Lưu Manh Lão Sư

Chương 386: Ta muốn xem biểu hiện của ngươi.

/1969


“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra, Trương Ngạn Thanh đi vào. Hắn thấy trước mắt Trần Thiên Minh cùng Liễu Sinh Lương Tử đang thân mật liền ngây

người, có điều coi như hắn cơ trí, vội vàng nói:

“Ta chưa thấy gì, ta chưa nhìn được gì”. Nói xong, hắn vội chạy ra rồi đóng cửa lại.

“Ta ngất, như vậy mà không thấy ư, đúng là giấu đầu hở đuôi?”.

Trần Thiên Minh trong lòng thầm mắng Trương Ngạn Thanh. Trần Thiên Minh đột nhiên bị Trương Ngạn Thanh quấy rầy nên không còn “Thú tính” nữa . Vì vậy, Trần Thiên Minh bóp mạnh lên song phong mềm mại của Liễu Sanh Lương Tử rồi nói:

“Không ngờ ngươi thường xuyên bị người ta chụp mà vẫn có thể bảo trì được tốt như vậy”. Nói xong, Trần Thiên Minh liền đi ra ngoài.

Hắn đi ra ngoài, Trương Ngạn Thanh lập tức chạy đến trước mặt Trần Thiên Minh, vừa cười vừa nói: “Lão đại, anh làm nhanh như vậy sao?”

Trần Bình Minh biết Trương Ngạn Thanh đang cười nhạo, tức khí liền nói:

“Ngạn Thanh, nước vào não chú rồi à? Lúc nãy, anh đang thẩm vấn Liễu Sanh Lương Tử kia, chứ không phải cùng nàng làm chuyện khác”,

Trần Thiên Minh gõ nhẹ vào đầu Ngạn Thanh.

“Lão đại, anh đừng hiểu lầm, em hỏi là anh thẩm vấn cô gái Mộc Nhật quốc kia nhanh như vậy à, em cũng chẳng có ý gì khác”.

Trương Ngạn Thanh cũng nhanh trí, có thể trả lời Trần Thiên Minh lập tức.

“Hừ, hôm nay bảo các huynh đệ không mở cửa buôn bán nữa, chừng nào tìm chưa ra Tây Thi Kính, chúng ta sẽ không buôn bán”.

Trần Thiên Minh nói xong liền đi đến nhà giam tìm Điền Cát.

“Đồng chí Thượng Nhẫn, buổi sáng tốt lành!”

Trần Thiên Minh vừa vào cửa, Điền Cát đã lớn tiếng kêu lên. Hắn nhìn bộ dáng Điền Cát thì biết hắn giống Liễu Sinh Lương Tử đều không ngủ được.

“Hừ!”, Điền Cát thấy Trần Thiên Minh đang nhìn mình,liền tức giận, liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái.

“Thế nào, ngươi nghĩ thông suốt chưa? Tây Thi kính ở đâu?”,

Trần thiên Minh nhìn vào ánh mắt Điền Cát mà nói.

Trần Thiên Minh muốn xem niềm tin trong mắt Điền Cát có dao động hay không? Thật ra, vấn đề cung khai này, liên quan đến lòng tin của họ. Nếu như tín nhiệm của ngươi với người đó dao động, vậy hắn sẽ kiên trì không được bao lâu.

“Muốn giết muốn chém tùy các người, ta sẽ không nói ra Tây Thi kính ở nơi nào đâu”, Điền Cát lắc đầu nói.

“Chẳng lẽ ngươi không sợ chết? Nhìn ngươi còn trẻ mà muốn cứ như vậy chết đi ư?”

Trần Thiên Minh khuyên Điền Cát,hi vọng hắn có thể hồi tâm chuyển ý.

“Ta rơi vào tay các ngươi thì không còn nghĩ đến chuyện sống, ngươi cứ giết ta đi”. Điền Cát nhất định không chịu nói.

Trần Thiên Minh nghiêm mặt nhìn Điền Cát có chút thất vọng. Xem ra dùng biện pháp này không hiệu quả. Trần Thiên Minh suy nghĩ một hồi rồi đi ra ngoài.

