Tiểu Hồng nghe Trần Thiên Minh nói muốn mua laptop cho mình liền lắc đầu nói:
“Thầy ơi, em chưa cần đến laptop đâu, bạn học trong lớp em cũng không ai có, ngoại trừ một lần thấy Hoàng Lăng mang tới lớp.”
“Không mắc đâu, thầy mua cho em hàng sản xuất trong nước, vậy đủ đáp ứng nhu cầu học tập rồi, không mắc đâu, thích hợp cho học sinh.”Trần Thiên Minh cười nói.
Hắn cũng mặc kệ Tiểu Hồng đồng ý hay không, mua máy tính nội địa để sử dụng trong ký túc xá cũng không gây chú ý lắm.
“Thầy không cần phải mua cho em đâu.” Tiểu Hồng lại lắc đầu.
“Vậy nói sau nha.”Trần Thiên Minh đành nói.
Dù sao khi mình mua về thì Tiểu Hồng không muốn nhận cũng không được.
Không lâu xong thì cửa hàng mang cơm tới. Bởi vì Trần Thiên Minh cũng thường lại ăn nên quán đã rất quen hắn.
“Tiểu Hồng lại đây, em hãy ăn nhanh rồi về ký túc xá ngủ ngon nha.”
Trần Thiên Minh đưa đồ ăn cho Tiểu Hồng, bảo nàng ăn nhanh lên.
“Hay hôm nay em ở trong này cùng thầy một lúc nữa được không, dù sao thì Lý bí thư cũng không có ở đây, khoảng hai giờ em mới phải trở lại lớp.”
Tiểu Hồng vừa lắc đầu, vừa lắc lắc cánh tay Trần Thiên Minh, nói.
Trần Thiên Minh lắc đầu nói: “Không được, không ngủ trưa thì thì làm sao chiều đi học được? Em nếu không được thủ khoa cẩn thận thầy đánh vào mông đó.”
“Lúc nào cũng nghĩ tới thủ khoa, nếu không được thủ khoa thầy sẽ không quan tâm tới em phải không?” Tiểu Hồng chu cái miệng nhỏ của mình lên không thuận ý.
Nàng sợ Trần Thiên Minh giận nên cố gắng học tập lấy thành tích, nàng lại nghĩ nếu một ngày mình không đạt được thủ khoa thì Trần Thiên Minh để ý tới mình nữa thì biết làm sao bây giờ? Nghĩ vậy hai mắt nàng lại đỏ hoe như muốn khóc.
Trần Thiên Minh thấy bộ dạng Tiểu Hồng như muốn khóc liền buông hộp cơm ra, trêu nàng:
“Tiểu Hồng đừng khóc mà, khóc xấu lắm.”
“Ô ô ô, em biết em xấu lắm, không đẹp như cô Hà Đào, thầy đâu cần em nữa.” Vừa rồi Tiểu Hồng muốn khóc, thì bây giờ lại khóc rống lên.
Trần Thiên Minh thấy Tiểu Hồng chợt khóc lên thì cuống cả tay chân:
“Ai nói thầy không cần em nữa, ta liều mạng với hắn!”
Hiện tại nếu có cái để làm Tiểu Hồng nín khóc thì dù có là trăng sao trên trời hắn cũng lấy xuống.
“Thầy thực sự thích em, thật không?”
Tiểu Hồng nghe Trần Thiên Minh nói lập tức nín khóc, ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Minh.
Nàng khóc như mưa làm cho Trần Thiên Minh thật đau đầu phải xuống nước nhỏ giọng năn nỉ nàng.
“Phải rồi, ai nói không cần em!” Trần Thiên Minh vội nói.
“Thầy không được gạt em!” Tiểu Hồng nhìn Trần Thiên Minh nói.
“Ai lừa em là con cún.”
Trần Thiên Minh nhịn không được hôn lên khuôn mặt nàng một cái.
“Thầy xấu lắm.”
