Lưu Manh Lão Sư

Chương 423: Tự hào.

/1969


Nghe Hoàng Na nói như vậy Trần Thiên Minh dâm đãng gật đầu "

“Đúng vậy, tôi mệt mỏi quá, bây giờ muốn nghỉ ngơi.”

Bây giờ tâm lý Trần Thiên Minh có chút chờ mong vừa có chút khẩn trương. Nếu Hoàng Na nói lưu lại ngủ cùng mình thì mình nên làm gì bây giờ? Sẽ đáp ứng hay là không đáp ứng đây?

Nếu đáp ứng, nhưng Hoàng Na là mẹ Hoàng Lăng, hơn nữa mình chưa hiểu rõ

về Hoàng Na mà đã mạo muội làm việc đó thì hình như hơi đường đột.

Nếu không đáp ứng, nhưng mỹ nữ như vậy gọi mình lên giường mình lại cự tuyệt thì hình như không phải cách làm của đàn ông. Rốt cuộc làm như thế nào thì tốt đây?

“Cậu mệt thì nghỉ ngơi cho tốt, bất quá nhìn chỗ đó của cậu nó hình như nó không muốn ngủ.”

Hoàng Na vừa nói vừa nhìn phía dưới đã cứng lên của Trần Thiên Minh.

“Cô…” Trần Thiên Minh xấu hổ quá vội vàng lấy tay đè phía dưới của mình

xuống.

Trời ạ, Hoàng Na như thế nào có thể trực tiếp nói mình như vậy chứ, sau này mình sao có thể gặp người chứ?

“Ha ha, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đi đây.” Hoàng Na nói xong liền xoay người rời đi.

Ta thèm vào, cố ý đùa ta, làm cho ta cứng lên không ngủ được. Trần Thiên Minh trong lòng mắng Hoàng Na, bây giờ hắn một lần nữa phải nhìn lại Hoàng Na, nàng lúc thế này lúc thế kia, thay đổi không ngừng, làm cho mình cuối cùng cũng không rõ Hoàng Na thích mình hay là nàng muốn chơi đùa mình ?

Có phải là người có tiền thường thích chơi đùa người khác? Hai lần ở sòng bạc Hoàng Na đều tìm mọi cách dụ dỗ mình, hơn nữa ăn mặc gợi cảm mười phần quyến rũ, rốt cuộc đâu mới là con người thật của Hoàng Na?

.................

Ngày thứ hai Hoàng Na cùng bên Âu Minh đàm phán, trên mặt báo đã đưa tin Hoàng Thị tập đoàn cùng Âu Minh tập đoàn bắt đầu đàm phán về các hạng mục.

Trần Thiên Minh đọc báo, biết rằng đây chính là hướng xã hội tuyên bố Hoàng Thị tập đoàn không từ bỏ việc cùng Âu Minh hợp tác, có lẽ rất nhanh sẽ có sự trả thù. Với tính cách người Nhật nhất định sẽ sử dụng thủ đoạn âm hiểm để đối phó Hoàng Na.

“A Quốc, mười phút nữa tôi phải về nhà, cậu bố trí một chút.”

Hoàng Na ngồi đối diện tại ghế salon trong phòng làm việc nói với Lâm Quốc.

“Hoàng tổng, tôi lập tức bố trí” Lâm Quốc đứng lên gật đầu nói.

Hắn nhấn tai nghe, nhỏ giọng nói:

“Số Một, Tiểu Kiệt, Hoàng tổng mười phút

nữa về nhà, các cậu chuẩn bị xe cho tốt, một lúc nữa chúng tôi xuống.”

Hoàng Na thu xếp phòng làm việc rồi đi ra ngoài. Lâm Quốc cùng Trương Ngạn Thanh một trước một sau đi bên cạnh nàng, mặc dù đây là phòng làm

việc của Hoàng Na nhưng bọn họ cũng không dám coi thường, nếu như gặp

phải bất trắc thì không có cách nào sửa chữa được cho nên Trần Thiên Minh để bọn Lâm Quốc luôn cẩn thận.

