Cách Đan dùng tiếng Tạng nói với người tài xế mấy câu, người tài xế liền lái xe đi đến bên tự viện của Hoàng Lạt Ma giáo. Chiếc xe dừng phía dưới một toà nhà bên cạnh tự viện, nơi đó có vẻ giống khách sạn. “Trần tiên sinh, đã đến rồi, chúng ta xuống xe thôi!” Cách Đan nói với Trần Thiên Minh.
“Được rồi.” Tiếp theo đó Trần Thiên Minh gọi đám Lâm Quốc xuống xe. Lâm Quốc vừa xuống vừa cầm theo chiếc mũ màu vào đội lên đầu. A Trại nói họ đến Lạp Ma giáo thì làm như vậy, đây là tín hiệu ngầm của họ với Hoàng Lạp Ma giáo, đến lúc đó sẽ có người đến tìm họ.
Cách Đan có thể thường xuyên đến đây nên cô ấy vừa xuống xe đã đi vào ngay bên trong khách sạn rồi nói với nhân viên phục vụ mấy câu. Phục vụ bên trong đó là do người Tạng đảm nhiệm, không phải là tăng lữ của Hoàng Lạt Ma. Sau khi Cách Đan dùng tiếng Tạng nói mấy câu với người phục vụ của khách sạn thì đi ra nói với Trần Thiên Minh: “Trần tiên sinh, tôi đã nói với họ thuê 3 gian phòng ở tầng này cho các anh, họ sẽ đưa các anh lên.”
“Cám ơn cô, Cách Đan.” Trần Thiên Minh cảm kích nói. “Khách sáo gì vậy, đây là việc mà tôi nên làm mà.” Cách Đan cười nói. Lúc này từ trong khách sạn có hai nhân viên phục vụ nam đi ra giúp mấy người Trần Thiên Minh xách hành lí.
“Tiên sinh, phòng của các vị ở trên lầu ba.” Một trong ba nhân viên phục vụ đó dùng tiếng Hán khá gượng gạo nói với Trần Thiên Minh.
“Phiền các anh quá. A Quốc, cậu đi làm thủ tục thuê phòng đi.” Trần Thiên Minh nói với Lâm Quốc.
“Trần tiên sinh, các anh lên trên đó đi, tôi cũng phải đi rồi.” Cách Đan nói với Trần Thiên Minh.
“Nếu như cô và lái xe có thời gian thì tôi muốn mời mọi người đi ăn cơm trưa.” Trần Thiên Minh nói.
Cách Đan xua xua tay nói: “Không cần đâu, tôi còn có việc, cảm ơn ý tốt của anh.” Nói rồi cô ấy lên chiếc xe và sau đó vẫy tay chào tạm biệt.
Nhân viên phục vụ đưa Trần Thiên Minh lên tầng ba.
Sau khi đem hành lí vào nhân viên phục vụ liền nói: “Tầng một của khách sạn chúng tôi có nhà ăn nhỏ, khi các vị ăn cơm thì có thể đến đó, có điều ở đó đều là đồ ăn chay, không có thịt.”
“Được rồi, phiền anh rồi.” Trần Thiên Minh gật đầu nói.
“Các vị có chuyện gì thì có chuyện gì thì có thể xuống tầng một tìm chúng tôi.” Nhân viên phục vụ nói xong liền đi ra ngoài.
Một lát sau Lâm Quốc bước lên nói với Trần Thiên Minh: “Đại ca, tăng lữ ở đây rất nhiều, hình như rất nhiều người biết võ công.”
“Đúng vậy, Lạt Ma giáo thực ra giống như một môn phái trong võ lâm, họ cũng có rất nhiều người học võ công. Lâm Quốc, một lát nữa cậu và Ngạn Thanh xuống dưới xem tình hình xung quanh như thế nào, rồi chúng ta cùng đi ăn cơm.” Trần Thiên Minh nói với Lâm Quốc.