Tiểu Hồng nghe Trần Thiên Minh nói vậy lại còn hôn lên mặt nàng liền mỉm cười. Nàng liền ôm chặt Trần Thiên Minh rồi tựa đầu vào ngực hắn. Bất quá những giọt nước mắt còn trên mặt Tiểu Hồng vẫn chưa biến mất.
Trần Thiên Minh thấy nước mắt trên mặt Tiểu Hồng không tự chủ được lại hôn lên mặt nàng để lau khô hết những giọt nước mắt của nàng.
“Ân.” Tiểu Hồng lại cảm thấy mình cực kỳ hạnh phúc, nàng hận sao thời gian không dừng lại để nàng vĩnh viễn được ở bên cạnh Trần Thiên Minh.
“Tiểu Hồng, chúng ta cùng ăn cơm nha.” Trần Thiên nhẹ nhàng nói với Tiểu Hồng.
“Vâng, cũng do thầy làm hại em khóc đó.”
Tiểu Hồng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh.Nàng nhẹ nàng dùng tay lau khuôn mặt nhỏ bé của mình.
“Là thầy sai, là thầy làm Tiểu Hồng của thầy khóc.”
Trần Thiên Minh lập tức tự kiểm điểm với Tiểu Hồng. Cô gái này ngày càng hay làm nũng xem ra đã dần dần trưởng thành rồi.
“Ai là của thầy chứ?” Tiểu Hồng cao hứng nói.
Nàng thích nghe Trần Thiên Minh nói như thế, đáng tiếc mình còn chưa phải là đàn bà của Trần Thiên Minh. Nghe nói trong kí túc xá có bạn nữ đã cùng làm chuyện đó với bạn trai, còn mình thì chưa làm.
Trần Thiên Minh thấy Tiểu Hồng tươi cười không khỏi ngây người, không thể tưởng được con gái khóc cũng nhanh mà cười cũng nhanh. Chẳng qua hắn cũng không biết nói gì ngoài việc kêu Tiểu Hồng ăn cơm.
“Tiểu Hồng em uống canh trước nha.”
“Tiểu Hồng em ăn thêm thịt gà nè, tại căng-tin trường không thứ này đâu đó.”
Trần Thiên Minh lúc thì nói cái này lúc cái kia, hắn còn đem gần hết thịt gà gắp vào hộp cơm của Tiểu Hồng.
“Thầy cho em nhiều vậy làm sao em ăn hết?” Tiểu Hồng sắc mặc vui mừng nói.
Trần Thiên Minh càng đối với nàng tốt thì nàng càng không muốn mất đi hắn. Cũng vì Trần Thiên Minh, vì muốn nàng học đại học, nàng liền nghe theo Trần Thiên Minh. Vì nàng biết nữ nhân bên người Trần Thiên Minh không ít nên mình càng phải tranh thủ thì Trần Thiên Minh mới có thể ngày càng thích mình.
“Không có gì, em từ từ ăn tiếp đi.” Trần Thiên Minh vui vẻ nói.
“Thầy cũng ăn một miếng nha.”
Tiểu Hồng vừa nói vừa gắp một miếng thịt gà vào miệng Trần Thiên Minh.
“Em ăn đi, trong hộp cơm của thầy còn.”
Trần Thiên Minh lắc đầu không chịu ăn miếng thịt gà.
“Không ăn, nếu thầy không ăn thì em cũng không ăn.”
Tiểu Hồng không thuận theo, muốn Trần Thiên Minh ăn miếng thịt gà của
chính mình. Không biết làm sao, Trần Thiên Minh đành phải mở miệng ăn miếng thịt gà.
Ăn xong Trần Thiên Minh nhìn đồng hồ, tiện thể gọi Tiểu Hồng về kí túc xá nhưng Tiểu Hồng khăng khăng muốn ở lại, muốn chơi máy tính một chút, còn nói nếu mình không làm quen máy tính thì sẽ không thể nào đạt thủ khoa.
Trần Thiên Minh nghe Tiểu Hồng nói vậy thì ngồi cạnh nàng chỉ thêm.
