Trần Thiên Minh nghe Lương Thi Mạn nói như vậy, không khỏi ngơ ngẩn: "Cô có điều kiện gì?"
Tiểu Trữ cho rằng Lương Thi Mạn xấu hổ, cô cũng vội vàng khuyên Lương Thi Mạn:
"Chị Thi Mạn, Thiên Minh cũng vì không còn cách nào khác nên mới làm vậy, không cởi quần áo của chị ra thì không nhận thức chuẩn được kinh mạch, đến lúc đó ngược lại sẽ làm hại đến chị."
Kỳ thực, Lương Thi Mạn không phải là xấu hổ, cô ta và Trần Thiên Minh đã làm cái chuyện đó rồi, hơn nữa còn làm ba giờ liền nữa. Cái mà cô sợ chính là mình thân thể lõa lồ ở cùng Trần Thiên Minh ba mươi sáu tiếng đồng hồ, sợ Tiểu Trữ sau này sẽ hiểu lầm rằng mình và Trần Thiên Minh đã làm cái chuyện đó, cho nên mới đề ra điều kiện.
Lương Thi Mạn thấp giọng nói: "Em muốn lúc đó Tiểu Trữ và em ở cùng một
chỗ, nàng phải ở cùng với em ba mươi sáu tiếng liền."
Cô ta chỉ muốn Tiểu Trữ ở bên cạnh, lúc đó Tiểu Trữ có thể chứng minh sự thanh bạch giữa bọn họ.
"Được, thế càng tốt." Trần Thiên Minh nghe xong điều kiện của Lương Thi
Mạn, hưng phấn gật đầu.
Lương Thi Mạn cởi quần áo, nếu như Tiểu Trữ cũng cởi quần áo thì diễm phúc của mình đúng là tuyệt vời. Nghĩ tới cảnh hai mỹ nữ không một mảnh vải che thân đứng trước mặt mình, trong lòng Trần Thiên Minh như muốn nở hoa.
"Chị Thi Mạn, em đương nhiên ở lại cùng chị rồi." Tiểu Trữ nói.
"Vậy tốt, đến lúc đó Tiểu Trữ ngoại trừ ăn cơm hoặc là chuyện khác ra thì đều sẽ ở bên cạnh em, như vậy thì em sẽ yên tâm hơn, tránh cho sau này bị người ta nói này nói nọ." Khuôn mặt tái nhợt của Lương Thi Mạn ửng đỏ.
Trần Thiên Minh nghe xong liền thất vọng, thì ra Lương Thi Mạn là sợ bị người khác nói xằng bậy nên muốn Tiểu Trữ ở cùng, chứ không phải là muốn Tiểu Trữ cùng nàng cởi hết quần áo.
Kỳ thực Lương Thi Mạn mặc dù đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng cùng lắm tới lúc đó mình lại khuyên nàng và Tiểu Trữ cùng nhau cởi hết! Đằng nào thì nhìn một lần cũng là nhìn, nhìn hai lần cũng là nhìn, có khác gì nhau đâu.
"Thiên Minh, vậy lúc nào thì bắt đầu." Tiểu Trữ đột nhiên hỏi Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi nói:
"Sáng sớm ngày mai, địa điểm ở bệnh viện thì không hay lắm, vừa không tiện lại vừa sợ có người bước vào, hay đổi thành chỗ của anh đi, đằng nào thì nhà của Thi Mạn cũng ở phía đó. Sáng mai anh sẽ bảo Tiểu Tô tới giúp Thi Mạn làm thủ tục xuất viện, dù sao thì cũng có Yến làm ở đó, chắc là sẽ nhanh hơn được một chút."
Trần Thiên Minh nói như vậy chủ yếu là bởi vì sợ tâm lý của Lương Thi Mạn không tiếp nhận được, cho nên không lựa chọn làm tại công ty Bảo Toàn. Mặt khác Yến và Trương Lệ Linh không biết từ lúc nào đã mua một cái giường đệm rất to, thay cho cái giường nhỏ lúc trước, vừa hay tiện lợi để chữa bệnh.
"Được, làm tại nhà anh đi."
