Sa Mạn đeo vẻ mặt tươi cười hoàn mỹ dựa vào lòng Cung Cửu, đại khái trong đêm qua nàng đã nghĩ thông suốt, vô luận Cung Cửu thần bí và quỷ dị cỡ nào, bình tĩnh nhận là được — tóm lại Cung Cửu đã vượt xa kỳ vọng của Sa Mạn đối với “Nam nhân của nàng”: Hắn chẳng những sức mạnh siêu quần, cũng có tài phú kinh người, bộ dạng lại hảo, tính nết nha…… Sa Mạn cảm thấy chỉ cần nàng không làm chuyện không nên làm, không nói lời không nên nói, Cung Cửu vẫn thực ôn nhu với nàng.
Có thể gặp được một nam nhân “hoàn mỹ xiết bao”như vậy, Sa Mạn cảm thấy lão thiên thật sự không tệ với nàng. Huống hồ coi xuất thân của hắn, Sa Mạn căn bản sẽ không cầu xa một nam nhân như vậy chỉ có một nữ nhân là nàng — loại giấc mộng ngây thơ này sớm đã bị Sa Mạn vứt bỏ lâu rồi, chỉ cần Cung Cửu còn nguyện ý nuôi nàng, vậy được rồi…… Về phần nam nữ ăn tuốt cái gì…… Sa Mạn biết rất nhiều công tử phú quý đều có sở thích đó, kỳ thật cũng chẳng có sao hết. Huống hồ nam nhân cùng nữ nhân cạnh tranh lại không có ám đấu kịch liệt như giữa các nữ nhân, cho nên trải qua một buổi tối tự mình an ủi, Sa Mạn triệt để bình tĩnh .
Bất quá…… Cho dù Sa Mạn đã bình tĩnh, cũng không khỏi cảm thấy bất lực trước khẩu vị cổ quái của Cung Cửu: Nhìn xem vị Diệp thành chủ này, là một khối băng sơn a…… Sa Mạn ít khi dám nhìn thẳng Diệp Cô Thành, cứ như liếc mắt một cái sẽ bị đông cứng . Nhìn nhìn lại “Tân hoan” của Cung Cửu, nam nhân tên Tư Không Trích Tinh kia, dáng người gầy gầy, bộ dạng cũng tàm tạm, chỉ một đôi mắt thập phần đặc biệt thôi, thật không biết Cung Cửu coi trọng gã chỗ nào ?
Hơn nữa càng làm cho Sa Mạn không thể lý giải là, vị Diệp thành chủ kia luôn tỏ ra không có hảo cảm với Cung Cửu, từ trước đến nay đều là không giả sắc thái ; Mà Tư Không Trích Tinh càng tệ hơn, hẳn là do Cung Cửu tối hôm qua cưỡng ép bắt về đây, xem vẻ mặt phẫn hận kia của gã kìa…… Sa Mạn trong lòng bĩu môi: Kẻ có tiền khẩu vị quả là quái a, lẽ ra lấy tài lực và sức mạnh của Cung Cửu, nghĩ muốn người dáng vẻ nào mà chẳng có? Càng muốn tìm hàng “Khó ra tay” như vậy, ai, mặc kệ đi, nói không chừng hắn thích loại như vậy !
Cung Cửu cũng không biết Sa Mạn trong lòng suy nghĩ cái gì, hắn tay trái ôm Sa Mạn, tay phải “xách” Tư Không Trích Tinh, cười dài nói với Diệp Cô Thành:“Thành chủ, thỉnh phái người thu xếp vị trộm vương này chút đi nà.”
Sa Mạn âm thầm líu lưỡi: Để tình cũ đi thu xếp cho tình mới, Cung Cửu cũng không sợ tình mới của hắn bị “thu xếp” luôn sao? Nhưng mà Tư Không Trích Tinh thoạt nhìn cũng không ngốc, gã không quậy mới kỳ quái .
Quả nhiên, Tư Không Trích Tinh chợt trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin, hét lên:“Thành chủ? Diệp thành chủ? Diệp Cô Thành? ! ngươi…… Ngươi là Bạch Vân thành chủ? !” dư quang gã đảo qua, thoáng nhìn dấu hiệu Phi Tiên đảo trên thuyền lớn, cằm cũng suýt rơi xuống .
Gì? Thoạt nhìn tình cũ này hình như là đại nhân vật gì đó…… Sa Mạn âm thầm ghi nhớ vài danh từ, tiếp tục đeo nụ cười hoàn mỹ bình tĩnh xem kịch vui.
Diệp Cô Thành mắt lạnh đảo qua,“Hừ” một tiếng, thẳng đi vào khoang thuyền. Cung Cửu “Chậc chậc” Hai tiếng, thở dài:“Lại sinh khí, ai.”
Tư Không Trích Tinh giống như gặp quỷ nhìn Cung Cửu, nói:“Hắn…… Hắn là…… Ngươi…… Ngươi…… Ngươi rốt cuộc là ai?”
Cung Cửu tà mắt, khinh thường cười nói:“Cũng qua một đêm mà còn không biết ta là ai? Hừ, ta là Cung Cửu, ngươi có thể gọi ta là Cửu công tử.”