“Tiểu Hồng đây là phục hồi, này là phím tắt”.
Trần Thiên Minh bên cạnh dạy cho Tiểu Hồng vì hắn muốn nắm tay nàng, và cũng vì thế mà khoảng cách giữa hắn và Tiểu Hồng càng thêm gần.
Một mùi thơm cơ cơ thể thiếu nữ bay vào mũi hắn, không biết vì cái gì mà mỗi lần ngửi thấy mùi thơm cơ thể Tiểu Hồng là hắn lại đặc biệt kích động, đây là loại hương tự nhiên mà không nước hoa nào có thể thay thế được.
Hắn lại lén nhìn trong cổ của Tiểu Hồng xem có gì.
Tiểu Hồng thường xuyên mặc đồng phục nữ sinh, là áo sơ mi cổ rất chật nên Trần Thiên Minh không thể thấy được gì, nhưng hắn cũng thấy được trước ngực Tiểu Hồng nhô lên, tuy không cao lắm nhưng cũng khoảng nửa vòng tròn, làm cho hắn có chút mê mẩn.
Nếu không vì phải chỉ Tiểu Hồng làm quen với máy tính, Trần Thiên Minh thật muốn sờ lên cái ngực dù không cao nhưng mềm mại này thật rất hưng phấn, nhưng hắn sợ làm vậy sẽ làm cho thành tích học tập của Tiểu Hồng sẽ kém đi, vậy mình thật có lỗi.
“Thầy, anh đứng mãi không mệt sao chứ?”
Tiểu Hồng quay sang Trần Thiên Minh yêu thương nói.
“Không mệt, sao lại mệt chứ? Giáo viên như thầy giỏi nhất là đứng dạy học đó.” Trần Thiên Minh lắc đầu nói.
Tiểu Hồng giảo hoạt nói với Trần Thiên Minh: “Em không cần ngồi, thầy ngồi đi.”
Tiểu Hồng vừa nói vừa đứng lên sau đó ấn Trần Thiên Minh ngồi xuống ghế.
“Em? Em không ngồi thế nào sử dụng máy?”
Trần Thiên Minh thấy Tiểu Hồng kéo mình ngồi xuống, hắn khó hiểu nói.
“Em ngồi trên đùi thầy không được sao? Ông thầy ngốc ơi.”
Lời chưa nói xong nàng đã ngồi trên đùi Trần Thiên Minh.
Trời, cái này cũng được sao? Trong lòng Trần Thiên Minh kêu to.
Cứ như thế này chẳng khác gì mình gặp phải tai họa rồi. Tiểu Hồng dùng cặp mông nhỏ ngồi ngay lên trên vật cứng rắn của mình khiến nó không thể cục cựa, mà mình lại hận không thể giải tỏa được, vậy có khác gì sống không bằng chết.
“Tiểu Hồng, chúng ta hãy nói rõ trước, em ngồi cũng được nhưng đừng có lộn xộn, thầy chịu không nổi.”Trần Thiên Minh vẻ mặt đầy đau khổ nói với Tiểu Hồng.
Hiện tại mình đã đồng ý cho Tiểu Hồng ngồi lên đùi, xem ra nàng thật sự rất thích, nàng động tới một chút là lại khóc làm cho mình cũng bó tay. Ai kêu mình sợ nhất là con gái khóc chứ!
“Em biết rồi thầy.” Tiểu Hồng vừa nói vừa sửa lại tư thế của mình một chút rồi di chuột trên bàn.
“Trời!” Trần Thiên Minh trong lòng kêu to lên.
Vì Tiểu Hồng vừa động đậy làm cho cái mông nhỏ của nàng làm phía dưới của hắn lại động đậy. Hơn nữa phía dưới dường như có xu thế cứng lên
làm hắn phải hít hà liên tục.
“Thầy ơi, văn bản này làm sao xử lý?”
Tiểu Hồng dường như không cảm thấy có gì khác thường ở phía dưới nên tiếp tục sử dụng máy tính.