Lâm Quốc gật đầu rồi cùng mấy người Ngạn Thanh đem hành lí sắp xếp lại rồi cầm tiền và một số vật dụng đặt vào căn 302, đó cũng chính là phòng của Trần Thiên Minh, còn những thứ khác thì đem về các phòng. Trần Thiên Minh và Lâm Quốc ở phòng số 302, Trương Ngạn Thanh và Ngô Tổ Kiệt ở phòng 301, Tiểu Tô và Chiêm Khởi ở phòng 303.
“Trần Thiên Minh và Ngô Tổ Kiệt ngồi trong phòng nói chuyện, Lâm Quốc cùng mấy người khác ra ngoài xem xét tình hình.
“Cộc cộc cộc.” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
“Mời vào.” Trần Thiên Minh nghe thấy tiếng gõ cửa liền nháy mắt với Ngô Tổ Kiệt rồi lên tiếng.
Cánh cửa mở ra, một Lạt Ma thân hình cao lớn đang đứng trước cửa. Anh ta khoảng hơn 30 tuổi, khuôn mặt mầu nâu đồng, lông mày rậm rạp. Anh ta bước vào rồi nhìn Trần Thiên Minh và Ngô Tổ Kiệt, liền nói: “Xin hỏi ở đây có Trần tiên sinh không?” Tiếng Hán của anh ta quy không được chuẩn nhưng Trần Thiên Minh cũng có thể nghe rõ.
“Ngại quá, ở đây chúng tôi không có tiên sinh nào họ Trần.” Trần Thiên Minh cười lắc đầu nói.
“Vậy không có tiên sinh nào họ Minh sao?” Lạt Ma cao lớn không nản chí mà tiếp tục hỏi.
“Thật ngại quá, chúng tôi ở đây không có tiên sinh nào họ Minh, chỉ có tiên sinh họ Thiên thôi.” Trần Thiên Minh đứng dậy vui vẻ nói.
Vì đây là ám hiệu mà A Trại đã giúp họ đặt ra nên chỉ có hỏi như vậy thì mới là người mà Hoàng Lạt Ma giáo phái đến.
Lạt Ma cao lớn nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy cũng vui mừng nói: “Trần tiên sinh, xin chào, tôi là thân tín của phật sống Ngật Tang Đạt Kiệt, tôi tên là Hồ Minh, ông ấy phái tôi đến đây để liên hệ với anh.”
“Xin chào, Hồ…” Trần Thiên Minh lập tức ngừng lại, không beiets phải xưng hô như thế nào với Lạt Ma cao lớn này, gọi là Hồ tiên sinh thì hình như không đúng, anh ta không phải là tiên sinh mà là tăng lữ. Gọi là đại ca có vẻ có chut khách khí, nếu như gọi trực tiếp tên thì càng không hay.
“Anh gọi tôi là Hồ Minh đi, mọi người đều gọi tôi như vậy.” Hồ Minh cười nói.
“Tôi gọi anh là Hồ Minh đại sư nhé.” Trần Thiên Minh cuối cùng cũng nghĩ được một cách xưng hô.
“Thế nào cũng được. Trần tiên sinh, phật sống của chúng tôi sớm đã mong chờ anh đến.” Hồ Minh bước đến bên cạnh Trần Thiên Minh làm động tác phật lễ, vui mừng nói.
“Vậy khi nào thì chúng tôi có thể gặp được phật sống Ngật Tang Đạt Kiệt?” Trần Thiên Minh hỏi Hồ Minh.
Hồ Minh nói: “Tối hôm nay, đến lúc đó tôi sẽ đưa anh đi. Các anh lần này đến bao nhiêu người?” Hồ Minh nhìn Trần Thiên Minh.
“Tổng cộng có 6 người.” Trần Thiên Minh nói.
“Ừ.” Ánh mắt Hồ Minh có chút thất vọng.
Trần Thiên Minh tháy Hồ Minh như vậy liền đưa một cánh tay ra nói: “Hồ Minh đại sư, chúng ta bắt tay một cái nhé.”