Xuống đến tầng cuối cùng là bãi đỗ xe, bên phải đã đỗ ba chiếc xe, Tiểu Kiệt và Số Một cũng đứng bên cạnh. Hoàng Na lên chiếc xe ở giữa, Lâm Quốc phất tay, Số Một và Số Hai lên chiếc xe phía trước, Trương Ngạn Thanh và Ngô Tổ Kiệt, Số Ba lên chiếc xe phía sau, Lâm Quốc ngồi chiếc xe ở giữa.

“Xuất phát” Lâm Quốc nói nhỏ.

Ba chiếc xe giữ khoảng cách không xa nhau rời khỏi bãi đỗ xe.

Khi đi đến một ngã tư đường, đột nhiên từ bên trái lao ra một chiếc xe thùng chặn xe bọn Ngô Tổ Kiệt lại, cũng đúng lúc này phía sau lại xuất hiện một chiếc xe thùng ngăn trở xe Trương Ngạn Thanh.

Bây giờ, hai chiếc xe thùng trước sau chặn lại ba chiếc xe của bọn Lâm Quốc, bởi vì xe phía trước đột ngột lao tới, ba chiếc xe của bọn Lâm Quốc dừng lại rất gần nhau nên không thể quay đầu xe, đúng là tiến thối lưỡng nan.

Lâm Quốc thấy tình cảnh này lớn tiếng kêu:

“Số Một, cậu cùng Số Hai phụ

trách phía trước, Tiểu Kiệt cùng Số Ba ngăn cản phía sau, Ngạn Thanh cậu lại đây.”

Nói xong, Lâm Quốc lập tức nhảy xuống xe, cảnh giác nhìn bốn phía. Bởi vì đối phương đi hai chiếc xe tải đến, sợ rằng bên trong có không ít người.

Quả nhiên, ngay khi Lâm Quốc nói xong, cửa xe thùng bật mở, nhảy ra khoảng mười người tám người, Lâm Quốc tính sơ qua, hai chiếc xe có khoảng 20 người, hơn nữa tay chúng đều cầm đao.

“Các anh em, lên” Không biết là ai hô một tiếng, mấy tên cầm đao hướng bọn Lâm Quốc lao đến.

“Tiểu Kiệt, Số Một, các cậu nhanh đánh ngã bọn chúng, không cần hạ thủ

lưu tình.”

Bởi vì không biết người tới thực lực như thế nào nên Lâm Quốc cho bọn Ngô Tổ Kiệt dùng toàn lực đánh giết, sau đó nhanh chóng rời đi.

“Ba”

Bọn Số Một cùng mấy tên côn đồ giao đấu, mặc dù bọn côn đồ cũng có võ công nhưng kém Số Một, Số Hai rất nhiều, hơn nữa Số Một và Số Hai nghe lời Lâm Quốc, vừa ra tay là dùng tuyệt chiêu đoạt mạng, chiêu nào cũng đòi mạng người, chỉ lát sau Số Một và Số Hai tránh được đao của đối phương, vung chưởng lực đánh ngã bốn, năm tên côn đồ.

Ngô Tổ Kiệt cùng Số Ba cũng không yếu thế, bọn họ du đấu với mười tên côn đồ, đặc biệt Ngô Tổ Kiệt dùng tới tuyệt chiêu của Hỗn Nguyên công, quyền phải xuất ra quyền phong như một cái chùy sắt, mấy thanh đao đều bị hắn đánh bật.

“Du Long Xuất Hải” Ngô Tổ Kiệt quát to một tiếng, rồi hai tay giống như du long rời biển hung hãn đấm vào hai tên côn đồ.

“Bình” vài tiếng, mấy tên bị Ngô Tổ Kiệt đánh trúng toàn bộ ngã trên mặt đất kêu khóc vang trời, mấy tên côn đồ khác thấy Ngô Tổ Kiệt và Số Ba dũng mãnh như vậy cũng sợ hãi không dám tiến lên, chỉ giơ đao khiếp đảm nhìn bọn họ. Mà Số Một cùng Số Hai cũng thu thập xong mấy tên côn đồ phía trước.