Người như Điền Cát, không sợ đánh, không sợ giết, mười người mới có một người kiên cường trung thành với gia tộc như vậy, phải dùng cách khác để làm hắn mở miệng.

Đi ra khỏi nhà giam, Trần Thiên Minh lấy điện thoại ra gọi Chung Hướng Lượng: “Sư huynh, là em”.

“Thiên Minh, hai người đó có khai không?” Chung Hướng Lượng hỏi Trần Thiên Minh.

“Không có, chúng chẳng hé miệng, dường như bọn chúng không có ý muốn sống”,

Trần Thiên Minh nói.”Sư huynh có tư liệu gì liên quan đến gia tộc bọn đó không?”

“Có”, Chung Hướng Lượng nói.

“Anh có thể sai Tiểu Hạ đem tới cho em bây giờ không?”, Trần Thiên Minh cao hứng nói.

“Được, anh lập tức sai Tiểu Hạ mang đến cho cậu Thiên Minh không từ thủ đoạn nào để tìm được Tây Thi Kính. Mặt khác,chuyện tối qua cũng đã giải quyết xong, thương nhân Mộc Nhật quốc đã bị sát hại, không biết tung tích hung thủ”. Chung Hướng Lượng nói.

“Em biết rồi, en đợi Tiểu Hạ ca”.Trần Thiên Minh nói xong liền cúp điện thoại.

Một lát sau, Tiểu Hạ đã đem tư liệu đến. Trần Thiên Minh cầm lấy tư liệu rồi xem rất chăm chú. Trần Thiên Minh đã xem xong tư liệu,ngồi ở trên ghế sa lông ở lầu hai, chống cằm chậm rãi suy nghĩ.

Tư liệu vừa nãy của gia tộc Liễu Sinh đó đã đem lại cho hắn một tia hi vọng. Vì hắn đã nghe trộm qua cửa sổ được câu chuyện giữa Liễu Sinh Lương Tử và Điền Cát nên mới đột nhiên nghĩ đến chuyện xem tư liệu gia tộc.

Cũng không biết qua bao lâu thời gian, Trần Thiên Minh đứng lên , đi đến lầu sáu, hắn đã nghĩ ra biện pháp đối phó bọn họ.

“Liễu Sinh Lương Tử, ngươi đang ngủ hả? Ha ha, ta từng thấy ngựa ngủ đứng, nhưng chưa thấy người ngủ đứng, xem ra, bọn chó Mộc Nhật quốc đều thích ngủ như vậy”.

Trần Thiên Minh đi vào, liền phát hiện Liễu Sinh Lương Tử có thể là vì hôm

qua không ngủ, nên bây giờ ngủ.

Liễu Sinh Lương Tử bị đánh thức mở mắt liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái rồi lờ đi.

“Liễu Sinh Lương Tử, nếu ngươi không nói chổ ở của Tây Thi Kính,ta sẽ giết ngươi”. Trần Thiên Minh nói.

“Ngươi nếu muốn giết ta đã sớm giết rồi,ngày nào các ngươi chưa kiếm được Tây Thi Kính thì các ngươi không thể giết chúng ta”. Liễu Sinh Lương Tử lạnh lùng mà cười.

Nàng thông minh biết Trần Thiên Minh cứ chần chờ không giết nàng, nàng

biết Tây thi Kính là tấm bùa hộ mệnh của bọn họ .

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng mà gật đầu một cái, nói:" Đúng, Liễu Sinh Lương Tử, ngươi là một phụ nữ thông minh, điểm ấy ta không phủ nhận, nhưng mà, ta muốn hỏi ngươi, các ngươi có hai người, chúng ta có thể giết một người mà? Dù sao có một người biết Tây Thi Kính ở nơi nào là được, một người khác thật dư thừa."

"Vậy ngươi giết ta đi, đồ con chó ."

Liễu Sinh Lương Tử không nghĩ Trần Thiên Minh lại thâm hiểm như vậy, nàng không kìm được mà chửi Trần Thiên Minh. Đặc biệt mới vừa rồi Trần Thiên Minh làm nhục nàng, làm cho nàng có ý nghĩ không muốn sống nữa.