Hồ Minh biết Trần Thiên Minh muốn mình tử võ công của hắn một chút liền đưa tay ra nắm lấy tay Trần Thiên Minh, nói: “Trần tiên sinh, tôi bắt đầu đây, anh cẩn thận nhé.” Nói rồi Hồ Minh liền vận nội lực thử một chút xem võ công của Trần Thiên Minh như thế nào.
Vì khi Hồ Minh vừa bước vào thấy Trần Thiên Minh trẻ như vậy lại còn có vẻ nho nhã giống công tử nên có chút lo lắng, còn Ngô Tổ Kiệt ngồi bên cạnh Trần Thiên Minh hình như cũng là một thanh niên trẻ, hắn không ngờ quốc gia lại phái đến những người như vậy, lại chỉ có 6 người.
Vì thế Hồ Minh không tin vào sức mạnh của Trần Thiên Minh nên chỉ vận năm phần công lực để thử Trần Thiên Minh. Nhưng hắn phát hiện năm phần công lực mà của mình hướng vào Trần Thiên Minh đã biến mất hơn nữa còn cánh tay của Trần Thiên Minh lại không hề động.
Vì thế hắn không dám xem thường Trần Thiên Minh nữa. hắn lại vận tám phần công lực, nắm chặt tay , nhưng Trần Thiên Minh chỉ cười híp mắt với hắn, ngay cả tay cũng không động. Thực ra Hồ Minh không biết bây giờ sức mạnh Trần Thiên Minh dùng là lấy nhu chế cương, dùng nhu công hoá nội lực mạnh của Hồ Minh thành vô hình.
Lần này Hồ Minh có chút không phục, hắn không tin võ công của Trần Thiên Minh lại lợi hại như vậy, tám phần công lực mình dùng lại bị hắn hoá giải hết, hơn nữa còn rât nhẹ nhàng, như hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi hắn sử dụng toàn bộ nội lực của mình thì cánh tay Trần Thiên Minh có động một chút.
Hồ Minh chỉ cảm thấy tay của Trần Thiên Minh phát ra một luồng khí lưu cực lớn, luồng lực đó làm cho tay hắn rung lên, còn làm cho nội lực của mình bắn ngược trở lại. “Ôi” Hồ Minh bị nội lực bắn ngược lại đập vào, vội vàng buông tay Trần Thiên Minh ra, rồi lùi về phía sau một bước mới đứng lại.
“Hồ Minh đại sư, để anh cười chê rồi.” Trần Thiên Minh khiêm tốn nói.
“Trần tiên sinh, tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, võ công của anh thật sự rất lợi hại, tôi vô cùng bái phục.” Hồ Minh hai tay chắp hình chữ thập cúo đầu xuống.
Trần Thiên Minh xua tay nói: “Hồ Minh đại sư, anh không cần như vậy, vừa nãy tôi chỉ đùa với anh một chút thôi, lần này cấp trên phái chúng tôi tới, chúng tôi sẽ dùng sức mạnh lớn nhất để làm nhiệm vụ. Binh tốt là ở tinh lực chứ không phải số nhiều, hi vọng anh có thể hiểu được đạo lí này.” Trần Thiên Minh giải thích với Hồ Minh tại sao lúc nãy mình lại làm như vậy, hắn là muốn Hồ Minh biết rằng họ không phải là những người yếu kém, để cho Hồ Minh thêm phần tin tưởng.
“Tôi hiểu rồi, Trần tiên sinh, chi phí ở đây của các anh chúng tôi sẽ chi trả, bây giờ tôi phải về bẩm báo với phật sống Ngật Tang Đạt Kiệt.” Khuôn mặt của Hồ Minh đã vui vẻ hơn nhiều, thời gian này vì trong giáo xảy ra một số chuyện nên hắn luôn buồn bực. Hắn lo lắng phật sống có chuyện, bây giờ đám người Trần Thiên Minh đến rồi, hắn cũng yên tâm hơn phần nào.
“Được rồi, tối nay chúng tôi sẽ đợi anh.” Trần Thiên Minh gật đầu nói.