“Tao cho chúng mày một phút, nếu còn thằng nào không đi tao giết.”

Lâm Quốc hung tợn nói với mấy tên côn đồ không dám tiến lên.

“Chúng ta đi, có vẻ khó ăn.” Có một tên côn đồ kêu lên.

Bọn chúng cũng không phải không nhìn ra, Lâm Quốc cùng Trương Ngạn Thanh vẫn đứng bên cạnh chiếc xe giữa không có ra tay, mà nhìn vừa rồi Lâm Quốc nói chuyện hình như hắn là người đứng đầu ở đây, như vậy hắn võ công càng cao. Xem ra bọn họ muốn gây phiền toái cho Hoàng Na là không thể, hơn nữa có khi còn mất mạng.

Khi tên côn đồ nói “đi” thì mấy tên côn đồ khác kể cả nằm trên mặt đất toàn bộ hướng xe thùng chạy đến. Chỉ lát sau, hai chiếc xe thùng đã đi, đúng là đến cũng nhanh đi cũng nhanh.

Lâm Quốc thấy bọn côn đồ đi, hắn nhanh chóng tra xét một chút tình huống xung quanh, không phát hiện điều gì khác thường, liền nhấn tai nghe nói: “Giữ nguyên phương án về nhà.”

Nói xong, hắn lên chiếc xe giữa ngồi ở ghế lái phụ. Trương Ngạn Thanh cũng chạy đến xe phía sau ngồi.

“A Quốc, tôi phát hiện cậu có phong phạm của đại tướng, rất có phong thái chỉ huy, tôi nếu có bảo tiêu như cậu thì đúng là yên tâm một trăm phần trăm.”

Khi Hoàng Na phát hiện có người muốn tập kích, nàng vẫn quan sát mấy người Lâm Quốc đối phó mấy tên côn đồ như thế nào.

“Hoàng tổng quá khen, nếu như lão Đại của tôi ở đây, cô sẽ phát hiện lão Đại mới có phong phạm của đại tướng, anh ấy chính là trời sinh như thế, mà tôi là học từ quân đội.” Lâm Quốc cảm thấy xấu hổ vuốt đầu.

“Cậu từng đi lính sao?” Hoàng Na hỏi.

“Đúng vậy, nhưng đã xuất ngũ” Lâm Quốc nói.

“Thiên Minh trả cậu bao nhiêu tiền hả, nếu như tôi trả cậu gấp đôi tiền, cậu có thể đến làm bảo tiêu cho tôi không?” Hoàng Na chờ mong nói.

Lần trước nàng phát hiện Lâm Quốc võ công cao hơn bảo tiêu của mình, nàng liền có ý muốn lung lạc Lâm Quốc, người như Lâm Quốc có ông chủ nào không muốn chứ?

“Hoàng tổng,cảm ơn ý tốt của cô, tôi sẽ không rời bỏ lão Đại, nếu như không có lão Đại sẽ không có Lâm Quốc hôm nay, quan hệ của chúng tôi cùng lão Đại không nói đến tiền, cho dù lão Đại không cho chúng tôi một đồng nào, chúng tôi vẫn như vậy đi theo lão Đại.”

Lâm Quốc nói rất có đạo lý, nếu như không có Trần Thiên Minh, bọn họ làm sao học được võ công, hơn nữa Trần Thiên Minh đối xử với bọn họ không tệ, ngoại trừ tiền lương cố định, bình thường còn có tiền thưởng, lần trước bảo vệ

Tây Thi kính bọn họ cũng được chia không ít tiền. Trước kia lúc bọn họ tại huyện J làm lưu manh, hai năm lăn lộn cũng không kiếm được bằng một tháng bây giờ, làm người phải uống nước nhớ nguồn.

