Sau khi Trần Thiên Minh cùng với chị Yến lại chờ toàn bộ máu của Trần Thiên Minh truyền vào cơ thể Hà Đào, thì một lát sau, chị Yến lấy máu của Hà Đào đem đi xét nghiệm.
"Thiên Minh, anh nói xem, em sẽ không có chuyện gì chứ?" Hà Đào khẩn trương nhìn Trần Thiên Minh. Sau khi máu của Trần Thiên Minh lần thứ hai truyền vào trong cơ thể nàng, nàng cảm thấy thân thể mình tốt hơn rất nhiều. Nhưng có thể hoàn toàn giải được độc tố hay không, thì phải chờ xem kết quả xét nghiệm của chị Yến.
"Em không nên lo lắng, em nhất định sẽ không sao cả." Trần Thiên Minh nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của Hà Đào, dịu dàng nói.
"Vâng, em cũng thấy thân thể mình khá hơn nhiều rồi." Hà Đào khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra một chút tươi cười.
"Thiên Minh. Độc tố trong máu của Hà Đào đã giảm đi rất nhiều. Thế nhưng vẫn còn một ít, điều này cho thấy độc trong cơ thể nàng chưa hoàn toàn được hóa giải." Chỉ một lát sau, chị Yến cầm kết quả xét nghiệp đi vào phòng bệnh, lo lắng nói.
"Còn chưa hoàn toàn hóa giải sao, đây có thể là do máu truyền sang chưa đủ, chị Yến, chi lấy thêm 400ml máu trên người em, lần này khả năng sẽ hóa giải hoàn toàn độc tố trên người Hà Đào." Trần Thiên Minh vội vàng xắn ống tay áo lên nói với chị Yến.
Chị Yến lo lắng nói: "Nhưng mà, Thiên Minh à, em vừa mới mất 500ml máu, bây giờ lại lấy thêm 400ml nữa, chị sợ cơ thể em sẽ chịu không nổi đâu."
Nghe chị Yến nói vậy, Hà Đào cũng lắc đầu nói: "Đúng, chị Yến nói đúng đấy, Thiên Minh, anh không nên cho em máu nữa."
"Không được, nhất định phải lấy. Vừa mới khống chế được độc tố, nếu không tiếp tục truyền máu vào, có thể sẽ phí hoài công sữc nãy giờ. Cơ thể anh cường tráng, lại vừa mới vận công chữa thương, không sao đâu." Trần Thiên Minh nói chính là sự thực, thể chất của hắn tốt vô cùng, nội lực lại rất thâm hậu, lấy chừng đó máu chưa thể lấy mạng của hắn được.
"Này, này..." Chị Yến có phần do dự. Lời của Trần Thiên Minh cũng có đạo lý, nếu như không hoàn toàn hóa giải hết độc tố, sợ rằng độc tố lại tiếp tục lan ra.
"Thiên Minh..." Hà Đào ngấn lệ nhìn Trần Thiên Minh nhỏ giọng kêu lên.
"Chị, mau đến đây, cứu Hà Đào quan trọng hơn, em muốn cô ấy có thể sống sót, chừng ấy máu thì tính toán làm cái gì chứ?" Trần Thiên Minh chan chứa thương yêu nhìn Hà Đào nói.
"Thiên Minh..." Nước mắt Hà Đào lăn dài trên mặt, rơi xuống chăn. Một nam nhân có thể vì mình mà chết, thì dù có đi đập nát 100 cái đèn lồng cũng không tìm được mà!
Chị Yến khẽ cắn hàm răng trắng, gật đầu nói: "Thiên Minh nói đúng, bây giờ chị sẽ lấy máu, nhưng trước đó phải nhờ mấy người Lâm Quốc đi mua đồ ăn cho em lót dạ mới được." Nói xong, chị Yến đi ra ngoài tìm Lâm Quốc, rồi quay trở lại.