"Ha ha, tại sao ta lại muốn giết cô, ta giết Điền Cát không được sao?" Trần Thiên Minh nhìn Liễu Sinh lương Tử mà cười.

Mỗi khi hắn nghe được Liễu Sinh lương Tử mắng hắn là đồ con chó , hắn tức vô cùng. Chó đực là để chửi đàn ông Mộc Nhật quốc bọn họ, Liễu Sinh Lương Tử nàng cũng dám mắng hắn như vậy.

"Không, đừng giết Điền Cát." Liễu Sinh Lương Tử khẩn trương mà kêu lên.

"Ha ha, ta đương nhiên là muốn giết Điền Cát trước, sau đó cởi sạch áo quần của cô chụp ảnh khỏa thân của cô rồi gửi cho tất cả người của Mộc Nhật quốc xem để mọi người biết vóc dáng xinh đẹp của đại tiểu thư gia tộc Liễu Sinh. Đương nhiên, chỉ như vậy thì không được, ta còn có thể cho cô ăn chút xuân dược sau đó chụp DV ngươi cùng nam nhân khác trên giường, để tất cả mọi người xem đại tiểu thư gia tộc Liễu Sinh công phu trên giường tốt như thế

nào."

Trần Thiên Minh nhìn ngực mềm của Liễu Sinh Lương Tử nở nụ cười dâm đãng.

“****, nữ nhân như vậy chi bằng mình trước tiên chơi một trận đã, có điều không chụp DV, sau đó lại gọi nam nhân khác mang mặt nạ để chụp DV cùng Liễu Sinh Lương Tử, nhất định sẽ là một bộ ảnh vô cùng đẹp, không biết có thể dùng để kiếm tiền hay không nhỉ?”.Trần Thiên Minh nói thầm.

"Ngươi." Liễu Sinh Lương Tử tức giận đến nói không ra lời.

"Ha ha, Liễu Sinh Lương Tử, nếu như ta không nhớ lầm gia tộc họ Liễu chỉ còn một mình cô, đại ca của cô đã chết trong một lần chấp hành nhiệm vụ . Cô ngẫm lại đi, nếu lần này cô gặp chuyện không may gia tộc Liễu Sinh sẽ xong đời danh tiếng sẽ mất hết." Trần Thiên Minh nói.

"Ngươi làm thế nào mà biết chuyện của gia tộc bọn ta ?" , Liễu Sinh Lương Tử hỏi.

Trần Thiên Minh nói:" Muốn tư liệu đó thì tra một chút không khó. Cô trộm Tây Thi Kính không phải là vì muốn gia tộc các cô hưng khởi hay sao? Nhưng mà ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, gia tộc cô sẽ nhanh chóng sụp đổ. Bởi vì cô đoạt Tây Thi Kính có người nhìn thấy, đến lúc đó Nhật hoàng chắc chắn sẽ nói đây là chính gia tộc của cô làm, chính phủ không có liên quan gì , hơn nữa có thể đè bẹp gia tộc của cô, dùng các người dẹp loạn sự phân tranh của hai nước”.

Liễu Sinh Lương Tử nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, không nói gì, nàng cúi đầu tự hỏi mình.

"Thế nào? Lo lắng phải không? Nói hay không nói, ta sẽ bắt đầu cởi quần áo của cô."

Trần Thiên Minh nói xong, liền đi tới Liễu Sinh Lương Tử, dùng chìa khóa mở còng tay, sau đó hắn kéo chiếc áo màu hồng đào của Liễu Sinh Lương Tử lên, áo ngực tơ tằm thêu hoa đỏ ở trong liền lộ ra.

“Ta sẽ không bán đứng Nhật hoàng chúng ta đâu, các ngươi đừng mơ tìm được Tây Thi Kính, đồ chó đực”.

Liễu Sinh Lương Tử căm tức chửi Trần Thiên Minh.

“Vậy sao? Ta đây lại muốn nhìn xem vóc dáng của nữ nhân ti tiện như cô có phải rất tuyệt hay không?”