“Ngạn Thanh và Tiểu Kiệt cũng là do một tay Thiên Minh đào tạo nên?” Hoàng Na kỳ quái nói.

Bây giờ, nàng đối với Trần Thiên Minh càng ngày càng hiếu kỳ, do hắn có thể có ngiều cao thủ lợi hại như vậy, cái này chính là tài phú.

“Đúng vậy, chúng tôi cùng lão Đại không nói đến tiền nhưng lão Đại đối với chúng tôi tốt lắm, như là đối với anh em ruột thịt vậy, cho nên chúng tôi không có ai nghĩ đến rời bỏ lão Đại.” Lâm Quốc kích động nói.

Cả đời này nếu không phải Trần Thiên Minh không cần bọn họ thì bọn họ sẽ không rời bỏ Trần Thiên Minh.

“Tiểu Kiệt võ công cũng rất tốt so với Số Một còn cao hơn” Hoàng Na hâm mộ nói.

Tại sao đám người của Trần Thiên Minh võ công lại cao như vậy chứ.

“Ha ha, không phải tất cả chúng tôi võ công đều cao như vậy, có một số anh em vì vấn đề thể chất nên không thể luyện được võ công cao như vậy, để có thể bảo vệ tốt cho cô, lão Đại đã lấy tất cả tinh anh của công ty chúng tôi đến bảo vệ cô.” Lâm Quốc vừa cười vừa nói.

“Vậy Trương Ngạn Thanh võ công như thế nào?” Hoàng Na tiếp tục hỏi.

Bởi vì ở trên xe nhàm chán nên Hoàng Na cùng Lâm Quốc nói chuyện, hơn nữa nàng đối với công ty bảo an cũng rất tò mò, công ty mới thành lập không

lâu lại có thể tiếp nhận một số nhiệm vụ lớn, kết quả công việc lại rất tốt, điều này làm cho nàng không thể không có cái nhìn khác.

“Cũng không khác tôi bao nhiêu”

Lâm Quốc vừa nói vừa chăm chú nhìn tình huống bên ngoài xe, nếu như phát hiện có gì khác thường, hắn sẽ lập tức đưa ra phương án xử lý.

“Cái gì, võ công của Ngạn Thanh cũng cao như cậu?” Hoàng Na kinh ngạc kêu lên.

Võ công như Lâm Quốc nàng chưa hề gặp qua, trước kia nàng cũng gặp một số vệ sĩ của các tỷ phú và lãnh đạo quốc gia, mặc dù họ cũng rất lợi hại nhưng hình như so với Lâm Quốc còn kém một chút, không ngờ Trần Thiên Minh lại có cao thủ như vậy. Bây giờ nghe nói Trương Ngạn Thanh võ công cũng như vậy, nàng quả thật thấy giật mình.

“Đúng vậy, không những là Ngạn Thanh, còn có Tiểu Tô võ công cũng như tôi, chỉ có điều lần trước bảo vệ Tây Thi kính bị thương, bây giờ đang nằm viện, bất quá hai ngày nữa cậu ấy sẽ xuất viện.”

Lâm Quốc nhìn vẻ mặt Hoàng Na, cảm thấy thật tự hào, có thể làm cho người như Hoàng Na có cái nhìn mới về bọn họ là điều không đơn giản.

“Gì, các cậu còn một đồng nghiệp võ công cũng lợi hại như vậy?”

Hoàng Na lần này có cảm giác khó tin, Trần Thiên Minh có ba cao thủ võ công như vậy tại thành phố M thật là tài lớn dùng vào việc nhỏ, nếu như có

người biết Trần Thiên Minh có người lợi hại như vậy, nhất định không tiếc tiền mời bọn họ bảo vệ.

Hơn nữa, võ công của Trần Thiên Minh rốt cuộc cao như thế nào đây, bọn Lâm Quốc đều là Trần Thiên Minh đào tạo ra?

Hoàng Na âm thầm nghĩ.


/1969

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status