Hồ Minh sau khi đi ra không lâu thì đám người Lâm Quốc cũng trở về. “ Đại ca, vừa nãy chúng em ra ngoài đã gặp không ít người Hán ở đây, có người làm buôn bán, cũng có người đi du lịch.”
“Cậu hãy nói qua một số tình hình mà các cậu đã nhìn thấy đi. Chúng ta hiểu qua một chút rồi tối tay tôi sẽ đến tìn phật sống và mượn địa đồ tỉ mỉ.” Trần Thiên Minh nói với bọn họ.
“Vừa nãy em vừa đến xem quảng trường ở giữa, bên trong rất lớn, khoảng mấy vạn mét vuông, nghe nói là để cho tín đồ bình thường đến bái dùng. Hai quảng trường nối liền nhau không có người canh giữ.” Chiêm Khởi nói với Trần Thiên Minh.
“Thứ mà em nhìn thấy là phía sau ở đằng bên trái của tự viện của Hoàng Lạt Ma giáo là hồ, thảo nguyên và rừng cây. Rừng cây đó rất lớn nhìn không thấy bên kia. Đó là một nhược điểm của phòng thủ, nếu như kẻ địch đến tấn công thì rất có khả nặng chạy thoát từ bên đấy.” Tiểu Phương nói.
Trương Ngạn Thanh nói: “Nơi em đi là bên phải, đó là nơi núi cao, từ địa hình có thể thấy đó là một nơi khá an toàn, tự viện của Hoàng Lạt Ma giáo dựa vào một bên núi, tuy em không biết phật sống của họ ở tự viện nào nhưng những ngọn núi đó rất cao, hoàn toàn không có cách nào trèo qua được.”
“Em đã đến bên Hồng Lạt Ma giáo xem một chút. Bên ngoài họ có vẻ rất thưa thớt, không có người canh phòng nhưng chỉ cần khi đi qua những khu vực tham quan, chuẩn bị đến chỗ họ ở thì có một số tăng lữ ngồi thành ba đến năm người một tốp ở đó, nhìn có vẻ như đang nói chuyện phiếm nhưng thực ra là đang canh phòng. Em làm ra vẻ mang máy ảnh đi chụp cảnh, bước tới đó thì có người đến ngăn lại nói rằng đây là nơi người bình thường không được vào.” Lâm Quốc nói.
“Tiếng Hán của họ thế nào? Có kiểm tra cậu không?” Trần Thiên Minh đột nhiên hỏi.
“Tiếng Hán của bọn họ nói cũng bình thường, họ có kiểm tra em.” Lâm Quốc gật đầu nói. “Cho nên em mới nghi ngờ họ có vấn đề. Nếu như chỉ là những tăng lữ bình thường thì nhiều nhất cũng chỉ nói nơi này không thể chụp ảnh hoặc nói đằng trước không phải là nơi thăm quan, sẽ không hỏi em như vậy.”
“Họ hỏi cậu thế nào?” Trần Thiên Minh hỏi Lâm Quốc.
“Họ hỏi em là từ nơi nào đến, đến đây để làm gì? Tại sao lại đi về phía này? Còn hỏi tên tuổi nghề nghiệp nữa.” Lâm Quốc nói.
“Cậu đã trả lời thế nào?” Trần Thiên Minh hỏi
Lâm Quốc cười nói: “Em nói em đến đây tham quan, đã đến được mấy ngày rồi, buổi chiều sẽ rời khỏi đây, còn nói một cái tên giả cho họ nghe nữa, nói en chuyên nuôi dưỡng chim để kiếm chút tiền đi chơi.”
“Giỏi thật, anh Quốc phản ứng thật nhanh, ngay cả nuôi chim cũng nghĩ ra.” Trương Ngạn Thanh châm chọc Lâm Quốc.
“Đúng vậy, nuôi chim cũng tốt, A Quốc muốn nuôi chim rồi.” Trần Thiên Minh cũng vào hùa với Trương Ngạn Thanh để trêu chọc Lâm Quốc.