Lương Thi Mạn cũng cảm thấy ở bệnh viện không tiện, bảo mình cởi hết quần áo trong ba mươi sáu tiếng, nhỡ có bác sĩ bước vào thì sao?"
"Vậy cô trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi dặn dò Tiểu Tô công việc ngày mai một lát, sau đó cũng anh quay về nghỉ ngơi, điều dưỡng tinh thần cho tốt để ngày mai chữa bệnh cho em."
Trần Thiên Minh chuẩn bị buổi tối ngày hôm nay sẽ luyện Hương Ba công, sau đó ngủ một giấc thật ngon để chuẩn bị cho cuộc chữa bệnh kéo dài trong ba mươi sáu tiếng ngày mai.
"Thiên Minh, em đã suy nghĩ kỹ chưa đấy? Nếu em không kiên trì được ba mươi sáu tiếng, em có thể vì dụng công quá độ mà tẩu hỏa nhập ma, tới lúc đó chẳng ai cứu nổi em đâu." Chung Hướng Lượng lo lắng nói.
Tuy hắn biết nội lực của Trần Thiên Minh mạnh mẽ, thế nhưng phát công trong ba mươi sáu giờ, chuyện này hiện tại chưa ai có thể làm được.
"Sư huynh, em đã quyết định làm rồi, nhìn Lương Thi Mạn sắp mất đi tính mạng, trong lòng em thật sự không chịu nổi, số của cô ấy trước đây đã khổ lắm rồi, em đã thề rằng phải giúp cho cô ấy có thể được sống những ngày an lành, ai mà ngờ rằng cô ấy vì cứu Tiểu Trữ mà bị Thái Đông Phong đánh thành thế này." Trần Thiên Minh đau khổ nói.
Kỳ thực Trần Thiên Minh cũng biết mình phải phát công trong ba mươi sáu giờ là vô cùng khó khăn, thế nhưng cứ nghĩ tới Lương Thi Mạn, hắn lại thấy nên làm vậy, cho dù mình bị tẩu hỏa nhập ma mất đi tính mạng, hắn cũng phải thử.
"Được rồi, em nếu đã quyết định thì anh đây cũng không nói nhiều nữa, em nhất định phải để bọn Lâm Quốc giúp em canh chừng, ngàn vạn lần đừng để người ngoài làm phiền trong lúc phát công, nếu như có tình huống đặc biệt nào, bảo bọn họ lập tức gọi điện thoại cho anh."
Chung Hướng Lượng thấy Trần Thiên Minh đã nói như vậy, bản thân cũng không tiện khuyên can hắn nữa.
"Vâng, em biết rồi, sư huynh, cứ vậy đi nhé, em muốn đi luyện công."
Trần Thiên Minh nói xong liền dập máy rồi ngồi trên giường luyện Hương
Ba công.
Sau khi luyện xong, Trần Thiên Minh nghĩ rằng công lực của mình so với trước đây lại tiến thêm một bước, hắn nằm trên giường, thoải mái lật người đi lật người lại, giường đệm thoải mái thế này, nếu như làm cái chuyện đó thì nhất định rất sảng khoái. Nếu như chuyện ngày mai có thể hoàn thành thuận lợi, vậy thì mình nhất định phải cùng Yến, Trương Lệ Linh chơi trò 3P, nếu như không chơi thì thật là lãng phí tài nguyên.
Đám Yến đổi giường, khẳng định là vì cái giường nhỏ lúc trước quá kẽo kẹt, động một cái là tận phòng bên cạnh cũng nghe thấy, cho nên mới đổi sang cái này. Ài, ngủ một giấc đã, ngày mai dậy lại luyện công thêm một lần nữa, ăn nhiều một chút, đừng để lúc làm lại bị đói.
Sáng sớm ngày hôm sau, bọn Tiểu Tô đưa Lương Thi Mạn và Tiểu Trữ đến.
Thấy Tiểu Trữ đỡ Lương Thi Mạn trông rất khổ cực, Trần Thiên Minh dứt khoát ôm luôn lấy Lương Thi Mạn rồi đưa về phòng của mình.
"Anh, anh bỏ em xuống, em tự đi được."
Lương Thi Mạn thấy Tiểu Trữ ở bên cạnh, mặt đỏ rực lên nói.
Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói: "Em xem Tiểu Trữ đỡ em khổ chưa kìa,
cứ để anh ôm em vào đi."
Nói xong, Trần Thiên Minh đã đi tới cạnh giường, sau đó đặt Lương Thi Mạn lên.
"Thiên Minh, anh nên làm vậy thì sớm chứ, hại em rõ mệt." Tiểu Trữ trợn mắt nhìn Trần Thiên Minh, oán giận nói.
"Thi Mạn, phòng bên em có phải là có một cái giường nhỏ đã hỏng không?"
Trần Thiên Minh hỏi Lương Thi Mạn, nếu như Lương Thi Mạn sau này có bạn
trai, cũng ở trên cái giường đó làm chuyện ấy, vậy mình ở bên này lại phải chịu khổ rồi.
"Đúng vậy, cái giường đó kêu to lắm, ngủ rất khó chịu." Lương Thi Mạn gật đầu, nói.
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, cũng may mà lần trước mình cùng Yến,
Trương Lệ Linh làm ở phòng bếp và phòng khách, nếu như làm trong phòng
ngủ, nhất định sẽ bị Lương Thi Mạn nghe thấy.
Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Trữ và Lương Thi Mạn đã ăn sáng chưa rồi ra ngoài nói với Tiểu Tô:
"Tiểu Tô, nếu bọn anh không ra ngoài, các chú cũng đừng vào, trong vòng ba mươi sáu tiếng, không cho phép bất kỳ ai được vào phòng của anh, nếu như có tình huống gì đặc biệt, chú gọi điện thoại cho sư huynh ngay."
Trần Thiên Minh đã nói với Yến và Trương Lệ Linh, bảo hai cô nàng này trong hai ngày đừng đến đây, hắn phải chữa bệnh cho Lương Thi Mạn.
"Em biết rồi, lão đại." Tiểu Tô kiên định gật đầu.
Canh chừng ở chỗ này so với trong bệnh viện thì tốt hơn nhiều, hiện tại cửa bên ngoài đã được khóa, bọn họ ở cứ việc bên trong xem TV và đánh bài.
Trần Thiên Minh đi vào trong phòng, đóng cửa lại. Khi hắn xoay người lại thì thấy mặt Lương Thi Mạn đột nhiên đỏ lên, xem ra, cô nàng đang xấu hổ.
"Tiểu Trữ, tới trưa thì em ra phòng khách ăn cơm, Tiểu Tô sẽ làm cơm cho em, em nhớ là đừng cho bất kỳ ai vào quấy rầy anh chữa thương cho Thi Mạn nhé." Trần Thiên Minh căn dặn Tiểu Trữ.
"Em biết rồi." Tiểu Trữ gật đầu, nói:
"Thiên Minh, anh và chị Thi Mạn không ăn uống gì trong ba mươi sáu tiếng này sao?"
Tiểu Trữ rất lo lắng, nếu như Trần Thiên Minh không ăn cơm thì sao có sức mà chữa thương cho Lương Thi Mạn?
Trần Thiên Minh cười cười, nói: "Thi Mạn không ăn cơm, anh thì trong lúc chữa thương cho cô ấy, thân thể của cô ấn sẽ tràn ngập chân khí của anh, không cần phải ăn cơm vẫn có thể duy trì được trong ba mươi sáu tiếng. Còn anh đang vận công thì ăn cơm thế nào được."
"Ồ, thì ra là như vậy." Tiểu Trữ nói.
" Hiện tại chúng ta có thể làm được rồi, Thi Mạn, em có thể cởi quần áo ra chưa?"
Trần Thiên Minh cảm thấy lúc mình nói ra câu này thực sự có chút khó khăn, hắn nghĩ tới cảnh mình sắp được nhìn thấy cặp ngực đầy đặn của Lương Thi Mạn, lại còn bãi cỏ đen mượt mê người đó nữa, trong lòng hắn thực sự có chút hưng phấn.
"Em bây giờ vẫn chẳng có tí sức nào, Tiểu…Tiểu Trữ, em giúp chị nhé, được không?" Lương Thi Mạn đỏ mặt hỏi Tiểu Trữ.