Sa Mạn bắn cho Tư Không Trích Tinh một ánh mắt đồng tình: Tối qua bị ‘ấy’ rồi , cư nhiên còn không biết tên của Cửu công tử, thật đáng thương a……(Chị Mạn, có ai nói chị rất có thiên phú hủ nữ không? Chị “soi” và làm biến chất câu nói của người ta quá trời =)))))
Tư Không Trích Tinh vẻ mặt ghét bỏ nói:“Ta phi! Cửu công tử? Không có nghe qua! nga…… Ta biết rồi, ngươi không phải là tên tiểu bạch kiểm bám dính lấy Diệp thành chủ chứ? Ngươi không sợ một kiếm Thiên Ngoại Phi Tiên?”
Cung Cửu hừ cười nói:“Thiên Ngoại Phi Tiên? Ta sợ sao…… Về phần danh hào của ta, ngươi lúc trước chưa từng nghe qua, đó là do ngươi thiển cận, hiện tại biết là được. Còn có, hiện giờ điều ngươi cần lo lắng, là mạng nhỏ của ngươi đó, an nguy của bản công tử cũng không cần ngươi quan tâm .” Nói xong vung tay lên, liền đem Tư Không Trích Tinh vứt cho hai người hầu Bạch Vân thành ở bên chờ lệnh, hai người hầu kia một trái một phải xách Tư Không Trích Tinh theo vào khoang thuyền — bất quá đương nhiên không phải khoang thuyền khách quý phía trên, mà là khoang thuyền nô bộc phía dưới.
Sa Mạn thầm nghĩ: Xem ra Tư Không Trích Tinh kia còn chưa nghe lời đủ, cho nên Cửu công tử muốn hảo hảo điều giáo gã một phen. Nghĩ như vậy, nụ cười kia càng tăng thêm vài phần ngoan ngoãn.(Chỉ thật sự có máu hủ =)))
Cung Cửu lúc này mới nhìn lại về phía Sa Mạn, ôn nhu nói:“Ngươi vẫn ở phòng ban đầu đi, đi nghỉ ngơi, hôm nay gió to sóng lớn, coi chừng say tàu.”
Sa Mạn nhẹ nhàng mà “Ân” một tiếng, mặt ửng đỏ, ôn nhu bắn cho Cung Cửu một sóng mắt, sau đó lắc lắc vòng eo uyển chuyển vào khoang thuyền.
“Chậc.” Cung Cửu thầm nói: eo Sa Mạn nhỏ thế kia …… Khiến cả ta cũng có chút xao động…… Nghĩ như vậy , hắn chớp mắt, nhắm thẳng khoang thuyền Diệp Cô Thành mà đi.
Thuyền khách lại giương buồm xuất phát lần nữa, theo gió vượt sóng.
Bên kia, Diệp Cô Thành tự nhận là logic bình thường giờ phút này đang thật sâu tỉnh lại: Ngươi nói coi ngươi rõ ràng là một người bình thường, kình với biến thái làm quái gì? Cứ tùy ý để hắn nhảy nhót thế nào, ta cứ lù lù bất động — đây mới là cảnh giới !
Diệp Cô Thành nghĩ thông suốt , khí chất cả người cũng thay đổi một ít, có vẻ càng tự nhiên, nhưng cũng rất cao thâm khó lường và khó có thể tiếp cận .
Cung Cửu cũng không biết, trong vòng một ngày ngắn ngủn này, Diệp Cô Thành, Sa Mạn cùng Tư Không Trích Tinh đều có định nghĩa và nhận thức mới đối với hắn, hơn nữa Diệp Cô Thành và Sa Mạn còn vì thế mà đề cao năng lực bản thân, khởi động “sách lược đối phó biến thái”mới rồi……
Lúc Cung Cửu lại tìm thấy Diệp Cô Thành, quả thật cảm giác được y thay đổi: Diệp Cô Thành không còn tiếp tục sinh khí với Cung Cửu, y thực bình tĩnh, rất bình tĩnh — bình tĩnh đến mức Cung Cửu cảm thấy hắn căn bản bị Diệp Cô Thành xem nhẹ …… Cung Cửu quả thực trăm tư không thể giải, liền tính là vừa rồi hắn gặp Diệp Cô Thành, Diệp Cô Thành cũng vẫn thực “Để ý” hắn mà, kỳ thật chính do loại đối đãi khác nhau này, mới làm Cung Cửu thuận cán mà lên, thậm chí nổi lên tâm tư khác với Diệp Cô Thành, có muốn “Nếm thử món ngon”,“Âu yếm”,“Ôm mỹ nhân về” vân vân.. những “Kì tư diệu tưởng” “Không thực tế”……
Nhưng hiện tại thái độ Diệp Cô Thành đối đãi Cung Cửu, liền giống như y đối đãi tất cả những người khác: Cho dù y nhìn ngươi, ngươi cũng cảm thấy y căn bản là không đem ngươi xem vào trong mắt; Cho dù y đang nghe ngươi nói chuyện, nhưng ngươi biết y không để ở trong lòng – phảng phất cứ như ngươi chỉ là một làn không khí…… Cung Cửu sau khi tiến hành các loại “Khiêu khích” với Diệp Cô Thành mà chẳng đạt hiệu quả gì, rốt cục héo úa .