Tiếp đó chị Yến lại rút 400ml máu của Trần Thiên Minh, tiếp đó truyền vào người Hà Đào. Trần Thiên Minh ăn một ít đồ ăn do Lâm Quốc vừa mới mua về, rồi ngồi ở một giường bệnh khác luyện công điều tức. Lúc này, hắn cảm giác được bốn đạo chân khí cường đại đang chạy băng băng trong cơ thể mình. Ngay sau khi hắn vận chuyển hết chín chu thiên, liền phát hiện lượng máu khá lớn vừa mới bị lấy đi có chút ảnh hưởng đến thân thể, nhưng lúc này lại cảm thấy có sức sống gấp trăm lần.
"Thiên Minh." Chị Yến đi tới cạnh Thiên Minh, nhỏ giọng nói.
"Chị, Hà Đào sao rồi?" Nghe thấy chị Yến gọi, Trần Thiên Minh vội vàng mở mắt ra hỏi nàng.
"Chị vừa mới lấy máu của nàng đem đi xét nghiệm, phát hiện độc tố chỉ giảm đi so với lúc trước một ít, tác dụng không lớn." Chị Yến khe khẽ thở dài.
Trần Thiên Minh nghe xong ngẩn ngơ, nói như vậy, 400ml máu vừa mới lấy ra từ cơ thể mình không có nhiều tác dụng. "Chị, làm thế nào bây giờ? Vừa lấy nhiều máu của em truyền cho Hà Đào như vậy, sao độc tố còn chưa hóa giải hết chứ?"
"Chị cũng không biết." Chị Yến lắc đầu nói.
"Vậy lại lấy máu của em đi." Trần Thiên Minh nói.
"Không được, hiệu quả không lớn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù lấy hết máu của em cũng không chắc có thể giải quyết được vấn đề." Chị Yến nhẹ lắc đầu.
"Cho dù lấy hết máu của em cũng phải làm cho Hà Đào khỏi hẳn." Trần Thiên Minh kiên định nói. Nhìn người con gái mình yêu thương có chuyện, hắn sẽ không quan tâm đến tính mệnh của mình.
Chị Yến nói: "Chúng ta phải nghĩ biện pháp khác. Hiện giờ độc tố trong cơ thể Hà Đào cơ bản đã được khống chế, chỉ chưa hoàn toàn hóa giải hết thôi." Nói xong, chị Yến đi tới cạnh giường Hà Đào, nhẹ giọng hỏi thăm: "Hà Đào, em cảm thấy thân thể thế nào, có chỗ nào không bình thường không?"
Hà Đào suy nghĩ một lát nói: "Chị Yến, em cảm giác thân thể khá hơn lúc nãy rồi, có thể là máu của Thiên Minh có tác dụng."
"Lại khá hơn so với lúc nãy?" Chị Yến kỳ quái. Mình rõ ràng rút máu Hà Đào đem đi xét nghiệm, phát hiện độc tố trong máu nàng so với lần xét nghiệm thứ hai không giảm nhiều, Hà Đào sao lại cảm thấy khá hơn nhỉ?
"Đúng vậy, em cảm thấy khá hơn lúc nãy, cảm giác cánh tay tràn ngập khí lực." Hà Đào huy động hai cánh tay của mình, vui vẻ nói.
Trần Thiên Minh nghe Hà Đào nói xong cũng cảm thấy nghi hoặc. Vừa mới rồi chị Yến không phải nói là độc tố trong cơ thể Hà Đào giảm không đáng kể sao? Bây giờ sao nàng lại khỏe hơn nhiều như vậy? Hắn liếc mắt nhìn chị Yến, phát hiện vẻ mặt chị Yến cũng lộ ra vẻ kỳ quái.
"Nhưng mà... " Hà Đào đột nhiên nhìn cánh tay mình, dường như nghĩ đến cái gì đó.
"Nhưng mà cái gì?" Trần Thiên Minh cùng chị Yến đồng thanh hỏi.