Tiểu Trữ cười tinh nghịch với Lương Thi Mạn: "Chị Thi Mạn à, Thiên Minh có sức đấy, bảo anh ấy giúp chị cởi đi. Lúc anh ấy giúp chị cởi quần áo, vừa hay có thể làm quen với thân thể của chị, tránh cho sau này lại làm sai kinh mạch."
"Có phải là Thiên Minh bình thường hay giúp em cởi quần áo, cho nên cũng vô cùng quen thuộc với cơ thể của em không."
Lương Thi Mạn dường như tâm tình đã khá hơn, nàng cũng cùng cười đùa với Tiểu Trữ,
"Chị Thi Mạn, chị chẳng nghiêm chỉnh gì cả, người ta nói nghiêm túc với chị mà chị lại trêu người ta như vậy, người ta không làm nữa."
Tiểu Trữ thấy Lương Thi Mạn nói mình như vậy, người chưa trải việc đời như nàng hỏi sao lại không xấu hổ, thế là mặt của Tiểu Trữ lập tức đỏ rực lên.
"Chị cũng nói một cách nghiêm túc với em mà, Tiểu Trữ, bởi vì Thiên Minh giúp chị chữa bệnh, một lát nữa sẽ nhìn thấy thân thể của chị, mong em đừng để tâm, đây là chuyện bất đắc dĩ mà thôi."
Lương Thi Mạn đột nhiên biến thành nghiêm túc.
"Em biết, chị Thi Mạn, em sẽ không để tâm đâu, em cũng sẽ không trách
gì chị cả, chỉ tiện nghi cho người nào đó thôi."
Tiểu Trữ nói xong, trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh đang cười khúc khích.
Hắc hắc, kỳ thực thân thể của Lương Thi Mạn anh sớm đã nhìn thấy rồi, chỉ chưa nhìn thấy của em thôi. Trần Thiên Minh suy nghĩ một cách dâm đãng.
"Em không để tâm là tốt rồi, Tiểu Trữ, giúp chị cởi quần áo đi."
Lương Thi Mạn khẩn cầu Tiểu Trữ, Tiểu Trữ hiện tại đang ở bên cạnh cô, cô sẽ
không chịu để cho Trần Thiên Minh giúp mình cởi quần áo.
"Được, em giúp chị." Tiểu Trữ gật đầu, sau đó bước lên giường.
Đằng nào thì một lát nữa Trần Thiên Minh cũng sẽ nhìn thấy thân thể của Lương Thi Mạn, cho nên Tiểu Trữ cũng không bảo Trần Thiên Minh quay người lại hoặc là nhắm mắt.
Trần Thiên Minh nhìn Lương Thi Mạn, phát hiện quần áo mà nàng đang mặc
hình như không giống với ngày thường, ngày hôm nay nàng mặc một chiếc
áo sơ mi kiểu nữ màu trắng, xem ra Tiểu Trữ đã thay giúp nàng.
Tiểu Trữ ngày hôm nay mặc một chiếc quần jean bó sát người và một cái áo T-shirt rộng thùng thình, hiện tại cô ấy đang nửa ngồi nửa quỳ trên giường, thân hình hơi nghiêng về phía trước, cặp mông tròn vì thế mà hơi ngếch lên, tạo thành một đường cong duyên dáng, giống như một đường pa-ra-bôn tuyệt đỉnh, chực khiến cho tim của Trần Thiên Minh nhảy ra ngoài.
Nếu như không phải một lát nữa phải chữa thương cho Lương Thi Mạn. Trần Thiên Minh thực sự muốn xông lên, sờ mó cái mông dụ người đó của Tiểu Trữ.
''Nếu như tư thể nửa quỳ của Tiểu Trữ tuyệt như thế này, mình từ phía sau cô nàng cho vào chắc cũng phi thường dễ dàng, như vậy khẳng định là sướng tê người ''. Trần Thiên Minh đột nhiên nghĩ ra, cười dâm đãng.
Lúc này, Tiểu Trữ đã đặt tay lên áo sơ mi của Lương Thi Mạn, bắt đầu giúp cô ta cởi. Cái cúc đầu tiên được cởi ra, cổ áo xòe ra, để lộ cái áo lót viền hoa màu đen của Lương Thi Mạn, tuy rằng chỉ thấy một phần, nhưng đã khiến thằng em của Trần Thiên Minh có phản ứng tích cực.
