên Minh ngẩn ra, hắn không rời mắt khỏi cơ thể cô gái, không ngờ ở tây bộ lại có thể nhìn thấy một cơ thể đẹp tuyệt như vậy.

“A!” Cô gái kêu ầm lên, tiếng kêu này có thể được gọi là tiếng kêu làm thiên địa quỷ thần cũng phải sợ. Vì cô ấy cuối cùng đã phát hiện ra trước mặt mình có một người đang đứng, nói chính xác là một người đàn ông mê sắc đang nhìn chằm chằm vào thân thể mình, trông như là muốn chảy cả nước miếng vậy.

Vừa rồi cô ấy đang nghịch nước, lặn xuống dưới chơi, khi cảm thấy trên mặt nước có một sức mạnh đang lao xuống nước, vì thế không biết đã xảy ra chuyện gì nên cô ấy vội vàng nhảy từ dưới nước lên, không ngờ phát hiện thấy trước mặt mình lại có một người đàn ông, hơn nữa người này còn không ngừng nhìn vào bộ ngực của mình.

Bác Việt Anh tiếp tục đi bác. ( mình bị trể 1 chương đó )


/1969

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status