"Em cảm thấy cánh tay trái rất có lực, nhưng cánh tay phải lại có chút mềm yếu, có cảm giác như không thể nhấc lên nổi." Nói xong, Hà Đào lại nhẹ nhàng nhấc cánh tay phải lên để cảm nhận. Cánh tay trái của Hà Đào là cánh tay được truyền máu vào, còn cánh tay phải là lấy máu ra.
Nghe Hà Đào nói như vậy, chị Yến âm thầm cân nhắc. Đối mặt với loại hiện tượng kỳ quái này, là một bác sĩ, nàng có chút không thể nghĩ ra nổi.
Đột nhiên, chị Yến ngẩng đầu nói với Hà Đào: "Hà Đào, chị sẽ lấy chút máu từ tay trái em đi xét nghiệm một chút, xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Nói xong chị Yến lấy một giọt máu trên cánh tay trái của Hà Đào. Rồi vội vã đi ra.
"Thiên Minh, thật kỳ quái quá. Hiện tại em càng có cảm giác nửa người bên trái dường như bình thường, nhưng bên phải lại mềm nhũn, sao lại như vậy chứ?" Hà Đào kỳ quái nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Có thể, có thể là một ít nguyên nhân đặc thù, chờ chị Yến xét nghiệm xong đã." Trần Thiên Minh cũng không biết đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Thiên Minh, thật quá kỳ lạ." Chị Yến đi vào nói với Trần Thiên Minh.
"Kỳ lạ thế nào?" Trần Thiên Minh hỏi.
"Chị vừa đem máu của Hà Đào đi xét nghiệm, phát hiện máu này dĩ nhiên bình thường, không có độc tố." Chị Yến vui mừng nói.
"Chị, ý của chị là bên phải của Hà Đào vẫn còn độc tố, bên trái thì lại không có độc à?" Trần Thiên Minh cũng vô cùng chán nản. Thiên hạ sao lại có chuyện như vậy. Máu không phải là tuần hoàn sao? Sao lại xuất hiện một bên có độc, một bên không có độc chứ?
"Đúng vậy, đây chính là chuyện khiến cho chị cảm thấy kỳ lạ." Chị Yến gật đầu nói.
"Chị, vừa rồi Hà Đào có nói, trong cơ thể nàng, bên trái cảm giác không có chuyện gì, bên phải lại thấy nhũn ra, khả năng chính là vì vấn đề máu không giống nhau rồi." Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi nói.
"Cũng có thể, nhưng mà, sao lại hóa giải nửa máu, còn nửa máu kia lại không hoa giải nhỉ? Máu lưu động, hẳn là có thể chảy sang bên kia chứ?" Chị Yến nói.
"Chị, có thể do máu của em truyền từ tay trái vào hay không? Vì thế mà nửa người bên trái của cô ấy không có chuyện gì?" Trần Thiên Minh hỏi chị Yến.
"Có thể. Xem xét từ thực tế, chính là bên truyền máu sẽ không việc gì. Còn bên không truyền máu mới có vấn đề." Chị Yến gật đầu nói.
"Vậy chị lấy máu của em truyền sang bên kia cho cô ấy, giải hoàn toàn độc tố trong người cô ấy đi."
Trần Thiên Minh đột nhiên nảy ra sáng kiến, nghĩ ra một biện pháp như vậy.
Hà Đào nghe Trần Thiên Minh và chị Yến nói chuyện, nàng cũng không biết nên nói thế nào cho phải, chỉ còn biết nghe theo Trần Thiên Minh và chị Yến, họ nói thế nào, thì mình sẽ làm như thế.
Chị Yến nói: "Theo như lời em nói thì cũng có chút khả năng để giải hoàn toàn độc bên cánh tay phải. Nhưng mà chân của nàng, cùng các bộ phận khác, những chỗ không được truyền máu của em vào, có thể sẽ không được giải độc, trừ phi là thay toàn bộ máu của Hà Đào."
"Vì sao lại như vậy?" Trần Thiên Minh hỏi.
