Lục Trinh Truyền Kỳ

Chương 10: Nàng giết cha rồi hả ?

/16


Trong lúc ngũ tạng nhất thời như đều bị thiêu đốt, thế nào cũng không tin tất cả sự việc đột nhiên xảy ra trước mắt đây.

Mấy người làm nhanh tay nhanh chân mà đem Lục Cổ mang tới trong phòng của Triệu phu nhân, những người khác vội vàng mời đại phu tới, trong nhà trên dưới loạn thành một đoàn. Lục Trinh gấp gáp đảo quanh ở ngoài phòng, chuẩn bị vào nhà, "Cha ta như thế nào? Ngươi tránh ra, ta muốn vào xem người!"

Nha hoàn ngăn cản nàng, "Đại tiểu thư, người cũng đừng làm khó em. Phu nhân mới vừa lên tiếng, nói đại phu đang xem bệnh cho lão gia, ai cũng không thể đi vào."

Bà vú cùng một đường chạy đến với nàng đi tới an ủi nàng, "Tiểu thư, người liền kiên nhẫn chờ một lát thôi."

Hồi tưởng biến cố mới vừa xảy ra trong phút chốc đó, Lục Trinh nhận thấy được có cái gì không đúng, "Thân thể cha bình thường đều tốt tốt, làm sao sẽ đột nhiên ra loại sự tình này?" Vừa dứt lời, lại nghe được bên trong phòng truyền ra tiếng khóc đinh tai nhức óc, sắc mặt nàng tái đi, không dám suy nghĩ tiếp, chỉ hướng trong nhà xông tới, "Cha! Buông tay, đừng cản ta!"

Trong mắt lại nhìn thấy Triệu phu nhân vừa khóc vừa lao ra, Lục Trinh vội vàng ngăn nàng lại gấp gáp hỏi: "Đại nương, cha con thế nào!"

Triệu phu nhân không nhìn thẳng nàng mà trả lời, âm trầm nhìn Lục Trinh, "Ngươi còn có mặt mũi hỏi cha ngươi !" trong lòng Lục Trinh một hồi hồi hộp, còn chưa hiểu lời bà ta nói rốt cuộc là ý gì, liền nghe đến bà ta dứt khoát phân phó người làm, "Người đâu! Trói cái tiểu tiện nhân dám can đảm mưu sát cha ruột này lại cho ta! Quản gia ngươi đi mời Tộc trưởng cùng các Trưởng lão tới đây, đi nói Lục gia chúng ta có tên nghịch tử gây ra án mạng, muốn hắn cửa tới chủ trì công đạo!"

Nghe nói như thế, Lục Trinh sững sờ hỏi: "Cái gì?"

Triệu phu nhân lại vẫn chỉ ánh mắt dùng hung hăng nhìn Lục Trinh, có mấy nha hoàn chạy tới đây muốn trói nàng, Lục Trinh mới phản ứng được, giùng giằng nói: "Buông ta ra, buông ta ra, đại nương người nói bậy! Ta không có giết cha ta!"

Triệu phu nhân một tiếng gầm lên, "Lão gia chính là uống nước trà ngươi tự tay bưng cho lão gia uống nên người mới chết, hiện tại nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi lại còn muốn chối cải!"

Nghe được chính miệng bà ta nói ra tin tức phụ thân chết, Lục Trinh hoàn toàn sợ ngây người, quát to: "Ta không tin, bà nói láo, cha ta khẳng định không có chết!" Nàng khóc lớn, cũng không biết hơi sức từ đâu tới, thoát khỏi mấy nha hoàn, vọt vào bên trong phòng, lại thấy thất khiếu của phụ thân Lục Cổ chảy máu đã chết ở tại trên giường. Trong lúc nhất thời hơi sức toàn thân lục trinh như bị rút hết, chính mình cũng không thể tin vào mắt mình nữa. Lúc này mấy gã sai vặt cũng vọt tới bên cạnh nàng, bắt lấy nàng. Mặc dù không thể tin tưởng tất cả việc này, nhưng phụ thân thật đã chết rồi,

Trong lúc bối rối, Lục Trinh sợ hãi giải thích, "Không phải là con làm, thật không phải là con làm!"

Tiếng người huyên náo, không ai nghe nàng nói, cũng không có người nào nhìn lại nàng, nàng chỉ thấy được một bóng lưng Triệu phu nhân, liền bị bọn sai vặt vừa xô vừa đẩy nhốt vào từ đường.

Tiếng bước chân nặng nề dần dần tiến tới gần, các Trưởng lão trong tộc cũng trước sau đi vào từ đường, tình thế nghiêm trọng, đoàn người ở trên đường đi cũng không hiểu đầu đuôi. Mọi người có mặt đầy đủ, Tộc trưởng đứng đầu đoàn người có chút khó xử nhìn Lục Trinh bị trói, cất giọng hỏi Triệu phu nhân: "Đệ muội, chỉ dựa vào một chén nước trà, liền nói Gia Đại tiểu thư nhà ngươi mưu sát phụ quân, đây cũng quá sơ sài chứ?"

Các trưởng lão khác cũng sâu sắc để ý chuyện này, nhao nhao mà gật đầu, "Đúng vậy, dù là trúng độc, cũng có thể là những người khác đã xuống tay."