Kỳ thật Cung Cửu không hiểu, Diệp Cô Thành đây là…… Thăng cấp: chỉ trong đây vài ngày, dựa vào “Kinh nghiệm” Cung Cửu cung cấp, thăng cấp thành công!
Biểu hiện hiện tại của Diệp Cô Thành, đã vô cùng sát với nguyên thành chủ ban đầu …… Bất quá bên trong, khi thấy cả Cung Cửu công lực biến thái thâm hậu như vậy cũng bị y “Đông lạnh” héo úa, Diệp Cô Thành trong lòng khỏi bàn cũng biết đắc ý cỡ nào: Hừ hừ, biến thái thì thế nào? Bản thành chủ với “thần công băng sơn vô địch” đã thăng cấp , chuyên dùng để khắc chế biến thái đó!
Cung Cửu héo úa vỡ tan, xám xịt trở về tự nghĩ đối sách: Hắn hiện tại muốn khiến Diệp Cô Thành chú ý…… Nhưng sẽ khó hơn nhiều, ai, thật sự là tự làm bậy a !
Cuối cùng sau khi cùng Cung Cửu đánh hòa nhau một ván, Diệp Cô Thành thần thanh khí sảng phân phó nhóm người hầu dẫn Tư Không Trích Tinh tới — hừ, hòa nhau một ván xong, sẽ có ván thứ hai, thứ ba…… Cung Cửu muốn dùng logic biến thái cuốn y vào, y liền càng muốn làm Cung Cửu kinh ngạc !
Sau khi Tư Không Trích Tinh nhìn thấy Diệp Cô Thành, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, nơm nớp lo sợ hỏi:“Ngài…. Ngài thật là Kiếm Thánh…… Bạch Vân thành chủ sao?”
Diệp Cô Thành đối với thái độ Tư Không Trích Tinh cực vừa lòng: Đây mới là thái độ phải có khi đối đãi Bạch Vân thành chủ! Ai lại giống Cung Cửu…… Hừ !
Vẫn duy trì thái độ lạnh như băng ngồi ngay ngắn , Diệp Cô Thành khẽ gật đầu, xem như trả lời vấn đề của Tư Không Trích Tinh.
Tư Không Trích Tinh càng kích động , lắp bắp nói:“Diệp…… Diệp thành chủ, ta…… Ta thật thật…… Thật sự là ngưỡng mộ ngài đã lâu……”
Diệp Cô Thành trong lòng run lên: Không phải chứ, ca cư nhiên bị Tư Không Trích Tinh tỏ tình! Cung Cửu tỏ tình với ta còn chưa tính, đó là biến thái không thể suy đoán theo lẽ thường…… Nhưng Tư Không Trích Tinh…… Chẳng lẽ thế giới này thật sự là huyễn huyễn sao? !
Ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy trong mắt Tư Không Trích Tinh đều bắn ra ánh sao nhỏ long lanh lóng lánh…… Diệp Cô Thành thở phào nhẹ nhõm, ánh sao nhỏ chứ không phải bóng bóng màu phấn hồng a: Xem ra Tư Không Trích Tinh “Ngưỡng mộ” Chỉ có ý sùng bái, không phải cái kia a……
Tư Không Trích Tinh tuyệt đối không có ý khác, chủ yếu là vì thanh danh Bạch Vân thành chủ rất thịnh, bản nhân lại quá mức thần bí mà khó gặp, nên gã mới kích động như vậy. Bất quá sau khi kích động, Tư Không Trích Tinh đột nhiên nhớ tới Cung Cửu tồn tại thần kỳ kia, không khỏi sinh nghi hoặc lớn, hỏi:“Cái kia…… Diệp thành chủ, xin thứ cho tại hạ thiển cận, dám…… hỏi vị kia, ách, Cửu công tử, đến tột cùng là người ra sao ạ?”
Diệp Cô Thành vẻ mặt thản nhiên nhìn Tư Không Trích Tinh, nói:“ giống ngươi vậy, lên thuyền dạo.”
“……” Tư Không Trích Tinh yên lặng không nói gì: Ta là bị bắt cóc lên…… Bất quá, thoạt nhìn Cung Cửu cái tên quỷ dị lại kỳ quái kia không có giao tình với Diệp thành chủ cũng nha…… Hừ hừ, còn dám coi lông gà là lệnh tiễn làm ta sợ muốn chết, thật sự là còn không biết xấu hổ hơn cả Lục Tiểu Kê!
Không nói đến mái hiên bên này Tư Không Trích Tinh vì chiếm được đối đãi “Thân mật” của Diệp Cô Thành, nhất thời thả lỏng mười phần, tự nghĩ Cung Cửu không có khả năng “Hành hung làm ác” ngay dưới mí mắt Bạch Vân thành chủ đường đường, mạng của “Trộm vương chi vương” gã xem như thỏa đáng rồi a.