"Thiên Minh, phỏng chừng máu của em có thể hóa giải được độc tố trong cơ thể Hà Đào, vấn đề nằm ở chỗ có thể máu của em không chảy tới các bộ phận trên thân thể Hà Đào. Dưới góc độ y học mànói, máu trong cơ thể Hà Đào vẫn lưu thông, nhưng máu của em đặc biệt, sẽ không thể dùng cách nhìn thông thường của y học. Chính vì thế, chỉ có thể giải độc từng bộ phận mà không thể giải độc toàn bộ cơ thể." Chị Yến dùng tri thức y học của mình cùng với sự tưởng tượng để phán đoán. Chẳng hạn như tình huống hiện tại, là không thể dùng cách nhìn thông thường mà xem xét được.
"Nhưng vì sao máu của em có thể lưu thông trong cơ thể em, lại không thể lưu thông trong cơ thể của Hà Đào chứ?"
"Có thể bởi vì một nguyên nhân đặc thù nào đó trong cơ thể em. Thiên Minh, không phải em luyện võ công sao? Cho nên thân thể của em bởi vì như vậy mà có dạng lưu thông này. Còn Hà Đào thì lại không có." Chị Yến nói. "Chị nghe Thi Mạn lúc trước có nói, khi đó em đã có loại máu đặc thù rồi, những cũng không thể hóa giải được độc tố đúng không? Sau đó dưới sự trợ giúp của Thi Mạn, em mới có thể luyện công cứu chính mình."
"Đúng vậy, sao em lại không nghĩ tới nhỉ?" Trần Thiên Minh lâm vào trầm tư.
Lúc đó không phải thân thể mình đã có máu của Huyết Hoàng Nghĩ sao? Nhưng cũng không có giải được độc của nhuyễn cốt đoạn hồn tán. Sau phải nhờ Thi Mạn kích thích phía dưới của mình, chỗ từng bị Huyết Hoàng Nghĩ cắn, nhờ đó, phía dưới của mình mới có thể sản sinh ra luồng nhiệt mạnh mẽ, làm cho máu toàn thân sôi trào, hóa giải độc trong cơ thể mình.
Nói như vậy, máu của Huyến Hoàng Nghĩ bình thường sẽ không lưu thông trong cơ thể mình, cũng giống như Hà Đào bây giờ, đứng im không di chuyển, lưu động chỉ là máu của bản thân hHà Đào, mà máu của Huyết Hoàng Nghĩ không lưu động. Muốn nó lưu động phải có lực tác động đến nó, mới có thể lưu động trong cơ thể.
Là chân khí, hay là cái gì khác nhỉ? Trần Thiên Minh tự hỏi chính mình. Hà Đào không có chân khí. Cho dù mình có chuyển chân khí vào người nàng hẳn cũng sẽ vô dụng. Nếu như sử dụng phương pháp đả thông ba mươi sáu kinh mạch như từng dùng với Lương Thi Mạn, cũng sẽ không được. Lần trước Lương Thi Mạn chính là bị nội thương, như vậy phương pháp đó cũng chỉ có thể trị nội thương.
Như bây giờ máu Hà Đào có vấn đề, dùng chân khí chữa thương sẽ không vào được trong máu. Nếu như không vào được trong máu, thì máu của Huyết Hoàng Nghĩ trong cơ thể Hà Đào không thể lưu động được. Không lưu động được thì các bộ phận khác của Hà Đào sẽ vẫn còn độc tố. Mà khi còn độc tố thì thân thể nàng có khả năng sẽ bị mềm hóa, một ít bộ phận trên cơ thể nàng sẽ trở thành dạng sống thực vật.
Vậy phải làm sao bây giờ đây? Trần Thiên Minh sốt ruột thầm kêu to trong lòng. Rõ ràng thấy máu của mình có thể hóa giải độc tố trong máu của Hà Đào, nhưng bây giờ lại chưa hoàn toàn hóa giải hết. Cảm giác nóng ruột này khó mà có thể dùng văn chương miêu tả cho được.
Hà Đào nhìn dáng vẻ lo lắng của Trần Thiên Minh, yêu thương nói: "Thiên Minh, anh không cần gấp gáp như vậy, sinh tử có số, cho dù em không qua được, cũng không có quá nhiều quan hệ mà."