“Đừng manh động, đừng manh động.”.
Đây là Trần Thiên Minh nói với phía dưới của mình, nhưng Tiểu Hồng hỏi làm hắn thốt thành lời luôn.
“Đừng manh động? Là sao thầy?”
Tiểu Hồng nghe Trần Thiên Minh nói vậy nên không hiểu. Vì thế nàng xoay lại hỏi Trần Thiên Minh.
Tiểu Hồng vừa nhúc nhích làm cho Trần Thiên Minh lại phải gào lên:
“Đừng manh động”.
Hiện tai phía dưới của hắn bị Tiểu Hồng làm cho càng lúc càng thêm cứng, như tức giận muốn xuyên ra khỏi quần ra ngoài phát hỏa.
“Không có gì, không phải em vừa hỏi xử lý văn bản này sao, em chọn nó, sau đó chọn thuộc tính.” Trần Thiên Minh ấp úng nói.
Nếu cứ như vậy thì chính mình sẽ muốn “Phát hỏa”
“Thầy không phải muốn làm chuyện đó chứ?” Tiểu Hồng nghiêm mặt nói.
Nàng đã mười bảy tuổi, cũng nghe bạn học trong kí túc xá nói về chuyện này, nàng cảm giác được phía dưới của Trần Thiên Minh đã cứng lên.
“Không, không phải.” Trần Thiên Minh liều mạng lắc đầu.
Ý niệm xấu xa của mình sao Tiểu Hồng lại biết chứ? Nàng còn nhỏ mà? Nếu là người đẹp khác hắn sớm đã ôm lấy rồi đẩy nàng lên bàn làm việc, cởi quần nàng để chữa cháy cho mình rồi.
“Em biết, thầy không cần gạt em.”
Tiểu Hồng nhỏ giọng nói. Một lúc sau Tiểu Hồng tiếp tục nói:
“Thầy có thể sờ chỗ này của em giống lần trước được không?”
Mặt Tiểu Hồng bây giờ còn đỏ hơn quả hồng.
“Thầy ơi, em chưa cần đến laptop đâu, bạn học trong lớp em cũng không ai có, ngoại trừ một lần thấy Hoàng Lăng mang tới lớp.”
“Không mắc đâu, thầy mua cho em hàng sản xuất trong nước, vậy đủ đáp ứng nhu cầu học tập rồi, không mắc đâu, thích hợp cho học sinh.”Trần Thiên Minh cười nói.
Hắn cũng mặc kệ Tiểu Hồng đồng ý hay không, mua máy tính nội địa để sử dụng trong ký túc xá cũng không gây chú ý lắm.
“Thầy không cần phải mua cho em đâu.” Tiểu Hồng lại lắc đầu.
“Vậy nói sau nha.”Trần Thiên Minh đành nói.
Dù sao khi mình mua về thì Tiểu Hồng không muốn nhận cũng không được.
Không lâu xong thì cửa hàng mang cơm tới. Bởi vì Trần Thiên Minh cũng thường lại ăn nên quán đã rất quen hắn.
“Tiểu Hồng lại đây, em hãy ăn nhanh rồi về ký túc xá ngủ ngon nha.”
Trần Thiên Minh đưa đồ ăn cho Tiểu Hồng, bảo nàng ăn nhanh lên.
“Hay hôm nay em ở trong này cùng thầy một lúc nữa được không, dù sao thì Lý bí thư cũng không có ở đây, khoảng hai giờ em mới phải trở lại lớp.”
Tiểu Hồng vừa lắc đầu, vừa lắc lắc cánh tay Trần Thiên Minh, nói.
Trần Thiên Minh lắc đầu nói: “Không được, không ngủ trưa thì thì làm sao chiều đi học được? Em nếu không được thủ khoa cẩn thận thầy đánh vào mông đó.”
“Lúc nào cũng nghĩ tới thủ khoa, nếu không được thủ khoa thầy sẽ không quan tâm tới em phải không?” Tiểu Hồng chu cái miệng nhỏ của mình lên không thuận ý.
