“Chưởng môn sư huynh, anh buông tha cho em đi, em thua rồi.” Trần Thiên Minh đau khổ, nói. Chính mình dùng toàn bộ công lực, thế mà không cách nào rút tay ra được, hơn nữa khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Trí Hải, hình như là còn chưa xuất lực, Trần Thiên Minh liền biết võ công của mình và Trí Hải còn cách biệt rất nhiều.
Khó trách, chung hướng lượng lại muốn Trần Thiên Minh theo Trí Hải học võ công, còn nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, kỳ thật võ công của Trí Hải, so với mình cao hơn không biết bao nhiêu lần. Nghĩ đến đó, Trần Thiên Minh lại càng thêm xấu hổ, hắn vốn tưởng rằng võ công của mình đã rất giỏi, đặc biệt là sau khi gặp được mấy lần kỳ ngộ, lại càng thêm kiêu ngạo.
Hiện giờ, hắn hiểu, chính mình sơ với đám Lâm Quốc tốt hơn một chút, nhưng cũng với Trí Tĩnh, Trí Hải so sánh, võ công mình còn kém xa. Nếu không, chính mình cũng không bị Trí Tĩnh đả thương. Trần Thiên Minh lúc này âm thầm quyết tâm, nhất định phải học thật tốt võ công.
Trí Hải nhìn thấy vẻ mặt của Trần Thiên Minh, biết hắn đã tỉnh ngộ nhiều, biết hắn sẽ cố gắng rèn luyện. Trí Hải vô cùng cao hứng nói với Trần Thiên Minh: “Thiên Minh, trong thư Không Vô sư thúc đã nói với anh, Hương Ba Công của em đã luyện đến tầng thứ 7: Nam nữ song tu, kỳ thật, em muốn luyện đến tầng thứ 8 cùng tầng 9, đó đều là một cái rào cản của người luyện võ.”
“Rào cản?” Trần Thiên Minh khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên, em bây giờ cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, trước tiên cứ luyện tốt võ công cơ bản đã.
“Kỳ thật, anh vừa mới kiểm tra qua võ công của em, thấy em cũng Trí Tĩnh cũng hơn kém không nhiều, chủ yếu là vì kinh nghiệm đối chiến của em không đủ. Em nghĩ em, nội lực của em hiện giờ chưa bằng được Trí Tĩnh, em có thể chạy, cho dù không đánh thằng được Trí Tĩnh, nhưng ít nhất cũng không bị đánh thành trọng thương.” Trí Hải nói.
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, âm thầm gật đầu, vừa rồi không phải mình đang tránh né rất tốt sao, không để cho Trí Tĩnh đánh trúng. Nhưng mà mình cảm thấy thẹn với Ngả Tiểu Ny, cho nên không dám đánh trả, nếu như mà đánh trả, hắn cũng không thua thảm như vậy.
“Em bị Trí Tĩnh dùng Việt Nữ Công đánh, nhưng em thời gian ngắn như vậy đã khôi phục bình thường, anh nghĩ, chân khí em trong cơ thể vô cùng mạnh mẽ, chỉ là em không biết lợi dụng tốt mà thôi. Khi em đỡ chiêu của Trí Tĩnh, đáng ra nên vận khí bảo vệ tâm mạch, sau đó mới phát động chân khí công kích. Khí do tâm sinh, tâm mạnh khí mạnh. Em nếu làm được điều này, hôm nay đã không khổ sở như vậy.” Trí Hải chậm rãi nói.
“Khí do tâm sinh, tâm mạnh khí mạnh?” Trần Thiên Minh nhẩm theo thật kỹ, một bên thì yên lặng suy nghĩ.
“Em muốn dùng chiêu gì, đều là do tâm suy nghĩ, sau đó mới bắt đầu vận khí, mà em có thể để cho tâm suy nghĩ nhiều, lưu ý nhiề đến chiêu thức của đối phương, vậy thì em có thể hiểu rõ, rồi khắc chế đối phương.” Trí Hải nói.