"Thiên Minh, anh nói xem, em sẽ không có chuyện gì chứ?" Hà Đào khẩn trương nhìn Trần Thiên Minh. Sau khi máu của Trần Thiên Minh lần thứ hai truyền vào trong cơ thể nàng, nàng cảm thấy thân thể mình tốt hơn rất nhiều. Nhưng có thể hoàn toàn giải được độc tố hay không, thì phải chờ xem kết quả xét nghiệm của chị Yến.
"Em không nên lo lắng, em nhất định sẽ không sao cả." Trần Thiên Minh nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của Hà Đào, dịu dàng nói.
"Vâng, em cũng thấy thân thể mình khá hơn nhiều rồi." Hà Đào khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra một chút tươi cười.
"Thiên Minh. Độc tố trong máu của Hà Đào đã giảm đi rất nhiều. Thế nhưng vẫn còn một ít, điều này cho thấy độc trong cơ thể nàng chưa hoàn toàn được hóa giải." Chỉ một lát sau, chị Yến cầm kết quả xét nghiệp đi vào phòng bệnh, lo lắng nói.
"Còn chưa hoàn toàn hóa giải sao, đây có thể là do máu truyền sang chưa đủ, chị Yến, chi lấy thêm 400ml máu trên người em, lần này khả năng sẽ hóa giải hoàn toàn độc tố trên người Hà Đào." Trần Thiên Minh vội vàng xắn ống tay áo lên nói với chị Yến.
Chị Yến lo lắng nói: "Nhưng mà, Thiên Minh à, em vừa mới mất 500ml máu, bây giờ lại lấy thêm 400ml nữa, chị sợ cơ thể em sẽ chịu không nổi đâu."
Nghe chị Yến nói vậy, Hà Đào cũng lắc đầu nói: "Đúng, chị Yến nói đúng đấy, Thiên Minh, anh không nên cho em máu nữa."
"Không được, nhất định phải lấy. Vừa mới khống chế được độc tố, nếu không tiếp tục truyền máu vào, có thể sẽ phí hoài công sữc nãy giờ. Cơ thể anh cường tráng, lại vừa mới vận công chữa thương, không sao đâu." Trần Thiên Minh nói chính là sự thực, thể chất của hắn tốt vô cùng, nội lực lại rất thâm hậu, lấy chừng đó máu chưa thể lấy mạng của hắn được.
"Này, này..." Chị Yến có phần do dự. Lời của Trần Thiên Minh cũng có đạo lý, nếu như không hoàn toàn hóa giải hết độc tố, sợ rằng độc tố lại tiếp tục lan ra.
"Thiên Minh..." Hà Đào ngấn lệ nhìn Trần Thiên Minh nhỏ giọng kêu lên.
"Chị, mau đến đây, cứu Hà Đào quan trọng hơn, em muốn cô ấy có thể sống sót, chừng ấy máu thì tính toán làm cái gì chứ?" Trần Thiên Minh chan chứa thương yêu nhìn Hà Đào nói.
"Thiên Minh..." Nước mắt Hà Đào lăn dài trên mặt, rơi xuống chăn. Một nam nhân có thể vì mình mà chết, thì dù có đi đập nát 100 cái đèn lồng cũng không tìm được mà!
Chị Yến khẽ cắn hàm răng trắng, gật đầu nói: "Thiên Minh nói đúng, bây giờ chị sẽ lấy máu, nhưng trước đó phải nhờ mấy người Lâm Quốc đi mua đồ ăn cho em lót dạ mới được." Nói xong, chị Yến đi ra ngoài tìm Lâm Quốc, rồi quay trở lại.