Nàng sợ Trần Thiên Minh giận nên cố gắng học tập lấy thành tích, nàng lại nghĩ nếu một ngày mình không đạt được thủ khoa thì Trần Thiên Minh để ý tới mình nữa thì biết làm sao bây giờ? Nghĩ vậy hai mắt nàng lại đỏ hoe như muốn khóc.
Trần Thiên Minh thấy bộ dạng Tiểu Hồng như muốn khóc liền buông hộp cơm ra, trêu nàng:
“Tiểu Hồng đừng khóc mà, khóc xấu lắm.”
“Ô ô ô, em biết em xấu lắm, không đẹp như cô Hà Đào, thầy đâu cần em nữa.” Vừa rồi Tiểu Hồng muốn khóc, thì bây giờ lại khóc rống lên.
Trần Thiên Minh thấy Tiểu Hồng chợt khóc lên thì cuống cả tay chân:
“Ai nói thầy không cần em nữa, ta liều mạng với hắn!”
Hiện tại nếu có cái để làm Tiểu Hồng nín khóc thì dù có là trăng sao trên trời hắn cũng lấy xuống.
“Thầy thực sự thích em, thật không?”
Tiểu Hồng nghe Trần Thiên Minh nói lập tức nín khóc, ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Minh.
Nàng khóc như mưa làm cho Trần Thiên Minh thật đau đầu phải xuống nước nhỏ giọng năn nỉ nàng.
“Phải rồi, ai nói không cần em!” Trần Thiên Minh vội nói.
“Thầy không được gạt em!” Tiểu Hồng nhìn Trần Thiên Minh nói.
“Ai lừa em là con cún.”
Trần Thiên Minh nhịn không được hôn lên khuôn mặt nàng một cái.
“Thầy xấu lắm.”
Tiểu Hồng nghe Trần Thiên Minh nói vậy lại còn hôn lên mặt nàng liền mỉm cười. Nàng liền ôm chặt Trần Thiên Minh rồi tựa đầu vào ngực hắn. Bất quá những giọt nước mắt còn trên mặt Tiểu Hồng vẫn chưa biến mất.
Trần Thiên Minh thấy nước mắt trên mặt Tiểu Hồng không tự chủ được lại hôn lên mặt nàng để lau khô hết những giọt nước mắt của nàng.
“Ân.” Tiểu Hồng lại cảm thấy mình cực kỳ hạnh phúc, nàng hận sao thời gian không dừng lại để nàng vĩnh viễn được ở bên cạnh Trần Thiên Minh.
“Tiểu Hồng, chúng ta cùng ăn cơm nha.” Trần Thiên nhẹ nhàng nói với Tiểu Hồng.
“Vâng, cũng do thầy làm hại em khóc đó.”
Tiểu Hồng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh.Nàng nhẹ nàng dùng tay lau khuôn mặt nhỏ bé của mình.
“Là thầy sai, là thầy làm Tiểu Hồng của thầy khóc.”
Trần Thiên Minh lập tức tự kiểm điểm với Tiểu Hồng. Cô gái này ngày càng hay làm nũng xem ra đã dần dần trưởng thành rồi.
“Ai là của thầy chứ?” Tiểu Hồng cao hứng nói.
Nàng thích nghe Trần Thiên Minh nói như thế, đáng tiếc mình còn chưa phải là đàn bà của Trần Thiên Minh. Nghe nói trong kí túc xá có bạn nữ đã cùng làm chuyện đó với bạn trai, còn mình thì chưa làm.
Trần Thiên Minh thấy Tiểu Hồng tươi cười không khỏi ngây người, không thể tưởng được con gái khóc cũng nhanh mà cười cũng nhanh. Chẳng qua hắn cũng không biết nói gì ngoài việc kêu Tiểu Hồng ăn cơm.
“Tiểu Hồng em uống canh trước nha.”