“Đại ca không thích à? Nếu phải thì khi trở về em sẽ tìm cho đại ca một con gà mái để tẩm bổ.” Lâm Quốc cũng nói chọc lại.
“Được rồi.” Tiếp theo đó Trần Thiên Minh gọi đám Lâm Quốc xuống xe. Lâm Quốc vừa xuống vừa cầm theo chiếc mũ màu vào đội lên đầu. A Trại nói họ đến Lạp Ma giáo thì làm như vậy, đây là tín hiệu ngầm của họ với Hoàng Lạp Ma giáo, đến lúc đó sẽ có người đến tìm họ.
Cách Đan có thể thường xuyên đến đây nên cô ấy vừa xuống xe đã đi vào ngay bên trong khách sạn rồi nói với nhân viên phục vụ mấy câu. Phục vụ bên trong đó là do người Tạng đảm nhiệm, không phải là tăng lữ của Hoàng Lạt Ma. Sau khi Cách Đan dùng tiếng Tạng nói mấy câu với người phục vụ của khách sạn thì đi ra nói với Trần Thiên Minh: “Trần tiên sinh, tôi đã nói với họ thuê 3 gian phòng ở tầng này cho các anh, họ sẽ đưa các anh lên.”
“Cám ơn cô, Cách Đan.” Trần Thiên Minh cảm kích nói. “Khách sáo gì vậy, đây là việc mà tôi nên làm mà.” Cách Đan cười nói. Lúc này từ trong khách sạn có hai nhân viên phục vụ nam đi ra giúp mấy người Trần Thiên Minh xách hành lí.
“Tiên sinh, phòng của các vị ở trên lầu ba.” Một trong ba nhân viên phục vụ đó dùng tiếng Hán khá gượng gạo nói với Trần Thiên Minh.
“Phiền các anh quá. A Quốc, cậu đi làm thủ tục thuê phòng đi.” Trần Thiên Minh nói với Lâm Quốc.
“Trần tiên sinh, các anh lên trên đó đi, tôi cũng phải đi rồi.” Cách Đan nói với Trần Thiên Minh.
“Nếu như cô và lái xe có thời gian thì tôi muốn mời mọi người đi ăn cơm trưa.” Trần Thiên Minh nói.
Cách Đan xua xua tay nói: “Không cần đâu, tôi còn có việc, cảm ơn ý tốt của anh.” Nói rồi cô ấy lên chiếc xe và sau đó vẫy tay chào tạm biệt.
Nhân viên phục vụ đưa Trần Thiên Minh lên tầng ba.
Sau khi đem hành lí vào nhân viên phục vụ liền nói: “Tầng một của khách sạn chúng tôi có nhà ăn nhỏ, khi các vị ăn cơm thì có thể đến đó, có điều ở đó đều là đồ ăn chay, không có thịt.”
“Được rồi, phiền anh rồi.” Trần Thiên Minh gật đầu nói.
“Các vị có chuyện gì thì có chuyện gì thì có thể xuống tầng một tìm chúng tôi.” Nhân viên phục vụ nói xong liền đi ra ngoài.
Một lát sau Lâm Quốc bước lên nói với Trần Thiên Minh: “Đại ca, tăng lữ ở đây rất nhiều, hình như rất nhiều người biết võ công.”
“Đúng vậy, Lạt Ma giáo thực ra giống như một môn phái trong võ lâm, họ cũng có rất nhiều người học võ công. Lâm Quốc, một lát nữa cậu và Ngạn Thanh xuống dưới xem tình hình xung quanh như thế nào, rồi chúng ta cùng đi ăn cơm.” Trần Thiên Minh nói với Lâm Quốc.
Lâm Quốc gật đầu rồi cùng mấy người Ngạn Thanh đem hành lí sắp xếp lại rồi cầm tiền và một số vật dụng đặt vào căn 302, đó cũng chính là phòng của Trần Thiên Minh, còn những thứ khác thì đem về các phòng. Trần Thiên Minh và Lâm Quốc ở phòng số 302, Trương Ngạn Thanh và Ngô Tổ Kiệt ở phòng 301, Tiểu Tô và Chiêm Khởi ở phòng 303.