Trần Thiên Minh nghe thấy lời của Trí Hải, hắn bắt đầu chậm rãi nghĩ cách rút tay khỏi tay của Trí Hải. Hắn chậm rãi vận khí, sau đó chậm rãi chuyện đến tay, khi mạnh khi nhẹ.
Trí Hải cũng cảm thấy tay của Trần Thiên Minh trong tay mình có chút khác thường, hắn biết Trần Thiên Minh cũng bắt đầu làm theo lời mình. Vì thế, hắn nói tiếp: “Ngườio yếu ta yếu, ngươi mạnh ta mạnh, lấy yếu đối mạnh, xuất kỳ bất ý.”
“Lấy yếu đối mạnh, xuất kỳ bất ý?” Trần Thiên Minh lại nghĩ tiếp. Như thế nào để dùng yếu đối mạnh? Dùng yếu đối mạnh, vậy làm sao để thắng được? Cái này, Trần Thiên Minh cũng không hiểu rõ. Còn xuất kỳ bất ý? Như thế nào để xuất kỳ bất ý? Đột nhiên, trong lòng Trần Thiên Minh lóe lên.
“Chính mình trước tiên dùng yếu đối mạnh, sau lại dùng mạnh đối mạnh, xuất kỳ bất ý mà công kích đối phương, làm cho đối phương không phòng bị được, như vậy nhất định có thể rút tay ra.” Nghĩ đến đó, trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm có chủ ý.
Hắn lập tức bắt đầu gia tăng công lực lên tay, mà công lực của Trí Hải cũng dần tăng lên theo công lực của Trần Thiên Minh, ngươi yếu ta yếu, ngươi mạnh ta mạnh, đây là phương pháo của Trí Hải đối với Trần Thiên Minh.
Chỉ là Trần Thiên Minh cũng không nản chí, hắn cười giảo hoạt, lập tức khiến công lực mình biến yếu, mà Trí Hải cũng khiến công lực mình biến yếu. Đúng lúc này, Trần Thiên Minh đột nhiên mạnh mẽ phát toàn lực công kích tay của Trí Hải, Trí Hải không đề phòng, tay hơi run lên, đã bị Trần Thiên Minh rút tay ra rồi.
“Ha ha, người trẻ dễ dạy, người trẻ dễ dạy!” Trí Hải bị Trần Thiên Minh rút tay ra cũng không giận, mà hắn ngược lại còn cao hứng cười lớn. “Thiên Minh, em thật sự là một kỳ tài võ học, khó trách dù Không Vô sư thúc đã thề không thu đệ tử nữa, vậy mà cũng dùng phương thức khác để thu em.”
Trí Hải rất cao hứng, bởi vì Trần Thiên Minh có thể trong thời gian ngắn như vậy hiểu được lời hắn nói, mà những lời này, đều là những đạo lý cao thâm của võ học, nhưng Trần Thiên Minh có thể giải thích được, vậy đã nói lên, võ công của hắn hiện giờ đã cao hơn trước kia một tầng rồi.
Trần Thiên Minh có thể trong thời gian ngắn như vậy, khiến võ công của mình đề cao đến cảnh giới mà người khác luyện mất 10 năm, thậm chí là 20 năm, điều này cho thấy, hắn là một kỳ tài võ công. Bởi vì người khác chỉ biết sống chết luyện võ, nhưng lại không hiểu được yếu lĩnh của võ công. Mà coi như là có người trong lúc luyện nhận ra, nhưng đến khi dụng tới võ công lại không làm được như vậy.
Mà Trần Thiên Minh lại có thể trong thời gian ngắn như vậy lĩnh ngộ được, hơn nữa còn làm được, đem tay của mình rút ra từ trong tay của Trí Hải, điều này sao không khiến Trí Hải cao hứng chứ? Trí Hải tin tưởng, trong 7 ngày Trần Thiên Minh bế quan trong huyền quan, võ công sẽ có tiến bộ rất lớn, sẽ khiến hắn vừa vui mừng vừa sợ hãi. Đương nhiên, cụ thể như thế nào, còn phải xem ở Trần Thiên Minh.
