Lưu Manh Lão Sư

Chương 234: Việt nữ công

/1969


Trí Tĩnh tức giận không thèm nghe Trần Thiên Minh giả thích, nàng đột nhiên nhấc tay, đánh thẳng một chưởng vào ngực Trần Thiên Minh, chưởng này phải mạnh hơn gấp đôi so với Ngả Tiểu Ny vừa rồi, hơn nữa, chưởng kình còn vừa nhanh vừa mạnh, nếu Trần Thiên Minh bị đánh trúng, không chết chắc cũng bị thương.

Trần Thiên Minh thấy tình cảnh này, hắn vội vàng nhảy sang bên phải, tránh kịp một kích của Trí Tĩnh. Nguy hiểm thật, nếu chỉ chậm một chút, là đã bị đánh trúng rồi. Trần Thiên Minh lau mồ hôi lạnh trên trán. Không nghĩ ra là Trí Tĩnh sư tỷ võ công lại cao như vậy, mặc dù mình là sư đệ, nhưng vẫn còn kém nàng quá xa, lúc nào rảnh ỗi, xem ra cần phải chăm chỉ tu luyện mới được.

Trí Tĩnh thấy không đánh trúng được Trần Thiên Minh, vì thế lại tung thêm mấy chưởng nữa. Vốn nàng chỉ muốn giáo huấn Trần Thiên Minh, mới rồi nói phế võ công của hắn cũng chỉ là dọa một chút. Nhưng mà sau khi đánh một chưởng không trúng, nàng cũng đã nổi giận mà quên mất võ công của mình cao hơn nhiều so với Trần Thiên Minh, nàng đã muốn dùng đến tuyệt chiêu.

Nếu như là trước đây, Trần Thiên Minh khẳng định là không tránh được, nhưng, sau nửa tháng tới Huyền Môn, trên mặt võ công hắn đã tiến bộ nhảy vọt, vì thế khi hắn liều mạng, vẫn có thể tránh được vài chưởng của Trí Tĩnh, chỉ là trông hắn rất chật vật, quần áo dính đầy bùn đất, hít thở khó khăn.

Hơn nữa còn vì chính mình có lỗi, thế nên hắn không dám đánh trả, chỉ một mực trốn, liên tục lui lại phía sau, rất nhanh đã lui đến sau mấy cái cây rồi. Trần Thiên Minh hiểu, nếu để Trí Tĩnh tiếp tục công kích, hắn chắc chắn là không thể chạy thoát.

Thấy mấy lần công kích không đánh trúng được Trần Thiên Minh, Trí Tĩnh càng thêm tức giận. Đồng thời, trong lòng nàng cũng cả kinh, võ công của Trần Thiên Minh không phải là thấp đến mức không chịu nổi một kích như nàng nghĩ, hơn nữa còn làm nàng rất khó đối phó. Những lần công kích vừa rồi của nàng, đến đồ đệ nàng Ngả Tiểu Ny cũng không tránh được.

Thế mà Trần Thiên Minh chẳng những tránh được, hơn nữa còn không bị thương, hắn chỉ bị lăn trên đất mấy lần, còn lại thì không việc gì. Thấy mình trước mặt đồ đệ mà mất mặt, Trí Tĩnh bị tức giận che mắt, ánh mắt trở nên ngưng trọng hẳn, thu tay đặt trước ngực, sau đó nhanh vẻ một vòng tròn.

“Việt Nữ Công,” ngả tiểu nt bên cạnh thấy sư phụ nàng Trí Tĩnh dùng ra tuyệt chiêu lợi hại nhất, nàng không tự chủ được hét lên. Vì nàng cũng vừa mới học Việt Nữ Công này, lúc sư phụ bắt đầu dạy nàng, từng đã cảnh báo, nói chiêu thức của Việt Nữ Công quá ác độc, mỗi chiêu đều là sát chiêu, dễ dàng lấy mạng người khác, nếu bị đánh trúng, không chết cũng trọng thương. Nếu như không phải là đối thủ quá lợi hại, ngàn vạn lần không nên dùng.