Tiểu Trữ cho rằng Lương Thi Mạn xấu hổ, cô cũng vội vàng khuyên Lương Thi Mạn:
"Chị Thi Mạn, Thiên Minh cũng vì không còn cách nào khác nên mới làm vậy, không cởi quần áo của chị ra thì không nhận thức chuẩn được kinh mạch, đến lúc đó ngược lại sẽ làm hại đến chị."
Kỳ thực, Lương Thi Mạn không phải là xấu hổ, cô ta và Trần Thiên Minh đã làm cái chuyện đó rồi, hơn nữa còn làm ba giờ liền nữa. Cái mà cô sợ chính là mình thân thể lõa lồ ở cùng Trần Thiên Minh ba mươi sáu tiếng đồng hồ, sợ Tiểu Trữ sau này sẽ hiểu lầm rằng mình và Trần Thiên Minh đã làm cái chuyện đó, cho nên mới đề ra điều kiện.
Lương Thi Mạn thấp giọng nói: "Em muốn lúc đó Tiểu Trữ và em ở cùng một
chỗ, nàng phải ở cùng với em ba mươi sáu tiếng liền."
Cô ta chỉ muốn Tiểu Trữ ở bên cạnh, lúc đó Tiểu Trữ có thể chứng minh sự thanh bạch giữa bọn họ.
"Được, thế càng tốt." Trần Thiên Minh nghe xong điều kiện của Lương Thi
Mạn, hưng phấn gật đầu.
Lương Thi Mạn cởi quần áo, nếu như Tiểu Trữ cũng cởi quần áo thì diễm phúc của mình đúng là tuyệt vời. Nghĩ tới cảnh hai mỹ nữ không một mảnh vải che thân đứng trước mặt mình, trong lòng Trần Thiên Minh như muốn nở hoa.
"Chị Thi Mạn, em đương nhiên ở lại cùng chị rồi." Tiểu Trữ nói.
"Vậy tốt, đến lúc đó Tiểu Trữ ngoại trừ ăn cơm hoặc là chuyện khác ra thì đều sẽ ở bên cạnh em, như vậy thì em sẽ yên tâm hơn, tránh cho sau này bị người ta nói này nói nọ." Khuôn mặt tái nhợt của Lương Thi Mạn ửng đỏ.
Trần Thiên Minh nghe xong liền thất vọng, thì ra Lương Thi Mạn là sợ bị người khác nói xằng bậy nên muốn Tiểu Trữ ở cùng, chứ không phải là muốn Tiểu Trữ cùng nàng cởi hết quần áo.
Kỳ thực Lương Thi Mạn mặc dù đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng cùng lắm tới lúc đó mình lại khuyên nàng và Tiểu Trữ cùng nhau cởi hết! Đằng nào thì nhìn một lần cũng là nhìn, nhìn hai lần cũng là nhìn, có khác gì nhau đâu.
"Thiên Minh, vậy lúc nào thì bắt đầu." Tiểu Trữ đột nhiên hỏi Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi nói:
"Sáng sớm ngày mai, địa điểm ở bệnh viện thì không hay lắm, vừa không tiện lại vừa sợ có người bước vào, hay đổi thành chỗ của anh đi, đằng nào thì nhà của Thi Mạn cũng ở phía đó. Sáng mai anh sẽ bảo Tiểu Tô tới giúp Thi Mạn làm thủ tục xuất viện, dù sao thì cũng có Yến làm ở đó, chắc là sẽ nhanh hơn được một chút."
Trần Thiên Minh nói như vậy chủ yếu là bởi vì sợ tâm lý của Lương Thi Mạn không tiếp nhận được, cho nên không lựa chọn làm tại công ty Bảo Toàn. Mặt khác Yến và Trương Lệ Linh không biết từ lúc nào đã mua một cái giường đệm rất to, thay cho cái giường nhỏ lúc trước, vừa hay tiện lợi để chữa bệnh.
"Được, làm tại nhà anh đi."
Lương Thi Mạn cũng cảm thấy ở bệnh viện không tiện, bảo mình cởi hết quần áo trong ba mươi sáu tiếng, nhỡ có bác sĩ bước vào thì sao?"