“Thiên Minh, em có thể suy nghĩ lại xem, lúc em gánh nước, dùng đến võ công, có phải là dễ dàng hơn nhiều không?” Trí Hải cười cười nói với Trần Thiên Minh.
“Vâng, đúng vậy.” Trần Thiên Minh nói. “Cái gì? Chưởng môn sư huynh, anh biết bọn em gánh nước, còn dùng cả võ công?” Trần Thiên Minh bắt đầu chảy mồ hôi, nguyên lai là Trí Hải sư huynh chuyện gì cũng biết, chỉ là không nói mà thôi.
“Vậy, em có phát hiện hay không, thiên hạ vạn vật, đều có liên quan đến võ công, còn nữa, chân khí của em,hiện giờ là đến từ chính bản thân, nói cách khác, em hiện tại dùng khí, chính mình có bao nhiêu đều có thể dĩ vật tá vật, dĩ khí tá khí, thiên địa hợp nhất (dụng vật mượn vật, dụng khí mượn khí, thiên địa hợp nhất), đúng không?” Trí Hải nói xong, cũng không nói nữa,bởi vì hắn biết mình đã nói hơi nhiều, nếu Trần Thiên Minh có thể lĩnh ngộ được, vậy thì trong Huyền Môn cũng không còn mấy người là đối thủ của hắn.
Vốn, hắn cũng không muốn nói nhiều với Trần Thiên Minh như vậy, nhưng mà vừa rồi nhìn thấy Trần Thiên Minh có thể lĩnh ngộ lời nói của mình nhanh như vậy, hắn lại không tự chủ được nói nhiều hơn một chút. Có thể lĩnh ngộ hay không, còn phải tùy Trần Thiên Minh. Dù sao, nhưng lời này sớm muộn cũng phải nói, không bằng nói luôn bây giờ, xem Trần Thiên Minh có thể trong 7 ngày này lĩnh ngộ ra không.
“Thiên hạ vạn vật, đều liên quan đến võ công.” Trần Thiên Minh vừa suy nghĩ, điểm này, hắn có thể hiểu một chút, ví như việc bọn họ gánh nước, có thể dùng võ công áp dụng, gánh nước chỉ mất nửa sức, cũng không có cảm giác mệt. Nhưng mà, vạn vật đều có thể luyện võ công, hắn bây giờ vẫn chưa nghĩ ra.
Mà “dĩ vật tá vật, dĩ khí tá khí, thiên địa hợp nhất,’’ khiến Trần Thiên Minh vừa nghe đã mơ hồ, làm sao để dĩ vật ta vật, dĩ khí tá khí? Hơn nữa Trí Hải sư huynh còn nói mình có bao nhiêu khí, dùng bao nhiêu khí. Chỉ là có thể mượn khí của Trí Hải huynh sao? Kỳ quái?
“Đúng rồi, trước kia đại bá không phải nó với mình luyện đến Hương Ba Công tầng thứ 8, chính là thiên địa hợp nhất sao? Nhưng mà hôm nay vừa rồi thế nào lại hợp nhất?” Trần Thiên Minh lắc lắc đầu, không rõ lắm.
“Thiên Minh, em cứ chậm rãi suy nghĩ, có thể là hôm nay anh nói hơi nhiều, dù sao thì em cũng bế quan một tuần, ngày mai anh sẽ kêu Lý Quân dẫn em đến đó, rồi sẽ đưa cho em mấy cuốn thượng thư võ học, lúc rảnh rỗi em có thể xem qua. Em chỉ còn ở Huyền Môn nửa tháng nữa, không nên chơi bời, chăm chỉ tĩnh tâm luyện võ, dù sao sau này em xuống núi, vẫn còn nhiều thời gian mà chơi đùa.” Trí Hải khuyên Trần Thiên Minh.