Mà mái hiên bên kia, Lục Tiểu Phụng thu được “Thư đe dọa” thật sự gấp đến độ lông gà bay tán loạn. Bằng hữu của Lục Tiểu Phụng tuy rất nhiều, nhưng có vài người có giao tình tuyệt hảo với hắn mà không ai sánh được– Tư Không Trích Tinh chính là một trong số đó.
Lục Tiểu Phụng đầu tiên vận dụng quen biết rộng khắp của hắn, muốn biết Tư Không Trích Tinh tên hầu tinh gây rối này đến tột cùng rơi vào tay ai rồi: Bất quá thực hiển nhiên, Năng lực “Phản trinh sát” của Cung Cửu không phải tầm thường, biến thành Lục Tiểu Phụng hoàn toàn không hiểu ra sao…… Nói chung Cung Cửu thật muốn thấy hắn, liền để thanh lâu lão bản hôm trước “Đưa” cho Lục Tiểu Phụng “thư mời” lại lần nữa hướng Lục Tiểu Phụng biểu đạt “thiện ý của Cửu công tử”.
Khi khách thuyền xa hoa treo cờ hiệu Bạch Vân thành lại nhập cảng lần nữa, mọi người đi xuống thuyền, liền nhìn thấy Lục Tiểu Phụng gấp đến độ cơ hồ giậm chân nhảy tưng tưng — áo choàng đỏ thẫm cùng bốn hàng lông mày, chỉ cần thấy hắn, có thể biết hắn là ai rồi.
Lục Tiểu Phụng thấy được một Tư Không Trích Tinh vui vẻ, tâm lại hạ hơn phân nửa; Nhưng lập tức lại thấy được Diệp Cô Thành, quả thực gần như sợ đến rớt cằm, nhịn không được hô:“Hầu tinh khốn kiếp, ngươi rốt cuộc chọc phiền toái gì rồi? Chẳng lẽ ngươi dám trộm kiếm của Bạch Vân thành chủ hả? !”
Cung Cửu luôn tại lưu ý Diệp Cô Thành, thấy y nhìn không chuyển mắt chằm chằm vào Lục Tiểu Phụng, trong lòng liền chợt sinh ra một ngọn lửa vô danh (lửa đó gọi là lửa ghen anh à) , lại nghe Lục Tiểu Phụng nói như vậy, nhất thời cười lạnh nói:“Lục Tiểu Phụng, chẳng lẽ ngươi không biết chữ? Người hẹn ngươi là ta, Cung Cửu !”
Lục Tiểu Phụng còn chưa kịp nói chuyện, Tư Không Trích Tinh liền xen mồm nói:“Tiểu kê chết tiệt, coi như ngươi còn đủ nghĩa khí, nợ của ngươi coi như hết!” Dứt lời lại mặt mang cười nhạo liếc Cung Cửu một cái, nói với Lục Tiểu Phụng:“Ngươi không cần quản cái tên tự cho là đúng này, mạng Tư Không Trích Tinh ta, bộ hắn tưởng cược là cược sao?” Nói xong đắc ý cười với Cung Cửu nói:“Diệp thành chủ và ngươi căn bản nửa điểm quan hệ cũng không có, ngài ấy sẽ không giúp ngươi làm khó xử chúng ta, ngươi dùng sai cách rồi, hừ !”
Sau đó Tư Không Trích Tinh lại lấy lòng nhìn về phía Diệp Cô Thành, chỉ vào Lục Tiểu Phụng, nói:“Diệp thành chủ, đây là Lục Tiểu Phụng, hắn người này tuy không tốt gì, nhưng làm bằng hữu vẫn không tồi. Không bằng để ta làm chủ, chúng ta cùng đi ăn một chút đi!”
Lúc Tư Không Trích Tinh nói chuyện, mặt Cung Cửu liền trắng; mỗi một câu gã nói, càng làm mặt Cung Cửu trắng một phần — khi hắn thật sự sinh khí, sắc mặt hắn sẽ trắng bệch…… Nếu ngươi cho rằng là hắn sợ hãi, vậy ngươi liền sai mười phần.
Tỷ như nói Tư Không Trích Tinh, gã không khỏi đắc ý quá sớm…… người muốn đối phó Cung Cửu nhiều không kể xiết, nhưng người thật sự có thể đối phó hắn, bất quá cũng chỉ có Sa Mạn và Lục Tiểu Phụng của “Mười năm sau” mà thôi…… Những người trước đó muốn đối phó hắn, sống khá giả sao? võ công Tư Không Trích Tinh không cao, cho nên dù Cung Cửu bắt gã, gã cũng không rõ thực lực chân chính của Cung Cửu, vô tri luôn là dũng cảm hơn người mà.
Nhưng Diệp Cô Thành hiển nhiên không phải vô tri, Lục Tiểu Phụng cũng không phải, bọn họ đều cảm nhận được sát ý của Cung Cửu.