Giống như là dự liệu được sẽ gặp được tình huống như vậy, Triệu phu nhân hiện lên trên mặt ra một tia đấu tranh, nhưng nhanh chóng tay từ trong lòng ngực lấy ra giấy, trên không trung giơ giơ lên, "Tộc trưởng lão gia, nếu không phải là bằng chứng vững như núi, ta cũng không thể tin được giữa ban ngày, lại có thể có người dám mưu sát phu quân! Người xem nhìn, đây là di thư lão gia nhà ta mới vừa sửa đổi."

Tộc trưởng có chút chần chờ, vẫn là tiếp nhận tờ giấy Triệu phu nhân đưa tới, liếc mấy cái, sắc mặt đại biến, lớn tiếng học to: "Sau khi chết, gia sản Lục gia, chia ra làm hai, hai nàng mỗi người một nữa. . . . . . Mặt khác, Lục Châu còn nhỏ, tất cả tài sản kia, cũng đều ủy thác cho trưởng nữ Lục Trinh trông coi. . . . . . A. . . . . . Tất cả tài sản? Lục Cổ đây cũng quá. . . . . ." Hắn đọc đến cuối cùng giọng nói trở nên run rẩy, lại ngẩng đầu liếc nhìn Triệu phu nhân.

Triệu phu nhân bộ mặt hận ý, nghiến chặt răng, chỉ vào Lục Trinh nói: "Đứa tiện nhân này rõ ràng là vì để sớm ngày giành di sản, lúc này mới cố ý ra tay! Tộc trưởng, Lão Nhân Gia đức cao vọng trọng, nhất định phải cho làm chủ cô nhi quả phụ chúng ta! Mưu sát cha, đây chính là tội chết!"

Tộc trưởng thấy nàng nói chắc như đinh đóng cột, không hề nghi ngờ là giả, nhưng tội giết cha âm mưu đoạt tài sản là chuyện lớn bao nhiêu, hắn chỉ có thể nhìn về phía Lục Trinh, hỏi: "Lục trinh, ngươi còn có lời gì muốn nói?"

Trong nhất thời gặp biến cố lớn, Lục Trinh không ngờ phụ thân chết thảm ở trước mặt mình, ngay sau đó lại bị đại nương chỉ trích mình là vì mưu đoạt gia sản hạ độc giết Lục Cổ, còn thần kỳ lấy ra một phần di chúc. Nàng thì thào nói: "Di chúc? Tài sản? Con cái gì cũng không biết hết. . . . . ." Nàng đưa mắt nhìn về hướng tờ di chúc, không tin là do cha mình để lại.

Cơ hội lần này không thể mất, thời cơ sẽ không đến nữa, Triệu phu nhân nhìn Tộc trưởng mặt lộ vẻ hoài nghi, các Trưởng lão cũng không nhiều nói nhiều lời nữa, chẳng khác gì là chấp nhận lời của mình, lập tức nảy sinh ác độc nói: "Tộc trưởng, ta vốn là nghĩ nên giao cho quan phủ đi, nhưng lại sợ loại vụ án nghịch nữ giết cha này sẽ mất hết mặt mũi của Lục gia chúng ta, cho nên, mới làm mặt dày xin ngài tới đây xử lý công bằng. . . . . . Hiện tại chứng cớ xác thật, ta vô luận như thế nào, cũng không thể cho cái tiện nhân lục trinh giết cha này sống trên đời nữa! Người đâu, đem nàng kéo xuống cho ta, cột lên tảng đá, ném vào hồ nước sâu hậu viện, đem nó tế cho người cha chết oan của nó!"

Nàng ra lệnh một tiếng, quả nhiên người làm có mấy ý định tiến tới dùng sức lôi kéo Lục Trinh. Tộc trưởng lộ vẻ không đành lòng, còn đang do dự, khóe miệng Triệu phu nhân không khỏi câu lên một nụ cười nhợt nhạt không dễ bị phát giác, lại không nghĩ rằng Lục Châu con gái của mình đột nhiên nhào tới, "Cút ngay! Cút ngay! Không cho chạm vào tỷ tỷ của ta!" Mấy người làm không dám đối ra tay với Lục Châu, động tác lập tức chậm lại. Lục Châu vừa đánh vừa đá, hết sức muốn đuổi đi bọn người bên cạnh Lục Trinh, ánh mắt không chớp nhìn Tộc trưởng, lộ ra cầu khẩn, "Tộc trưởng gia gia, cha con tuyệt đối không phải do tỷ tỷ giết!"

Đột nhiên này xảy ra biến cố làm cho người ở đây đều sợ ngây người, Triệu phu nhân thật vất vả lấy lại tinh thần, vừa tức vừa giận, quát lớn với Lục Châu, "Châu nhi!" Lục Châu trong lòng sợ hãi, nhưng không dám nhìn lại bà ta.

Sống chết trước mắt, Lục Trinh không tiếp tục do dự, nàng giùng giằng bò dậy, chạy mấy bước đến trước mặt Tộc trưởng, phịch một tiếng trực tiếp quỳ xuống, "Tộc trưởng lão gia, nếu cha con để lại di chúc, có thể để cho con xem một chút hay không?"

/16

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status