Nhưng mà bây giờ sư phụ nàng lại dùng Việt Nữ Công để đối phó với trần thiến minh, điều này khiến nàng không nhịn được la lớn. Sư phụ nàng võ công cao cường lại dùng chiêu số này đối phó Trần Thiên Minh, xem ra, hôm nay Trần Thiên Minh là lành ít dữ nhiều rồi. Nghĩ đến đó, trong lòng Ngả Tiểu Ny rất lo lắng, mặc dù Trần Thiên Minh nhìn thấy cảnh xấu hổ như vậy, nhưng cũng không muốn giết chết hắn.

Trí Tĩnh lúc này tức giận đã không còn nghe thấy Ngả Tiểu Ny hét to bên cạnh nữa, nàng dùng toàn thân công lực, nhanh chóng bay đến đánh Trần Thiên Minh.

Ngay lúc Trần Thiên Minh nghe thấy Ngả Tiểu Ny hét lớn “Việt Nữ Công”, trong lòng hắn cũng cả kinh, thầm nghĩ Việt Nữ Công này rút cục là loại võ công lợi hại gì, Ngả Tiểu Ny biểu tình sao lại đáng sợ như vậy. Chẳng qua, hiện giờ hắn không dám nghĩ nhiều, bởi vì Việt Nữ Công của Trí Tĩnh đã đánh đến gần hắn, khí thế hung mãnh, hình như làm cho hắn không có đường thoát.

Hắn thấy mình đã không trốn được, không còn cách nào đành vận công lực toàn thân, cũng đánh ra một chưởng, đối phó vối một chưởng của Trí Tĩnh. CHưởng phong cường đại, khiến khi lưu xung quanh cũng phải biến động.

Kỳ thật, Trần Thiên Minh lúc này đã sai lầm. Dựa vào công lực của hắn, làm sao có thể cao hơn Trí Tĩnh chứ, vì thế, vừa rồi hắn không đối chưởng lại với Trí Tĩnh là đúng, có thể trốn thì nên trốn. Nếu dùng cứng đấu cứng, đối với hắn chỉ có hại. Nhưng mà lúc này Trí Tĩnh dùng Việt Nữ Công lại rat ay quá nhanh, khiến hắn không kịp né tránh, vì thế đành phải đón đỡ.

“Thịch,” một tiếng nổ lớn, bởi vì Trí Tĩnh nội công thâm hậu, chưởng phong còn lại đánh mạnh lên ngực Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy ngực đau nhức vô cùng, một cỗ sức mạnh hung mãnh đẩy hắn ra xa. Vừa rồi “thịch” một tiếng, chưởng phong đã đẩy hắn bắn về phía một gốc cây lớn. Sau đó máy tươi từ trong miệng Trần Thiên Minh phun ra. Hắn hiện giờ, chỉ cảm thấy ngực đau đớn, đau đến mức sắp ngất đi.

“Lão đại, Thiên Minh ca ca.” Lâm Quốc cùng Chung Oánh ở phía bên kia tìm dã vị, nghe thấy bên phía Trần Thiên Minh có tiếng đánh nhau, biết là có chuyện, vội vàng chạy đến xem sao, đúng lúc chạy đến thì hai người chứng kiến Trần Thiên Minh bị Trí Tĩnh đánh trúng một chưởng, bay vào thân cây, sau đó phun ra một búng máu.

Trần Thiên Minh vốn muốn cười với đám Lâm Quốc một cái, nhưng cơn đau ở ngực làm hắn hít thở vô vùng khó chịu, muốn động cũng không động được, làm sao có thể mạnh mẽ giả vờ cười chứ?

“Trí Tĩnh sư bá, người làm sao lại đánh Thiên Minh ca?” Chung Oánh vừa díu Trần Thiên Minh, vừa oán giận nói với Trí Tĩnh. Ngả Tiểu Ny thấy Chung Oánh oán giận Trí Tĩnh, nàng biết việc này nhất định có nguyên nhân, nếu không, sao cô bé lại tự trách sư phụ mình. Vì thế, nàng không sợ thẹn thùng, chỉ vào Trần Thiên Minh mà nói với Chung Oánh: “Hắn nhìn trộm chị ‘hành sự’.”