Tiếp đó chị Yến lại rút 400ml máu của Trần Thiên Minh, tiếp đó truyền vào người Hà Đào. Trần Thiên Minh ăn một ít đồ ăn do Lâm Quốc vừa mới mua về, rồi ngồi ở một giường bệnh khác luyện công điều tức. Lúc này, hắn cảm giác được bốn đạo chân khí cường đại đang chạy băng băng trong cơ thể mình. Ngay sau khi hắn vận chuyển hết chín chu thiên, liền phát hiện lượng máu khá lớn vừa mới bị lấy đi có chút ảnh hưởng đến thân thể, nhưng lúc này lại cảm thấy có sức sống gấp trăm lần.
"Thiên Minh." Chị Yến đi tới cạnh Thiên Minh, nhỏ giọng nói.
"Chị, Hà Đào sao rồi?" Nghe thấy chị Yến gọi, Trần Thiên Minh vội vàng mở mắt ra hỏi nàng.
"Chị vừa mới lấy máu của nàng đem đi xét nghiệm, phát hiện độc tố chỉ giảm đi so với lúc trước một ít, tác dụng không lớn." Chị Yến khe khẽ thở dài.
Trần Thiên Minh nghe xong ngẩn ngơ, nói như vậy, 400ml máu vừa mới lấy ra từ cơ thể mình không có nhiều tác dụng. "Chị, làm thế nào bây giờ? Vừa lấy nhiều máu của em truyền cho Hà Đào như vậy, sao độc tố còn chưa hóa giải hết chứ?"
"Chị cũng không biết." Chị Yến lắc đầu nói.
"Vậy lại lấy máu của em đi." Trần Thiên Minh nói.
"Không được, hiệu quả không lớn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù lấy hết máu của em cũng không chắc có thể giải quyết được vấn đề." Chị Yến nhẹ lắc đầu.
"Cho dù lấy hết máu của em cũng phải làm cho Hà Đào khỏi hẳn." Trần Thiên Minh kiên định nói. Nhìn người con gái mình yêu thương có chuyện, hắn sẽ không quan tâm đến tính mệnh của mình.
Chị Yến nói: "Chúng ta phải nghĩ biện pháp khác. Hiện giờ độc tố trong cơ thể Hà Đào cơ bản đã được khống chế, chỉ chưa hoàn toàn hóa giải hết thôi." Nói xong, chị Yến đi tới cạnh giường Hà Đào, nhẹ giọng hỏi thăm: "Hà Đào, em cảm thấy thân thể thế nào, có chỗ nào không bình thường không?"
Hà Đào suy nghĩ một lát nói: "Chị Yến, em cảm giác thân thể khá hơn lúc nãy rồi, có thể là máu của Thiên Minh có tác dụng."
"Lại khá hơn so với lúc nãy?" Chị Yến kỳ quái. Mình rõ ràng rút máu Hà Đào đem đi xét nghiệm, phát hiện độc tố trong máu nàng so với lần xét nghiệm thứ hai không giảm nhiều, Hà Đào sao lại cảm thấy khá hơn nhỉ?
"Đúng vậy, em cảm thấy khá hơn lúc nãy, cảm giác cánh tay tràn ngập khí lực." Hà Đào huy động hai cánh tay của mình, vui vẻ nói.
Trần Thiên Minh nghe Hà Đào nói xong cũng cảm thấy nghi hoặc. Vừa mới rồi chị Yến không phải nói là độc tố trong cơ thể Hà Đào giảm không đáng kể sao? Bây giờ sao nàng lại khỏe hơn nhiều như vậy? Hắn liếc mắt nhìn chị Yến, phát hiện vẻ mặt chị Yến cũng lộ ra vẻ kỳ quái.
"Nhưng mà... " Hà Đào đột nhiên nhìn cánh tay mình, dường như nghĩ đến cái gì đó.
"Nhưng mà cái gì?" Trần Thiên Minh cùng chị Yến đồng thanh hỏi.
"Em cảm thấy cánh tay trái rất có lực, nhưng cánh tay phải lại có chút mềm yếu, có cảm giác như không thể nhấc lên nổi." Nói xong, Hà Đào lại nhẹ nhàng nhấc cánh tay phải lên để cảm nhận. Cánh tay trái của Hà Đào là cánh tay được truyền máu vào, còn cánh tay phải là lấy máu ra.