Trần thiên Minh vừa nói vừa cởi áo Liễu Sinh Lương Tử ném qua một bên, sau đó dùng lực mà chụp lấy bộ ngực của Liễu Sinh Lương Tử.

Liễu Sinh Lương Tử nhăn mặt nhíu mày dường như rất thống khổ, có điều, nàng vẫn nhịn, cố gắng cắn chặt môi không hề lên tiếng.

“Kêu đi, Liễu Sinh Lương Tử, không phải ngươi kêu rất to sao? Bây giờ sao không kêu?” Trần Thiên Minh nói.

Vốn hắn muốn bức cung, nhưng bị Liễu Sinh Lương Tử mắng như vậy, hắn bắt đầu xúc động.

“Ta không sợ, ta coi như là bị chó cắn vậy”. Liễu Sinh Lương Tử mắng.

“Vậy à?” Trần Thiên Minh tức giận xoay người đi tới cạnh cửa, cài then cửa lại.

Sau đó hắn lại đi tới bên cạnh Liễu Sinh Lương Tử, nắm tóc nàng, kéo nàng đến một cái ghế. Trần Thiên Minh ngồi trên ghế, ấn đầu Liễu Sinh Lương Tử xuống,ấn xuống phía dưới của hắn.

Liễu Sinh Lương Tử liều mạng mà lắc đầu, không chịu để đầu mình chạm phía dưới của Trần Binh Minh.

“Liễu Sinh Lương Tử, ta cảnh cáo ngươi, ngươi bây giờ tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu như ngươi khiến ta vui vẻ, ta sẽ không để nhiều đàn ông cưỡi ngươi, càng không chụp DV khỏa thân của ngươi gửi đến Mộc Nhật quốc, để gia tộc Liễu Sinh các ngươi xong đời”. Trần Thiên Minh cười âm trầm.

Mịa, Liễu sinh Lương Tử ngươi dám chửi ta là chó, ta sẽ làm cho ngươi giống

như con chó bị ta chơi đùa. Trần Thiên Minh thầm nghĩ thế.

“Lời ngươi nói có thể tin được không?” Liễu Sinh Lương Tử oán giận mà nói. Nàng vừa nãy nghe lời Trần Thiên Minh, trong lòng cũng giật thót, nhưng nàng không biểu lộ ra mặt mà thôi. Nàng làm hết thảy cũng vì gia tộc Liễu Sinh, nếu như gia tộc Liễu Sinh vì nàng bì bị diệt, vậy nàng sẽ thành tội nhân thiên cổ, như vậy thì dù nàng có chết cũng sẽ không an tâm.

“Vậy phải xem biểu hiện của ngươi, nếu biểu hiện của ngươi xuất sắc, ta đương nhiên sẽ cân nhắc”.

Trần Thiên Minh thấy Liễu Sinh Lương Tử dường như đã cam chịu, hắn cũng

cao hứng vô cùng. Một cô gái Mộc Nhật quốc cũng dám đấu gan với mình, dám chửi mình, không chơi chết nàng, nàng còn tưởng mình là chó Nhật ấy

chứ?”

“Vậy ngươi muốn ta làm gì?”

Liễu Sinh Lương Tử nhìn Trần Thiên Minh, hỏi nhỏ.

“Nghe nói kỹ thuật phụ nữ Mộc Nhật quốc các người rất tốt, vậy ngươi giúp ta hôn phía dưới một chút, ta xem thử có phải là sự thật hay không, nếu như ngươi làm không tốt, vậy ngươi hãy chờ ta chụp ảnh khỏa thân đi! Hắc hắc!” Trần Thiên Minh cười dâm đãng, hắn muốn để Liễu Sinh Lương Tử mất hết tôn nghiêm trước mặt mình.

Liễu Sinh Lương Tử nghe Trần Thiên Minh nói vậy, nàng từ từ cúi đầu sau đó đưa bàn tay trắng nõn của mình giữ khóa quần của Trần Thiên Minh, sau đó nhẹ nhàng kéo xuống.


/1969

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status