“Trần Thiên Minh và Ngô Tổ Kiệt ngồi trong phòng nói chuyện, Lâm Quốc cùng mấy người khác ra ngoài xem xét tình hình.
“Cộc cộc cộc.” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
“Mời vào.” Trần Thiên Minh nghe thấy tiếng gõ cửa liền nháy mắt với Ngô Tổ Kiệt rồi lên tiếng.
Cánh cửa mở ra, một Lạt Ma thân hình cao lớn đang đứng trước cửa. Anh ta khoảng hơn 30 tuổi, khuôn mặt mầu nâu đồng, lông mày rậm rạp. Anh ta bước vào rồi nhìn Trần Thiên Minh và Ngô Tổ Kiệt, liền nói: “Xin hỏi ở đây có Trần tiên sinh không?” Tiếng Hán của anh ta quy không được chuẩn nhưng Trần Thiên Minh cũng có thể nghe rõ.
“Ngại quá, ở đây chúng tôi không có tiên sinh nào họ Trần.” Trần Thiên Minh cười lắc đầu nói.
“Vậy không có tiên sinh nào họ Minh sao?” Lạt Ma cao lớn không nản chí mà tiếp tục hỏi.
“Thật ngại quá, chúng tôi ở đây không có tiên sinh nào họ Minh, chỉ có tiên sinh họ Thiên thôi.” Trần Thiên Minh đứng dậy vui vẻ nói.
Vì đây là ám hiệu mà A Trại đã giúp họ đặt ra nên chỉ có hỏi như vậy thì mới là người mà Hoàng Lạt Ma giáo phái đến.
Lạt Ma cao lớn nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy cũng vui mừng nói: “Trần tiên sinh, xin chào, tôi là thân tín của phật sống Ngật Tang Đạt Kiệt, tôi tên là Hồ Minh, ông ấy phái tôi đến đây để liên hệ với anh.”
“Xin chào, Hồ…” Trần Thiên Minh lập tức ngừng lại, không beiets phải xưng hô như thế nào với Lạt Ma cao lớn này, gọi là Hồ tiên sinh thì hình như không đúng, anh ta không phải là tiên sinh mà là tăng lữ. Gọi là đại ca có vẻ có chut khách khí, nếu như gọi trực tiếp tên thì càng không hay.
“Anh gọi tôi là Hồ Minh đi, mọi người đều gọi tôi như vậy.” Hồ Minh cười nói.
“Tôi gọi anh là Hồ Minh đại sư nhé.” Trần Thiên Minh cuối cùng cũng nghĩ được một cách xưng hô.
“Thế nào cũng được. Trần tiên sinh, phật sống của chúng tôi sớm đã mong chờ anh đến.” Hồ Minh bước đến bên cạnh Trần Thiên Minh làm động tác phật lễ, vui mừng nói.
“Vậy khi nào thì chúng tôi có thể gặp được phật sống Ngật Tang Đạt Kiệt?” Trần Thiên Minh hỏi Hồ Minh.
Hồ Minh nói: “Tối hôm nay, đến lúc đó tôi sẽ đưa anh đi. Các anh lần này đến bao nhiêu người?” Hồ Minh nhìn Trần Thiên Minh.
“Tổng cộng có 6 người.” Trần Thiên Minh nói.
“Ừ.” Ánh mắt Hồ Minh có chút thất vọng.
Trần Thiên Minh tháy Hồ Minh như vậy liền đưa một cánh tay ra nói: “Hồ Minh đại sư, chúng ta bắt tay một cái nhé.”
Hồ Minh biết Trần Thiên Minh muốn mình tử võ công của hắn một chút liền đưa tay ra nắm lấy tay Trần Thiên Minh, nói: “Trần tiên sinh, tôi bắt đầu đây, anh cẩn thận nhé.” Nói rồi Hồ Minh liền vận nội lực thử một chút xem võ công của Trần Thiên Minh như thế nào.