“Em biết rồi, chưởng môn sư huynh.” Trần Thiên Minh cảm kích nhìn Trí Hải, hắn giờ mới phát hiện, Trí Hải bình thường rất hòa nhã trong Huyền Môn, võ công lại thật sự rất cao. Nhưng hắn thân thiện với mọi người, làm cho người ta có cảm giác thân cận, không có dáng vẻ chưởng môn mấy. Nghĩ đến đó, hắn nhớ lại dáng vẻ của mình ở trước mặt đám Lâm Quốc, khoe khoang võ công cao mà cảm thấy xấu hổ, đã không biết còn giả bộ đả thông kinh mạch cho đám Lâm Quốc, khiến bọn họ sợ đến mức chỉ nghe nói mình giúp đã thông kinh mạch đã chạy biến, không dám về khách sạn nữa.
“Được rồi, em về chuẩn bị đi, hôm nay chuẩn bị một chút, ngày mai anh kêu Lý Quân đi tìm em.” Trí Hải nói xong, phất tay với Trần Thiên Minh, ý bảo hắn ra ngòai.
Trần Thiên Minh tạm biệt Trí Hải, sau đó đi ra ngoài.
Trần Thiên Minh vừa ra khỏi phòng Trí Hải, đám Lâm Quốc đã lập tức đến đón, quan tâm hỏi thăm: “Lão đại, anh không có việc gì chứ?”
“Anh không có việc gì.” Trần Thiên Minh thấy ánh mắt quan tâm của đám Lâm Quốc, trong lòng cảm động nên lắc đầu nói với bọn họ. Bình thường nói chuyện, ai cũng lộ ra dáng vẻ bất cần, nhưng mà khi nguy nan, mới có thể thấy được sự quan tâm lẫn nhau. Loại tình cảm này so với an hem ruột còn trọng hơn. “Em đã nói rồi, võ công của chưởng môn sư bá rất cao cường, nhất định có thể giúp lão đại khôi phục.” Tiểu Tô vừa nói vừa cao hứng nhìn Trương Ngạn Thanh.
“Mặc dù nói như vậy, nhưng lão đại đã bị Trí Tĩnh sư bá đánh cho trọng thương, muốn hoàn toàn khôi phục cũng khó, lão đại, anh bây giờ có phải thấy mệt không, nếu vậy, trước tiên về phòng thay quần áo đã, sau đó nghĩ ngơi, đến lúc ăn cơm, bọn em sẽ gọi.” Trương Ngạn Thanh đầy quan tâm nói với Trần Thiên Minh.
“Anh không sao, chỉ là phải thay quần áo mới được, ôi, đáng tiếc, hàng hiệu của ta, “ Trần Thiên Minh nhìn lại bộ quần áo trắng đã biến thành màu ‘trắng hồng tự nhiên’, hắn thầm kêu đang tiếc.
“Được rồi, trong mấy ngày anh không có ở đây, mọi người tuyệt đối không được gây chuyện, cần chăm chỉ học võ công, cũng không nên đi bắt dã vị, nếu không mà có chuyện xảy ra, anh bên trong cũng không cứu được mọi người.”
Trần Thiên Minh dặn dò đám Lâm Quốc thật kỹ, hiện giờ Huyền Môn có một số người không vừa mắt với bọn họ, nhưng ngại vì mình là thân phận tiểu sư thúc nên không dám làm gì, nhưng nếu mình không có ở đây, vậy thì có chút phiền toái.
“Chúng em hiểu.” Đám Lâm Quốc đều gật đầu. Bọn họ đã thấy đến tiểu sư thúc còn bị ngừơi đánh, mà bọn họ chỉ là sư điệt vãn bối, càng không thể gây chuyện.
“Như vậy đi, mấy ngày này các chú cứ đi theo Lý Quân, cùng hắn học thêm võ công.” Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy đám Lâm Quốc đi theo Lý Quân thì tốt hơn, dù sao Lý Quân cũng rất thành thật, sẽ không khi dễ đám Lâm Quốc, hơn nữa đi theo Lý Quân, còn có ‘cái ô’ là đại sư huynh, người khác sẽ không tìm mà gây chuyện.