"Vậy cô trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi dặn dò Tiểu Tô công việc ngày mai một lát, sau đó cũng anh quay về nghỉ ngơi, điều dưỡng tinh thần cho tốt để ngày mai chữa bệnh cho em."
Trần Thiên Minh chuẩn bị buổi tối ngày hôm nay sẽ luyện Hương Ba công, sau đó ngủ một giấc thật ngon để chuẩn bị cho cuộc chữa bệnh kéo dài trong ba mươi sáu tiếng ngày mai.
"Thiên Minh, em đã suy nghĩ kỹ chưa đấy? Nếu em không kiên trì được ba mươi sáu tiếng, em có thể vì dụng công quá độ mà tẩu hỏa nhập ma, tới lúc đó chẳng ai cứu nổi em đâu." Chung Hướng Lượng lo lắng nói.
Tuy hắn biết nội lực của Trần Thiên Minh mạnh mẽ, thế nhưng phát công trong ba mươi sáu giờ, chuyện này hiện tại chưa ai có thể làm được.
"Sư huynh, em đã quyết định làm rồi, nhìn Lương Thi Mạn sắp mất đi tính mạng, trong lòng em thật sự không chịu nổi, số của cô ấy trước đây đã khổ lắm rồi, em đã thề rằng phải giúp cho cô ấy có thể được sống những ngày an lành, ai mà ngờ rằng cô ấy vì cứu Tiểu Trữ mà bị Thái Đông Phong đánh thành thế này." Trần Thiên Minh đau khổ nói.
Kỳ thực Trần Thiên Minh cũng biết mình phải phát công trong ba mươi sáu giờ là vô cùng khó khăn, thế nhưng cứ nghĩ tới Lương Thi Mạn, hắn lại thấy nên làm vậy, cho dù mình bị tẩu hỏa nhập ma mất đi tính mạng, hắn cũng phải thử.
"Được rồi, em nếu đã quyết định thì anh đây cũng không nói nhiều nữa, em nhất định phải để bọn Lâm Quốc giúp em canh chừng, ngàn vạn lần đừng để người ngoài làm phiền trong lúc phát công, nếu như có tình huống đặc biệt nào, bảo bọn họ lập tức gọi điện thoại cho anh."
Chung Hướng Lượng thấy Trần Thiên Minh đã nói như vậy, bản thân cũng không tiện khuyên can hắn nữa.
"Vâng, em biết rồi, sư huynh, cứ vậy đi nhé, em muốn đi luyện công."
Trần Thiên Minh nói xong liền dập máy rồi ngồi trên giường luyện Hương
Ba công.
Sau khi luyện xong, Trần Thiên Minh nghĩ rằng công lực của mình so với trước đây lại tiến thêm một bước, hắn nằm trên giường, thoải mái lật người đi lật người lại, giường đệm thoải mái thế này, nếu như làm cái chuyện đó thì nhất định rất sảng khoái. Nếu như chuyện ngày mai có thể hoàn thành thuận lợi, vậy thì mình nhất định phải cùng Yến, Trương Lệ Linh chơi trò 3P, nếu như không chơi thì thật là lãng phí tài nguyên.
Đám Yến đổi giường, khẳng định là vì cái giường nhỏ lúc trước quá kẽo kẹt, động một cái là tận phòng bên cạnh cũng nghe thấy, cho nên mới đổi sang cái này. Ài, ngủ một giấc đã, ngày mai dậy lại luyện công thêm một lần nữa, ăn nhiều một chút, đừng để lúc làm lại bị đói.
Sáng sớm ngày hôm sau, bọn Tiểu Tô đưa Lương Thi Mạn và Tiểu Trữ đến.
Thấy Tiểu Trữ đỡ Lương Thi Mạn trông rất khổ cực, Trần Thiên Minh dứt khoát ôm luôn lấy Lương Thi Mạn rồi đưa về phòng của mình.
"Anh, anh bỏ em xuống, em tự đi được."
Lương Thi Mạn thấy Tiểu Trữ ở bên cạnh, mặt đỏ rực lên nói.
Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói: "Em xem Tiểu Trữ đỡ em khổ chưa kìa,
cứ để anh ôm em vào đi."