“Tiểu Hồng em ăn thêm thịt gà nè, tại căng-tin trường không thứ này đâu đó.”
Trần Thiên Minh lúc thì nói cái này lúc cái kia, hắn còn đem gần hết thịt gà gắp vào hộp cơm của Tiểu Hồng.
“Thầy cho em nhiều vậy làm sao em ăn hết?” Tiểu Hồng sắc mặc vui mừng nói.
Trần Thiên Minh càng đối với nàng tốt thì nàng càng không muốn mất đi hắn. Cũng vì Trần Thiên Minh, vì muốn nàng học đại học, nàng liền nghe theo Trần Thiên Minh. Vì nàng biết nữ nhân bên người Trần Thiên Minh không ít nên mình càng phải tranh thủ thì Trần Thiên Minh mới có thể ngày càng thích mình.
“Không có gì, em từ từ ăn tiếp đi.” Trần Thiên Minh vui vẻ nói.
“Thầy cũng ăn một miếng nha.”
Tiểu Hồng vừa nói vừa gắp một miếng thịt gà vào miệng Trần Thiên Minh.
“Em ăn đi, trong hộp cơm của thầy còn.”
Trần Thiên Minh lắc đầu không chịu ăn miếng thịt gà.
“Không ăn, nếu thầy không ăn thì em cũng không ăn.”
Tiểu Hồng không thuận theo, muốn Trần Thiên Minh ăn miếng thịt gà của
chính mình. Không biết làm sao, Trần Thiên Minh đành phải mở miệng ăn miếng thịt gà.
Ăn xong Trần Thiên Minh nhìn đồng hồ, tiện thể gọi Tiểu Hồng về kí túc xá nhưng Tiểu Hồng khăng khăng muốn ở lại, muốn chơi máy tính một chút, còn nói nếu mình không làm quen máy tính thì sẽ không thể nào đạt thủ khoa.
Trần Thiên Minh nghe Tiểu Hồng nói vậy thì ngồi cạnh nàng chỉ thêm.
“Tiểu Hồng đây là phục hồi, này là phím tắt”.
Trần Thiên Minh bên cạnh dạy cho Tiểu Hồng vì hắn muốn nắm tay nàng, và cũng vì thế mà khoảng cách giữa hắn và Tiểu Hồng càng thêm gần.
Một mùi thơm cơ cơ thể thiếu nữ bay vào mũi hắn, không biết vì cái gì mà mỗi lần ngửi thấy mùi thơm cơ thể Tiểu Hồng là hắn lại đặc biệt kích động, đây là loại hương tự nhiên mà không nước hoa nào có thể thay thế được.
Hắn lại lén nhìn trong cổ của Tiểu Hồng xem có gì.
Tiểu Hồng thường xuyên mặc đồng phục nữ sinh, là áo sơ mi cổ rất chật nên Trần Thiên Minh không thể thấy được gì, nhưng hắn cũng thấy được trước ngực Tiểu Hồng nhô lên, tuy không cao lắm nhưng cũng khoảng nửa vòng tròn, làm cho hắn có chút mê mẩn.
Nếu không vì phải chỉ Tiểu Hồng làm quen với máy tính, Trần Thiên Minh thật muốn sờ lên cái ngực dù không cao nhưng mềm mại này thật rất hưng phấn, nhưng hắn sợ làm vậy sẽ làm cho thành tích học tập của Tiểu Hồng sẽ kém đi, vậy mình thật có lỗi.
“Thầy, anh đứng mãi không mệt sao chứ?”
Tiểu Hồng quay sang Trần Thiên Minh yêu thương nói.
“Không mệt, sao lại mệt chứ? Giáo viên như thầy giỏi nhất là đứng dạy học đó.” Trần Thiên Minh lắc đầu nói.
Tiểu Hồng giảo hoạt nói với Trần Thiên Minh: “Em không cần ngồi, thầy ngồi đi.”
Tiểu Hồng vừa nói vừa đứng lên sau đó ấn Trần Thiên Minh ngồi xuống ghế.