Mặt Cung Cửu thực trắng, nhưng hắn vẫn cười, cười đến thực hưng phấn, trong mắt cứ như phát ra ánh sáng, hắn căn bản không nhìn Tư Không Trích Tinh, cũng không nhìn Lục Tiểu Phụng, mà là ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Cô Thành, nói:“Diệp thành chủ, ngươi từng nói qua ‘Chúng ta là bằng hữu’, lời này có tính thật không?” Nói xong, ngữ khí hắn càng ôn nhu, nói:“Nếu ngươi là bằng hữu của ta, liền đứng xa một chút…… Ta có chút nhịn không được …… Lúc ta ra tay, không nhận người quen đâu ……”
Có thể gặp được một nam nhân “hoàn mỹ xiết bao”như vậy, Sa Mạn cảm thấy lão thiên thật sự không tệ với nàng. Huống hồ coi xuất thân của hắn, Sa Mạn căn bản sẽ không cầu xa một nam nhân như vậy chỉ có một nữ nhân là nàng — loại giấc mộng ngây thơ này sớm đã bị Sa Mạn vứt bỏ lâu rồi, chỉ cần Cung Cửu còn nguyện ý nuôi nàng, vậy được rồi…… Về phần nam nữ ăn tuốt cái gì…… Sa Mạn biết rất nhiều công tử phú quý đều có sở thích đó, kỳ thật cũng chẳng có sao hết. Huống hồ nam nhân cùng nữ nhân cạnh tranh lại không có ám đấu kịch liệt như giữa các nữ nhân, cho nên trải qua một buổi tối tự mình an ủi, Sa Mạn triệt để bình tĩnh .
Bất quá…… Cho dù Sa Mạn đã bình tĩnh, cũng không khỏi cảm thấy bất lực trước khẩu vị cổ quái của Cung Cửu: Nhìn xem vị Diệp thành chủ này, là một khối băng sơn a…… Sa Mạn ít khi dám nhìn thẳng Diệp Cô Thành, cứ như liếc mắt một cái sẽ bị đông cứng . Nhìn nhìn lại “Tân hoan” của Cung Cửu, nam nhân tên Tư Không Trích Tinh kia, dáng người gầy gầy, bộ dạng cũng tàm tạm, chỉ một đôi mắt thập phần đặc biệt thôi, thật không biết Cung Cửu coi trọng gã chỗ nào ?
Hơn nữa càng làm cho Sa Mạn không thể lý giải là, vị Diệp thành chủ kia luôn tỏ ra không có hảo cảm với Cung Cửu, từ trước đến nay đều là không giả sắc thái ; Mà Tư Không Trích Tinh càng tệ hơn, hẳn là do Cung Cửu tối hôm qua cưỡng ép bắt về đây, xem vẻ mặt phẫn hận kia của gã kìa…… Sa Mạn trong lòng bĩu môi: Kẻ có tiền khẩu vị quả là quái a, lẽ ra lấy tài lực và sức mạnh của Cung Cửu, nghĩ muốn người dáng vẻ nào mà chẳng có? Càng muốn tìm hàng “Khó ra tay” như vậy, ai, mặc kệ đi, nói không chừng hắn thích loại như vậy !
Cung Cửu cũng không biết Sa Mạn trong lòng suy nghĩ cái gì, hắn tay trái ôm Sa Mạn, tay phải “xách” Tư Không Trích Tinh, cười dài nói với Diệp Cô Thành:“Thành chủ, thỉnh phái người thu xếp vị trộm vương này chút đi nà.”
Sa Mạn âm thầm líu lưỡi: Để tình cũ đi thu xếp cho tình mới, Cung Cửu cũng không sợ tình mới của hắn bị “thu xếp” luôn sao? Nhưng mà Tư Không Trích Tinh thoạt nhìn cũng không ngốc, gã không quậy mới kỳ quái .
Quả nhiên, Tư Không Trích Tinh chợt trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin, hét lên:“Thành chủ? Diệp thành chủ? Diệp Cô Thành? ! ngươi…… Ngươi là Bạch Vân thành chủ? !” dư quang gã đảo qua, thoáng nhìn dấu hiệu Phi Tiên đảo trên thuyền lớn, cằm cũng suýt rơi xuống .
Gì? Thoạt nhìn tình cũ này hình như là đại nhân vật gì đó…… Sa Mạn âm thầm ghi nhớ vài danh từ, tiếp tục đeo nụ cười hoàn mỹ bình tĩnh xem kịch vui.
Diệp Cô Thành mắt lạnh đảo qua,“Hừ” một tiếng, thẳng đi vào khoang thuyền. Cung Cửu “Chậc chậc” Hai tiếng, thở dài:“Lại sinh khí, ai.”
Tư Không Trích Tinh giống như gặp quỷ nhìn Cung Cửu, nói:“Hắn…… Hắn là…… Ngươi…… Ngươi…… Ngươi rốt cuộc là ai?”
Cung Cửu tà mắt, khinh thường cười nói:“Cũng qua một đêm mà còn không biết ta là ai? Hừ, ta là Cung Cửu, ngươi có thể gọi ta là Cửu công tử.”