Khó trách, chung hướng lượng lại muốn Trần Thiên Minh theo Trí Hải học võ công, còn nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, kỳ thật võ công của Trí Hải, so với mình cao hơn không biết bao nhiêu lần. Nghĩ đến đó, Trần Thiên Minh lại càng thêm xấu hổ, hắn vốn tưởng rằng võ công của mình đã rất giỏi, đặc biệt là sau khi gặp được mấy lần kỳ ngộ, lại càng thêm kiêu ngạo.
Hiện giờ, hắn hiểu, chính mình sơ với đám Lâm Quốc tốt hơn một chút, nhưng cũng với Trí Tĩnh, Trí Hải so sánh, võ công mình còn kém xa. Nếu không, chính mình cũng không bị Trí Tĩnh đả thương. Trần Thiên Minh lúc này âm thầm quyết tâm, nhất định phải học thật tốt võ công.
Trí Hải nhìn thấy vẻ mặt của Trần Thiên Minh, biết hắn đã tỉnh ngộ nhiều, biết hắn sẽ cố gắng rèn luyện. Trí Hải vô cùng cao hứng nói với Trần Thiên Minh: “Thiên Minh, trong thư Không Vô sư thúc đã nói với anh, Hương Ba Công của em đã luyện đến tầng thứ 7: Nam nữ song tu, kỳ thật, em muốn luyện đến tầng thứ 8 cùng tầng 9, đó đều là một cái rào cản của người luyện võ.”
“Rào cản?” Trần Thiên Minh khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên, em bây giờ cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, trước tiên cứ luyện tốt võ công cơ bản đã.
“Kỳ thật, anh vừa mới kiểm tra qua võ công của em, thấy em cũng Trí Tĩnh cũng hơn kém không nhiều, chủ yếu là vì kinh nghiệm đối chiến của em không đủ. Em nghĩ em, nội lực của em hiện giờ chưa bằng được Trí Tĩnh, em có thể chạy, cho dù không đánh thằng được Trí Tĩnh, nhưng ít nhất cũng không bị đánh thành trọng thương.” Trí Hải nói.
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, âm thầm gật đầu, vừa rồi không phải mình đang tránh né rất tốt sao, không để cho Trí Tĩnh đánh trúng. Nhưng mà mình cảm thấy thẹn với Ngả Tiểu Ny, cho nên không dám đánh trả, nếu như mà đánh trả, hắn cũng không thua thảm như vậy.
“Em bị Trí Tĩnh dùng Việt Nữ Công đánh, nhưng em thời gian ngắn như vậy đã khôi phục bình thường, anh nghĩ, chân khí em trong cơ thể vô cùng mạnh mẽ, chỉ là em không biết lợi dụng tốt mà thôi. Khi em đỡ chiêu của Trí Tĩnh, đáng ra nên vận khí bảo vệ tâm mạch, sau đó mới phát động chân khí công kích. Khí do tâm sinh, tâm mạnh khí mạnh. Em nếu làm được điều này, hôm nay đã không khổ sở như vậy.” Trí Hải chậm rãi nói.
“Khí do tâm sinh, tâm mạnh khí mạnh?” Trần Thiên Minh nhẩm theo thật kỹ, một bên thì yên lặng suy nghĩ.
“Em muốn dùng chiêu gì, đều là do tâm suy nghĩ, sau đó mới bắt đầu vận khí, mà em có thể để cho tâm suy nghĩ nhiều, lưu ý nhiề đến chiêu thức của đối phương, vậy thì em có thể hiểu rõ, rồi khắc chế đối phương.” Trí Hải nói.
Trần Thiên Minh nghe thấy lời của Trí Hải, hắn bắt đầu chậm rãi nghĩ cách rút tay khỏi tay của Trí Hải. Hắn chậm rãi vận khí, sau đó chậm rãi chuyện đến tay, khi mạnh khi nhẹ.