Nói xong, Trần Thiên Minh đã đi tới cạnh giường, sau đó đặt Lương Thi Mạn lên.
"Thiên Minh, anh nên làm vậy thì sớm chứ, hại em rõ mệt." Tiểu Trữ trợn mắt nhìn Trần Thiên Minh, oán giận nói.
"Thi Mạn, phòng bên em có phải là có một cái giường nhỏ đã hỏng không?"
Trần Thiên Minh hỏi Lương Thi Mạn, nếu như Lương Thi Mạn sau này có bạn
trai, cũng ở trên cái giường đó làm chuyện ấy, vậy mình ở bên này lại phải chịu khổ rồi.
"Đúng vậy, cái giường đó kêu to lắm, ngủ rất khó chịu." Lương Thi Mạn gật đầu, nói.
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, cũng may mà lần trước mình cùng Yến,
Trương Lệ Linh làm ở phòng bếp và phòng khách, nếu như làm trong phòng
ngủ, nhất định sẽ bị Lương Thi Mạn nghe thấy.
Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Trữ và Lương Thi Mạn đã ăn sáng chưa rồi ra ngoài nói với Tiểu Tô:
"Tiểu Tô, nếu bọn anh không ra ngoài, các chú cũng đừng vào, trong vòng ba mươi sáu tiếng, không cho phép bất kỳ ai được vào phòng của anh, nếu như có tình huống gì đặc biệt, chú gọi điện thoại cho sư huynh ngay."
Trần Thiên Minh đã nói với Yến và Trương Lệ Linh, bảo hai cô nàng này trong hai ngày đừng đến đây, hắn phải chữa bệnh cho Lương Thi Mạn.
"Em biết rồi, lão đại." Tiểu Tô kiên định gật đầu.
Canh chừng ở chỗ này so với trong bệnh viện thì tốt hơn nhiều, hiện tại cửa bên ngoài đã được khóa, bọn họ ở cứ việc bên trong xem TV và đánh bài.
Trần Thiên Minh đi vào trong phòng, đóng cửa lại. Khi hắn xoay người lại thì thấy mặt Lương Thi Mạn đột nhiên đỏ lên, xem ra, cô nàng đang xấu hổ.
"Tiểu Trữ, tới trưa thì em ra phòng khách ăn cơm, Tiểu Tô sẽ làm cơm cho em, em nhớ là đừng cho bất kỳ ai vào quấy rầy anh chữa thương cho Thi Mạn nhé." Trần Thiên Minh căn dặn Tiểu Trữ.
"Em biết rồi." Tiểu Trữ gật đầu, nói:
"Thiên Minh, anh và chị Thi Mạn không ăn uống gì trong ba mươi sáu tiếng này sao?"
Tiểu Trữ rất lo lắng, nếu như Trần Thiên Minh không ăn cơm thì sao có sức mà chữa thương cho Lương Thi Mạn?
Trần Thiên Minh cười cười, nói: "Thi Mạn không ăn cơm, anh thì trong lúc chữa thương cho cô ấy, thân thể của cô ấn sẽ tràn ngập chân khí của anh, không cần phải ăn cơm vẫn có thể duy trì được trong ba mươi sáu tiếng. Còn anh đang vận công thì ăn cơm thế nào được."
"Ồ, thì ra là như vậy." Tiểu Trữ nói.
" Hiện tại chúng ta có thể làm được rồi, Thi Mạn, em có thể cởi quần áo ra chưa?"
Trần Thiên Minh cảm thấy lúc mình nói ra câu này thực sự có chút khó khăn, hắn nghĩ tới cảnh mình sắp được nhìn thấy cặp ngực đầy đặn của Lương Thi Mạn, lại còn bãi cỏ đen mượt mê người đó nữa, trong lòng hắn thực sự có chút hưng phấn.
"Em bây giờ vẫn chẳng có tí sức nào, Tiểu…Tiểu Trữ, em giúp chị nhé, được không?" Lương Thi Mạn đỏ mặt hỏi Tiểu Trữ.
Tiểu Trữ cười tinh nghịch với Lương Thi Mạn: "Chị Thi Mạn à, Thiên Minh có sức đấy, bảo anh ấy giúp chị cởi đi. Lúc anh ấy giúp chị cởi quần áo, vừa hay có thể làm quen với thân thể của chị, tránh cho sau này lại làm sai kinh mạch."