“Cái gì?” Chung Oánh nghe thấy Ngả Tiểu Ny nói như thế, hình như không tin mà nhìn Trần Thiên Minh, chỉ thấy Trần Thiên Minh cúi đầu, cô bé cũng biết chuyện này có vẻ là sự thật.

“Lão đại à lão đại, anh đi bắt dãvị, thế nào mà lại chạy đi nhìn trộm mỹ nữ người ta ‘hành sự’ chứ?” Trương Ngạn Thanh ở bên cạnh nhỏ giọng nói với Trần Thiên Minh.

“Đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, anh tưởng là bên trong có con thỏ, ai biết được đó lại là Tiểu Ny.” Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói. Hắn hiện giờ, thân thể càng lúc càng khó chịu. Làm gì còn khí lực mà giải thích rõ cơ chứ.

“Hừ, vẫn còn nói dối, các ngươi tránh ra, ta muốn giáo huấn hắn một trận.” Trí Tĩnh thấy một chiêu này đã đánh trọng thương Trần Thiên Minh, vì thế trong lòng cũng hơi tốt hơn một chút.

“Đừng, sư phụ, chúng ta đi tìm chưởng môn sư bá nói chuyện, người còn như vậy, sẽ đánh chết hắn đó.” Ngả Tiểu Ny sợ hãi nói. Nếu Trí Tĩnh mà còn đánh thêm một chưởng nữa, nàng sợ rằng sẽ đánh chết Trần Thiên Minh, vì thế nàng vội vàng kéo Trí Tĩnh lại, không cho Trí Tĩnh đi tới.

Trí Tĩnh thấy Trần Thiên Minh bị mình đánh đến như vậy rồi, vì thế cũng tìm cách xuống thang. “Được rồi, chúng ta đi tìm chương môn sư huynh nói chuyện, xem chưởng môn sư huynh trừng phạt hắn thế nào.” Nói xong, nàng ta liền mang Ngả Tiểu Ny đi.

“Quốc ca, bây giờ phải làm sao?” Trương Ngạn Thanh hỏi Lâm Quốc.

“Chúng ta nhanh đưa lão đại đi tìm chưởng môn sư bá.” Lâm Quốc hơi suy nghĩ, sốt ruột nói.

“Vậy thì sao được, Trí Tĩnh sư bá không phải cũng đi tìm chưởng môn sư bá tố cáo sao? Chúng ta mang lão đại đi, vậy không phải là dê vào miệng cọp sao?” Trương Ngạn Thanh, nói.

“Không đi không được, trừng phạt tuy quan trọng, nhưng tính mạng cũng còn quan trọng

hơn nữa. Chú nghĩ đi, hiện giờ lão đại bị đánh thành trọng thương, chỉ có chưởng môn sư bá mới có thể cứu được lão đại thôi.” Lâm Quốc nói.

“Đúng, chúng ta đi ngay thôi.” Trương Ngạn Thanh nói, lập tức cùng đám Lâm Quốc ba chân bốn cẳng nâng Trần Thiên Minh lên, sau đó chạy về hướng Huyền Môn.

Tới nơi của Trí Hải đang ở, đám Lâm Quốc phát hiện ra đã có rất nhiều người ở đó. Nhìn những ánh mắt căm tức của bọn họ, Lâm Quốc biết là bọn họ đã rõ chuyện Trần Thiên Minh nhìn trộm Ngả Tiểu Ny ‘hành sự’. Chỉ là, đây không phải là lúc giải quyết chuyện khác, quan trọng nhất là cứu Trần Thiên Minh.

Bọn họ đặt Trần Thiên Minh xuống trước mặt Trí Hải, sau đó đột nhiên quỳ xuống, nói với Trí Hải: “Chưởng môn sư bá, mong người cứu lấy Minh ca của chúng ta, anh ấy bị đánh trọng thương, người mà không cứu, chắc anh ấy không sống được.

Vốn Trí Hải đang cùng đám sư huynh đệ đồng môn nói chuyện, nhưng bị Trí Tĩnh lao vào ngắt đứt. Sau đó Trí Tĩnh mắng Trần Thiên Minh là dâm tặc, lại nói hắn nhìn lén Ngả Tiểu Ny ‘hành sự’, Trí Hải lại nhíu chặt mày. Hiện giờ, hắn thấy đám Lâm Quốc đang nâng Trần Thiên Minh đi vào, vì vậy vội vàng đi xuống, đến bên người Trần Thiên Minh, lấy tay bắt mạch hắn, xem xét.