“Em? Em không ngồi thế nào sử dụng máy?”
Trần Thiên Minh thấy Tiểu Hồng kéo mình ngồi xuống, hắn khó hiểu nói.
“Em ngồi trên đùi thầy không được sao? Ông thầy ngốc ơi.”
Lời chưa nói xong nàng đã ngồi trên đùi Trần Thiên Minh.
Trời, cái này cũng được sao? Trong lòng Trần Thiên Minh kêu to.
Cứ như thế này chẳng khác gì mình gặp phải tai họa rồi. Tiểu Hồng dùng cặp mông nhỏ ngồi ngay lên trên vật cứng rắn của mình khiến nó không thể cục cựa, mà mình lại hận không thể giải tỏa được, vậy có khác gì sống không bằng chết.
“Tiểu Hồng, chúng ta hãy nói rõ trước, em ngồi cũng được nhưng đừng có lộn xộn, thầy chịu không nổi.”Trần Thiên Minh vẻ mặt đầy đau khổ nói với Tiểu Hồng.
Hiện tại mình đã đồng ý cho Tiểu Hồng ngồi lên đùi, xem ra nàng thật sự rất thích, nàng động tới một chút là lại khóc làm cho mình cũng bó tay. Ai kêu mình sợ nhất là con gái khóc chứ!
“Em biết rồi thầy.” Tiểu Hồng vừa nói vừa sửa lại tư thế của mình một chút rồi di chuột trên bàn.
“Trời!” Trần Thiên Minh trong lòng kêu to lên.
Vì Tiểu Hồng vừa động đậy làm cho cái mông nhỏ của nàng làm phía dưới của hắn lại động đậy. Hơn nữa phía dưới dường như có xu thế cứng lên
làm hắn phải hít hà liên tục.
“Thầy ơi, văn bản này làm sao xử lý?”
Tiểu Hồng dường như không cảm thấy có gì khác thường ở phía dưới nên tiếp tục sử dụng máy tính.
“Đừng manh động, đừng manh động.”.
Đây là Trần Thiên Minh nói với phía dưới của mình, nhưng Tiểu Hồng hỏi làm hắn thốt thành lời luôn.
“Đừng manh động? Là sao thầy?”
Tiểu Hồng nghe Trần Thiên Minh nói vậy nên không hiểu. Vì thế nàng xoay lại hỏi Trần Thiên Minh.
Tiểu Hồng vừa nhúc nhích làm cho Trần Thiên Minh lại phải gào lên:
“Đừng manh động”.
Hiện tai phía dưới của hắn bị Tiểu Hồng làm cho càng lúc càng thêm cứng, như tức giận muốn xuyên ra khỏi quần ra ngoài phát hỏa.
“Không có gì, không phải em vừa hỏi xử lý văn bản này sao, em chọn nó, sau đó chọn thuộc tính.” Trần Thiên Minh ấp úng nói.
Nếu cứ như vậy thì chính mình sẽ muốn “Phát hỏa”
“Thầy không phải muốn làm chuyện đó chứ?” Tiểu Hồng nghiêm mặt nói.
Nàng đã mười bảy tuổi, cũng nghe bạn học trong kí túc xá nói về chuyện này, nàng cảm giác được phía dưới của Trần Thiên Minh đã cứng lên.
“Không, không phải.” Trần Thiên Minh liều mạng lắc đầu.
Ý niệm xấu xa của mình sao Tiểu Hồng lại biết chứ? Nàng còn nhỏ mà? Nếu là người đẹp khác hắn sớm đã ôm lấy rồi đẩy nàng lên bàn làm việc, cởi quần nàng để chữa cháy cho mình rồi.
“Em biết, thầy không cần gạt em.”
Tiểu Hồng nhỏ giọng nói. Một lúc sau Tiểu Hồng tiếp tục nói:
“Thầy có thể sờ chỗ này của em giống lần trước được không?”
Mặt Tiểu Hồng bây giờ còn đỏ hơn quả hồng.
/1969
|