Trí Hải cũng cảm thấy tay của Trần Thiên Minh trong tay mình có chút khác thường, hắn biết Trần Thiên Minh cũng bắt đầu làm theo lời mình. Vì thế, hắn nói tiếp: “Ngườio yếu ta yếu, ngươi mạnh ta mạnh, lấy yếu đối mạnh, xuất kỳ bất ý.”
“Lấy yếu đối mạnh, xuất kỳ bất ý?” Trần Thiên Minh lại nghĩ tiếp. Như thế nào để dùng yếu đối mạnh? Dùng yếu đối mạnh, vậy làm sao để thắng được? Cái này, Trần Thiên Minh cũng không hiểu rõ. Còn xuất kỳ bất ý? Như thế nào để xuất kỳ bất ý? Đột nhiên, trong lòng Trần Thiên Minh lóe lên.
“Chính mình trước tiên dùng yếu đối mạnh, sau lại dùng mạnh đối mạnh, xuất kỳ bất ý mà công kích đối phương, làm cho đối phương không phòng bị được, như vậy nhất định có thể rút tay ra.” Nghĩ đến đó, trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm có chủ ý.
Hắn lập tức bắt đầu gia tăng công lực lên tay, mà công lực của Trí Hải cũng dần tăng lên theo công lực của Trần Thiên Minh, ngươi yếu ta yếu, ngươi mạnh ta mạnh, đây là phương pháo của Trí Hải đối với Trần Thiên Minh.
Chỉ là Trần Thiên Minh cũng không nản chí, hắn cười giảo hoạt, lập tức khiến công lực mình biến yếu, mà Trí Hải cũng khiến công lực mình biến yếu. Đúng lúc này, Trần Thiên Minh đột nhiên mạnh mẽ phát toàn lực công kích tay của Trí Hải, Trí Hải không đề phòng, tay hơi run lên, đã bị Trần Thiên Minh rút tay ra rồi.
“Ha ha, người trẻ dễ dạy, người trẻ dễ dạy!” Trí Hải bị Trần Thiên Minh rút tay ra cũng không giận, mà hắn ngược lại còn cao hứng cười lớn. “Thiên Minh, em thật sự là một kỳ tài võ học, khó trách dù Không Vô sư thúc đã thề không thu đệ tử nữa, vậy mà cũng dùng phương thức khác để thu em.”
Trí Hải rất cao hứng, bởi vì Trần Thiên Minh có thể trong thời gian ngắn như vậy hiểu được lời hắn nói, mà những lời này, đều là những đạo lý cao thâm của võ học, nhưng Trần Thiên Minh có thể giải thích được, vậy đã nói lên, võ công của hắn hiện giờ đã cao hơn trước kia một tầng rồi.
Trần Thiên Minh có thể trong thời gian ngắn như vậy, khiến võ công của mình đề cao đến cảnh giới mà người khác luyện mất 10 năm, thậm chí là 20 năm, điều này cho thấy, hắn là một kỳ tài võ công. Bởi vì người khác chỉ biết sống chết luyện võ, nhưng lại không hiểu được yếu lĩnh của võ công. Mà coi như là có người trong lúc luyện nhận ra, nhưng đến khi dụng tới võ công lại không làm được như vậy.
Mà Trần Thiên Minh lại có thể trong thời gian ngắn như vậy lĩnh ngộ được, hơn nữa còn làm được, đem tay của mình rút ra từ trong tay của Trí Hải, điều này sao không khiến Trí Hải cao hứng chứ? Trí Hải tin tưởng, trong 7 ngày Trần Thiên Minh bế quan trong huyền quan, võ công sẽ có tiến bộ rất lớn, sẽ khiến hắn vừa vui mừng vừa sợ hãi. Đương nhiên, cụ thể như thế nào, còn phải xem ở Trần Thiên Minh.