Vì khi Hồ Minh vừa bước vào thấy Trần Thiên Minh trẻ như vậy lại còn có vẻ nho nhã giống công tử nên có chút lo lắng, còn Ngô Tổ Kiệt ngồi bên cạnh Trần Thiên Minh hình như cũng là một thanh niên trẻ, hắn không ngờ quốc gia lại phái đến những người như vậy, lại chỉ có 6 người.
Vì thế Hồ Minh không tin vào sức mạnh của Trần Thiên Minh nên chỉ vận năm phần công lực để thử Trần Thiên Minh. Nhưng hắn phát hiện năm phần công lực mà của mình hướng vào Trần Thiên Minh đã biến mất hơn nữa còn cánh tay của Trần Thiên Minh lại không hề động.
Vì thế hắn không dám xem thường Trần Thiên Minh nữa. hắn lại vận tám phần công lực, nắm chặt tay , nhưng Trần Thiên Minh chỉ cười híp mắt với hắn, ngay cả tay cũng không động. Thực ra Hồ Minh không biết bây giờ sức mạnh Trần Thiên Minh dùng là lấy nhu chế cương, dùng nhu công hoá nội lực mạnh của Hồ Minh thành vô hình.
Lần này Hồ Minh có chút không phục, hắn không tin võ công của Trần Thiên Minh lại lợi hại như vậy, tám phần công lực mình dùng lại bị hắn hoá giải hết, hơn nữa còn rât nhẹ nhàng, như hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi hắn sử dụng toàn bộ nội lực của mình thì cánh tay Trần Thiên Minh có động một chút.
Hồ Minh chỉ cảm thấy tay của Trần Thiên Minh phát ra một luồng khí lưu cực lớn, luồng lực đó làm cho tay hắn rung lên, còn làm cho nội lực của mình bắn ngược trở lại. “Ôi” Hồ Minh bị nội lực bắn ngược lại đập vào, vội vàng buông tay Trần Thiên Minh ra, rồi lùi về phía sau một bước mới đứng lại.
“Hồ Minh đại sư, để anh cười chê rồi.” Trần Thiên Minh khiêm tốn nói.
“Trần tiên sinh, tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, võ công của anh thật sự rất lợi hại, tôi vô cùng bái phục.” Hồ Minh hai tay chắp hình chữ thập cúo đầu xuống.
Trần Thiên Minh xua tay nói: “Hồ Minh đại sư, anh không cần như vậy, vừa nãy tôi chỉ đùa với anh một chút thôi, lần này cấp trên phái chúng tôi tới, chúng tôi sẽ dùng sức mạnh lớn nhất để làm nhiệm vụ. Binh tốt là ở tinh lực chứ không phải số nhiều, hi vọng anh có thể hiểu được đạo lí này.” Trần Thiên Minh giải thích với Hồ Minh tại sao lúc nãy mình lại làm như vậy, hắn là muốn Hồ Minh biết rằng họ không phải là những người yếu kém, để cho Hồ Minh thêm phần tin tưởng.
“Tôi hiểu rồi, Trần tiên sinh, chi phí ở đây của các anh chúng tôi sẽ chi trả, bây giờ tôi phải về bẩm báo với phật sống Ngật Tang Đạt Kiệt.” Khuôn mặt của Hồ Minh đã vui vẻ hơn nhiều, thời gian này vì trong giáo xảy ra một số chuyện nên hắn luôn buồn bực. Hắn lo lắng phật sống có chuyện, bây giờ đám người Trần Thiên Minh đến rồi, hắn cũng yên tâm hơn phần nào.
“Được rồi, tối nay chúng tôi sẽ đợi anh.” Trần Thiên Minh gật đầu nói.
Hồ Minh sau khi đi ra không lâu thì đám người Lâm Quốc cũng trở về. “ Đại ca, vừa nãy chúng em ra ngoài đã gặp không ít người Hán ở đây, có người làm buôn bán, cũng có người đi du lịch.”