"Có phải là Thiên Minh bình thường hay giúp em cởi quần áo, cho nên cũng vô cùng quen thuộc với cơ thể của em không."
Lương Thi Mạn dường như tâm tình đã khá hơn, nàng cũng cùng cười đùa với Tiểu Trữ,
"Chị Thi Mạn, chị chẳng nghiêm chỉnh gì cả, người ta nói nghiêm túc với chị mà chị lại trêu người ta như vậy, người ta không làm nữa."
Tiểu Trữ thấy Lương Thi Mạn nói mình như vậy, người chưa trải việc đời như nàng hỏi sao lại không xấu hổ, thế là mặt của Tiểu Trữ lập tức đỏ rực lên.
"Chị cũng nói một cách nghiêm túc với em mà, Tiểu Trữ, bởi vì Thiên Minh giúp chị chữa bệnh, một lát nữa sẽ nhìn thấy thân thể của chị, mong em đừng để tâm, đây là chuyện bất đắc dĩ mà thôi."
Lương Thi Mạn đột nhiên biến thành nghiêm túc.
"Em biết, chị Thi Mạn, em sẽ không để tâm đâu, em cũng sẽ không trách
gì chị cả, chỉ tiện nghi cho người nào đó thôi."
Tiểu Trữ nói xong, trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh đang cười khúc khích.
Hắc hắc, kỳ thực thân thể của Lương Thi Mạn anh sớm đã nhìn thấy rồi, chỉ chưa nhìn thấy của em thôi. Trần Thiên Minh suy nghĩ một cách dâm đãng.
"Em không để tâm là tốt rồi, Tiểu Trữ, giúp chị cởi quần áo đi."
Lương Thi Mạn khẩn cầu Tiểu Trữ, Tiểu Trữ hiện tại đang ở bên cạnh cô, cô sẽ
không chịu để cho Trần Thiên Minh giúp mình cởi quần áo.
"Được, em giúp chị." Tiểu Trữ gật đầu, sau đó bước lên giường.
Đằng nào thì một lát nữa Trần Thiên Minh cũng sẽ nhìn thấy thân thể của Lương Thi Mạn, cho nên Tiểu Trữ cũng không bảo Trần Thiên Minh quay người lại hoặc là nhắm mắt.
Trần Thiên Minh nhìn Lương Thi Mạn, phát hiện quần áo mà nàng đang mặc
hình như không giống với ngày thường, ngày hôm nay nàng mặc một chiếc
áo sơ mi kiểu nữ màu trắng, xem ra Tiểu Trữ đã thay giúp nàng.
Tiểu Trữ ngày hôm nay mặc một chiếc quần jean bó sát người và một cái áo T-shirt rộng thùng thình, hiện tại cô ấy đang nửa ngồi nửa quỳ trên giường, thân hình hơi nghiêng về phía trước, cặp mông tròn vì thế mà hơi ngếch lên, tạo thành một đường cong duyên dáng, giống như một đường pa-ra-bôn tuyệt đỉnh, chực khiến cho tim của Trần Thiên Minh nhảy ra ngoài.
Nếu như không phải một lát nữa phải chữa thương cho Lương Thi Mạn. Trần Thiên Minh thực sự muốn xông lên, sờ mó cái mông dụ người đó của Tiểu Trữ.
''Nếu như tư thể nửa quỳ của Tiểu Trữ tuyệt như thế này, mình từ phía sau cô nàng cho vào chắc cũng phi thường dễ dàng, như vậy khẳng định là sướng tê người ''. Trần Thiên Minh đột nhiên nghĩ ra, cười dâm đãng.
Lúc này, Tiểu Trữ đã đặt tay lên áo sơ mi của Lương Thi Mạn, bắt đầu giúp cô ta cởi. Cái cúc đầu tiên được cởi ra, cổ áo xòe ra, để lộ cái áo lót viền hoa màu đen của Lương Thi Mạn, tuy rằng chỉ thấy một phần, nhưng đã khiến thằng em của Trần Thiên Minh có phản ứng tích cực.
/1969
|