Sa Mạn bắn cho Tư Không Trích Tinh một ánh mắt đồng tình: Tối qua bị ‘ấy’ rồi , cư nhiên còn không biết tên của Cửu công tử, thật đáng thương a……(Chị Mạn, có ai nói chị rất có thiên phú hủ nữ không? Chị “soi” và làm biến chất câu nói của người ta quá trời =)))))
Tư Không Trích Tinh vẻ mặt ghét bỏ nói:“Ta phi! Cửu công tử? Không có nghe qua! nga…… Ta biết rồi, ngươi không phải là tên tiểu bạch kiểm bám dính lấy Diệp thành chủ chứ? Ngươi không sợ một kiếm Thiên Ngoại Phi Tiên?”
Cung Cửu hừ cười nói:“Thiên Ngoại Phi Tiên? Ta sợ sao…… Về phần danh hào của ta, ngươi lúc trước chưa từng nghe qua, đó là do ngươi thiển cận, hiện tại biết là được. Còn có, hiện giờ điều ngươi cần lo lắng, là mạng nhỏ của ngươi đó, an nguy của bản công tử cũng không cần ngươi quan tâm .” Nói xong vung tay lên, liền đem Tư Không Trích Tinh vứt cho hai người hầu Bạch Vân thành ở bên chờ lệnh, hai người hầu kia một trái một phải xách Tư Không Trích Tinh theo vào khoang thuyền — bất quá đương nhiên không phải khoang thuyền khách quý phía trên, mà là khoang thuyền nô bộc phía dưới.
Sa Mạn thầm nghĩ: Xem ra Tư Không Trích Tinh kia còn chưa nghe lời đủ, cho nên Cửu công tử muốn hảo hảo điều giáo gã một phen. Nghĩ như vậy, nụ cười kia càng tăng thêm vài phần ngoan ngoãn.(Chỉ thật sự có máu hủ =)))
Cung Cửu lúc này mới nhìn lại về phía Sa Mạn, ôn nhu nói:“Ngươi vẫn ở phòng ban đầu đi, đi nghỉ ngơi, hôm nay gió to sóng lớn, coi chừng say tàu.”
Sa Mạn nhẹ nhàng mà “Ân” một tiếng, mặt ửng đỏ, ôn nhu bắn cho Cung Cửu một sóng mắt, sau đó lắc lắc vòng eo uyển chuyển vào khoang thuyền.
“Chậc.” Cung Cửu thầm nói: eo Sa Mạn nhỏ thế kia …… Khiến cả ta cũng có chút xao động…… Nghĩ như vậy , hắn chớp mắt, nhắm thẳng khoang thuyền Diệp Cô Thành mà đi.
Thuyền khách lại giương buồm xuất phát lần nữa, theo gió vượt sóng.
Bên kia, Diệp Cô Thành tự nhận là logic bình thường giờ phút này đang thật sâu tỉnh lại: Ngươi nói coi ngươi rõ ràng là một người bình thường, kình với biến thái làm quái gì? Cứ tùy ý để hắn nhảy nhót thế nào, ta cứ lù lù bất động — đây mới là cảnh giới !
Diệp Cô Thành nghĩ thông suốt , khí chất cả người cũng thay đổi một ít, có vẻ càng tự nhiên, nhưng cũng rất cao thâm khó lường và khó có thể tiếp cận .
Cung Cửu cũng không biết, trong vòng một ngày ngắn ngủn này, Diệp Cô Thành, Sa Mạn cùng Tư Không Trích Tinh đều có định nghĩa và nhận thức mới đối với hắn, hơn nữa Diệp Cô Thành và Sa Mạn còn vì thế mà đề cao năng lực bản thân, khởi động “sách lược đối phó biến thái”mới rồi……
Lúc Cung Cửu lại tìm thấy Diệp Cô Thành, quả thật cảm giác được y thay đổi: Diệp Cô Thành không còn tiếp tục sinh khí với Cung Cửu, y thực bình tĩnh, rất bình tĩnh — bình tĩnh đến mức Cung Cửu cảm thấy hắn căn bản bị Diệp Cô Thành xem nhẹ …… Cung Cửu quả thực trăm tư không thể giải, liền tính là vừa rồi hắn gặp Diệp Cô Thành, Diệp Cô Thành cũng vẫn thực “Để ý” hắn mà, kỳ thật chính do loại đối đãi khác nhau này, mới làm Cung Cửu thuận cán mà lên, thậm chí nổi lên tâm tư khác với Diệp Cô Thành, có muốn “Nếm thử món ngon”,“Âu yếm”,“Ôm mỹ nhân về” vân vân.. những “Kì tư diệu tưởng” “Không thực tế”……
Nhưng hiện tại thái độ Diệp Cô Thành đối đãi Cung Cửu, liền giống như y đối đãi tất cả những người khác: Cho dù y nhìn ngươi, ngươi cũng cảm thấy y căn bản là không đem ngươi xem vào trong mắt; Cho dù y đang nghe ngươi nói chuyện, nhưng ngươi biết y không để ở trong lòng – phảng phất cứ như ngươi chỉ là một làn không khí…… Cung Cửu sau khi tiến hành các loại “Khiêu khích” với Diệp Cô Thành mà chẳng đạt hiệu quả gì, rốt cục héo úa .
Kỳ thật Cung Cửu không hiểu, Diệp Cô Thành đây là…… Thăng cấp: chỉ trong đây vài ngày, dựa vào “Kinh nghiệm” Cung Cửu cung cấp, thăng cấp thành công!