“Trí Tĩnh, em dùng Việt Nữ Công đánh hắn sao?” Trí Hải quay đầu lại hỏi Trí Tĩnh.

“Đây, đúng vậy.” Trí Tĩnh cúi đầu, không dám nhìn Trí Hải.

“Em thật là hồ đồ, chiêu thức của Việt Nữ Công sát khí quá nặng, chính là dùng để đối phó với địch nhân, thế mà em lại dùng để đối phó với sư đệ của mình.” Trí Hải nói xong, quay đầu lại, nâng Trần Thiên Minh dậy, vội vàng dùng hữu chưởng, áp vào huyệt vị sau lưng trần thiên mih, chậm rãi truyền chân khí vào.

“A…” Vốn Trần Thiên Minh đang hôn mê, đột nhiên lại rên rỉ một tiếng, hình như sắp tỉnh lại.

Trí Hải thấy thế, vội rời tay xuống, sau đó móc một bình nhỏ từ trong người ra, mở nắp, lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng Trần Thiên Minh.

Một lát sau, Trí Hải nhìn thấy Trần Thiên Minh tỉnh lại, hắn nói với Trần Thiên Minh,

“Thiên Minh, em nhanh vận công điều tức, đừng nói gì cả.” Trần Thiên Minh nghe thấy Trí Hải nói như vậy, vội vàng ngồi dậy, chăm chú luyện Hương Ba Công, nhanh chóng điều tức.

Trí Hải thấy Trần Thiên Minh bắt đầu vận công điều tức, liền đừng dậy, đi tới trước mặt Trí Tĩnh, nói: “Còn may, tính mạng Thiên Minh giờ không còn nguy hiểm nữa, nếu như xảy ra chuyện, anh cũng không biết làm sao nói với sư thúc, em cũng biết tính của người mà, nổi giận lên thì đến lục thân cũng bất nhận.”

Trí Tĩnh thấy chưởng môn sư huynh trách cứ nàng, hơi suy nghĩ một chút, sau đó đành cúi đầu, nói: “Em lúc đó vội quá, nghe thấy hắn nhìn trộm Tiểu Ny, em bị lửa giận che mắt, mà hắn võ công cũng tốt, em dùng võ công khác cũng bị hắn tránh được, vì thế, em quýnh lên, dùng tới Việt Nữ Công, chẳng qua chỉ là không dùng toàn lực.” Trí Tĩnh không dám nói mình đã dùng hết toàn thân công lực, nếu không, Trí Hải sẽ càng mắng nàng.

“Đúng rồi, may mắn là em còn chưa dùng toàn bộ công lực, nếu dùng toàn bộ, Thiên Minh làm sao còn mạng. Ôi” Trí Hải nói xong, lắc đầu, nói với Lâm Quốc: “A Quốc, ngươi đem mọi chuyện nói rõ cho ta nghe một chút.”

“Chúng ta sáng nay hẹn nhau vào rừng bắt dã vị, chẳng qua, chúng ta chuẩn bị ra bên ngoài ăn, cũng không muốn ăn bên trong Huyền Môn.” Lâm Quốc thấy chuyện đến mức này, vì thế cũng không giấu diếm nữa, hắn nói thật luôn. “Sau khi chúng ta tách ra tìm dã vị, rồi chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau, nghe Trí Tĩnh sư bá nói Minh ca nhìn lén, sau đó thì mọi chuyện như thế này.”

“Các ngươi ở trong rừng bắt dã vị?” Trí Hải nghe thấy vậy nhíu mày lại.

“Chưởng môn sư huynh, xem ra bọn họ hết hy vọng thay đổi rồi, lần trước đã cảnh cáo rồi, không được ăn thịt trong Huyền Môn, thế nhưng bọn họ vẫn không nghe, lại còn muốn bắt dã vĩ nữa. Lần này, anh nhất định phải xử phạt bọn họ xứng đáng.” Trí thâm ở bên cạnh Trí Hải tức giận nói.


/1969

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status