Nghe Hà Đào nói như vậy, chị Yến âm thầm cân nhắc. Đối mặt với loại hiện tượng kỳ quái này, là một bác sĩ, nàng có chút không thể nghĩ ra nổi.
Đột nhiên, chị Yến ngẩng đầu nói với Hà Đào: "Hà Đào, chị sẽ lấy chút máu từ tay trái em đi xét nghiệm một chút, xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Nói xong chị Yến lấy một giọt máu trên cánh tay trái của Hà Đào. Rồi vội vã đi ra.
"Thiên Minh, thật kỳ quái quá. Hiện tại em càng có cảm giác nửa người bên trái dường như bình thường, nhưng bên phải lại mềm nhũn, sao lại như vậy chứ?" Hà Đào kỳ quái nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Có thể, có thể là một ít nguyên nhân đặc thù, chờ chị Yến xét nghiệm xong đã." Trần Thiên Minh cũng không biết đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Thiên Minh, thật quá kỳ lạ." Chị Yến đi vào nói với Trần Thiên Minh.
"Kỳ lạ thế nào?" Trần Thiên Minh hỏi.
"Chị vừa đem máu của Hà Đào đi xét nghiệm, phát hiện máu này dĩ nhiên bình thường, không có độc tố." Chị Yến vui mừng nói.
"Chị, ý của chị là bên phải của Hà Đào vẫn còn độc tố, bên trái thì lại không có độc à?" Trần Thiên Minh cũng vô cùng chán nản. Thiên hạ sao lại có chuyện như vậy. Máu không phải là tuần hoàn sao? Sao lại xuất hiện một bên có độc, một bên không có độc chứ?
"Đúng vậy, đây chính là chuyện khiến cho chị cảm thấy kỳ lạ." Chị Yến gật đầu nói.
"Chị, vừa rồi Hà Đào có nói, trong cơ thể nàng, bên trái cảm giác không có chuyện gì, bên phải lại thấy nhũn ra, khả năng chính là vì vấn đề máu không giống nhau rồi." Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi nói.
"Cũng có thể, nhưng mà, sao lại hóa giải nửa máu, còn nửa máu kia lại không hoa giải nhỉ? Máu lưu động, hẳn là có thể chảy sang bên kia chứ?" Chị Yến nói.
"Chị, có thể do máu của em truyền từ tay trái vào hay không? Vì thế mà nửa người bên trái của cô ấy không có chuyện gì?" Trần Thiên Minh hỏi chị Yến.
"Có thể. Xem xét từ thực tế, chính là bên truyền máu sẽ không việc gì. Còn bên không truyền máu mới có vấn đề." Chị Yến gật đầu nói.
"Vậy chị lấy máu của em truyền sang bên kia cho cô ấy, giải hoàn toàn độc tố trong người cô ấy đi."
Trần Thiên Minh đột nhiên nảy ra sáng kiến, nghĩ ra một biện pháp như vậy.
Hà Đào nghe Trần Thiên Minh và chị Yến nói chuyện, nàng cũng không biết nên nói thế nào cho phải, chỉ còn biết nghe theo Trần Thiên Minh và chị Yến, họ nói thế nào, thì mình sẽ làm như thế.
Chị Yến nói: "Theo như lời em nói thì cũng có chút khả năng để giải hoàn toàn độc bên cánh tay phải. Nhưng mà chân của nàng, cùng các bộ phận khác, những chỗ không được truyền máu của em vào, có thể sẽ không được giải độc, trừ phi là thay toàn bộ máu của Hà Đào."
"Vì sao lại như vậy?" Trần Thiên Minh hỏi.