“Cậu hãy nói qua một số tình hình mà các cậu đã nhìn thấy đi. Chúng ta hiểu qua một chút rồi tối tay tôi sẽ đến tìn phật sống và mượn địa đồ tỉ mỉ.” Trần Thiên Minh nói với bọn họ.
“Vừa nãy em vừa đến xem quảng trường ở giữa, bên trong rất lớn, khoảng mấy vạn mét vuông, nghe nói là để cho tín đồ bình thường đến bái dùng. Hai quảng trường nối liền nhau không có người canh giữ.” Chiêm Khởi nói với Trần Thiên Minh.
“Thứ mà em nhìn thấy là phía sau ở đằng bên trái của tự viện của Hoàng Lạt Ma giáo là hồ, thảo nguyên và rừng cây. Rừng cây đó rất lớn nhìn không thấy bên kia. Đó là một nhược điểm của phòng thủ, nếu như kẻ địch đến tấn công thì rất có khả nặng chạy thoát từ bên đấy.” Tiểu Phương nói.
Trương Ngạn Thanh nói: “Nơi em đi là bên phải, đó là nơi núi cao, từ địa hình có thể thấy đó là một nơi khá an toàn, tự viện của Hoàng Lạt Ma giáo dựa vào một bên núi, tuy em không biết phật sống của họ ở tự viện nào nhưng những ngọn núi đó rất cao, hoàn toàn không có cách nào trèo qua được.”
“Em đã đến bên Hồng Lạt Ma giáo xem một chút. Bên ngoài họ có vẻ rất thưa thớt, không có người canh phòng nhưng chỉ cần khi đi qua những khu vực tham quan, chuẩn bị đến chỗ họ ở thì có một số tăng lữ ngồi thành ba đến năm người một tốp ở đó, nhìn có vẻ như đang nói chuyện phiếm nhưng thực ra là đang canh phòng. Em làm ra vẻ mang máy ảnh đi chụp cảnh, bước tới đó thì có người đến ngăn lại nói rằng đây là nơi người bình thường không được vào.” Lâm Quốc nói.
“Tiếng Hán của họ thế nào? Có kiểm tra cậu không?” Trần Thiên Minh đột nhiên hỏi.
“Tiếng Hán của bọn họ nói cũng bình thường, họ có kiểm tra em.” Lâm Quốc gật đầu nói. “Cho nên em mới nghi ngờ họ có vấn đề. Nếu như chỉ là những tăng lữ bình thường thì nhiều nhất cũng chỉ nói nơi này không thể chụp ảnh hoặc nói đằng trước không phải là nơi thăm quan, sẽ không hỏi em như vậy.”
“Họ hỏi cậu thế nào?” Trần Thiên Minh hỏi Lâm Quốc.
“Họ hỏi em là từ nơi nào đến, đến đây để làm gì? Tại sao lại đi về phía này? Còn hỏi tên tuổi nghề nghiệp nữa.” Lâm Quốc nói.
“Cậu đã trả lời thế nào?” Trần Thiên Minh hỏi
Lâm Quốc cười nói: “Em nói em đến đây tham quan, đã đến được mấy ngày rồi, buổi chiều sẽ rời khỏi đây, còn nói một cái tên giả cho họ nghe nữa, nói en chuyên nuôi dưỡng chim để kiếm chút tiền đi chơi.”
“Giỏi thật, anh Quốc phản ứng thật nhanh, ngay cả nuôi chim cũng nghĩ ra.” Trương Ngạn Thanh châm chọc Lâm Quốc.
“Đúng vậy, nuôi chim cũng tốt, A Quốc muốn nuôi chim rồi.” Trần Thiên Minh cũng vào hùa với Trương Ngạn Thanh để trêu chọc Lâm Quốc.
“Đại ca không thích à? Nếu phải thì khi trở về em sẽ tìm cho đại ca một con gà mái để tẩm bổ.” Lâm Quốc cũng nói chọc lại.
/1969
|