Biểu hiện hiện tại của Diệp Cô Thành, đã vô cùng sát với nguyên thành chủ ban đầu …… Bất quá bên trong, khi thấy cả Cung Cửu công lực biến thái thâm hậu như vậy cũng bị y “Đông lạnh” héo úa, Diệp Cô Thành trong lòng khỏi bàn cũng biết đắc ý cỡ nào: Hừ hừ, biến thái thì thế nào? Bản thành chủ với “thần công băng sơn vô địch” đã thăng cấp , chuyên dùng để khắc chế biến thái đó!
Cung Cửu héo úa vỡ tan, xám xịt trở về tự nghĩ đối sách: Hắn hiện tại muốn khiến Diệp Cô Thành chú ý…… Nhưng sẽ khó hơn nhiều, ai, thật sự là tự làm bậy a !
Cuối cùng sau khi cùng Cung Cửu đánh hòa nhau một ván, Diệp Cô Thành thần thanh khí sảng phân phó nhóm người hầu dẫn Tư Không Trích Tinh tới — hừ, hòa nhau một ván xong, sẽ có ván thứ hai, thứ ba…… Cung Cửu muốn dùng logic biến thái cuốn y vào, y liền càng muốn làm Cung Cửu kinh ngạc !
Sau khi Tư Không Trích Tinh nhìn thấy Diệp Cô Thành, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, nơm nớp lo sợ hỏi:“Ngài…. Ngài thật là Kiếm Thánh…… Bạch Vân thành chủ sao?”
Diệp Cô Thành đối với thái độ Tư Không Trích Tinh cực vừa lòng: Đây mới là thái độ phải có khi đối đãi Bạch Vân thành chủ! Ai lại giống Cung Cửu…… Hừ !
Vẫn duy trì thái độ lạnh như băng ngồi ngay ngắn , Diệp Cô Thành khẽ gật đầu, xem như trả lời vấn đề của Tư Không Trích Tinh.
Tư Không Trích Tinh càng kích động , lắp bắp nói:“Diệp…… Diệp thành chủ, ta…… Ta thật thật…… Thật sự là ngưỡng mộ ngài đã lâu……”
Diệp Cô Thành trong lòng run lên: Không phải chứ, ca cư nhiên bị Tư Không Trích Tinh tỏ tình! Cung Cửu tỏ tình với ta còn chưa tính, đó là biến thái không thể suy đoán theo lẽ thường…… Nhưng Tư Không Trích Tinh…… Chẳng lẽ thế giới này thật sự là huyễn huyễn sao? !
Ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy trong mắt Tư Không Trích Tinh đều bắn ra ánh sao nhỏ long lanh lóng lánh…… Diệp Cô Thành thở phào nhẹ nhõm, ánh sao nhỏ chứ không phải bóng bóng màu phấn hồng a: Xem ra Tư Không Trích Tinh “Ngưỡng mộ” Chỉ có ý sùng bái, không phải cái kia a……
Tư Không Trích Tinh tuyệt đối không có ý khác, chủ yếu là vì thanh danh Bạch Vân thành chủ rất thịnh, bản nhân lại quá mức thần bí mà khó gặp, nên gã mới kích động như vậy. Bất quá sau khi kích động, Tư Không Trích Tinh đột nhiên nhớ tới Cung Cửu tồn tại thần kỳ kia, không khỏi sinh nghi hoặc lớn, hỏi:“Cái kia…… Diệp thành chủ, xin thứ cho tại hạ thiển cận, dám…… hỏi vị kia, ách, Cửu công tử, đến tột cùng là người ra sao ạ?”
Diệp Cô Thành vẻ mặt thản nhiên nhìn Tư Không Trích Tinh, nói:“ giống ngươi vậy, lên thuyền dạo.”
“……” Tư Không Trích Tinh yên lặng không nói gì: Ta là bị bắt cóc lên…… Bất quá, thoạt nhìn Cung Cửu cái tên quỷ dị lại kỳ quái kia không có giao tình với Diệp thành chủ cũng nha…… Hừ hừ, còn dám coi lông gà là lệnh tiễn làm ta sợ muốn chết, thật sự là còn không biết xấu hổ hơn cả Lục Tiểu Kê!
Không nói đến mái hiên bên này Tư Không Trích Tinh vì chiếm được đối đãi “Thân mật” của Diệp Cô Thành, nhất thời thả lỏng mười phần, tự nghĩ Cung Cửu không có khả năng “Hành hung làm ác” ngay dưới mí mắt Bạch Vân thành chủ đường đường, mạng của “Trộm vương chi vương” gã xem như thỏa đáng rồi a.
Mà mái hiên bên kia, Lục Tiểu Phụng thu được “Thư đe dọa” thật sự gấp đến độ lông gà bay tán loạn. Bằng hữu của Lục Tiểu Phụng tuy rất nhiều, nhưng có vài người có giao tình tuyệt hảo với hắn mà không ai sánh được– Tư Không Trích Tinh chính là một trong số đó.