"Thiên Minh, phỏng chừng máu của em có thể hóa giải được độc tố trong cơ thể Hà Đào, vấn đề nằm ở chỗ có thể máu của em không chảy tới các bộ phận trên thân thể Hà Đào. Dưới góc độ y học mànói, máu trong cơ thể Hà Đào vẫn lưu thông, nhưng máu của em đặc biệt, sẽ không thể dùng cách nhìn thông thường của y học. Chính vì thế, chỉ có thể giải độc từng bộ phận mà không thể giải độc toàn bộ cơ thể." Chị Yến dùng tri thức y học của mình cùng với sự tưởng tượng để phán đoán. Chẳng hạn như tình huống hiện tại, là không thể dùng cách nhìn thông thường mà xem xét được.
"Nhưng vì sao máu của em có thể lưu thông trong cơ thể em, lại không thể lưu thông trong cơ thể của Hà Đào chứ?"
"Có thể bởi vì một nguyên nhân đặc thù nào đó trong cơ thể em. Thiên Minh, không phải em luyện võ công sao? Cho nên thân thể của em bởi vì như vậy mà có dạng lưu thông này. Còn Hà Đào thì lại không có." Chị Yến nói. "Chị nghe Thi Mạn lúc trước có nói, khi đó em đã có loại máu đặc thù rồi, những cũng không thể hóa giải được độc tố đúng không? Sau đó dưới sự trợ giúp của Thi Mạn, em mới có thể luyện công cứu chính mình."
"Đúng vậy, sao em lại không nghĩ tới nhỉ?" Trần Thiên Minh lâm vào trầm tư.
Lúc đó không phải thân thể mình đã có máu của Huyết Hoàng Nghĩ sao? Nhưng cũng không có giải được độc của nhuyễn cốt đoạn hồn tán. Sau phải nhờ Thi Mạn kích thích phía dưới của mình, chỗ từng bị Huyết Hoàng Nghĩ cắn, nhờ đó, phía dưới của mình mới có thể sản sinh ra luồng nhiệt mạnh mẽ, làm cho máu toàn thân sôi trào, hóa giải độc trong cơ thể mình.
Nói như vậy, máu của Huyến Hoàng Nghĩ bình thường sẽ không lưu thông trong cơ thể mình, cũng giống như Hà Đào bây giờ, đứng im không di chuyển, lưu động chỉ là máu của bản thân hHà Đào, mà máu của Huyết Hoàng Nghĩ không lưu động. Muốn nó lưu động phải có lực tác động đến nó, mới có thể lưu động trong cơ thể.
Là chân khí, hay là cái gì khác nhỉ? Trần Thiên Minh tự hỏi chính mình. Hà Đào không có chân khí. Cho dù mình có chuyển chân khí vào người nàng hẳn cũng sẽ vô dụng. Nếu như sử dụng phương pháp đả thông ba mươi sáu kinh mạch như từng dùng với Lương Thi Mạn, cũng sẽ không được. Lần trước Lương Thi Mạn chính là bị nội thương, như vậy phương pháp đó cũng chỉ có thể trị nội thương.
Như bây giờ máu Hà Đào có vấn đề, dùng chân khí chữa thương sẽ không vào được trong máu. Nếu như không vào được trong máu, thì máu của Huyết Hoàng Nghĩ trong cơ thể Hà Đào không thể lưu động được. Không lưu động được thì các bộ phận khác của Hà Đào sẽ vẫn còn độc tố. Mà khi còn độc tố thì thân thể nàng có khả năng sẽ bị mềm hóa, một ít bộ phận trên cơ thể nàng sẽ trở thành dạng sống thực vật.
Vậy phải làm sao bây giờ đây? Trần Thiên Minh sốt ruột thầm kêu to trong lòng. Rõ ràng thấy máu của mình có thể hóa giải độc tố trong máu của Hà Đào, nhưng bây giờ lại chưa hoàn toàn hóa giải hết. Cảm giác nóng ruột này khó mà có thể dùng văn chương miêu tả cho được.
Hà Đào nhìn dáng vẻ lo lắng của Trần Thiên Minh, yêu thương nói: "Thiên Minh, anh không cần gấp gáp như vậy, sinh tử có số, cho dù em không qua được, cũng không có quá nhiều quan hệ mà."
/1969
|