“Thiên Minh, em có thể suy nghĩ lại xem, lúc em gánh nước, dùng đến võ công, có phải là dễ dàng hơn nhiều không?” Trí Hải cười cười nói với Trần Thiên Minh.
“Vâng, đúng vậy.” Trần Thiên Minh nói. “Cái gì? Chưởng môn sư huynh, anh biết bọn em gánh nước, còn dùng cả võ công?” Trần Thiên Minh bắt đầu chảy mồ hôi, nguyên lai là Trí Hải sư huynh chuyện gì cũng biết, chỉ là không nói mà thôi.
“Vậy, em có phát hiện hay không, thiên hạ vạn vật, đều có liên quan đến võ công, còn nữa, chân khí của em,hiện giờ là đến từ chính bản thân, nói cách khác, em hiện tại dùng khí, chính mình có bao nhiêu đều có thể dĩ vật tá vật, dĩ khí tá khí, thiên địa hợp nhất (dụng vật mượn vật, dụng khí mượn khí, thiên địa hợp nhất), đúng không?” Trí Hải nói xong, cũng không nói nữa,bởi vì hắn biết mình đã nói hơi nhiều, nếu Trần Thiên Minh có thể lĩnh ngộ được, vậy thì trong Huyền Môn cũng không còn mấy người là đối thủ của hắn.
Vốn, hắn cũng không muốn nói nhiều với Trần Thiên Minh như vậy, nhưng mà vừa rồi nhìn thấy Trần Thiên Minh có thể lĩnh ngộ lời nói của mình nhanh như vậy, hắn lại không tự chủ được nói nhiều hơn một chút. Có thể lĩnh ngộ hay không, còn phải tùy Trần Thiên Minh. Dù sao, nhưng lời này sớm muộn cũng phải nói, không bằng nói luôn bây giờ, xem Trần Thiên Minh có thể trong 7 ngày này lĩnh ngộ ra không.
“Thiên hạ vạn vật, đều liên quan đến võ công.” Trần Thiên Minh vừa suy nghĩ, điểm này, hắn có thể hiểu một chút, ví như việc bọn họ gánh nước, có thể dùng võ công áp dụng, gánh nước chỉ mất nửa sức, cũng không có cảm giác mệt. Nhưng mà, vạn vật đều có thể luyện võ công, hắn bây giờ vẫn chưa nghĩ ra.
Mà “dĩ vật tá vật, dĩ khí tá khí, thiên địa hợp nhất,’’ khiến Trần Thiên Minh vừa nghe đã mơ hồ, làm sao để dĩ vật ta vật, dĩ khí tá khí? Hơn nữa Trí Hải sư huynh còn nói mình có bao nhiêu khí, dùng bao nhiêu khí. Chỉ là có thể mượn khí của Trí Hải huynh sao? Kỳ quái?
“Đúng rồi, trước kia đại bá không phải nó với mình luyện đến Hương Ba Công tầng thứ 8, chính là thiên địa hợp nhất sao? Nhưng mà hôm nay vừa rồi thế nào lại hợp nhất?” Trần Thiên Minh lắc lắc đầu, không rõ lắm.
“Thiên Minh, em cứ chậm rãi suy nghĩ, có thể là hôm nay anh nói hơi nhiều, dù sao thì em cũng bế quan một tuần, ngày mai anh sẽ kêu Lý Quân dẫn em đến đó, rồi sẽ đưa cho em mấy cuốn thượng thư võ học, lúc rảnh rỗi em có thể xem qua. Em chỉ còn ở Huyền Môn nửa tháng nữa, không nên chơi bời, chăm chỉ tĩnh tâm luyện võ, dù sao sau này em xuống núi, vẫn còn nhiều thời gian mà chơi đùa.” Trí Hải khuyên Trần Thiên Minh.