Lục Tiểu Phụng đầu tiên vận dụng quen biết rộng khắp của hắn, muốn biết Tư Không Trích Tinh tên hầu tinh gây rối này đến tột cùng rơi vào tay ai rồi: Bất quá thực hiển nhiên, Năng lực “Phản trinh sát” của Cung Cửu không phải tầm thường, biến thành Lục Tiểu Phụng hoàn toàn không hiểu ra sao…… Nói chung Cung Cửu thật muốn thấy hắn, liền để thanh lâu lão bản hôm trước “Đưa” cho Lục Tiểu Phụng “thư mời” lại lần nữa hướng Lục Tiểu Phụng biểu đạt “thiện ý của Cửu công tử”.
Khi khách thuyền xa hoa treo cờ hiệu Bạch Vân thành lại nhập cảng lần nữa, mọi người đi xuống thuyền, liền nhìn thấy Lục Tiểu Phụng gấp đến độ cơ hồ giậm chân nhảy tưng tưng — áo choàng đỏ thẫm cùng bốn hàng lông mày, chỉ cần thấy hắn, có thể biết hắn là ai rồi.
Lục Tiểu Phụng thấy được một Tư Không Trích Tinh vui vẻ, tâm lại hạ hơn phân nửa; Nhưng lập tức lại thấy được Diệp Cô Thành, quả thực gần như sợ đến rớt cằm, nhịn không được hô:“Hầu tinh khốn kiếp, ngươi rốt cuộc chọc phiền toái gì rồi? Chẳng lẽ ngươi dám trộm kiếm của Bạch Vân thành chủ hả? !”
Cung Cửu luôn tại lưu ý Diệp Cô Thành, thấy y nhìn không chuyển mắt chằm chằm vào Lục Tiểu Phụng, trong lòng liền chợt sinh ra một ngọn lửa vô danh (lửa đó gọi là lửa ghen anh à) , lại nghe Lục Tiểu Phụng nói như vậy, nhất thời cười lạnh nói:“Lục Tiểu Phụng, chẳng lẽ ngươi không biết chữ? Người hẹn ngươi là ta, Cung Cửu !”
Lục Tiểu Phụng còn chưa kịp nói chuyện, Tư Không Trích Tinh liền xen mồm nói:“Tiểu kê chết tiệt, coi như ngươi còn đủ nghĩa khí, nợ của ngươi coi như hết!” Dứt lời lại mặt mang cười nhạo liếc Cung Cửu một cái, nói với Lục Tiểu Phụng:“Ngươi không cần quản cái tên tự cho là đúng này, mạng Tư Không Trích Tinh ta, bộ hắn tưởng cược là cược sao?” Nói xong đắc ý cười với Cung Cửu nói:“Diệp thành chủ và ngươi căn bản nửa điểm quan hệ cũng không có, ngài ấy sẽ không giúp ngươi làm khó xử chúng ta, ngươi dùng sai cách rồi, hừ !”
Sau đó Tư Không Trích Tinh lại lấy lòng nhìn về phía Diệp Cô Thành, chỉ vào Lục Tiểu Phụng, nói:“Diệp thành chủ, đây là Lục Tiểu Phụng, hắn người này tuy không tốt gì, nhưng làm bằng hữu vẫn không tồi. Không bằng để ta làm chủ, chúng ta cùng đi ăn một chút đi!”
Lúc Tư Không Trích Tinh nói chuyện, mặt Cung Cửu liền trắng; mỗi một câu gã nói, càng làm mặt Cung Cửu trắng một phần — khi hắn thật sự sinh khí, sắc mặt hắn sẽ trắng bệch…… Nếu ngươi cho rằng là hắn sợ hãi, vậy ngươi liền sai mười phần.
Tỷ như nói Tư Không Trích Tinh, gã không khỏi đắc ý quá sớm…… người muốn đối phó Cung Cửu nhiều không kể xiết, nhưng người thật sự có thể đối phó hắn, bất quá cũng chỉ có Sa Mạn và Lục Tiểu Phụng của “Mười năm sau” mà thôi…… Những người trước đó muốn đối phó hắn, sống khá giả sao? võ công Tư Không Trích Tinh không cao, cho nên dù Cung Cửu bắt gã, gã cũng không rõ thực lực chân chính của Cung Cửu, vô tri luôn là dũng cảm hơn người mà.
Nhưng Diệp Cô Thành hiển nhiên không phải vô tri, Lục Tiểu Phụng cũng không phải, bọn họ đều cảm nhận được sát ý của Cung Cửu.
Mặt Cung Cửu thực trắng, nhưng hắn vẫn cười, cười đến thực hưng phấn, trong mắt cứ như phát ra ánh sáng, hắn căn bản không nhìn Tư Không Trích Tinh, cũng không nhìn Lục Tiểu Phụng, mà là ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Cô Thành, nói:“Diệp thành chủ, ngươi từng nói qua ‘Chúng ta là bằng hữu’, lời này có tính thật không?” Nói xong, ngữ khí hắn càng ôn nhu, nói:“Nếu ngươi là bằng hữu của ta, liền đứng xa một chút…… Ta có chút nhịn không được …… Lúc ta ra tay, không nhận người quen đâu ……”
/89
|