“Em biết rồi, chưởng môn sư huynh.” Trần Thiên Minh cảm kích nhìn Trí Hải, hắn giờ mới phát hiện, Trí Hải bình thường rất hòa nhã trong Huyền Môn, võ công lại thật sự rất cao. Nhưng hắn thân thiện với mọi người, làm cho người ta có cảm giác thân cận, không có dáng vẻ chưởng môn mấy. Nghĩ đến đó, hắn nhớ lại dáng vẻ của mình ở trước mặt đám Lâm Quốc, khoe khoang võ công cao mà cảm thấy xấu hổ, đã không biết còn giả bộ đả thông kinh mạch cho đám Lâm Quốc, khiến bọn họ sợ đến mức chỉ nghe nói mình giúp đã thông kinh mạch đã chạy biến, không dám về khách sạn nữa.
“Được rồi, em về chuẩn bị đi, hôm nay chuẩn bị một chút, ngày mai anh kêu Lý Quân đi tìm em.” Trí Hải nói xong, phất tay với Trần Thiên Minh, ý bảo hắn ra ngòai.
Trần Thiên Minh tạm biệt Trí Hải, sau đó đi ra ngoài.
Trần Thiên Minh vừa ra khỏi phòng Trí Hải, đám Lâm Quốc đã lập tức đến đón, quan tâm hỏi thăm: “Lão đại, anh không có việc gì chứ?”
“Anh không có việc gì.” Trần Thiên Minh thấy ánh mắt quan tâm của đám Lâm Quốc, trong lòng cảm động nên lắc đầu nói với bọn họ. Bình thường nói chuyện, ai cũng lộ ra dáng vẻ bất cần, nhưng mà khi nguy nan, mới có thể thấy được sự quan tâm lẫn nhau. Loại tình cảm này so với an hem ruột còn trọng hơn. “Em đã nói rồi, võ công của chưởng môn sư bá rất cao cường, nhất định có thể giúp lão đại khôi phục.” Tiểu Tô vừa nói vừa cao hứng nhìn Trương Ngạn Thanh.
“Mặc dù nói như vậy, nhưng lão đại đã bị Trí Tĩnh sư bá đánh cho trọng thương, muốn hoàn toàn khôi phục cũng khó, lão đại, anh bây giờ có phải thấy mệt không, nếu vậy, trước tiên về phòng thay quần áo đã, sau đó nghĩ ngơi, đến lúc ăn cơm, bọn em sẽ gọi.” Trương Ngạn Thanh đầy quan tâm nói với Trần Thiên Minh.
“Anh không sao, chỉ là phải thay quần áo mới được, ôi, đáng tiếc, hàng hiệu của ta, “ Trần Thiên Minh nhìn lại bộ quần áo trắng đã biến thành màu ‘trắng hồng tự nhiên’, hắn thầm kêu đang tiếc.
“Được rồi, trong mấy ngày anh không có ở đây, mọi người tuyệt đối không được gây chuyện, cần chăm chỉ học võ công, cũng không nên đi bắt dã vị, nếu không mà có chuyện xảy ra, anh bên trong cũng không cứu được mọi người.”
Trần Thiên Minh dặn dò đám Lâm Quốc thật kỹ, hiện giờ Huyền Môn có một số người không vừa mắt với bọn họ, nhưng ngại vì mình là thân phận tiểu sư thúc nên không dám làm gì, nhưng nếu mình không có ở đây, vậy thì có chút phiền toái.
“Chúng em hiểu.” Đám Lâm Quốc đều gật đầu. Bọn họ đã thấy đến tiểu sư thúc còn bị ngừơi đánh, mà bọn họ chỉ là sư điệt vãn bối, càng không thể gây chuyện.
“Như vậy đi, mấy ngày này các chú cứ đi theo Lý Quân, cùng hắn học thêm võ công.” Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy đám Lâm Quốc đi theo Lý Quân thì tốt hơn, dù sao Lý Quân cũng rất thành thật, sẽ không khi dễ đám Lâm Quốc, hơn nữa đi theo Lý Quân, còn có ‘cái ô’ là đại sư huynh, người khác sẽ không tìm mà gây chuyện.
/1969
|